"A?" Chu Giai Giai nghe Tiếu Tình nói về chuyện cũ của nàng, lập tức mở to mắt ra nhìn, cẩn thận lắng nghe lời nói của Tiếu Tình, sợ sẽ bỏ qua chi tiết nào đó, cũng vô cùng hài lòng, chị Tiếu Tình đã không coi nàng là người ngoài rồi: "Vậy hắn bây giờ thế nào?"
Nhưng mà, lời này vừa ra, Chu Giai Giai liền cảm thấy mình hỏi một câu rất ngu ngốc, nếu như tên Tống Hằng kia còn ở cúng một chổ với chị Tiếu Tình, thì tại sao bây giờ chị ấy lại nói là chị ấy không có bạn trai? Cái tên này hiển nhiên là đã chia tay rồi, trở thành quá khứ.
"Xin lỗi, chị Tiếu Tình, sao em lại ngốc thế, nhất định là đã chia tay rồi" Chu Giai Giai vội vã bổ sung.
"không sao cả" Tiếu Tình cười, khoát tay nói, nàng cũng không còn bất kì cảm giác gì với Tống Hằng nữa rồi, vô luận là yêu hay hận cũng đều không có, bây giờ nhắc đến hắn, cũng giống như nhắc đến một người xa lạ mà thôi, căn bản là không có tồn tại bất kì cảm xúc nào: "Cái người này, không phải là người tốt gì, bây giờ chỉ là một người xa lạ thôi"
"À" Chu Giai Giai cẩn thận gật đầu, xem ra tên Tống Hằng kia nhất định là một kẻ sở khanh, nếu không thì không có khả năng bỏ mặc chị Tiếu Tình được.
Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai tò mò, vì thế đem ân oán của mình và Tống Hằng kể ra, cái này cũng không có gì là mất mặt cả, dù sao thì Tiếu Tình cũng không dự định dấu giếm Chu Giai Giai cái gì cả, việc này, sớm muộn gì nàng ta cũng biết.
"A, sao người này lại xấu như vậy" Chu Giai Giai nghe xong hành vi của Tống Hằng, không khỏi tức giận nói: "Chỉ vì chị không thể mang thai mà đào hôn sao? Làm cho chị xuất hiện một mình trong hôn lễ?"
"Được rồi, chuyện cũ mà, chị cũng không muốn nhắc lại" Tiếu Tình lắc đầu, cười thoải mái nói: "Chị đã cởi mở hơn rồi, huống chi bây giờ."
Nói đến đây, Tiếu Tình nhanh chóng dừng lại, nàng biết là không thể nói thêm gì nữa, nói ra cũng chỉ toàn chuyện" xấu".
"Bây giờ sao?" Chu Giai Giai nghe thấy Tiếu Tình bỗng nhiên dừng lại, có chút tò mò, vô thức hỏi.
"Bây giờ bận rộn công chuyện thế này, làm gì còn thời gian quản chuyện này?" Tiếu Tình cười nói: "Bây giờ ngồi nhớ lại, lúc đó chị cũng không có tình cảm gì với Tống Hằng cả, lúc đó cùng một chổ, cũng chỉ là cùng đi học thôi, tương đối thân cận một chút, sau này lại tự nhiên kết hôn, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, đúng là bình thản vô vị, lúc đầu không hiểu cái gì gọi là yêu cả"
"A, thật không?" Chu Giai Giai chưa từng thấy Tiếu Tình có cảm giác như vậy, từ lúc đầu nàng đã thầm mến Dương Minh rồi, mãi cho đến khi học đại học gặp lại nhau, rồi tình cảm sống chết đã làm cho nàng khắc sâu trong lòng, nàng biết rằng cả đời này mình chỉ thích một mình Dương Minh mà thôi, nhưng mà Tiếu Tình lại vì thân cận mà đồng ý kết hôn, Chu Giai Giai thật không hiểu nổi, cho nên chỉ đành gật đầu.
"Em cảm thấy buồn cười không?" Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai như vậy, cũng biết nàng ta đã không hiểu được cảm giác lúc đó của mình rồi: "Có thể là khi đó chị quá ngây thơ, không có chủ kiến như tụi em bây giờ, bây giờ ngồi nghĩ lại, cũng thấy lúc đó có vẻ buồn cười, xem hôn nhân như là một trò đùa vậy, cho rằng mấy thứ này chỉ là thủ tục thôi, chỉ khi thật sự yêu một người, thì mới biết cái gì gọi là yêu, trước đây không tính được"
"A? Hình như ngoại trừ tên Tống Hằng ra, chị cũng đã thật sự yêu một người sao?" Chu Giai Giai nghe Tiếu Tình nói xong, cũng nghe ra ý ẩn trong lời nói của nàng.
