Thiên nhiên chẳng có biến đổi gì, quả lê trên cây lê không đung đưa, hiển nhiên không có chuyện địa long cựa mình.
Có điều ngay sau đó thứ khiến hồ ly thấy sợ hãi thật sự đến từ Long.
Trước kia, Thiết Tâm Nguyên vốn cho rằng loại khí này chỉ là hư ảo, giờ thì biết chắc rồi, nó thật sự hữu hình, ít nhất hồ ly có thể cảm nhận được.
Bên trong hoàng cung, tiếng khóc mờ ảo cứ vang vọng mãi khiến mọi người sởn hết tóc gáy. Thông qua thị vệ tường thành nhỏ giọng trả lời, cuối cùng mới biết được căn nguyên nỗi sợ hãi này.
Một hài tử của hoàng đế không ra đời, một hoàng tử.
Hoàng đế nổi giận, đập chết tươi mười một cung nhân.
Sáng sớm, khi đại môn hoàng cung còn chưa mở, văn võ bá quan đang đứng chờ thì nhận được ý chỉ: Hôm nay bệ hạ không lâm triều.
Cho nên, toàn bộ thành Đông Kinh đều chìm vào phiền muộn, cho dù chó nhà ai có sủa loạn cũng không dám đánh đòn.
Một tòa thành theo hỉ - nộ - bi - ai của một người mà thay đổi.
Oai đế vương, ở kiếp trước, khi nhắc tới chuyện này thì Thiết Tâm Nguyên chỉ cười khẩy.
Giờ đến Đại Tống hắn mới thiết thân cảm nhận được rõ ràng, quyền lực là một thứ khủng khiếp đến mức nào.
Một tên khất cái tức giận, nhiều nhất chỉ ném gạch đập nát cửa sổ người nào mình ghét.
Một người dân thường tức giận, tối đa chỉ trút hết lên vợ con.
Một vị hoàng đế tức giận, gió mây phải biến sắc.
Trong tửu lâu không được nghe tiếng văn sĩ cao giọng đàm đạo với nhau, trong thanh lâu không được nghe tiếng đàn sáo, tiếng lả lơi mời gọi.
Hoàng đế Triệu Trinh nửa nằm nửa ngồi trên ghế mỹ nhân êm ái, áo mở ra hơn nửa. Phía dưới vũ công đang diễn điệu Thải Vi Vũ , chén rượu trên tay thậm chí còn bốc khói lượn lờ hư ảo.
Khí trời nóng bức, vậy mà trái tim ông ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Vương Tiệm trong mắt không còn vẻ nịnh nọt như thường ngày, mà lại ánh lên vẻ thô bạo lạnh lẽo. Đôi mắt cúvọ nhìn chăm chăm đám cung nữ đang múa, đám nhạc công đang đánh đàn, tùy thời chuẩn bị. Một khi có người sai lầm khiến hoàng đế tức giận, y sẽ lôi ra chém đầu ngay.
Len lén ngước mắt nhìn Hoàng đế, y thấy tròng mắt của ông ta đỏ rực như lửa than đang cháy.
Thải Vi Vũ đã diễn ba lần nhưng bất kể là nhạc công hay vũ nữ đều không một ai dám dừng lại. Dù rằng quần lụa mỏng đã ướt đẫm mồ hôi nhưng tất cả đều không dám lười biếng.
Hoàng hậu đứng ngay cửa cung nhìn thoáng qua hoàng đế bên trong, khẽ thở dài dẫn đám nội thị quay về. Nàng định mang cho hoàng chế một thố canh hạt sen ngân nhĩ được hầm rất kĩ.
Với một hoàng đế vừa bị tước đi hy vọng, chỉ một thố hạt sen ngân nhĩ thì không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng ông ta.
Từng tiếng hồ ly kêu to chợt thu hút sự chú ý của hoàng đế. Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, hắn trông thấy con Hồ ly trắng tinh đứng trên giả sơn nhìn hắn chằm chằm.
Vương Tiệm vội đẩy ô cửa sổ ra để hai bên tiện nhìn lẫn nhau.
- Ngươi đến an ủi trẫm hả?
- Triệu Trinh đã say, đôi mắt lờ đờ mông lung hỏi bâng quơ.
Hồ ly ngậm cuộn giấy, đi chầm chậm tới bên cửa sổ, sau đó chui vào nó lên bệ cửa.
