Để cho Chu Giai Giai điền vào bảng đăng ký xong, Tiếu Tình liền cho Chu Giai Giai một cái thẻ ra vào phòng thí nghiệm.
Sau khi thủ tục hoàn tất, Tiếu Tình nhiệt tình mang Chu Giai Giai đi tham quan phòng thí nghiệm.
"Chị Tiếu Tình, không ngờ rằng phòng thí nghiệm trường chúng ta lại tiên tiến như vậy…" Chu Giai Giai nhìn các thiết bị bên trong phòng, cảm khái nói.
"Haha, nếu em thích thì lúc nào đến cũng được" Tiếu Tình cười nói.
"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, em thật sự muốn mượn các thiết bị ở đây dùng một chút…" Chu Giai Giai bỗng nhiên nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Dương Minh đưa cho, thiết bị trong phòng ngủ và trong nhà cũng không đủ thỏa mãn các chi tiết yêu cầu, mà nếu như mua thì sẽ dễ gặp phiền phức, đầu tiên là không nói về những món đồ quân dụng không thể mua được, cho dù có thể mua, thì thủ tục phê duyệt cũng tương đối phức tạp.
Nhưng mà, phòng thí nghiệm bên trong trường lại không phức tạp như vậy, thiết bị bên trong đều đã được đăng ký, dù sao cũng là căn cứ nghiên cứu khoa học mà.
"Không có vấn đề, để một lát chị xuống nói với thầy cô bên dưới, sau này em cứ trực tiếp dùng là được" Tiếu Tình sảng khoái gật đầu đáp.
"Dạ, nếu em có chổ nào không hiểu, sẽ hỏi chị thêm" Chu Giai Giai cũng vui vẻ gật đầu nói.
Kinh Tiểu L? ộ trở về phòng ngủ, không nhịn được hưng phấn, đem tất cả mọi chuyện mình gặp hồi trưa kể ra cho Cát Hân Dao nghe: "Chị Hân Dao, chị nói, em làm vậy, có sai không?"
"Em đó…" Cát Hân Dao nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, có chút dở khóc dở cười, nhưng mà sự gặp gỡ ngẫu nhiên này, là một việc muốn cầu còn không được, Kinh Tiểu Lộ cũng không cần phải tốn sức, chỉ là cần phải chú ý một chút, nên Cát Hân Dao lo lắng nói: "Lâm Chỉ Vận thì không sao, là một cô gái tốt, nhưng mà, Trần Mộng Nghiên lại rất thông minh, em ngàn vạn lần đừng để nàng ta nhìn ra sơ hở gì! Nếu như mà biết em tiếp xúc với các nàng mà có mục đích riêng, như vậy chuyện của em và Dương Minh khó càng thêm khó!"
"Em biết rồi, chị yên tâm đi, chị Hân Dao, em không có ngốc đâu, sao có thể để cho các nàng nhìn ra!" Kinh Tiểu Lộ nói: "Hơn nữa, bây giờ em và Dương Minh vẫn chưa có quan hệ gì, đợi đến khi có rồi, thì đề phòng cũng không muộn"
"Em đó… chị thật sự không biết nên nói gì em luôn" Cát Hân Dao lắc đầu nói: "Rốt cục chị nghĩ rằng em đã bay quá cao rồi, mơ quá xa, những người con gái bên cạnh Dương Minh, mỗi người đều có đặc điểm và sở trường riêng, hơn nữa đều có một đoạn thời gian khác nhau, còn em…"
"Thì sao, chị Hân Dao, em sẽ kém sao?" Kinh Tiểu Lộ không phục nói.
"Cái này thì không phải, nhưng mà chị nghe Tất Hải nói, những người bạn gái của Dương Minh trước khi đến với hắn đều là xử nữ, em nhìn em đi, có nhiều bạn trai như vậy, Dương Minh khẳng định là nhìn em bằng con mắt khác rồi…" Cát Hân Dao giải thích.
"Chị Hân Dao, chị còn không biết sao… dù em có nhiều bạn trai, nhưng mà em cũng không ngu đến mức lên giường với bọn họ, em cũng là xử nữ vậy…" Kinh Tiểu Lộ nói đến đây, còn ra vẻ kiêu ngạo: "Lúc em còn làm ở quán bar, cũng đã thẳng thắn nói với Dương Minh rồi, bây giờ hắn cũng biết em là xử nữ vậy…"
Cát Hân Dao nhìn bộ dạng của Kinh Tiểu Lộ, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, như vậy cũng tốt, chị cũng không hy vọng nhiều. Không phải là chị đả kích em, nhưng mà em cũng nên kiên định với một người đối xử tốt với em là đủ rồi…"
"Chị Hân Dao, chị có ý gì vậy, lúc đầu chị cũng vì hư vinh nên mới làm bạn gái của Tất Hải thôi? Nếu không phải có lời nói của Dương Minh, vậy thì Tất Hải đã đá chị từ lâu rồi!" Kinh Tiểu Lộ nói thẳng ngay vào trọng tâm luôn.
Lời nói của Kinh Tiểu Lộ không hề sai, hồi trước Tất Hải quả thật muốn bỏ Cát Hân Dao, bây giờ tốt xấu gì Tất Hải cũng là quản lý bảo vệ của cả một khu xí nghiệp, cũng coi là một tiểu lãnh đạo, kiếm không ít tiền.
Chỉ là, có lời nói của Dương Minh, Tất Hải không dám bỏ Cát Hân Dao. Hơn nữa, Cát Hân Dao cũng rất thông minh, làm tốt quan hệ của đàn bà với nhau, có một mối quan hệ không tồi với Lâm Chỉ Vận, Tất Hải thật sự không dám chia tay với nàng ta. Nếu mà chia tay rồi, để cho Dương Minh biết được, đuổi việc hắn cũng không chừng.
