Quán này có tên là" Người du hành", Dương Minh nhìn thấy nhất thời có cảm giác quen thuộc, tuy rằng nó không nổi danh nữa trà sữa âm 18 độ, nhưng mà cũng là một nơi nổi tiếng tại Đông Hải.
Tại gần trung học Hồng Kỳ cũng có một quán trà trái cây như vậy, lúc đó nó là một trong những quán trà có mặt sớm nhất tại Tùng Giang, mình và Tô Nhã thường đến đó mua uống, không biết bây giờ có còn bán hay không.
Trà sữa chân trâu sau này càng lúc càng thịnh hành, và trà trái cây càng lúc càng không dễ bán, Dương Minh thì lại là một người thương cảm, không cảm thấy trà sữa chân trâu này có gì uống ngon cả, càng uống càng nhớ lại trà trái cây mà thôi.
Bốn người cùng nhau vào quán trà sữa, tìm một chổ dành cho bốn người, chi phí bên trong Game Center bao giờ cũng mắc hơn bên ngoài cả, ở đâu cũng thế thôi, nhất là bây giờ đang là đầu xuân, khí trời lạnh lẽo, cho nên bên trong quán cũng chẳng có bao nhiêu người.
Bà chủ thấy bốn người đến, vội vã chiêu đãi bốn người ngồi xuống, rồi đưa menu đến cho bốn người gọi món.
"Chị Dương Hân, Ngô ca, hai người gọi trước đi!" Dương Minh đẩy cái menu qua trước mặt hai người, nói.
Ngô Vân Sinh đang khó chịu, cho nên cũng không từ chối, nhìn nhìn cái menu, gọi một ly đồ uống lạnh, còn Dương Hân thì gọi một ly trà sữa, và đẩy menu qua cho Dương Minh và Tôn Khiết.
"Có trà trái cây không?" Tôn Khiết do dự một chút, rồi hỏi.
"Có! Muốn cái gì mà không có chứ?" Bà chủ gật đầu cười nói: "Xem ra em là người của Đông Hải rồi, chỉ có người Đông Hải mới biết về trà trái cây thôi, nhưng mà mấy năm nay không dễ bán nữa!"
"Đúng là vậy!" Tôn Khiết nói: "Đúng rồi, ở ngoài đường cũng ít thấy bán món này, chỉ có trong quán Người du hành mới thấy bán thôi"
Đây từng là một món uống rất thịnh hành, lúc đó ở Đông Hải cũng như ở Tùng Giang, đi đâu cũng thấy trà trái cây cả, nhưng mà sau này bị trà sữa chân trâu và nước ngọt lên giành ngôi rồi.
Bà chủ cũng bất đắc dĩ nói: "Con nít bây giờ đều không thích uống cái này, những người uống nó cũng chỉ có những thanh niên mà thôi!"
"Của con cũng là một ly trà trái cây, cũng giống như nàng!" Dương Minh nói: "Trước đây khi còn đi học con hay uống thứ này!"
Bà chủ quán gật đầu, đi xuống chuẩn bị, bởi vì khách ít, cho nên nhanh chóng làm món của bốn người Dương Minh trước.
Ngô Vân Sinh sau khi uống nước vào, sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, còn Dương Hân thì có chút hỗ thẹn nói: "Anh khó chịu thì cứ nói với em một tiếng, nhìn anh kìa, ngốc chưa"
"không phải sợ em tức giận sao?" Ngô Vân Sinh cười khổ nói: "Em chơi vui vẻ, anh chịu khổ một chút cũng có sao đâu"
Làm trò trước mặt Dương Minh và Tôn Khiết như vậy, nghe Ngô Vân Sinh nói như thế, Dương Hân cũng có chút ngượng ngùng, có cảm giác như là bình thường mình hay ăn hiếp hắn vậy, vội vàng nói: "Chúng ta như vậy, còn cần gì khách khí nữa!"
Dương Minh nghe hai người nói xong, cười nói: "Chị Dương Hân, chị cũng đừng nói Ngô ca như vậy, thật ra đàn ông hy sinh một chút cũng không có gì đâu, chỉ cần các người vui vẻ, chúng ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Dương Minh vừa nói xong, liền cảm thấy cái đùi tê rần, nhìn Tôn Khiết đang cười trộm, Dương Minh liền biết là bị nàng đá rồi, nhớ đến lúc trước mặt nàng mình luôn làm ra vẻ bá đạo và đậm mùi tư tưởng đàn ông, vậy mà còn nói dối một cách trắng trợn như vậy.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Tôn Khiết thích Dương Minh như vậy, nếu như Dương Minh mà e ngại sợ sệt, thì sợ rằng Tôn Khiết không có khả năng thích hắn rồi, chỉ có thể nói rằng tính cách của nàng khác với Dương Hân thôi, Tôn Khiết thích người đàn ông của mình mạnh mẽ hơn mình, còn Dương Hân thì lại thích người đàn ông chỉ nghe lời mình.
Dương Minh cười gian, tự biết mình đã nói quá đà, cũng dừng lại ở đây, nhưng mà lại bị Dương Hân vạch trần thẳng thắn: "Em trai, em nói như vậy là sai rồi, tiểu Khiết chỉ thích đàn ông bá đạo thôi, cùng chị lớn lên mà, tính tình của nàng làm sao mà chị không biết được? Nếu em mà giống như Ngô Vân Sinh, chưa chắc đã được tiểu Khiết coi trọng đâu"
Lời này có vẻ đả thương người khác lắm đây, quả nhiên, Ngô Vân Sinh nghe xong liền có chút khó chịu, nhưng mà không dám phát tác, vẻ mặt đầy ủy khuất. Dương Hân cũng biết mình đã lỡ lời, vội vã bổ sung: "Nhưng mà chị lại thích đàn ông biết chăm sóc phụ nữ như Ngô Vân Sinh vậy, cho nên em đã định trước là phải làm em trai của chị rồi!"
