Dương Minh cũng có chút ấn tượng về Trầm Miếu Đồ này, tối hôm qua khi Vương Bình Nhâm cho mọi người uống thuốc có gọi tên hắn, Dương Minh cũng đã quan sát những người này, cho nên ấn tượng về Trầm Miếu Đồ cũng rõ ràng.
Đây là một người trung niên không lớn tuổi lắm, thật ra cũng không thể gọi là trung niên, bởi vỉ nhìn sơ qua cũng chỉ khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi mà thôi, lớn hơn Vương Bình Nhâm khoảng ba bốn tuổi là cùng.
Ngày hôm qua lúc cho uống cổ độc, Trầm Miếu Đồ hiển nhiên là rất ngoan ngoãn, nhìn Vương Bình Nhâm, thấy Vương Bình Nhâm gật đầu, không nói hai lời liền đem cổ độc nuốt vào bụng.
Mặc dù không thể nói là Trầm Miếu Đồ nghe theo lời của Vương Bình Nhâm, bởi vì trước đó đã có Lý Bạch Hổ và Mã Cường làm ví dụ rồi, cho nên cũng chỉ có thể nhận định rằng Trầm Miếu Đồ thật ra là một người tương đối biết nghe lời.
"Mỗi ngày Điền Long đều đến đường khẩu vào bảy giờ ba mươi, bây giờ mới có sáu giờ ba mươi thôi, còn một tiếng nữa, chúng ta đi ăn một chút rồi đi chuẩn bị thôi" Vương Bình Nhâm nói.
"Được" Dương Minh đáp, lập tức khởi động xe : "Gọi điện cho Trương Kim Oa, hỏi xem tình hình của Tôn gia và Điền Đông Hoa thế nào rồi"
"Vâng" Vương Bình Nhâm gật đầu, móc điện thoại ra, gọi cho Trương Kim Oa.
Điện thoại được chuyển rất nhanh, bên kia truyền ra giọng nói của Trương Kim Oa : "Vương ca, xin chào! Tìm tôi có chuyện gì cần dặn dò sao?"
Trước đây, Vương Bình Nhâm là tâm phúc bên cạnh Điền Long, cho nên bây giờ Trương Kim Oa tự nhiên cũng cho rằng Vương Bình Nhâm đã trở thành tâm phúc của Dương Minh, vì thế thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Kim Oa, Điền Đông Hoa và người của Tôn gia thế nào rồi? Có chuyện gì không?' Vương Bình Nhâm hỏi.
"không có, hôm qua Long ca đến đây, đi thăm người của Tôn gia, nói chuyện vài câu, sau đó đi thăm đại thiếu gia, tựa hồ có cãi nhau với đại thiếu gia, Long ca có khuyên, nhưng đại thiếu gia không đồng ý quan điểm của Long ca, hai người liền không vui, sau khi ăn xong, liền tự đi ngủ" Trương Kim Oa thành thật đáp.
"Ơ?" Vương Bình Nhâm nghe Trương Kim Oa nói xong, lông mày nhất thời nhíu lại : "Anh nói cái gì? Anh nói Điền Long ngày hôm qua đến chổ anh? Còn ở lại qua đêm?"
"Đúng vậy... sao thế Vương ca?" Trương Kim Oa kỳ quái, vì sao Vương Bình Nhâm lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"không có gì... trước đó nếu biết thì..." Vương Bình Nhâm thở dài, không nói hết câu.
"A... không phải Dương ca đã nói, kêu chúng tôi không được nhúng tay vào chuyện của Long ca sao, chỉ cần đứng một bên nhìn là được..." Trương Kim Oa vội vã giải thích : "Cho nên, sau khi suy nghĩ, tôi không gọi điện cho anh luôn"
"Được rồi, tôi cũng không trách anh đâu" Vương Bình Nhâm nói : "Điền Long đi rồi?"
"Ừ, vừa mới đi!" Trương Kim Oa thấy Vương Bình Nhâm không nổi giận, liền thở phào một hơi.
"Được rồi, tôi đã biết" Vương Bình Nhâm nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Minh đại khái cũng đã nghe hiểu nội dung cuộc nói chuyện của Vương Bình Nhâm, khẳng định là tối hôm qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa cho nên mới không về biệt thự.
"Dương ca, tối qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa, chúng ta thất sách rồi" Vương Bình Nhâm có chút tiếc nuối nói : "Nếu như tối qua mà biết trước, vậy chúng ta đã có thể thành công rồi, buổi tối thừa dịp Điền Long ngủ say mà hành động, dễ hơn làm lúc ban ngày nhiều..."
"Haha, tôi đã nghe được đại khái rồi, không sao cả, nếu đã như vậy, có tức giận oán hận thì cũng không có tác dụng, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện ngày hôm nay là được" Dương Minh khoát tay, cười nói : "Theo lời của anh, Trầm Miếu Đồ là người một nhà, hắn cũng có thể quản lý thủ hạ của mình, vậy chuyện hôm nay cũng tương đối dễ dàng rồi"
"Chỉ hy vọng là thế!" Vương Bình Nhâm gật đầu, trên thực tế hắn cũng không đồng ý cách làm phản và chiếm đoạt tài sản Tôn gia của Điền Long, bản thân hắn tính ra thì cũng là thủ hạ của Tôn gia, Tôn gia lại đối xử với hắn không tệ, sao có thể làm ra loại chuyện này được?
Cái này cũng là nguyên nhân khiến cho hắn phản bội Điền Long mà không hề có một chút áp lực tâm lý gì cả, bản thân cách làm của Điền Long là bất nhân bất nghĩa rồi, nhiều người nhìn không thuận mắt, chỉ là e sợ sự cường thế của Điền Long, cùng với tiền tài của ông ta, cho nên mới hướng về ông ta thôi.
