Dương Minh nói vậy, Trương Kinh Nghiêu cũng hiểu rõ, khi ông ta và Hoàng gia hợp tác với nhau, sẽ kiếm được một ít lợi nhuận, mà chuyện tình bên châu Phi, Dương Minh cũng sẽ giúp ông ta giải quyết nhanh chóng.
Trương Kinh Nghiêu xuất thân từ một người trong giang hồ, cho nên suy nghĩ vô cùng tỉnh táo, thoáng một cái đã hiểu được đạo lý này! Dương Minh kêu hắn bỏ qua lợi ích nhỏ để có được lợi ích lớn.
Mục đích của Trương Kinh Nghiêu cũng rất đơn giản, muốn dùng mỏ vàng bên châu phi để tiến hành rửa tiền đen của mình.
Mà, phương diện này sản sinh ra rất nhiều lợi ích, lợi nhuận bên này chưa chắc đã có thể so sánh được.
Cho nên, Trương Kinh Nghiêu không ngại hy sinh lợi ích nho nhỏ tại địa bàn của mình, để phối hợp với Hoàng gia, nhượng bộ một số lợi ích nhỏ ở đây cho Hoàng gia, để kiếm lại những lợi ích lớn từ mỏ vàng bên châu Phi.
Chỉ là, Trương Kinh Nghiêu cũng không ngu, sẽ không thể nào vô cớ đem lợi ích nhượng lại một cái dễ dàng, ít nhất là ông ta phải xác định được Dương Minh thực sự có được năng lực hô mưa gọi gió ở châu Phi, đến lúc đó rồi mới hành động.
Tuy rằng Trương Kinh Nghiêu thấy rằng, Dương Minh không cần phải lừa mình, vả lại với thân thủ của Dương Minh, việc Dương Minh quen biết với tướng quân Kars thì tám chín phần là sự thật rồi.
"Nghe nói tướng quân Kars dự tính thu hồi tất cả quặng? mỏ, để tiến hành phân phối một lần nữa?" Trương Kinh Nghiêu hỏi thử, ông ta nhận được tin này từ chổ của Lý Chí Thành, biết được tướng quân Kars thu hồi lại tất cả quặng mỏ trên lãnh thổ của mình để tiến hành đấu giá công khai.
"Ừ, có thu hồi!" Dương Minh gật đầu.
"Vậy mỏ vàng của Hoàng gia?" Đây mới là điều Trương Kinh Nghiêu muốn hỏi.
"Ông nghĩ xem?" Dương Minh cười nói: "Thật ra, ngoại trừ mỏ vàng này, tôi còn có vài quặng mỏ khác, như mỏ kim cương chẳng hạn, Kars cũng rất thông minh, muốn nhân dịp này gom một mỏ vàng về trả nợ cho tôi"
Trương Kinh Nghiêu âm thầm cắn lưỡi, quả nhiên Dương Minh không giống người thường, mỏ vàng của người khác đều bị thu lại, mà tướng quân Kars còn chủ động đưa thêm cho hắn một mỏ khác, hơn nữa còn gọi thẳng tên của tướng quân Kars, hình như chỉ có một mình hắn mà thôi!
Nhưng mà ngẫm lại cũng khó trách, thế lực mà Dương Minh đại biểu, căn bản là không e ngại tướng quân Kars, nhưng thật ra tướng quân Kars lại có vẻ e sợ Dương Minh.
Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến không muốn làm kinh động như người khác, nhưng mà Hoàng Vinh Tiến vẫn phải nói chuyện này cho người khác biết, nhất là Hoàng Hiếu Phương, sau khi nghe tin xong, Hoàng Hiếu Phương tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì.
Trước đây, ông ta và Trương Kinh Nghiêu coi như là nước sông không phạm nước giếng, hai người làm hai chuyện khác nhau, bình thường cũng không có qua lại gì, nhưng mà nếu luận thực lực thì Trương Kinh Nghiêu quả thật có lực ảnh hưởng lớn hơn ông ta tại đây.
Từ trước đã vậy, bây giờ Hoàng gia thất thế, Trương Kinh Nghiêu càng không cần phải coi Hoàng gia ra gì cả, lúc này Hoàng Hiếu Phương muốn tìm người, cũng không tìm thấy ai để nhờ cả.