Cho nên, Cát Hân Dao nghĩ đến mình, rồi lại nghĩ cho Kinh Tiểu Lộ, nghĩ rằng mục đích của em nó không sai, thân làm chị cũ? ng chỉ có thể chúc phúc cho em nó thôi, mong rằng sau này có thể bộc lộ tài năng ở bên cạnh Dương Minh.
…………………………………………. ………………
Sau khi nhận được điện thoại của Điền Đông Hoa Điền Long vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất cẩn thận, luôn hỏi Điền Đông Hoa mãi, sau khi xác nhận Dương Minh không ở bên cạnh, Điền Long mới nói chổ cho Điền Đông Hoa biết.
Dù sao thì kế hoạch cũng đã bại lộ, Điền Long cũng không thể bắt được Dương Minh, cũng không chắc chắn rằng Dương Minh có tìm đến gây phiền phức hay không. Tuy rằng Dương Minh đến Đông Hải, là cường long, nhưng cũng không chơi lại đầu xà, nhưng mà, cái Điền Long sợ không phải là Dương Minh đến gây phiền, mà là gọi cho cảnh sát để giải quyết vấn đề.
Theo lý thuyết, chuyện trong bang đều là do trong bang giải quyết, bên nào chịu thiệt cũng sẽ không báo cảnh sát. Nhưng mà, Dương Minh thì khác, thân phận của Dương Minh là một sinh viên, mà bang phái ở Tùng Giang, bây giờ cũng đã không thể gọi là bang hay phái gì cả, đều đã chuyển sang làm ăn kinh doanh chân chính hết rồi, cho nên Điền Long rất là sợ Dương Minh mang cảnh sát đến gây phiền thôi, nếu mà có cảnh sát tham gia vào, ông ta muốn động vào Dương Minh càng thêm khó, Dương Minh chỉ cần có vấn đề, thì người đầu tiên bị hoài nghi chính là Điền Long.
Ở trong một biệt thự bí mật, Điền Đông Hoa đã gặp được cha của mình. Căn biệt thự này, trước đây Điền Đông Hoa chưa từng đến, Điền Đông Hoa không ngờ rằng, ở bên ngoài cha còn nhiều bất động sản như vậy.
"Đông Hoa, con đã đến? " Điền Long ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho người ta khó nhìn ra suy nghĩ của ông.
"Cha…" Điền Đông Hoa gọi một tiếng cha này, cũng có chút cay đắng, bởi vì bây giờ hắn ta muốn lui không được, mà muốn tiến cũng không xong, một bên là cha ruột, một bên là bạn tốt. Nhưng mà, nếu chọn thân tình, thì lại vi phạm đạo nghĩa, dù sao thì cha của mình cũng có lỗi trước, mình muốn giúp ông ta, cũng danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên, Điền Đông Hoa đã đưa ra quyết định: "Cha, vì sao cha lại gạt con?"
"Đông Hoa, con còn trẻ!" Điền Long chỉ vào ghế đối diện, ý bảo Điền Đông Hoa ngồi xuống, sau đó nói: "Con không biết nổi khổ trong lòng của cha, con có biết hay không, nếu lần này cha không bắt được Dương Minh, ông chủ phía sau sẽ làm gì cha không?"
"Cha, cha tự dừng tay lại đi…" Điền Đông Hoa rốt cục đã hạ quyết tâm, đứng dậy, nhìn vào mặt cha mình, nói: "Cha, bây giờ dừng tay lại vẫn chưa muộn!"
"Dừng tay lại? " Điền Long nhìn Điền Đông Hoa, bỗng nhiên cười nói: "Bây giờ còn có thể dừng tay lại sao? Đã đến tình trạng này, con kêu cha dừng tay lại thế nào?"
"Thả người của Tôn gia… thừa nhận sai lầm, coi như chuyện này chưa từng xảy ra…." Điền Đông Hoa nói.
"Thả ra? Còn ông chủ phía sau, cha biết ăn nói thế nào?" Điền Long nói: "Đông Hoa, con nên biết lớn nhỏ đi! Ông chủ phía sau, không phải là người bình thường, nếu cha không đi tiếp con đường này, thì ông ta sẽ không bỏ qua cho cha!"
&qu? ot;Ông ta không phải chỉ là cung cấp tiền bạc cho cha thôi sao? Bây giờ cha không phải đã nắm giữ công ty của Tôn gia rồi à? Trả tiền lại cho ông ta là được, không được thì cho nhiều một chút, đến lúc đó thả người của Tôn gia ra, cha giải thích với bọn họ một tiếng, tin rằng người ta cũng không là người không hiểu lý lẽ, hẳn là có thể hiểu!" Điền Đông Hoa nói.
"Trả tiền lại cho ông chủ?" Điền Long tự cười giễu một tiếng: "Ông chủ phía sau căn bản là không thiếu tiền, cái ông ta thiếu là người làm việc cho ông ta! Con cho rằng, cha trả tiền cho ông ta, ông ta có thể buông tha cho cha?"
"Cha, cha đừng ngốc như vậy nữa, đừng cứng đầu nữa!" Điền Đông Hoa lớn tiếng nói: "Ông chủ phía sau nếu thật sự lợi hại như vậy, vậy ông ta hoàn toàn có thể tự mình đi bắt Dương Minh rồi, vì sao còn muốn mượn tay cha? Cha tỉnh táo lại đi! Ông ta lợi hại cái rắm!"
"…" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói vậy, nhất thời trầm mặc, quả thật, ông chủ phía sau nếu lợi hại như vậy, vì sao lại còn mượn tay mình để bắt Dương Minh? Vì sao lại không tự ra tay?
