"Đều do tao. Tối hôm qua tao ở lại chỗ Vương Mi, hôm nay tao đến trường báo danh thì Vương Mi tò mò muốn đến trường xem một chút. Tao không hề suy nghĩ mà gật đầu đồng ý. Kết quả nửa đường Triệu Tư Tư gọi bảo tao đến đón cô ấy. Tao liền nói xe tao bị hỏng" Trương Tân nói.
"Sau đó găp nhau ở trường hả?"
"Ừ" Trương Tân gật đầu nói: "Triệu Tư Tư thấy xe tao và thấy cả Vương Mi"
"Mày ngu quá" Dương Minh đúng là muốn đánh cho Trương Tân một trận: "Việc này tao không giúp được mày, tự mày xử lý đi. Khi tao vã Mộng Nghiên cãi nhau thì cũng tự xử lý. Việc này không ai giúp được"
Trương Tân nhăn nhó nói: "Tao muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy bây giờ không muốn gặp tao"
"Vậy chờ chút đi" Dương Minh nói: "Triệu Tư Tư đang giận thì có thể để ý đến mày mới là lạ"
"Cũng đúng, chỉ có thể như vậy" Triệu Tư Tư nói.
Điền Đông Hoa không biết có chuyện gì nên không thể mở miệng nói. chẳng qua hắn vẫn an ủi vỗ vỗ vai Trương Tân. Ba người lên lầu, Dương Minh nhịn được gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, dù sao Trương Tân là anh em tốt của hắn mà.
"Mộng Nghiên, em đang ăn à?" Dương Minh hỏi.
"Vâng, bọn em vừa ăn xong, mấy chị em trong phòng muốn đi hát nên kéo em đi theo"
"Vậy em đi đi, cẩn thận đó. Đúng, Triệu Tư Tư thế nào? "
"Có gì mà thế nào anh?"
"Tâm trạng hay gì gì đó, có gì không ổn không?"
"Tâm trạng không đúng ư? Không có mà, rất bình thường, sao vậy anh?" Trần Mộng Nghiên có chút buồn bực mà nói.
"Bình thường à? Có gì không vui không?" Dương Minh cũng có chút buồn bực, Triệu Tư Tư này muốn chia tay với Trương Tân sao lại không có gì không bình thường.
"Không vui ư? Em không thấy mà. Lúc ăn cơm, Tư Tư còn nói chuyện phát triển công ty với Lâm muội muội"
"Ồ, vậy à. Không có gì, em chơi vui vẻ, có chuyện gì gọi cho anh"
"Vâng"
Dập máy xong, Dương Minh vừa định nói chuyện thì thấy Trương Tân nhìn mình đầy chờ mong. Dương Minh liền cười nói: "Trương Tân, Mộng Nghiên nói tâm trạng Triệu Tư Tư rất bình thường, không có gì không ổn?"
Trương Tân muốn khóc rồi: "Không phải chứ, cô ấy nhanh như vậy đã không cần tao?"
"Nhưng tao thấy không phải. Triệu Tư Tư vừa nãy còn bàn chuyện công ty với Chỉ Vận, nói như vậy Triệu Tư Tư không định thật sự chia tay với mày"
"Vậy ư, sao lại nói như vậy?" Trương Tân vội vàng nói.
"Rất đơn giản, công ty châu báu là của ai?" Dương Minh hỏi lại một câu.
"Là hai chúng ta mở" Trương Tân nói.
"Vậy không phải sao? Triệu Tư Tư nếu thật sự muốn chia tay với mày thì còn để ý gì đến công ty châu báu. Tao thấy Triệu Tư Tư chỉ dọa mày vì mày lừa cô ấy"
"Có lý" Trương Tân nghe Dương Minh phân tích liền gật đầu. Nếu như Triệu Tư Tư muốn chia tay cùng hắn thì không cần để ý đến chuyện công ty nữa.
"Các chuyện còn lại tự mày đi giải quyết, tao cũng chỉ có thể giúp mày như vậy thôi" Dương Minh cười nói: "Đi đi, mày uống nhiều rồi, về ngủ đã"
Dương Minh cũng không có đồ gì để mang đến phòng ngủ, các thứ trong phòng vẫn vậy chẳng qua đã có bụi bẩn.
