"Mày nói cho nó biết, tao là ai?" Phi ca cảm thấy tự mình nói ra thì có vẻ mất mặt, vì thế liền quay sang liếc người bên cạnh hắn.
Cái tên hay giúp đỡ cho Phi ca, bình thường cũng hay làm loại chuyện này, hắn tên là Lý Ta.
Quen biết với Phi ca trên bàn nhậu, nhận thấy đối phương là một người rất có thế lực, vì thế tự nguyện đi theo.
Lúc ác nhân lên sân khấu, bên cạnh thường hay có những tên ác bá giới thiệu thân phận, giống như thời cổ đại, mấy tên thiếu gia quyền thế lúc trêu ghẹo dân nữ, đột nhiên có một người xen vào, thì mấy tên này thì hay kêu lên rằng: "Mày có biết tao là ai hay không?"
Hiển nhiên, cái người xen vào này khẳng định là không biết hắn là ai rồi, kết quả, mấy tên như vậy không tiện nói ra hắn là ai, như vậy thì rất là mất mặt, vì thế lúc này những tên đi theo bên cạnh liền có tác dụng, sẽ đúng ra nói là: Đây chính là abc, con của xyz này nọ. Rồi mày có thể chọc vào sao? không muốn chết thì cút nhanh đi. Đại loại là thế.
Lý Ta nhảy ra, giơ một ngón tay chỉ vào mặt Dương Minh nói: "Vậy này chính là. thiếu gia Liễu Ky Phi, nói cho mày biết, nếu không muốn gặp phiền phức, thì khôn hồn tránh ra, đây là chuyện ân oán giữa bọn tao và Kinh Tiểu Lộ, không liên quan gì đến mày!"
Dương Minh hơi kinh ngạc, không biết vị đại thiếu gia này chui ra từ cái lổ nào nữa, nhưng mà thấy khí thế có vẻ dọa người đấy, nhưng mà, Dương Minh sợ sao?
Đương nhiên, Dương Minh không phải là người lỗ mãng, cũng không cho rằng ông trời là lão đại còn hắn là lão nhị, trong tình huống địch hay ta còn chưa phân rõ, còn chưa trải qua điều tra, Dương Minh cũng không ngu đến mức tự nhiên gây thù với người ta.
Nhưng mà, tình hình trước mặt có vẻ ngoại lệ, Dương Minh không còn là một thằng chưa ráo máu đầu như lúc trước, sau một năm trưởng thành, vô luận là cách nhìn người hay là xử lý tình huống đều có tiến bộ rất nhiều, hắn cũng học cách quan sát sắc mặt, khi tên Lý Ta này giới thiệu về Liễu Ky Phi này, rõ ràng là có chút chần chờ, khi hắn nói đến thân phận của Liễu Ky Phi, thì hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp đây là thiếu gia! Mà trong phương diện này cũng đòi hỏi học vấn rất cao, nếu như thân phận của Liễu Ky Phi rất ghê gớm, là thiếu gia của gia tộc nào đó, thì hắn hoàn toàn có thể gọi Liễu Ky Phi là đại thiếu gia, chứ không phải là thiếu gia bình thường. Dương Minh cũng không cảm thấy bọn chúng muốn kín đáo gì cả, bởi vì nếu thật sự không muốn phô trương, thì sẽ không có tác phong như vậy. Cho nên, khả năng duy nhất chính là, thân phận của tên Liễu Ky Phi này tương đối thấp, có lẽ nói ra tương đối kiêng kỵ, bình thường không tiện nhắc đến, nhưng mà bây giờ làm trò trước mặt Dương Minh, vì muốn làm cho Dương Minh kinh sợ, cho nên Lý Ta mới nói như vậy.
Nói cách khác, cho dù tên Liễu Ky Phi này đúng là thiếu gia của một nhà nào đó, thì cũng chỉ là một gia đình bình thường thôi, hơn nữa Dương Minh cũng không tin rằng tên Liễu Ky Phi này là đại thiếu gia gì cả, bởi vì nếu là đại thiếu gia thì sẽ không mướn phòng với một tiểu thái muội như Kinh Tiểu Lộ.
Nếu nói bây giờ Kinh Tiểu Lộ được đại thiếu gia nào đó coi trọng thì có lẽ Dương Minh sẽ không nghi ngờ, nhưng mà Kinh Tiểu Lộ lúc đầu như vậy, Dương Minh thật sự nghi ngờ con mắt của Liễu Ky Phi rồi đấy.
"À, thì ra là máy bay đại thiếu gia, thất kính, thất kính." Dương Minh cố ý nói Liễu Ky Phi thành máy bay, không có một chút gì tôn kính.
"Đis con mẹ mày, mày cố ý phải không?" Lý Ta thấy vẻ mặt miệt thị của Dương Minh, cũng biết rằng hắn ta căn bản không coi Liễu Ky Phi ra gì, bây giờ Lý Ta hắn đi theo Liễu Ky Phi, là người của Liễu Ky Phi, Dương Minh khinh miệt Liễu Ky Phi, chẳng khác nào khinh miệt hắn, vì thế hỏi sao hắn không nổi giận cho được?
"Cố ý cái gì?" Dương Minh giả vờ kinh ngạc nhìn Lý Ta.
"Thiếu gia của bọn tao tên là Liễu Ky Phi, không phải máy bay" Lý Ta tức giận nghiến răng nói, nếu như không phải do Dương Minh bước xuống từ chiếc BMW đó, thì hắn đã tát cho Dương Minh một cái rồi.
"À, xin lỗi, xin lỗi, Liễu Ky Phi máy bay, tôi nghe lầm, thấy vị máy bay ca miệng cọp gan thỏ này, vừa nhìn là biết cao thủ sóc lọ rồi." Dương Minh cười cười, nhìn thế nào cũng không có vẻ là đang xin lỗi.
Sắc mặt của Liễu Ky Phi đã xấu xí lắm rồi, nhưng mà vừa rồi hắn tự nói rằng mình đã tự sóc lọ nguyên một đêm, thế nhưng điều này chỉ nói cho Kinh Tiểu Lộ biết mà thôi, không có nói cho Dương Minh nghe.
