Cái trò Dương Thị Phi Thối này cũng là do lúc đầu Dương Minh buồn đời, suốt ngày chỉ biết đi đánh nhau với người khác mà tu luyện thành, hoàn toàn không hề có công pháp và kỹ xảo gì cả, thuần túy là tự nhiên luyện thành, thế thôi!
Người trong võ lâm đương nhiên là không coi loại công phu tào lao này ra gì rồi, tuy rằng có thể đá ra một cước giữa không trung, rồi cùng lúc đó đá ra thêm một cước nữa, hơn nữa còn có lực sát thương ghê gớm hơn, thế nhưng sau khi sử dụng xong thì nó để lại di chứng thật sự quá lớn!
Người sử dụng nó sẽ dẫn đến việc hai chân treo lơ lửng trên trời, trọng tâm không khống chế được, trực tiếp rơi xuống đất, chiêu này nếu như không thể là một chiêu lấy mạng, thì hậu quả do nó mang lại cũng tương đối nghiêm trọng! Chỉ cần té xuống, sẽ không thể đứng lên nhanh được, và đối phương bắt được cơ hội này, có tha cho không?
Chiêu thức nguy hiểm như vậy, không có ai dám tùy tiện sử dụng cả. Nhưng mà, Dương Minh là một thằng chuyên môn cầu thắng trong nguy hiểm, hơn nữa cái chiêu Dương Thị Phi Thối này đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa rồi, cũng không phải lần đầu tiên phát huy tác dụng trong thời khắc mấu chốt, trước đây đã có vô số kinh nghiệm thành công rồi, cho nên Dương Minh mới nắm chắc là một cước này có thể khiến Điền Long đi đời!
Huống chi Dương Minh đã tìm được tráo môn của Điền Long chứ!
Cho nên, dưới tình huống Điền Long không đề phòng, Dương Minh đã dùng cước đầu tiên phân tán lực chú ý của Điền Long, sau đó cước thứ hai hung hăng đá vào tráo môn của ông ta, tạo thành một chấn thương không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Phàm là những người tu luyện ngạnh khí công, trên người luôn có tráo môn, cần tráo môn bị lực mạnh đánh vào, thì công phu trên người sẽ bị phá, Điền Long cũng không ngoại lệ!
Vẻ mặt kinh khủng trừng mắt nhìn Dương Minh, nhưng mà Điền Long lại không còn bất cứ biện pháp nào, ông ta biết ông ta đã tiêu đời, không thể nào chống lại Dương Minh được nữa! Ông ta đã thất bại hoàn toàn!
Chỉ trong nháy mắt, Điền Long rốt cục đã hiểu được cái gì gọi là vui quá hóa buồn, trước đó ông ta còn cười một cái cuồng ngạo, tự nhận là đã lập công lớn với ông chủ phía sau, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị Dương Minh công phá, sắp sửa trở thành tù nhân!
"Người đâu!" Điền Long không ngu, biết mình ở đây khẳng định sẽ bị Dương Minh tấn công tiếp, mà công phu trên người vừa bị phá, làm sao mà là đối thủ của Dương Minh?
Cho nên, trong giây phút ông ta tỉnh táo lại, vội vã gọi người đến.
Trương Kim Oa luôn ở cách đó không xa, nào dám đi xa chứ? Nghe thấy Điền Long gọi người, lập tức vọt đến, nhưng mà nhìn thấy cục diện trước mắt, làm cho Trương Kim Oa không biết nên làm thế nào!
Thấy tư thế ngồi dưới đất của Điền Long cực kỳ xấu xí, giống như là đập mạnh cái mông xuống đất xong rồi ngồi chồm hổm dậy, còn biểu tình của Điền Long thì càng thêm quỷ dị, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, dựa vào cửa, thở từng ngụm lớn, có vẻ vô cùng khổ sở.
Trong lúc hắn đang không biết nên làm sao, thì Dương Minh bỗng nhiên lên tiếng: "Kim Oa, đi tìm một sợi dây, trói ông ta lại"
"A. được" Sau khi kinh ngạc trôi qua, Trương Kim Oa lập tức hiểu được! Điền Long khẳng định là đã bị Dương Minh đánh cho tàn phế rồi! Tuy rằng lúc này Dương Minh ngồi, còn Điền Long đứng, nhưng mà mặt của Điền Long đang vô cùng đau đớn, còn Dương Minh thì lại vui vẻ.
Cho nên, so sánh hai cái này ra, thì Trương Kim Oa biết Dương Minh đã thắng lợi, nhưng mà cũng chỉ sợ là thắng thảm thôi! Nhưng mà, mặc kệ thế nào, thắng vẫn là thắng, mặc kệ là thảm hay không thảm, cho nên Trương Kim Oa vui vẻ trả lời, chạy đi tìm sợi dây.
Điền Long hơi kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu được, thì ra Trương Kim Oa cũng đã bị Dương Minh mua chuộc, không khỏi lộ ra vẻ sầu thảm, nói: "Thủ đoạn hay! Thủ đoạn hay, thật sự đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tao đúng là không ngờ lại bị mày đâm cho một cái."
Dương Minh thở dài, nhìn Điền Long, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, là đồng tình? Hay thương hại? Hoặc trào phúng?
Điền Long biết bây giờ có phản kháng cũng không có ý nghĩa gì, công phu đã bị phá, ông ta không còn là đối thủ của Dương Minh nữa, từ công phu ném phi châm bắn vào huyệt đạo của Dương Minh khi nãy cho thấy, Dương Minh không phải là một kẻ tầm thường, mà bây giờ, ngay cả Trương Kim Oa ở xa xa cũng bị Dương Minh mua chuộc, vậy Điền Long còn phản kháng được gì nữa?