Nhưng mà, theo những người trong công ty thì lại thấy rằng, ai làm chủ cũng không quan trọng, Điền Long cũng được, Tôn Hồng Quân cũng được, chỉ cần cho mình nhiều tiền, thậm chí là nhiều hơn trước đây, thì sẽ làm việc cho người đó. Đơn giản thôi, ai mà lại chê tiền chứ?
Càng thuận lợi hơn là, những người này chỉ nghe lời lãnh đạo trực tiếp của mình, giống như tục ngữ nói vậy : phép vua thua lệ làng, cho nên những người lãnh đạo bị Điền Long mua chuộc, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo mà thôi.
"Tìm cái gì đó ăn một chút đi" Dương Minh biết người của Tôn gia không xảy ra chuyện gì, cũng yên tâm lại, bởi vì hắn lo nhất là an nguy của Tôn gia mà thôi.
Tối qua Điền Long đến, cũng chỉ có nói vài câu với Tôn gia, cũng không động vào họ, nói cách khác, Điền Long vẫn còn một chút lương tâm, ít nhất là cũng không đuổi cùng giết tận người của Tôn gia.
Nhưng mà, thế sự khó đoán lắm, ai mà biết được sau khi Điền Long đứng vững gót chân rồi có thể diệt trừ tất cả người của Tôn gia hay không?
Tùy tiện tìm một quán ăn, ngay ven đường, Dương Minh trực tiếp đậu xe vào bên đường, rồi cùng Vương Bình Nhâm xuống xe, đồ ăn ở đây cũng không có gì khác biệt lắm so với ở Tùng Giang, cho dù là hai thành phố cách nhau xa, thì mùi vị cũng không khác biệt gì lắm.
Nếu có khác thì cũng chỉ khác ở chổ là, ở Đông Hải có bán vài món mà Tùng Giang không có, và ngược lại cũng thế, ở Tùng Giang cũng có những món mà Đông Hải không có bán. Nhưng Dương Minh không phải là một người quá chú trọng vào chuyện ăn uống, chỉ cần ăn no là được rồi, Vương Bình Nhâm cũng như vậy, hai người vào quán, tùy tiện kêu hai tô cháo thịt bằm, một ít dưa muối, thế là bắt đầu ăn.
" Dương Minh?" Một giọng nói bất ngờ truyền đến, Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
"Chi Dương Hân?" Người này chính là bạn học thời trung học của Tôn Khiết, Dương Hân và bạn trai của nàng Ngô Vân Sinh. Dương Minh không ngờ lại gặp hai người ở chổ này.
(Câu hỏi đây : Dương Minh, Tôn Khiết, Dương Hân và Ngô Vân Sinh đã từng gặp phải chuyện gì? Và chuyện gì diễn ra sau đó nữa? Câu này dễ hơn, hy vọng có người trúng thưởng ^,...< )
"Dương Minh, gặp em may quá! Em có biết Tiểu Khiết ở đâu không?" Dương Hân để cho Ngô Vân Sinh đi kêu đồ ăn, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh Dương Minh.
Dương Minh và Vương Bình Nhâm ngồi ở cái bàn bốn người, cho nên bên cạnh vẫn còn hai chổ trống.
"Ặc..." Dương Minh không biết nên trả lời câu hỏi này của Dương Hân thế nào, hắn và Dương Hân có thể nói là tương đối thân thuộc, nhưng mà chuyện Tôn Khiết bị giam lỏng, hắn không thể tiết lộ được, vì thế cười khổ nói : "Em cũng không biết nữa, em vừa chạy xe đến Đông Hải, còn chưa có đi gặp nàng!
"Trước đó Tiểu Khiết có gọi điện, nói là về Đông Hải, sau đó sẽ đi chơi với chị, nhưng mà mấy ngày nay lại không có liên hệ với chị, gọi điện thoại thì không ai nghe hoặc là tắt máy rồi, cũng không biết nàng ta có xảy ra chuyện hay không?" Dương Hân nói đến đây, có chút sốt ruột : "Dương Minh, mấy ngày nay em có liên hệ với Tiểu Khiết không?'
Dương Minh nghe Dương Hân hỏi xong nhất thời nín thở! Dương Dân và Ngô Vân Sinh có thể coi như là dân Đông Hải chính gốc, bình thường cũng hay tham dự những buổi tiệc thượng lưu, việc tập đoàn của Tôn gia đổi chủ lớn như vậy, bọn họ không có khả năng là chưa nghe qua, như vậy chỉ còn lại một khả năng, chính là tin tức này vẫn chưa có truyền ra ngoài!
Nói cách khác, Điền Long vẫn còn có nhiều chổ chưa hoàn thành, cho nên tạm thời chưa công bố ra bên ngoài!
Mà cứ như vậy, thì lại dễ dàng để cho Dương Minh hành động, nếu như Điền Long đã hoàn thành chuyện này, thì Dương Minh quả thật là khó ra tay với ông ta. Chủ tịch của tập đoàn Tôn thị vừa mới lên chức đột nhiên biến mất, tin tức này bảo đảm là vô cùng chấn động.
Bây giờ xem ra, căn bản là sẽ không tạo sự chú ý cho dư luận, chuyện của Điền Long vẫn chưa công bố ra bên ngoài, như vậy thì thừa dịp này cần phải nhanh chóng giải quyết Điền Long, mau để cho Tôn Hồng Quân trở lại, như vậy có thể diệt trừ những ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Tôn thị.
"Hình như nhà nàng xảy ra chuyện hay sao ấy?" Dương Minh cũng không thể tiết lộ quá nhiều trước mặt Dương Hân được, cho nên đành cười nói : "Chắc là không có chuyện gì đâu, có thể là không mở điện thoại, để ngày mai em đi xem thử, như vậy đi, sau khi em gặp được nàng, sẽ hẹn chị và anh rể ra đi ăn, được chứ?"
