Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy chửi một câu" Già rồi mà còn không biết xấu hổ", hai người lập tức đỏ mặt, quả thật làm trưởng bối lại đi chơi đùa cùng vãn bối, chuyện này có chút không chấp nhận được.
Nhất là Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy mắng, sau đó lão không dám nói một tiếng, cúi gằm đầu, bộ dáng như bị người ức hiếp vậy, Vương Tung Sơn không có biện pháp, thầm hận Phương Thiên khiếp nhược, hai người cùng nhau bày ra kế hoạch, giờ phút này một mình Vương Tung Sơn gánh trách nhiệm: "Nhược Thủy, cô đừng nóng, anh cùng lão Phương chỉ vì hai tiểu bối không biết tốt xấu này, vốn là muốn làm cho bọn nó một cuộc hôn nhân mĩ mãn, nhưng bọn nó lại không biết quý trọng, cho nên bọn nó phải chịu chút giáo huấn là đúng rồi! Nhược Thủy, cô cũng thấy đấy, lúc trước Dương Minh tiểu hữu vẫn một mực từ hôn mà!"
Trong lòng Vương Tung Sơn lại âm thầm nghĩ, Dương Minh tiểu hữu thực xin lỗi, chú đây chỉ có thể đem chuyện này đẩy lên đầu của cháu thôi, bằng không chú đây sẽ bị mắng nha, đạo hữu chết, bần đạo không chết.
Quả nhiên một chiêu Càn Khôn Đại Na Di này của Vương Tung Sơn liền đem sạch mọi chuyện đổ lên người Dương Minh! Vương Nhược Thủy nghe xong, thoáng cái nghĩ tới hành vi lúc trước muốn từ hôn của Dương Minh, một cỗ tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng, quả thực tiểu tử này rất xấu, chính mình có hảo ý muốn gả cháu gái cho hắn, hắn lại liều mạng cự tuyệt, không tiếc mọi giá, lại còn đưa ra điều kiện luận võ hòa để đạt được mục đích của mình, rồi sau đó lại đem điều kiện giải quyết khó khăn cho gia tộc Hồ Điệp ra. Về tình về lý Vương Nhược Thủy vẫn phải cảm ơn Dương Minh, nhưng mà vừa nghĩ tới mục đích của hắn, lại không hề có nửa điểm cảm kích, bởi vì rất đơn giản, mục đích của Dương Minh không có thuần khiết, hắn trợ giúp gia tộc Hồ Điệp chỉ hoàn toàn là vì muốn từ hôn mà thôi!
"Dương Minh, cháu gái tôi có chỗ nào không xứng với cậu?" Vương Nhược Thủy nghĩ tới chuyện này, lập tức trừng mắt nhìn Dương Minh, nói: "Cậu dùng trăm phương ngàn kế muốn từ hôn, hiện tại thấy cháu gái tôi là người trong lòng, lại không muốn thoái hôn, đây là đạo lý gì? Cậu làm vậy khiến Vương gia nhà tôi sao có thể tiếp nhận nổi? Cậu có thể khi dễ gia tộc Hồ Điệp chúng tôi như vậy a? Chuyện này cậu muốn bỏ thì bỏ muốn lấy thì lấy sao? Cậu thật không coi mặt mũi của gia tộc Hồ Điệp chúng tôi ra gì, không đem Vương Nhược Thủy tôi để vào mắt? Cậu mượn thế của ai mà dám kiêu ngạo như vậy?"
Vương Tung Sơn cũng không ngờ một câu nói của mình, lại khiến Vương Nhược Thủy tức giận như vậy, lão nhìn Dương Minh, âm thầm cảm thấy ngượng ngùng. Ta cũng không ngờ cô em gái này lại nóng tính như vậy, ta cũng chỉ đành cầu phúc cho ngươi mà thôi!
Câu nói sau cùng của Vương Nhược Thủy" Cậu mượn thế của ai mà dám kiêu ngạo như thế" rõ ràng là châm chọc Phương Thiên. Lời này của Vương Nhược Thủy vừa phát ra, Phương Thiên lập tức vội vàng cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Dương Minh thầm mắng, Vương Nhược Thủy người đàn bà này, đều trút oán khí với Phương lão đầu lên người ta, ta đây phải đổ lên người ai đây? Sao lại xui xẻo như thế? Thật con mẹ nó mệt!
Nhìn bộ dáng này, nếu như mình không dùng thủ đoạn lôi đình tốc chiến tốc thắng, Vương Nhược Thủy này khẳng định sẽ là một mối đại phiền toái! Chỉ cần sau này nàng nhớ tới chuyện này, sẽ lấy đó làm sức ép với mình a, điều này làm sao mình chịu được? Vạn nhất không thuận mắt, nàng bắt mình tỉ thí, vậy mình còn có đường sống không chứ? Đối với người đàn bà là lão tình nhân của Phương Thiên, kiêm cô ruột của Vương Tiếu Yên này, Dương Minh thật đúng là không thể làm gì được!
Trước kia Dương Minh cũng rất cố kỵ, hiện tại lại có thêm thân phận là cô ruột của Vương Tiếu Yên, nếu như Dương Minh xuất thủ, trừ khi bị đánh thành bao cát, còn có thể phản kích hay sao.
Cho nên Dương Minh nhất định phải làm chuyện một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giải quyết đại phiền toái này, bằng không sau này thảm rồi.
Đương nhiên một lần vất vả suốt đời nhàn nhã cũng không phải trực tiếp hàng phục Vương Nhược Thủy, bởi vì cái này không có khả năng. Ý tưởng của Dương Minh chính là nhất định phải làm cho Vương Nhược Thủy tâm phục khẩu phục á khẩu không nói được gì, hơn nữa không tìm ra lý do để bắt bẻ mình.
Chuyện này thực khó mà, Dương Minh am hiểu nhất chính là đánh nhau, giết người, giờ phút này lại không dùng được sở trường, cho nên hắn rất đau đầu." Dương Minh, cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu là nhờ thế của ai mà dám khinh người như thế?" Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh không nói lời nào, vẻ mặt liên tục thay đổi, cho nên nàng lại lên tiếng ép tới.