Cái câu nói này làm cho mặt mũi của Ngô Vân Sinh trở nên rạng rỡ, Dương Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đúng là, thật không còn cách nào để nói, xem ra chỉ có người như vậy mới có thể quen với chị gái mà thôi.
Sau khi uống xong, Dương Minh chủ động trả tiền, Dương Hân trừng mắt nhìn Ngô Vân Sinh một cái, nói: "Sao lại để em trai trả tiền?"
Ngô Vân Sinh kinh hãi, vội vàng lấy tiền trong túi ra trả lại cho Dương Minh, Dương Minh buồn cười khoác tay nói: "Ngô ca, một lát anh mời khách là được!"
Nghe Dương Minh nói như vậy, Ngô Vân Sinh liền nhìn về hướng Dương Hân, thấy Dương Hân gật đầu, rốt cục mời thở phào nhẹ nhõm. (Mẹ kiếp, mất mặt đàn ông quá!)
Ngay cả Tôn Khiết cũng thấy được, Ngô Vân Sinh quá nghe lời rồi, nếu đổi lại là mình thì khẳng định không thể chịu nổi. Nhưng mà, không có biện pháp, Dương Hân thích như vậy, Tôn Khiết cũng không thể can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta được.
Bốn người rời khỏi đây, vừa ra đến cửa, liền có hai người bước vào trong, hai người này nhìn thấy Dương Hân và Tôn Khiết liền sửng sốt, còn Dương Hân vả Tôn Khiết nhìn thấy hai người cũng hơi sửng sốt.
Hai người này tên là Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ, là bạn học thời trung học của Tôn Khiết và Dương Hân, lúc còn học trung học hai người đã từng theo đổi Tôn Khiết và Dương Hân, làm hộ hoa sứ giả cả năm trời, nhưng buồn một cái là chưa lần nào thành công cả.
Tiễn Đường Giang là người theo đuổi Tôn Khiết, còn Dư Thiên Trợ lại là người theo đuổi Dương Hân, hai người này cũng phải nói là tốt số, sau khi tốt nghiệp trung học xong, thi đậu vào đại học, liền được gia đình giúp đỡ.
Cái khu Game Center này là do nhà của Tiễn Đường Giang nhận thầu, vì thế Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ bây giờ đang có thân phận là nhân viên công tác tại khu Game Center này, mỗi ngày chỉ cần đi qua đi lại và phát uy ra thôi, cuộc sống nhẹ nhàng và thoải mái vô cùng.
Tiễn Đường Giang phụ trách những quầy cho thuê, cũng nắm mạch máu của những người này trong tay, còn Dư Thiên Trợ thì phụ trách an toàn, dưới tay có một đám lưu manh, những người ở đây đều kiếm cơm sống qua ngày, cho nên không ai dám chọc vào bọn chúng cả.
Hai người này sau khi lượn một vòng xong, dự định vào trong quán Người du hành này uống nước, đương nhiên là uống không trả tiền rồi. Hai người này uống cũng chẳng được nhiều, vả lại giá cả cũng không có đắt, cho nên bà chủ quán cũng có thể chịu được.
Huống chi, hai tên này cũng không ngu, cũng không chọn một quán mà uống hoài, mà đi hết một vòng mới quay lại một lần, cho nên, những người chủ cũng mặc kệ bọn chúng, dù sao thì tổn thất cũng không nhiều, bình thường vẫn còn phải dựa vào chúng.
Hai người này phải nói là rất nguy hiểm tại khu Game Center này, giống trùm cuối của khu vực này vậy, đương nhiên là tự tin bành trướng đến cực điểm rồi, cho rằng ông trời cũng chỉ là lão nhị của bọn chúng mà thôi.
Thấy hai người con gái mà mình theo đuổi cực khổ thời cao trung tự nhiên lại đi cùng với người đàn ông khác, Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ liền mất hứng, nhưng mà bọn chúng cũng biết bối cảnh của Tôn Khiết và Dương Hân, không dám tùy tiện đắc tội, nếu không cũng đã sớm đè ra hấp diêm con nhỏ rồi.
"Tôn Khiết, Dương Hân! Thật trùng hợp!" Tiễn Đường Giang làm ra vẻ thân quen chào hỏi Tôn Khiết và Dương Hân.
Tuy rằng không muốn phản ứng với hai người, nhưng mà người ta đã lễ phép chào hỏi, Tôn Khiết và Dương Hân cũng không thể mặc kệ, vì thế mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp!"
"Hai vị này không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?" Dư Thiên Trợ nhìn Dương Minh và Ngô Vân Sinh một cái, trong lòng hắn vẫn còn đang ôm hy vọng, mong rằng hai người này không có quan hệ với Tôn Khiết và Dương Hân. Cho dù là có, cũng chỉ là loại người thân thôi.
"Đây là em trai của tôi, Dương Minh" Dương Hân chỉ vào Dương Minh, giới thiệu cho Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang, hai người nghe xong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là em trai, vậy đây là đi chơi với người nhà rồi, nhưng mà nghe nửa câu sau của Dương Hân xong, thiếu chút nữa đã hộc máu chết ngay: "Là bạn trai của tiểu Khiết"
Hai người nghe xong, liền cảm thấy khó hiểu, cái gì mà phức tạp thế này? Nhưng mà hai người vẫn hy vọng, cho rằng Dương Minh là em ruột của Dương Hân.
"Còn vị này." Dư Thiên Trợ không có theo đuổi Tôn Khiết, cho nên cũng không có hứng thú với Dương Minh, vì thế quay sang ôm hy vọng với người con trai còn lại, nghĩ rằng người này hẳn là sẽ không có quan hệ với Dương Hân.