"Được nha!" Dương Hân vui vẻ gật đầu : "Tiểu Khiết không sao là tốt rồi, chị đỡ phải lo lắng!"
"Ừ, vậy ngày mai liên hệ!" Dương Minh thở dài trong lòng, mong rằng mọi chuyện có thể thuận lợi, cô bạn của Tôn Khiết xem ra cũng không tệ, vô cùng quan tâm đến Tôn Khiết.
Ngô Vân Sinh vẫn cứ im lặng như cũ, sau khi ăn cơm xong, Dương Minh liền chào tạm biệt Dương Hân và Ngô Vân Sinh, lên xe, Vương Bình Nhâm mới nói : "Ngô Vân Sinh Ngô thiếu gia, tôi đã gặp qua hắn!"
"Ơ?" Dương Minh lập tức kinh ngạc.
"Là một người cũng khá nổi tiếng tại Đông Hải, trước đây đã gặp mặt một lần tại buổi tiệc của Điền Đông Hoa thiếu gia, là một người rất kín đáo!" Vương Bình Nhâm nói.
Nghe Vương Bình Nhâm nói như vậy, tâm tình của Dương Minh mới hơi thả lỏng một chút, hắn còn tưởng rằng Ngô Vân Sinh có vấn đề chứ, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trông gà hóa cuốc quen rồi, nên Dương Minh nhìn ai cũng thấy có vấn đề cả.
Cũng khó trách, ở châu Âu đột nhiên gặp phải Elise, sau đó đều nhắm vào hắn, cái này làm sao mà có thể khiến Dương Minh an tâm được?
Nói là đường khẩu, thật ra thì nó chỉ là một hộp đêm thôi, được thành lập từ cái đường khẩu trong bang phái, Điền Long đương nhiên là không ngủ,dưới tình huống như vậy mà còn lôi bang phái vào, chẳng phải là để cho cảnh sát tìm lý do ra tay với thủ hạ của ông ta sao?
Cho nên Điền Long cũng chỉ kinh doanh và khống chế những địa điểm giải trí mà thôi, nhưng mà, cho dù là vậy, cũng đã thu được không ít tiền vào túi.
Cái hộp đêm này là do thế lực của Điền Long mở, cho nên lực khống chế của Tôn gia ở đây cũng không lớn, cũng bởi vì như vậy, cho nên Điền Long mới lập đây làm căn cứ.
Điền Long dừng xe lại, bởi vì ngày hôm nay không phải đi trực tiếp từ biệt thự đến, cho nên cũng không gọi Vương Bình Nhâm đến lái xe, sau khi xe dừng lại, Điền Long xuống xe dưới sự bảo vệ của bốn người vệ sĩ, nhanh chóng đi vào trong, dùng lối đi riêng dành cho nhân viên mà đi lên lầu.
Mặc dù đang ở Đông Hải, Điền Long không tin là có người dám gây phiền phức cho mình, nhưng mà, cẩn thận không có thừa đâu, ai mà biết những người ủng hộ và trung thành với Tôn gia trong tình huống cấp bách có thể điên cuồng gây ra chuyện cá chết thì lưới cũng rách không?
Dương Minh và Vương Bình Nhâm đã sớm đi đến gần cái hộp đêm này rồi, ngồi ở xa quan sát động tĩnh bên này, nhìn thấy Điền Long vào trong, Dương Minh cũng khởi động xe, chạy lại gần hộp đêm hơn...
"Thủ tục đổi tên còn chưa xong sao?' Điền Long cầm cái hồ sơ trong tay, quát hỏi người thư ký của mình.
"Vẫn chưa, đã phái người đi làm rồi, nhưng mà vẫn chưa có kết quả..." Người thư ký cũng có chút không vui, mới sáng sớm mà đã bị chửi, sao mà xui quá vậy.
"không phải đã nói rồi sao, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần nhanh chóng đổi tên công ty thành tên của tôi là được!"
Điền Long đương nhiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, tuy rằng cổ phần của Tôn Hồng Quân đã chuyển qua cho ông ta, nhưng mà chỉ cần người đứng tên sở hữu công ty chưa phải là Điền Long, thì ông ta vẫn không yên tâm.
"Nguyên tắc thay tên công ty cần có người sở hữu cũ và người sở hữu mới thì mới được...." Người thư ký nói : "Đây là vấn đề nguyên tắc, mặc dù tôi đã tìm người, nhưng mà vẫn chưa có kết quả, đại diện của công ty chỉ nói sẽ thử một lần thôi!'
"Mẹ nó, vậy lỡ như người sở hữu cũ chết mẹ rồi thì sao?' Điền Long nghe người thư ký nói xong, tức đến nổi vỗ bàn cái rầm, quát.
"Đã chết thì cũng cần giấy xác nhận tử vong và di chúc ủy thác..." Thư ký giải thích.
Điền Long trợn tròn mắt, ông ta chỉ tùy tiện phán một câu cho đỡ giận mà thôi, không ngờ rằng thư ký lại tưởng thật, đành bất đắc dĩ phất tay nói : "Làm nhanh lên, nói cho đại diện công ty biết, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết là được!"
"Tôi sẽ cố gắng, Điền tiên sinh!" Thư ký vội vã nói, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Điền Long.
"Long ca, hay là chúng ta làm như vậy..." Trong phòng, một thủ hạ bên cạnh Điền Long đề nghị, bắt đầu quơ tay ngan cổ miêu tả.
Người này là một nhân viên bên trong hộp đêm, tên là Lý Tương Kế, ông chủ trên danh nghĩa của hộp đêm là Mã Cường, nhưng mà công việc mỗi ngày đều là do Trầm Miếu Đồ phụ trách.