Nghĩ đến đây, Điền Long đành chấp nhận số phận: "Nhưng mà, mày làm sao mà biết tráo môn của tao?" Dương Minh và Điền Long trong lúc đó ra tay đều quá nhanh, như tia chớp vụt qua, ngay cả người của Tôn gia còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì Điền Long đã đo cửa hấp hối rồi, cho nên bọn họ cũng không biết Dương Minh rốt cục đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Điền Long trở thành như vậy.
Bây giờ nghe Điền Long hỏi, Tôn Hồng Quân và Tôn Khiết mới hiểu được, thì ra là Dương Minh đã phá tráo môn của Điền Long!
Trên mặt của Tôn Hồng Quân rốt cục đã xuất hiện một nụ cười mà mấy ngày năm chưa có, tuy rằng Điền Long bây giờ còn đứng, nhưng mà thấy ngay cả Trương Kim Oa cũng nghe lệnh của Dương Minh, ông ta biết rằng, Điền Long lúc này đã xong đời, không còn khả năng thể hiện uy phong nữa, còn bản thân bị nhốt nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã lấy lại được tự do.
Tôn Khiết càng mở to hai mắt ra, mân mê cái miệng, tâm tình không thể nào bình tĩnh lại. Cuối cùng, là mình hiểu lầm hắn. Trong thời gian nửa năm, từ cái lúc mình quen biết hắn, là một đứa nhóc choai choai vừa mới tốt nghiệp trung học, mà đã trở thành một người đàn ông chân chính đỉnh thiên lập địa, là người đàn ông mà mình có thể giao phó hạnh phúc cả đời còn lại cho hắn.
Kế hoạch chu đáo và cú phản đòn tuyệt đẹp cuối cùng, đã làm cho Tôn Khiết mở rộng tầm mắt, phương tâm cũng bắt đầu nhảy nhót lên, đã đến lúc rồi. không phải sao?
Dương Minh rốt cục đã trưởng thành rồi, không cần mình ở bên cạnh bày mưu tính kế, mà hắn cũng tự có chủ ý của mình, có kế hoạch của riêng mình.
Dương Minh đứng lên, dễ dàng tháo cái sợi dây da bò này ra, ném qua một bên, Điền Long càng thêm kinh ngạc.
Đương nhiên, cái này đối với một sát thủ mà nói chỉ là một bữa sáng thôi, nếu như một sợi dây da bò mà có thể trói hắn lại, thì hắn không cần phải làm sát thủ nữa, trực tiếp chờ chết thì tốt hơn.
"Nếu như tôi nói, lúc ông nằm mơ nói mớ ra, ông có tin không?" Dương Minh cười đáp.
"." Sắc mặt của Điền Long tối sầm lại, ông ta đương nhiên là không tin, ông ta cho đến bây giờ cũng chưa từng có bệnh nói mớ, lại càng không thể nói mớ mà để cho Dương Minh nghe được! Nhưng mà, nếu Dương Minh đã nói như vậy, hiển nhiên là không muốn nói cho ông ta biết, Điền Long mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà Dương Minh có nói sự thật cho ông ta biết hay không, thì cũng chẳng còn quan trọng, trở thành tù nhân của Dương Minh đã là chuyện thực tế rồi, biết rõ được chuyện này cũng chỉ là vô bổ, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Cho nên, Điền Long cũng không hỏi lại nữa, như vậy chỉ tự rước lấy nhục, không chừng Dương Minh lại lấy ra một cái lý do gì đó ứng phó ông ta, cho nên Điền Long ngậm miệng lại.
Dương Minh nhìn thấy Điền Long không trả lời, cũng không phản ứng, xoay người lại, lúc này mới cẩn thận nhìn Tôn Khiết, Tôn Hồng Quân và Tôn Tam.
Tôn Tam thì vẫn trước sau như cũ, Dương Minh cũng không quan tâm nhiều, nhưng mà Tôn Hồng Quân rõ ràng đã già đi rất nhiều, cả người đều lộ ra vẻ già cõi ốm yếu, tuy rằng nhìn thấy Điền Long đã bị đánh nhã, nhưng mà trên mặt chỉ lộ được nụ cười, thân thể vẫn còn nguyên vẻ già yếu ấy.
Còn Tôn Khiết, rõ ràng cũng ốm hơn rất nhiều, mặt cũng không còn mịn màng như trước, biến thành một mỹ nhân gầy rồi, ánh mắt của Dương Minh dừng lại trên bộ ngực của Tôn Khiết, trong đầu thầm suy nghĩ, không biết bộ ngực có bị teo lại không nhĩ? Nếu như bị teo lại sẽ không còn thú vậy, đây quả thật chính là chổ thu hút nhất.
Tôn Khiết đầu tiên là nhìn thấy Dương Minh quan tâm nhìn mình, vô cùng mừng rỡ, nhưng mà sau đó nhìn thấy ánh mắt của Dương Minh đổi hướng, Tôn Khiết làm sao mà không biết tiểu tử này đang nhìn cái gì chứ?
Một chút ấn tượng tốt về Dương Minh lập tức biến mất không còn một gram nào cả. tức giận nhìn Dương Minh, đúng là giang sơn dễ đổi, háo sắc khó dời.
Dương Minh đương nhiên biết được ánh mắt của Tôn Khiết mang ý nghĩa gì, liền thò tay vào trong túi áo khoác lấy cái mp4 ra, đây là lần đầu tiên khi gặp mặt Tôn Khiết, nàng đã để lại cho hắn.
Dương Minh đem về nhà, có tải về bài nhạc, rồi giữ luôn bên người, bất luận là đi chơi, chấp hành nhiệm vụ hay là đi đú gì thì cũng mang theo, lúc rãnh rỗi thì lấy ra nghe.