"Cái này." Tiếu Tình cũng ý thức được mình lỡ lời, không biết nên làm sao: "Chị thích hắn, nhưng hắn không thích chị, mà chị cũng không nói, dù sao thì cũng không thể đến với nhau được"
"A." Chu Giai Giai thấy Tiếu Tình không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không ép hỏi: "Vậy thật là đáng tiếc, người có tình mà không thể đến với nhau, đây là một chuyện rất đau khổ"
Chu Giai Giai đã tự mình thử nghiệm, cho nên cũng có hiểu biết sâu sắc về vấn đề này, biết Tiếu Tình vì sao lại không muốn nói về vấn đề này, bởi vì lúc đó mình không thể ở cùng một chổ với Dương Minh, cũng mang theo tâm sự phiền muộn y như vậy. Cho nên, nàng nhìn thấy Tiếu Tình khó xử, trong lòng cũng tràn đầy sự đồng tình với cảnh ngộ của Tiếu Tình: "Chị Tiếu Tình, chị đừng buồn nữa, có tình cảm thì sẽ có kết quả mà, giống như em và Dương Minh vậy, trước đó em thích hắn, nhưng hắn không thích em, ngược lại còn ghét em nữa, chị Mộng Nghiên cũng có mâu thuẫn với em, nhưng mà bây giờ, em không phải đã có được tất cả những gì em muốn rồi sao?"
"Đúng vậy, em đúng là một cô gái may mắn" Tiếu Tình vuốt mái tóc của Chu Giai Giai, sau đó cười nói: "không phải ai cũng may mắn như em đâu, cho nên em hãy quý trọng lấy cuộc sống trước mắt"
"Em biết" Chu Giai Giai gật đầu: "Em sẽ đặc biệt quý trọng nó, tất cả những điều này cần phải nổ lực và chịu khổ, nhưng mà cũng có một chút may mắn, nếu không thì cho dù có nổ lực cả đời cũng chỉ là uổng phí"
"Chúng ta đi ăn sáng chứ?" Tiếu Tình nhìn nhìn, trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến cửa căn tin rồi, vì thế cười nói.
"Tốt" Chu Giai Giai gật đầu: "Cho nên, chị Tiếu Tình cũng phải cố gắng lên, hạnh phúc là do tự mình tranh thủ, không phải từ trên trời rớt xuống đâu"
Tự mình tranh thủ? không phải trên trời rớt xuống? Tiếu Tình lắc đầu, tự mình tranh thủ thế nào? Tình huống của mình và Chu Giai Giai hoàn toàn khác nhau, cũng không có biện pháp tranh thủ được.
"Chị lớn tuổi như vậy rồi, còn tranh thủ cái gì?" Tiếu Tình nản lòng, lắc đầu nói: "Hơn nữa, chuyện tình lúc đầu, mọi người trong trường đều biết, rất nhiều người đều chê cười chị"
"Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, chị cũng không thể chịu độc thân cả đời được chứ?" Chu Giai Giai phản đối: "Hơn nữa, nhìn chị cũng đâu có già, thoạt nhìn chị cũng giống như em vậy, tối đa cũng chỉ lớn hơn một hai tuổi mà thôi"
"Em chỉ biết nói dễ nghe để gạt chị, tuổi của chị chị còn không biết sao?" Tiếu Tình cười khổ lắc đầu nói: "Chị không thể đến với hắn, cũng có nhiều nguyên nhân, hắn nhỏ hơn chị, hắn lại có bạn gái rồi. cho nên, hai người không thể đến với nhau được"
Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai cứ khuyên bảo mình mãi, cảm xúc dâng trào lên, thế là tiết lộ ra vài câu, nhưng mà cũng không dám nói nhiều, sợ Chu Giai Giai sẽ nghi ngờ.
"Ai da, chị Tiếu Tình, chị chưa nghe qua câu này sao? ' Chu Giai Giai kéo tay Tiếu Tình, lắc lắc: "Cái câu này nè, tuổi tác không phải khoảng cách, chiều cao không phải là chênh lệch! Tuổi tác thì tính là gì, chị yêu em, cái vấn đề này rất phổ biến ở các nước phát triển, chị không thấy có nhiều ngôi sao cũng yêu người nhỏ tuổi hơn mình sao?"