Nhìn thấy Điền Long dao động, Điền Đông Hoa vội vã nói: "Cha, cha nghĩ lại đi, cái này khẳng định là một âm mưu, đối phương muốn lợi dụng cha, đạt được mục đích mà không thể cho ai biết"
Ngay trong lúc Điền Long dao động, bỗng nhiên nhớ đến một cảnh! Đó chính là trong bang của mình, lúc thanh trừ bang hội, ông chủ phía sau đã từng phái một người đến trợ giúp.
Người thần bí này có thân thủ vô cùng cao, trong bang của mình, ngay cả một trong tứ đại hộ pháp Kim Quát Kỳ cũng cùng đối thủ của hắn! Ông ta là một trong những người trung thành với Tôn Hồng Quân, nhưng mà bởi vì võ công cao cường, trong bang lại có địa vị cao, nên là mối họa tâm phúc lớn nhất của Điền Long, nhưng mà, ông ta lại chết trong tay của người thần bí kia! Điều này làm cho Điền Long có một cái nhìn khác về thực lực của ông chủ phía sau!
Nghĩ đến chuyện này, Điền Long bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh toàn thân, biến sắc nói: "Con không biết ông chủ phía sau thế nào, không biết thực lực của ông ta cũng là bình thường! Thực lực của ông ta, không hề tầm thường như con nghĩ!"
"Vây vì sao ông ta lại không tự mình đi bắt Dương Minh? Ngược lại còn phải mượn tay cha?" Điền Đông Hoa hỏi ngược lại.
"Có lẽ là vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng mà thực lực của ông chủ phía sau không giống như con đã tưởng đâu!" Điền Long kiên định nói: "Đông Hoa, con không nên tham dự vào chuyện này!"
"Cha, cha có đúng là đã bị ma quỷ ám rồi không?" Điền Đông Hoa bực bội nói: "Thực lực của ông ta rất mạnh? Hay là do cha không chịu thừa nhận?"
"Thực lực của ông chủ phía sau. được rồi!" Điền Long thấy Điền Đông Hoa như vậy, cũng không còn biện pháp, đành phải nói: "Kim lão thành trong bang, con có biết không??"
"Chú Kim? Chú ấy không phải là đã bị kẻ thù…" Điền Đông Hoa nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến một cái gì đó. Kim lão thành là một trong những người trung thành nhất với Tôn Hồng Quân, tai nạn của người này, chẳng lẽ có liên quan đến cha?
"Không, hắn ta không phải là do kẻ thù giết chết, mà là do một người thần bí của ông chủ xử lý!" Điền Long nói: "Ngay cả Kim lão thành cũng bị giải quyết đơn giản như vậy, con nghĩ thực lực của ông chủ phía sau mạnh đến mức nào?"
Điền Đông Hoa nghe cha nói xong, nhíu mày, công phu của Kim Quát Kỳ hắn cũng biết, lúc tuổi còn trẻ đã từng đoạt giải quán quân trong một cuộc thi đấu võ, nổi danh nhờ có kim cương cước, đã từng đá gãy một tấm thép! Đây là thực lực khủng bố cỡ nào!
Nhưng mà, Điền Đông Hoa nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao ông chủ phía sau lại không đối phó với Dương Minh… đúng rồi, Điền Đông Hoa chợt nhớ đến những lời nói của Dương Minh, có phải là cha mượn cớ hay không? Ông chủ phía sau căn bản là không có ý làm gì Dương Minh, mà chính là cha, vì sợ tàn dư của Tôn gia gây bất lợi cho mình, cho nên muốn bắt Dương Minh?
Lúc mà đến biệt thự, Điền Đông Hoa bị những lời nói của cha làm quên mất việc này, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, càng nghĩ càng có khả năng!
Chứ nếu không, ông chủ phía sau lợi hại như vậy, ngay cả Kim Quát Kỳ cũng có thể giết chết, vậy thì tạo sao lại không làm gì Dương Minh? Hơn nữa, Dương Minh chỉ là một sinh viên, và ở Tùng Giang, cách Đông Hải xa như vậy, ông chủ phía sau muốn đối phó hắn làm gì? Nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp lý!
Nghĩ đến đây, Điền Đông Hoa liền hỏi: "Cha, con hiểu rồi! Thật ra, ông chủ phía sau căn bản là không kêu cha đối phó Dương Minh, đúng không? Là cha sợ Dương Minh mang phiền toái đến cho cha, cho nên mới muốn bắt hắn! Nhưng lại sợ con không đồng ý, vì thế liền lấy lý do rằng ông chủ phía sau muốn nhằm vào Dương Minh để gạt con, có phải như vậy không?"
"Cái gì?" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói xong, nhất thời kích động: "Cha nhằm vào Dương Minh? Vì sao cha lại muốn nhằm vào hắn? Đông Hoa, con đừng suy đoán lung tung!"
"Con không có suy đoán lung tung, con đang nói sự thật!" Điền Đông Hoa nói: "Dương Minh là con rể của Tôn gia, là bạn trai của Tôn Khiết, cha sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cha, sợ hắn mang phiền toái đến cho cha, cho nên, cha nhất định phải bắt được hắn!"
"Cha? Bắt hắn? Có nhầm không vậy, hắn sẽ mang phiền toái đến cho cha?" Điền Long buồn cười nói.
"Đúng vậy, tuy rằng hắn chỉ là một sinh viên, nhưng mà hắn có khả năng báo cảnh sát!" Điền Đông Hoa nói: "Cha sợ hắn báo cảnh sát, cho nên cha mới mượn cớ nói chuyện với hắn về con, dưới tình huống con không phát hiện ra mà lừa hắn!"