Trương Tân đi ngủ, Điền Đông Hoa thì đi dạo quanh một vòng; Dương Minh rảnh rỗi nên quyết định đến chỗ Phương Thiên một chuyến.
Phương Thiên cũng giống bình thường là đang ngồi trên ghế, mặc chiếc áo bông cũ kỹ và xem Tv.
"Cháu nói Phương lão sao thích cái này vậy?" Dương Minh nhìn nhân vật hoạt hình trên Tv không khỏi dở khóc dở cười.
"Ồ, không có việc gì nên xem bọn họ giết người như thế nào" Phương Thiên ném một củ lạc vào miệng rồi nói: "Cậu nhìn người này xem, giết người rất tốt làm tên Conan kia mất mấy ngày mới có thể phá án"
Dương Minh toát mồ hôi, người này sao thích nói đùa vậy nhỉ? Mọi người xem Tv đền đứng ở góc độ thám tử, mà Phương Thiên lại đứng ở góc độ hung thủ mà xem.
"Chẳng qua cách giết người không quá thật"
"Ừ, chẳng qua cũng được đó, lấy sở trường bù sở đoản. Tôi vừa học được một chiêu cảm thấy rất tốt, hôm nào cậu thử nghiệm một chút xem có tác dụng gì không?"
"Hả." Dương Minh đổ mồ hôi lạnh, có lầm không vậy. Đây là giết người mà còn đi thí nghiệm xem có tác dụng hay không?
"Ồ, hết rồi" Phương Thiên tắt Tv rồi nói: "Cậu đến vừa kịp lúc, giúp tôi dọn dẹp các thứ đi. Ở đây sắp giải tỏa rồi"
"Chú muốn chuyển đến đây, cháu mua nhà ở đó cho chú" Dương Minh cảm thấy Phương Thiên là trưởng bối của mình nên cần có trách nhiệm.
"Thế nào cũng được, tôi ở đâu chẳng thế. Thực tế ở đây quen rồi nên không muốn đi đâu hết"
"Cháu mua một căn biệt thự cho chú tương tự như thế này nhé. Hai ngày này cháu sẽ chú ý một chút"
"Bảo Đổng Quân mua cũng được. Nó có tiền hơn cậu đó" Phương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không phải chứ? Còn có nhiều tiền hơn cháu?" Dương Minh rất kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn biết Đổng Quân có tiền hơn mình. Hắn vốn tưởng kiếm được tiền của tên buôn lậu kia thì được nhiều lắm rồi chứ.
"Chút tiền đó của cậu thì đáng gì" Phương Thiên cười nói: "Đúng, có hai nhiệm vụ, cậu có muốn nhận không?"
"Hai nhiệm vụ? Nhận cả hai không được ư?" Dương Minh có chút khó hiểu. Hắn đang sợ ít nhiệm vụ nên muốn nhận hết.
"Đâu có tốt như vậy" Phương Thiên lắc đầu nói: "Trừ phi cậu ăn hai nhà, giết mục tiêu rồi giết người thuê. Chẳng qua như vậy thì không có đạo đức rồi"
"Không phải là hai bên thuê sát thủ giết nhau đó chứ?" Dương Minh hỏi.
Phương Thiên gật đầu nói: "Đúng là như vậy, vẫn là chuyện bên phía Châu Phi. Hai thế lực trong một nước muốn ám sát thủ lĩnh đối phương"
Nói đến Châu Phi, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện nhà Hoàng Nhạc Nhạc, còn cả mỏ kim cương của mình: "Đúng rồi Phương lão, mỏ kim cương của cháu ở nước nào vậy?"