"Hơn nữa, có bạn gái thì thế nào, trai chưa vợ gái chưa chồng, chị cũng có quyền lợi tranh thủ vậy, cho dù tranh thủ không được, cùng lắm thì. thì cũng giống như em vậy, như vậy không hạnh phúc sao?"
Chu Giai Giai nói đến đây, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà vì ủng hộ Tiếu Tình, nàng ta cũng chỉ có thể đem trọng tâm câu chuyện dời lên trên người mình.
"Haha, em nói nghe dễ quá, vậy em nói, bây giờ em, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận ở chung thì tốt, nhưng nếu như thêm một người vào thì em có mất hứng hay không? Có ghét bỏ hay không?" Tuy rằng lời này Tiếu Tình hỏi rất bình thường, nhưng mà cũng đại biểu cho tiếng lòng của nàng ta, muốn thử xem kết quả thế nào.
"A." Chu Giai Giai thật ra chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà Tiếu Tình đột nhiên hỏi, nàng ta cũng cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, hình như mình đâu có ghét bỏ đâu? Mình có thể đến với Dương Minh, cũng đã không dễ dàng rồi, được sự cho phép và thông cảm của Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, cho nên, từ đó suy ra, nàng cũng không có ý định ghét bỏ gì trong đầu cả, vì thế liền nói: "Em sẽ không nói gì, chị Mộng Nghiên không ý kiến là tốt rồi. Đúng rồi, chị Tiếu Tình, tại sao chị lại đột nhiên hỏi em? Lẽ nào người chị thích, bên cạnh cũng có rất nhiều bạn gái?"
"Cái này thì không, chị chỉ tùy tiện hỏi mà thôi" Tiếu Tình cười khổ đáp, nhưng mà cố gắng bình thản để Chu Giai Giai không nhìn ra cái gì cả: "Cho nên nói, em thật là may mắn, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đối với em rất tốt, nhưng mà, người chị thích, thì bạn gái của hắn chưa chắc đã đối xử tốt với chị, cho nên chị không dám làm gì cả"
"Đúng vậy" Chu Giai Giai nghe Tiếu Tình nói xong, cũng thở dài: "Chị Mộng Nghiên thật sự rất khoan dung, đối xử với em còn hơn cả chị em ruột nữa, cho đến bây giờ cũng chưa từng gây phiền phức cho em, làm cho em rất cảm động!"
"Cho nên nói, tình huống của chúng ta khác nhau" Tiếu Tình lắc đầu nói ;" Chuyện của chị cứ để nó tự nhiên đi."
"Nhưng mà, em nghĩ những cái này không quan trọng, quan trọng chính là, hắn có thích chị hay không?" Chu Giai Giai hỏi.
"Cái này. hẳn là có." Tiếu Tình suy nghĩ một chút rồi nói.
"Nếu như là vậy, chị thích hắn, hắn thích chị, hai người sẽ không có trở ngại gì nữa" Chu Giai Giai nói: "Lẽ nào chị còn tiếp tục như vậy sao?"
"Thỉnh thoảng có thể gặp mặt hắn, là chị đã thấy đủ rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy!" Tiếu Tình thở dài nói: "Chúng ta không nói cái này nữa, càng nói càng trầm trọng, chúng ta đi ăn sáng thôi"
"Tốt" Thấy Tiếu Tình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Chu Giai Giai cũng bỏ qua, hai người nắm tay nhau đi vào căn tin, goi hai phần cháo hoa và dưa muối, đơn giản nhưng ngon miệng.
Gần đây hai người khá là bận rộn, cho nên ăn uống không được tốt, vì thế ăn nhẹ một chút, rồi cùng nhau trở về ký túc xá.
Tối nay Dương Minh đến nhà trọ của Tôn Khiết, chổ này Dương Minh đã đến một lần, lần trước đi cùng Tiếu Tình đến, nhưng mà lần này lại đi cùng Tôn Khiết.
Dương Minh vốn muốn gọi cho Tiếu Tình biết, nhưng mà suy nghĩ một chút lại thôi, như vậy có vẻ khá hồ đồ, ngày hôm nay vừa mới xác định quan hệ với Tôn Khiết xong, là ngày đầu tiên cùng một chổ, nói như thế nào cũng cần phải lãng mạn một chút, sao có thể gọi Tiếu Tình đến để hồ đồ 3P?