Vương Nhược Thủy xem ra, chỗ dựa của Dương Minh chỉ có Phương Thiên, chỉ cần Dương Minh nói ra cái tên Phương Thiên, như vậy rất tốt, tiếp theo mình sẽ thu thập cả lão gia hỏa Phương Thiên kia!
Oán hận của Vương Nhược Thủy đối với Phương Thiên chất chứa đã sâu, tuy hai ngày này có chút thay đổi, nhưng mà oán hận trong lòng nói hóa giải là có thể hóa giải được sao? Mà Phương Thiên một mực ngoan ngoãn phục tùng mình, khiến nàng không có cớ phát tác! Vương Nhược Thủy trái lại hi vọng Phương Thiên có thể kiên cường một chút, lúc đó mình có thể khóc lớn một hồi, như thế trái lại còn sảng khoái hơn. Nhưng Phương Thiên lại không để mình mãn nguyện!.
Thế cho nên Vương Nhược Thủy muốn nhờ vào chuyện giáo huấn Dương Minh sau đó tận lực dắt lên người Phương Thiên, chỉ cần Dương Minh phối hợp, vậy thì tốt, lửa giận trong lòng mình cũng thành công trút lên người Phương Thiên, về phần Dương Minh chỉ là một người vô tội bị hại mà thôi.
Đối với suy nghĩ của Vương Nhược Thủy, Dương Minh hoàn toàn không rõ! Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Dương Minh thật sự có chút khiếp đảm! Nghe nàng cố ý đổ cơn tức lên người Phương Thiên, Dương Minh còn tưởng rằng nàng muốn làm thịt hai thầy trò a! Tới nước này, Dương Minh thầm nghĩ, Phương Thiên nói thế nào cũng là sư phụ mình, bình thường cùng lão không phân lớn nhỏ, thời khắc mấu chốt mình không thể không có nghĩa khí trực tiếp bán đứng lão như vậy!
Huống chi Phương lão đầu lại có quan hệ phức tạp với Vương Nhược Thủy, hai người cuối cùng có thể ở cùng nhau, đó coi như là sự thật rồi, cho nên hiện tại mà mình bán đứng lão, mấy ngày nữa Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy hai người lại kết phường quay đầu bán đứng chính mình cũng không phải là không thể. Đúng rồi! Nghĩ tới quan hệ giữa Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy, Dương Minh đột nhiên nghĩ tới một biện pháp khá hay để giải quyết!
Tiếp đó, khóe miệng Dương Minh xẹt qua một nụ cười tà dị, nói: "Nếu nói ai xui cháu, cái này nói ra thật không tốt lắm?"
"Có cái gì mà khó nói?" Vương Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu có việc gì cứ việc nói ra."
".Thật sự có thể nói ra sao?" Dương Minh làm ra vẻ bất an hỏi: "Nhưng, chuyện này nói ra thật không tốt lắm!"
"Dương Minh, cậu mau nói đi, nam tử hán đại trượng phu, sao cứ ấp a ấp úng vậy?" Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh dây dưa chưa nói, nàng có phần không kiên nhẫn được, trừng mắt liếc hắn, tức giận nói.
"Được rồi, cháu sẽ nói." Dương Minh thở dài, nhún vai.
Dương Minh mới vừa mở miệng, sắc mặt Phương Thiên lập tức tái đi, thầm mắng, tiểu tử ngươi thật không có nghĩa khí! Ngươi cũng không biết sư phụ sợ cái gì hay sao? Ngươi lại muốn đem lửa giận của Vương Nhược Thủy chuyển tới người ta? Ngươi cũng quá thiếu đạo đức đi? Đồ đệ loại này đây, ài!
"Cậu có nói hay không? Mau nói đi!" Vương Nhược Thủy vội la lên.
"Thật ra, sở dĩ hiện tại cháu không có chút sợ hãi, hơn nữa không lo lắng chút nào, cũng là bởi vì người ở sau lưng kia, quả thực quá cường đại, cả gia tộc Hồ Điệp cũng không dám trên chọc! Mà ngay cả thân là gia chủ như chú Vương, cũng không thể được a!" Dương Minh nói đến đây liền lắc đầu nói: "Chú mà gặp phải hắn, cũng phải nhượng bộ lui binh!"
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, nhưng mà, tiếp đó trên mặt Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy lại thể hiện thần sắc tức giận, bọn họ cũng mơ hồ đoán được chỗ dựa của hắn là ai rồi!
Chẳng lẽ là người của gia tộc Buffon? Cũng chỉ có gia tộc Buffon mới khiến gia chủ gia tộc Hồ Điệp Vương Tung Sơn kính nể không dám trên chọc? Nhưng cho dù là như thế, ngươi lại ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, ngươi có còn nể mặt mũi của gia chủ gia tộc Hồ Điệp nữa không?
Lúc trước Vương Nhược Thủy mặc dù cố gắng ép hỏi Dương Minh, nhưng lại không có ác ý, cũng chỉ muốn thu thập Phương Thiên một chút mà thôi, mượn thế của ai, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Vương Nhược Thủy ám chỉ thật ra chính là Phương Thiên!
Thế nhưng không ngờ chính là Dương Minh lại có thể kéo vào một người khác, đây không phải là ỷ thế hiếp người? Cho dù gia tộc Hồ Điệp thật sự không thể trêu vào gia tộc Buffon, ngươi cũng không thể nói như vậy chứ?
"Dương Minh, người cậu nói rốt cuộc là ai?" Sắc mặt của Vương Nhược Thủy chợt lạnh, ngữ khí cũng trở nên buốt.
Cái trán của Phương Thiên cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Dương Minh thật sự quá non, ở trong trường hợp này, sao lại đem ngoại lực vào? Điều này sao khiến gia tộc Hồ Điệp chịu nổi chứ?