"Nước X" Phương Thiên nói: "Chẳng qua đó là do chính phủ lâm thời ký hợp đồng với chúng ta"
"Nước X?" Dương Minh giật mình. Quá trùng hợp rồi, mỏ vàng của nhà Hoàng Nhạc Nhạc ở Châu Phi không phải cũng tại nước X sao? Nếu thay đổi chính quyền thì mỏ kim cương của mình không phải cũng bị thu hồi sao. Dương Minh vội vàng nói: "Nếu đổi chính quyền thì có phải là hợp đồng của chúng ta không còn hiệu lực"
"Đố hắn dám. Tên tướng quân mới lên gửi mail cho tôi mà chào hỏi. Sau đó hỏi bao giờ tôi đến nhận mỏ kim cương đó. Tôi nhắn lại nói là bao giờ rảnh thì đến lấy" Phương Thiên không thèm để ý mà nói.
Dương Minh đúng là không còn gì để nói, cái gì gọi là chênh lệch đây. Nhà Hoàng Nhạc Nhạc bị ép đến bước đường cùng, còn Phương Thiên thì tên tướng quân kia lại cầu hắn đi nhận tài sản. Phương Thiên còn ở rất xa nữa chứ. Chẳng qua ai dám đắc tội Phương Thiên? Trừ phi tên tướng quân kia muốn chết.
Tên tướng quân kia nhất định hiểu rõ Phương Thiên không cần mỏ kim cương này. đối với Phương Thiên mà nói chút tiền đó không đáng gì. Nhưng dù là như vậy nếu hắn dám thu mỏ kim cương lại thì chắc không bao lâu nữa thì chết. Đây không phải là vấn đề để ý hay không, mà là vấn đề mặt mũi của Vua sát thủ.
"Chú có quen tên tướng quân đó không?" Dương Minh hỏi.
Có lẽ tên tướng quân kia biết con gái Hoàng gia là tình nhân của đồ đệ vua sát thủ thì không dám làm quá.
"Không biết hắn, ai biết sao hắn biết hòm thư của tôi. Có lẽ là thấy trong tài liệu của chính quyền trước" Phương Thiên nói: "Chẳng qua hắn nhờ chú giết một thủ lĩnh của thế lực đối địch. Tên này cũng biết muốn nắm chính quyền trong thời gian lâu dài là gần như không thể, chỉ có thể dựa vào ám sát đối thủ mà giảm nhẹ áp lực"
"Vậy chú đã nhận chưa?" Dương Minh hỏi.
"Cái này không phải đang nói chuyện với cháu sao. Thủ lĩnh thế lực đối địch cũng muốn ám sát tên tướng quân. Chẳng qua vẫn chưa ai nhận" Phương Thiên nói: "Loại nhiệm vụ này ít người làm. Mặc dù sát thủ rất lợi hại nhưng dù lợi hại hơn nữa cũng không bằng máy bay, xe tăng. Cho nên đăng mấy ngày mà không ai nhận"
"Vậy mà bảo cháu nhận?" Dương Minh trợn mắt há mồm. Hắn còn tưởng đây là chuyện tốt, thì ra nguy hiểm như vậy. Lão già Phương Thiên này không ngờ bảo mình đi mạo hiểm.
"Đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì khó, thử xem cũng được mà. Hơn nữa cậu cũng bảo tôi tìm nhiệm vụ giúp cậu mà"
"Được rồi, về cháu nghiên cứu một chút" Dương Minh đúng là bất đắc dĩ, chẳng qua có cũng còn hơn không mà. Dù sao hắn cũng phải đi giải quyết chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc nên thuận tiện kiếm chút tiền cũng ổn.
"Thù lao lần này sẽ cao hơn một chút. Chờ sau khi cậu quyết định thì gọi điện cho tôi"
"Vâng. Đúng, nhiệm vụ này có gấy không chú?" Dương Minh nói.
"Không gấp, cậu không tiếp thì cũng không ai tiếp. Sao, gần đây có rảnh không?" Phương Thiên hỏi.
"Vâng, cháu mới khai giảng nên chắc không có thời gian" Dương Minh nói.
Cả chiều Dương Minh giúp Phương Thiên dọn đồ để chuẩn bị chuyển nhà.
"Dương Minh, cậu có thể phân ra từng túi được không?" Phương Thiên thấy Dương Minh nhét loạn các thứ vào túi nên không nhịn được mà nói.
