Dương Minh đương nhiên cũng không hoàn toàn gửi gấm hết hy vọng lên người của tên đầu lĩnh này, ai biết đám người kia có nghe lời hắn hay không, hay là muốn nổ súng giết chết luôn mình.
Dương Minh vừa dùng súng chỉ vào trán của tên đầu lĩnh, vừa chậm rãi lui về phía sau.
Nhưng mà, trong bốn người đó, chỉ có hai người nghe lời tên đầu lĩnh, còn hai tên kia vẫn chỉ súng chằm chằm vào Dương Minh.
"Hai người kia có chuyện gì?" Trong lòng Dương Minh nhất thời cảm thấy không tốt, nhưng mà trên mặt vẫn không thể hiện bất cứ cái gì cả, tay cầm súng tăng thêm một chút lực, chỉ mạnh vào trán của tên đầu lĩnh, nói: "Mày không muốn tao bắn tét não mày chứ?"
"Lex, bọn mày làm gì đó?" Trên trán của thằng đầu lĩnh toát ra rất nhiều mồ hôi, vừa rồi Dương Minh có thể giết chết hai thủ hạ của mình mà không do dự, như vậy có thể nói rõ Dương Minh có thể giết hắn mà không nhíu mày.
"Xin lỗi, bọn tao chỉ là hỗ trợ hành động, không phải là lính của mày!" Một trong hai người lên tiếng, hắn nói tiếng Anh, câu hội thoại đơn giản như vậy Dương Minh vẫn có thể nghe hiểu được, tốt xấu gì Dương Minh cũng là một sinh viên, cũng đã từng học qua tiếng Anh chuyên môn rồi.
"Bọn mày phải nghe lời của tao!" Thằng đầu lĩnh khẩn trương, hắn không ngờ đến giờ phút này lại có người không nghe lời hắn.
"Xin lỗi" Lex nhún vai nói: "Mục đích của bọn tao là tiền thù lao, chứ không phải là sống chết của mày"
Nói xong, hắn liền giơ súng lên, nhắm ngay Dương Minh, không chút do dự mà siết cò.
Nếu như đổi lại là người khác, chắc chắn là bị đục lổ trên người, nhưng mà, ngay từ đầu Dương Minh đã âm thầm đề phòng, hơn nữa vừa nghe cuộc nói chuyện của tên đầu lĩnh và cái thằng này xong liền hiểu được, hai tên này không cùng một nhóm! Theo suy đoán của Dương Minh, bọn chúng vì lợi ích mà đi chung với nhau, bây giờ liên quan đến lợi ích nên những người này lập tức tách thành hai phe!
Một phe của tên đầu lĩnh, bọn chúng đều buông súng xuống, còn hai người kia hiển nhiên là của phe còn lại. Lex là người trong số đó! Những người này chỉ muốn đạt được mục đích, căn bản là không quan tâm đến sống chết của tên đầu lĩnh.
May mà Dương Minh đã chuẩn bị trước, lúc Lex siết cò trong nháy mắt, đã đẩy mạnh tên đầu lĩnh về phía trước, còn hắn thì nhanh chóng bật ngã ra phía sau!
"Đoàng! Đoàng!" Hai tiếng súng vang lên lên tiếng, thằng đầu lĩnh mở to mắt ra, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống. Lex và tên còn lại nổ súng, mục tiêu của bọn chúng chính là Dương Minh, nhưng mà bởi vì Dương Minh phản ứng nhanh, cho nên đã đổi thành tên đầu lĩnh.
Lex cũng không ngờ Dương Minh lại làm ra phản ứng nhanh như vậy, đẩy tên đầu lĩnh ra đỡ đạn, bật người ngã xuống tránh đạn. Bọn chúng chỉ muốn hù dọa Dương Minh, làm ra động tác giả để làm cho Dương Minh bất cẩn, chứ không phải là muốn giết tên đầu lĩnh thật! Cái này quả thật là một canh bạc sinh mạng!
Nhưng mà, Dương Minh thì không đánh bạc với chúng, mà là nắm chắc! Bởi vì Dương Minh nhìn thấu qua mặt nạ bảo hộ của tên đầu lĩnh và Lex, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt chúng!
Trong lúc thằng Lex nói thì biểu tình trên mặt của thằng đầu lĩnh là vô cùng kinh hoảng, nhưng trên mặt của Lex thì lại cười nham hiểm. Cái này có vấn đề rồi!
Bọn chúng đều mang mặt nạ, cho nên bình thường Dương Minh không thể nhìn thấy được biểu tình của chúng, vì thế bọn chúng cũng chẳng cần phải che dấu biểu tình làm gì! Nhưng mà không ngờ rằng Dương Minh có dị năng nhìn thấu qua được lớp mặt nạ của chúng, vì thế mới lộ sơ hở.