"Sao con lại nghĩ như vậy?" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói xong mà dở khóc dở cười. Ông ta bí mật bắt toàn bộ người của Tôn gia, đều là tiến hành trong lúc không ai biết, người biết không nhiều lắm, mà Dương Minh cũng không biết, cho nên Điền Long căn bản là không nghĩ rằng Dương Minh sẽ vì chuyện này mà đến đây gây phiền t? oái. Điền Long muốn bắt Dương Minh hoàn toàn là vì ông chủ phia1sau.
Nhưng mà, bây giờ Điền Đông Hoa nói vậy, làm ông ta thật sự không thể cãi lại. Quả thật, nếu như liên hệ đến thân phận của Dương Minh, ông ta bắt hắn, người ngoài nhìn vào, thật sự đúng là có liên hệ đến Tôn gia.
"Chẳng lẽ không đúng?" Điền Đông Hoa nói.
"Con đã nghĩ như vậy, cha cũng không còn cách nào" Điền Long thở dài: "Đông Hoa, con cũng đừng trách cha, trước khi chuyện này kết thúc, con nên thành thật ở đây đi"
"Có ý gì?" Điền Đông Hoa hơi kinh ngạc, sắc mặt biến đổi.
"Người đâu, mang đại thiếu gia đi nghỉ ngơi vài ngày" Điền Long quay lại hô một tiếng, liền có hai gã to con từ trong đi ra, một trái một phải đứng hai bên của Điền Đông Hoa.
"Các người muốn gì?" Điền Đông Hoa vô thức hỏi.
"Đại thiếu gia, xin lỗi" Hai người nói xong, liền xách lấy cánh tay của Điền Đông Hoa, sau đó nhìn về phía Điền Long.
"Mang nó nhốt chung với người của Tôn gia, cho vào trong căn phòng mà tôi đã thu xếp!" Điền Long suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cha, ngay cả con mà cha cũng muốn như vậy?" Điền Đông Hoa phẫn nộ nhìn cha mình, nói: "Cha không phải bị điên rồi chứ? Lẽ nào cha cứ cứng đầu như vậy, không biết hành vi của mình bây giờ là sai?"
Điền Đông Hoa biết, có nói gì nữa thì cũng vô dụng thôi, cha sẽ không nghe, cho nên hắn chỉ có thể cho rằng, cha đã bị ma quỷ ám.
Điền Đông Hoa cũng không phản kháng, lúc này, phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Theo hai người thủ hạ của cha đi ra một chiếc xe màu đen bên ngoài, rời khỏi chổ này.
Dương Minh vẫn chờ tin tức của Điền Đông Hoa, mong rằng Điền Long có thể lựa chọn khôn ngoan hơn. Có đôi khi, cơ hội ngay trước mắt, nhưng chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn lần sau.
Ít nhất là bây giờ hắn biết Tôn Khiết và Tôn Hồng Quân ant oàn, chỉ là bị Điền Long giam lỏng thôi, Dương Minh cũng không cần lo lắng nhiều.
Từ Bằng thấy tâm tình của Dương Minh không tốt, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng ngồi ăn xong bữa trưa với hắn. Sau đó, Dương Minh gọi cho Trần Mộng Nghiên một cú điện thoại, không ngờ rằng trong ngày đầu tiên trở về lại xảy ra chuyện như vậy, đầu tiên là chuyện trong công ty, sau đó là chuyện của Tôn gia và Điền Long, kết quả là muốn đến trường cũng không được.
"Em yêu, đang làm gì vậy?" Sau khi điện thoại được chuyển, Dương Minh lại giở cái giọng cũ ra.
Bây giờ Trần Mộng Nghiên đang rất tỉnh táo, cho nên chỉ thoáng một cái là nghe được giọng của Dương Minh, nghĩ đến cảnh tối hôm qua mình trực tiếp cúp máy, không khỏi đỏ mặt.
Dương Minh, em đang ở trong phòng ngủ, anh đang ở đâu? " Trần Mộng Nghiên kéo tay Lâm Chỉ Vận, chỉ chỉ vào trong điện thoại của mình.
Lâm Chỉ Vận tự nhiên biết là do Dương Minh gọi đến, ngồi xích lại gần Trần Mộng Nghiên một chút, nhìn chăm chú vào động tĩnh bên này.
"Anh đang ở bên ngoài, Danh Dương … công ty xảy ra chút chuyện…" Dương Minh nói đến đó, lập tức nhớ ra Trần Mộng Nghiên còn chưa biết việc mình là chủ nh? ân của công ty giải trí Danh Dương, vì thế nói: "Có hai người tham ô tài khoản chạy mất, anh vừa gặp mặt cha em…."
Nếu Trần Phi đã thấy mình tại công ty giải trí Danh Dương, vậy thì Dương Minh cũng không cần phải giấu Trần Mộng Nghiên nữa, chỉ là bây giờ không phải lúc, ít nhất là đợi đến lúc gặp mặt rồi nói chuyện của công ty giải trí Danh Dương tốt hơn.
"A! Vậy có nghiêm trọng không?" Trần Mộng Nghiên cả kinh, nàng ta không biết là công ty giải trí Danh Dương, còn tưởng rằng là công ty của cha Dương Minh xảy ra chuyện, cho nên cũng không hỏi nhiều.
"Buổi tối đi, buổi tối có thời gian, anh về nhà một chuyến, nhưng mà không có khả năng ở qua đêm rồi…" Dương Minh thở dài nói: "Mộng Nghiên, anh xin lỗi!"
"Không sao đâu, chuyện chính quan trọng hơn! Vậy anh mau giải quyết đi, buổi tối còn về nhà nữa!" Trần Mộng Nghiên cũng không phải là người không hiểu chuyện, thấy Dương Minh có vấn đề nghiêm trọng như vậy, cũng không nói chuyện phiếm nhiều với hắn.
