Nhớ đén chuyện Tôn Chí Vĩ đem những tấm ảnh này đến cho Tôn Khiết, kết quả bị Tôn Khiết chửi cho một trận, nghĩ đến liền thấy buồn cười, khóe miệng Dương Minh không khỏi lộ ra nụ cười.
Tôn Khiết thấy biểu tình của Dương Minh như vậy, cũng hỏi: "Cười cái gì? Buồn cười lắm sao?"
"Anh nghĩ đến Tôn Chí Vĩ, ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo" Dương Minh nói.
"Đừng nghĩ đến nó, tự ngẫm lại mình đi" Tôn Khiết liếc mắt nói: "Các hồng nhan tri kỷ của cậu quả thật không ít, nhưng mà, tôi chân thành khuyên cậu đừng chọc tôi, nếu không thì các nàng ấy sẽ không sống yên ổn đâu, ha ha ha"
Trong lòng Dương Minh liền căng thẳng, tính cách của Tôn Khiết hắn rất rõ, với thủ đoạn của nàng, đám người Trần Mộng Nghiên căn bản không phải là đối thủ, chỉ cần mấy câu thôi cũng đủ làm cho Trần MM cuốn gói ra khỏi nhà ngay.
Nghĩ đến đây, trên trán của Dương Minh đổ đầy mồ hôi lạnh, xem ra sau này nên suy nghĩ về hậu cung rồi.
Những tấm ảnh này đem về làm kỷ niệm thật ra cũng tốt.
Rời khỏi phòng làm việc của Tôn Khiết, Dương Minh trực tiếp trở về biệt thự của mình.
Nhìn thấy chiếc xe của Trương Trí Thâm chậm rãi theo sau lưng mình từ lúc bắt đầu đến giờ, Dương Minh vẫy vẫy tay với hắn, để cho hắn cùng vào trong biệt thự với mình.
Lúc này, trong biệt thự ngoại trừ dì Lý ra thì chẳng có người ngoài, cho nên Dương Minh cũng không sợ người khác nhìn thấy, để cho hắn cùng vào trong biệt thự.
Trương Trí Thâm thấy Dương Minh ngoắc mình, vì vậy xuống xe, chạy đến hướng này.
"Dương ca, có chuyện gì?" Trương Trí Thâm ngại ngùng hỏi.
"Ngày hôm qua ở ngân hàng, anh cũng ở ngoài?" Dương Minh nhìn Trương Trí Thâm, hỏi.
"A, Dương ca, xin lỗi, không bảo vệ ngài" Trương Trí Thâm nghe Dương Minh nhắc đến chuyện cũ, cho rằng Dương Minh đang muốn trách cứ mình, vội vã nói.
"Tiểu Trương, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi không phải muốn trách anh, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có thể đối phó với những người hôm qua không?" Dương Minh hỏi.
"Không nắm chắc" Trương Trí Thâm lắc đầu nói: "Tôi chỉ am hiểu hạ cổ, gặp người đồng đạo thì còn c1o thể, nhưng mà lấy cứng đối cứng với người khác thì không phải là đối thủ. Tôi không phải có luyện tà cổ đao thương bất nhập"
"Tà cổ đao thương bất nhập?" Dương Minh sửng sốt hỏi.
"Đúng vậy, là tà cổ từ thời xưa, sau khi luyện thành sẽ trở nên đao thương bất nhập, một thân mình đồng da sắt" Trương Trí Thâm nói.
"Thật không? Lợi hại như vậy sao?" Dương Minh nghe xong nhíu mày hỏi, vốn tưởng rằng đối phó với Hữu trưởng lão sẽ không có việc khó gì, đến lúc đó nếu thật sự không được thì dùng súng bắn hắn, không tin hắn chịu nổi, nhưng mà bây giờ nghe Trương Trí Thâm nói xong, hình như Hữu trưởng lão liền trở thành một vấn đề khó khăn: "Hữu trưởng lão luyện tà công gì?"