Cũng chính vì như vậy nên Dương Minh mới nắm chắc là hai tên này sẽ nổ súng, chứ không phải là do Dương Minh lỗ mãng đâu.
Vốn Dương Minh có thể nổ súng bắn chết tên đầu lĩnh rồi tránh đạn của Lex, nhưng mà làm như vậy thì không ổn, bởi vì tên đồng bọn của Lex cũng sẽ nổ súng, lúc đó tránh không kịp.
Nhưng cứ như vậy, vừa tránh được hai đường đạn, vừa giúp cho Lex trở thành kẻ giết chết tên đầu lĩnh.
"Đội trưởng!" Hai người của tên đầu lĩnh nhìn thấy đội trưởng của mình ngã xuống, liền khẩn trương giơ súng lên nhắm về hướng Lex: "Lex, bọn mày có ý gì?"
Lex cả kinh, hắn không ngờ trong tình huống như vậy mà Dương Minh vẫn có thể phản ứng được! Lúc đầu theo suy nghĩ của hắn là trong lúc nổ súng, thì Dương Minh sẽ bắn chết tên đầu lĩnh, còn mình thì giết chết Dương Minh.
Cứ như vậy thì cái chết của tên đầu lĩnh sẽ không liên quan đến mình, cũng không có quan hệ trực tiếp, cũng không thể tính lên đầu mình được. Nhưng mà bây giờ mình lại là người nổ súng bắn chết tên đầu lĩnh, món nợ này trả không xong rồi.
Nghĩ đến đây, Lex nhất thời đau đầu, trong thời khắc then chốt nội bộ lại lục đục, hai tên kia đang nhắm ngay mình!
"Đừng kích động, anh bạn, nghe tôi giải thích" Lex vừa nói vừa dùng súng nhắm về hướng Dương Minh đang nằm trên mặt đất, bởi vì đối với hắn, Dương Minh mới là một mối nguy hiểm lớn!
"Buông súng xuống, nếu không tao bắn nát đầu mày!" Người thủ hạ của tên đầu lĩnh lạnh lùng nói.
Lex tức đến nổi muốn chửi con mẹ nó, bây giờ là lúc nào vậy, mày không phát hiện ra kẻ thù đang ở trước mắt sao? Nhưng mà điều hắn có thể làm bây giờ chính là buông súng xuống, bởi vì tên đầu lĩnh là do chính tay hắn giết, mà thủ hạ của tên đầu lĩnh đang cầm súng chỉ chằm chằm vào mình, rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện không có lý trí.
Tên còn lại cũng bị yêu cầu bỏ súng xuống luôn.
Dương Minh nhìn thấy màn này, trong lòng vui vẻ, cơ hội rốt cục đã đến, đây chính là một cơ hội ngàn năm hiếm có!
Tay phải hắn khẽ động, lấy ra hai phi châm, thừa dịp tên Lex và đồng bọn của hắn đang lý luận với hai tên thủ hạ của tên đầu lĩnh, đã phóng phi châm ra, ném lên trên người của Lex và đồng bọn của hắn.
Dương Minh cũng không muốn lấy mạng của hai tên này, tuy rằng hắn hoàn toàn có khả năng làm được điều đó, nhưng hắm muốn để lại người sống, muốn tìm kiếm thêm thông tin.
Thấy Lex và đồng bọn của hắn đột nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm lại, hai người thủ hạ chợt thấy khó hiểu, quát hỏi: "Muốn làm gì? Đừng giả chết!"
Trong lòng Dương Minh cười thầm, đến lúc này rồi mà bọn mày vẫn chư? a rõ tình huống sao? Trên mặt đất còn có một nhân vật cực kỳ nguy hiểm chưa giải quyết mà còn vô tư được à?
Dương Minh cầm súng trong tay lao đến, nhanh chóng áp sát hai tên thủ hạ, sau đó" bốp bốp" hai tiếng, súng trong tay chúng đã rơi xuống đất, Dương Minh sẵn tiện nổ súng vào hai bàn tay của chúng, hắn cũng không muốn cho chúng thêm một cơ hội nào, ai biết được lỡ có thằng nào nhịn đau chụp lấy súng mà bắn thì sao?
Hai tên này trợn tròn mắt, ngã xuống đất, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may thật! Hai đám người này tự nhiên thành một nhóm, mà phe kia giết chết đội trưởng phe này, cũng khó trách nhất thời xảy ra nội chiến!
Nhưng mà, cho dù những người này cùng một phe, thì trong lúc bắt tên đầu lĩnh làm con tin Dương Minh vẫn có thể nghĩ biện pháp đối phó. Nói chung là cũng do ăn ở có đức, cho nên nhân họa được phúc, vì thế mới dễ dàng giải quyết vấn đề hơn.