"Đây là anh rể của tôi, Ngô Vân Sinh!" Dương Minh nghe răng cười, hắn vừa nhìn là biết hai tên này không có ý đồ tốt lành gì với Tôn Khiết và Dương Hân rồi, đương nhiên là biết suy nghĩ xấu xa trong lòng bọn chúng, cho nên không cho bọn chúng một cơ hội nào gọi là.
Quả nhiên, sắc mặt của Dư Thiên Trợ tối sầm lại, tự biết là cơ hội đã không còn, nhưng mà lại không cam lòng, nhưng mà đúng là không còn gì để nói, cho nên chỉ có thể nén giận, làm ra vẻ tươi cười nói: "Thì ra là bạn trai của Dương Hân, xin chào, xin chào!"
Ngô Vân Sinh rất là hiền hòa, cho nên không nghĩ Dư Thiên Trợ lại có ý đồ khác, vì thế vươn tay ra nhiệt tình bắt tay của Dư Thiên Trợ, Dư Thiên Trợ trong lòng hừ lạnh, tuy rằng không thể làm gì được mày, nhưng mà ra oai phủ đầu cũng được vậy.
Nghĩ đến đây, bàn tay nắm lấy tay của Ngô Vân Sinh cũng tăng thêm lực, giống như muốn bóp nát tay của Ngô Vân Sinh vậy.
Ngô Vân Sinh tuy rằng xuất thân từ trong quân đội ra, nhưng mà từ nhỏ khí lực tương đối tốt mà thôi, chứ không được huấn luyện, mà Dư Thiên Trợ làm công tác bảo an ở đây, đương nhiên cũng có chút tài năng, thứ nhất hắn xuất thân từ trường đại học thể thao, thứ hai là mấy năm nay hắn cũng không ăn chơi sa đọa, chăm chỉ luyện tập thân thể.
Cho nên, sức mạnh của Dư Thiên Trợ có thể nói là lớn, mặt của Ngô Vân Sinh nhất thời tái lại, từ chối một chút, cũng không rút ra, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Ngô Vân Sinh cũng đã rõ ràng, cũng biết Dư Thiên Trợ đang nhắm vào mình, nhưng mà Dương Hân đang ở bên cạnh, không thể tỏ ra yếu kém được, như vậy thì sẽ làm cho người yêu của mình mất mặt hết.
Trước mặt Dương Hân, Ngô Vân Sinh có thể là một người ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, nhưng mà đổi lại là người khác, Ngô Vân Sinh sẽ không dễ bị bắt nạt như vậy, tuy rằng không có sức lớn như Dư Thiên Trợ, nhưng mà Ngô Vân Sinh vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Tuy rằng kỹ không bằng người, nhưng mà đi ra từ quân đội cũng phải có cái vốn của nó, cho nên bị Dư Thiên Trợ bốp lâu như vậy, Ngô Vân Sinh chỉ thay đổi sắc mặt một chút, chứ không nói một tiếng nào.
Cái trò xiếc này của Dư Thiên Trợ làm sao mà chạy khỏi mắt của Dương Minh? Đây là cái trò trước đây Dương Minh hay chơi mà, thấy Ngô Vân Sinh chịu đựng như vậy, nếu tiếp tục nữa sẽ không có kết quả tốt, vì thế Dương Minh cười nói: "Thế nào, anh Thiên Trợ, anh nắm tay với anh rể của tôi, không nắm tay với tôi à?"
Dư Thiên Trợ vốn đang muốn chơi xỏ Ngô Vân Sinh, nhưng nghe thấy Dương Minh nói câu này, thầm nghĩ, còn có kẻ ngu chủ động dâng đến cửa sao? Cũng được, để tao thay Tiễn Đường Giang trừng trị mày!
Vì thế, Dư Thiên Trợ liền buông tay của Ngô Vân Sinh ra, cười cười nhìn với hắn, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt, cái này khiến cho Ngô Vân Sinh mất mặt, nhưng không dám nổi giận, vì nói ra trò này thì sẽ mất phong độ trước mặt Dương Hân, bởi vì kỹ không bằng người mà.
Cho nên, Ngô Vân Sinh đành phải nuốt buồn phiền xuống, quyết định từ hôm nay trở đi sẽ về nhà khổ luyện sức nắm, nếu không tìm lại được mặt mũi, thì trong lòng thật sự rất là khó chịu.
Dư Thiên Trợ buông tay của Ngô Vân Sinh ra, nắm lấy tay của Dương Minh, hắn cười âm hiểm nói: "Em trai của Dương Hân, hân hạnh, hân hạnh!" Nói xong, hắn cũng tăng lực lên, bóp mạnh vào, bất ngờ chính là, bàn tay của Dương Minh không bị gì cả,
hắn ta cũng không thấy khác thường, bởi vì có những người có xương tay rất cứng, cho dù bị bốp không méo, thì cũng sẽ vô cùng đau đớn, thậm chí là còn đau hơn cả bị méo tay! Cho nên, nghĩ đến đây, Dư Thiên Trợ liền tăng thêm lực trên tay.
Nhưng mà, hắn ta đã vui vẻ quá sớm rồi, chờ khi hắn tăng lực lần hai, thì cảm thấy có một sức mạnh thật lớn đang bốp lấy tay hắn, làm cho tay của hắn trong nháy mắt bị thay đổi hình dạng, Dư Thiên Trợ trợn tròn mắt, thiếu chút nữa đã la lên rồi!
Nếu như nói tay của Dư Thiên Trợ là một cái kiềm, thì tay của Dương Minh chính là tay người máy, Dư Thiên Trợ muốn phản công, nhưng bị Dương Minh bốp thật chặt, không nhúc nhích được.
Trên trán Dư Thiên Trợ bắt đầu chảy mồ hôi, đương nhiên là không phải vì khẩn trương mà là vì đau, cái chiêu thức khó chịu nhất của hắn lại bị Dương Minh phá một cách dễ dàng, đồng thời còn quay lại đâm ngược hắn, làm cho hắn khổ không nói được, rõ ràng là muốn chơi người ta, nhưng lại bị người ta phản kích!