Gọi điện thoại cho vài người, những người này vừa nghe nói chuyện có liên quan đến Trương Kinh Nghiêu, lập tức biểu lộ sự áy náy, thậm chí có người còn thẳng thắn, không thèm nể mặt của Hoàng Hiếu Phương, trực tiếp mượn cớ bận việc rồi cúp máy ngay.
"Cha, thế nào rồi?" Hoàng Vinh Tiến lo lắng hỏi.
"Bây giờ tình hình của Hoàng gia con cũng biết rồi, mấy người này có giao tình tốt thì nói vài câu có lệ với cha, nói thế lực của Trương Kinh Nghiêu quá lớn, bọn họ cũng không có biện pháp hỗ trợ, còn những người có giao tình không tốt thì trực tiếp cúp điện thoại…" Hoàng Hiếu Phương thở dài nói: "Thật ra, cho dù là Hoàng gia lúc còn đang thịnh, thì cũng không thể nào đấu lại Trương Kinh Nghiêu"
"Hay là báo cảnh sát?" Hoàng Vinh Tiến thật sự không biết nên làm thế nào.
"Báo cảnh sát?" Hoàng Hiếu Phương cười khổ nói: "Trương Kinh Nghiêu làm cái gì, con cũng không phải là không biết, báo cảnh sát chỉ có tác dụng một lúc, sau này thì sao? Chuyện này cũng cần phải giải quyết!"
"Dương Minh nói là không có chuyện gì, hắn có thể xử lý tốt, xem ra cũng chỉ có thể chờ hắn…" Hoàng Vinh Tiến bất đắc dĩ nói, quả thật cũng chỉ có thể như vậy.
"Ở đây hắn không quen biết ai, chỉ nhận biết Hoàng gia chúng ta, hắn có thể xử lý như thế nào?" Hoàng Hiếu Ph? ương cũng sốt ruột, dù sao ông ta cũng còn phải trông cậy vào Dương Minh để giải quyết chuyện mỏ vàng bên châu Phi, nếu Dương Minh xảy ra chuyện, vậy thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Hoàng gia.
"Con cũng không rõ lắm…" Hoàng Vinh Tiến lắc đầu nói.
"Haizzz, để cha gọi điện thử, tìm xem có ai có thể nói giúp cho vài câu!" Hoàng Hiếu Phương lại cầm lấy điện thoại, lật lật danh bạ, nhưng mà không phát hiện ra một người nào đáng để liên lạc.
Hai người đang lo lắng, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe ô tô từ bên ngoài biệt thự, Hoàng Hiếu Phương sốt ruột đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, thấy bên ngoài cửa sổ có một chiếc BMW đang muốn vào biệt thự.
Lúc này còn ai muốn đến? Người lái loại xe này, không phú thì cũng quý, cho nên Hoàng Hiếu Phương mới suy nghĩ, nếu như là lúc Hoàng gia đang thịnh, khách đến không ngừng, thì có người lái xe xịn cũng chẳng có gì lạ, nhưng mà bây giờ mọi người đều đang tránh ra rất xa, tại sao lại còn có người muốn đến thăm?
Hoàng Hiếu Phương nhớ không lầm rằng trong khoảng thời gian này, nhất là từ lúc mình ra viện, cũng hơn nửa tháng rồi chẳng có ai đến thăm cả, Hoàng gia thất thế, phần lớn mọi người đều muốn tránh xa ra, cho nên Hoàng Hiếu Phương cũng không để ý.
Chẳng ai muốn quan hệ với một Hoàng gia sắp xin phá sản cả.
"Là ai đến vậy?" Hoàng Vinh Tiến cũng kỳ quái nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi.
Lúc này, người hầu đã chạy ra mở cửa, chiế BMW chậm rãi đi vào bên trong trang viên của biệt thự Hoàng gia.
"Chúng ta xuống xem" Hoàng Hiếu Phương nói với Hoàng Vinh Tiến, lúc này, bất luận là ai tới thì cũng đều coi trọng Hoàng gia, cho nên Hoàng Hiếu Phương muốn tự mình tiếp đãi.
Vô luận là thế nào, thì người lái loại xe này cũng không tầm thường, Hoàng Hiếu Phương đương nhiên muốn dùng thái độ thân mật để đối đãi.