Trầm Miếu Đồ nghe Lý Tương Kế nói xong, nhất thời nhíu mày, Lý Tương Kế không có uống cổ độc, nhưng mà tiểu tử này thuần túy là một tên mượn gió bẻ măng, không lo hắn ta có thể cảm thấy có gì khác thường, chỉ là cái miệng khốn nạn của hắn mà thôi, cái này cũng gọi là đề nghị sao? Mẹ kiếp!
Nếu như thật sự giết chết người của Tôn gia, sợ rằng Dương Minh sẽ không cho bọn họ thuốc giải, trực tiếp để cho bọn họ tự sinh tự diệt! Cho nên lúc này, Trầm Miếu Đồ vô cùng khẩn trương, sợ Điền Long sẽ chấp nhận ý kiến này, gây bất lợi cho Tôn gia!
Nhưng mà, Trầm Miếu Đồ cũng không thể trực tiếp phản đối được, như vậy thì có vẻ biểu lộ quá rõ ràng, khó bảo đảm là Điền Long không hoài nghi được.
Trầm Miếu Đồ khẩn trương nhìn Điền Long, xem ông ta có quyết định gì, nếu như Điền Long thực sự muốn xử lý người của Tôn gia, vậy thì Trầm Miếu Đồ đành phải gọi điện cầu xin sự giúp đỡ của Dương Minh và Vương Bình Nhâm.
"Cái chủ ý của mày, thật ra cũng không tồi, Điền Long nhìn Lý Tương Kế, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy!' Lý Tương Kế nghe Điền Long khen mình, lập tức tươi cười, bản thân hắn không có năng lực gì, chỉ nhờ nịnh nọt Điền Long mà leo lên được cái chức này, cho nên chủ ý của hắn đương nhiên là không tồi rồi.
"Giết Tôn Hồng Quân thì dễ rồi, nhưng mà nói với bên ngoài, Tôn Hồng Quân chết như thế nào?" Điền Long trừng hai mắt, hừ nói : "Đến lúc đó, cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Long, phiền toái càng nhiều hơn, nói không chừng là có thể lôi cả chuyện của tao ra! Cái thằng đần độn, cút qua một bên đi!"
Nghe Điền Long nói xong, Trầm Miếu Đồ không khỏi thở phào, chỉ cần Điền Long gây bất lợi cho Tôn gia, như vậy thì dễ xử lý rồi, chỉ cần chờ Dương Minh đến, tất cả đều có thể giải quyết.
Lý Tương Kế bị Điền Long chửi cho một trận, xanh mặt đứng qua một bên.
"Trầm Miếu Đồ, mày có phương pháp nào không?" Ánh mắt của Điền Long tập trung lên người của Trầm Miếu Đồ.
Trầm Miếu Đồ hoảng sợ, vội vàng thu hồi suy nghĩ riêng lại, nghiêm mặt nói : "Long ca, tình hình bây giờ, cần phải làm theo thủ tục pháp lý bình thường, Tôn Hồng Quân không xuất hiện, người của cục công thương cho dù có thêm lá gan nữa, cũng không dám tùy tiện đổi tên, chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài, thì bọn họ chắc chắn là chết, cho nên bọn họ không dám làm!"
"Ừ, nói có đạo lý, nói tiếp đi!" Điền Long gật đầu, ý bảo Trầm Miếu Đồ tiếp tục nói, bởi vì Trầm Miếu Đồ phân tích không sai.
"Vì thế, tuy rằng địa vị xã hội của Long ca rất cao, nhưng mà thành thật mà nói, địa vị của Tôn Hồng Quân còn cao hơn nữa, ai dám tùy tiện đắc tội với ông ta? Nếu như anh đã dùng quan hệ để nhờ rất nhiều người mà còn không được, vậy thì cần phải trông cậy vào cái giấy phép này có thể hỗ trợ được sao?" Trầm Miếu Đồ khoát tay nói : " Theo em thấy, nhờ bọn họ cũng chỉ uổng sức mà thôi"
Thật ra, lời nói của Trầm Miếu Đồ, Điền Long làm sao mà không rõ ràng? Nhưng mà, bây giờ không còn biện pháp gì, Điền Long cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Vậy mày có biện pháp gì không?" Điền Long hỏi : "Mày nói thủ tục pháp lý bình thường, là có ý gì?"
Trầm Miếu Đồ bây giờ hoàn toàn là muốn kéo dài thời gian, lời của hắn tuy có đạo lý, nhưng mà thật chất đều là những cái sự thật hiển nhiên, cho dù hắn không nói, thì Điền Long cũng biết, nhưng mà bây giờ Điền Long muốn tranh thủ tất cả những hy vọng, cho nên không có nghĩ nhiều, kiên trì nghe Trầm Miếu Đồ nói.
Trầm Miếu Đồ thầm nghĩ, thủ tục pháp lý bình thường không phải đơn giản sao? không phải là cùng với Tôn Hồng Quân đi đến cục công thương, thay đổi giấy đứng tên sao? Chuyện đơn giản như vậy mà còn không biết à?
Nhưng mà, tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà không thể nói ra được, nói ra thì Điền Long không nổi giận mới là lạ!
"Long ca, em nghĩ, anh nên ra tay từ hướng của Tôn Hồng Quân đi!" Trầm Miếu Đồ rơi vào đường cùng, đành phải cắn răng nói :" Nghĩ biện pháp thuyết phục Tôn Hồng Quân có thể cùng anh đi đến cục công thương để thay đổi quyền đứng tên, nhưng mà phải để phòng ông ta chạy trốn, hoặc là vạch trần âm mưu của anh tại cục, phải biết rằng, lực ảnh hưởng của Tôn Hồng Quân trong xã hội rất lớn, nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi cho anh!"