Tôn Khiết vừa nhìn thấy cái mp4 trong tay của Dương Minh, nhất thời xấu hổ, nhớ lại lần đầu tiên khi mình gặp Dương Minh, liền đỏ mặt ngay, Dương Minh khẳng định đang muốn nói: Anh háo sắc, cũng không phải là học của em sao? Bên nay hai người đang liếc mắt đưa tình, thì bên kia Điền Long đã bị Trương Kim Oa trói lại, Điền Long cũng đã chấp nhận số phận, cũng giống như Dương Minh hồi đầu vậy, không hề phản kháng, mặc cho Trương Kim Oa trói lại thành cái bánh chưng.
"Chú Tôn, đã thu dọn xong!"
"Dương tiên sinh. đây là phòng tốt nhất của Long ca, à không, của Điền Long, nhưng mà bây giờ đang giam đại thiếu gia" Trương Kim Oa nói.
"Trời đất, vậy sao còn không thả ra?" Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, cha giam lỏng con, Dương Minh đúng là lần đầu tiên nghe thấy, sao giống như hoàng đế trong quá khứ giam cầm hoàng tử vậy?
Bây giờ, Điền Long đã bị bắt, Điền Đông Hoa đương nhiên là được thả ra, Trương Kim Oa nếu không đề cập, thì Dương Minh đúng là đã quên hắn rồi. Cái này không phải là do Dương Minh trọng sắc khinh bạc, mà là Điền Long sau khi bắt hắn xong, liền đem hắn nhốt lại chung với người của Tôn gia.
Trương Kim Oa vội vã làm theo lời dặn dò của Dương Minh, Dương Minh và Tôn Khiết, Tôn Hồng Quân cùng Tôn Tam đi ra ngoài, Dương Minh tiện tay đóng cửa lại, nói với Điền Long: "Ông từ từ nghỉ ngơi đi!"
Tôn Khiết thật sự rất muốn nhào vào lòng của Dương Minh, nhưng mà ngại Tôn Hồng Quân ở bên cạnh, Tôn Khiết cho dù có to gan cách mấy thì cũng không dám làm những chuyện như vậy trước mặt cha được, cho nên đành nhìn thôi, vả lại nàng cũng không muốn để cho Dương Minh quá đắc ý, tuy rằng bây giờ mình đã đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng mà ít nhất cũng cần làm dáng một chút chứ.
Tôn Hồng Quân làm sao mà biết được suy nghĩ của hai đứa nhỏ chứ? Lúc này ở trong phòng bị kích động quá cho nên không nói được gì, bây giờ đi ra khỏi phòng mới khôi phục lại bình tĩnh: "Dương Minh, à, con thật sự không làm cho bá phụ thất vọng, lần này nếu không có con, không biết là chúng ta sẽ bị Điền Long giam đến chừng nào!"
"Đâu có gì đâu, cũng chỉ là việc con cần phải làm thôi." Dương Minh có cảm giác mình giống như là học sinh tiểu học nhặt được của rơi rồi đem đi trả và được người lớn khen vậy.
"Đúng vậy, đều là người một nhà, không cần phải nói như vậy." Tôn Hồng Quân có quan hệ rộng rãi, đương nhiên cũng rõ ràng việc Dương Minh có mấy người bạn gái ở Tùng Giang, con gái của mình cũng chỉ có thể xếp sau thôi, nhưng mà cũng không có biện pháp, Dương Minh cường thế hơn mình, Tôn Hồng Quân tự nhiên sẽ làm bộ không biết, coi như là không nghe không thấy gì cả.
Tôn Hồng Quân đi phía trước, Tôn Khiết và Dương Minh đi phía sau, Tôn Hồng Quân coi như phía sau không tồn tại, còn Tôn Khiết thì đang rất vui vẻ, hai người ngoắc ngoắc ngón tay, cọ cọ vào lòng bàn tay, đùa rất là vui.
"Cái này rốt cục có phải là khảo hạch của anh không? ' Dương Minh nhỏ giọng hỏi Tôn Khiết.
Mặt của hai người gần nhau lắm, không biết có phải là do Dương Minh cố tình hay không, dù sao thì cũng làm cho lổ tai của Tôn Khiết nhột nhột, đã có phản ứng sinh lý.
Quay sang liếc nhìn Dương Minh một cái, tránh né hành vi của hắn, sau đó gật đầu nói: "Chờ lần này trở lại, chúng ta đi đăng ký nha."
"Hả?" Dương Minh nhất thời ngây người, bị lời nói của Tôn Khiết làm cho sợ hãi.
Thấy Dương Minh như vậy, Tôn Khiết cũng cười hì hì: "Lừa cậu thôi, muốn hù cậu đó!"
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng của Tôn Khiết không khỏi trầm xuống, xem ra mình cuối cùng vẫn không thể nào thay thế được địa vị của Trần Mộng Nghiên trong lòng của Dương Minh rồi, cho dù không có Trần Mộng Nghiên, thì cũng còn Tiếu Tình đến trước. nghĩ đến đây, Tôn Khiết liền cảm thấy nhục chí, cũng không cam lòng, trong phương diện nào nàng cũng luôn tranh cường háo thắng, nhưng tại sao trong phương diện tình cảm luôn phải chịu thua thiệt?
Nếu như chỉ là tranh với Tiếu Tình, Tôn Khiết còn có thể sẽ thấy dễ chịu, nhưng đối phương lại là một cô gái sinh viên, điều này làm sao mà giúp cho Tôn Khiết bình thường được? Bại dưới tay Trần Mộng Nghiên?
Dương Minh thở dài một hơi, tâm tình cũng trở nên trầm trọng hơn, quả thật, kết hôn, đó là một vấn đề cần phải cẩn thận suy nghĩ, cũng không biết bên Lý Cường và tướng quân Kars kinh doanh đến đâu rồi.