Mà lúc này, trong sảnh vang lên những tiếng vỗ tay kéo dài, trong lúc nguy cấp, Dương Minh dùng năng lực của bản thân để đánh bại bọn cướp, làm sao mà không khiến cho những người khách ở đây hưng phấn?
Trước đó, trong lòng mọi người đều có áp lực, nhìn thấy bọn cướp hung tàn ác độc, trong lòng lo lắng không biết có bị bọn cướp lấy ra giải trí hay không? Bây giờ được Dương Minh cứu ra, bọn họ làm sao mà không cảm kích được?
Nhất là ba người một nhà khi nãy, người đàn ông kia dẫn con gái của mình đến trước mặt Dương Minh, trực tiếp quỳ xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt.
Dương Minh không hề có hứng thú với những thứ vinh dự hư vô này, nói cách khác, nếu hắn muốn nổi danh thì đã nổi tiếng từ lâu rồi, không cần đợi đến ngày hôm nay, lần đầu tiên giết chết Cơ Thủy Sinh đã có thể lên báo vì hăng hái làm việc nghĩa, nhưng hắn không muốn nổi danh, cho nên vấn đề này được chìm xuồng.
Lúc này, Dương Minh cũng không muốn được người ta cúng bái như thần nữa, cái này không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn quay đầu lại nói với Lý Cường: "báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý"
Thân phận của Dương Minh bây giờ đã khác, cho nên cũng không cần phải thẩm vấn những người này sớm, với thân phận của hắn mà muốn coi biên bản lời khai của cảnh sát cũng không có, cho nên Dương Minh cũng không muốn làm chuyện vô dụng.
Rất nhanh, cảnh sát đã chạy đến hội triển lãm, người dẫn đội đương nhiên là Trần Phi, tuy rằng buổi triển lãm này là phi chính phủ, nhưng mà lực ảnh hưởng rất lớn, làm cho cảnh sát rất quan tâm, lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là phải dốc toàn lực.
Dương Minh kể đại khái lại tình huống lúc nãy xong, Trần Phi liền mang bốn người còn sống đang nằm trên mặt đất đi, lúc đó cũng có lấy lời khai của vài người khác, cũng không khác gì mấy so với lời khai của Dương Minh, nhất là ba người một nhà kia, liên tiếp cảm tạ Dương Minh, rồi còn muốn làm cảnh sát làm bằng khen giấy khen cái? gì khen đó cho Dương Minh, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Để không bị ảnh hưởng đến buổi triển lãm cho nên sau khi cảnh sát chụp ảnh hiện trường xong thì người của Danh Dương liền nhanh chóng thu dọn lau rửa sạch sẽ.
Đối với Dương Minh, Trần Phi rất là bội phục, ông tự nhận ra, dưới tình huống như vậy ông tuyệt đối không có khả năng giết ba bắt sống bốn tên cướp như vậy, nhưng Dương Minh làm được. Tuy rằng quá trình bắt người Dương Minh kể rất hàm hồ, hỏi những người khác thì người ta cũng nói rằng tên Lex và đồng bọn đột nhiên ngất xỉu, nhưng mà Trần Phi không có hỏi nhiều.
Trần Phi biết thân phận của Dương Minh là gì, nếu thật sự bất tài thì Hạ Băng Bạc cũng sẽ không cần tốn công tốn sức chạy đến đây thuyết phục Dương Minh gia nhập vào cục điều tra thần bí. Cái này liên quan đến một số chuyện cơ mật, nên Trần Phi không dám mở miệng hỏi.
Tuy rằng khu triển lãm đã được hồi phục lại như cũ, nhưng mà nó vẫn không thể che dấu được mùi máu trong không khí.
Dương Minh cũng không đem chuyện vừa rồi nói cho Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên nghe, hắn không muốn để cho các nàng lo lắng, cho nên khi hai nàng hỏi xảy ra chuyện gì, hắn bắt đầu cái điệp khúc kinh điển của mình: "Tay ăn hiếp người già, chân bắt nạt trẻ nhỏ, dùng Dương thị phi thối làm cho đám cướp quỳ hết xuống đất! Mọi người đều cúng bái chồng của hai em, xưng anh là đại anh hùng!"
Nếu Dương Minh nói thật, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận sẽ không nghi ngờ gì cả, nhưng mà bây giờ hắn dùng cái kiểu nói đùa cợt của mình, hơn nữa nghe là biết nổ rồi!
Trần Mộng Nghiên nghe xong liền nói: "Anh nói bậy bạ cái gì đó, cái gì mà cúng bái! Em nghe nói bọn cướp có cầm súng, hơn nữa có bảy người, toàn bộ đều là những tên cao lớn che mặt, mấy chiêu phi thối của anh mà có thể dẹp hết sao?"