Trên mặt Triệu Trinh xuất hiện nụ cười hiếm hoi, chỉ vào hồ ly:
- Ngươi tìm được gì thế? Tâm tình trẫm đang rất xấu, mấy thứ vớ vẩn không ăn thua đâu.
Hồ ly ngồi chồm hỗm dưới đất, ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Vương Tiệm vội vàng mang ra ít thịt dê để trước mặt hồ ly. Nó ngồi ăn ngon lành, được một lúc mới ngẩng đầu kêu to.
Không hiểu tại sao Vương Tiệm cầm cuộn giấy kia mở ra nhìn trong thoáng chộc vội vàng khép lại, sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất dâng lên hoàng đế:
- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành!
Triệu Trinh khẽ sững sờ, khẽ há miệng. Ngay lúc đó, Vương Tiệm bất chợt tự tiện đuổi đám vũ nữ, nhạc công đã mệt mỏi rã rời lẫn đám thị vệ, hoạn quan ra ngoài.
Triệu Trinh lạnh lùng nhìn y. Nếu không cho ông ta lý do chính đáng, hôm nay Vương Tiệm sẽ bị trừng phạt.
Vương Tiệm hớt hải chạy tới bên cạnh nói nhỏ:
- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành nha!
Triệu Trinh giương đôi mắt tò mò nhìn hồ ly đang gặm thịt dê say mê, túm lấy cuộn giấy trong tay Vương Tiệm, mở ra nhìn thì chau mày:
- Thần tí nỗ?
Vương Tiệm thấp giọng tấu:
- Khởi tấu bệ hạ, nếu nghiệm chứng vật này là thật thì… có thể nói ngân hồ đã lập công lớn cho Đại Tống ta.
Tây tặc Lý Nguyên Hạo cũng nhờ vật này mới có thể tung hoành vô địch ở biên giới tây bắc. Nô tỳ nghe nói Thần Tí Nỗ của Tây Hạ dùng gỗ yếm làm thân, gỗ đàn làm tên, sắt làm mũi tên, đồng làm lẫy, tết sợi đay làm dây cung. Cách ba trăm bước có thể bắn thủng trọng giáp, vô địch khi tác chiến ở đồng bằng.
Nô tỳ từng phái mật thám tiến vào nơi bị Tây tặc khống chế nhiều lần, bỏ ra vạn kim để cầu mua Thần Tí Nỗ mà không được, không ngờ là lúc bệ hạ buồn rầu nhất, ngân hồ lại dâng vật này cho bệ hạ.
Triệu Trinh do dự nhìn Vương Tiệm đang mừng như điên, mở rộng cuộn giấy trong tay ra, trên giấy vẽ chi chít các loại hình ảnh, dọc theo còn ghi chú rất nhiều chữ nhỏ. So sánh với bản vẽ của Công bộ, Triệu Trinh có cảm giác vật này không phải đồ giả.
Ông ta bỏ bản vẽ xuống, đứng dậy cầm lấy chén cơm của hồ ly, lập tức hồ ly cắn lấy ống tay áo của hắn đùa nghịch như cún con, nhìn thế nào cũng không giống linh thú.
Triệu Trinh trả chén cơm cho hồ ly, nhìn Vương Tiệm nói:
- Có phải tên cẩu nô tài nhà ngươi thấy trẫm thương tâm nên cố ý an bài trò này để trẫm vui không?
Nếu thật như vậy thì trẫm không trách ngươi, lát nữa để người nghiệm chứng thật giả xong, nếu là thật, cứ báo công lao của ngươi lên, trẫm sẽ ban thưởng.
Thiếu chút nữa Vương Tiệm cung phụng hồ ly như tổ tông, liên tục mang các loại thức ăn ngon trên bàn hoàng đế cho hồ ly ăn, thậm chí còn đút từng chút sữa đặc vừa pha cho hồ ly.
Vương Tiệm nghe hoàng đế hỏi như vậy, vô cùng muốn nhận công lao làm của mình, nhưng lại nghĩ hoàng đế ghét nhất bị người khác lừa gạt.
Y vội vàng xoay người nói:
- Quan gia, nô tỳ thề với trời, nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả. Đúng là hồ ly mang tới.