"Cháu cũng không biết các thứ này của chú có tác dụng gì. Chú bảo cháu cất như thế nào? Nếu là cháu thì ném hết đi rồi, đến nhà mới sẽ mua cho chú"
"Dùng quen rồi nên không muốn đổi. Thôi, để tôi tự làm"
"Sau đó găp nhau ở trường hả?"
"Ừ" Trương Tân gật đầu nói: "Triệu Tư Tư thấy xe tao và thấy cả Vương Mi"
"Mày ngu quá" Dương Minh đúng là muốn đánh cho Trương Tân một trận: "Việc này tao không giúp được mày, tự mày xử lý đi. Khi tao vã Mộng Nghiên cãi nhau thì cũng tự xử lý. Việc này không ai giúp được"
Trương Tân nhăn nhó nói: "Tao muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy bây giờ không muốn gặp tao"
"Vậy chờ chút đi" Dương Minh nói: "Triệu Tư Tư đang giận thì có thể để ý đến mày mới là lạ"
"Cũng đúng, chỉ có thể như vậy" Triệu Tư Tư nói.
Điền Đông Hoa không biết có chuyện gì nên không thể mở miệng nói. chẳng qua hắn vẫn an ủi vỗ vỗ vai Trương Tân. Ba người lên lầu, Dương Minh nhịn được gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, dù sao Trương Tân là anh em tốt của hắn mà.
"Mộng Nghiên, em đang ăn à?" Dương Minh hỏi.
"Vâng, bọn em vừa ăn xong, mấy chị em trong phòng muốn đi hát nên kéo em đi theo"
"Vậy em đi đi, cẩn thận đó. Đúng, Triệu Tư Tư thế nào? "
"Có gì mà thế nào anh?"
"Tâm trạng hay gì gì đó, có gì không ổn không?"
"Tâm trạng không đúng ư? Không có mà, rất bình thường, sao vậy anh?" Trần Mộng Nghiên có chút buồn bực mà nói.
"Bình thường à? Có gì không vui không?" Dương Minh cũng có chút buồn bực, Triệu Tư Tư này muốn chia tay với Trương Tân sao lại không có gì không bình thường.
"Không vui ư? Em không thấy mà. Lúc ăn cơm, Tư Tư còn nói chuyện phát triển công ty với Lâm muội muội"
"Ồ, vậy à. Không có gì, em chơi vui vẻ, có chuyện gì gọi cho anh"
"Vâng"
Dập máy xong, Dương Minh vừa định nói chuyện thì thấy Trương Tân nhìn mình đầy chờ mong. Dương Minh liền cười nói: "Trương Tân, Mộng Nghiên nói tâm trạng Triệu Tư Tư rất bình thường, không có gì không ổn?"
Trương Tân muốn khóc rồi: "Không phải chứ, cô ấy nhanh như vậy đã không cần tao?"
"Nhưng tao thấy không phải. Triệu Tư Tư vừa nãy còn bàn chuyện công ty với Chỉ Vận, nói như vậy Triệu Tư Tư không định thật sự chia tay với mày"
"Vậy ư, sao lại nói như vậy?" Trương Tân vội vàng nói.
"Rất đơn giản, công ty châu báu là của ai?" Dương Minh hỏi lại một câu.
"Là hai chúng ta mở" Trương Tân nói.
"Vậy không phải sao? Triệu Tư Tư nếu thật sự muốn chia tay với mày thì còn để ý gì đến công ty châu báu. Tao thấy Triệu Tư Tư chỉ dọa mày vì mày lừa cô ấy"
"Có lý" Trương Tân nghe Dương Minh phân tích liền gật đầu. Nếu như Triệu Tư Tư muốn chia tay cùng hắn thì không cần để ý đến chuyện công ty nữa.
"Các chuyện còn lại tự mày đi giải quyết, tao cũng chỉ có thể giúp mày như vậy thôi" Dương Minh cười nói: "Đi đi, mày uống nhiều rồi, về ngủ đã"
Dương Minh cũng không có đồ gì để mang đến phòng ngủ, các thứ trong phòng vẫn vậy chẳng qua đã có bụi bẩn.