Hoàng Vinh Tiến đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, theo Hoàng Hiếu Phương xuống lầu, đi đến bên ngoài biệt thự, lúc này chiếc BMW cũng đã dừng lại, bởi vì cửa xe đều là màu đen, cho nên không thể thấy rõ người nào ngồi bên trong.
Cửa xe mở ra, Hắc Hùng từ trên nhảy xuống, Hoàng Vinh Tiến lúc này mới kinh ngạc nhận ra, Hắc Hùng là người đã dẫn Dương Minh đi!
Hoàng Hiếu Phương cũng nhận ra Hắc Hùng, trong lòng nhất thời cả kinh, chẳng lẽ người này đến đây để gây chuyện?
Vừa rồi nghe Hoàng Vinh Tiến nói xong, thì Hắc Hùng lại đến….
Hắc Hùng xuống xe xong, cũng không nhìn về hướng này, mà nhanh chóng chạy ra phía sau mở cửa, rồi cung kính đứng một bên chờ người bên trong bước xuống.
Trương Kinh Nghiêu mang theo Trương Tiểu Nạo, dưới sự kinh ngạc của Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Hiếu Phương bước xuống xe, nhưng mà, càng kinh ngạc hơn là khi nghe Trương Kinh Nghiêu nói với người bên trong: "Dương tiên sinh, chúng ta đã đến biệt thự của Hoàng gia….
Lúc này Dương Minh đang thì thầm nói chuyện với Vương Tiếu Yên về cái thời sơ trung của mình, cũng không nhìn ra ngoài, nghe thấy Trương Kinh Nghiêu gọi mình, mới gật đầu, cùng Vương Tiếu Yên xuống xe.
Nhìn thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên ho? àn hảo không bị thương tổn gì, Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc mở to hai mắt ra, lại thấy thái độ cung kính của Trương Kinh Nghiêu đối với Dương Minh, càng làm cho Hoàng Vinh Tiến giật mình!
"Hoàng tiên sinh, xin chào!" Trương Kinh Nghiêu khách khí đi đến trước mặt Hoàng Hiếu Phương, vươn tay ra…
Hoàng Hiếu Phương không ngờ rằng, có một ngày Trương Kinh Nghiêu lại khách khí trước mặt mình như vậy, ngơ ngác cả nửa ngày mới hồi phục, vội vã vươn tay ra, nói: "Xin chào… Trương tiên sinh…."
Trương Kinh Nghiêu cũng không chút để ý về việc Hoàng Hiếu Phương thất thố, vỗ vỗ Trương Tiểu Nạo bên cạnh, nó: "Tiểu Nạo, cùng Vinh Tiến thân cận một chút, sau này hai đứa là bạn tốt, có gì thì cùng nhau chơi đi!"
Hoàng Vinh Tiến nhất thời cảm thấy khó hiểu, tại sao Trương Tiểu Nạo lại muốn làm bạn với mình? Hắn không phải đi cùng với Lý Thiên Giai sao? Không kịp suy nghĩ nhiều thì đã thấy Trương Tiểu Nạo cười khổ đi đến trước mặt hắn: "Trước đó không biết nên đã đắc tội, xin đừng để ý, con người của tôi là như vậy đó, cha tôi kêu tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó…"
Nói thật, ấn tượng về Trương Tiểu Nạo trong lòng Hoàng Vinh Tiến rất kém cỏi, nhưng mà nghe xong những lời thành thật của Trương Tiểu Nạo, cũng chẳng còn chán ghét hắn.
Tên này mặc dù có vẻ ỷ thế, nhưng mà cũng không có gian trá, thậm chí hơi ngốc, nhưng mà hắn nói rồi, hắn làm cái gì, hoàn toàn cũng là làm theo lời của cha.
Hoàng Vinh Tiến không rõ, tại sao Trương gia lại đột nhiên đến thăm Hoàng gia, còn muốn tạo quan hệ với Hoàng gia… nói thẳng ra là lấy lòng Hoàng gia!
"Thằng con ngu ngốc này, sau này nhớ phải học tập Vinh Tiến nhiều một chút, biết không" Trương Tiểu Nạo không quên quát mắng Trương Kinh Nghiêu.