Suy nghĩ của Dương Minh cực kỳ đơn giản, mua một hòn đảo tư nhân nhỏ, chuyển toàn bộ nhà qua đó, trên địa bàn của ình, đương nhiên là do mình quyết định. Mua được hòn đảo rồi, mục tiêu của Dương Minh cũng hoàn thành hơn phân nửa, nghĩ đến đây, tâm lý của Dương Minh cũng thoải mái không ít, nói với Tôn Khiết: "Yên tâm đi, phần của em, khẳng định là không ít"
không biết Dương Minh có ý gì, Tôn Khiết kinh ngạc nhìn, nhưng rồi lại không hỏi gì cả, tạm thời dặt nghi hoặc trong lòng.
Đi một hồi, liền thấy Điền Đông Hoa hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa kêu ầm lên: "Lão đại, mày đến rồi sao? Mẹ nó, thật tốt quá, tao biết mày mà, mày nhất định sẽ đến cứu tao, không mặc kệ tao đâu."
Dương Minh nhất thời choáng váng, thầm nghĩ, nếu như không có Trương Kim Oa nhắc nhở, thì có lẽ tao đã quên mày ở đây luôn rồi, nhưng mà trên mặt không thể biểu lộ ra cái gì cả.
Tôn Khiết biết được bí mật này, nhìn Dương Minh một cái, nhưng mà không nói ra.
"Đông Hoa." Dương Minh bỗng nhiên phát hiện ra, mình không biết nên đối mặt với Điền Đông Hoa thế nào cả, cha của hắn vừa bị mình bắt, mà hắn lại mang ơn mình như vậy!
Cái này là chuyện gì thế trời? Loạn rồi.
Sợ rằng Điền Đông Hoa còn chưa biết chuyện Điền Long bị bắt, vừa rồi Trương Kim Oa thả hắn ra, chỉ nói với hắn rằng, Dương Minh đến cứu hắn thôi, mà trên thực tế đúng là như vậy thật.
Lúc đó, Trương Kim Oa đang buồn khổ ngồi xem TV trong phòng, hắn ta đã khuyên, nhưng mà cha lại không chịu nghe, cứ cố chấp như vậy, mà bản thân hắn cũng không cần phải chà đạp thân thể của hắn, tuyệt thực là một hành vi của mấy thằng bệnh tâm thần.
Cho nên Điền Đông Hoa tự mình sống cho tốt, mặc kệ xung quanh luôn. Đang ngồi chọn tiết mục trên TV, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Điền Đông Hoa nhíu mày, cho rằng cha lại đến để thuyết phục mình giúp đối phó với Dương Minh rồi, trong lòng nhất thời chán ghét! Nói thật ra, Điền Đông Hoa bây giờ cũng không muốn nói cái gì với Điền Long cả, bởi vì hắn biết Điền Long bây giờ đang rất cố chấp, căn bản là không nghe lời khuyên của mình, cho nên Điền Đông Hoa mới lười nói thêm cái gì với Điền Long.
Vì thế, hắn cũng không thèm nhìn luôn, chờ Trương Kim Oa đi vào, phát hiện ra đại thiếu gia đang xem TV, nhất thời sửng sốt, nhưng mà vẫn nói: "Đại thiếu gia, Dương tiên sinh đến!"
"Dương tiên sinh? Dương tiên sinh gì?" Điền Đông Hoa nghe không phải là cha của mình, nhìn lại là Trương Kim Oa, lại nghe hắn nói Dương tiên sinh gì đó, mới có phản ứng trả lời.
"Là Dương Minh, Dương tiên sinh! Đến để cứu cậu!" Trương Kim Oa vội vàng giải thích.
"A! Lão đại đến?" Điền Đông Hoa nghe đến tên của Dương Minh, nhất thời nhảy dựn gle6n, vì thế mới có cái cảnh nhảy tưng tưng hồi nãy.
Lúc này, hai người gặp mặt nhau, Điền Đông Hoa thì hưng phấn, Dương Minh thì bất đắc dĩ.
Thừa dịp này, Trương Kim Oa liền thu dọn lại phòng của Điền Đông Hoa, bởi vì Điền Đông Hoa không có làm loạn gì trong phòng, cho nên chỉ cần đổi một bộ chăn nệm, dọn rửa toilet một chút là được, đương nhiên, cái này không cần hắn phải tự làm, phái thủ hạ đi làm là được.
Thủ hạ của Trương Kim Oa cũng chỉ là mấy thằng lính lác, mắt thấy lão đại làm phản, bắt trói Điền Long lại, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào, đành trực tiếp đi theo Trương Kim Oa.
Huống hồ, Trương Kim Oa lại là cùng phe với Điền Đông Hoa, bọn họ cũng có thể nói chuyện đạo nghĩa với người ta được.
"Tiếu Khiết, chú Tôn, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, con có chuyện muốn nói riêng với Đông Hoa." Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mà một số việc cuối cùng cũng cần phải nói cho Điền Đông Hoa biết.
"Tốt" Tôn Khiết biết Dương Minh và Điền Đông Hoa là bạn học, cũng hiểu rõ quan hệ của hai người, cho nên gật đầu, không nói thêm gì, kéo tay cha đi vào căn phòng phía trước, để lại không gian riêng cho hai người.
Mà Điền Đông Hoa cũng không ngu, nhìn thấy Dương Minh đuổi hết người đi, cũng mơ hồ đoán ra việc mà Dương Minh muốn nói rồi!