"Nghe Trần A Phúc kia kể lại, hẳn là Bất Ly Thập, là một loại tà cổ cần xác chết để luyện, nhưng mà loại cổ thuật tà ác này đã bị bộ tộc cấm!" Trương Trí Thâm nói: "Tộc khác thì tôi không biết, nhưng trong tộc của tôi, nếu ai luyện loại tà cổ này, thì sẽ trở thành kẻ địch của mọi người"
Dương Minh gật đầu, xem ra vấn đề của Hữu trưởng lão cũng đâu quá khó giải quyết, để lại cho bà của Lam Lăng xử lý là được.
Nhưng mà, trải qua chuyện ngày hôm qua, làm cho Dương Minh ý thức được, làm một sát thủ, không có một tuyệt chiêu phòng thân là không được.
Ngày hôm qua nếu có trong tay cái gì đó gọi là ám khí, thì cũng có thể đứng ra so sánh thực lực với chúng, cho nên, Dương Minh chuẩn bị hỏi Trương Trí Thâm một chút, xem hắn có cái ám khí gì tương đối tốt không.
Ám khí phổ thông ví dụ như phi tiêu chẳng hạn thì chẳng đáng để cho Dương Minh sử dụng, cái này không phải là do Dương Minh tự đại cuồng vọng, mà bởi vì nếu sử dụng phi tiêu, không bằng cứ sử dụng dao nĩa đi còn nguy hiểm hơn, thậm chí tiền xu cũng được nữa." Anh có nghiên cứu ám khí không?" Vào trong nhà, dẫn Trương Trí Thâm vào phòng mình, sau đó hỏi.
"Ám khí?" Trương Trí Thâm lắc đầu, nói: "Tôi đâu phải là võ lâm cao thủ, sử dụng ám khí làm gì?"
Dương Minh nghe Trương Trí Thâm nói xong, cảm thấy buồn cười vô cùng, ngẫm lại cũng đúng, Trương Trí Thâm là một cao thủ cổ thuật, không phải là cao thủ ám khí, hỏi hắn mấy thứ này chẳng bằng không hỏi.
"Được rồi, là tôi tùy tiện nói thôi, anh nghĩ thử xem, ám khí dùng để giết người, cái nào tương đối tốt?" Dương Minh thay đổi câu hỏi một cách cụ thể: "Đương nhiên, trong một số trường hợp đặc biệt, người ta không thể tìm ra được nó"
"Tôi nghĩ, hẳn là độc châm!" Trương Trí Thâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi coi trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Tiểu Long Nữ sử dụng ám khí phong châm, rất là lợi hại!"
"Ặc." Dương Minh choáng váng: "Châm thì có thể dùng được, trước đây tôi có coi một cái tin, nói rằng có người dùng châm phóng xuyên quá tấm thủy tinh"
"Đúng rồi, nhắc đến châm, làm tôi nghĩ đến một thứ" Trương Trí Thâm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Trong Miêu Cương chúng tôi, có một loại thực vật đặc biệt, gặp phải máu người sẽ bắt đầu hòa tan ra, loại này chúng tôi thường hay dùng để nối xương trong cơ thể. Nếu như bỏ thêm một số chất vào, nó có thể hòa tan vào trong cơ thể người, trước đây tôi và sư đệ hay nói giỡn thứ này là một vật giết người vô hình!"
"Thật không? Còn có thứ thần kỳ vậy à?" Dương Minh nghe xong nhất thời hứng thú.
"Có thể dùng được, tôi còn một chút, nhưng mà chỉ có một khối, không thể làm thành châm được" Trương Trí Thâm gật đầu nói.
"Ở đâu, để tôi xem" Dương Minh hưng phấn nói, nếu quả thật có một thứ thần kỳ như Trương Trí Thâm nói, vậy thật sự có thể giết người vô hình rồi, dùng thứ này mà giết người là chắc chắn sẽ không bị người ta phát hiện được, chứ đừng nói là bị điều tra.
Trương Trí Thâm nói: "Ở trong nhà tôi, nếu Dương ca cần, bây giờ tôi sẽ mang đến"
"Được, vậy anh nhanh lên, tôi ở đây chờ anh" Dương Minh khẩn trương nói.