Người lo lắng nhất lại chính là Vương Tiếu Yên! Nếu như bởi vì câu nói kia của Dương Minh, mà đắc tội với cha, sau này mình sao có thể ở cùng một chỗ với Dương Minh? Sao có thể đối mặt với người nhà mình? Đen quá, một câu này rất có nguy cơ!
Nghĩ tới đây Vương Tiếu Yên không khỏi lo lắng nhìn Dương Minh. Nhưng mà lại vừa vặn nhận được ánh mắt thần bí khó lường của Dương Minh. Vương Tiếu Yên có chút kinh ngạc, nhưng mà băng tuyết thông minh như nàng, chợt minh bạch ý tứ của Dương Minh, nàng nhịn không được mà hé miệng cười. Thì ra Dương Minh đã có tính toán của hắn!
"Ài, nếu nói chỗ dựa lớn nhất của cháu, thật ra chính là sư nương cháu, sư nương vừa ra, ai dám tranh phong, ngay cả sư phụ nháy mắt còn biến thành mềm như trứng, dù có là Vua Sát Thủ đi nữa thì cũng phải nhượng bộ lui binh còn gì!" Dương Minh rung đùi đắc ý nói.
"Sư nương của cậu?" Vẻ mặt của Vương Nhược Thủy trong nháy mắt cứng lại, ngạc nhiên nhìn Dương Minh nói: "Sư nương của cậu là ai?"
Cũng khó trách Vương Nhược Thủy lại buồn bực như vậy, sư phụ của Dương Minh đương nhiên là Phương Thiên, nhưng từ đâu hắn lại xuất hiện một vị sư nương a? Phương Thiên chỉ có một người vợ đã chết, một người bị bắt, hình như cũng đã chết rồi, như vậy vị sư nương này của Dương Minh, rốt cuộc đến từ đâu?
"Ha ha." Vương Nhược Thủy còn chưa rõ mô tê gì, mà Vương Tung Sơn là người ngoại cuộc lại tỉnh táo nhất, thấy thần sắc đắc ý của Dương Minh như vậy, thoáng cái lão cũng hiểu" sư nương" mà Dương Minh nói là ai! Lão nhịn không được mà phá lên cười: "Quả nhiên nha, quả nhiên là sư nương cậu vừa ra, ngay cả tôi cũng phải nhượng bộ lui binh! Quả là thế. Quả là thế!"
Phương Thiên lão gia hỏa nguyên bản khi nghe Dương Minh nói ra, cũng cảm thấy khó hiểu, ngoại trừ mình là sự phụ của Dương Minh ra, tại sao hắn lại có một vị sư nương nữa? Cũng khó trách Phương Thiên lại có ý nghĩ như vậy, bởi vì Phương Thiên rất rõ vợ của lão là những ai, cho nên lại không biết sư nương trong lời nói của Dương Minh là có ý gì, vì vậy mà lão mới kinh ngạc không hiểu như vậy.
Nhưng mà sau khi Vương Tung Sơn cười to, thoáng cái Phương Thiên cũng kịp phản ứng, hai lão gia hỏa cả đời làm bằng hữu, tâm ý tương thông, chỉ cần Vương Tung Sơn cười như vậy, Phương Thiên lập tức hiểu rõ, cũng cười cười theo Vương Tung Sơn, đối với câu chửi mình là mềm như trứng của Dương Minh, cũng không thèm để ý, bởi vì tại trước mặt vị sư nương này, coi như mềm như trứng thì đã sao?
"Hai người các anh cười cái gì?" Vương Nhược Thủy bị Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên cười như vậy, càng thêm khó hiểu, nhịn không được chỉ vào Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên cả giận nói: "Anh, là một gia chủ mà bị người mắng gặp một nữ nhân cũng phải nhượng bộ lui binh, anh còn có mặt mũi để cười sao? Hai người các anh.Thật sự là, thật sự là.Khiến cho tôi không biết nói gì!"
"Hiện tại anh bị cô mắng, anh cũng phải nhượng bộ lui binh mà? Cho dù anh là gia chủ thì thế nào? Không phải cô vẫn dám giáo huấn anh sao?" Vương Tung Sơn cười khổ nói.
"Anh cũng vậy, bị em mắng, anh cũng không dám nói lại, vậy không phải là mềm như trứng gà còn là cái gì." Phương Thiên cũng hùa theo nói.
"Đó là bọn anh ở trước mặt tôi! Thế nhưng sư nương gì đó." Vương Nhược Thủy nói tới đây, đột nhiên dừng lại, sau đó sắc mặt biến thành màu hồng, nàng rốt cuộc đã hiểu sư nương Dương Minh đang nhắc tới là ai!
Thảo nào hai người Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên đột nhiên lại phá lên cười, không được trách sau khi bọn họ nghe xong, lại nói mấy lời cổ quái đó, thì ra vị sư nương kia, lại chính là mình?
Nghĩ đến quan hệ giữa mình và Phương Thiên, Vương Nhược Thủy cũng minh bạch, hai người ở cùng một chỗ là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà ở trước mặt mọi người lại bị Dương Minh gọi là sư nương, cho dù Vương Nhược Thủy lớn tuổi như vậy, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Vương Nhược Thủy tuy không còn trẻ trung như tiểu nữ hài, thế nhưng tâm tình đối với Phương Thiên lại không khác gì tiểu nữ hài, chốc lát vừa tức giận vừa mừng rỡ!
Vốn quan hệ giữa mình và Phương Thiên tuy đã hòa hoãn xuống, thế nhưng thủy chung vẫn còn có một bức tường ngăn cách, đây cũng là nguyên nhân mà Vương Nhược Thủy muốn mượn cơ hội gây chuyện với Phương Thiên!
Nhưng mà bị Dương Minh nói như vậy, Vương Nhược Thủy chỉ cảm thấy tấm lòng được mở rộng rất nhiều, nguyên bản oán khó chịu trong nội tâm, trong nháy mắt toàn bộ tiêu tán hết.