"Lời của mày thật ra lại là biện pháp duy nhất bây giờ!" Điền Long gật đầu nói : "Nhưng mà, làm thế nào thì mới có thể làm cho Tôn Hồng Quân nghe lời?"
Đây là một người trung niên không lớn tuổi lắm, thật ra cũng không thể gọi là trung niên, bởi vỉ nhìn sơ qua cũng chỉ khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi mà thôi, lớn hơn Vương Bình Nhâm khoảng ba bốn tuổi là cùng.
Ngày hôm qua lúc cho uống cổ độc, Trầm Miếu Đồ hiển nhiên là rất ngoan ngoãn, nhìn Vương Bình Nhâm, thấy Vương Bình Nhâm gật đầu, không nói hai lời liền đem cổ độc nuốt vào bụng.
Mặc dù không thể nói là Trầm Miếu Đồ nghe theo lời của Vương Bình Nhâm, bởi vì trước đó đã có Lý Bạch Hổ và Mã Cường làm ví dụ rồi, cho nên cũng chỉ có thể nhận định rằng Trầm Miếu Đồ thật ra là một người tương đối biết nghe lời.
"Mỗi ngày Điền Long đều đến đường khẩu vào bảy giờ ba mươi, bây giờ mới có sáu giờ ba mươi thôi, còn một tiếng nữa, chúng ta đi ăn một chút rồi đi chuẩn bị thôi" Vương Bình Nhâm nói.
"Được" Dương Minh đáp, lập tức khởi động xe : "Gọi điện cho Trương Kim Oa, hỏi xem tình hình của Tôn gia và Điền Đông Hoa thế nào rồi"
"Vâng" Vương Bình Nhâm gật đầu, móc điện thoại ra, gọi cho Trương Kim Oa.
Điện thoại được chuyển rất nhanh, bên kia truyền ra giọng nói của Trương Kim Oa : "Vương ca, xin chào! Tìm tôi có chuyện gì cần dặn dò sao?"
Trước đây, Vương Bình Nhâm là tâm phúc bên cạnh Điền Long, cho nên bây giờ Trương Kim Oa tự nhiên cũng cho rằng Vương Bình Nhâm đã trở thành tâm phúc của Dương Minh, vì thế thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Kim Oa, Điền Đông Hoa và người của Tôn gia thế nào rồi? Có chuyện gì không?' Vương Bình Nhâm hỏi.
"không có, hôm qua Long ca đến đây, đi thăm người của Tôn gia, nói chuyện vài câu, sau đó đi thăm đại thiếu gia, tựa hồ có cãi nhau với đại thiếu gia, Long ca có khuyên, nhưng đại thiếu gia không đồng ý quan điểm của Long ca, hai người liền không vui, sau khi ăn xong, liền tự đi ngủ" Trương Kim Oa thành thật đáp.
"Ơ?" Vương Bình Nhâm nghe Trương Kim Oa nói xong, lông mày nhất thời nhíu lại : "Anh nói cái gì? Anh nói Điền Long ngày hôm qua đến chổ anh? Còn ở lại qua đêm?"
"Đúng vậy... sao thế Vương ca?" Trương Kim Oa kỳ quái, vì sao Vương Bình Nhâm lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"không có gì... trước đó nếu biết thì..." Vương Bình Nhâm thở dài, không nói hết câu.
"A... không phải Dương ca đã nói, kêu chúng tôi không được nhúng tay vào chuyện của Long ca sao, chỉ cần đứng một bên nhìn là được..." Trương Kim Oa vội vã giải thích : "Cho nên, sau khi suy nghĩ, tôi không gọi điện cho anh luôn"
"Được rồi, tôi cũng không trách anh đâu" Vương Bình Nhâm nói : "Điền Long đi rồi?"
"Ừ, vừa mới đi!" Trương Kim Oa thấy Vương Bình Nhâm không nổi giận, liền thở phào một hơi.
"Được rồi, tôi đã biết" Vương Bình Nhâm nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Minh đại khái cũng đã nghe hiểu nội dung cuộc nói chuyện của Vương Bình Nhâm, khẳng định là tối hôm qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa cho nên mới không về biệt thự.
"Dương ca, tối qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa, chúng ta thất sách rồi" Vương Bình Nhâm có chút tiếc nuối nói : "Nếu như tối qua mà biết trước, vậy chúng ta đã có thể thành công rồi, buổi tối thừa dịp Điền Long ngủ say mà hành động, dễ hơn làm lúc ban ngày nhiều..."
"Haha, tôi đã nghe được đại khái rồi, không sao cả, nếu đã như vậy, có tức giận oán hận thì cũng không có tác dụng, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện ngày hôm nay là được" Dương Minh khoát tay, cười nói : "Theo lời của anh, Trầm Miếu Đồ là người một nhà, hắn cũng có thể quản lý thủ hạ của mình, vậy chuyện hôm nay cũng tương đối dễ dàng rồi"
"Chỉ hy vọng là thế!" Vương Bình Nhâm gật đầu, trên thực tế hắn cũng không đồng ý cách làm phản và chiếm đoạt tài sản Tôn gia của Điền Long, bản thân hắn tính ra thì cũng là thủ hạ của Tôn gia, Tôn gia lại đối xử với hắn không tệ, sao có thể làm ra loại chuyện này được?
Cái này cũng là nguyên nhân khiến cho hắn phản bội Điền Long mà không hề có một chút áp lực tâm lý gì cả, bản thân cách làm của Điền Long là bất nhân bất nghĩa rồi, nhiều người nhìn không thuận mắt, chỉ là e sợ sự cường thế của Điền Long, cùng với tiền tài của ông ta, cho nên mới hướng về ông ta thôi.