Trương Trí Thâm gật đầu, đi ra khỏi phòng của Dương Minh, bước nhanh đến chổ ở của mình.
Khi Trương Trí Thâm đi rồi, Dương Minh mở máy tính lên, lợi dụng khoảng thời gian rãnh này để điều tra tư liệu về buổi triển lãm châu báu.
Quả nhiên, những báu vật dùng để trưng bày trong buổi triển lãm đều là những thứ có giá trị hơn tỷ đô la, toàn là giá trên trời, hơn nữa vô cùng hiếm, không nhất định là được gặp trong các buổi triển lãm.
Mà lúc này, tự nhiên xuất hiện nhiều món báu vật vô giá, làm cho người ta hoài nghi. Dương Minh tiếp tục kiểm tra tư liệu, mỗi lần tổ chức như vậy đều là những tổ chức trực thuộc tỉnh hoặc trung ương, chứ loại thành phố cấp hai như Tùng Giang thì chẳng bao giờ thấy qua.
Tiếp tục tra xuống dưới, thì Dương Minh càng thêm kinh ngạc! Địa điểm tổ chức lúc đầu của hiệp hội chính là ở Sơn Thành, chứ không phải là ở Tùng Giang.
Trước đó, mỗi lần mà tổ chức triển lãm, hiệp hội tuyên bố địa điểm nào là chắc chắn chổ đó rồi, nhưng mà lần này hơi đặc biệt, đã đổi địa điểm thành Tùng Giang!
Nhiều điểm đáng ngờ tập trung lại một chổ như vậy, quả thật đã xác định lời của Tôn Khiết, buổi triển lãm lần này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa hẳn là đang nhắm về hướng Danh Dương!
Bởi vì thân phận của Dương Minh rất bí ẩn, chỉ có vài người biết Dương Minh là ông chủ đằng sau lưng công ty bảo an đó thôi, cho nên mới làm cho Dương Minh không hiểu được, âm mưu lần này rốt cục là nhằm vào hắn hay là công ty bảo an!
Nhưng mà, mặc kệ là nhắm vào ai, Dương Minh cũng không có khả năng mặc kệ, cho nên, biện pháp của Tôn Khiết khẳng định là không dùng được, đến lúc đó mà muốn bắt trộm đòi tiền chuộc hay là giết người gì này nọ thì sẽ làm cho hắn trở nên rất khó xử.
Một hồi lâu sau, Trương Trí Thâm trở về, trong tay cầm theo một cái túi, vội vã đặt lên bàn, nói: "Dương ca, là loại thực vật này!"
Dương Minh tò mò nhìn vào cái hộp trong cái túi, tỉ mỉ quan sát, quả thật, kết cấu của loại thực vật này rất đặc biệt, thân vô cùng cứng rắng, thích hợp để làm thành một thứ gì đó.
"Cái thứ này, có thể hòa tan?" Dương Minh nghi hoặc hỏi.
"Tôi xác định!' Trương Trí Thâm gật đầu, lấy trong túi ra một mảnh vụn nhỏ, đặt xuống bàn, sau đó lấy kim chích vào đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, rất nhanh, mảnh vụn đã bị hòa tan, biến mất không dấu vết.
Dương Minh trừng to mắt, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt này, quả thật, nó rất thần kỳ. Có thể là có một chất hóa học gì đó trong máu có phản ứng với loại thực vật này, nhưng cụ thể là gì thì Dương Minh không rõ.
"Thật sự là thứ tốt!" Dương Minh gật đầu, khen thưởng từ tận đáy lòng.
Trương Trí Thâm cười nói: "Dương ca, ngài cứ từ từ nghiên cứu, nếu thấy dùng tốt, thì tôi sẽ gọi người đem đến một ít"
"Được, anh cứ kêu đi, tôi ở đây nghiên cứu" Dương Minh nói.
Trương Trí Thâm thấy mình ở đây cũng không giúp được gì, vì vậy đứng dậy chào tạm biệt, còn Dương Minh đang muốn nghiên cứu thứ này, cho nên cũng không giữ lại.
