Thực ra, Tôn Khiết cũng thật đáng thương. Đến tận bây giờ, nàng ngoài Dương Minh thì phát hiện mình không ngờ không có một đối tượng nào có thể tưởng tượng được. Thì ra, nàng chỉ chú trọng sinh lý, nhưng bây giờ hình như đơn thuần giải quyết sinh lý là không được.
Thứ thuốc này có một đặc điểm là sẽ làm cho người ta sinh ra ảo tưởng ở một trình độ nhất định. Đương nhiên, đối tượng ảo tưởng phải là đàn ông. Đây là nguyên nhân mà Hoa tổng không hề lo lắng. Bởi vì chủ hàng thuốc nói cho hắn: "Anh cứ yên tâm, ngay cả" Les" cũng sẽ nghĩ đến đàn ông"
Mà cứ như vậy, hắn cũng không sợ Tôn Khiết sau này sẽ báo cảnh sát. Dù sao thuốc này chỉ kích thích lửa dục trong lòng người ta mà ý thức vẫn tỉnh táo. Đến lúc đó, cũng là Tôn Khiết chủ động hấp dẫn Quách Kiện Siêu mà.
Nhưng Quách Kiện Siêu cũng rất lo lắng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm như vậy. Bỏ thuốc, chuyện này mà làm không tốt, nửa đời còn lại của mình sẽ ở tù.
"Anh Hoa, anh thấy Tôn Khiết thực sự không kiện em chứ?" Quách Kiện Siêu không phải không lo lắng. Hắn chỉ là một cọng cỏ. Bố mẹ đều là công nhân, hắn đạt được vị trí như hôm nay hoàn toàn nhờ vào mặt dày, vô sỉ và khả năng nịnh nọt. Đương nhiên, tốt nghiệp ở trường đại học Kim Dung thì hắn cũng có năng lực nhất định, nếu không cũng không được giao trách nhiệm này.
Hơn nữa bởi vì hắn hèn hạ vô sỉ, nhưng lại rất trung thành với chủ, được bố Vương Chí Đào tin tưởng, coi là tâm phúc của mình.
Nếu như Tôn Khiết kiện hắn, hắn vào tù vậy tất cả những thứ đang có sẽ mất hết, rơi vào cảnh không bao giờ ngóc đầu lên nổi. Đúng vậy, sau khi hắn ra khỏi tù có lẽ không có công ty, tập đoàn nào dám nhận hắn.
Bây giờ mình sống chưa hẳn đã tốt nhất, nhưng thuộc về giới thượng lưu, có cần mạo hiểm như vậy không?
"Chú em, vậy là chú không hiểu rồi" Hoa tổng cười nói: "Tôn gia cũng là danh môn vọng tộc. Chuyện như thế này, bọn họ sẽ báo cảnh sát sao? Truyền thông, báo chí bây giờ có gì mà không xen vào chứ"
"Nhưng cho dù Tôn Khiết không báo cảnh sát. Cô ấy sau này trả thù em thì sao bây giờ?" Quách Kiện Siêu vẫn lo sợ.
"Ngu thế" Hoa tổng chỉ vào phòng nghỉ nói: "Nơi này anh đã đặt máy quay, đến lúc đó em có cuộn băng trong tay, còn sợ cô ta không nghe theo sao?"
"Nói cũng đúng, ha ha ha, có lẽ cô ta không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người đâu" Quách Kiện Siêu cười nói: "Hoa ca suy nghĩ thật chu đáo"
"Hiển nhiên, quan hệ giữa chúng ta là gì. Anh không giúp chú thì gì" Hoa tổng gật đầu, thầm nghĩ: "Cứ như vậy, tao không chỉ có nhược điểm của Tôn Khiết, mà còn có cả của mày. Hừ hừ, đến lúc đó còn sợ bọn mày không nghe lời tao sao"
"Hoa tổng, Quách Kiện Siêu em quen anh quả là may mắn. Anh đúng là ngọn đèn dẫn đường cho em" Quách Kiện Siêu nói ra những lời tận đáy lòng.
Trong một bữa tiệc quen biết Hoa tổng, hai người đã trò chuyện khá lâu, vì vậy thành bạn tốt của nhau. Sau này, Hoa tổng chẳng những giới thiệu rất nhiều nhân vật lớn cho hắn biết, còn thường xuyên góp ý cho các quyết định trong công việc của hắn, giúp hắn không ít. Điều này rất hiếm có với một người mới lăn lộn xã hội chưa lâu như hắn.