Lần đầu tiên bò lên giường của Tôn Khiết mà không bị Tôn Khiết ghét và chống lại, làm cho tâm tình của Dương Minh có chút kì quái, hình như là cảm thấy thiếu mất cái gì đó, lẽ nào mình cũng có tâm lý đặc biệt?
Nhưng mà, một chút tiếc nuối của Dương Minh, cũng nhanh chóng bị nhu tình như nước của Tôn Khiết bao phủ, lúc này Tôn Khiết đã ngoan hiền hơn, và cũng đã chấp nhận.
.
Sáng hôm sau, ăn món ăn do Tôn Khiết tự tay nấu, Dương Minh còn xúc động vạn phần hơn, trước đây tại sao không phát hiện ra, nữ cường nhân Tôn Khiết lại có một mặt ôn nhu như vậy?
"Làm gì nhìn em dữ vậy? Trên mặt em có gì sao?" Tôn Khiết thấy Dương Minh cứ nhìn chằm chằm mình mà không chớp, có chút tò mò, vô thức sờ hai gò má, nhưng không phát hiện ra cái gì.
"không có gì, chỉ là, em bây giờ, thật khác với em lúc đầu, cứ như là hai người vậy" Dương Minh thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trên bàn, không ngờ tay nghề của Tôn Khiết lại ngon như vậy, có thể làm ra hương vị ngọt ngào như thế, cái này còn ngon hơn cả đi vào trong quán ăn nữa.
"Vậy anh thích ai?" Tôn Khiết không cùng ăn với Dương Minh, ngồi trên bàn chống tay lên má nhìn Dương Minh ăn.
"Đều thích' Dương Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thể đưa ra đáp án: "Em trước đây, hẳn là luôn mang theo vẻ ngụy trang của nữ cường nhân, còn em bây giờ mới chính là em"
"Cũng được" Tôn Khiết coi như là hài lòng với đáp án này của Dương Minh: "Nhưng mà, đến bây giờ em cũng không rõ đâulà con người thật của em, em có phải là người đa nhân cách không?"
"Chắc không đâu, em chỉ là người đa mặt thôi" Dương Minh nói: "Em thấy anh bây giờ, là hiền hòa dễ thương, nhưng mà anh cũng có một mặt tàn nhẫn lạnh lùng khác, chỉ là dùng cho đối tượng khách nhau, cho nên sẽ không có nhiều thay đổi lắm"
"Anh nói như vậy cũng đúng" Tôn Khiết gật đầu biểu thị đồng ý: "Em cũng nghĩ từ tối qua đến giờ, cảm thấy kì quái lắm cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm bữa sáng cho người đàn ông nào cả, nhưng mà sáng nay sau khi rời giường, lại muốn làm, tất cả đều tự nhiên"
"Chú Tôn cũng chưa từng được hưởng thức?" Dương Minh kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là chưa, cha có đầu bếp riêng rồi, đâu cần dùng đến em" Tôn Khiết cười nói: "Nhưng mà, em cũng thấy lười, không muốn làm, thế nhưng hôm nay không biết tại sao lại chịu khó như vậy, tuy rằng sáng sớm cũng bận nhiều việc, nhưng mà thấy anh ăn ngon như vậy, em cũng rất vui"
Dương Minh nghe Tôn Khiết nói xong, hắn biết, lúc này, Tôn Khiết rốt cục đã sự thật đi theo mình, cũng không cần phải kiểm tra hay là tin tưởng gì nữa, ngẫm lại, chinh phục một cô gái như vậy, quả thật là không dễ dàng.
"Ăn ngon lắm, không biết sau này em có chịu khó làm nữa hay không thôi" Dương Minh khen một câu, rồi tiếp tục cầm cái bánh lên ăn, nói thật, Dương Minh đúng là ăn rất ngon miệng.
"Được thôi, chỉ cần sau này mỗi ngày anh đều ở cùng em, thì em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày" Tôn Khiết trừng mắt, nhìn giống như một tiểu hồ ly vậy, cười nói.
"Ặc." Lần này đến lượt Dương Minh mắc nghẹn, hắn biết dụng ý của Tôn Khiết, cũng biết mình không có khả năng ngày nào cũng ở chung với Tôn Khiết được, có chút bất đắc dĩ, không biết nên trả lời thế nào.
"Được rồi, không chọc anh nữa, nhìn anh khẩn trương quá đi" Tôn Khiết nhún vai nói: "Anh nghĩ em là một con người nhỏ mọn vậy sao? nếu quyết định đến với anh rồi, em cũng biết chuyện của anh, biết con người của anh thế nào, thì sao còn tính toán mấy cái này nữa? Nếu như em thật sự để ý mấy cái này, thì em sẽ không đến với anh đâu>.