Chờ Trương Trí Thâm đi rồi, Dương Minh cẩn thận nghiên cứu cái thứ này, không thể phủ nhận được, cái thứ này nhìn như thế nào cũng đủ độ cứng, đủ để làm thành một cây châm.
Tôn Khiết thấy biểu tình của Dương Minh như vậy, cũng hỏi: "Cười cái gì? Buồn cười lắm sao?"
"Anh nghĩ đến Tôn Chí Vĩ, ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo" Dương Minh nói.
"Đừng nghĩ đến nó, tự ngẫm lại mình đi" Tôn Khiết liếc mắt nói: "Các hồng nhan tri kỷ của cậu quả thật không ít, nhưng mà, tôi chân thành khuyên cậu đừng chọc tôi, nếu không thì các nàng ấy sẽ không sống yên ổn đâu, ha ha ha"
Trong lòng Dương Minh liền căng thẳng, tính cách của Tôn Khiết hắn rất rõ, với thủ đoạn của nàng, đám người Trần Mộng Nghiên căn bản không phải là đối thủ, chỉ cần mấy câu thôi cũng đủ làm cho Trần MM cuốn gói ra khỏi nhà ngay.
Nghĩ đến đây, trên trán của Dương Minh đổ đầy mồ hôi lạnh, xem ra sau này nên suy nghĩ về hậu cung rồi.
Những tấm ảnh này đem về làm kỷ niệm thật ra cũng tốt.
Rời khỏi phòng làm việc của Tôn Khiết, Dương Minh trực tiếp trở về biệt thự của mình.
Nhìn thấy chiếc xe của Trương Trí Thâm chậm rãi theo sau lưng mình từ lúc bắt đầu đến giờ, Dương Minh vẫy vẫy tay với hắn, để cho hắn cùng vào trong biệt thự với mình.
Lúc này, trong biệt thự ngoại trừ dì Lý ra thì chẳng có người ngoài, cho nên Dương Minh cũng không sợ người khác nhìn thấy, để cho hắn cùng vào trong biệt thự.
Trương Trí Thâm thấy Dương Minh ngoắc mình, vì vậy xuống xe, chạy đến hướng này.
"Dương ca, có chuyện gì?" Trương Trí Thâm ngại ngùng hỏi.
"Ngày hôm qua ở ngân hàng, anh cũng ở ngoài?" Dương Minh nhìn Trương Trí Thâm, hỏi.
"A, Dương ca, xin lỗi, không bảo vệ ngài" Trương Trí Thâm nghe Dương Minh nhắc đến chuyện cũ, cho rằng Dương Minh đang muốn trách cứ mình, vội vã nói.
"Tiểu Trương, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi không phải muốn trách anh, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có thể đối phó với những người hôm qua không?" Dương Minh hỏi.
"Không nắm chắc" Trương Trí Thâm lắc đầu nói: "Tôi chỉ am hiểu hạ cổ, gặp người đồng đạo thì còn c1o thể, nhưng mà lấy cứng đối cứng với người khác thì không phải là đối thủ. Tôi không phải có luyện tà cổ đao thương bất nhập"
"Tà cổ đao thương bất nhập?" Dương Minh sửng sốt hỏi.
"Đúng vậy, là tà cổ từ thời xưa, sau khi luyện thành sẽ trở nên đao thương bất nhập, một thân mình đồng da sắt" Trương Trí Thâm nói.
"Thật không? Lợi hại như vậy sao?" Dương Minh nghe xong nhíu mày hỏi, vốn tưởng rằng đối phó với Hữu trưởng lão sẽ không có việc khó gì, đến lúc đó nếu thật sự không được thì dùng súng bắn hắn, không tin hắn chịu nổi, nhưng mà bây giờ nghe Trương Trí Thâm nói xong, hình như Hữu trưởng lão liền trở thành một vấn đề khó khăn: "Hữu trưởng lão luyện tà công gì?"
"Nghe Trần A Phúc kia kể lại, hẳn là Bất Ly Thập, là một loại tà cổ cần xác chết để luyện, nhưng mà loại cổ thuật tà ác này đã bị bộ tộc cấm!" Trương Trí Thâm nói: "Tộc khác thì tôi không biết, nhưng trong tộc của tôi, nếu ai luyện loại tà cổ này, thì sẽ trở thành kẻ địch của mọi người"
Dương Minh gật đầu, xem ra vấn đề của Hữu trưởng lão cũng đâu quá khó giải quyết, để lại cho bà của Lam Lăng xử lý là được.