Vì vậy, hai người với những suy tính riêng, đều đợi giấc mộng của mình thành hiện thực.
Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra. Trong phòng vệ sinh bây giờ còn có một người đàn ông khác. Đó chính là tên côn đồ Dương Minh.
Có thể do nàng mới quen Dương Minh, nàng lại không chán ghét Dương Minh, cho nên Dương Minh là người đàn ông duy nhất không hiện lên rồi biến mất.
Đúng vậy, những năm qua, bên người Tôn Khiết có không ít người đàn ông ưu tú xuất sắc, nhưng những người này đều chú trọng tài sản của nhà nàng. Cho dù không phải, tiềm thức Tôn Khiết cũng cho là như vậy. Nhưng hôm nay nhìn thấy Dương Minh lại không thấy như vậy. Thái độ bình tĩnh và bất cần đời của Dương Minh làm cho Tôn Khiết phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Có lẽ bởi vì Dương Minh là em họ Dương Lệ, tuổi nhỏ hơn mình. Nên trong tiềm thức nàng coi hắn là em trai của mình, cho nên ngay từ khi gặp mặt mới không có mâu thuẫn. Đối mặt với người nhà, Tôn Khiết cũng như vậy. Bởi vì tâm lý đó, Tôn Khiết mới đùa giỡn Dương Minh mấy câu, giống như một người chị trêu tức em trai vậy. Thậm chí sau đó Dương Minh sờ đùi nàng, Tôn Khiết còn cho rằng đó chỉ là động tác nghịch ngợm của một cậu nhóc chưa biết mùi đời mà thôi.
Nếu là người đàn ông theo đuổi mình, người đó mà dám sờ đùi nàng, vậy thì.
Vì các lý do đó, Tôn Khiết lúc này mới nghĩ đến Dương Minh.
"A. Dương Minh. mạnh lên" Tôn Khiết vừa tự mình thủ dâm, vừa nhỏ giọng rên rỉ. Vừa nói ra lời này, Tôn Khiết đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn. Mình có phải quá không, Dương Minh nhỏ hơn mình mà. Chẳng qua mình nghĩ bàn tay của mình là Dương Minh, cảm giác này thật kích thích.
Dương Minh nghe tiếng rên rỉ mà Tôn Khiết vô tình phát ra không khỏi toát mồ hôi. Không phải chứ? Chẳng lẽ mình hấp dẫn như vậy? Đối tượng ảo tưởng của cô không ngờ lại là tôi? Dương Minh cũng không cho rằng mình hấp dẫn đến thế. Chẳng lẽ là mắt.
Dương Minh cũng không biết suy nghĩ của Tôn Khiết lúc này, còn đang thầm nghĩ. Nghĩ tới đây, không khỏi ngứa ngáy khó chịu trong lòng: "Bây giờ mình chơi cô ta, chắc không có vấn đề gì chứ?"
***, tư thế này của Tôn Khiết quá hấp dẫn. Tay chống vào cửa, mông ưỡn ra sau, chỗ kín hơi vểnh lên, một tay giữ váy, một tay thực hiện động tác đơn giản. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra gọi tên Dương Minh.
Đến hôm nay, trong ấn tượng của Dương Minh cũng chỉ có một mình Lam Lăng là trần truồng trước mặt hắn. Mặc dù Lam Lăng rất cởi mở ở chuyện này, làm cũng rất điên cuồng, nhưng đó là sự điên cuồng hồn nhiên.
Mà Tôn Khiết lại là điên cuồng đầy thành thục. Một người là Lourie, một người giống như gái điếm, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho nên Dương Minh lúc này đang trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
"Dương Minh." Tôn Khiết không ngừng tăng tốc và dùng sức mạnh hơn, nhưng không có dấu hiệu nào nói nàng sẽ đạt đỉnh, khoái cảm mặc dù mãnh liệt nhưng vẫn thiếu một chút.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên làm Dương Minh giật mình. Mẹ nó, vừa nãy sao không để chế độ rung chứ.
Tôn Khiết cũng sửng sốt, sau đó tiện tay móc điện thoại di động ra, vừa định tắt đi, nhưng lập tức nhận ra đó không phải tiếng chuông của máy mình. Mình dùng máy Motorola mà, sao lại xuất hiện chuông chỉ có máy Nokia mới có.