"Có cầm súng sao?" Dương Minh nghe xong cười hắc hắc, không phủ định cũng không khẳng định.
"Anh rốt cục là có mặt ở đó hay không?" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Nghe cách nói chuyện của anh, tựa hồ như anh trốn ở một bên, làm hại em và em Lâm lo lắng cho anh nửa ngày!"
"Haha, thật không?" Dương Minh gãi gãi da đầu, cười gượng nói: "Mặc kệ nó, không nói cái này nữa"
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương Minh như vậy, đều cho rằng hắn đang nói bậy, lúc đó hắn căn bản là không có mặt, cho nên đều thở dài một hơi.
Đến trưa, toàn bộ hội triển lãm đã trở nên bình an lại, nhưng mà kiểm tra cửa ra vào thì càng nghiêm ngặt hơn, trước đó là dùng máy dò kim loại thì bây giờ đổi thành cởi áo khoát ra kiểm tra, hơn nữa người kiểm tra lúc đầu là người của Danh Dương đã được đổi lại thành cảnh sát.
Tuy rằng đây là hoạt động dân gian, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, Trần Phi báo cáo đặc biệt lên cấp trên, và phái cảnh sát đến hỗ trợ bọn họ.
Bảo an của Danh Dương không có quyền soát người, cho nên để cảnh sát đứng đây càng thêm danh chính ngôn thuận.
Chỉ là không có xuất hiện thêm nhân vật khả nghi nào hết cả, ngay cả khách hàng cũng trở nên ít đi, thưa thớt rất nhiều, đại khái là có lẽ vì chuyện hồi sáng, cho nên làm cho lòng người sợ hãi, không dám ở lại lâu, rời đi hết.
Cảnh sát điều tra nhanh chóng có kết quả, bốn người bị bắt sống có hai người quốc tịch châu Phi, một người Thái, và một người Ý.
Tên người Ý chính là Lex, là một tên tội phạm bị truy nã quốc tế, ba tên còn lại cũng không phải loại tốt làm gì, cũng đều là tội phạm cấp quốc tế, cho nên Trần Phi trực tiếp liên hệ với interpol.
Bốn người cũng không mạnh miệng, vào trong cảnh cục đã khai toàn bộ, nhanh chóng biết mọi chuyện. Hai người thủ hạ thuộc về một tổ chức lính đánh thuê Châu Phi, mà Lex và đồng bọn của hắn sau này mới đến, được thủ lĩnh tổ chức thu xếp, phối hợp với nhau. Hai bên chẳng ai biết ai, chỉ cùng hỗ trợ nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Mà bọn họ chấp hành nhiệm vụ do" cấp trên" an bài, đối với bọn họ mà nói, không biết ai đã thuê, cũng không biết đang làm việc cho ai!
Hơn nữa, vụ án cướp ngân hàng trước đó cũng là do chúng làm, Trần Phi đã có được một manh mối quan trọng, cũng giống như Dương Minh suy đoán, bọn chúng cướp ngân hàng không phải vì tiền, mà là vì mệnh lệnh của chủ!
Về phần số tiền cướp được, bọn chúng nhìn còn phát chán nữa. Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì bọn chúng sẽ có tiền thù lao là một trăm triệu đô mỹ.
Cho nên, khi cướp được tiền trong ngân hàng, bọn chúng liền làm theo lời của chủ, ném túi tiền đi.
Còn việc khai ra tổng bộ của tổ chức, bọn chúng cũng rất thành khẩn, cũng là do làm công ăn lương, nên bọn chúng không cảm thấy khai ra địa điểm của tổ chức có gì không thích hợp cả. Bởi vì tổ chức của chúng nằm ở Bắc Phi, nơi đó quanh năm chiến loạn, bọn chúng sinh tồn trong đó và phát triển, cho dù có người khác biết thì cũng chẳng thể làm được gì.
Dương Minh nghe Trần Phi nói kết quả xong, cũng chỉ biết cười khổ, cũng may là Dương Minh đã dự liệu kết quả này, cho nên cũng không thất vọng nhiều. Dù saoo thì Dương Minh đã đoán được, với sự chuyên nghiệp của những người này thì không đi cướp ngân hàng đơn giản như vậy được, bọn họ hẳn phải là lính đánh thuê, hơn nữa Lex cũng từng nói qua, bọn chúng làm việc vì tiền.
Điều làm cho Dương Minh kinh hãi chính là, đối phương có thể thuê cả tổ chức lính đánh thuê đối phó mình, cái này đã nói rõ là đối phương rất có thực lực.
Có một điều Dương Minh có thể khẳng định rằng, người đứng sau lưng đám người này và người đứng đằng sau vụ Bất Dạ Thiên không phải là một người, bởi vì nếu đổi lại là những người này, phỏng chừng bọn chúng đã thành công rồi!