Mà hết thảy những điều này nguyên nhân đều do một câu" Sư nương" của Dương Minh mang lại! Đúng vậy, mình và Phương Thiên ở cùng một chỗ, như thế không phải là sư nương của tiểu tử này sao? Nhắc tới trận chiến của tiểu tử này với mình thật là vẫn chưa thực hiện được! Trong gia tộc Hồ Điệp, ngay cả anh trai mình hiện là gia chủ cũng phải nhường mình? Về phần sư phụ của hắn Phương Thiên, hừ hừ, ở trước mặt mình mềm như trứng thì thế nào chứ? Đó cũng là chuyện bình thường mà!
Vương Nhược Thủy âm thầm nghĩ, nguyên bản đang nổi giận đùng đùng, lại biến thành bộ dạng ôn nhu như nước, cũng không chán ghét Dương Minh như lúc trước nữa, bây giờ lại cảm thấy hơi thích thích tiểu tử này rồi! Bởi vì một câu xưng hô là" Sư nương" cũng làm cho tâm tình của Vương Nhược Thủy có biến hóa rất lớn!
Đúng vậy mình là sư nương của tiểu tử này, vậy tại sao lại làm khó hắn chứ? Trái lại nên giúp đỡ hắn mới đúng! Hắn đã có tình ý với cháu gái mình, vậy sẽ thanh toàn cho bọn họ là được.
"Sư nương, hắc hắc, lễ bái sư sau này sẽ bổ sung, nhưng mà ngài không thể đem đồ đệ ra luận võ, cháu đâu phải là đối thủ của sư nương chính chứ?" Dương Minh thuận thế bò lên, lặng lẽ cười nói: "Hơn nữa, sư nương cùng cháu động thủ, không phải giống như lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
"Ta, ta ta." Vương Nhược Thủy bị Dương Minh làm cho tâm thần đại loạn, rốt cuộc quên hết chuyện giáo huấn Dương Minh, sắc mặt giống như bị lửa thiêu, xoay người sang chỗ khác nói: "Các người tiếp tục đàm luận, đi, tôi phải đỉ nghỉ một lát,."
Vừa nói xong Vương Nhược Thủy cũng không để ý đám người ở đây nghĩ thế nào, xoay người bước nhanh ra cửa.
"Sư phụ, còn không mau bắt lấy cơ hội?" Dương Minh nói với Phương Thiên đang ở một bên hèn mọn bỉ ổi cười.
"À, lão đây cũng phải đi nghỉ ngơi một chút đây, các người cứ tiến hành đi nhé." Phương Thiên sao lại không rõ ý tứ của Dương Minh, lão cũng nói một câu, sau đó nhanh như chớp đuổi theo Vương Nhược Thủy.
Đến lúc này, trong phòng ăn chỉ còn lại có Vương Tung Sơn, Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên ba người. Ba người người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt của Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên đều tập trung trên người Dương Minh rồi đánh trên giá dưới.
"Khụ khụ khụ, chú Vương, Yên Yên hai người sao lại nhìn cháu như vậy?" Dương Minh bị hai người nhìn chằm chằm, trái tim có chút sợ hãi.
"Dương Minh tiểu hữu, không nhìn ra nha, cậu thật nhanh trí!" Vương Tung Sơn như có điều suy nghĩ, cười nói: "Một câu của câu, chẳng những giải quyết vấn đề của bản thân, cũng giải quyết luôn vấn đề của Nhược Thủy cùng Phương lão đầu! Tâm cơ này của cậu, chú thật sự cảm thấy không bằng. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"E hèm. Chú Vương, chú quá khen." Dương Minh lau mồ hôi." Thật ra cháu cũng chỉ là cái khó ló cái khôn thôi mà, mọi người là bị bức a, nếu không có hoàn cảnh như vậy, cháu cũng không nghĩ được ra."
"Nhưng mà bất kể nói thế nào, chuyện của cậu và Yên Yên, xem như hết thảy đã kết thúc rồi!" Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu nói: "Đúng rồi, về phần chuyện lúc trước, cậu cũng đừng lên oán hận chú và sư phụ cậu nhé?"
"Chú Vương nói đùa rồi, cháu sao có thể oán hận chú chứ." Dương Minh cười khổ nói.
"Bỏ đi, cũng là do chú mà cậu với Yên Yên mới có thể đến được với nhau đấy."
"Cha, sao cha còn không biết xấu hổ nói vậy?" Vương Tiếu Yên có chút bất mãn nói: "Cha xem con đi, hình xăm trên tay thật khó tấy nha!"
"Cha đã bảo con trang điểm xinh đẹp một chút, con lại không nghe!" Vương Tung Sơn vô tội nói.
"." Vương Tiếu Yên á khẩu, lúc trước không biết, ai dám trang điểm đẹp a?
Tiệc tối của gia tộc Hồ Điệp giờ chỉ còn ba người dùng, Dương Minh, Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên. Còn Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy chạy đi đâu, ba người cũng không cần hỏi, cũng không muốn hỏi, tất nhiên là hai người này đi nói chuyện yêu đương rồi.
"Gia tộc Lancer bên kia trả lời thế nào rồi ạ!?"
"Vẫn chưa có, nhưng mà để bọn họ tự tay đem đầu của Gould tới, tựa có phần khó khăn." Vương Tung Sơn nhún vai nói: "Cho dù tôi là Thomas, tôi cũng không đồng ý."
"Ha ha, không sao! Không vấn đề, lão ta không đồng ý, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đích thân đi lấy." Dương Minh cười cười thoải mái nói.
"Đúng vậy, giết một tên Gould, còn không phải là chuyện rất dễ dàng sao?" Vương Tung Sơn cũng không hề nghi ngờ năng lực của Dương Minh, gia tộc Lancer bên kia giờ như chó nhà có tang, Vương Tung Sơn cũng không còn cảm giác e dè như trước kia nữa. Vấn đề duy nhất là súng ống đạn dược đã được giải quyết, hiện tại Vương Tung Sơn xem ra gia tộc Lancer cũng chẳng là cái gì.