"Mày là ai?" Sau khi tức giận, Liễu Ky Phi liền bình tĩnh lại, Dương Minh ra mặt cho Kinh Tiểu Lộ, làm cho hắn cảm thấy tiến thối lưỡng nan, hắn không biết thân phận của Dương Minh như thế nào.
Hắn hiểu Kinh Tiểu Lộ, với thực lực kinh tế của Kinh Tiểu Lộ thì không có khả năng mua được xe BMW, nếu nàng có tiền mua xe, thì lúc đầu cần gì lừa mấy ngàn đồng của hắn?
Cho nên, nếu chiếc xe này không phải của Kinh Tiểu Lộ, vậy khẳng định là của thằng nhãi ra mặt giùm cho nàng, nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi hắn ngồi ở đây nhìn mà, chiếc xe này không phải của Kinh Tiểu Lộ cũng không phải của tên kia, vậy chẳng lẽ từ trên trời rớt xuống?
Liễu Ky Phi chỉ là một người của Liễu gia, căn bản không thể coi là đại thiếu gia gì cả, chiếc xe của hắn cùng lắm cũng chỉ là Audi mà thôi, xe của Dương Minh tốt hơn hắn nhiều, hắn cũng rất biết nhìn người, không dám đắc tội với Dương Minh, ít nhất là trước khi chưa biết được thân phận của Dương Minh thì không dám đắc tội.
"Dương Minh, bạn trai của Tiểu Lộ" Dương Minh nhìn Liễu Ky Phi, nhàn nhạt nói. Dương Minh đương nhiên sẽ không nói mình là bạn củ a Kinh Tiểu Lộ, như vậy thì muốn ra mặt cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên Dương Minh thẳng thắn dùng thân phận bạn trai để can thiệp vào chuyện này.
"Bạn trai? Vớ vẫn, hay, Kinh Tiểu Lộ cũng thật có năng lực! Lừa được một kẻ ngốc có tiền như vậy!" Liễu Ky Phi dự định ngày mai tìm người điều tra về thân phận của Dương Minh rồi mới quyết định sau, tình thế ngày hôm nay không thích hợp rồi.
"Anh nói chuyện nên chú ý một chút" Dương Minh lạnh lùng nhìn Liễu Ky Phi nói: "Nàng ta lấy của anh bao nhiêu? Tôi trả cho anh là được"
"Tiền, tao bỏ qua" Liễu Ky Phi oán hận nhìn Dương Minh, ngày hôm nay hắn đến đây không phải là vì tiền, mà là vì muốn đè Kinh Tiểu Lộ lên giường, mấy ngàn đồng đối với hắn mà nói, căn bản không phải là vấn đề: "Nếu hôm nay mày đã ra mặt vì con điếm này, thì coi như hôm nay tao nể mặt mày, nhưng mà, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta chờ xem."
"Bốp" Liễu Ky Phi còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Minh tát cho một cái lên mặt, làm cho hắn cảm thấy sao bay quanh đầu luôn, khó tin nhìn Dương Minh, mình còn chưa ra tay, mà hắn ta đã đánh trước là sao!
"Mày. mày dám đánh tao?" Liễu Ky Phi không ngờ Dương Minh lại ra tay đánh hắn, hắn ta nghĩ rằng, bây giờ mình không gây phiền phức cho Dương Minh, mà Dương Minh lại còn kiêu ngạo với mình! Mặc dù trong gia tộc Liễu Ky Phi có địa vị rất thấp, thậm chí không tính là gì, nhưng mà bên ngoài hắn cũng rất ghê gớm rồi, không ai dám làm gì hắn cả, Dương Minh ra tay đánh hắn, hắn ta đương nhiên là không muốn, liền nổi giận lên.
"Đã nói với mày rồi, ăn nói nên chú ý một chút" Dương Minh tiện tay chụp lấy cánh tay của Liễu Ky Phi, bốp mạnh một cái làm cho hắn ta không thể cử động đ5ươc: "Kinh Tiểu Lộ là bạn gái của tao, sau này còn dám ăn nói như vậy nữa, tao đập chết mẹ mày"
Liễu Ky Phi không phải là kẻ ngu, giật giật cánh tay một cái, phát hiện ra căn bản là không thể cử động được, củng liền để yên, hắn biết, cho dù có liên thủ với Lý Ta cũng không phải là đối thủ của Dương Minh, mặc dù ngoại hình của hai tên này có vẻ dọa người, nhưng chỉ là một đống mỡ thừa và thịt vụn thôi, bởi vì nó đã bị rượu và sắc tàn phá rồi, căn bản là không có sức chiến đấu.
Trong lúc Liễu Ky Phi muốn rút tay ra khỏi tay của Dương Minh, thì Dương Minh đột nhiên buông tay, dựa thế đẩy thêm một cái làm cho hắn lảo đảo, Liễu Ky Phi oán giận nhìn Dương Minh, sợ bị đánh nên không dám nói thêm cái gì, phẫn nộ cùng Lý Ta rời khỏi đây.
Kinh Tiểu Lộ không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại trong mắt của nàng hiện ra một vẻ giống như là tiểu hồ ly vậy: "Dương Minh, vừa rồi điều anh nói là sự thật sao?"
"Thật cái gì?" Dương Minh nhíu mày: "Cô xem cô lại gây ra tai họa gì? Như vậy còn nhiều không? Sau này bọn họ tìm cô ttra3 thù thì nên làm thế nào?"
"không phải đã có anh giúp em giải quyết rồi sao?" Kinh Tiểu Lộ không thèm quan tâm, đáp.
"Tôi? Cô cho rằng mỗi ngày tôi đều bên cạnh cô sao?" Dương Minh tức giận nói: "Những người này, làm việc đều không kiêng nể gì, nếu đem cô đến một chổ không người, hậu quả thế nào, cô dùng cái đầu của mình mà nghĩ cũng có thể biết!"