Khẳng định là về chuyện cha của mình, nếu ngay cả Trương Kim Oa cũng đã về phe của Dương Minh, thì Điền Đông Hoa cũng không khó đoán, p Dương Minh bây giờ đã bắt đầu chống đối lại cha, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà cũng phải làm ra một lựa chọn!
Người trong võ lâm đương nhiên là không coi loại công phu tào lao này ra gì rồi, tuy rằng có thể đá ra một cước giữa không trung, rồi cùng lúc đó đá ra thêm một cước nữa, hơn nữa còn có lực sát thương ghê gớm hơn, thế nhưng sau khi sử dụng xong thì nó để lại di chứng thật sự quá lớn!
Người sử dụng nó sẽ dẫn đến việc hai chân treo lơ lửng trên trời, trọng tâm không khống chế được, trực tiếp rơi xuống đất, chiêu này nếu như không thể là một chiêu lấy mạng, thì hậu quả do nó mang lại cũng tương đối nghiêm trọng! Chỉ cần té xuống, sẽ không thể đứng lên nhanh được, và đối phương bắt được cơ hội này, có tha cho không?
Chiêu thức nguy hiểm như vậy, không có ai dám tùy tiện sử dụng cả. Nhưng mà, Dương Minh là một thằng chuyên môn cầu thắng trong nguy hiểm, hơn nữa cái chiêu Dương Thị Phi Thối này đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa rồi, cũng không phải lần đầu tiên phát huy tác dụng trong thời khắc mấu chốt, trước đây đã có vô số kinh nghiệm thành công rồi, cho nên Dương Minh mới nắm chắc là một cước này có thể khiến Điền Long đi đời!
Huống chi Dương Minh đã tìm được tráo môn của Điền Long chứ!
Cho nên, dưới tình huống Điền Long không đề phòng, Dương Minh đã dùng cước đầu tiên phân tán lực chú ý của Điền Long, sau đó cước thứ hai hung hăng đá vào tráo môn của ông ta, tạo thành một chấn thương không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Phàm là những người tu luyện ngạnh khí công, trên người luôn có tráo môn, cần tráo môn bị lực mạnh đánh vào, thì công phu trên người sẽ bị phá, Điền Long cũng không ngoại lệ!
Vẻ mặt kinh khủng trừng mắt nhìn Dương Minh, nhưng mà Điền Long lại không còn bất cứ biện pháp nào, ông ta biết ông ta đã tiêu đời, không thể nào chống lại Dương Minh được nữa! Ông ta đã thất bại hoàn toàn!
Chỉ trong nháy mắt, Điền Long rốt cục đã hiểu được cái gì gọi là vui quá hóa buồn, trước đó ông ta còn cười một cái cuồng ngạo, tự nhận là đã lập công lớn với ông chủ phía sau, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị Dương Minh công phá, sắp sửa trở thành tù nhân!
"Người đâu!" Điền Long không ngu, biết mình ở đây khẳng định sẽ bị Dương Minh tấn công tiếp, mà công phu trên người vừa bị phá, làm sao mà là đối thủ của Dương Minh?
Cho nên, trong giây phút ông ta tỉnh táo lại, vội vã gọi người đến.
Trương Kim Oa luôn ở cách đó không xa, nào dám đi xa chứ? Nghe thấy Điền Long gọi người, lập tức vọt đến, nhưng mà nhìn thấy cục diện trước mắt, làm cho Trương Kim Oa không biết nên làm thế nào!
Thấy tư thế ngồi dưới đất của Điền Long cực kỳ xấu xí, giống như là đập mạnh cái mông xuống đất xong rồi ngồi chồm hổm dậy, còn biểu tình của Điền Long thì càng thêm quỷ dị, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, dựa vào cửa, thở từng ngụm lớn, có vẻ vô cùng khổ sở.
Trong lúc hắn đang không biết nên làm sao, thì Dương Minh bỗng nhiên lên tiếng: "Kim Oa, đi tìm một sợi dây, trói ông ta lại"
"A. được" Sau khi kinh ngạc trôi qua, Trương Kim Oa lập tức hiểu được! Điền Long khẳng định là đã bị Dương Minh đánh cho tàn phế rồi! Tuy rằng lúc này Dương Minh ngồi, còn Điền Long đứng, nhưng mà mặt của Điền Long đang vô cùng đau đớn, còn Dương Minh thì lại vui vẻ.
Cho nên, so sánh hai cái này ra, thì Trương Kim Oa biết Dương Minh đã thắng lợi, nhưng mà cũng chỉ sợ là thắng thảm thôi! Nhưng mà, mặc kệ thế nào, thắng vẫn là thắng, mặc kệ là thảm hay không thảm, cho nên Trương Kim Oa vui vẻ trả lời, chạy đi tìm sợi dây.
Điền Long hơi kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu được, thì ra Trương Kim Oa cũng đã bị Dương Minh mua chuộc, không khỏi lộ ra vẻ sầu thảm, nói: "Thủ đoạn hay! Thủ đoạn hay, thật sự đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tao đúng là không ngờ lại bị mày đâm cho một cái."
Dương Minh thở dài, nhìn Điền Long, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, là đồng tình? Hay thương hại? Hoặc trào phúng?
Điền Long biết bây giờ có phản kháng cũng không có ý nghĩa gì, công phu đã bị phá, ông ta không còn là đối thủ của Dương Minh nữa, từ công phu ném phi châm bắn vào huyệt đạo của Dương Minh khi nãy cho thấy, Dương Minh không phải là một kẻ tầm thường, mà bây giờ, ngay cả Trương Kim Oa ở xa xa cũng bị Dương Minh mua chuộc, vậy Điền Long còn phản kháng được gì nữa?