"Hoàng bá phụ, lần này Trương tiên sinh đến đây là để bàn chuyện hợp tác với Hoàng gia" Dương Minh nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Hoàng Hiếu Phương, vì thế giải thích: "Trương tiên sinh có thể ủng hộ rất nhiều cho Hoàng gia, có đúng không Trương tiên sinh?"
"Đúng vậy, đúng vậy" Trương Kinh Nghiêu nghe Dương Minh nói xong, vội nói: "Nghe nói là bên ngân hàng đòi nợ? Một lát tôi sẽ gọi điện kêu bọn họ im lặng một chút… à không, bây giờ tôi gọi ngay, là ngân hàng nào vậy?"
Hoàng Hiếu Phương kinh ngạc nói tên ngân hàng cho Trương Kinh Nghiêu biết, sau đó Trương Kinh Nghiêu lập tức làm ngay, móc điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó nói: "Alo, là Trịnh Hành Trưởng sao? Tôi là Trương Kinh Nghiêu…. về khoảng cho vay của Hoàng gia, không cần phải siết chặt như vậy… ừ … tôi bảo đảm không có vấn đề gì, sau này có thể tìm đến tôi, nếu không có tiền thì tôi trả. Ngày mai tôi sẽ kêu luật sư đến làm thủ tục bảo đảm…"
Sau khi gọi xong, Trương Kinh Nghiêu cũng quay lại cười thân mật với Hoàng Hiếu Phương: "Được rồi, đã giải quyết xong, còn có những người đã rút quan hệ lại với ngài, bọn họ sẽ hối hận"
Hoàng Hiếu Phương nhìn thấy Trương Kinh Nghiêu nhiệt tình như vậy, thật sự không biết nên nói thế nào cho phải, một hồi lâu sau mới nói: "Trương tiên sinh, không phải ngài đ? ang hợp tác với Lý tiên sinh sao?"
"Ồ? Lý Chí Thành à? Để hắn đi chết đi!" Trương Kinh Nghiêu bĩu môi, theo ông ta thấy, cái chết của Lý Chí Thành đã không còn xa nữa, với thân phận và thân thủ của Dương Minh, Lý Chí Thành không chết mới là chuyện lạ.
Cho nên, người như vậy, cách càng xa mới càng tốt, để tránh bị liên lụy.
Trương Kinh Nghiêu xuất thân từ một người trong giang hồ, cho nên suy nghĩ vô cùng tỉnh táo, thoáng một cái đã hiểu được đạo lý này! Dương Minh kêu hắn bỏ qua lợi ích nhỏ để có được lợi ích lớn.
Mục đích của Trương Kinh Nghiêu cũng rất đơn giản, muốn dùng mỏ vàng bên châu phi để tiến hành rửa tiền đen của mình.
Mà, phương diện này sản sinh ra rất nhiều lợi ích, lợi nhuận bên này chưa chắc đã có thể so sánh được.
Cho nên, Trương Kinh Nghiêu không ngại hy sinh lợi ích nho nhỏ tại địa bàn của mình, để phối hợp với Hoàng gia, nhượng bộ một số lợi ích nhỏ ở đây cho Hoàng gia, để kiếm lại những lợi ích lớn từ mỏ vàng bên châu Phi.
Chỉ là, Trương Kinh Nghiêu cũng không ngu, sẽ không thể nào vô cớ đem lợi ích nhượng lại một cái dễ dàng, ít nhất là ông ta phải xác định được Dương Minh thực sự có được năng lực hô mưa gọi gió ở châu Phi, đến lúc đó rồi mới hành động.
Tuy rằng Trương Kinh Nghiêu thấy rằng, Dương Minh không cần phải lừa mình, vả lại với thân thủ của Dương Minh, việc Dương Minh quen biết với tướng quân Kars thì tám chín phần là sự thật rồi.
"Nghe nói tướng quân Kars dự tính thu hồi tất cả quặng? mỏ, để tiến hành phân phối một lần nữa?" Trương Kinh Nghiêu hỏi thử, ông ta nhận được tin này từ chổ của Lý Chí Thành, biết được tướng quân Kars thu hồi lại tất cả quặng mỏ trên lãnh thổ của mình để tiến hành đấu giá công khai.
"Ừ, có thu hồi!" Dương Minh gật đầu.