"Anh không phải là bạn trai của em sao? Anh có nghĩa vụ bảo vệ em chứ" Kinh Tiểu Lộ trừng mắt lên, làm ra vẻ không quan tâm.
"Tình huống vừa rồi như thế nào cô cũng biết, nếu cô còn làm ra chuyện như vậy, đừng trách tôi xoay người bỏ đi" Dương Minh hung hăng lấy tay chỉ lên trán của Kinh Tiểu Lộ, nói: "Tôi ra mặt cho cô, cũng cần phải có lý do chứ"
Kinh Tiểu Lộ cười hì hì đáp: "Được rồi, nhưng mà cho dù là nói giỡn, em cũng rất hài lòng, ngủ ngon, sáng ngày mai đến tìm em nha!" Nói xong, Kinh Tiểu Lộ liền xoay người đi vào trong ký túc xá.
Dương Minh tức giận không chịu được, nhưng mà cũng không thể làm gì được, Kinh Tiểu Lộ kêu hắn ngày mai đến đón nàng, mà nói rất mờ ám, giống như là tình nhân ra lệnh vậy, Dương Minh không có biện pháp từ chối, sáng ngày mai lại phải đến công ty họp, Dương Minh đương nhiên là phải đến đón Kinh Tiểu Lộ rồi, nhưng mà nghe nàng nói như vậy liền có một cảm giác khác.
Đi lên lầu, Kinh Tiểu Lộ đắc ý vỗ vỗ ba lô của mình, bên trong là một cây côn điện và một bình xịt hơi cay, thầm nghĩ, anh cho rằng bà đây là kẻ ngu sao, nếu không có thủ đoạn phòng thân, làm sao mà dám bước chân ra giang hồ? Ngày hôm nay chỉ là muốn tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho anh thôi, nếu không có anh, thì bà đây đã đập hai tên này chết rồi.
Dương Minh cũng không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại có mấy thứ phòng thân hữu dụng như vậy, leo lên xe, khởi động xe, chạy đến khu quản trị kinh doanh, trên đường đi, Dương Minh nhìn thấy Liễu Ky Phi và Lý Ta trong góc tối, hai tên đó đang đứng dưới góc cột điện, Dương Minh cũng không thèm để ý đến chúng, trực tiếp lái xe qua luôn.
"Trời đất, bảng số đó là thật hay giả vậy?" Lý Ta chỉ vào cái bảng số xe phía sau chiếc BMW, khó tin kêu lên. Vừa rồi do chiếc BMW đậu ngang, cho nên bọn chúng không thấy được bảng số, lúc này mới nhìn ra, đương nhiên là kinh ngạc rồi.
Liễu Ky Phi cau mày nói ;" Điều tra thử, xem hắn có bối cảnh gì! Dám giành gái với tao, quả thật là tìm chết!"
Liễu Ky Phi miệng cọp gan thỏ, điều này Lý Ta đương nhiên là nhìn ra rồi, nhưng mà hắn ta cũng không lo lắng, Liễu Ky Phi tuy rằng chỉ là con thứ tư của Liễu gia, nhưng mà trước đó cũng đã được Liễu gia thừa nhận rồi, coi như cũng là con cháu trong gia tộc, tuy rằng không được gia tộc coi trọng, nhưng mà làm con cháu trong gia tộc cũng hay, dù trong gia tộc không có cái gì cả, nhưng mà ra bên ngoài, nếu thật sự bị người ta ăn hiếp, thì gia tộc cũng không mặc kệ, dù sao thì cái này cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi của gia tộc, nhất định phải đòi lại rồi, nếu không làm sao mà có biện pháp lăn lộn trong xã hội.
Cho nên bình thường Liễu Ky Phi cũng hay kiêu ngạo, cũng không sợ ai dám làm gì hắn cả, chỉ là Liễu Ky Phi cũng không ngu, biết mình không phải là đối thủ của Dương Minh, cho nên nhịn trước rồi quyết định sau, bây giờ thấy xe của Dương Minh rồi, liền cảm thấy kế hoạch cần phải cẩn thận hơn, đầu tiên phải điều tra về bối cảnh của Dương Minh trước đã.
Dù sao thì hắn cũng không biết Dương Minh là người của phương nào, nếu như là người của tam đại gia tộc khác, như vậy thì Liễu Ky Phi đi chọc người ta, bị người ta đánh, cũng chỉ có thể ngậm một cục trong họng thôi, nếu không thì sẽ bị gia tộc bắt đi xin lỗi người ta công khai. Loại chuyện ngu ngốc như vậy, Liễu Ky Phi sẽ không làm.
Đương nhiên, nếu không phải là người của tam đại gia tộc kia, thì Liễu Ky Phi cũng không sợ, mặc kệ mày là thế lực phương nào, Liễu gia vẫn có thể tiêu diệt mày, Liễu Ky Phi cũng không sợ sẽ trêu chọc đến phiền phức gì cả.
Dương Minh không biết Liễu Ky Phi" rất có địa vị", cũng không để ý đến chuyện đó, về đến nhà, Trần Mộng Nghiên đã tan học trở về, đang ở nhà cùng ăn cái gì đó với Lâm Chỉ Vận. Thấy Dương Minh về, Trần Mộng Nghiên liền ngẩng đầu lên hỏi: "Dương Minh, anh đã về rồi à? Ăn gì chưa? Em và em Lâm cũng vừa mới ăn"
"Vẫn chưa, chúng ta cùng nhau ăn đi" Dương Minh gật đầu, hiển nhiên là vừa rồi Lâm Chỉ Vận cũng không ăn, đợi Trần Mộng Nghiên trở về rồi mới cùng ăn, nhìn thời gian, cũng là lúc Trần Mộng Nghiên vừa tan học, cho nên hai người vừa mới bắt đầu ăn, điểm này nhìn cơm nước trên bàn là biết, chưa ai đụng đến cả.