Triệu Trinh vẫn phân biệt được Vương Tiệm có đang lừa mình hay không. Nếu không phải là y, chẳng lẽ lại là cháu gái của Vương Đán làm?
Vương Tiệm quá hiểu hoàng đế, vội vàng nói:
- Quan gia, không thể là mẹ con Thiết Vương thị được! Nô tỳ có điều tra, sau khi Thiết Vương thị bị Hạ Tủng đoán mệnh, nhiều năm không gả chồng, sau đó không chịu được những lời đàm tiếu mà căm phẫn trốn nhà đi nhảy sông tự vẫn.
- Không ngờ lại được Thiết A Thất ở Thiết Gia trang cứu, hai người kết thành vợ chồng. Từ đó về sau, Thiết Vương thị cũng chưa từng qua lại với Vương thị, cho dù sau trận hồng thủy sáu năm trước, cũng chưa từng bước chân vào Vương phủ một lần, nàng cũng chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi.
Triệu Trinh vỗ vỗ hồ ly đang vùi đầu ăn, cười nói:
- Trước giờ trẫm không tin chuyện quỷ thần, chẳng lẽ chuyện này là ngoại lệ? Không thể nào!
- Vương Tiệm, tra rõ nguồn gốc của cuộn giấy này. Trước giờ hồ ly có ham mê thu thập đồ vật, có khi nó nhặt được ở nơi nào đó, trẫm nghĩ phạm vi cũng không lớn.
Vương Tiệm vội vàng đáp ứng, lén lút ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt giận dữ của hoàng đế đã hơi dịu đi, nói tiếp:
- Quan gia, hôm nay gió ấm dễ chịu, hay là ra ngoài một lát?
Triệu Trinh nhìn bầu trời bao la, cực kỳ trong sáng, thở dài nói:
- Một miếng ăn, một hớp uống đều do ông trời định sao? Có đôi khi trẫm thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc hoàng thiên hậu thổ có hình dáng gì.
Vương Tiệm vội vàng quỳ xuống khuyên can:
- Bệ hạ đừng nên nói thế, nghe nói năm xưa cũng vì Ân Trụ Vương bất kính với Hậu Thổ nương nương mới dẫn đến nước mất nhà tan…
Triệu Trinh phiền não phất tay áo nói:
- Trẫm biết rồi, ngươi cũng tuân theo tổ chế khuyên can, trẫm cũng không có cách nào khác. Đứng nhanh lên đi, chúng ta đi ra ngoài giải sầu.
Mọi người trong hoàng cung đều thở phào nhẹ nhõm khi biết tin hoàng đế chịu ra khỏi tẩm cung, ai cũng biết là nhờ hồ ly mà tâm trạng hoàng đế mới khá hơn. Cho nên, hồ ly đi tới đâu cũng được hoan nghênh nhiệt liệt.
Thiết Tâm Nguyên đợi đủ ba ngày mới nhận được tin tức hoàng gia ban thưởng cho hồ ly, Vương Nhu Hoa ngỡ ngàng khi thấy Vương Tiệm đưa đến lượng lớn tài vật, Thiết Tâm Nguyên còn cố gắng làm ra vẻ thảng thốt.
Vương Tiệm không dò được bất cứ tin tức hữu ích nào từ mẹ con Vương thị, đành phải bỏ lại cả đống ban thưởng rồi nhanh chóng rời đi. Chẳng qua là hai mẹ con nhà này may mắn nuôi được một con linh hồ, nếu không, địa vị của bọn họ làm sao xứng để mình đích thân đến.
Tất nhiên, ban thưởng dành cho hồ ly, mấy ngày qua, Vương Tiệm không ngủ không nghỉ, chỉ để tìm tàng bảo động của hồ ly theo lệnh hoàng đế, cuối cùng cũng tìm được ở một địa đạo cực kỳ bí ẩn trong hoàng cung.
Mồ hôi hắn chảy ròng ròng khi phát hiện địa đạo, nếu không phải bởi vì quá lâu đời, lối ra đã hoàn toàn sụp đổ thì y khó lòng thoát tội.
Tàng bảo động của hồ ly ở trong địa đạo, ngoại trừ một số chai lọ không biết tên ra, còn lại là vô số đồ vật linh tinh phát sáng không đáng giá tiền, phần lớn là phụ kiện bị mất của hoạn quan cung nữ.