Nhưng mà, theo những người trong công ty thì lại thấy rằng, ai làm chủ cũng không quan trọng, Điền Long cũng được, Tôn Hồng Quân cũng được, chỉ cần cho mình nhiều tiền, thậm chí là nhiều hơn trước đây, thì sẽ làm việc cho người đó. Đơn giản thôi, ai mà lại chê tiền chứ?
Càng thuận lợi hơn là, những người này chỉ nghe lời lãnh đạo trực tiếp của mình, giống như tục ngữ nói vậy : phép vua thua lệ làng, cho nên những người lãnh đạo bị Điền Long mua chuộc, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo mà thôi.
"Tìm cái gì đó ăn một chút đi" Dương Minh biết người của Tôn gia không xảy ra chuyện gì, cũng yên tâm lại, bởi vì hắn lo nhất là an nguy của Tôn gia mà thôi.
Tối qua Điền Long đến, cũng chỉ có nói vài câu với Tôn gia, cũng không động vào họ, nói cách khác, Điền Long vẫn còn một chút lương tâm, ít nhất là cũng không đuổi cùng giết tận người của Tôn gia.
Nhưng mà, thế sự khó đoán lắm, ai mà biết được sau khi Điền Long đứng vững gót chân rồi có thể diệt trừ tất cả người của Tôn gia hay không?
Tùy tiện tìm một quán ăn, ngay ven đường, Dương Minh trực tiếp đậu xe vào bên đường, rồi cùng Vương Bình Nhâm xuống xe, đồ ăn ở đây cũng không có gì khác biệt lắm so với ở Tùng Giang, cho dù là hai thành phố cách nhau xa, thì mùi vị cũng không khác biệt gì lắm.
Nếu có khác thì cũng chỉ khác ở chổ là, ở Đông Hải có bán vài món mà Tùng Giang không có, và ngược lại cũng thế, ở Tùng Giang cũng có những món mà Đông Hải không có bán. Nhưng Dương Minh không phải là một người quá chú trọng vào chuyện ăn uống, chỉ cần ăn no là được rồi, Vương Bình Nhâm cũng như vậy, hai người vào quán, tùy tiện kêu hai tô cháo thịt bằm, một ít dưa muối, thế là bắt đầu ăn.
" Dương Minh?" Một giọng nói bất ngờ truyền đến, Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
"Chi Dương Hân?" Người này chính là bạn học thời trung học của Tôn Khiết, Dương Hân và bạn trai của nàng Ngô Vân Sinh. Dương Minh không ngờ lại gặp hai người ở chổ này.
(Câu hỏi đây : Dương Minh, Tôn Khiết, Dương Hân và Ngô Vân Sinh đã từng gặp phải chuyện gì? Và chuyện gì diễn ra sau đó nữa? Câu này dễ hơn, hy vọng có người trúng thưởng ^,...< )
"Dương Minh, gặp em may quá! Em có biết Tiểu Khiết ở đâu không?" Dương Hân để cho Ngô Vân Sinh đi kêu đồ ăn, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh Dương Minh.
Dương Minh và Vương Bình Nhâm ngồi ở cái bàn bốn người, cho nên bên cạnh vẫn còn hai chổ trống.
"Ặc..." Dương Minh không biết nên trả lời câu hỏi này của Dương Hân thế nào, hắn và Dương Hân có thể nói là tương đối thân thuộc, nhưng mà chuyện Tôn Khiết bị giam lỏng, hắn không thể tiết lộ được, vì thế cười khổ nói : "Em cũng không biết nữa, em vừa chạy xe đến Đông Hải, còn chưa có đi gặp nàng!
"Trước đó Tiểu Khiết có gọi điện, nói là về Đông Hải, sau đó sẽ đi chơi với chị, nhưng mà mấy ngày nay lại không có liên hệ với chị, gọi điện thoại thì không ai nghe hoặc là tắt máy rồi, cũng không biết nàng ta có xảy ra chuyện hay không?" Dương Hân nói đến đây, có chút sốt ruột : "Dương Minh, mấy ngày nay em có liên hệ với Tiểu Khiết không?'
Dương Minh nghe Dương Hân hỏi xong nhất thời nín thở! Dương Dân và Ngô Vân Sinh có thể coi như là dân Đông Hải chính gốc, bình thường cũng hay tham dự những buổi tiệc thượng lưu, việc tập đoàn của Tôn gia đổi chủ lớn như vậy, bọn họ không có khả năng là chưa nghe qua, như vậy chỉ còn lại một khả năng, chính là tin tức này vẫn chưa có truyền ra ngoài!
Nói cách khác, Điền Long vẫn còn có nhiều chổ chưa hoàn thành, cho nên tạm thời chưa công bố ra bên ngoài!
Mà cứ như vậy, thì lại dễ dàng để cho Dương Minh hành động, nếu như Điền Long đã hoàn thành chuyện này, thì Dương Minh quả thật là khó ra tay với ông ta. Chủ tịch của tập đoàn Tôn thị vừa mới lên chức đột nhiên biến mất, tin tức này bảo đảm là vô cùng chấn động.
Bây giờ xem ra, căn bản là sẽ không tạo sự chú ý cho dư luận, chuyện của Điền Long vẫn chưa công bố ra bên ngoài, như vậy thì thừa dịp này cần phải nhanh chóng giải quyết Điền Long, mau để cho Tôn Hồng Quân trở lại, như vậy có thể diệt trừ những ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Tôn thị.
"Hình như nhà nàng xảy ra chuyện hay sao ấy?" Dương Minh cũng không thể tiết lộ quá nhiều trước mặt Dương Hân được, cho nên đành cười nói : "Chắc là không có chuyện gì đâu, có thể là không mở điện thoại, để ngày mai em đi xem thử, như vậy đi, sau khi em gặp được nàng, sẽ hẹn chị và anh rể ra đi ăn, được chứ?"
"Được nha!" Dương Hân vui vẻ gật đầu : "Tiểu Khiết không sao là tốt rồi, chị đỡ phải lo lắng!"