Nghĩ đến đây, Điền Long đành chấp nhận số phận: "Nhưng mà, mày làm sao mà biết tráo môn của tao?" Dương Minh và Điền Long trong lúc đó ra tay đều quá nhanh, như tia chớp vụt qua, ngay cả người của Tôn gia còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì Điền Long đã đo cửa hấp hối rồi, cho nên bọn họ cũng không biết Dương Minh rốt cục đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Điền Long trở thành như vậy.
Bây giờ nghe Điền Long hỏi, Tôn Hồng Quân và Tôn Khiết mới hiểu được, thì ra là Dương Minh đã phá tráo môn của Điền Long!
Trên mặt của Tôn Hồng Quân rốt cục đã xuất hiện một nụ cười mà mấy ngày năm chưa có, tuy rằng Điền Long bây giờ còn đứng, nhưng mà thấy ngay cả Trương Kim Oa cũng nghe lệnh của Dương Minh, ông ta biết rằng, Điền Long lúc này đã xong đời, không còn khả năng thể hiện uy phong nữa, còn bản thân bị nhốt nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã lấy lại được tự do.
Tôn Khiết càng mở to hai mắt ra, mân mê cái miệng, tâm tình không thể nào bình tĩnh lại. Cuối cùng, là mình hiểu lầm hắn. Trong thời gian nửa năm, từ cái lúc mình quen biết hắn, là một đứa nhóc choai choai vừa mới tốt nghiệp trung học, mà đã trở thành một người đàn ông chân chính đỉnh thiên lập địa, là người đàn ông mà mình có thể giao phó hạnh phúc cả đời còn lại cho hắn.
Kế hoạch chu đáo và cú phản đòn tuyệt đẹp cuối cùng, đã làm cho Tôn Khiết mở rộng tầm mắt, phương tâm cũng bắt đầu nhảy nhót lên, đã đến lúc rồi. không phải sao?
Dương Minh rốt cục đã trưởng thành rồi, không cần mình ở bên cạnh bày mưu tính kế, mà hắn cũng tự có chủ ý của mình, có kế hoạch của riêng mình.
Dương Minh đứng lên, dễ dàng tháo cái sợi dây da bò này ra, ném qua một bên, Điền Long càng thêm kinh ngạc.
Đương nhiên, cái này đối với một sát thủ mà nói chỉ là một bữa sáng thôi, nếu như một sợi dây da bò mà có thể trói hắn lại, thì hắn không cần phải làm sát thủ nữa, trực tiếp chờ chết thì tốt hơn.
"Nếu như tôi nói, lúc ông nằm mơ nói mớ ra, ông có tin không?" Dương Minh cười đáp.
"." Sắc mặt của Điền Long tối sầm lại, ông ta đương nhiên là không tin, ông ta cho đến bây giờ cũng chưa từng có bệnh nói mớ, lại càng không thể nói mớ mà để cho Dương Minh nghe được! Nhưng mà, nếu Dương Minh đã nói như vậy, hiển nhiên là không muốn nói cho ông ta biết, Điền Long mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà Dương Minh có nói sự thật cho ông ta biết hay không, thì cũng chẳng còn quan trọng, trở thành tù nhân của Dương Minh đã là chuyện thực tế rồi, biết rõ được chuyện này cũng chỉ là vô bổ, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Cho nên, Điền Long cũng không hỏi lại nữa, như vậy chỉ tự rước lấy nhục, không chừng Dương Minh lại lấy ra một cái lý do gì đó ứng phó ông ta, cho nên Điền Long ngậm miệng lại.
Dương Minh nhìn thấy Điền Long không trả lời, cũng không phản ứng, xoay người lại, lúc này mới cẩn thận nhìn Tôn Khiết, Tôn Hồng Quân và Tôn Tam.
Tôn Tam thì vẫn trước sau như cũ, Dương Minh cũng không quan tâm nhiều, nhưng mà Tôn Hồng Quân rõ ràng đã già đi rất nhiều, cả người đều lộ ra vẻ già cõi ốm yếu, tuy rằng nhìn thấy Điền Long đã bị đánh nhã, nhưng mà trên mặt chỉ lộ được nụ cười, thân thể vẫn còn nguyên vẻ già yếu ấy.
Còn Tôn Khiết, rõ ràng cũng ốm hơn rất nhiều, mặt cũng không còn mịn màng như trước, biến thành một mỹ nhân gầy rồi, ánh mắt của Dương Minh dừng lại trên bộ ngực của Tôn Khiết, trong đầu thầm suy nghĩ, không biết bộ ngực có bị teo lại không nhĩ? Nếu như bị teo lại sẽ không còn thú vậy, đây quả thật chính là chổ thu hút nhất.
Tôn Khiết đầu tiên là nhìn thấy Dương Minh quan tâm nhìn mình, vô cùng mừng rỡ, nhưng mà sau đó nhìn thấy ánh mắt của Dương Minh đổi hướng, Tôn Khiết làm sao mà không biết tiểu tử này đang nhìn cái gì chứ?
Một chút ấn tượng tốt về Dương Minh lập tức biến mất không còn một gram nào cả. tức giận nhìn Dương Minh, đúng là giang sơn dễ đổi, háo sắc khó dời.
Dương Minh đương nhiên biết được ánh mắt của Tôn Khiết mang ý nghĩa gì, liền thò tay vào trong túi áo khoác lấy cái mp4 ra, đây là lần đầu tiên khi gặp mặt Tôn Khiết, nàng đã để lại cho hắn.
Dương Minh đem về nhà, có tải về bài nhạc, rồi giữ luôn bên người, bất luận là đi chơi, chấp hành nhiệm vụ hay là đi đú gì thì cũng mang theo, lúc rãnh rỗi thì lấy ra nghe.