Nhìn thấy mặt của Dương Minh dường như là không để ý, căn bản như là một người không hề dùng sức vậy, càng làm cho hắn tức giận hơn, còn Dương Minh thì đột nhiên mở miệng: "Xem ra tôi và anh đúng là mới gặp mà đã thân, anh Thiên Trợ nắm lấy tay của tôi mà không buông!"
Tôn Khiết và Dương Hân không biết hai người đang làm gì, các nàng cũng không có nghĩ nhiều về phương diện này, cho nên cũng chỉ biết rằng hai người đang nắm tay thế thôi, nhưng mà Ngô Vân Sinh từng là người trong cuộc, khẳng định là biết Dương Minh đang đấu với Dư Thiên Trợ rồi! Thấy bộ dáng dễ dàng của Dương Minh cùng với cái đầu đầy mồ hôi của Dư Thiên Trợ, ai chiếm thượng phong đương nhiên nhìn là hiểu thôi!
Trong lòng Ngô Vân Sinh âm thầm sảng khoái, đồng thời cũng có chút xấu hổ, Dương Minh quả nhiên lợi hại! Mình không được rồi, về sau phải về tập luyện lại thôi! Nhưng mà Dương Minh đã báo thù giùm rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cũng không còn phiền muộn như vừa rồi.
Dư Thiên Trợ đúng là khổ không nói được, ứng với cái câu tự làm bậy thì không thể sống, hắn ta quả thật cũng đã lĩnh ngộ được điều này. Cũng may là Dương Minh không muốn tiếp tục tính toán với hắn, nếu không thì bàn tay này chắc chắn sẽ bị phá bỏ, và sẽ gặp nhiều phiền phức.
Vì vậy, Dương Minh buông tay ra, vỗ vai Dư Thiên Trợ nói: "Tôi và anh đúng là vừa gặp đã thân rồi!"
"Vừa gặp đã thân!" Dư Thiên Trợ bị Dương Minh vỗ như vậy xém tí đã hộc máu rồi, cũng muốn vỗ vai Dương Minh lại như thế, nhưng mà bàn tay bị Dương Minh bốp đau như vậy, làm gì còn có thể giơ lên vỗ lại người ta?
"Hai người đến uống à?" Dương Minh nhìn nhìn cái quán, quay lại hỏi Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang.
Người khác không biết Dư Thiên Trợ, nhưng Tiễn Đường Giang thì biết, hắn cũng hiểu thủ đoạn phủ đầu ra oai của Dư Thiên Trợ, vừa rồi cũng bị người ta chơi lại, trong lòng cũng cực kỳ tức giận Dương Minh. Nghe Dương Minh nói như vậy, còn tưởng rằng Dương Minh muốn vào uống gì đó, đến lúc đó chỉ cần ám chỉ bà chủ một chút, bỏ thuốc xổ hay cái gì đó vào trong nước uống của Dương Minh, không sợ không hại chết Dương Minh!
Nghĩ đến đây, Tiễn Đường Giang vội nói: "Đúng vậy, nếu Dương huynh đệ và Thiên Trợ hợp ý như vậy, thì tôi sẽ mời khách!"
"không cần, chúng tôi vừa mới uống xong!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
Vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ lại bị Dương Minh từ chối, làm cho Tiễn Đường Giang nhất thời căm tức, thế nhưng cũng không có biện pháp, đành phải nhịn xuống: "Cũng được, vậy lần sau đi, các người đến đây chơi, gặp chuyện gì cứ gọi điện cho tôi!"
Nói xong, Tiễn Đường Giang lấy danh thiếp ra, đưa cho Tôn Khiết, Dương Hân, Ngô Vân Sinh và Dương Minh mỗi người một tấm, Dương Minh cầm lấy nhìn nhìn, bên trên có viết là quản lý mở rộng thương nghiệp của Game Center.
Thì ra cũng là một nhân vật, hèn chi lại vênh váo thế này, Dương Minh cười nhạt, ném cái danh thiếp vào bên trong túi áo.
Nếu như đã như vậy rồi, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang cũng không có cách nào giữ chân Tôn Khiết và Dương Hân lại, phẫn nộ nhìn bọn họ rời khỏi quán, hai người đành phải trút giận vào bà chủ quán trà, vào ngồi kêu mấy ly nước luôn, uống cho hả giận.
"Vừa rồi mày thua?" Tiễn Đường Giang cũng nhìn thấy bàn tay run run của Dư Thiên Trợ.
"Tiểu tử đó thật lợi hại, khí lực trên tay rất lớn, tao không thể làm gì nó" Dư Thiên Trợ cũng không giấu diếm gì Tiễn Đường Giang, tức giận nói.
"Mẹ nó, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được!" Tiễn Đường Giang vỗ bàn, cả giận nói.
"Đúng vậy, không thể tiện nghi cho chúng!" Dư Thiên Trợ cũng phụ họa theo.
Thật ra bọn chúng chỉ giận cá chém lên người của Dương Minh và Ngô Vân Sinh thôi, cái này chỉ là thứ yế, bởi vì mục tiêu của chúng vẫn là Tôn Khiết và Dương Hân.
Tuy rằng thời gian đã qua, đỉa vị hai người cũng đã đề cao, cũng có tiền, cũng chơi gái không ít, nhưng mà mối tình đầu thì luôn canh cánh trong lòng, nhất là cái loại muốn mà không được ấy.
Cho nên, hai tên này càng thêm thèm muốn Tôn Khiết và Dương Hân, nhất là ngày hôm nay gặp lại, phát hiện ra hai người càng đẹp và gợi cảm hơn, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang càng đứng ngồi không yên, muốn cướp lại Tôn Khiết và Dương Hân từ tay của Dương Minh và Ngô Vân Sinh.