Nhất là Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy mắng, sau đó lão không dám nói một tiếng, cúi gằm đầu, bộ dáng như bị người ức hiếp vậy, Vương Tung Sơn không có biện pháp, thầm hận Phương Thiên khiếp nhược, hai người cùng nhau bày ra kế hoạch, giờ phút này một mình Vương Tung Sơn gánh trách nhiệm: "Nhược Thủy, cô đừng nóng, anh cùng lão Phương chỉ vì hai tiểu bối không biết tốt xấu này, vốn là muốn làm cho bọn nó một cuộc hôn nhân mĩ mãn, nhưng bọn nó lại không biết quý trọng, cho nên bọn nó phải chịu chút giáo huấn là đúng rồi! Nhược Thủy, cô cũng thấy đấy, lúc trước Dương Minh tiểu hữu vẫn một mực từ hôn mà!"
Trong lòng Vương Tung Sơn lại âm thầm nghĩ, Dương Minh tiểu hữu thực xin lỗi, chú đây chỉ có thể đem chuyện này đẩy lên đầu của cháu thôi, bằng không chú đây sẽ bị mắng nha, đạo hữu chết, bần đạo không chết.
Quả nhiên một chiêu Càn Khôn Đại Na Di này của Vương Tung Sơn liền đem sạch mọi chuyện đổ lên người Dương Minh! Vương Nhược Thủy nghe xong, thoáng cái nghĩ tới hành vi lúc trước muốn từ hôn của Dương Minh, một cỗ tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng, quả thực tiểu tử này rất xấu, chính mình có hảo ý muốn gả cháu gái cho hắn, hắn lại liều mạng cự tuyệt, không tiếc mọi giá, lại còn đưa ra điều kiện luận võ hòa để đạt được mục đích của mình, rồi sau đó lại đem điều kiện giải quyết khó khăn cho gia tộc Hồ Điệp ra. Về tình về lý Vương Nhược Thủy vẫn phải cảm ơn Dương Minh, nhưng mà vừa nghĩ tới mục đích của hắn, lại không hề có nửa điểm cảm kích, bởi vì rất đơn giản, mục đích của Dương Minh không có thuần khiết, hắn trợ giúp gia tộc Hồ Điệp chỉ hoàn toàn là vì muốn từ hôn mà thôi!
"Dương Minh, cháu gái tôi có chỗ nào không xứng với cậu?" Vương Nhược Thủy nghĩ tới chuyện này, lập tức trừng mắt nhìn Dương Minh, nói: "Cậu dùng trăm phương ngàn kế muốn từ hôn, hiện tại thấy cháu gái tôi là người trong lòng, lại không muốn thoái hôn, đây là đạo lý gì? Cậu làm vậy khiến Vương gia nhà tôi sao có thể tiếp nhận nổi? Cậu có thể khi dễ gia tộc Hồ Điệp chúng tôi như vậy a? Chuyện này cậu muốn bỏ thì bỏ muốn lấy thì lấy sao? Cậu thật không coi mặt mũi của gia tộc Hồ Điệp chúng tôi ra gì, không đem Vương Nhược Thủy tôi để vào mắt? Cậu mượn thế của ai mà dám kiêu ngạo như vậy?"
Vương Tung Sơn cũng không ngờ một câu nói của mình, lại khiến Vương Nhược Thủy tức giận như vậy, lão nhìn Dương Minh, âm thầm cảm thấy ngượng ngùng. Ta cũng không ngờ cô em gái này lại nóng tính như vậy, ta cũng chỉ đành cầu phúc cho ngươi mà thôi!
Câu nói sau cùng của Vương Nhược Thủy" Cậu mượn thế của ai mà dám kiêu ngạo như thế" rõ ràng là châm chọc Phương Thiên. Lời này của Vương Nhược Thủy vừa phát ra, Phương Thiên lập tức vội vàng cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Dương Minh thầm mắng, Vương Nhược Thủy người đàn bà này, đều trút oán khí với Phương lão đầu lên người ta, ta đây phải đổ lên người ai đây? Sao lại xui xẻo như thế? Thật con mẹ nó mệt!
Nhìn bộ dáng này, nếu như mình không dùng thủ đoạn lôi đình tốc chiến tốc thắng, Vương Nhược Thủy này khẳng định sẽ là một mối đại phiền toái! Chỉ cần sau này nàng nhớ tới chuyện này, sẽ lấy đó làm sức ép với mình a, điều này làm sao mình chịu được? Vạn nhất không thuận mắt, nàng bắt mình tỉ thí, vậy mình còn có đường sống không chứ? Đối với người đàn bà là lão tình nhân của Phương Thiên, kiêm cô ruột của Vương Tiếu Yên này, Dương Minh thật đúng là không thể làm gì được!
Trước kia Dương Minh cũng rất cố kỵ, hiện tại lại có thêm thân phận là cô ruột của Vương Tiếu Yên, nếu như Dương Minh xuất thủ, trừ khi bị đánh thành bao cát, còn có thể phản kích hay sao.
Cho nên Dương Minh nhất định phải làm chuyện một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giải quyết đại phiền toái này, bằng không sau này thảm rồi.
Đương nhiên một lần vất vả suốt đời nhàn nhã cũng không phải trực tiếp hàng phục Vương Nhược Thủy, bởi vì cái này không có khả năng. Ý tưởng của Dương Minh chính là nhất định phải làm cho Vương Nhược Thủy tâm phục khẩu phục á khẩu không nói được gì, hơn nữa không tìm ra lý do để bắt bẻ mình.
Chuyện này thực khó mà, Dương Minh am hiểu nhất chính là đánh nhau, giết người, giờ phút này lại không dùng được sở trường, cho nên hắn rất đau đầu." Dương Minh, cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu là nhờ thế của ai mà dám khinh người như thế?" Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh không nói lời nào, vẻ mặt liên tục thay đổi, cho nên nàng lại lên tiếng ép tới.