Lâm Chỉ Vận đứng dậy đi lấy cái chén cho Dương Minh, Dương Minh trở về phòng thay đồ ra, rồi cùng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ăn cơm.
"Thứ này ăn chẳng ngon chút nào" Trần Mộng Nghiên vừa ăn vừa oán giận: "Toàn là mỡ không, không tốt cho da"
Dương Minh gật đầu, những quán ăn nhỏ bây giờ thường dùng rất nhiều dầu mỡ để nấu, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao đây cũng chỉ là một tiểu khu thôi, cũng không có một quán ăn lớn xung quanh.
"Vậy tự mình làm đi, đúng rồi, dì Lý nói chừng nào mới về?" Người Dương Minh hỏi chút là bà giúp việc trước đây, hồi trước thì phụ trách chăm sóc cho Chu Giai Giai trong bệnh viện, sau này Chu Giai Giai hồi phục, Dương Minh liền mướn bà ta đến nhà làm việc.
Chỉ là một khoảng thời gian trước, nhà của dì Lý xảy ra chuyện, cho nên xin trở về nhà, lúc đó Dương Minh đang ở châu Phi, cho nên khi về mới biết được.
"Mấy ngày trước vừa gọi điện lên, bảo rằng chưa xử lý xong chuyện, cho nên trong khoảng thời gian này không thể trở về" Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Vốn không khoảng thời gian này cũng không sao, mỗi ngày em đều cùng em Lâm và Giai Giai làm cơm, cho dù một trong ba người có khóa buổi tối, thì hai người kia vẫn có thể cùng nhau làm cơm, vì tình huống hai người cùng có khóa ít lắm. Nhưng mà bây giờ Giai Giai đi tham gia cái tổ nghiên cứu gì rồi, em và em Lâm lại hay có khóa tối, cho nên một người cũng không có làm cơm ăn"
"không sao cả, không phải anh đã về rồi sao? Chờ chuyện lễ nghệ thuật kế thúc, mỗi ngày anh sẽ ăn cơm cùng các em" Dương Minh cười nói.
"Đây là anh nói đó nha, đến lúc đó không được đổi ý" Trần Mộng Nghiên vui vẻ, lập tức nói: "Nhưng mà bây giờ mỗi ngày anh đều bận cả, đến lúc đó không biết có chuyện gì nữa, tin anh thà không tin thì tốt hơn"
Dương Minh ngượng ngùng, nhưng mà cũng không dám cãi lại, đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn quá bận: "Xin lỗi."
"không sao cả, anh đang bận việc chính mà, em đâu phải là người không hiểu đạo lý đâu" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh, sau đó bỏ lại một câu: "Đúng rồi, ở bên ngoài anh còn bạn gái nào khác không? Hay là kêu nàng ta đến đây, ở cùng bọn em, không cần dùng đến anh nữa"
"Anh. a." Dương Minh không chút đề phòng, xém tí đã nói lộ ra, nhất thời kinh hãi đổ mồ hôi, Trần Mộng Nghiên không thể nào tốt như vậy được, thấy bộ dáng thờ ơ của nàng, khó bảo đảm là có thử mình hay không, cho nên Dương Minh mới giật mình.
Trần Mộng Nghiên vốn chỉ tùy tiện nói mà thôi, nhưng mà thấy Dương Minh khẩn trương, trong lòng căn thẳng, không phải là hắn ta lại đi trêu chọc ai đó bên ngoài chứ? Có chút chua xót hỏi: "Có không?"
"Lam Lăng sắp trở về rồi, thời hạn một năm, đã trôi qua nửa năm rồi, nếu bên kia tiến triển thuận lợi, thì có thể sớm trở về." Dương Minh vội vã giải thích.
"A. là Lam Lăng" Bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng đã không còn địch ý với Lam Lăng như lúc đầu nữa, có thể bởi vì là do tư tưởng cởi mở hơn, cũng có thể là do trưởng thành hơn, hoặc có lẽ là do quá yêu Dương Minh, có lẽ, bởi vì chuyện của Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, cho nên đã không còn cảm giác thù ghét gì Lam Lăng rồi.
Lúc đầu quả thật là có chút cực đoan, nhưng mà bây giờ, trong cuộc sống của mình còn có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, cũng không tạo thành sự ảnh hưởng hoang mang gì cả, mà ngược lại giúp cho cuộc sống trở nên vui vẻ, Dương Minh không có ở nhà, thì ba người cũng có thể cùng sống với nhau.
Cho nên, dù Lam Lăng có về, thì chỉ cần không quá khó ở chung, cũng sẽ không có chuyện gì cả. Vì đã nghĩ thông suốt chuyện này, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không còn khúc mắc như lúc đầu nữa, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, chấp nhận sớm một chút không phải tốt hơn sao?
"Vậy hoan nghênh!" Trần Mộng Nghiên mỉm cười nói: "Đã sớm muốn gặp mặt nàng rồi"
Thấy vẻ mặt bình thường của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cảm thấy kỳ quái, nàng ta trở nên hào phóng như vậy từ lúc nào thế nhĩ? Nhưng mà nhớ lại những hành vi của Trần Mộng Nghiên trong nửa năm nay, cũng thấy được nàng ta đã thay đổi.
Nàng ta không thể thay đổi được Dương Minh, cũng không thể thay đổi được sự thật, thì cũng chỉ có thể tự thay đổi mình, chỉ có như vậy thì mới có thể ở cùng với Dương Minh mà thôi, nghĩ như vậy, Dương Minh không khỏi rung động ;" Em không tức giận sao?"
"Em làm gì mà hẹp hòi như vậy chứ?" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh, sau đó lặng lẽ quan sát Lâm Chỉ Vận, ý rất rõ ràng, chính là muốn lãnh tránh những lời nói của mình hồi đó trước mặt Lâm Chỉ Vận, để đề phòng Lâm Chỉ Vận nghe xong lại cảm thấy khó chịu.
Thấy Trần Mộng Nghiên am hiểu lòng người như vậy, Dương Minh cũng thở phào, nghĩ rằng nếu sau này mà mình không đối xử tốt với nàng, thế nào cũng bị thiên lôi đánh cho tét đầu thôi.