Nhưng mà, lời này vừa ra, Chu Giai Giai liền cảm thấy mình hỏi một câu rất ngu ngốc, nếu như tên Tống Hằng kia còn ở cúng một chổ với chị Tiếu Tình, thì tại sao bây giờ chị ấy lại nói là chị ấy không có bạn trai? Cái tên này hiển nhiên là đã chia tay rồi, trở thành quá khứ.
"Xin lỗi, chị Tiếu Tình, sao em lại ngốc thế, nhất định là đã chia tay rồi" Chu Giai Giai vội vã bổ sung.
"không sao cả" Tiếu Tình cười, khoát tay nói, nàng cũng không còn bất kì cảm giác gì với Tống Hằng nữa rồi, vô luận là yêu hay hận cũng đều không có, bây giờ nhắc đến hắn, cũng giống như nhắc đến một người xa lạ mà thôi, căn bản là không có tồn tại bất kì cảm xúc nào: "Cái người này, không phải là người tốt gì, bây giờ chỉ là một người xa lạ thôi"
"À" Chu Giai Giai cẩn thận gật đầu, xem ra tên Tống Hằng kia nhất định là một kẻ sở khanh, nếu không thì không có khả năng bỏ mặc chị Tiếu Tình được.
Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai tò mò, vì thế đem ân oán của mình và Tống Hằng kể ra, cái này cũng không có gì là mất mặt cả, dù sao thì Tiếu Tình cũng không dự định dấu giếm Chu Giai Giai cái gì cả, việc này, sớm muộn gì nàng ta cũng biết.
"A, sao người này lại xấu như vậy" Chu Giai Giai nghe xong hành vi của Tống Hằng, không khỏi tức giận nói: "Chỉ vì chị không thể mang thai mà đào hôn sao? Làm cho chị xuất hiện một mình trong hôn lễ?"
"Được rồi, chuyện cũ mà, chị cũng không muốn nhắc lại" Tiếu Tình lắc đầu, cười thoải mái nói: "Chị đã cởi mở hơn rồi, huống chi bây giờ."
Nói đến đây, Tiếu Tình nhanh chóng dừng lại, nàng biết là không thể nói thêm gì nữa, nói ra cũng chỉ toàn chuyện" xấu".
"Bây giờ sao?" Chu Giai Giai nghe thấy Tiếu Tình bỗng nhiên dừng lại, có chút tò mò, vô thức hỏi.
"Bây giờ bận rộn công chuyện thế này, làm gì còn thời gian quản chuyện này?" Tiếu Tình cười nói: "Bây giờ ngồi nhớ lại, lúc đó chị cũng không có tình cảm gì với Tống Hằng cả, lúc đó cùng một chổ, cũng chỉ là cùng đi học thôi, tương đối thân cận một chút, sau này lại tự nhiên kết hôn, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, đúng là bình thản vô vị, lúc đầu không hiểu cái gì gọi là yêu cả"
"A, thật không?" Chu Giai Giai chưa từng thấy Tiếu Tình có cảm giác như vậy, từ lúc đầu nàng đã thầm mến Dương Minh rồi, mãi cho đến khi học đại học gặp lại nhau, rồi tình cảm sống chết đã làm cho nàng khắc sâu trong lòng, nàng biết rằng cả đời này mình chỉ thích một mình Dương Minh mà thôi, nhưng mà Tiếu Tình lại vì thân cận mà đồng ý kết hôn, Chu Giai Giai thật không hiểu nổi, cho nên chỉ đành gật đầu.
"Em cảm thấy buồn cười không?" Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai như vậy, cũng biết nàng ta đã không hiểu được cảm giác lúc đó của mình rồi: "Có thể là khi đó chị quá ngây thơ, không có chủ kiến như tụi em bây giờ, bây giờ ngồi nghĩ lại, cũng thấy lúc đó có vẻ buồn cười, xem hôn nhân như là một trò đùa vậy, cho rằng mấy thứ này chỉ là thủ tục thôi, chỉ khi thật sự yêu một người, thì mới biết cái gì gọi là yêu, trước đây không tính được"
"A? Hình như ngoại trừ tên Tống Hằng ra, chị cũng đã thật sự yêu một người sao?" Chu Giai Giai nghe Tiếu Tình nói xong, cũng nghe ra ý ẩn trong lời nói của nàng.