Tại gần trung học Hồng Kỳ cũng có một quán trà trái cây như vậy, lúc đó nó là một trong những quán trà có mặt sớm nhất tại Tùng Giang, mình và Tô Nhã thường đến đó mua uống, không biết bây giờ có còn bán hay không.
Trà sữa chân trâu sau này càng lúc càng thịnh hành, và trà trái cây càng lúc càng không dễ bán, Dương Minh thì lại là một người thương cảm, không cảm thấy trà sữa chân trâu này có gì uống ngon cả, càng uống càng nhớ lại trà trái cây mà thôi.
Bốn người cùng nhau vào quán trà sữa, tìm một chổ dành cho bốn người, chi phí bên trong Game Center bao giờ cũng mắc hơn bên ngoài cả, ở đâu cũng thế thôi, nhất là bây giờ đang là đầu xuân, khí trời lạnh lẽo, cho nên bên trong quán cũng chẳng có bao nhiêu người.
Bà chủ thấy bốn người đến, vội vã chiêu đãi bốn người ngồi xuống, rồi đưa menu đến cho bốn người gọi món.
"Chị Dương Hân, Ngô ca, hai người gọi trước đi!" Dương Minh đẩy cái menu qua trước mặt hai người, nói.
Ngô Vân Sinh đang khó chịu, cho nên cũng không từ chối, nhìn nhìn cái menu, gọi một ly đồ uống lạnh, còn Dương Hân thì gọi một ly trà sữa, và đẩy menu qua cho Dương Minh và Tôn Khiết.
"Có trà trái cây không?" Tôn Khiết do dự một chút, rồi hỏi.
"Có! Muốn cái gì mà không có chứ?" Bà chủ gật đầu cười nói: "Xem ra em là người của Đông Hải rồi, chỉ có người Đông Hải mới biết về trà trái cây thôi, nhưng mà mấy năm nay không dễ bán nữa!"
"Đúng là vậy!" Tôn Khiết nói: "Đúng rồi, ở ngoài đường cũng ít thấy bán món này, chỉ có trong quán Người du hành mới thấy bán thôi"
Đây từng là một món uống rất thịnh hành, lúc đó ở Đông Hải cũng như ở Tùng Giang, đi đâu cũng thấy trà trái cây cả, nhưng mà sau này bị trà sữa chân trâu và nước ngọt lên giành ngôi rồi.
Bà chủ cũng bất đắc dĩ nói: "Con nít bây giờ đều không thích uống cái này, những người uống nó cũng chỉ có những thanh niên mà thôi!"
"Của con cũng là một ly trà trái cây, cũng giống như nàng!" Dương Minh nói: "Trước đây khi còn đi học con hay uống thứ này!"
Bà chủ quán gật đầu, đi xuống chuẩn bị, bởi vì khách ít, cho nên nhanh chóng làm món của bốn người Dương Minh trước.
Ngô Vân Sinh sau khi uống nước vào, sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, còn Dương Hân thì có chút hỗ thẹn nói: "Anh khó chịu thì cứ nói với em một tiếng, nhìn anh kìa, ngốc chưa"
"không phải sợ em tức giận sao?" Ngô Vân Sinh cười khổ nói: "Em chơi vui vẻ, anh chịu khổ một chút cũng có sao đâu"
Làm trò trước mặt Dương Minh và Tôn Khiết như vậy, nghe Ngô Vân Sinh nói như thế, Dương Hân cũng có chút ngượng ngùng, có cảm giác như là bình thường mình hay ăn hiếp hắn vậy, vội vàng nói: "Chúng ta như vậy, còn cần gì khách khí nữa!"
Dương Minh nghe hai người nói xong, cười nói: "Chị Dương Hân, chị cũng đừng nói Ngô ca như vậy, thật ra đàn ông hy sinh một chút cũng không có gì đâu, chỉ cần các người vui vẻ, chúng ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Dương Minh vừa nói xong, liền cảm thấy cái đùi tê rần, nhìn Tôn Khiết đang cười trộm, Dương Minh liền biết là bị nàng đá rồi, nhớ đến lúc trước mặt nàng mình luôn làm ra vẻ bá đạo và đậm mùi tư tưởng đàn ông, vậy mà còn nói dối một cách trắng trợn như vậy.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Tôn Khiết thích Dương Minh như vậy, nếu như Dương Minh mà e ngại sợ sệt, thì sợ rằng Tôn Khiết không có khả năng thích hắn rồi, chỉ có thể nói rằng tính cách của nàng khác với Dương Hân thôi, Tôn Khiết thích người đàn ông của mình mạnh mẽ hơn mình, còn Dương Hân thì lại thích người đàn ông chỉ nghe lời mình.
Dương Minh cười gian, tự biết mình đã nói quá đà, cũng dừng lại ở đây, nhưng mà lại bị Dương Hân vạch trần thẳng thắn: "Em trai, em nói như vậy là sai rồi, tiểu Khiết chỉ thích đàn ông bá đạo thôi, cùng chị lớn lên mà, tính tình của nàng làm sao mà chị không biết được? Nếu em mà giống như Ngô Vân Sinh, chưa chắc đã được tiểu Khiết coi trọng đâu"
Lời này có vẻ đả thương người khác lắm đây, quả nhiên, Ngô Vân Sinh nghe xong liền có chút khó chịu, nhưng mà không dám phát tác, vẻ mặt đầy ủy khuất. Dương Hân cũng biết mình đã lỡ lời, vội vã bổ sung: "Nhưng mà chị lại thích đàn ông biết chăm sóc phụ nữ như Ngô Vân Sinh vậy, cho nên em đã định trước là phải làm em trai của chị rồi!"