Tôn Khiết vừa nhìn thấy cái mp4 trong tay của Dương Minh, nhất thời xấu hổ, nhớ lại lần đầu tiên khi mình gặp Dương Minh, liền đỏ mặt ngay, Dương Minh khẳng định đang muốn nói: Anh háo sắc, cũng không phải là học của em sao? Bên nay hai người đang liếc mắt đưa tình, thì bên kia Điền Long đã bị Trương Kim Oa trói lại, Điền Long cũng đã chấp nhận số phận, cũng giống như Dương Minh hồi đầu vậy, không hề phản kháng, mặc cho Trương Kim Oa trói lại thành cái bánh chưng.
"Chú Tôn, đã thu dọn xong!"
"Dương tiên sinh. đây là phòng tốt nhất của Long ca, à không, của Điền Long, nhưng mà bây giờ đang giam đại thiếu gia" Trương Kim Oa nói.
"Trời đất, vậy sao còn không thả ra?" Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, cha giam lỏng con, Dương Minh đúng là lần đầu tiên nghe thấy, sao giống như hoàng đế trong quá khứ giam cầm hoàng tử vậy?
Bây giờ, Điền Long đã bị bắt, Điền Đông Hoa đương nhiên là được thả ra, Trương Kim Oa nếu không đề cập, thì Dương Minh đúng là đã quên hắn rồi. Cái này không phải là do Dương Minh trọng sắc khinh bạc, mà là Điền Long sau khi bắt hắn xong, liền đem hắn nhốt lại chung với người của Tôn gia.
Trương Kim Oa vội vã làm theo lời dặn dò của Dương Minh, Dương Minh và Tôn Khiết, Tôn Hồng Quân cùng Tôn Tam đi ra ngoài, Dương Minh tiện tay đóng cửa lại, nói với Điền Long: "Ông từ từ nghỉ ngơi đi!"
Tôn Khiết thật sự rất muốn nhào vào lòng của Dương Minh, nhưng mà ngại Tôn Hồng Quân ở bên cạnh, Tôn Khiết cho dù có to gan cách mấy thì cũng không dám làm những chuyện như vậy trước mặt cha được, cho nên đành nhìn thôi, vả lại nàng cũng không muốn để cho Dương Minh quá đắc ý, tuy rằng bây giờ mình đã đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng mà ít nhất cũng cần làm dáng một chút chứ.
Tôn Hồng Quân làm sao mà biết được suy nghĩ của hai đứa nhỏ chứ? Lúc này ở trong phòng bị kích động quá cho nên không nói được gì, bây giờ đi ra khỏi phòng mới khôi phục lại bình tĩnh: "Dương Minh, à, con thật sự không làm cho bá phụ thất vọng, lần này nếu không có con, không biết là chúng ta sẽ bị Điền Long giam đến chừng nào!"
"Đâu có gì đâu, cũng chỉ là việc con cần phải làm thôi." Dương Minh có cảm giác mình giống như là học sinh tiểu học nhặt được của rơi rồi đem đi trả và được người lớn khen vậy.
"Đúng vậy, đều là người một nhà, không cần phải nói như vậy." Tôn Hồng Quân có quan hệ rộng rãi, đương nhiên cũng rõ ràng việc Dương Minh có mấy người bạn gái ở Tùng Giang, con gái của mình cũng chỉ có thể xếp sau thôi, nhưng mà cũng không có biện pháp, Dương Minh cường thế hơn mình, Tôn Hồng Quân tự nhiên sẽ làm bộ không biết, coi như là không nghe không thấy gì cả.
Tôn Hồng Quân đi phía trước, Tôn Khiết và Dương Minh đi phía sau, Tôn Hồng Quân coi như phía sau không tồn tại, còn Tôn Khiết thì đang rất vui vẻ, hai người ngoắc ngoắc ngón tay, cọ cọ vào lòng bàn tay, đùa rất là vui.
"Cái này rốt cục có phải là khảo hạch của anh không? ' Dương Minh nhỏ giọng hỏi Tôn Khiết.
Mặt của hai người gần nhau lắm, không biết có phải là do Dương Minh cố tình hay không, dù sao thì cũng làm cho lổ tai của Tôn Khiết nhột nhột, đã có phản ứng sinh lý.
Quay sang liếc nhìn Dương Minh một cái, tránh né hành vi của hắn, sau đó gật đầu nói: "Chờ lần này trở lại, chúng ta đi đăng ký nha."
"Hả?" Dương Minh nhất thời ngây người, bị lời nói của Tôn Khiết làm cho sợ hãi.
Thấy Dương Minh như vậy, Tôn Khiết cũng cười hì hì: "Lừa cậu thôi, muốn hù cậu đó!"
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng của Tôn Khiết không khỏi trầm xuống, xem ra mình cuối cùng vẫn không thể nào thay thế được địa vị của Trần Mộng Nghiên trong lòng của Dương Minh rồi, cho dù không có Trần Mộng Nghiên, thì cũng còn Tiếu Tình đến trước. nghĩ đến đây, Tôn Khiết liền cảm thấy nhục chí, cũng không cam lòng, trong phương diện nào nàng cũng luôn tranh cường háo thắng, nhưng tại sao trong phương diện tình cảm luôn phải chịu thua thiệt?
Nếu như chỉ là tranh với Tiếu Tình, Tôn Khiết còn có thể sẽ thấy dễ chịu, nhưng đối phương lại là một cô gái sinh viên, điều này làm sao mà giúp cho Tôn Khiết bình thường được? Bại dưới tay Trần Mộng Nghiên?
Dương Minh thở dài một hơi, tâm tình cũng trở nên trầm trọng hơn, quả thật, kết hôn, đó là một vấn đề cần phải cẩn thận suy nghĩ, cũng không biết bên Lý Cường và tướng quân Kars kinh doanh đến đâu rồi.