Vương Nhược Thủy xem ra, chỗ dựa của Dương Minh chỉ có Phương Thiên, chỉ cần Dương Minh nói ra cái tên Phương Thiên, như vậy rất tốt, tiếp theo mình sẽ thu thập cả lão gia hỏa Phương Thiên kia!
Oán hận của Vương Nhược Thủy đối với Phương Thiên chất chứa đã sâu, tuy hai ngày này có chút thay đổi, nhưng mà oán hận trong lòng nói hóa giải là có thể hóa giải được sao? Mà Phương Thiên một mực ngoan ngoãn phục tùng mình, khiến nàng không có cớ phát tác! Vương Nhược Thủy trái lại hi vọng Phương Thiên có thể kiên cường một chút, lúc đó mình có thể khóc lớn một hồi, như thế trái lại còn sảng khoái hơn. Nhưng Phương Thiên lại không để mình mãn nguyện!.
Thế cho nên Vương Nhược Thủy muốn nhờ vào chuyện giáo huấn Dương Minh sau đó tận lực dắt lên người Phương Thiên, chỉ cần Dương Minh phối hợp, vậy thì tốt, lửa giận trong lòng mình cũng thành công trút lên người Phương Thiên, về phần Dương Minh chỉ là một người vô tội bị hại mà thôi.
Đối với suy nghĩ của Vương Nhược Thủy, Dương Minh hoàn toàn không rõ! Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Dương Minh thật sự có chút khiếp đảm! Nghe nàng cố ý đổ cơn tức lên người Phương Thiên, Dương Minh còn tưởng rằng nàng muốn làm thịt hai thầy trò a! Tới nước này, Dương Minh thầm nghĩ, Phương Thiên nói thế nào cũng là sư phụ mình, bình thường cùng lão không phân lớn nhỏ, thời khắc mấu chốt mình không thể không có nghĩa khí trực tiếp bán đứng lão như vậy!
Huống chi Phương lão đầu lại có quan hệ phức tạp với Vương Nhược Thủy, hai người cuối cùng có thể ở cùng nhau, đó coi như là sự thật rồi, cho nên hiện tại mà mình bán đứng lão, mấy ngày nữa Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy hai người lại kết phường quay đầu bán đứng chính mình cũng không phải là không thể. Đúng rồi! Nghĩ tới quan hệ giữa Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy, Dương Minh đột nhiên nghĩ tới một biện pháp khá hay để giải quyết!
Tiếp đó, khóe miệng Dương Minh xẹt qua một nụ cười tà dị, nói: "Nếu nói ai xui cháu, cái này nói ra thật không tốt lắm?"
"Có cái gì mà khó nói?" Vương Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu có việc gì cứ việc nói ra."
".Thật sự có thể nói ra sao?" Dương Minh làm ra vẻ bất an hỏi: "Nhưng, chuyện này nói ra thật không tốt lắm!"
"Dương Minh, cậu mau nói đi, nam tử hán đại trượng phu, sao cứ ấp a ấp úng vậy?" Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh dây dưa chưa nói, nàng có phần không kiên nhẫn được, trừng mắt liếc hắn, tức giận nói.
"Được rồi, cháu sẽ nói." Dương Minh thở dài, nhún vai.
Dương Minh mới vừa mở miệng, sắc mặt Phương Thiên lập tức tái đi, thầm mắng, tiểu tử ngươi thật không có nghĩa khí! Ngươi cũng không biết sư phụ sợ cái gì hay sao? Ngươi lại muốn đem lửa giận của Vương Nhược Thủy chuyển tới người ta? Ngươi cũng quá thiếu đạo đức đi? Đồ đệ loại này đây, ài!
"Cậu có nói hay không? Mau nói đi!" Vương Nhược Thủy vội la lên.
"Thật ra, sở dĩ hiện tại cháu không có chút sợ hãi, hơn nữa không lo lắng chút nào, cũng là bởi vì người ở sau lưng kia, quả thực quá cường đại, cả gia tộc Hồ Điệp cũng không dám trên chọc! Mà ngay cả thân là gia chủ như chú Vương, cũng không thể được a!" Dương Minh nói đến đây liền lắc đầu nói: "Chú mà gặp phải hắn, cũng phải nhượng bộ lui binh!"
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, nhưng mà, tiếp đó trên mặt Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy lại thể hiện thần sắc tức giận, bọn họ cũng mơ hồ đoán được chỗ dựa của hắn là ai rồi!
Chẳng lẽ là người của gia tộc Buffon? Cũng chỉ có gia tộc Buffon mới khiến gia chủ gia tộc Hồ Điệp Vương Tung Sơn kính nể không dám trên chọc? Nhưng cho dù là như thế, ngươi lại ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, ngươi có còn nể mặt mũi của gia chủ gia tộc Hồ Điệp nữa không?
Lúc trước Vương Nhược Thủy mặc dù cố gắng ép hỏi Dương Minh, nhưng lại không có ác ý, cũng chỉ muốn thu thập Phương Thiên một chút mà thôi, mượn thế của ai, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Vương Nhược Thủy ám chỉ thật ra chính là Phương Thiên!
Thế nhưng không ngờ chính là Dương Minh lại có thể kéo vào một người khác, đây không phải là ỷ thế hiếp người? Cho dù gia tộc Hồ Điệp thật sự không thể trêu vào gia tộc Buffon, ngươi cũng không thể nói như vậy chứ?
"Dương Minh, người cậu nói rốt cuộc là ai?" Sắc mặt của Vương Nhược Thủy chợt lạnh, ngữ khí cũng trở nên buốt.
Cái trán của Phương Thiên cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Dương Minh thật sự quá non, ở trong trường hợp này, sao lại đem ngoại lực vào? Điều này sao khiến gia tộc Hồ Điệp chịu nổi chứ?