Dương Minh vừa dùng súng chỉ vào trán của tên đầu lĩnh, vừa chậm rãi lui về phía sau.
Nhưng mà, trong bốn người đó, chỉ có hai người nghe lời tên đầu lĩnh, còn hai tên kia vẫn chỉ súng chằm chằm vào Dương Minh.
"Hai người kia có chuyện gì?" Trong lòng Dương Minh nhất thời cảm thấy không tốt, nhưng mà trên mặt vẫn không thể hiện bất cứ cái gì cả, tay cầm súng tăng thêm một chút lực, chỉ mạnh vào trán của tên đầu lĩnh, nói: "Mày không muốn tao bắn tét não mày chứ?"
"Lex, bọn mày làm gì đó?" Trên trán của thằng đầu lĩnh toát ra rất nhiều mồ hôi, vừa rồi Dương Minh có thể giết chết hai thủ hạ của mình mà không do dự, như vậy có thể nói rõ Dương Minh có thể giết hắn mà không nhíu mày.
"Xin lỗi, bọn tao chỉ là hỗ trợ hành động, không phải là lính của mày!" Một trong hai người lên tiếng, hắn nói tiếng Anh, câu hội thoại đơn giản như vậy Dương Minh vẫn có thể nghe hiểu được, tốt xấu gì Dương Minh cũng là một sinh viên, cũng đã từng học qua tiếng Anh chuyên môn rồi.
"Bọn mày phải nghe lời của tao!" Thằng đầu lĩnh khẩn trương, hắn không ngờ đến giờ phút này lại có người không nghe lời hắn.
"Xin lỗi" Lex nhún vai nói: "Mục đích của bọn tao là tiền thù lao, chứ không phải là sống chết của mày"
Nói xong, hắn liền giơ súng lên, nhắm ngay Dương Minh, không chút do dự mà siết cò.
Nếu như đổi lại là người khác, chắc chắn là bị đục lổ trên người, nhưng mà, ngay từ đầu Dương Minh đã âm thầm đề phòng, hơn nữa vừa nghe cuộc nói chuyện của tên đầu lĩnh và cái thằng này xong liền hiểu được, hai tên này không cùng một nhóm! Theo suy đoán của Dương Minh, bọn chúng vì lợi ích mà đi chung với nhau, bây giờ liên quan đến lợi ích nên những người này lập tức tách thành hai phe!
Một phe của tên đầu lĩnh, bọn chúng đều buông súng xuống, còn hai người kia hiển nhiên là của phe còn lại. Lex là người trong số đó! Những người này chỉ muốn đạt được mục đích, căn bản là không quan tâm đến sống chết của tên đầu lĩnh.
May mà Dương Minh đã chuẩn bị trước, lúc Lex siết cò trong nháy mắt, đã đẩy mạnh tên đầu lĩnh về phía trước, còn hắn thì nhanh chóng bật ngã ra phía sau!
"Đoàng! Đoàng!" Hai tiếng súng vang lên lên tiếng, thằng đầu lĩnh mở to mắt ra, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống. Lex và tên còn lại nổ súng, mục tiêu của bọn chúng chính là Dương Minh, nhưng mà bởi vì Dương Minh phản ứng nhanh, cho nên đã đổi thành tên đầu lĩnh.
Lex cũng không ngờ Dương Minh lại làm ra phản ứng nhanh như vậy, đẩy tên đầu lĩnh ra đỡ đạn, bật người ngã xuống tránh đạn. Bọn chúng chỉ muốn hù dọa Dương Minh, làm ra động tác giả để làm cho Dương Minh bất cẩn, chứ không phải là muốn giết tên đầu lĩnh thật! Cái này quả thật là một canh bạc sinh mạng!
Nhưng mà, Dương Minh thì không đánh bạc với chúng, mà là nắm chắc! Bởi vì Dương Minh nhìn thấu qua mặt nạ bảo hộ của tên đầu lĩnh và Lex, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt chúng!
Trong lúc thằng Lex nói thì biểu tình trên mặt của thằng đầu lĩnh là vô cùng kinh hoảng, nhưng trên mặt của Lex thì lại cười nham hiểm. Cái này có vấn đề rồi!
Bọn chúng đều mang mặt nạ, cho nên bình thường Dương Minh không thể nhìn thấy được biểu tình của chúng, vì thế bọn chúng cũng chẳng cần phải che dấu biểu tình làm gì! Nhưng mà không ngờ rằng Dương Minh có dị năng nhìn thấu qua được lớp mặt nạ của chúng, vì thế mới lộ sơ hở.