Nhưng mà, trải qua chuyện ngày hôm qua, làm cho Dương Minh ý thức được, làm một sát thủ, không có một tuyệt chiêu phòng thân là không được.
Ngày hôm qua nếu có trong tay cái gì đó gọi là ám khí, thì cũng có thể đứng ra so sánh thực lực với chúng, cho nên, Dương Minh chuẩn bị hỏi Trương Trí Thâm một chút, xem hắn có cái ám khí gì tương đối tốt không.
Ám khí phổ thông ví dụ như phi tiêu chẳng hạn thì chẳng đáng để cho Dương Minh sử dụng, cái này không phải là do Dương Minh tự đại cuồng vọng, mà bởi vì nếu sử dụng phi tiêu, không bằng cứ sử dụng dao nĩa đi còn nguy hiểm hơn, thậm chí tiền xu cũng được nữa." Anh có nghiên cứu ám khí không?" Vào trong nhà, dẫn Trương Trí Thâm vào phòng mình, sau đó hỏi.
"Ám khí?" Trương Trí Thâm lắc đầu, nói: "Tôi đâu phải là võ lâm cao thủ, sử dụng ám khí làm gì?"
Dương Minh nghe Trương Trí Thâm nói xong, cảm thấy buồn cười vô cùng, ngẫm lại cũng đúng, Trương Trí Thâm là một cao thủ cổ thuật, không phải là cao thủ ám khí, hỏi hắn mấy thứ này chẳng bằng không hỏi.
"Được rồi, là tôi tùy tiện nói thôi, anh nghĩ thử xem, ám khí dùng để giết người, cái nào tương đối tốt?" Dương Minh thay đổi câu hỏi một cách cụ thể: "Đương nhiên, trong một số trường hợp đặc biệt, người ta không thể tìm ra được nó"
"Tôi nghĩ, hẳn là độc châm!" Trương Trí Thâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi coi trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Tiểu Long Nữ sử dụng ám khí phong châm, rất là lợi hại!"
"Ặc." Dương Minh choáng váng: "Châm thì có thể dùng được, trước đây tôi có coi một cái tin, nói rằng có người dùng châm phóng xuyên quá tấm thủy tinh"
"Đúng rồi, nhắc đến châm, làm tôi nghĩ đến một thứ" Trương Trí Thâm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Trong Miêu Cương chúng tôi, có một loại thực vật đặc biệt, gặp phải máu người sẽ bắt đầu hòa tan ra, loại này chúng tôi thường hay dùng để nối xương trong cơ thể. Nếu như bỏ thêm một số chất vào, nó có thể hòa tan vào trong cơ thể người, trước đây tôi và sư đệ hay nói giỡn thứ này là một vật giết người vô hình!"
"Thật không? Còn có thứ thần kỳ vậy à?" Dương Minh nghe xong nhất thời hứng thú.
"Có thể dùng được, tôi còn một chút, nhưng mà chỉ có một khối, không thể làm thành châm được" Trương Trí Thâm gật đầu nói.
"Ở đâu, để tôi xem" Dương Minh hưng phấn nói, nếu quả thật có một thứ thần kỳ như Trương Trí Thâm nói, vậy thật sự có thể giết người vô hình rồi, dùng thứ này mà giết người là chắc chắn sẽ không bị người ta phát hiện được, chứ đừng nói là bị điều tra.
Trương Trí Thâm nói: "Ở trong nhà tôi, nếu Dương ca cần, bây giờ tôi sẽ mang đến"
"Được, vậy anh nhanh lên, tôi ở đây chờ anh" Dương Minh khẩn trương nói.
Trương Trí Thâm gật đầu, đi ra khỏi phòng của Dương Minh, bước nhanh đến chổ ở của mình.