Trương Tân đi ngủ, Điền Đông Hoa thì đi dạo quanh một vòng; Dương Minh rảnh rỗi nên quyết định đến chỗ Phương Thiên một chuyến.
Phương Thiên cũng giống bình thường là đang ngồi trên ghế, mặc chiếc áo bông cũ kỹ và xem Tv.
"Cháu nói Phương lão sao thích cái này vậy?" Dương Minh nhìn nhân vật hoạt hình trên Tv không khỏi dở khóc dở cười.
"Ồ, không có việc gì nên xem bọn họ giết người như thế nào" Phương Thiên ném một củ lạc vào miệng rồi nói: "Cậu nhìn người này xem, giết người rất tốt làm tên Conan kia mất mấy ngày mới có thể phá án"
Dương Minh toát mồ hôi, người này sao thích nói đùa vậy nhỉ? Mọi người xem Tv đền đứng ở góc độ thám tử, mà Phương Thiên lại đứng ở góc độ hung thủ mà xem.
"Chẳng qua cách giết người không quá thật"
"Ừ, chẳng qua cũng được đó, lấy sở trường bù sở đoản. Tôi vừa học được một chiêu cảm thấy rất tốt, hôm nào cậu thử nghiệm một chút xem có tác dụng gì không?"
"Hả." Dương Minh đổ mồ hôi lạnh, có lầm không vậy. Đây là giết người mà còn đi thí nghiệm xem có tác dụng hay không?
"Ồ, hết rồi" Phương Thiên tắt Tv rồi nói: "Cậu đến vừa kịp lúc, giúp tôi dọn dẹp các thứ đi. Ở đây sắp giải tỏa rồi"
"Chú muốn chuyển đến đây, cháu mua nhà ở đó cho chú" Dương Minh cảm thấy Phương Thiên là trưởng bối của mình nên cần có trách nhiệm.
"Thế nào cũng được, tôi ở đâu chẳng thế. Thực tế ở đây quen rồi nên không muốn đi đâu hết"
"Cháu mua một căn biệt thự cho chú tương tự như thế này nhé. Hai ngày này cháu sẽ chú ý một chút"
"Bảo Đổng Quân mua cũng được. Nó có tiền hơn cậu đó" Phương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không phải chứ? Còn có nhiều tiền hơn cháu?" Dương Minh rất kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn biết Đổng Quân có tiền hơn mình. Hắn vốn tưởng kiếm được tiền của tên buôn lậu kia thì được nhiều lắm rồi chứ.
"Chút tiền đó của cậu thì đáng gì" Phương Thiên cười nói: "Đúng, có hai nhiệm vụ, cậu có muốn nhận không?"
"Hai nhiệm vụ? Nhận cả hai không được ư?" Dương Minh có chút khó hiểu. Hắn đang sợ ít nhiệm vụ nên muốn nhận hết.
"Đâu có tốt như vậy" Phương Thiên lắc đầu nói: "Trừ phi cậu ăn hai nhà, giết mục tiêu rồi giết người thuê. Chẳng qua như vậy thì không có đạo đức rồi"
"Không phải là hai bên thuê sát thủ giết nhau đó chứ?" Dương Minh hỏi.
Phương Thiên gật đầu nói: "Đúng là như vậy, vẫn là chuyện bên phía Châu Phi. Hai thế lực trong một nước muốn ám sát thủ lĩnh đối phương"
Nói đến Châu Phi, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện nhà Hoàng Nhạc Nhạc, còn cả mỏ kim cương của mình: "Đúng rồi Phương lão, mỏ kim cương của cháu ở nước nào vậy?"
"Nước X" Phương Thiên nói: "Chẳng qua đó là do chính phủ lâm thời ký hợp đồng với chúng ta"
"Nước X?" Dương Minh giật mình. Quá trùng hợp rồi, mỏ vàng của nhà Hoàng Nhạc Nhạc ở Châu Phi không phải cũng tại nước X sao? Nếu thay đổi chính quyền thì mỏ kim cương của mình không phải cũng bị thu hồi sao. Dương Minh vội vàng nói: "Nếu đổi chính quyền thì có phải là hợp đồng của chúng ta không còn hiệu lực"
"Đố hắn dám. Tên tướng quân mới lên gửi mail cho tôi mà chào hỏi. Sau đó hỏi bao giờ tôi đến nhận mỏ kim cương đó. Tôi nhắn lại nói là bao giờ rảnh thì đến lấy" Phương Thiên không thèm để ý mà nói.