"Cái này." Tiếu Tình cũng ý thức được mình lỡ lời, không biết nên làm sao: "Chị thích hắn, nhưng hắn không thích chị, mà chị cũng không nói, dù sao thì cũng không thể đến với nhau được"
"A." Chu Giai Giai thấy Tiếu Tình không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không ép hỏi: "Vậy thật là đáng tiếc, người có tình mà không thể đến với nhau, đây là một chuyện rất đau khổ"
Chu Giai Giai đã tự mình thử nghiệm, cho nên cũng có hiểu biết sâu sắc về vấn đề này, biết Tiếu Tình vì sao lại không muốn nói về vấn đề này, bởi vì lúc đó mình không thể ở cùng một chổ với Dương Minh, cũng mang theo tâm sự phiền muộn y như vậy. Cho nên, nàng nhìn thấy Tiếu Tình khó xử, trong lòng cũng tràn đầy sự đồng tình với cảnh ngộ của Tiếu Tình: "Chị Tiếu Tình, chị đừng buồn nữa, có tình cảm thì sẽ có kết quả mà, giống như em và Dương Minh vậy, trước đó em thích hắn, nhưng hắn không thích em, ngược lại còn ghét em nữa, chị Mộng Nghiên cũng có mâu thuẫn với em, nhưng mà bây giờ, em không phải đã có được tất cả những gì em muốn rồi sao?"
"Đúng vậy, em đúng là một cô gái may mắn" Tiếu Tình vuốt mái tóc của Chu Giai Giai, sau đó cười nói: "không phải ai cũng may mắn như em đâu, cho nên em hãy quý trọng lấy cuộc sống trước mắt"
"Em biết" Chu Giai Giai gật đầu: "Em sẽ đặc biệt quý trọng nó, tất cả những điều này cần phải nổ lực và chịu khổ, nhưng mà cũng có một chút may mắn, nếu không thì cho dù có nổ lực cả đời cũng chỉ là uổng phí"
"Chúng ta đi ăn sáng chứ?" Tiếu Tình nhìn nhìn, trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến cửa căn tin rồi, vì thế cười nói.
"Tốt" Chu Giai Giai gật đầu: "Cho nên, chị Tiếu Tình cũng phải cố gắng lên, hạnh phúc là do tự mình tranh thủ, không phải từ trên trời rớt xuống đâu"
Tự mình tranh thủ? không phải trên trời rớt xuống? Tiếu Tình lắc đầu, tự mình tranh thủ thế nào? Tình huống của mình và Chu Giai Giai hoàn toàn khác nhau, cũng không có biện pháp tranh thủ được.
"Chị lớn tuổi như vậy rồi, còn tranh thủ cái gì?" Tiếu Tình nản lòng, lắc đầu nói: "Hơn nữa, chuyện tình lúc đầu, mọi người trong trường đều biết, rất nhiều người đều chê cười chị"
"Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, chị cũng không thể chịu độc thân cả đời được chứ?" Chu Giai Giai phản đối: "Hơn nữa, nhìn chị cũng đâu có già, thoạt nhìn chị cũng giống như em vậy, tối đa cũng chỉ lớn hơn một hai tuổi mà thôi"
"Em chỉ biết nói dễ nghe để gạt chị, tuổi của chị chị còn không biết sao?" Tiếu Tình cười khổ lắc đầu nói: "Chị không thể đến với hắn, cũng có nhiều nguyên nhân, hắn nhỏ hơn chị, hắn lại có bạn gái rồi. cho nên, hai người không thể đến với nhau được"
Tiếu Tình thấy Chu Giai Giai cứ khuyên bảo mình mãi, cảm xúc dâng trào lên, thế là tiết lộ ra vài câu, nhưng mà cũng không dám nói nhiều, sợ Chu Giai Giai sẽ nghi ngờ.
"Ai da, chị Tiếu Tình, chị chưa nghe qua câu này sao? ' Chu Giai Giai kéo tay Tiếu Tình, lắc lắc: "Cái câu này nè, tuổi tác không phải khoảng cách, chiều cao không phải là chênh lệch! Tuổi tác thì tính là gì, chị yêu em, cái vấn đề này rất phổ biến ở các nước phát triển, chị không thấy có nhiều ngôi sao cũng yêu người nhỏ tuổi hơn mình sao?"
"Hơn nữa, có bạn gái thì thế nào, trai chưa vợ gái chưa chồng, chị cũng có quyền lợi tranh thủ vậy, cho dù tranh thủ không được, cùng lắm thì. thì cũng giống như em vậy, như vậy không hạnh phúc sao?"