Khi Trương Trí Thâm đi rồi, Dương Minh mở máy tính lên, lợi dụng khoảng thời gian rãnh này để điều tra tư liệu về buổi triển lãm châu báu.
Quả nhiên, những báu vật dùng để trưng bày trong buổi triển lãm đều là những thứ có giá trị hơn tỷ đô la, toàn là giá trên trời, hơn nữa vô cùng hiếm, không nhất định là được gặp trong các buổi triển lãm.
Mà lúc này, tự nhiên xuất hiện nhiều món báu vật vô giá, làm cho người ta hoài nghi. Dương Minh tiếp tục kiểm tra tư liệu, mỗi lần tổ chức như vậy đều là những tổ chức trực thuộc tỉnh hoặc trung ương, chứ loại thành phố cấp hai như Tùng Giang thì chẳng bao giờ thấy qua.
Tiếp tục tra xuống dưới, thì Dương Minh càng thêm kinh ngạc! Địa điểm tổ chức lúc đầu của hiệp hội chính là ở Sơn Thành, chứ không phải là ở Tùng Giang.
Trước đó, mỗi lần mà tổ chức triển lãm, hiệp hội tuyên bố địa điểm nào là chắc chắn chổ đó rồi, nhưng mà lần này hơi đặc biệt, đã đổi địa điểm thành Tùng Giang!
Nhiều điểm đáng ngờ tập trung lại một chổ như vậy, quả thật đã xác định lời của Tôn Khiết, buổi triển lãm lần này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa hẳn là đang nhắm về hướng Danh Dương!
Bởi vì thân phận của Dương Minh rất bí ẩn, chỉ có vài người biết Dương Minh là ông chủ đằng sau lưng công ty bảo an đó thôi, cho nên mới làm cho Dương Minh không hiểu được, âm mưu lần này rốt cục là nhằm vào hắn hay là công ty bảo an!
Nhưng mà, mặc kệ là nhắm vào ai, Dương Minh cũng không có khả năng mặc kệ, cho nên, biện pháp của Tôn Khiết khẳng định là không dùng được, đến lúc đó mà muốn bắt trộm đòi tiền chuộc hay là giết người gì này nọ thì sẽ làm cho hắn trở nên rất khó xử.
Một hồi lâu sau, Trương Trí Thâm trở về, trong tay cầm theo một cái túi, vội vã đặt lên bàn, nói: "Dương ca, là loại thực vật này!"
Dương Minh tò mò nhìn vào cái hộp trong cái túi, tỉ mỉ quan sát, quả thật, kết cấu của loại thực vật này rất đặc biệt, thân vô cùng cứng rắng, thích hợp để làm thành một thứ gì đó.
"Cái thứ này, có thể hòa tan?" Dương Minh nghi hoặc hỏi.
"Tôi xác định!' Trương Trí Thâm gật đầu, lấy trong túi ra một mảnh vụn nhỏ, đặt xuống bàn, sau đó lấy kim chích vào đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, rất nhanh, mảnh vụn đã bị hòa tan, biến mất không dấu vết.
Dương Minh trừng to mắt, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt này, quả thật, nó rất thần kỳ. Có thể là có một chất hóa học gì đó trong máu có phản ứng với loại thực vật này, nhưng cụ thể là gì thì Dương Minh không rõ.
"Thật sự là thứ tốt!" Dương Minh gật đầu, khen thưởng từ tận đáy lòng.
Trương Trí Thâm cười nói: "Dương ca, ngài cứ từ từ nghiên cứu, nếu thấy dùng tốt, thì tôi sẽ gọi người đem đến một ít"
"Được, anh cứ kêu đi, tôi ở đây nghiên cứu" Dương Minh nói.
Trương Trí Thâm thấy mình ở đây cũng không giúp được gì, vì vậy đứng dậy chào tạm biệt, còn Dương Minh đang muốn nghiên cứu thứ này, cho nên cũng không giữ lại.
Chờ Trương Trí Thâm đi rồi, Dương Minh cẩn thận nghiên cứu cái thứ này, không thể phủ nhận được, cái thứ này nhìn như thế nào cũng đủ độ cứng, đủ để làm thành một cây châm.
/2205
|