Sau khi thủ tục hoàn tất, Tiếu Tình nhiệt tình mang Chu Giai Giai đi tham quan phòng thí nghiệm.
"Chị Tiếu Tình, không ngờ rằng phòng thí nghiệm trường chúng ta lại tiên tiến như vậy…" Chu Giai Giai nhìn các thiết bị bên trong phòng, cảm khái nói.
"Haha, nếu em thích thì lúc nào đến cũng được" Tiếu Tình cười nói.
"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, em thật sự muốn mượn các thiết bị ở đây dùng một chút…" Chu Giai Giai bỗng nhiên nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Dương Minh đưa cho, thiết bị trong phòng ngủ và trong nhà cũng không đủ thỏa mãn các chi tiết yêu cầu, mà nếu như mua thì sẽ dễ gặp phiền phức, đầu tiên là không nói về những món đồ quân dụng không thể mua được, cho dù có thể mua, thì thủ tục phê duyệt cũng tương đối phức tạp.
Nhưng mà, phòng thí nghiệm bên trong trường lại không phức tạp như vậy, thiết bị bên trong đều đã được đăng ký, dù sao cũng là căn cứ nghiên cứu khoa học mà.
"Không có vấn đề, để một lát chị xuống nói với thầy cô bên dưới, sau này em cứ trực tiếp dùng là được" Tiếu Tình sảng khoái gật đầu đáp.
"Dạ, nếu em có chổ nào không hiểu, sẽ hỏi chị thêm" Chu Giai Giai cũng vui vẻ gật đầu nói.
Kinh Tiểu L? ộ trở về phòng ngủ, không nhịn được hưng phấn, đem tất cả mọi chuyện mình gặp hồi trưa kể ra cho Cát Hân Dao nghe: "Chị Hân Dao, chị nói, em làm vậy, có sai không?"
"Em đó…" Cát Hân Dao nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, có chút dở khóc dở cười, nhưng mà sự gặp gỡ ngẫu nhiên này, là một việc muốn cầu còn không được, Kinh Tiểu Lộ cũng không cần phải tốn sức, chỉ là cần phải chú ý một chút, nên Cát Hân Dao lo lắng nói: "Lâm Chỉ Vận thì không sao, là một cô gái tốt, nhưng mà, Trần Mộng Nghiên lại rất thông minh, em ngàn vạn lần đừng để nàng ta nhìn ra sơ hở gì! Nếu như mà biết em tiếp xúc với các nàng mà có mục đích riêng, như vậy chuyện của em và Dương Minh khó càng thêm khó!"
"Em biết rồi, chị yên tâm đi, chị Hân Dao, em không có ngốc đâu, sao có thể để cho các nàng nhìn ra!" Kinh Tiểu Lộ nói: "Hơn nữa, bây giờ em và Dương Minh vẫn chưa có quan hệ gì, đợi đến khi có rồi, thì đề phòng cũng không muộn"
"Em đó… chị thật sự không biết nên nói gì em luôn" Cát Hân Dao lắc đầu nói: "Rốt cục chị nghĩ rằng em đã bay quá cao rồi, mơ quá xa, những người con gái bên cạnh Dương Minh, mỗi người đều có đặc điểm và sở trường riêng, hơn nữa đều có một đoạn thời gian khác nhau, còn em…"
"Thì sao, chị Hân Dao, em sẽ kém sao?" Kinh Tiểu Lộ không phục nói.
"Cái này thì không phải, nhưng mà chị nghe Tất Hải nói, những người bạn gái của Dương Minh trước khi đến với hắn đều là xử nữ, em nhìn em đi, có nhiều bạn trai như vậy, Dương Minh khẳng định là nhìn em bằng con mắt khác rồi…" Cát Hân Dao giải thích.
"Chị Hân Dao, chị còn không biết sao… dù em có nhiều bạn trai, nhưng mà em cũng không ngu đến mức lên giường với bọn họ, em cũng là xử nữ vậy…" Kinh Tiểu Lộ nói đến đây, còn ra vẻ kiêu ngạo: "Lúc em còn làm ở quán bar, cũng đã thẳng thắn nói với Dương Minh rồi, bây giờ hắn cũng biết em là xử nữ vậy…"
Cát Hân Dao nhìn bộ dạng của Kinh Tiểu Lộ, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, như vậy cũng tốt, chị cũng không hy vọng nhiều. Không phải là chị đả kích em, nhưng mà em cũng nên kiên định với một người đối xử tốt với em là đủ rồi…"
"Chị Hân Dao, chị có ý gì vậy, lúc đầu chị cũng vì hư vinh nên mới làm bạn gái của Tất Hải thôi? Nếu không phải có lời nói của Dương Minh, vậy thì Tất Hải đã đá chị từ lâu rồi!" Kinh Tiểu Lộ nói thẳng ngay vào trọng tâm luôn.
Lời nói của Kinh Tiểu Lộ không hề sai, hồi trước Tất Hải quả thật muốn bỏ Cát Hân Dao, bây giờ tốt xấu gì Tất Hải cũng là quản lý bảo vệ của cả một khu xí nghiệp, cũng coi là một tiểu lãnh đạo, kiếm không ít tiền.
Chỉ là, có lời nói của Dương Minh, Tất Hải không dám bỏ Cát Hân Dao. Hơn nữa, Cát Hân Dao cũng rất thông minh, làm tốt quan hệ của đàn bà với nhau, có một mối quan hệ không tồi với Lâm Chỉ Vận, Tất Hải thật sự không dám chia tay với nàng ta. Nếu mà chia tay rồi, để cho Dương Minh biết được, đuổi việc hắn cũng không chừng.