Người lo lắng nhất lại chính là Vương Tiếu Yên! Nếu như bởi vì câu nói kia của Dương Minh, mà đắc tội với cha, sau này mình sao có thể ở cùng một chỗ với Dương Minh? Sao có thể đối mặt với người nhà mình? Đen quá, một câu này rất có nguy cơ!
Nghĩ tới đây Vương Tiếu Yên không khỏi lo lắng nhìn Dương Minh. Nhưng mà lại vừa vặn nhận được ánh mắt thần bí khó lường của Dương Minh. Vương Tiếu Yên có chút kinh ngạc, nhưng mà băng tuyết thông minh như nàng, chợt minh bạch ý tứ của Dương Minh, nàng nhịn không được mà hé miệng cười. Thì ra Dương Minh đã có tính toán của hắn!
"Ài, nếu nói chỗ dựa lớn nhất của cháu, thật ra chính là sư nương cháu, sư nương vừa ra, ai dám tranh phong, ngay cả sư phụ nháy mắt còn biến thành mềm như trứng, dù có là Vua Sát Thủ đi nữa thì cũng phải nhượng bộ lui binh còn gì!" Dương Minh rung đùi đắc ý nói.
"Sư nương của cậu?" Vẻ mặt của Vương Nhược Thủy trong nháy mắt cứng lại, ngạc nhiên nhìn Dương Minh nói: "Sư nương của cậu là ai?"
Cũng khó trách Vương Nhược Thủy lại buồn bực như vậy, sư phụ của Dương Minh đương nhiên là Phương Thiên, nhưng từ đâu hắn lại xuất hiện một vị sư nương a? Phương Thiên chỉ có một người vợ đã chết, một người bị bắt, hình như cũng đã chết rồi, như vậy vị sư nương này của Dương Minh, rốt cuộc đến từ đâu?
"Ha ha." Vương Nhược Thủy còn chưa rõ mô tê gì, mà Vương Tung Sơn là người ngoại cuộc lại tỉnh táo nhất, thấy thần sắc đắc ý của Dương Minh như vậy, thoáng cái lão cũng hiểu" sư nương" mà Dương Minh nói là ai! Lão nhịn không được mà phá lên cười: "Quả nhiên nha, quả nhiên là sư nương cậu vừa ra, ngay cả tôi cũng phải nhượng bộ lui binh! Quả là thế. Quả là thế!"
Phương Thiên lão gia hỏa nguyên bản khi nghe Dương Minh nói ra, cũng cảm thấy khó hiểu, ngoại trừ mình là sự phụ của Dương Minh ra, tại sao hắn lại có một vị sư nương nữa? Cũng khó trách Phương Thiên lại có ý nghĩ như vậy, bởi vì Phương Thiên rất rõ vợ của lão là những ai, cho nên lại không biết sư nương trong lời nói của Dương Minh là có ý gì, vì vậy mà lão mới kinh ngạc không hiểu như vậy.
Nhưng mà sau khi Vương Tung Sơn cười to, thoáng cái Phương Thiên cũng kịp phản ứng, hai lão gia hỏa cả đời làm bằng hữu, tâm ý tương thông, chỉ cần Vương Tung Sơn cười như vậy, Phương Thiên lập tức hiểu rõ, cũng cười cười theo Vương Tung Sơn, đối với câu chửi mình là mềm như trứng của Dương Minh, cũng không thèm để ý, bởi vì tại trước mặt vị sư nương này, coi như mềm như trứng thì đã sao?
"Hai người các anh cười cái gì?" Vương Nhược Thủy bị Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên cười như vậy, càng thêm khó hiểu, nhịn không được chỉ vào Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên cả giận nói: "Anh, là một gia chủ mà bị người mắng gặp một nữ nhân cũng phải nhượng bộ lui binh, anh còn có mặt mũi để cười sao? Hai người các anh.Thật sự là, thật sự là.Khiến cho tôi không biết nói gì!"
"Hiện tại anh bị cô mắng, anh cũng phải nhượng bộ lui binh mà? Cho dù anh là gia chủ thì thế nào? Không phải cô vẫn dám giáo huấn anh sao?" Vương Tung Sơn cười khổ nói.
"Anh cũng vậy, bị em mắng, anh cũng không dám nói lại, vậy không phải là mềm như trứng gà còn là cái gì." Phương Thiên cũng hùa theo nói.
"Đó là bọn anh ở trước mặt tôi! Thế nhưng sư nương gì đó." Vương Nhược Thủy nói tới đây, đột nhiên dừng lại, sau đó sắc mặt biến thành màu hồng, nàng rốt cuộc đã hiểu sư nương Dương Minh đang nhắc tới là ai!
Thảo nào hai người Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên đột nhiên lại phá lên cười, không được trách sau khi bọn họ nghe xong, lại nói mấy lời cổ quái đó, thì ra vị sư nương kia, lại chính là mình?
Nghĩ đến quan hệ giữa mình và Phương Thiên, Vương Nhược Thủy cũng minh bạch, hai người ở cùng một chỗ là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà ở trước mặt mọi người lại bị Dương Minh gọi là sư nương, cho dù Vương Nhược Thủy lớn tuổi như vậy, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Vương Nhược Thủy tuy không còn trẻ trung như tiểu nữ hài, thế nhưng tâm tình đối với Phương Thiên lại không khác gì tiểu nữ hài, chốc lát vừa tức giận vừa mừng rỡ!
Vốn quan hệ giữa mình và Phương Thiên tuy đã hòa hoãn xuống, thế nhưng thủy chung vẫn còn có một bức tường ngăn cách, đây cũng là nguyên nhân mà Vương Nhược Thủy muốn mượn cơ hội gây chuyện với Phương Thiên!
Nhưng mà bị Dương Minh nói như vậy, Vương Nhược Thủy chỉ cảm thấy tấm lòng được mở rộng rất nhiều, nguyên bản oán khó chịu trong nội tâm, trong nháy mắt toàn bộ tiêu tán hết.