Suy nghĩ của Dương Minh cực kỳ đơn giản, mua một hòn đảo tư nhân nhỏ, chuyển toàn bộ nhà qua đó, trên địa bàn của ình, đương nhiên là do mình quyết định. Mua được hòn đảo rồi, mục tiêu của Dương Minh cũng hoàn thành hơn phân nửa, nghĩ đến đây, tâm lý của Dương Minh cũng thoải mái không ít, nói với Tôn Khiết: "Yên tâm đi, phần của em, khẳng định là không ít"
không biết Dương Minh có ý gì, Tôn Khiết kinh ngạc nhìn, nhưng rồi lại không hỏi gì cả, tạm thời dặt nghi hoặc trong lòng.
Đi một hồi, liền thấy Điền Đông Hoa hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa kêu ầm lên: "Lão đại, mày đến rồi sao? Mẹ nó, thật tốt quá, tao biết mày mà, mày nhất định sẽ đến cứu tao, không mặc kệ tao đâu."
Dương Minh nhất thời choáng váng, thầm nghĩ, nếu như không có Trương Kim Oa nhắc nhở, thì có lẽ tao đã quên mày ở đây luôn rồi, nhưng mà trên mặt không thể biểu lộ ra cái gì cả.
Tôn Khiết biết được bí mật này, nhìn Dương Minh một cái, nhưng mà không nói ra.
"Đông Hoa." Dương Minh bỗng nhiên phát hiện ra, mình không biết nên đối mặt với Điền Đông Hoa thế nào cả, cha của hắn vừa bị mình bắt, mà hắn lại mang ơn mình như vậy!
Cái này là chuyện gì thế trời? Loạn rồi.
Sợ rằng Điền Đông Hoa còn chưa biết chuyện Điền Long bị bắt, vừa rồi Trương Kim Oa thả hắn ra, chỉ nói với hắn rằng, Dương Minh đến cứu hắn thôi, mà trên thực tế đúng là như vậy thật.
Lúc đó, Trương Kim Oa đang buồn khổ ngồi xem TV trong phòng, hắn ta đã khuyên, nhưng mà cha lại không chịu nghe, cứ cố chấp như vậy, mà bản thân hắn cũng không cần phải chà đạp thân thể của hắn, tuyệt thực là một hành vi của mấy thằng bệnh tâm thần.
Cho nên Điền Đông Hoa tự mình sống cho tốt, mặc kệ xung quanh luôn. Đang ngồi chọn tiết mục trên TV, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Điền Đông Hoa nhíu mày, cho rằng cha lại đến để thuyết phục mình giúp đối phó với Dương Minh rồi, trong lòng nhất thời chán ghét! Nói thật ra, Điền Đông Hoa bây giờ cũng không muốn nói cái gì với Điền Long cả, bởi vì hắn biết Điền Long bây giờ đang rất cố chấp, căn bản là không nghe lời khuyên của mình, cho nên Điền Đông Hoa mới lười nói thêm cái gì với Điền Long.
Vì thế, hắn cũng không thèm nhìn luôn, chờ Trương Kim Oa đi vào, phát hiện ra đại thiếu gia đang xem TV, nhất thời sửng sốt, nhưng mà vẫn nói: "Đại thiếu gia, Dương tiên sinh đến!"
"Dương tiên sinh? Dương tiên sinh gì?" Điền Đông Hoa nghe không phải là cha của mình, nhìn lại là Trương Kim Oa, lại nghe hắn nói Dương tiên sinh gì đó, mới có phản ứng trả lời.
"Là Dương Minh, Dương tiên sinh! Đến để cứu cậu!" Trương Kim Oa vội vàng giải thích.
"A! Lão đại đến?" Điền Đông Hoa nghe đến tên của Dương Minh, nhất thời nhảy dựn gle6n, vì thế mới có cái cảnh nhảy tưng tưng hồi nãy.
Lúc này, hai người gặp mặt nhau, Điền Đông Hoa thì hưng phấn, Dương Minh thì bất đắc dĩ.
Thừa dịp này, Trương Kim Oa liền thu dọn lại phòng của Điền Đông Hoa, bởi vì Điền Đông Hoa không có làm loạn gì trong phòng, cho nên chỉ cần đổi một bộ chăn nệm, dọn rửa toilet một chút là được, đương nhiên, cái này không cần hắn phải tự làm, phái thủ hạ đi làm là được.
Thủ hạ của Trương Kim Oa cũng chỉ là mấy thằng lính lác, mắt thấy lão đại làm phản, bắt trói Điền Long lại, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào, đành trực tiếp đi theo Trương Kim Oa.
Huống hồ, Trương Kim Oa lại là cùng phe với Điền Đông Hoa, bọn họ cũng có thể nói chuyện đạo nghĩa với người ta được.
"Tiếu Khiết, chú Tôn, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, con có chuyện muốn nói riêng với Đông Hoa." Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mà một số việc cuối cùng cũng cần phải nói cho Điền Đông Hoa biết.
"Tốt" Tôn Khiết biết Dương Minh và Điền Đông Hoa là bạn học, cũng hiểu rõ quan hệ của hai người, cho nên gật đầu, không nói thêm gì, kéo tay cha đi vào căn phòng phía trước, để lại không gian riêng cho hai người.
Mà Điền Đông Hoa cũng không ngu, nhìn thấy Dương Minh đuổi hết người đi, cũng mơ hồ đoán ra việc mà Dương Minh muốn nói rồi!
Khẳng định là về chuyện cha của mình, nếu ngay cả Trương Kim Oa cũng đã về phe của Dương Minh, thì Điền Đông Hoa cũng không khó đoán, p Dương Minh bây giờ đã bắt đầu chống đối lại cha, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà cũng phải làm ra một lựa chọn!
/2205
|