Cho nên, Cát Hân Dao nghĩ đến mình, rồi lại nghĩ cho Kinh Tiểu Lộ, nghĩ rằng mục đích của em nó không sai, thân làm chị cũ? ng chỉ có thể chúc phúc cho em nó thôi, mong rằng sau này có thể bộc lộ tài năng ở bên cạnh Dương Minh.
…………………………………………. ………………
Sau khi nhận được điện thoại của Điền Đông Hoa Điền Long vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất cẩn thận, luôn hỏi Điền Đông Hoa mãi, sau khi xác nhận Dương Minh không ở bên cạnh, Điền Long mới nói chổ cho Điền Đông Hoa biết.
Dù sao thì kế hoạch cũng đã bại lộ, Điền Long cũng không thể bắt được Dương Minh, cũng không chắc chắn rằng Dương Minh có tìm đến gây phiền phức hay không. Tuy rằng Dương Minh đến Đông Hải, là cường long, nhưng cũng không chơi lại đầu xà, nhưng mà, cái Điền Long sợ không phải là Dương Minh đến gây phiền, mà là gọi cho cảnh sát để giải quyết vấn đề.
Theo lý thuyết, chuyện trong bang đều là do trong bang giải quyết, bên nào chịu thiệt cũng sẽ không báo cảnh sát. Nhưng mà, Dương Minh thì khác, thân phận của Dương Minh là một sinh viên, mà bang phái ở Tùng Giang, bây giờ cũng đã không thể gọi là bang hay phái gì cả, đều đã chuyển sang làm ăn kinh doanh chân chính hết rồi, cho nên Điền Long rất là sợ Dương Minh mang cảnh sát đến gây phiền thôi, nếu mà có cảnh sát tham gia vào, ông ta muốn động vào Dương Minh càng thêm khó, Dương Minh chỉ cần có vấn đề, thì người đầu tiên bị hoài nghi chính là Điền Long.
Ở trong một biệt thự bí mật, Điền Đông Hoa đã gặp được cha của mình. Căn biệt thự này, trước đây Điền Đông Hoa chưa từng đến, Điền Đông Hoa không ngờ rằng, ở bên ngoài cha còn nhiều bất động sản như vậy.
"Đông Hoa, con đã đến? " Điền Long ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho người ta khó nhìn ra suy nghĩ của ông.
"Cha…" Điền Đông Hoa gọi một tiếng cha này, cũng có chút cay đắng, bởi vì bây giờ hắn ta muốn lui không được, mà muốn tiến cũng không xong, một bên là cha ruột, một bên là bạn tốt. Nhưng mà, nếu chọn thân tình, thì lại vi phạm đạo nghĩa, dù sao thì cha của mình cũng có lỗi trước, mình muốn giúp ông ta, cũng danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên, Điền Đông Hoa đã đưa ra quyết định: "Cha, vì sao cha lại gạt con?"
"Đông Hoa, con còn trẻ!" Điền Long chỉ vào ghế đối diện, ý bảo Điền Đông Hoa ngồi xuống, sau đó nói: "Con không biết nổi khổ trong lòng của cha, con có biết hay không, nếu lần này cha không bắt được Dương Minh, ông chủ phía sau sẽ làm gì cha không?"
"Cha, cha tự dừng tay lại đi…" Điền Đông Hoa rốt cục đã hạ quyết tâm, đứng dậy, nhìn vào mặt cha mình, nói: "Cha, bây giờ dừng tay lại vẫn chưa muộn!"
"Dừng tay lại? " Điền Long nhìn Điền Đông Hoa, bỗng nhiên cười nói: "Bây giờ còn có thể dừng tay lại sao? Đã đến tình trạng này, con kêu cha dừng tay lại thế nào?"
"Thả người của Tôn gia… thừa nhận sai lầm, coi như chuyện này chưa từng xảy ra…." Điền Đông Hoa nói.
"Thả ra? Còn ông chủ phía sau, cha biết ăn nói thế nào?" Điền Long nói: "Đông Hoa, con nên biết lớn nhỏ đi! Ông chủ phía sau, không phải là người bình thường, nếu cha không đi tiếp con đường này, thì ông ta sẽ không bỏ qua cho cha!"
&qu? ot;Ông ta không phải chỉ là cung cấp tiền bạc cho cha thôi sao? Bây giờ cha không phải đã nắm giữ công ty của Tôn gia rồi à? Trả tiền lại cho ông ta là được, không được thì cho nhiều một chút, đến lúc đó thả người của Tôn gia ra, cha giải thích với bọn họ một tiếng, tin rằng người ta cũng không là người không hiểu lý lẽ, hẳn là có thể hiểu!" Điền Đông Hoa nói.
"Trả tiền lại cho ông chủ?" Điền Long tự cười giễu một tiếng: "Ông chủ phía sau căn bản là không thiếu tiền, cái ông ta thiếu là người làm việc cho ông ta! Con cho rằng, cha trả tiền cho ông ta, ông ta có thể buông tha cho cha?"
"Cha, cha đừng ngốc như vậy nữa, đừng cứng đầu nữa!" Điền Đông Hoa lớn tiếng nói: "Ông chủ phía sau nếu thật sự lợi hại như vậy, vậy ông ta hoàn toàn có thể tự mình đi bắt Dương Minh rồi, vì sao còn muốn mượn tay cha? Cha tỉnh táo lại đi! Ông ta lợi hại cái rắm!"
"…" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói vậy, nhất thời trầm mặc, quả thật, ông chủ phía sau nếu lợi hại như vậy, vì sao lại còn mượn tay mình để bắt Dương Minh? Vì sao lại không tự ra tay?