"Vậy mỏ vàng của Hoàng gia?" Đây mới là điều Trương Kinh Nghiêu muốn hỏi.
"Ông nghĩ xem?" Dương Minh cười nói: "Thật ra, ngoại trừ mỏ vàng này, tôi còn có vài quặng mỏ khác, như mỏ kim cương chẳng hạn, Kars cũng rất thông minh, muốn nhân dịp này gom một mỏ vàng về trả nợ cho tôi"
Trương Kinh Nghiêu âm thầm cắn lưỡi, quả nhiên Dương Minh không giống người thường, mỏ vàng của người khác đều bị thu lại, mà tướng quân Kars còn chủ động đưa thêm cho hắn một mỏ khác, hơn nữa còn gọi thẳng tên của tướng quân Kars, hình như chỉ có một mình hắn mà thôi!
Nhưng mà ngẫm lại cũng khó trách, thế lực mà Dương Minh đại biểu, căn bản là không e ngại tướng quân Kars, nhưng thật ra tướng quân Kars lại có vẻ e sợ Dương Minh.
Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến không muốn làm kinh động như người khác, nhưng mà Hoàng Vinh Tiến vẫn phải nói chuyện này cho người khác biết, nhất là Hoàng Hiếu Phương, sau khi nghe tin xong, Hoàng Hiếu Phương tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì.
Trước đây, ông ta và Trương Kinh Nghiêu coi như là nước sông không phạm nước giếng, hai người làm hai chuyện khác nhau, bình thường cũng không có qua lại gì, nhưng mà nếu luận thực lực thì Trương Kinh Nghiêu quả thật có lực ảnh hưởng lớn hơn ông ta tại đây.
Từ trước đã vậy, bây giờ Hoàng gia thất thế, Trương Kinh Nghiêu càng không cần phải coi Hoàng gia ra gì cả, lúc này Hoàng Hiếu Phương muốn tìm người, cũng không tìm thấy ai để nhờ cả.
Gọi điện thoại cho vài người, những người này vừa nghe nói chuyện có liên quan đến Trương Kinh Nghiêu, lập tức biểu lộ sự áy náy, thậm chí có người còn thẳng thắn, không thèm nể mặt của Hoàng Hiếu Phương, trực tiếp mượn cớ bận việc rồi cúp máy ngay.
"Cha, thế nào rồi?" Hoàng Vinh Tiến lo lắng hỏi.
"Bây giờ tình hình của Hoàng gia con cũng biết rồi, mấy người này có giao tình tốt thì nói vài câu có lệ với cha, nói thế lực của Trương Kinh Nghiêu quá lớn, bọn họ cũng không có biện pháp hỗ trợ, còn những người có giao tình không tốt thì trực tiếp cúp điện thoại…" Hoàng Hiếu Phương thở dài nói: "Thật ra, cho dù là Hoàng gia lúc còn đang thịnh, thì cũng không thể nào đấu lại Trương Kinh Nghiêu"
"Hay là báo cảnh sát?" Hoàng Vinh Tiến thật sự không biết nên làm thế nào.
"Báo cảnh sát?" Hoàng Hiếu Phương cười khổ nói: "Trương Kinh Nghiêu làm cái gì, con cũng không phải là không biết, báo cảnh sát chỉ có tác dụng một lúc, sau này thì sao? Chuyện này cũng cần phải giải quyết!"
"Dương Minh nói là không có chuyện gì, hắn có thể xử lý tốt, xem ra cũng chỉ có thể chờ hắn…" Hoàng Vinh Tiến bất đắc dĩ nói, quả thật cũng chỉ có thể như vậy.
"Ở đây hắn không quen biết ai, chỉ nhận biết Hoàng gia chúng ta, hắn có thể xử lý như thế nào?" Hoàng Hiếu Ph? ương cũng sốt ruột, dù sao ông ta cũng còn phải trông cậy vào Dương Minh để giải quyết chuyện mỏ vàng bên châu Phi, nếu Dương Minh xảy ra chuyện, vậy thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Hoàng gia.
"Con cũng không rõ lắm…" Hoàng Vinh Tiến lắc đầu nói.