Tôn Khiết run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Minh. Khi nàng thấy Dương Minh đang há hốc mồm, trợn mắt nhìn mình; nàng định mở miệng hỏi sao Dương Minh ở đây, nhưng dục vọng vô tận trong cơ thể đột nhiên tụ tập lại. Vừa nãy bởi vì cầm điện thoại nên Tôn Khiết không thể không ngừng động tác của bàn tay.
Cho nên, cơ thể nàng bắt đầu phản ứng, Tôn Khiết không thể không nhắm mắt lại tiếp tục thủ dâm.
Mắt nàng có vấn đề sao? Không thấy mình? Dương Minh thấy Tôn Khiết không ngờ tiếp tục thủ dâm trước mặt mình, chút nữa ngất đi.
"Dương Minh." Tôn Khiết biết rõ Dương Minh đang đứng cạnh mình, nhưng trong miệng vẫn không tự chủ gọi tên hắn. Đúng, Dương Minh không phải đang là người yêu mình sao. Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu Tôn Khiết.
Không được, sao có thể như vậy chứ. Một tia lý trí đáng thương còn sót lại trong đầu nàng rất nhanh bị lửa dục trong cơ thể bao phủ. Tôn Khiết lảo đảo đi về phía Dương Minh, ôm lấy Dương Minh: "Hôn em."
Dương Minh vốn đã không phải quân tử, mặc dù hắn khinh thường dùng thủ đoạn đớn hèn để con gái lên giường với mình, nhưng tự đưa lên cửa thì sao lại không muốn chứ? Huống chi Dương Minh nghĩ đây là cô chủ động muốn tôi đó, đâu phải do tôi? Cái gì? Cô nói cô bị bỏ thuốc? Tốt, tôi sớm nhắc cô không nên uống rượu, cô không nghe còn trách được ai.
Tôn Khiết mặc dù nói Dương Minh hôn mình, nhưng thực ra nàng đang hôn Dương Minh. Dương Minh hiển nhiên không chịu thua kém, nhiệt tình hôn lại. Mà hai tay nhỏ bé của Tôn Khiết lại nhanh chóng cởi quần đùi Dương Minh xuống, Vừa hay, Dương Minh hôm nay mặc chiếc quần chun, không có thắt lưng. Nên Tôn Khiết rất dễ dàng thực hiện được. Nếu là quần dài, Tôn Khiết có lẽ không có sức.
Rất dễ dàng làm cho Dương Minh trần truồng bên dưới, Tôn Khiết cầm tiểu Dương Minh nhét vào của mình.
"Chờ một chút." Dương Minh lại đẩy Tôn Khiết ra.
Thứ thuốc này có một đặc điểm là sẽ làm cho người ta sinh ra ảo tưởng ở một trình độ nhất định. Đương nhiên, đối tượng ảo tưởng phải là đàn ông. Đây là nguyên nhân mà Hoa tổng không hề lo lắng. Bởi vì chủ hàng thuốc nói cho hắn: "Anh cứ yên tâm, ngay cả" Les" cũng sẽ nghĩ đến đàn ông"
Mà cứ như vậy, hắn cũng không sợ Tôn Khiết sau này sẽ báo cảnh sát. Dù sao thuốc này chỉ kích thích lửa dục trong lòng người ta mà ý thức vẫn tỉnh táo. Đến lúc đó, cũng là Tôn Khiết chủ động hấp dẫn Quách Kiện Siêu mà.
Nhưng Quách Kiện Siêu cũng rất lo lắng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm như vậy. Bỏ thuốc, chuyện này mà làm không tốt, nửa đời còn lại của mình sẽ ở tù.
"Anh Hoa, anh thấy Tôn Khiết thực sự không kiện em chứ?" Quách Kiện Siêu không phải không lo lắng. Hắn chỉ là một cọng cỏ. Bố mẹ đều là công nhân, hắn đạt được vị trí như hôm nay hoàn toàn nhờ vào mặt dày, vô sỉ và khả năng nịnh nọt. Đương nhiên, tốt nghiệp ở trường đại học Kim Dung thì hắn cũng có năng lực nhất định, nếu không cũng không được giao trách nhiệm này.
Hơn nữa bởi vì hắn hèn hạ vô sỉ, nhưng lại rất trung thành với chủ, được bố Vương Chí Đào tin tưởng, coi là tâm phúc của mình.
Nếu như Tôn Khiết kiện hắn, hắn vào tù vậy tất cả những thứ đang có sẽ mất hết, rơi vào cảnh không bao giờ ngóc đầu lên nổi. Đúng vậy, sau khi hắn ra khỏi tù có lẽ không có công ty, tập đoàn nào dám nhận hắn.