"Ừ, vậy ngày mai liên hệ!" Dương Minh thở dài trong lòng, mong rằng mọi chuyện có thể thuận lợi, cô bạn của Tôn Khiết xem ra cũng không tệ, vô cùng quan tâm đến Tôn Khiết.
Ngô Vân Sinh vẫn cứ im lặng như cũ, sau khi ăn cơm xong, Dương Minh liền chào tạm biệt Dương Hân và Ngô Vân Sinh, lên xe, Vương Bình Nhâm mới nói : "Ngô Vân Sinh Ngô thiếu gia, tôi đã gặp qua hắn!"
"Ơ?" Dương Minh lập tức kinh ngạc.
"Là một người cũng khá nổi tiếng tại Đông Hải, trước đây đã gặp mặt một lần tại buổi tiệc của Điền Đông Hoa thiếu gia, là một người rất kín đáo!" Vương Bình Nhâm nói.
Nghe Vương Bình Nhâm nói như vậy, tâm tình của Dương Minh mới hơi thả lỏng một chút, hắn còn tưởng rằng Ngô Vân Sinh có vấn đề chứ, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trông gà hóa cuốc quen rồi, nên Dương Minh nhìn ai cũng thấy có vấn đề cả.
Cũng khó trách, ở châu Âu đột nhiên gặp phải Elise, sau đó đều nhắm vào hắn, cái này làm sao mà có thể khiến Dương Minh an tâm được?
Nói là đường khẩu, thật ra thì nó chỉ là một hộp đêm thôi, được thành lập từ cái đường khẩu trong bang phái, Điền Long đương nhiên là không ngủ,dưới tình huống như vậy mà còn lôi bang phái vào, chẳng phải là để cho cảnh sát tìm lý do ra tay với thủ hạ của ông ta sao?
Cho nên Điền Long cũng chỉ kinh doanh và khống chế những địa điểm giải trí mà thôi, nhưng mà, cho dù là vậy, cũng đã thu được không ít tiền vào túi.
Cái hộp đêm này là do thế lực của Điền Long mở, cho nên lực khống chế của Tôn gia ở đây cũng không lớn, cũng bởi vì như vậy, cho nên Điền Long mới lập đây làm căn cứ.
Điền Long dừng xe lại, bởi vì ngày hôm nay không phải đi trực tiếp từ biệt thự đến, cho nên cũng không gọi Vương Bình Nhâm đến lái xe, sau khi xe dừng lại, Điền Long xuống xe dưới sự bảo vệ của bốn người vệ sĩ, nhanh chóng đi vào trong, dùng lối đi riêng dành cho nhân viên mà đi lên lầu.
Mặc dù đang ở Đông Hải, Điền Long không tin là có người dám gây phiền phức cho mình, nhưng mà, cẩn thận không có thừa đâu, ai mà biết những người ủng hộ và trung thành với Tôn gia trong tình huống cấp bách có thể điên cuồng gây ra chuyện cá chết thì lưới cũng rách không?
Dương Minh và Vương Bình Nhâm đã sớm đi đến gần cái hộp đêm này rồi, ngồi ở xa quan sát động tĩnh bên này, nhìn thấy Điền Long vào trong, Dương Minh cũng khởi động xe, chạy lại gần hộp đêm hơn...
"Thủ tục đổi tên còn chưa xong sao?' Điền Long cầm cái hồ sơ trong tay, quát hỏi người thư ký của mình.
"Vẫn chưa, đã phái người đi làm rồi, nhưng mà vẫn chưa có kết quả..." Người thư ký cũng có chút không vui, mới sáng sớm mà đã bị chửi, sao mà xui quá vậy.
"không phải đã nói rồi sao, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần nhanh chóng đổi tên công ty thành tên của tôi là được!"
Điền Long đương nhiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, tuy rằng cổ phần của Tôn Hồng Quân đã chuyển qua cho ông ta, nhưng mà chỉ cần người đứng tên sở hữu công ty chưa phải là Điền Long, thì ông ta vẫn không yên tâm.
"Nguyên tắc thay tên công ty cần có người sở hữu cũ và người sở hữu mới thì mới được...." Người thư ký nói : "Đây là vấn đề nguyên tắc, mặc dù tôi đã tìm người, nhưng mà vẫn chưa có kết quả, đại diện của công ty chỉ nói sẽ thử một lần thôi!'
"Mẹ nó, vậy lỡ như người sở hữu cũ chết mẹ rồi thì sao?' Điền Long nghe người thư ký nói xong, tức đến nổi vỗ bàn cái rầm, quát.
"Đã chết thì cũng cần giấy xác nhận tử vong và di chúc ủy thác..." Thư ký giải thích.
Điền Long trợn tròn mắt, ông ta chỉ tùy tiện phán một câu cho đỡ giận mà thôi, không ngờ rằng thư ký lại tưởng thật, đành bất đắc dĩ phất tay nói : "Làm nhanh lên, nói cho đại diện công ty biết, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết là được!"
"Tôi sẽ cố gắng, Điền tiên sinh!" Thư ký vội vã nói, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Điền Long.
"Long ca, hay là chúng ta làm như vậy..." Trong phòng, một thủ hạ bên cạnh Điền Long đề nghị, bắt đầu quơ tay ngan cổ miêu tả.
Người này là một nhân viên bên trong hộp đêm, tên là Lý Tương Kế, ông chủ trên danh nghĩa của hộp đêm là Mã Cường, nhưng mà công việc mỗi ngày đều là do Trầm Miếu Đồ phụ trách.