"Haizzz, để cha gọi điện thử, tìm xem có ai có thể nói giúp cho vài câu!" Hoàng Hiếu Phương lại cầm lấy điện thoại, lật lật danh bạ, nhưng mà không phát hiện ra một người nào đáng để liên lạc.
Hai người đang lo lắng, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe ô tô từ bên ngoài biệt thự, Hoàng Hiếu Phương sốt ruột đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, thấy bên ngoài cửa sổ có một chiếc BMW đang muốn vào biệt thự.
Lúc này còn ai muốn đến? Người lái loại xe này, không phú thì cũng quý, cho nên Hoàng Hiếu Phương mới suy nghĩ, nếu như là lúc Hoàng gia đang thịnh, khách đến không ngừng, thì có người lái xe xịn cũng chẳng có gì lạ, nhưng mà bây giờ mọi người đều đang tránh ra rất xa, tại sao lại còn có người muốn đến thăm?
Hoàng Hiếu Phương nhớ không lầm rằng trong khoảng thời gian này, nhất là từ lúc mình ra viện, cũng hơn nửa tháng rồi chẳng có ai đến thăm cả, Hoàng gia thất thế, phần lớn mọi người đều muốn tránh xa ra, cho nên Hoàng Hiếu Phương cũng không để ý.
Chẳng ai muốn quan hệ với một Hoàng gia sắp xin phá sản cả.
"Là ai đến vậy?" Hoàng Vinh Tiến cũng kỳ quái nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi.
Lúc này, người hầu đã chạy ra mở cửa, chiế BMW chậm rãi đi vào bên trong trang viên của biệt thự Hoàng gia.
"Chúng ta xuống xem" Hoàng Hiếu Phương nói với Hoàng Vinh Tiến, lúc này, bất luận là ai tới thì cũng đều coi trọng Hoàng gia, cho nên Hoàng Hiếu Phương muốn tự mình tiếp đãi.
Vô luận là thế nào, thì người lái loại xe này cũng không tầm thường, Hoàng Hiếu Phương đương nhiên muốn dùng thái độ thân mật để đối đãi.
Hoàng Vinh Tiến đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, theo Hoàng Hiếu Phương xuống lầu, đi đến bên ngoài biệt thự, lúc này chiếc BMW cũng đã dừng lại, bởi vì cửa xe đều là màu đen, cho nên không thể thấy rõ người nào ngồi bên trong.
Cửa xe mở ra, Hắc Hùng từ trên nhảy xuống, Hoàng Vinh Tiến lúc này mới kinh ngạc nhận ra, Hắc Hùng là người đã dẫn Dương Minh đi!
Hoàng Hiếu Phương cũng nhận ra Hắc Hùng, trong lòng nhất thời cả kinh, chẳng lẽ người này đến đây để gây chuyện?
Vừa rồi nghe Hoàng Vinh Tiến nói xong, thì Hắc Hùng lại đến….
Hắc Hùng xuống xe xong, cũng không nhìn về hướng này, mà nhanh chóng chạy ra phía sau mở cửa, rồi cung kính đứng một bên chờ người bên trong bước xuống.
Trương Kinh Nghiêu mang theo Trương Tiểu Nạo, dưới sự kinh ngạc của Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Hiếu Phương bước xuống xe, nhưng mà, càng kinh ngạc hơn là khi nghe Trương Kinh Nghiêu nói với người bên trong: "Dương tiên sinh, chúng ta đã đến biệt thự của Hoàng gia….
Lúc này Dương Minh đang thì thầm nói chuyện với Vương Tiếu Yên về cái thời sơ trung của mình, cũng không nhìn ra ngoài, nghe thấy Trương Kinh Nghiêu gọi mình, mới gật đầu, cùng Vương Tiếu Yên xuống xe.
Nhìn thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên ho? àn hảo không bị thương tổn gì, Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc mở to hai mắt ra, lại thấy thái độ cung kính của Trương Kinh Nghiêu đối với Dương Minh, càng làm cho Hoàng Vinh Tiến giật mình!
"Hoàng tiên sinh, xin chào!" Trương Kinh Nghiêu khách khí đi đến trước mặt Hoàng Hiếu Phương, vươn tay ra…
Hoàng Hiếu Phương không ngờ rằng, có một ngày Trương Kinh Nghiêu lại khách khí trước mặt mình như vậy, ngơ ngác cả nửa ngày mới hồi phục, vội vã vươn tay ra, nói: "Xin chào… Trương tiên sinh…."