Bây giờ mình sống chưa hẳn đã tốt nhất, nhưng thuộc về giới thượng lưu, có cần mạo hiểm như vậy không?
"Chú em, vậy là chú không hiểu rồi" Hoa tổng cười nói: "Tôn gia cũng là danh môn vọng tộc. Chuyện như thế này, bọn họ sẽ báo cảnh sát sao? Truyền thông, báo chí bây giờ có gì mà không xen vào chứ"
"Nhưng cho dù Tôn Khiết không báo cảnh sát. Cô ấy sau này trả thù em thì sao bây giờ?" Quách Kiện Siêu vẫn lo sợ.
"Ngu thế" Hoa tổng chỉ vào phòng nghỉ nói: "Nơi này anh đã đặt máy quay, đến lúc đó em có cuộn băng trong tay, còn sợ cô ta không nghe theo sao?"
"Nói cũng đúng, ha ha ha, có lẽ cô ta không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người đâu" Quách Kiện Siêu cười nói: "Hoa ca suy nghĩ thật chu đáo"
"Hiển nhiên, quan hệ giữa chúng ta là gì. Anh không giúp chú thì gì" Hoa tổng gật đầu, thầm nghĩ: "Cứ như vậy, tao không chỉ có nhược điểm của Tôn Khiết, mà còn có cả của mày. Hừ hừ, đến lúc đó còn sợ bọn mày không nghe lời tao sao"
"Hoa tổng, Quách Kiện Siêu em quen anh quả là may mắn. Anh đúng là ngọn đèn dẫn đường cho em" Quách Kiện Siêu nói ra những lời tận đáy lòng.
Trong một bữa tiệc quen biết Hoa tổng, hai người đã trò chuyện khá lâu, vì vậy thành bạn tốt của nhau. Sau này, Hoa tổng chẳng những giới thiệu rất nhiều nhân vật lớn cho hắn biết, còn thường xuyên góp ý cho các quyết định trong công việc của hắn, giúp hắn không ít. Điều này rất hiếm có với một người mới lăn lộn xã hội chưa lâu như hắn.
Vì vậy, hai người với những suy tính riêng, đều đợi giấc mộng của mình thành hiện thực.
Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra. Trong phòng vệ sinh bây giờ còn có một người đàn ông khác. Đó chính là tên côn đồ Dương Minh.
Có thể do nàng mới quen Dương Minh, nàng lại không chán ghét Dương Minh, cho nên Dương Minh là người đàn ông duy nhất không hiện lên rồi biến mất.
Đúng vậy, những năm qua, bên người Tôn Khiết có không ít người đàn ông ưu tú xuất sắc, nhưng những người này đều chú trọng tài sản của nhà nàng. Cho dù không phải, tiềm thức Tôn Khiết cũng cho là như vậy. Nhưng hôm nay nhìn thấy Dương Minh lại không thấy như vậy. Thái độ bình tĩnh và bất cần đời của Dương Minh làm cho Tôn Khiết phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Có lẽ bởi vì Dương Minh là em họ Dương Lệ, tuổi nhỏ hơn mình. Nên trong tiềm thức nàng coi hắn là em trai của mình, cho nên ngay từ khi gặp mặt mới không có mâu thuẫn. Đối mặt với người nhà, Tôn Khiết cũng như vậy. Bởi vì tâm lý đó, Tôn Khiết mới đùa giỡn Dương Minh mấy câu, giống như một người chị trêu tức em trai vậy. Thậm chí sau đó Dương Minh sờ đùi nàng, Tôn Khiết còn cho rằng đó chỉ là động tác nghịch ngợm của một cậu nhóc chưa biết mùi đời mà thôi.
Nếu là người đàn ông theo đuổi mình, người đó mà dám sờ đùi nàng, vậy thì.
Vì các lý do đó, Tôn Khiết lúc này mới nghĩ đến Dương Minh.
"A. Dương Minh. mạnh lên" Tôn Khiết vừa tự mình thủ dâm, vừa nhỏ giọng rên rỉ. Vừa nói ra lời này, Tôn Khiết đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn. Mình có phải quá không, Dương Minh nhỏ hơn mình mà. Chẳng qua mình nghĩ bàn tay của mình là Dương Minh, cảm giác này thật kích thích.
Dương Minh nghe tiếng rên rỉ mà Tôn Khiết vô tình phát ra không khỏi toát mồ hôi. Không phải chứ? Chẳng lẽ mình hấp dẫn như vậy? Đối tượng ảo tưởng của cô không ngờ lại là tôi? Dương Minh cũng không cho rằng mình hấp dẫn đến thế. Chẳng lẽ là mắt.