Mà hết thảy những điều này nguyên nhân đều do một câu" Sư nương" của Dương Minh mang lại! Đúng vậy, mình và Phương Thiên ở cùng một chỗ, như thế không phải là sư nương của tiểu tử này sao? Nhắc tới trận chiến của tiểu tử này với mình thật là vẫn chưa thực hiện được! Trong gia tộc Hồ Điệp, ngay cả anh trai mình hiện là gia chủ cũng phải nhường mình? Về phần sư phụ của hắn Phương Thiên, hừ hừ, ở trước mặt mình mềm như trứng thì thế nào chứ? Đó cũng là chuyện bình thường mà!
Vương Nhược Thủy âm thầm nghĩ, nguyên bản đang nổi giận đùng đùng, lại biến thành bộ dạng ôn nhu như nước, cũng không chán ghét Dương Minh như lúc trước nữa, bây giờ lại cảm thấy hơi thích thích tiểu tử này rồi! Bởi vì một câu xưng hô là" Sư nương" cũng làm cho tâm tình của Vương Nhược Thủy có biến hóa rất lớn!
Đúng vậy mình là sư nương của tiểu tử này, vậy tại sao lại làm khó hắn chứ? Trái lại nên giúp đỡ hắn mới đúng! Hắn đã có tình ý với cháu gái mình, vậy sẽ thanh toàn cho bọn họ là được.
"Sư nương, hắc hắc, lễ bái sư sau này sẽ bổ sung, nhưng mà ngài không thể đem đồ đệ ra luận võ, cháu đâu phải là đối thủ của sư nương chính chứ?" Dương Minh thuận thế bò lên, lặng lẽ cười nói: "Hơn nữa, sư nương cùng cháu động thủ, không phải giống như lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
"Ta, ta ta." Vương Nhược Thủy bị Dương Minh làm cho tâm thần đại loạn, rốt cuộc quên hết chuyện giáo huấn Dương Minh, sắc mặt giống như bị lửa thiêu, xoay người sang chỗ khác nói: "Các người tiếp tục đàm luận, đi, tôi phải đỉ nghỉ một lát,."
Vừa nói xong Vương Nhược Thủy cũng không để ý đám người ở đây nghĩ thế nào, xoay người bước nhanh ra cửa.
"Sư phụ, còn không mau bắt lấy cơ hội?" Dương Minh nói với Phương Thiên đang ở một bên hèn mọn bỉ ổi cười.
"À, lão đây cũng phải đi nghỉ ngơi một chút đây, các người cứ tiến hành đi nhé." Phương Thiên sao lại không rõ ý tứ của Dương Minh, lão cũng nói một câu, sau đó nhanh như chớp đuổi theo Vương Nhược Thủy.
Đến lúc này, trong phòng ăn chỉ còn lại có Vương Tung Sơn, Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên ba người. Ba người người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt của Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên đều tập trung trên người Dương Minh rồi đánh trên giá dưới.
"Khụ khụ khụ, chú Vương, Yên Yên hai người sao lại nhìn cháu như vậy?" Dương Minh bị hai người nhìn chằm chằm, trái tim có chút sợ hãi.
"Dương Minh tiểu hữu, không nhìn ra nha, cậu thật nhanh trí!" Vương Tung Sơn như có điều suy nghĩ, cười nói: "Một câu của câu, chẳng những giải quyết vấn đề của bản thân, cũng giải quyết luôn vấn đề của Nhược Thủy cùng Phương lão đầu! Tâm cơ này của cậu, chú thật sự cảm thấy không bằng. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"E hèm. Chú Vương, chú quá khen." Dương Minh lau mồ hôi." Thật ra cháu cũng chỉ là cái khó ló cái khôn thôi mà, mọi người là bị bức a, nếu không có hoàn cảnh như vậy, cháu cũng không nghĩ được ra."
"Nhưng mà bất kể nói thế nào, chuyện của cậu và Yên Yên, xem như hết thảy đã kết thúc rồi!" Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu nói: "Đúng rồi, về phần chuyện lúc trước, cậu cũng đừng lên oán hận chú và sư phụ cậu nhé?"
"Chú Vương nói đùa rồi, cháu sao có thể oán hận chú chứ." Dương Minh cười khổ nói.
"Bỏ đi, cũng là do chú mà cậu với Yên Yên mới có thể đến được với nhau đấy."
"Cha, sao cha còn không biết xấu hổ nói vậy?" Vương Tiếu Yên có chút bất mãn nói: "Cha xem con đi, hình xăm trên tay thật khó tấy nha!"
"Cha đã bảo con trang điểm xinh đẹp một chút, con lại không nghe!" Vương Tung Sơn vô tội nói.
"." Vương Tiếu Yên á khẩu, lúc trước không biết, ai dám trang điểm đẹp a?
Tiệc tối của gia tộc Hồ Điệp giờ chỉ còn ba người dùng, Dương Minh, Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên. Còn Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy chạy đi đâu, ba người cũng không cần hỏi, cũng không muốn hỏi, tất nhiên là hai người này đi nói chuyện yêu đương rồi.
"Gia tộc Lancer bên kia trả lời thế nào rồi ạ!?"
"Vẫn chưa có, nhưng mà để bọn họ tự tay đem đầu của Gould tới, tựa có phần khó khăn." Vương Tung Sơn nhún vai nói: "Cho dù tôi là Thomas, tôi cũng không đồng ý."
"Ha ha, không sao! Không vấn đề, lão ta không đồng ý, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đích thân đi lấy." Dương Minh cười cười thoải mái nói.
"Đúng vậy, giết một tên Gould, còn không phải là chuyện rất dễ dàng sao?" Vương Tung Sơn cũng không hề nghi ngờ năng lực của Dương Minh, gia tộc Lancer bên kia giờ như chó nhà có tang, Vương Tung Sơn cũng không còn cảm giác e dè như trước kia nữa. Vấn đề duy nhất là súng ống đạn dược đã được giải quyết, hiện tại Vương Tung Sơn xem ra gia tộc Lancer cũng chẳng là cái gì.
/2205
|