Chu Giai Giai nói đến đây, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà vì ủng hộ Tiếu Tình, nàng ta cũng chỉ có thể đem trọng tâm câu chuyện dời lên trên người mình.
"Haha, em nói nghe dễ quá, vậy em nói, bây giờ em, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận ở chung thì tốt, nhưng nếu như thêm một người vào thì em có mất hứng hay không? Có ghét bỏ hay không?" Tuy rằng lời này Tiếu Tình hỏi rất bình thường, nhưng mà cũng đại biểu cho tiếng lòng của nàng ta, muốn thử xem kết quả thế nào.
"A." Chu Giai Giai thật ra chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà Tiếu Tình đột nhiên hỏi, nàng ta cũng cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, hình như mình đâu có ghét bỏ đâu? Mình có thể đến với Dương Minh, cũng đã không dễ dàng rồi, được sự cho phép và thông cảm của Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, cho nên, từ đó suy ra, nàng cũng không có ý định ghét bỏ gì trong đầu cả, vì thế liền nói: "Em sẽ không nói gì, chị Mộng Nghiên không ý kiến là tốt rồi. Đúng rồi, chị Tiếu Tình, tại sao chị lại đột nhiên hỏi em? Lẽ nào người chị thích, bên cạnh cũng có rất nhiều bạn gái?"
"Cái này thì không, chị chỉ tùy tiện hỏi mà thôi" Tiếu Tình cười khổ đáp, nhưng mà cố gắng bình thản để Chu Giai Giai không nhìn ra cái gì cả: "Cho nên nói, em thật là may mắn, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đối với em rất tốt, nhưng mà, người chị thích, thì bạn gái của hắn chưa chắc đã đối xử tốt với chị, cho nên chị không dám làm gì cả"
"Đúng vậy" Chu Giai Giai nghe Tiếu Tình nói xong, cũng thở dài: "Chị Mộng Nghiên thật sự rất khoan dung, đối xử với em còn hơn cả chị em ruột nữa, cho đến bây giờ cũng chưa từng gây phiền phức cho em, làm cho em rất cảm động!"
"Cho nên nói, tình huống của chúng ta khác nhau" Tiếu Tình lắc đầu nói ;" Chuyện của chị cứ để nó tự nhiên đi."
"Nhưng mà, em nghĩ những cái này không quan trọng, quan trọng chính là, hắn có thích chị hay không?" Chu Giai Giai hỏi.
"Cái này. hẳn là có." Tiếu Tình suy nghĩ một chút rồi nói.
"Nếu như là vậy, chị thích hắn, hắn thích chị, hai người sẽ không có trở ngại gì nữa" Chu Giai Giai nói: "Lẽ nào chị còn tiếp tục như vậy sao?"
"Thỉnh thoảng có thể gặp mặt hắn, là chị đã thấy đủ rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy!" Tiếu Tình thở dài nói: "Chúng ta không nói cái này nữa, càng nói càng trầm trọng, chúng ta đi ăn sáng thôi"
"Tốt" Thấy Tiếu Tình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Chu Giai Giai cũng bỏ qua, hai người nắm tay nhau đi vào căn tin, goi hai phần cháo hoa và dưa muối, đơn giản nhưng ngon miệng.
Gần đây hai người khá là bận rộn, cho nên ăn uống không được tốt, vì thế ăn nhẹ một chút, rồi cùng nhau trở về ký túc xá.
Tối nay Dương Minh đến nhà trọ của Tôn Khiết, chổ này Dương Minh đã đến một lần, lần trước đi cùng Tiếu Tình đến, nhưng mà lần này lại đi cùng Tôn Khiết.
Dương Minh vốn muốn gọi cho Tiếu Tình biết, nhưng mà suy nghĩ một chút lại thôi, như vậy có vẻ khá hồ đồ, ngày hôm nay vừa mới xác định quan hệ với Tôn Khiết xong, là ngày đầu tiên cùng một chổ, nói như thế nào cũng cần phải lãng mạn một chút, sao có thể gọi Tiếu Tình đến để hồ đồ 3P?
Lần đầu tiên bò lên giường của Tôn Khiết mà không bị Tôn Khiết ghét và chống lại, làm cho tâm tình của Dương Minh có chút kì quái, hình như là cảm thấy thiếu mất cái gì đó, lẽ nào mình cũng có tâm lý đặc biệt?