Vương Tiệm không động chạm gì đến bảo tàng của hồ ly, hắn chỉ lén lút nhìn rồi lại lén lút bẩm báo cho hoàng đế.
- Nghĩa là bản vẽ Thần Tí Nỗ có nguồn gốc từ hoàng cung?
Triệu Trinh lạnh lùng hỏi.
Vương Tiệm gật đầu nói:
- Đúng vậy, quan gia, nô tỳ kiểm tra cuộn giấy, phát hiện loại giấy này chỉ có ở Cam Lương Đạo, khác xa giấy trong kinh.
Mặc dù tàng bảo động của linh hồ khá khô ráo, nhưng không có khả năng bảo tồn giấy tốt được, vì vậy, nô tỳ suy đoán, hẳn là linh hồ mới tìm được cuộn giấy, nếu không, chắc chắn đã bị chuột bọ cắn nát rồi.
- Giỏi, rõ ràng một trọng khí của quân đội quốc gia như Thần Tí Nỗ lại ở trong hoàng cung, chúng ta đi khẩn cầu lạy lục còn không được. Nếu không nhờ hồ ly, chẳng phải là Đại Tống ta và thứ trọng khí của quân đội quốc gia này vô duyên sao?
- Hừ hừ, lòng người hiểm ác, trẫm nuôi nấng hậu cung nhiều năm, vậy mà những người này còn không trung thành bằng một con hồ ly.
- Hồ ly nhìn trẫm thương tâm còn biết dâng bảo vật để trẫm cười, những người đó lại giấu trọng bảo như thế trong thâm cung, mặc cho quân đội Đại Tống hao binh tổn tướng cũng không hiến lên. Người không bằng cáo!
Vương Tiệm vội vàng hùa theo hoàng đế, nói:
- Là hồng phúc của bệ hạ nên dù thế nào vẫn chiếm được Thần Tí Nỗ…
Có điều ngay sau đó thứ khiến hồ ly thấy sợ hãi thật sự đến từ Long.
Trước kia, Thiết Tâm Nguyên vốn cho rằng loại khí này chỉ là hư ảo, giờ thì biết chắc rồi, nó thật sự hữu hình, ít nhất hồ ly có thể cảm nhận được.
Bên trong hoàng cung, tiếng khóc mờ ảo cứ vang vọng mãi khiến mọi người sởn hết tóc gáy. Thông qua thị vệ tường thành nhỏ giọng trả lời, cuối cùng mới biết được căn nguyên nỗi sợ hãi này.
Một hài tử của hoàng đế không ra đời, một hoàng tử.
Hoàng đế nổi giận, đập chết tươi mười một cung nhân.
Sáng sớm, khi đại môn hoàng cung còn chưa mở, văn võ bá quan đang đứng chờ thì nhận được ý chỉ: Hôm nay bệ hạ không lâm triều.
Cho nên, toàn bộ thành Đông Kinh đều chìm vào phiền muộn, cho dù chó nhà ai có sủa loạn cũng không dám đánh đòn.
Một tòa thành theo hỉ - nộ - bi - ai của một người mà thay đổi.
Oai đế vương, ở kiếp trước, khi nhắc tới chuyện này thì Thiết Tâm Nguyên chỉ cười khẩy.
Giờ đến Đại Tống hắn mới thiết thân cảm nhận được rõ ràng, quyền lực là một thứ khủng khiếp đến mức nào.
Một tên khất cái tức giận, nhiều nhất chỉ ném gạch đập nát cửa sổ người nào mình ghét.
Một người dân thường tức giận, tối đa chỉ trút hết lên vợ con.
Một vị hoàng đế tức giận, gió mây phải biến sắc.
Trong tửu lâu không được nghe tiếng văn sĩ cao giọng đàm đạo với nhau, trong thanh lâu không được nghe tiếng đàn sáo, tiếng lả lơi mời gọi.
Hoàng đế Triệu Trinh nửa nằm nửa ngồi trên ghế mỹ nhân êm ái, áo mở ra hơn nửa. Phía dưới vũ công đang diễn điệu Thải Vi Vũ , chén rượu trên tay thậm chí còn bốc khói lượn lờ hư ảo.