Trầm Miếu Đồ nghe Lý Tương Kế nói xong, nhất thời nhíu mày, Lý Tương Kế không có uống cổ độc, nhưng mà tiểu tử này thuần túy là một tên mượn gió bẻ măng, không lo hắn ta có thể cảm thấy có gì khác thường, chỉ là cái miệng khốn nạn của hắn mà thôi, cái này cũng gọi là đề nghị sao? Mẹ kiếp!
Nếu như thật sự giết chết người của Tôn gia, sợ rằng Dương Minh sẽ không cho bọn họ thuốc giải, trực tiếp để cho bọn họ tự sinh tự diệt! Cho nên lúc này, Trầm Miếu Đồ vô cùng khẩn trương, sợ Điền Long sẽ chấp nhận ý kiến này, gây bất lợi cho Tôn gia!
Nhưng mà, Trầm Miếu Đồ cũng không thể trực tiếp phản đối được, như vậy thì có vẻ biểu lộ quá rõ ràng, khó bảo đảm là Điền Long không hoài nghi được.
Trầm Miếu Đồ khẩn trương nhìn Điền Long, xem ông ta có quyết định gì, nếu như Điền Long thực sự muốn xử lý người của Tôn gia, vậy thì Trầm Miếu Đồ đành phải gọi điện cầu xin sự giúp đỡ của Dương Minh và Vương Bình Nhâm.
"Cái chủ ý của mày, thật ra cũng không tồi, Điền Long nhìn Lý Tương Kế, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy!' Lý Tương Kế nghe Điền Long khen mình, lập tức tươi cười, bản thân hắn không có năng lực gì, chỉ nhờ nịnh nọt Điền Long mà leo lên được cái chức này, cho nên chủ ý của hắn đương nhiên là không tồi rồi.
"Giết Tôn Hồng Quân thì dễ rồi, nhưng mà nói với bên ngoài, Tôn Hồng Quân chết như thế nào?" Điền Long trừng hai mắt, hừ nói : "Đến lúc đó, cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Long, phiền toái càng nhiều hơn, nói không chừng là có thể lôi cả chuyện của tao ra! Cái thằng đần độn, cút qua một bên đi!"
Nghe Điền Long nói xong, Trầm Miếu Đồ không khỏi thở phào, chỉ cần Điền Long gây bất lợi cho Tôn gia, như vậy thì dễ xử lý rồi, chỉ cần chờ Dương Minh đến, tất cả đều có thể giải quyết.
Lý Tương Kế bị Điền Long chửi cho một trận, xanh mặt đứng qua một bên.
"Trầm Miếu Đồ, mày có phương pháp nào không?" Ánh mắt của Điền Long tập trung lên người của Trầm Miếu Đồ.
Trầm Miếu Đồ hoảng sợ, vội vàng thu hồi suy nghĩ riêng lại, nghiêm mặt nói : "Long ca, tình hình bây giờ, cần phải làm theo thủ tục pháp lý bình thường, Tôn Hồng Quân không xuất hiện, người của cục công thương cho dù có thêm lá gan nữa, cũng không dám tùy tiện đổi tên, chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài, thì bọn họ chắc chắn là chết, cho nên bọn họ không dám làm!"
"Ừ, nói có đạo lý, nói tiếp đi!" Điền Long gật đầu, ý bảo Trầm Miếu Đồ tiếp tục nói, bởi vì Trầm Miếu Đồ phân tích không sai.
"Vì thế, tuy rằng địa vị xã hội của Long ca rất cao, nhưng mà thành thật mà nói, địa vị của Tôn Hồng Quân còn cao hơn nữa, ai dám tùy tiện đắc tội với ông ta? Nếu như anh đã dùng quan hệ để nhờ rất nhiều người mà còn không được, vậy thì cần phải trông cậy vào cái giấy phép này có thể hỗ trợ được sao?" Trầm Miếu Đồ khoát tay nói : " Theo em thấy, nhờ bọn họ cũng chỉ uổng sức mà thôi"
Thật ra, lời nói của Trầm Miếu Đồ, Điền Long làm sao mà không rõ ràng? Nhưng mà, bây giờ không còn biện pháp gì, Điền Long cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Vậy mày có biện pháp gì không?" Điền Long hỏi : "Mày nói thủ tục pháp lý bình thường, là có ý gì?"
Trầm Miếu Đồ bây giờ hoàn toàn là muốn kéo dài thời gian, lời của hắn tuy có đạo lý, nhưng mà thật chất đều là những cái sự thật hiển nhiên, cho dù hắn không nói, thì Điền Long cũng biết, nhưng mà bây giờ Điền Long muốn tranh thủ tất cả những hy vọng, cho nên không có nghĩ nhiều, kiên trì nghe Trầm Miếu Đồ nói.
Trầm Miếu Đồ thầm nghĩ, thủ tục pháp lý bình thường không phải đơn giản sao? không phải là cùng với Tôn Hồng Quân đi đến cục công thương, thay đổi giấy đứng tên sao? Chuyện đơn giản như vậy mà còn không biết à?
Nhưng mà, tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà không thể nói ra được, nói ra thì Điền Long không nổi giận mới là lạ!
"Long ca, em nghĩ, anh nên ra tay từ hướng của Tôn Hồng Quân đi!" Trầm Miếu Đồ rơi vào đường cùng, đành phải cắn răng nói :" Nghĩ biện pháp thuyết phục Tôn Hồng Quân có thể cùng anh đi đến cục công thương để thay đổi quyền đứng tên, nhưng mà phải để phòng ông ta chạy trốn, hoặc là vạch trần âm mưu của anh tại cục, phải biết rằng, lực ảnh hưởng của Tôn Hồng Quân trong xã hội rất lớn, nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi cho anh!"
"Lời của mày thật ra lại là biện pháp duy nhất bây giờ!" Điền Long gật đầu nói : "Nhưng mà, làm thế nào thì mới có thể làm cho Tôn Hồng Quân nghe lời?"
/2205
|