Nhìn thấy Điền Long dao động, Điền Đông Hoa vội vã nói: "Cha, cha nghĩ lại đi, cái này khẳng định là một âm mưu, đối phương muốn lợi dụng cha, đạt được mục đích mà không thể cho ai biết"
Ngay trong lúc Điền Long dao động, bỗng nhiên nhớ đến một cảnh! Đó chính là trong bang của mình, lúc thanh trừ bang hội, ông chủ phía sau đã từng phái một người đến trợ giúp.
Người thần bí này có thân thủ vô cùng cao, trong bang của mình, ngay cả một trong tứ đại hộ pháp Kim Quát Kỳ cũng cùng đối thủ của hắn! Ông ta là một trong những người trung thành với Tôn Hồng Quân, nhưng mà bởi vì võ công cao cường, trong bang lại có địa vị cao, nên là mối họa tâm phúc lớn nhất của Điền Long, nhưng mà, ông ta lại chết trong tay của người thần bí kia! Điều này làm cho Điền Long có một cái nhìn khác về thực lực của ông chủ phía sau!
Nghĩ đến chuyện này, Điền Long bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh toàn thân, biến sắc nói: "Con không biết ông chủ phía sau thế nào, không biết thực lực của ông ta cũng là bình thường! Thực lực của ông ta, không hề tầm thường như con nghĩ!"
"Vây vì sao ông ta lại không tự mình đi bắt Dương Minh? Ngược lại còn phải mượn tay cha?" Điền Đông Hoa hỏi ngược lại.
"Có lẽ là vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng mà thực lực của ông chủ phía sau không giống như con đã tưởng đâu!" Điền Long kiên định nói: "Đông Hoa, con không nên tham dự vào chuyện này!"
"Cha, cha có đúng là đã bị ma quỷ ám rồi không?" Điền Đông Hoa bực bội nói: "Thực lực của ông ta rất mạnh? Hay là do cha không chịu thừa nhận?"
"Thực lực của ông chủ phía sau. được rồi!" Điền Long thấy Điền Đông Hoa như vậy, cũng không còn biện pháp, đành phải nói: "Kim lão thành trong bang, con có biết không??"
"Chú Kim? Chú ấy không phải là đã bị kẻ thù…" Điền Đông Hoa nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến một cái gì đó. Kim lão thành là một trong những người trung thành nhất với Tôn Hồng Quân, tai nạn của người này, chẳng lẽ có liên quan đến cha?
"Không, hắn ta không phải là do kẻ thù giết chết, mà là do một người thần bí của ông chủ xử lý!" Điền Long nói: "Ngay cả Kim lão thành cũng bị giải quyết đơn giản như vậy, con nghĩ thực lực của ông chủ phía sau mạnh đến mức nào?"
Điền Đông Hoa nghe cha nói xong, nhíu mày, công phu của Kim Quát Kỳ hắn cũng biết, lúc tuổi còn trẻ đã từng đoạt giải quán quân trong một cuộc thi đấu võ, nổi danh nhờ có kim cương cước, đã từng đá gãy một tấm thép! Đây là thực lực khủng bố cỡ nào!
Nhưng mà, Điền Đông Hoa nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao ông chủ phía sau lại không đối phó với Dương Minh… đúng rồi, Điền Đông Hoa chợt nhớ đến những lời nói của Dương Minh, có phải là cha mượn cớ hay không? Ông chủ phía sau căn bản là không có ý làm gì Dương Minh, mà chính là cha, vì sợ tàn dư của Tôn gia gây bất lợi cho mình, cho nên muốn bắt Dương Minh?
Lúc mà đến biệt thự, Điền Đông Hoa bị những lời nói của cha làm quên mất việc này, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, càng nghĩ càng có khả năng!
Chứ nếu không, ông chủ phía sau lợi hại như vậy, ngay cả Kim Quát Kỳ cũng có thể giết chết, vậy thì tạo sao lại không làm gì Dương Minh? Hơn nữa, Dương Minh chỉ là một sinh viên, và ở Tùng Giang, cách Đông Hải xa như vậy, ông chủ phía sau muốn đối phó hắn làm gì? Nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp lý!
Nghĩ đến đây, Điền Đông Hoa liền hỏi: "Cha, con hiểu rồi! Thật ra, ông chủ phía sau căn bản là không kêu cha đối phó Dương Minh, đúng không? Là cha sợ Dương Minh mang phiền toái đến cho cha, cho nên mới muốn bắt hắn! Nhưng lại sợ con không đồng ý, vì thế liền lấy lý do rằng ông chủ phía sau muốn nhằm vào Dương Minh để gạt con, có phải như vậy không?"
"Cái gì?" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói xong, nhất thời kích động: "Cha nhằm vào Dương Minh? Vì sao cha lại muốn nhằm vào hắn? Đông Hoa, con đừng suy đoán lung tung!"
"Con không có suy đoán lung tung, con đang nói sự thật!" Điền Đông Hoa nói: "Dương Minh là con rể của Tôn gia, là bạn trai của Tôn Khiết, cha sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cha, sợ hắn mang phiền toái đến cho cha, cho nên, cha nhất định phải bắt được hắn!"
"Cha? Bắt hắn? Có nhầm không vậy, hắn sẽ mang phiền toái đến cho cha?" Điền Long buồn cười nói.
"Đúng vậy, tuy rằng hắn chỉ là một sinh viên, nhưng mà hắn có khả năng báo cảnh sát!" Điền Đông Hoa nói: "Cha sợ hắn báo cảnh sát, cho nên cha mới mượn cớ nói chuyện với hắn về con, dưới tình huống con không phát hiện ra mà lừa hắn!"