Cái câu nói này làm cho mặt mũi của Ngô Vân Sinh trở nên rạng rỡ, Dương Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đúng là, thật không còn cách nào để nói, xem ra chỉ có người như vậy mới có thể quen với chị gái mà thôi.
Sau khi uống xong, Dương Minh chủ động trả tiền, Dương Hân trừng mắt nhìn Ngô Vân Sinh một cái, nói: "Sao lại để em trai trả tiền?"
Ngô Vân Sinh kinh hãi, vội vàng lấy tiền trong túi ra trả lại cho Dương Minh, Dương Minh buồn cười khoác tay nói: "Ngô ca, một lát anh mời khách là được!"
Nghe Dương Minh nói như vậy, Ngô Vân Sinh liền nhìn về hướng Dương Hân, thấy Dương Hân gật đầu, rốt cục mời thở phào nhẹ nhõm. (Mẹ kiếp, mất mặt đàn ông quá!)
Ngay cả Tôn Khiết cũng thấy được, Ngô Vân Sinh quá nghe lời rồi, nếu đổi lại là mình thì khẳng định không thể chịu nổi. Nhưng mà, không có biện pháp, Dương Hân thích như vậy, Tôn Khiết cũng không thể can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta được.
Bốn người rời khỏi đây, vừa ra đến cửa, liền có hai người bước vào trong, hai người này nhìn thấy Dương Hân và Tôn Khiết liền sửng sốt, còn Dương Hân vả Tôn Khiết nhìn thấy hai người cũng hơi sửng sốt.
Hai người này tên là Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ, là bạn học thời trung học của Tôn Khiết và Dương Hân, lúc còn học trung học hai người đã từng theo đổi Tôn Khiết và Dương Hân, làm hộ hoa sứ giả cả năm trời, nhưng buồn một cái là chưa lần nào thành công cả.
Tiễn Đường Giang là người theo đuổi Tôn Khiết, còn Dư Thiên Trợ lại là người theo đuổi Dương Hân, hai người này cũng phải nói là tốt số, sau khi tốt nghiệp trung học xong, thi đậu vào đại học, liền được gia đình giúp đỡ.
Cái khu Game Center này là do nhà của Tiễn Đường Giang nhận thầu, vì thế Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ bây giờ đang có thân phận là nhân viên công tác tại khu Game Center này, mỗi ngày chỉ cần đi qua đi lại và phát uy ra thôi, cuộc sống nhẹ nhàng và thoải mái vô cùng.
Tiễn Đường Giang phụ trách những quầy cho thuê, cũng nắm mạch máu của những người này trong tay, còn Dư Thiên Trợ thì phụ trách an toàn, dưới tay có một đám lưu manh, những người ở đây đều kiếm cơm sống qua ngày, cho nên không ai dám chọc vào bọn chúng cả.
Hai người này sau khi lượn một vòng xong, dự định vào trong quán Người du hành này uống nước, đương nhiên là uống không trả tiền rồi. Hai người này uống cũng chẳng được nhiều, vả lại giá cả cũng không có đắt, cho nên bà chủ quán cũng có thể chịu được.
Huống chi, hai tên này cũng không ngu, cũng không chọn một quán mà uống hoài, mà đi hết một vòng mới quay lại một lần, cho nên, những người chủ cũng mặc kệ bọn chúng, dù sao thì tổn thất cũng không nhiều, bình thường vẫn còn phải dựa vào chúng.
Hai người này phải nói là rất nguy hiểm tại khu Game Center này, giống trùm cuối của khu vực này vậy, đương nhiên là tự tin bành trướng đến cực điểm rồi, cho rằng ông trời cũng chỉ là lão nhị của bọn chúng mà thôi.
Thấy hai người con gái mà mình theo đuổi cực khổ thời cao trung tự nhiên lại đi cùng với người đàn ông khác, Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ liền mất hứng, nhưng mà bọn chúng cũng biết bối cảnh của Tôn Khiết và Dương Hân, không dám tùy tiện đắc tội, nếu không cũng đã sớm đè ra hấp diêm con nhỏ rồi.
"Tôn Khiết, Dương Hân! Thật trùng hợp!" Tiễn Đường Giang làm ra vẻ thân quen chào hỏi Tôn Khiết và Dương Hân.
Tuy rằng không muốn phản ứng với hai người, nhưng mà người ta đã lễ phép chào hỏi, Tôn Khiết và Dương Hân cũng không thể mặc kệ, vì thế mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp!"
"Hai vị này không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?" Dư Thiên Trợ nhìn Dương Minh và Ngô Vân Sinh một cái, trong lòng hắn vẫn còn đang ôm hy vọng, mong rằng hai người này không có quan hệ với Tôn Khiết và Dương Hân. Cho dù là có, cũng chỉ là loại người thân thôi.
"Đây là em trai của tôi, Dương Minh" Dương Hân chỉ vào Dương Minh, giới thiệu cho Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang, hai người nghe xong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là em trai, vậy đây là đi chơi với người nhà rồi, nhưng mà nghe nửa câu sau của Dương Hân xong, thiếu chút nữa đã hộc máu chết ngay: "Là bạn trai của tiểu Khiết"
Hai người nghe xong, liền cảm thấy khó hiểu, cái gì mà phức tạp thế này? Nhưng mà hai người vẫn hy vọng, cho rằng Dương Minh là em ruột của Dương Hân.
"Còn vị này." Dư Thiên Trợ không có theo đuổi Tôn Khiết, cho nên cũng không có hứng thú với Dương Minh, vì thế quay sang ôm hy vọng với người con trai còn lại, nghĩ rằng người này hẳn là sẽ không có quan hệ với Dương Hân.
"Đây là anh rể của tôi, Ngô Vân Sinh!" Dương Minh nghe răng cười, hắn vừa nhìn là biết hai tên này không có ý đồ tốt lành gì với Tôn Khiết và Dương Hân rồi, đương nhiên là biết suy nghĩ xấu xa trong lòng bọn chúng, cho nên không cho bọn chúng một cơ hội nào gọi là.