Dương Minh đúng là không còn gì để nói, cái gì gọi là chênh lệch đây. Nhà Hoàng Nhạc Nhạc bị ép đến bước đường cùng, còn Phương Thiên thì tên tướng quân kia lại cầu hắn đi nhận tài sản. Phương Thiên còn ở rất xa nữa chứ. Chẳng qua ai dám đắc tội Phương Thiên? Trừ phi tên tướng quân kia muốn chết.
Tên tướng quân kia nhất định hiểu rõ Phương Thiên không cần mỏ kim cương này. đối với Phương Thiên mà nói chút tiền đó không đáng gì. Nhưng dù là như vậy nếu hắn dám thu mỏ kim cương lại thì chắc không bao lâu nữa thì chết. Đây không phải là vấn đề để ý hay không, mà là vấn đề mặt mũi của Vua sát thủ.
"Chú có quen tên tướng quân đó không?" Dương Minh hỏi.
Có lẽ tên tướng quân kia biết con gái Hoàng gia là tình nhân của đồ đệ vua sát thủ thì không dám làm quá.
"Không biết hắn, ai biết sao hắn biết hòm thư của tôi. Có lẽ là thấy trong tài liệu của chính quyền trước" Phương Thiên nói: "Chẳng qua hắn nhờ chú giết một thủ lĩnh của thế lực đối địch. Tên này cũng biết muốn nắm chính quyền trong thời gian lâu dài là gần như không thể, chỉ có thể dựa vào ám sát đối thủ mà giảm nhẹ áp lực"
"Vậy chú đã nhận chưa?" Dương Minh hỏi.
"Cái này không phải đang nói chuyện với cháu sao. Thủ lĩnh thế lực đối địch cũng muốn ám sát tên tướng quân. Chẳng qua vẫn chưa ai nhận" Phương Thiên nói: "Loại nhiệm vụ này ít người làm. Mặc dù sát thủ rất lợi hại nhưng dù lợi hại hơn nữa cũng không bằng máy bay, xe tăng. Cho nên đăng mấy ngày mà không ai nhận"
"Vậy mà bảo cháu nhận?" Dương Minh trợn mắt há mồm. Hắn còn tưởng đây là chuyện tốt, thì ra nguy hiểm như vậy. Lão già Phương Thiên này không ngờ bảo mình đi mạo hiểm.
"Đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì khó, thử xem cũng được mà. Hơn nữa cậu cũng bảo tôi tìm nhiệm vụ giúp cậu mà"
"Được rồi, về cháu nghiên cứu một chút" Dương Minh đúng là bất đắc dĩ, chẳng qua có cũng còn hơn không mà. Dù sao hắn cũng phải đi giải quyết chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc nên thuận tiện kiếm chút tiền cũng ổn.
"Thù lao lần này sẽ cao hơn một chút. Chờ sau khi cậu quyết định thì gọi điện cho tôi"
"Vâng. Đúng, nhiệm vụ này có gấy không chú?" Dương Minh nói.
"Không gấp, cậu không tiếp thì cũng không ai tiếp. Sao, gần đây có rảnh không?" Phương Thiên hỏi.
"Vâng, cháu mới khai giảng nên chắc không có thời gian" Dương Minh nói.
Cả chiều Dương Minh giúp Phương Thiên dọn đồ để chuẩn bị chuyển nhà.
"Dương Minh, cậu có thể phân ra từng túi được không?" Phương Thiên thấy Dương Minh nhét loạn các thứ vào túi nên không nhịn được mà nói.
"Cháu cũng không biết các thứ này của chú có tác dụng gì. Chú bảo cháu cất như thế nào? Nếu là cháu thì ném hết đi rồi, đến nhà mới sẽ mua cho chú"
"Dùng quen rồi nên không muốn đổi. Thôi, để tôi tự làm"
/2205
|