"Sao con lại nghĩ như vậy?" Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói xong mà dở khóc dở cười. Ông ta bí mật bắt toàn bộ người của Tôn gia, đều là tiến hành trong lúc không ai biết, người biết không nhiều lắm, mà Dương Minh cũng không biết, cho nên Điền Long căn bản là không nghĩ rằng Dương Minh sẽ vì chuyện này mà đến đây gây phiền t? oái. Điền Long muốn bắt Dương Minh hoàn toàn là vì ông chủ phia1sau.
Nhưng mà, bây giờ Điền Đông Hoa nói vậy, làm ông ta thật sự không thể cãi lại. Quả thật, nếu như liên hệ đến thân phận của Dương Minh, ông ta bắt hắn, người ngoài nhìn vào, thật sự đúng là có liên hệ đến Tôn gia.
"Chẳng lẽ không đúng?" Điền Đông Hoa nói.
"Con đã nghĩ như vậy, cha cũng không còn cách nào" Điền Long thở dài: "Đông Hoa, con cũng đừng trách cha, trước khi chuyện này kết thúc, con nên thành thật ở đây đi"
"Có ý gì?" Điền Đông Hoa hơi kinh ngạc, sắc mặt biến đổi.
"Người đâu, mang đại thiếu gia đi nghỉ ngơi vài ngày" Điền Long quay lại hô một tiếng, liền có hai gã to con từ trong đi ra, một trái một phải đứng hai bên của Điền Đông Hoa.
"Các người muốn gì?" Điền Đông Hoa vô thức hỏi.
"Đại thiếu gia, xin lỗi" Hai người nói xong, liền xách lấy cánh tay của Điền Đông Hoa, sau đó nhìn về phía Điền Long.
"Mang nó nhốt chung với người của Tôn gia, cho vào trong căn phòng mà tôi đã thu xếp!" Điền Long suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cha, ngay cả con mà cha cũng muốn như vậy?" Điền Đông Hoa phẫn nộ nhìn cha mình, nói: "Cha không phải bị điên rồi chứ? Lẽ nào cha cứ cứng đầu như vậy, không biết hành vi của mình bây giờ là sai?"
Điền Đông Hoa biết, có nói gì nữa thì cũng vô dụng thôi, cha sẽ không nghe, cho nên hắn chỉ có thể cho rằng, cha đã bị ma quỷ ám.
Điền Đông Hoa cũng không phản kháng, lúc này, phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Theo hai người thủ hạ của cha đi ra một chiếc xe màu đen bên ngoài, rời khỏi chổ này.
Dương Minh vẫn chờ tin tức của Điền Đông Hoa, mong rằng Điền Long có thể lựa chọn khôn ngoan hơn. Có đôi khi, cơ hội ngay trước mắt, nhưng chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn lần sau.
Ít nhất là bây giờ hắn biết Tôn Khiết và Tôn Hồng Quân ant oàn, chỉ là bị Điền Long giam lỏng thôi, Dương Minh cũng không cần lo lắng nhiều.
Từ Bằng thấy tâm tình của Dương Minh không tốt, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng ngồi ăn xong bữa trưa với hắn. Sau đó, Dương Minh gọi cho Trần Mộng Nghiên một cú điện thoại, không ngờ rằng trong ngày đầu tiên trở về lại xảy ra chuyện như vậy, đầu tiên là chuyện trong công ty, sau đó là chuyện của Tôn gia và Điền Long, kết quả là muốn đến trường cũng không được.
"Em yêu, đang làm gì vậy?" Sau khi điện thoại được chuyển, Dương Minh lại giở cái giọng cũ ra.
Bây giờ Trần Mộng Nghiên đang rất tỉnh táo, cho nên chỉ thoáng một cái là nghe được giọng của Dương Minh, nghĩ đến cảnh tối hôm qua mình trực tiếp cúp máy, không khỏi đỏ mặt.
Dương Minh, em đang ở trong phòng ngủ, anh đang ở đâu? " Trần Mộng Nghiên kéo tay Lâm Chỉ Vận, chỉ chỉ vào trong điện thoại của mình.
Lâm Chỉ Vận tự nhiên biết là do Dương Minh gọi đến, ngồi xích lại gần Trần Mộng Nghiên một chút, nhìn chăm chú vào động tĩnh bên này.
"Anh đang ở bên ngoài, Danh Dương … công ty xảy ra chút chuyện…" Dương Minh nói đến đó, lập tức nhớ ra Trần Mộng Nghiên còn chưa biết việc mình là chủ nh? ân của công ty giải trí Danh Dương, vì thế nói: "Có hai người tham ô tài khoản chạy mất, anh vừa gặp mặt cha em…."
Nếu Trần Phi đã thấy mình tại công ty giải trí Danh Dương, vậy thì Dương Minh cũng không cần phải giấu Trần Mộng Nghiên nữa, chỉ là bây giờ không phải lúc, ít nhất là đợi đến lúc gặp mặt rồi nói chuyện của công ty giải trí Danh Dương tốt hơn.
"A! Vậy có nghiêm trọng không?" Trần Mộng Nghiên cả kinh, nàng ta không biết là công ty giải trí Danh Dương, còn tưởng rằng là công ty của cha Dương Minh xảy ra chuyện, cho nên cũng không hỏi nhiều.
"Buổi tối đi, buổi tối có thời gian, anh về nhà một chuyến, nhưng mà không có khả năng ở qua đêm rồi…" Dương Minh thở dài nói: "Mộng Nghiên, anh xin lỗi!"
"Không sao đâu, chuyện chính quan trọng hơn! Vậy anh mau giải quyết đi, buổi tối còn về nhà nữa!" Trần Mộng Nghiên cũng không phải là người không hiểu chuyện, thấy Dương Minh có vấn đề nghiêm trọng như vậy, cũng không nói chuyện phiếm nhiều với hắn.
/2205
|