Cái tên hay giúp đỡ cho Phi ca, bình thường cũng hay làm loại chuyện này, hắn tên là Lý Ta.
Quen biết với Phi ca trên bàn nhậu, nhận thấy đối phương là một người rất có thế lực, vì thế tự nguyện đi theo.
Lúc ác nhân lên sân khấu, bên cạnh thường hay có những tên ác bá giới thiệu thân phận, giống như thời cổ đại, mấy tên thiếu gia quyền thế lúc trêu ghẹo dân nữ, đột nhiên có một người xen vào, thì mấy tên này thì hay kêu lên rằng: "Mày có biết tao là ai hay không?"
Hiển nhiên, cái người xen vào này khẳng định là không biết hắn là ai rồi, kết quả, mấy tên như vậy không tiện nói ra hắn là ai, như vậy thì rất là mất mặt, vì thế lúc này những tên đi theo bên cạnh liền có tác dụng, sẽ đúng ra nói là: Đây chính là abc, con của xyz này nọ. Rồi mày có thể chọc vào sao? không muốn chết thì cút nhanh đi. Đại loại là thế.
Lý Ta nhảy ra, giơ một ngón tay chỉ vào mặt Dương Minh nói: "Vậy này chính là. thiếu gia Liễu Ky Phi, nói cho mày biết, nếu không muốn gặp phiền phức, thì khôn hồn tránh ra, đây là chuyện ân oán giữa bọn tao và Kinh Tiểu Lộ, không liên quan gì đến mày!"
Dương Minh hơi kinh ngạc, không biết vị đại thiếu gia này chui ra từ cái lổ nào nữa, nhưng mà thấy khí thế có vẻ dọa người đấy, nhưng mà, Dương Minh sợ sao?
Đương nhiên, Dương Minh không phải là người lỗ mãng, cũng không cho rằng ông trời là lão đại còn hắn là lão nhị, trong tình huống địch hay ta còn chưa phân rõ, còn chưa trải qua điều tra, Dương Minh cũng không ngu đến mức tự nhiên gây thù với người ta.
Nhưng mà, tình hình trước mặt có vẻ ngoại lệ, Dương Minh không còn là một thằng chưa ráo máu đầu như lúc trước, sau một năm trưởng thành, vô luận là cách nhìn người hay là xử lý tình huống đều có tiến bộ rất nhiều, hắn cũng học cách quan sát sắc mặt, khi tên Lý Ta này giới thiệu về Liễu Ky Phi này, rõ ràng là có chút chần chờ, khi hắn nói đến thân phận của Liễu Ky Phi, thì hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp đây là thiếu gia! Mà trong phương diện này cũng đòi hỏi học vấn rất cao, nếu như thân phận của Liễu Ky Phi rất ghê gớm, là thiếu gia của gia tộc nào đó, thì hắn hoàn toàn có thể gọi Liễu Ky Phi là đại thiếu gia, chứ không phải là thiếu gia bình thường. Dương Minh cũng không cảm thấy bọn chúng muốn kín đáo gì cả, bởi vì nếu thật sự không muốn phô trương, thì sẽ không có tác phong như vậy. Cho nên, khả năng duy nhất chính là, thân phận của tên Liễu Ky Phi này tương đối thấp, có lẽ nói ra tương đối kiêng kỵ, bình thường không tiện nhắc đến, nhưng mà bây giờ làm trò trước mặt Dương Minh, vì muốn làm cho Dương Minh kinh sợ, cho nên Lý Ta mới nói như vậy.
Nói cách khác, cho dù tên Liễu Ky Phi này đúng là thiếu gia của một nhà nào đó, thì cũng chỉ là một gia đình bình thường thôi, hơn nữa Dương Minh cũng không tin rằng tên Liễu Ky Phi này là đại thiếu gia gì cả, bởi vì nếu là đại thiếu gia thì sẽ không mướn phòng với một tiểu thái muội như Kinh Tiểu Lộ.
Nếu nói bây giờ Kinh Tiểu Lộ được đại thiếu gia nào đó coi trọng thì có lẽ Dương Minh sẽ không nghi ngờ, nhưng mà Kinh Tiểu Lộ lúc đầu như vậy, Dương Minh thật sự nghi ngờ con mắt của Liễu Ky Phi rồi đấy.
"À, thì ra là máy bay đại thiếu gia, thất kính, thất kính." Dương Minh cố ý nói Liễu Ky Phi thành máy bay, không có một chút gì tôn kính.
"Đis con mẹ mày, mày cố ý phải không?" Lý Ta thấy vẻ mặt miệt thị của Dương Minh, cũng biết rằng hắn ta căn bản không coi Liễu Ky Phi ra gì, bây giờ Lý Ta hắn đi theo Liễu Ky Phi, là người của Liễu Ky Phi, Dương Minh khinh miệt Liễu Ky Phi, chẳng khác nào khinh miệt hắn, vì thế hỏi sao hắn không nổi giận cho được?
"Cố ý cái gì?" Dương Minh giả vờ kinh ngạc nhìn Lý Ta.
"Thiếu gia của bọn tao tên là Liễu Ky Phi, không phải máy bay" Lý Ta tức giận nghiến răng nói, nếu như không phải do Dương Minh bước xuống từ chiếc BMW đó, thì hắn đã tát cho Dương Minh một cái rồi.
"À, xin lỗi, xin lỗi, Liễu Ky Phi máy bay, tôi nghe lầm, thấy vị máy bay ca miệng cọp gan thỏ này, vừa nhìn là biết cao thủ sóc lọ rồi." Dương Minh cười cười, nhìn thế nào cũng không có vẻ là đang xin lỗi.
Sắc mặt của Liễu Ky Phi đã xấu xí lắm rồi, nhưng mà vừa rồi hắn tự nói rằng mình đã tự sóc lọ nguyên một đêm, thế nhưng điều này chỉ nói cho Kinh Tiểu Lộ biết mà thôi, không có nói cho Dương Minh nghe.