Cũng chính vì như vậy nên Dương Minh mới nắm chắc là hai tên này sẽ nổ súng, chứ không phải là do Dương Minh lỗ mãng đâu.
Vốn Dương Minh có thể nổ súng bắn chết tên đầu lĩnh rồi tránh đạn của Lex, nhưng mà làm như vậy thì không ổn, bởi vì tên đồng bọn của Lex cũng sẽ nổ súng, lúc đó tránh không kịp.
Nhưng cứ như vậy, vừa tránh được hai đường đạn, vừa giúp cho Lex trở thành kẻ giết chết tên đầu lĩnh.
"Đội trưởng!" Hai người của tên đầu lĩnh nhìn thấy đội trưởng của mình ngã xuống, liền khẩn trương giơ súng lên nhắm về hướng Lex: "Lex, bọn mày có ý gì?"
Lex cả kinh, hắn không ngờ trong tình huống như vậy mà Dương Minh vẫn có thể phản ứng được! Lúc đầu theo suy nghĩ của hắn là trong lúc nổ súng, thì Dương Minh sẽ bắn chết tên đầu lĩnh, còn mình thì giết chết Dương Minh.
Cứ như vậy thì cái chết của tên đầu lĩnh sẽ không liên quan đến mình, cũng không có quan hệ trực tiếp, cũng không thể tính lên đầu mình được. Nhưng mà bây giờ mình lại là người nổ súng bắn chết tên đầu lĩnh, món nợ này trả không xong rồi.
Nghĩ đến đây, Lex nhất thời đau đầu, trong thời khắc then chốt nội bộ lại lục đục, hai tên kia đang nhắm ngay mình!
"Đừng kích động, anh bạn, nghe tôi giải thích" Lex vừa nói vừa dùng súng nhắm về hướng Dương Minh đang nằm trên mặt đất, bởi vì đối với hắn, Dương Minh mới là một mối nguy hiểm lớn!
"Buông súng xuống, nếu không tao bắn nát đầu mày!" Người thủ hạ của tên đầu lĩnh lạnh lùng nói.
Lex tức đến nổi muốn chửi con mẹ nó, bây giờ là lúc nào vậy, mày không phát hiện ra kẻ thù đang ở trước mắt sao? Nhưng mà điều hắn có thể làm bây giờ chính là buông súng xuống, bởi vì tên đầu lĩnh là do chính tay hắn giết, mà thủ hạ của tên đầu lĩnh đang cầm súng chỉ chằm chằm vào mình, rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện không có lý trí.
Tên còn lại cũng bị yêu cầu bỏ súng xuống luôn.
Dương Minh nhìn thấy màn này, trong lòng vui vẻ, cơ hội rốt cục đã đến, đây chính là một cơ hội ngàn năm hiếm có!
Tay phải hắn khẽ động, lấy ra hai phi châm, thừa dịp tên Lex và đồng bọn của hắn đang lý luận với hai tên thủ hạ của tên đầu lĩnh, đã phóng phi châm ra, ném lên trên người của Lex và đồng bọn của hắn.
Dương Minh cũng không muốn lấy mạng của hai tên này, tuy rằng hắn hoàn toàn có khả năng làm được điều đó, nhưng hắm muốn để lại người sống, muốn tìm kiếm thêm thông tin.
Thấy Lex và đồng bọn của hắn đột nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm lại, hai người thủ hạ chợt thấy khó hiểu, quát hỏi: "Muốn làm gì? Đừng giả chết!"
Trong lòng Dương Minh cười thầm, đến lúc này rồi mà bọn mày vẫn chư? a rõ tình huống sao? Trên mặt đất còn có một nhân vật cực kỳ nguy hiểm chưa giải quyết mà còn vô tư được à?
Dương Minh cầm súng trong tay lao đến, nhanh chóng áp sát hai tên thủ hạ, sau đó" bốp bốp" hai tiếng, súng trong tay chúng đã rơi xuống đất, Dương Minh sẵn tiện nổ súng vào hai bàn tay của chúng, hắn cũng không muốn cho chúng thêm một cơ hội nào, ai biết được lỡ có thằng nào nhịn đau chụp lấy súng mà bắn thì sao?
Hai tên này trợn tròn mắt, ngã xuống đất, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may thật! Hai đám người này tự nhiên thành một nhóm, mà phe kia giết chết đội trưởng phe này, cũng khó trách nhất thời xảy ra nội chiến!
Nhưng mà, cho dù những người này cùng một phe, thì trong lúc bắt tên đầu lĩnh làm con tin Dương Minh vẫn có thể nghĩ biện pháp đối phó. Nói chung là cũng do ăn ở có đức, cho nên nhân họa được phúc, vì thế mới dễ dàng giải quyết vấn đề hơn.