Dương Minh cũng không biết suy nghĩ của Tôn Khiết lúc này, còn đang thầm nghĩ. Nghĩ tới đây, không khỏi ngứa ngáy khó chịu trong lòng: "Bây giờ mình chơi cô ta, chắc không có vấn đề gì chứ?"
***, tư thế này của Tôn Khiết quá hấp dẫn. Tay chống vào cửa, mông ưỡn ra sau, chỗ kín hơi vểnh lên, một tay giữ váy, một tay thực hiện động tác đơn giản. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra gọi tên Dương Minh.
Đến hôm nay, trong ấn tượng của Dương Minh cũng chỉ có một mình Lam Lăng là trần truồng trước mặt hắn. Mặc dù Lam Lăng rất cởi mở ở chuyện này, làm cũng rất điên cuồng, nhưng đó là sự điên cuồng hồn nhiên.
Mà Tôn Khiết lại là điên cuồng đầy thành thục. Một người là Lourie, một người giống như gái điếm, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho nên Dương Minh lúc này đang trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
"Dương Minh." Tôn Khiết không ngừng tăng tốc và dùng sức mạnh hơn, nhưng không có dấu hiệu nào nói nàng sẽ đạt đỉnh, khoái cảm mặc dù mãnh liệt nhưng vẫn thiếu một chút.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên làm Dương Minh giật mình. Mẹ nó, vừa nãy sao không để chế độ rung chứ.
Tôn Khiết cũng sửng sốt, sau đó tiện tay móc điện thoại di động ra, vừa định tắt đi, nhưng lập tức nhận ra đó không phải tiếng chuông của máy mình. Mình dùng máy Motorola mà, sao lại xuất hiện chuông chỉ có máy Nokia mới có.
Tôn Khiết run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Minh. Khi nàng thấy Dương Minh đang há hốc mồm, trợn mắt nhìn mình; nàng định mở miệng hỏi sao Dương Minh ở đây, nhưng dục vọng vô tận trong cơ thể đột nhiên tụ tập lại. Vừa nãy bởi vì cầm điện thoại nên Tôn Khiết không thể không ngừng động tác của bàn tay.
Cho nên, cơ thể nàng bắt đầu phản ứng, Tôn Khiết không thể không nhắm mắt lại tiếp tục thủ dâm.
Mắt nàng có vấn đề sao? Không thấy mình? Dương Minh thấy Tôn Khiết không ngờ tiếp tục thủ dâm trước mặt mình, chút nữa ngất đi.
"Dương Minh." Tôn Khiết biết rõ Dương Minh đang đứng cạnh mình, nhưng trong miệng vẫn không tự chủ gọi tên hắn. Đúng, Dương Minh không phải đang là người yêu mình sao. Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu Tôn Khiết.
Không được, sao có thể như vậy chứ. Một tia lý trí đáng thương còn sót lại trong đầu nàng rất nhanh bị lửa dục trong cơ thể bao phủ. Tôn Khiết lảo đảo đi về phía Dương Minh, ôm lấy Dương Minh: "Hôn em."
Dương Minh vốn đã không phải quân tử, mặc dù hắn khinh thường dùng thủ đoạn đớn hèn để con gái lên giường với mình, nhưng tự đưa lên cửa thì sao lại không muốn chứ? Huống chi Dương Minh nghĩ đây là cô chủ động muốn tôi đó, đâu phải do tôi? Cái gì? Cô nói cô bị bỏ thuốc? Tốt, tôi sớm nhắc cô không nên uống rượu, cô không nghe còn trách được ai.
Tôn Khiết mặc dù nói Dương Minh hôn mình, nhưng thực ra nàng đang hôn Dương Minh. Dương Minh hiển nhiên không chịu thua kém, nhiệt tình hôn lại. Mà hai tay nhỏ bé của Tôn Khiết lại nhanh chóng cởi quần đùi Dương Minh xuống, Vừa hay, Dương Minh hôm nay mặc chiếc quần chun, không có thắt lưng. Nên Tôn Khiết rất dễ dàng thực hiện được. Nếu là quần dài, Tôn Khiết có lẽ không có sức.
Rất dễ dàng làm cho Dương Minh trần truồng bên dưới, Tôn Khiết cầm tiểu Dương Minh nhét vào của mình.
"Chờ một chút." Dương Minh lại đẩy Tôn Khiết ra.
/2205
|