"Mày là ai?" Sau khi tức giận, Liễu Ky Phi liền bình tĩnh lại, Dương Minh ra mặt cho Kinh Tiểu Lộ, làm cho hắn cảm thấy tiến thối lưỡng nan, hắn không biết thân phận của Dương Minh như thế nào.
Hắn hiểu Kinh Tiểu Lộ, với thực lực kinh tế của Kinh Tiểu Lộ thì không có khả năng mua được xe BMW, nếu nàng có tiền mua xe, thì lúc đầu cần gì lừa mấy ngàn đồng của hắn?
Cho nên, nếu chiếc xe này không phải của Kinh Tiểu Lộ, vậy khẳng định là của thằng nhãi ra mặt giùm cho nàng, nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi hắn ngồi ở đây nhìn mà, chiếc xe này không phải của Kinh Tiểu Lộ cũng không phải của tên kia, vậy chẳng lẽ từ trên trời rớt xuống?
Liễu Ky Phi chỉ là một người của Liễu gia, căn bản không thể coi là đại thiếu gia gì cả, chiếc xe của hắn cùng lắm cũng chỉ là Audi mà thôi, xe của Dương Minh tốt hơn hắn nhiều, hắn cũng rất biết nhìn người, không dám đắc tội với Dương Minh, ít nhất là trước khi chưa biết được thân phận của Dương Minh thì không dám đắc tội.
"Dương Minh, bạn trai của Tiểu Lộ" Dương Minh nhìn Liễu Ky Phi, nhàn nhạt nói. Dương Minh đương nhiên sẽ không nói mình là bạn củ a Kinh Tiểu Lộ, như vậy thì muốn ra mặt cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên Dương Minh thẳng thắn dùng thân phận bạn trai để can thiệp vào chuyện này.
"Bạn trai? Vớ vẫn, hay, Kinh Tiểu Lộ cũng thật có năng lực! Lừa được một kẻ ngốc có tiền như vậy!" Liễu Ky Phi dự định ngày mai tìm người điều tra về thân phận của Dương Minh rồi mới quyết định sau, tình thế ngày hôm nay không thích hợp rồi.
"Anh nói chuyện nên chú ý một chút" Dương Minh lạnh lùng nhìn Liễu Ky Phi nói: "Nàng ta lấy của anh bao nhiêu? Tôi trả cho anh là được"
"Tiền, tao bỏ qua" Liễu Ky Phi oán hận nhìn Dương Minh, ngày hôm nay hắn đến đây không phải là vì tiền, mà là vì muốn đè Kinh Tiểu Lộ lên giường, mấy ngàn đồng đối với hắn mà nói, căn bản không phải là vấn đề: "Nếu hôm nay mày đã ra mặt vì con điếm này, thì coi như hôm nay tao nể mặt mày, nhưng mà, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta chờ xem."
"Bốp" Liễu Ky Phi còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Minh tát cho một cái lên mặt, làm cho hắn cảm thấy sao bay quanh đầu luôn, khó tin nhìn Dương Minh, mình còn chưa ra tay, mà hắn ta đã đánh trước là sao!
"Mày. mày dám đánh tao?" Liễu Ky Phi không ngờ Dương Minh lại ra tay đánh hắn, hắn ta nghĩ rằng, bây giờ mình không gây phiền phức cho Dương Minh, mà Dương Minh lại còn kiêu ngạo với mình! Mặc dù trong gia tộc Liễu Ky Phi có địa vị rất thấp, thậm chí không tính là gì, nhưng mà bên ngoài hắn cũng rất ghê gớm rồi, không ai dám làm gì hắn cả, Dương Minh ra tay đánh hắn, hắn ta đương nhiên là không muốn, liền nổi giận lên.
"Đã nói với mày rồi, ăn nói nên chú ý một chút" Dương Minh tiện tay chụp lấy cánh tay của Liễu Ky Phi, bốp mạnh một cái làm cho hắn ta không thể cử động đ5ươc: "Kinh Tiểu Lộ là bạn gái của tao, sau này còn dám ăn nói như vậy nữa, tao đập chết mẹ mày"
Liễu Ky Phi không phải là kẻ ngu, giật giật cánh tay một cái, phát hiện ra căn bản là không thể cử động được, củng liền để yên, hắn biết, cho dù có liên thủ với Lý Ta cũng không phải là đối thủ của Dương Minh, mặc dù ngoại hình của hai tên này có vẻ dọa người, nhưng chỉ là một đống mỡ thừa và thịt vụn thôi, bởi vì nó đã bị rượu và sắc tàn phá rồi, căn bản là không có sức chiến đấu.
Trong lúc Liễu Ky Phi muốn rút tay ra khỏi tay của Dương Minh, thì Dương Minh đột nhiên buông tay, dựa thế đẩy thêm một cái làm cho hắn lảo đảo, Liễu Ky Phi oán giận nhìn Dương Minh, sợ bị đánh nên không dám nói thêm cái gì, phẫn nộ cùng Lý Ta rời khỏi đây.
Kinh Tiểu Lộ không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại trong mắt của nàng hiện ra một vẻ giống như là tiểu hồ ly vậy: "Dương Minh, vừa rồi điều anh nói là sự thật sao?"
"Thật cái gì?" Dương Minh nhíu mày: "Cô xem cô lại gây ra tai họa gì? Như vậy còn nhiều không? Sau này bọn họ tìm cô ttra3 thù thì nên làm thế nào?"
"không phải đã có anh giúp em giải quyết rồi sao?" Kinh Tiểu Lộ không thèm quan tâm, đáp.
"Tôi? Cô cho rằng mỗi ngày tôi đều bên cạnh cô sao?" Dương Minh tức giận nói: "Những người này, làm việc đều không kiêng nể gì, nếu đem cô đến một chổ không người, hậu quả thế nào, cô dùng cái đầu của mình mà nghĩ cũng có thể biết!"