Mà lúc này, trong sảnh vang lên những tiếng vỗ tay kéo dài, trong lúc nguy cấp, Dương Minh dùng năng lực của bản thân để đánh bại bọn cướp, làm sao mà không khiến cho những người khách ở đây hưng phấn?
Trước đó, trong lòng mọi người đều có áp lực, nhìn thấy bọn cướp hung tàn ác độc, trong lòng lo lắng không biết có bị bọn cướp lấy ra giải trí hay không? Bây giờ được Dương Minh cứu ra, bọn họ làm sao mà không cảm kích được?
Nhất là ba người một nhà khi nãy, người đàn ông kia dẫn con gái của mình đến trước mặt Dương Minh, trực tiếp quỳ xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt.
Dương Minh không hề có hứng thú với những thứ vinh dự hư vô này, nói cách khác, nếu hắn muốn nổi danh thì đã nổi tiếng từ lâu rồi, không cần đợi đến ngày hôm nay, lần đầu tiên giết chết Cơ Thủy Sinh đã có thể lên báo vì hăng hái làm việc nghĩa, nhưng hắn không muốn nổi danh, cho nên vấn đề này được chìm xuồng.
Lúc này, Dương Minh cũng không muốn được người ta cúng bái như thần nữa, cái này không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn quay đầu lại nói với Lý Cường: "báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý"
Thân phận của Dương Minh bây giờ đã khác, cho nên cũng không cần phải thẩm vấn những người này sớm, với thân phận của hắn mà muốn coi biên bản lời khai của cảnh sát cũng không có, cho nên Dương Minh cũng không muốn làm chuyện vô dụng.
Rất nhanh, cảnh sát đã chạy đến hội triển lãm, người dẫn đội đương nhiên là Trần Phi, tuy rằng buổi triển lãm này là phi chính phủ, nhưng mà lực ảnh hưởng rất lớn, làm cho cảnh sát rất quan tâm, lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là phải dốc toàn lực.
Dương Minh kể đại khái lại tình huống lúc nãy xong, Trần Phi liền mang bốn người còn sống đang nằm trên mặt đất đi, lúc đó cũng có lấy lời khai của vài người khác, cũng không khác gì mấy so với lời khai của Dương Minh, nhất là ba người một nhà kia, liên tiếp cảm tạ Dương Minh, rồi còn muốn làm cảnh sát làm bằng khen giấy khen cái? gì khen đó cho Dương Minh, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Để không bị ảnh hưởng đến buổi triển lãm cho nên sau khi cảnh sát chụp ảnh hiện trường xong thì người của Danh Dương liền nhanh chóng thu dọn lau rửa sạch sẽ.
Đối với Dương Minh, Trần Phi rất là bội phục, ông tự nhận ra, dưới tình huống như vậy ông tuyệt đối không có khả năng giết ba bắt sống bốn tên cướp như vậy, nhưng Dương Minh làm được. Tuy rằng quá trình bắt người Dương Minh kể rất hàm hồ, hỏi những người khác thì người ta cũng nói rằng tên Lex và đồng bọn đột nhiên ngất xỉu, nhưng mà Trần Phi không có hỏi nhiều.
Trần Phi biết thân phận của Dương Minh là gì, nếu thật sự bất tài thì Hạ Băng Bạc cũng sẽ không cần tốn công tốn sức chạy đến đây thuyết phục Dương Minh gia nhập vào cục điều tra thần bí. Cái này liên quan đến một số chuyện cơ mật, nên Trần Phi không dám mở miệng hỏi.
Tuy rằng khu triển lãm đã được hồi phục lại như cũ, nhưng mà nó vẫn không thể che dấu được mùi máu trong không khí.
Dương Minh cũng không đem chuyện vừa rồi nói cho Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên nghe, hắn không muốn để cho các nàng lo lắng, cho nên khi hai nàng hỏi xảy ra chuyện gì, hắn bắt đầu cái điệp khúc kinh điển của mình: "Tay ăn hiếp người già, chân bắt nạt trẻ nhỏ, dùng Dương thị phi thối làm cho đám cướp quỳ hết xuống đất! Mọi người đều cúng bái chồng của hai em, xưng anh là đại anh hùng!"
Nếu Dương Minh nói thật, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận sẽ không nghi ngờ gì cả, nhưng mà bây giờ hắn dùng cái kiểu nói đùa cợt của mình, hơn nữa nghe là biết nổ rồi!
Trần Mộng Nghiên nghe xong liền nói: "Anh nói bậy bạ cái gì đó, cái gì mà cúng bái! Em nghe nói bọn cướp có cầm súng, hơn nữa có bảy người, toàn bộ đều là những tên cao lớn che mặt, mấy chiêu phi thối của anh mà có thể dẹp hết sao?"
"Có cầm súng sao?" Dương Minh nghe xong cười hắc hắc, không phủ định cũng không khẳng định.