Trương Kinh Nghiêu cũng không chút để ý về việc Hoàng Hiếu Phương thất thố, vỗ vỗ Trương Tiểu Nạo bên cạnh, nó: "Tiểu Nạo, cùng Vinh Tiến thân cận một chút, sau này hai đứa là bạn tốt, có gì thì cùng nhau chơi đi!"
Hoàng Vinh Tiến nhất thời cảm thấy khó hiểu, tại sao Trương Tiểu Nạo lại muốn làm bạn với mình? Hắn không phải đi cùng với Lý Thiên Giai sao? Không kịp suy nghĩ nhiều thì đã thấy Trương Tiểu Nạo cười khổ đi đến trước mặt hắn: "Trước đó không biết nên đã đắc tội, xin đừng để ý, con người của tôi là như vậy đó, cha tôi kêu tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó…"
Nói thật, ấn tượng về Trương Tiểu Nạo trong lòng Hoàng Vinh Tiến rất kém cỏi, nhưng mà nghe xong những lời thành thật của Trương Tiểu Nạo, cũng chẳng còn chán ghét hắn.
Tên này mặc dù có vẻ ỷ thế, nhưng mà cũng không có gian trá, thậm chí hơi ngốc, nhưng mà hắn nói rồi, hắn làm cái gì, hoàn toàn cũng là làm theo lời của cha.
Hoàng Vinh Tiến không rõ, tại sao Trương gia lại đột nhiên đến thăm Hoàng gia, còn muốn tạo quan hệ với Hoàng gia… nói thẳng ra là lấy lòng Hoàng gia!
"Thằng con ngu ngốc này, sau này nhớ phải học tập Vinh Tiến nhiều một chút, biết không" Trương Tiểu Nạo không quên quát mắng Trương Kinh Nghiêu.
"Hoàng bá phụ, lần này Trương tiên sinh đến đây là để bàn chuyện hợp tác với Hoàng gia" Dương Minh nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Hoàng Hiếu Phương, vì thế giải thích: "Trương tiên sinh có thể ủng hộ rất nhiều cho Hoàng gia, có đúng không Trương tiên sinh?"
"Đúng vậy, đúng vậy" Trương Kinh Nghiêu nghe Dương Minh nói xong, vội nói: "Nghe nói là bên ngân hàng đòi nợ? Một lát tôi sẽ gọi điện kêu bọn họ im lặng một chút… à không, bây giờ tôi gọi ngay, là ngân hàng nào vậy?"
Hoàng Hiếu Phương kinh ngạc nói tên ngân hàng cho Trương Kinh Nghiêu biết, sau đó Trương Kinh Nghiêu lập tức làm ngay, móc điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó nói: "Alo, là Trịnh Hành Trưởng sao? Tôi là Trương Kinh Nghiêu…. về khoảng cho vay của Hoàng gia, không cần phải siết chặt như vậy… ừ … tôi bảo đảm không có vấn đề gì, sau này có thể tìm đến tôi, nếu không có tiền thì tôi trả. Ngày mai tôi sẽ kêu luật sư đến làm thủ tục bảo đảm…"
Sau khi gọi xong, Trương Kinh Nghiêu cũng quay lại cười thân mật với Hoàng Hiếu Phương: "Được rồi, đã giải quyết xong, còn có những người đã rút quan hệ lại với ngài, bọn họ sẽ hối hận"
Hoàng Hiếu Phương nhìn thấy Trương Kinh Nghiêu nhiệt tình như vậy, thật sự không biết nên nói thế nào cho phải, một hồi lâu sau mới nói: "Trương tiên sinh, không phải ngài đ? ang hợp tác với Lý tiên sinh sao?"
"Ồ? Lý Chí Thành à? Để hắn đi chết đi!" Trương Kinh Nghiêu bĩu môi, theo ông ta thấy, cái chết của Lý Chí Thành đã không còn xa nữa, với thân phận và thân thủ của Dương Minh, Lý Chí Thành không chết mới là chuyện lạ.
Cho nên, người như vậy, cách càng xa mới càng tốt, để tránh bị liên lụy.
/2205
|