"Anh không phải là bạn trai của em sao? Anh có nghĩa vụ bảo vệ em chứ" Kinh Tiểu Lộ trừng mắt lên, làm ra vẻ không quan tâm.
"Tình huống vừa rồi như thế nào cô cũng biết, nếu cô còn làm ra chuyện như vậy, đừng trách tôi xoay người bỏ đi" Dương Minh hung hăng lấy tay chỉ lên trán của Kinh Tiểu Lộ, nói: "Tôi ra mặt cho cô, cũng cần phải có lý do chứ"
Kinh Tiểu Lộ cười hì hì đáp: "Được rồi, nhưng mà cho dù là nói giỡn, em cũng rất hài lòng, ngủ ngon, sáng ngày mai đến tìm em nha!" Nói xong, Kinh Tiểu Lộ liền xoay người đi vào trong ký túc xá.
Dương Minh tức giận không chịu được, nhưng mà cũng không thể làm gì được, Kinh Tiểu Lộ kêu hắn ngày mai đến đón nàng, mà nói rất mờ ám, giống như là tình nhân ra lệnh vậy, Dương Minh không có biện pháp từ chối, sáng ngày mai lại phải đến công ty họp, Dương Minh đương nhiên là phải đến đón Kinh Tiểu Lộ rồi, nhưng mà nghe nàng nói như vậy liền có một cảm giác khác.
Đi lên lầu, Kinh Tiểu Lộ đắc ý vỗ vỗ ba lô của mình, bên trong là một cây côn điện và một bình xịt hơi cay, thầm nghĩ, anh cho rằng bà đây là kẻ ngu sao, nếu không có thủ đoạn phòng thân, làm sao mà dám bước chân ra giang hồ? Ngày hôm nay chỉ là muốn tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho anh thôi, nếu không có anh, thì bà đây đã đập hai tên này chết rồi.
Dương Minh cũng không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại có mấy thứ phòng thân hữu dụng như vậy, leo lên xe, khởi động xe, chạy đến khu quản trị kinh doanh, trên đường đi, Dương Minh nhìn thấy Liễu Ky Phi và Lý Ta trong góc tối, hai tên đó đang đứng dưới góc cột điện, Dương Minh cũng không thèm để ý đến chúng, trực tiếp lái xe qua luôn.
"Trời đất, bảng số đó là thật hay giả vậy?" Lý Ta chỉ vào cái bảng số xe phía sau chiếc BMW, khó tin kêu lên. Vừa rồi do chiếc BMW đậu ngang, cho nên bọn chúng không thấy được bảng số, lúc này mới nhìn ra, đương nhiên là kinh ngạc rồi.
Liễu Ky Phi cau mày nói ;" Điều tra thử, xem hắn có bối cảnh gì! Dám giành gái với tao, quả thật là tìm chết!"
Liễu Ky Phi miệng cọp gan thỏ, điều này Lý Ta đương nhiên là nhìn ra rồi, nhưng mà hắn ta cũng không lo lắng, Liễu Ky Phi tuy rằng chỉ là con thứ tư của Liễu gia, nhưng mà trước đó cũng đã được Liễu gia thừa nhận rồi, coi như cũng là con cháu trong gia tộc, tuy rằng không được gia tộc coi trọng, nhưng mà làm con cháu trong gia tộc cũng hay, dù trong gia tộc không có cái gì cả, nhưng mà ra bên ngoài, nếu thật sự bị người ta ăn hiếp, thì gia tộc cũng không mặc kệ, dù sao thì cái này cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi của gia tộc, nhất định phải đòi lại rồi, nếu không làm sao mà có biện pháp lăn lộn trong xã hội.
Cho nên bình thường Liễu Ky Phi cũng hay kiêu ngạo, cũng không sợ ai dám làm gì hắn cả, chỉ là Liễu Ky Phi cũng không ngu, biết mình không phải là đối thủ của Dương Minh, cho nên nhịn trước rồi quyết định sau, bây giờ thấy xe của Dương Minh rồi, liền cảm thấy kế hoạch cần phải cẩn thận hơn, đầu tiên phải điều tra về bối cảnh của Dương Minh trước đã.
Dù sao thì hắn cũng không biết Dương Minh là người của phương nào, nếu như là người của tam đại gia tộc khác, như vậy thì Liễu Ky Phi đi chọc người ta, bị người ta đánh, cũng chỉ có thể ngậm một cục trong họng thôi, nếu không thì sẽ bị gia tộc bắt đi xin lỗi người ta công khai. Loại chuyện ngu ngốc như vậy, Liễu Ky Phi sẽ không làm.
Đương nhiên, nếu không phải là người của tam đại gia tộc kia, thì Liễu Ky Phi cũng không sợ, mặc kệ mày là thế lực phương nào, Liễu gia vẫn có thể tiêu diệt mày, Liễu Ky Phi cũng không sợ sẽ trêu chọc đến phiền phức gì cả.
Dương Minh không biết Liễu Ky Phi" rất có địa vị", cũng không để ý đến chuyện đó, về đến nhà, Trần Mộng Nghiên đã tan học trở về, đang ở nhà cùng ăn cái gì đó với Lâm Chỉ Vận. Thấy Dương Minh về, Trần Mộng Nghiên liền ngẩng đầu lên hỏi: "Dương Minh, anh đã về rồi à? Ăn gì chưa? Em và em Lâm cũng vừa mới ăn"
"Vẫn chưa, chúng ta cùng nhau ăn đi" Dương Minh gật đầu, hiển nhiên là vừa rồi Lâm Chỉ Vận cũng không ăn, đợi Trần Mộng Nghiên trở về rồi mới cùng ăn, nhìn thời gian, cũng là lúc Trần Mộng Nghiên vừa tan học, cho nên hai người vừa mới bắt đầu ăn, điểm này nhìn cơm nước trên bàn là biết, chưa ai đụng đến cả.
Lâm Chỉ Vận đứng dậy đi lấy cái chén cho Dương Minh, Dương Minh trở về phòng thay đồ ra, rồi cùng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ăn cơm.