Quả nhiên, sắc mặt của Dư Thiên Trợ tối sầm lại, tự biết là cơ hội đã không còn, nhưng mà lại không cam lòng, nhưng mà đúng là không còn gì để nói, cho nên chỉ có thể nén giận, làm ra vẻ tươi cười nói: "Thì ra là bạn trai của Dương Hân, xin chào, xin chào!"
Ngô Vân Sinh rất là hiền hòa, cho nên không nghĩ Dư Thiên Trợ lại có ý đồ khác, vì thế vươn tay ra nhiệt tình bắt tay của Dư Thiên Trợ, Dư Thiên Trợ trong lòng hừ lạnh, tuy rằng không thể làm gì được mày, nhưng mà ra oai phủ đầu cũng được vậy.
Nghĩ đến đây, bàn tay nắm lấy tay của Ngô Vân Sinh cũng tăng thêm lực, giống như muốn bóp nát tay của Ngô Vân Sinh vậy.
Ngô Vân Sinh tuy rằng xuất thân từ trong quân đội ra, nhưng mà từ nhỏ khí lực tương đối tốt mà thôi, chứ không được huấn luyện, mà Dư Thiên Trợ làm công tác bảo an ở đây, đương nhiên cũng có chút tài năng, thứ nhất hắn xuất thân từ trường đại học thể thao, thứ hai là mấy năm nay hắn cũng không ăn chơi sa đọa, chăm chỉ luyện tập thân thể.
Cho nên, sức mạnh của Dư Thiên Trợ có thể nói là lớn, mặt của Ngô Vân Sinh nhất thời tái lại, từ chối một chút, cũng không rút ra, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Ngô Vân Sinh cũng đã rõ ràng, cũng biết Dư Thiên Trợ đang nhắm vào mình, nhưng mà Dương Hân đang ở bên cạnh, không thể tỏ ra yếu kém được, như vậy thì sẽ làm cho người yêu của mình mất mặt hết.
Trước mặt Dương Hân, Ngô Vân Sinh có thể là một người ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, nhưng mà đổi lại là người khác, Ngô Vân Sinh sẽ không dễ bị bắt nạt như vậy, tuy rằng không có sức lớn như Dư Thiên Trợ, nhưng mà Ngô Vân Sinh vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Tuy rằng kỹ không bằng người, nhưng mà đi ra từ quân đội cũng phải có cái vốn của nó, cho nên bị Dư Thiên Trợ bốp lâu như vậy, Ngô Vân Sinh chỉ thay đổi sắc mặt một chút, chứ không nói một tiếng nào.
Cái trò xiếc này của Dư Thiên Trợ làm sao mà chạy khỏi mắt của Dương Minh? Đây là cái trò trước đây Dương Minh hay chơi mà, thấy Ngô Vân Sinh chịu đựng như vậy, nếu tiếp tục nữa sẽ không có kết quả tốt, vì thế Dương Minh cười nói: "Thế nào, anh Thiên Trợ, anh nắm tay với anh rể của tôi, không nắm tay với tôi à?"
Dư Thiên Trợ vốn đang muốn chơi xỏ Ngô Vân Sinh, nhưng nghe thấy Dương Minh nói câu này, thầm nghĩ, còn có kẻ ngu chủ động dâng đến cửa sao? Cũng được, để tao thay Tiễn Đường Giang trừng trị mày!
Vì thế, Dư Thiên Trợ liền buông tay của Ngô Vân Sinh ra, cười cười nhìn với hắn, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt, cái này khiến cho Ngô Vân Sinh mất mặt, nhưng không dám nổi giận, vì nói ra trò này thì sẽ mất phong độ trước mặt Dương Hân, bởi vì kỹ không bằng người mà.
Cho nên, Ngô Vân Sinh đành phải nuốt buồn phiền xuống, quyết định từ hôm nay trở đi sẽ về nhà khổ luyện sức nắm, nếu không tìm lại được mặt mũi, thì trong lòng thật sự rất là khó chịu.
Dư Thiên Trợ buông tay của Ngô Vân Sinh ra, nắm lấy tay của Dương Minh, hắn cười âm hiểm nói: "Em trai của Dương Hân, hân hạnh, hân hạnh!" Nói xong, hắn cũng tăng lực lên, bóp mạnh vào, bất ngờ chính là, bàn tay của Dương Minh không bị gì cả,
hắn ta cũng không thấy khác thường, bởi vì có những người có xương tay rất cứng, cho dù bị bốp không méo, thì cũng sẽ vô cùng đau đớn, thậm chí là còn đau hơn cả bị méo tay! Cho nên, nghĩ đến đây, Dư Thiên Trợ liền tăng thêm lực trên tay.
Nhưng mà, hắn ta đã vui vẻ quá sớm rồi, chờ khi hắn tăng lực lần hai, thì cảm thấy có một sức mạnh thật lớn đang bốp lấy tay hắn, làm cho tay của hắn trong nháy mắt bị thay đổi hình dạng, Dư Thiên Trợ trợn tròn mắt, thiếu chút nữa đã la lên rồi!
Nếu như nói tay của Dư Thiên Trợ là một cái kiềm, thì tay của Dương Minh chính là tay người máy, Dư Thiên Trợ muốn phản công, nhưng bị Dương Minh bốp thật chặt, không nhúc nhích được.
Trên trán Dư Thiên Trợ bắt đầu chảy mồ hôi, đương nhiên là không phải vì khẩn trương mà là vì đau, cái chiêu thức khó chịu nhất của hắn lại bị Dương Minh phá một cách dễ dàng, đồng thời còn quay lại đâm ngược hắn, làm cho hắn khổ không nói được, rõ ràng là muốn chơi người ta, nhưng lại bị người ta phản kích!