Nhưng mà, một chút tiếc nuối của Dương Minh, cũng nhanh chóng bị nhu tình như nước của Tôn Khiết bao phủ, lúc này Tôn Khiết đã ngoan hiền hơn, và cũng đã chấp nhận.
.
Sáng hôm sau, ăn món ăn do Tôn Khiết tự tay nấu, Dương Minh còn xúc động vạn phần hơn, trước đây tại sao không phát hiện ra, nữ cường nhân Tôn Khiết lại có một mặt ôn nhu như vậy?
"Làm gì nhìn em dữ vậy? Trên mặt em có gì sao?" Tôn Khiết thấy Dương Minh cứ nhìn chằm chằm mình mà không chớp, có chút tò mò, vô thức sờ hai gò má, nhưng không phát hiện ra cái gì.
"không có gì, chỉ là, em bây giờ, thật khác với em lúc đầu, cứ như là hai người vậy" Dương Minh thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trên bàn, không ngờ tay nghề của Tôn Khiết lại ngon như vậy, có thể làm ra hương vị ngọt ngào như thế, cái này còn ngon hơn cả đi vào trong quán ăn nữa.
"Vậy anh thích ai?" Tôn Khiết không cùng ăn với Dương Minh, ngồi trên bàn chống tay lên má nhìn Dương Minh ăn.
"Đều thích' Dương Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thể đưa ra đáp án: "Em trước đây, hẳn là luôn mang theo vẻ ngụy trang của nữ cường nhân, còn em bây giờ mới chính là em"
"Cũng được" Tôn Khiết coi như là hài lòng với đáp án này của Dương Minh: "Nhưng mà, đến bây giờ em cũng không rõ đâulà con người thật của em, em có phải là người đa nhân cách không?"
"Chắc không đâu, em chỉ là người đa mặt thôi" Dương Minh nói: "Em thấy anh bây giờ, là hiền hòa dễ thương, nhưng mà anh cũng có một mặt tàn nhẫn lạnh lùng khác, chỉ là dùng cho đối tượng khách nhau, cho nên sẽ không có nhiều thay đổi lắm"
"Anh nói như vậy cũng đúng" Tôn Khiết gật đầu biểu thị đồng ý: "Em cũng nghĩ từ tối qua đến giờ, cảm thấy kì quái lắm cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm bữa sáng cho người đàn ông nào cả, nhưng mà sáng nay sau khi rời giường, lại muốn làm, tất cả đều tự nhiên"
"Chú Tôn cũng chưa từng được hưởng thức?" Dương Minh kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là chưa, cha có đầu bếp riêng rồi, đâu cần dùng đến em" Tôn Khiết cười nói: "Nhưng mà, em cũng thấy lười, không muốn làm, thế nhưng hôm nay không biết tại sao lại chịu khó như vậy, tuy rằng sáng sớm cũng bận nhiều việc, nhưng mà thấy anh ăn ngon như vậy, em cũng rất vui"
Dương Minh nghe Tôn Khiết nói xong, hắn biết, lúc này, Tôn Khiết rốt cục đã sự thật đi theo mình, cũng không cần phải kiểm tra hay là tin tưởng gì nữa, ngẫm lại, chinh phục một cô gái như vậy, quả thật là không dễ dàng.
"Ăn ngon lắm, không biết sau này em có chịu khó làm nữa hay không thôi" Dương Minh khen một câu, rồi tiếp tục cầm cái bánh lên ăn, nói thật, Dương Minh đúng là ăn rất ngon miệng.
"Được thôi, chỉ cần sau này mỗi ngày anh đều ở cùng em, thì em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày" Tôn Khiết trừng mắt, nhìn giống như một tiểu hồ ly vậy, cười nói.
"Ặc." Lần này đến lượt Dương Minh mắc nghẹn, hắn biết dụng ý của Tôn Khiết, cũng biết mình không có khả năng ngày nào cũng ở chung với Tôn Khiết được, có chút bất đắc dĩ, không biết nên trả lời thế nào.
"Được rồi, không chọc anh nữa, nhìn anh khẩn trương quá đi" Tôn Khiết nhún vai nói: "Anh nghĩ em là một con người nhỏ mọn vậy sao? nếu quyết định đến với anh rồi, em cũng biết chuyện của anh, biết con người của anh thế nào, thì sao còn tính toán mấy cái này nữa? Nếu như em thật sự để ý mấy cái này, thì em sẽ không đến với anh đâu>.
/2205
|