"Thứ này ăn chẳng ngon chút nào" Trần Mộng Nghiên vừa ăn vừa oán giận: "Toàn là mỡ không, không tốt cho da"
Dương Minh gật đầu, những quán ăn nhỏ bây giờ thường dùng rất nhiều dầu mỡ để nấu, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao đây cũng chỉ là một tiểu khu thôi, cũng không có một quán ăn lớn xung quanh.
"Vậy tự mình làm đi, đúng rồi, dì Lý nói chừng nào mới về?" Người Dương Minh hỏi chút là bà giúp việc trước đây, hồi trước thì phụ trách chăm sóc cho Chu Giai Giai trong bệnh viện, sau này Chu Giai Giai hồi phục, Dương Minh liền mướn bà ta đến nhà làm việc.
Chỉ là một khoảng thời gian trước, nhà của dì Lý xảy ra chuyện, cho nên xin trở về nhà, lúc đó Dương Minh đang ở châu Phi, cho nên khi về mới biết được.
"Mấy ngày trước vừa gọi điện lên, bảo rằng chưa xử lý xong chuyện, cho nên trong khoảng thời gian này không thể trở về" Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Vốn không khoảng thời gian này cũng không sao, mỗi ngày em đều cùng em Lâm và Giai Giai làm cơm, cho dù một trong ba người có khóa buổi tối, thì hai người kia vẫn có thể cùng nhau làm cơm, vì tình huống hai người cùng có khóa ít lắm. Nhưng mà bây giờ Giai Giai đi tham gia cái tổ nghiên cứu gì rồi, em và em Lâm lại hay có khóa tối, cho nên một người cũng không có làm cơm ăn"
"không sao cả, không phải anh đã về rồi sao? Chờ chuyện lễ nghệ thuật kế thúc, mỗi ngày anh sẽ ăn cơm cùng các em" Dương Minh cười nói.
"Đây là anh nói đó nha, đến lúc đó không được đổi ý" Trần Mộng Nghiên vui vẻ, lập tức nói: "Nhưng mà bây giờ mỗi ngày anh đều bận cả, đến lúc đó không biết có chuyện gì nữa, tin anh thà không tin thì tốt hơn"
Dương Minh ngượng ngùng, nhưng mà cũng không dám cãi lại, đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn quá bận: "Xin lỗi."
"không sao cả, anh đang bận việc chính mà, em đâu phải là người không hiểu đạo lý đâu" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh, sau đó bỏ lại một câu: "Đúng rồi, ở bên ngoài anh còn bạn gái nào khác không? Hay là kêu nàng ta đến đây, ở cùng bọn em, không cần dùng đến anh nữa"
"Anh. a." Dương Minh không chút đề phòng, xém tí đã nói lộ ra, nhất thời kinh hãi đổ mồ hôi, Trần Mộng Nghiên không thể nào tốt như vậy được, thấy bộ dáng thờ ơ của nàng, khó bảo đảm là có thử mình hay không, cho nên Dương Minh mới giật mình.
Trần Mộng Nghiên vốn chỉ tùy tiện nói mà thôi, nhưng mà thấy Dương Minh khẩn trương, trong lòng căn thẳng, không phải là hắn ta lại đi trêu chọc ai đó bên ngoài chứ? Có chút chua xót hỏi: "Có không?"
"Lam Lăng sắp trở về rồi, thời hạn một năm, đã trôi qua nửa năm rồi, nếu bên kia tiến triển thuận lợi, thì có thể sớm trở về." Dương Minh vội vã giải thích.
"A. là Lam Lăng" Bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng đã không còn địch ý với Lam Lăng như lúc đầu nữa, có thể bởi vì là do tư tưởng cởi mở hơn, cũng có thể là do trưởng thành hơn, hoặc có lẽ là do quá yêu Dương Minh, có lẽ, bởi vì chuyện của Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, cho nên đã không còn cảm giác thù ghét gì Lam Lăng rồi.
Lúc đầu quả thật là có chút cực đoan, nhưng mà bây giờ, trong cuộc sống của mình còn có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, cũng không tạo thành sự ảnh hưởng hoang mang gì cả, mà ngược lại giúp cho cuộc sống trở nên vui vẻ, Dương Minh không có ở nhà, thì ba người cũng có thể cùng sống với nhau.
Cho nên, dù Lam Lăng có về, thì chỉ cần không quá khó ở chung, cũng sẽ không có chuyện gì cả. Vì đã nghĩ thông suốt chuyện này, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không còn khúc mắc như lúc đầu nữa, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, chấp nhận sớm một chút không phải tốt hơn sao?
"Vậy hoan nghênh!" Trần Mộng Nghiên mỉm cười nói: "Đã sớm muốn gặp mặt nàng rồi"
Thấy vẻ mặt bình thường của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cảm thấy kỳ quái, nàng ta trở nên hào phóng như vậy từ lúc nào thế nhĩ? Nhưng mà nhớ lại những hành vi của Trần Mộng Nghiên trong nửa năm nay, cũng thấy được nàng ta đã thay đổi.
Nàng ta không thể thay đổi được Dương Minh, cũng không thể thay đổi được sự thật, thì cũng chỉ có thể tự thay đổi mình, chỉ có như vậy thì mới có thể ở cùng với Dương Minh mà thôi, nghĩ như vậy, Dương Minh không khỏi rung động ;" Em không tức giận sao?"
"Em làm gì mà hẹp hòi như vậy chứ?" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh, sau đó lặng lẽ quan sát Lâm Chỉ Vận, ý rất rõ ràng, chính là muốn lãnh tránh những lời nói của mình hồi đó trước mặt Lâm Chỉ Vận, để đề phòng Lâm Chỉ Vận nghe xong lại cảm thấy khó chịu.
Thấy Trần Mộng Nghiên am hiểu lòng người như vậy, Dương Minh cũng thở phào, nghĩ rằng nếu sau này mà mình không đối xử tốt với nàng, thế nào cũng bị thiên lôi đánh cho tét đầu thôi.
/2205
|