Nhìn thấy mặt của Dương Minh dường như là không để ý, căn bản như là một người không hề dùng sức vậy, càng làm cho hắn tức giận hơn, còn Dương Minh thì đột nhiên mở miệng: "Xem ra tôi và anh đúng là mới gặp mà đã thân, anh Thiên Trợ nắm lấy tay của tôi mà không buông!"
Tôn Khiết và Dương Hân không biết hai người đang làm gì, các nàng cũng không có nghĩ nhiều về phương diện này, cho nên cũng chỉ biết rằng hai người đang nắm tay thế thôi, nhưng mà Ngô Vân Sinh từng là người trong cuộc, khẳng định là biết Dương Minh đang đấu với Dư Thiên Trợ rồi! Thấy bộ dáng dễ dàng của Dương Minh cùng với cái đầu đầy mồ hôi của Dư Thiên Trợ, ai chiếm thượng phong đương nhiên nhìn là hiểu thôi!
Trong lòng Ngô Vân Sinh âm thầm sảng khoái, đồng thời cũng có chút xấu hổ, Dương Minh quả nhiên lợi hại! Mình không được rồi, về sau phải về tập luyện lại thôi! Nhưng mà Dương Minh đã báo thù giùm rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cũng không còn phiền muộn như vừa rồi.
Dư Thiên Trợ đúng là khổ không nói được, ứng với cái câu tự làm bậy thì không thể sống, hắn ta quả thật cũng đã lĩnh ngộ được điều này. Cũng may là Dương Minh không muốn tiếp tục tính toán với hắn, nếu không thì bàn tay này chắc chắn sẽ bị phá bỏ, và sẽ gặp nhiều phiền phức.
Vì vậy, Dương Minh buông tay ra, vỗ vai Dư Thiên Trợ nói: "Tôi và anh đúng là vừa gặp đã thân rồi!"
"Vừa gặp đã thân!" Dư Thiên Trợ bị Dương Minh vỗ như vậy xém tí đã hộc máu rồi, cũng muốn vỗ vai Dương Minh lại như thế, nhưng mà bàn tay bị Dương Minh bốp đau như vậy, làm gì còn có thể giơ lên vỗ lại người ta?
"Hai người đến uống à?" Dương Minh nhìn nhìn cái quán, quay lại hỏi Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang.
Người khác không biết Dư Thiên Trợ, nhưng Tiễn Đường Giang thì biết, hắn cũng hiểu thủ đoạn phủ đầu ra oai của Dư Thiên Trợ, vừa rồi cũng bị người ta chơi lại, trong lòng cũng cực kỳ tức giận Dương Minh. Nghe Dương Minh nói như vậy, còn tưởng rằng Dương Minh muốn vào uống gì đó, đến lúc đó chỉ cần ám chỉ bà chủ một chút, bỏ thuốc xổ hay cái gì đó vào trong nước uống của Dương Minh, không sợ không hại chết Dương Minh!
Nghĩ đến đây, Tiễn Đường Giang vội nói: "Đúng vậy, nếu Dương huynh đệ và Thiên Trợ hợp ý như vậy, thì tôi sẽ mời khách!"
"không cần, chúng tôi vừa mới uống xong!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
Vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ lại bị Dương Minh từ chối, làm cho Tiễn Đường Giang nhất thời căm tức, thế nhưng cũng không có biện pháp, đành phải nhịn xuống: "Cũng được, vậy lần sau đi, các người đến đây chơi, gặp chuyện gì cứ gọi điện cho tôi!"
Nói xong, Tiễn Đường Giang lấy danh thiếp ra, đưa cho Tôn Khiết, Dương Hân, Ngô Vân Sinh và Dương Minh mỗi người một tấm, Dương Minh cầm lấy nhìn nhìn, bên trên có viết là quản lý mở rộng thương nghiệp của Game Center.
Thì ra cũng là một nhân vật, hèn chi lại vênh váo thế này, Dương Minh cười nhạt, ném cái danh thiếp vào bên trong túi áo.
Nếu như đã như vậy rồi, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang cũng không có cách nào giữ chân Tôn Khiết và Dương Hân lại, phẫn nộ nhìn bọn họ rời khỏi quán, hai người đành phải trút giận vào bà chủ quán trà, vào ngồi kêu mấy ly nước luôn, uống cho hả giận.
"Vừa rồi mày thua?" Tiễn Đường Giang cũng nhìn thấy bàn tay run run của Dư Thiên Trợ.
"Tiểu tử đó thật lợi hại, khí lực trên tay rất lớn, tao không thể làm gì nó" Dư Thiên Trợ cũng không giấu diếm gì Tiễn Đường Giang, tức giận nói.
"Mẹ nó, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được!" Tiễn Đường Giang vỗ bàn, cả giận nói.
"Đúng vậy, không thể tiện nghi cho chúng!" Dư Thiên Trợ cũng phụ họa theo.
Thật ra bọn chúng chỉ giận cá chém lên người của Dương Minh và Ngô Vân Sinh thôi, cái này chỉ là thứ yế, bởi vì mục tiêu của chúng vẫn là Tôn Khiết và Dương Hân.
Tuy rằng thời gian đã qua, đỉa vị hai người cũng đã đề cao, cũng có tiền, cũng chơi gái không ít, nhưng mà mối tình đầu thì luôn canh cánh trong lòng, nhất là cái loại muốn mà không được ấy.
Cho nên, hai tên này càng thêm thèm muốn Tôn Khiết và Dương Hân, nhất là ngày hôm nay gặp lại, phát hiện ra hai người càng đẹp và gợi cảm hơn, Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang càng đứng ngồi không yên, muốn cướp lại Tôn Khiết và Dương Hân từ tay của Dương Minh và Ngô Vân Sinh.
/2205
|