"Anh rốt cục là có mặt ở đó hay không?" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Nghe cách nói chuyện của anh, tựa hồ như anh trốn ở một bên, làm hại em và em Lâm lo lắng cho anh nửa ngày!"
"Haha, thật không?" Dương Minh gãi gãi da đầu, cười gượng nói: "Mặc kệ nó, không nói cái này nữa"
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương Minh như vậy, đều cho rằng hắn đang nói bậy, lúc đó hắn căn bản là không có mặt, cho nên đều thở dài một hơi.
Đến trưa, toàn bộ hội triển lãm đã trở nên bình an lại, nhưng mà kiểm tra cửa ra vào thì càng nghiêm ngặt hơn, trước đó là dùng máy dò kim loại thì bây giờ đổi thành cởi áo khoát ra kiểm tra, hơn nữa người kiểm tra lúc đầu là người của Danh Dương đã được đổi lại thành cảnh sát.
Tuy rằng đây là hoạt động dân gian, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, Trần Phi báo cáo đặc biệt lên cấp trên, và phái cảnh sát đến hỗ trợ bọn họ.
Bảo an của Danh Dương không có quyền soát người, cho nên để cảnh sát đứng đây càng thêm danh chính ngôn thuận.
Chỉ là không có xuất hiện thêm nhân vật khả nghi nào hết cả, ngay cả khách hàng cũng trở nên ít đi, thưa thớt rất nhiều, đại khái là có lẽ vì chuyện hồi sáng, cho nên làm cho lòng người sợ hãi, không dám ở lại lâu, rời đi hết.
Cảnh sát điều tra nhanh chóng có kết quả, bốn người bị bắt sống có hai người quốc tịch châu Phi, một người Thái, và một người Ý.
Tên người Ý chính là Lex, là một tên tội phạm bị truy nã quốc tế, ba tên còn lại cũng không phải loại tốt làm gì, cũng đều là tội phạm cấp quốc tế, cho nên Trần Phi trực tiếp liên hệ với interpol.
Bốn người cũng không mạnh miệng, vào trong cảnh cục đã khai toàn bộ, nhanh chóng biết mọi chuyện. Hai người thủ hạ thuộc về một tổ chức lính đánh thuê Châu Phi, mà Lex và đồng bọn của hắn sau này mới đến, được thủ lĩnh tổ chức thu xếp, phối hợp với nhau. Hai bên chẳng ai biết ai, chỉ cùng hỗ trợ nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Mà bọn họ chấp hành nhiệm vụ do" cấp trên" an bài, đối với bọn họ mà nói, không biết ai đã thuê, cũng không biết đang làm việc cho ai!
Hơn nữa, vụ án cướp ngân hàng trước đó cũng là do chúng làm, Trần Phi đã có được một manh mối quan trọng, cũng giống như Dương Minh suy đoán, bọn chúng cướp ngân hàng không phải vì tiền, mà là vì mệnh lệnh của chủ!
Về phần số tiền cướp được, bọn chúng nhìn còn phát chán nữa. Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì bọn chúng sẽ có tiền thù lao là một trăm triệu đô mỹ.
Cho nên, khi cướp được tiền trong ngân hàng, bọn chúng liền làm theo lời của chủ, ném túi tiền đi.
Còn việc khai ra tổng bộ của tổ chức, bọn chúng cũng rất thành khẩn, cũng là do làm công ăn lương, nên bọn chúng không cảm thấy khai ra địa điểm của tổ chức có gì không thích hợp cả. Bởi vì tổ chức của chúng nằm ở Bắc Phi, nơi đó quanh năm chiến loạn, bọn chúng sinh tồn trong đó và phát triển, cho dù có người khác biết thì cũng chẳng thể làm được gì.
Dương Minh nghe Trần Phi nói kết quả xong, cũng chỉ biết cười khổ, cũng may là Dương Minh đã dự liệu kết quả này, cho nên cũng không thất vọng nhiều. Dù saoo thì Dương Minh đã đoán được, với sự chuyên nghiệp của những người này thì không đi cướp ngân hàng đơn giản như vậy được, bọn họ hẳn phải là lính đánh thuê, hơn nữa Lex cũng từng nói qua, bọn chúng làm việc vì tiền.
Điều làm cho Dương Minh kinh hãi chính là, đối phương có thể thuê cả tổ chức lính đánh thuê đối phó mình, cái này đã nói rõ là đối phương rất có thực lực.
Có một điều Dương Minh có thể khẳng định rằng, người đứng sau lưng đám người này và người đứng đằng sau vụ Bất Dạ Thiên không phải là một người, bởi vì nếu đổi lại là những người này, phỏng chừng bọn chúng đã thành công rồi!
/2205
|