Khí trời nóng bức, vậy mà trái tim ông ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Vương Tiệm trong mắt không còn vẻ nịnh nọt như thường ngày, mà lại ánh lên vẻ thô bạo lạnh lẽo. Đôi mắt cúvọ nhìn chăm chăm đám cung nữ đang múa, đám nhạc công đang đánh đàn, tùy thời chuẩn bị. Một khi có người sai lầm khiến hoàng đế tức giận, y sẽ lôi ra chém đầu ngay.
Len lén ngước mắt nhìn Hoàng đế, y thấy tròng mắt của ông ta đỏ rực như lửa than đang cháy.
Thải Vi Vũ đã diễn ba lần nhưng bất kể là nhạc công hay vũ nữ đều không một ai dám dừng lại. Dù rằng quần lụa mỏng đã ướt đẫm mồ hôi nhưng tất cả đều không dám lười biếng.
Hoàng hậu đứng ngay cửa cung nhìn thoáng qua hoàng đế bên trong, khẽ thở dài dẫn đám nội thị quay về. Nàng định mang cho hoàng chế một thố canh hạt sen ngân nhĩ được hầm rất kĩ.
Với một hoàng đế vừa bị tước đi hy vọng, chỉ một thố hạt sen ngân nhĩ thì không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng ông ta.
Từng tiếng hồ ly kêu to chợt thu hút sự chú ý của hoàng đế. Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, hắn trông thấy con Hồ ly trắng tinh đứng trên giả sơn nhìn hắn chằm chằm.
Vương Tiệm vội đẩy ô cửa sổ ra để hai bên tiện nhìn lẫn nhau.
- Ngươi đến an ủi trẫm hả?
- Triệu Trinh đã say, đôi mắt lờ đờ mông lung hỏi bâng quơ.
Hồ ly ngậm cuộn giấy, đi chầm chậm tới bên cửa sổ, sau đó chui vào nó lên bệ cửa.
Trên mặt Triệu Trinh xuất hiện nụ cười hiếm hoi, chỉ vào hồ ly:
- Ngươi tìm được gì thế? Tâm tình trẫm đang rất xấu, mấy thứ vớ vẩn không ăn thua đâu.
Hồ ly ngồi chồm hỗm dưới đất, ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Vương Tiệm vội vàng mang ra ít thịt dê để trước mặt hồ ly. Nó ngồi ăn ngon lành, được một lúc mới ngẩng đầu kêu to.
Không hiểu tại sao Vương Tiệm cầm cuộn giấy kia mở ra nhìn trong thoáng chộc vội vàng khép lại, sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất dâng lên hoàng đế:
- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành!
Triệu Trinh khẽ sững sờ, khẽ há miệng. Ngay lúc đó, Vương Tiệm bất chợt tự tiện đuổi đám vũ nữ, nhạc công đã mệt mỏi rã rời lẫn đám thị vệ, hoạn quan ra ngoài.
Triệu Trinh lạnh lùng nhìn y. Nếu không cho ông ta lý do chính đáng, hôm nay Vương Tiệm sẽ bị trừng phạt.
Vương Tiệm hớt hải chạy tới bên cạnh nói nhỏ:
- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành nha!
Triệu Trinh giương đôi mắt tò mò nhìn hồ ly đang gặm thịt dê say mê, túm lấy cuộn giấy trong tay Vương Tiệm, mở ra nhìn thì chau mày:
- Thần tí nỗ?
Vương Tiệm thấp giọng tấu:
- Khởi tấu bệ hạ, nếu nghiệm chứng vật này là thật thì… có thể nói ngân hồ đã lập công lớn cho Đại Tống ta.
Tây tặc Lý Nguyên Hạo cũng nhờ vật này mới có thể tung hoành vô địch ở biên giới tây bắc. Nô tỳ nghe nói Thần Tí Nỗ của Tây Hạ dùng gỗ yếm làm thân, gỗ đàn làm tên, sắt làm mũi tên, đồng làm lẫy, tết sợi đay làm dây cung. Cách ba trăm bước có thể bắn thủng trọng giáp, vô địch khi tác chiến ở đồng bằng.
Nô tỳ từng phái mật thám tiến vào nơi bị Tây tặc khống chế nhiều lần, bỏ ra vạn kim để cầu mua Thần Tí Nỗ mà không được, không ngờ là lúc bệ hạ buồn rầu nhất, ngân hồ lại dâng vật này cho bệ hạ.
Triệu Trinh do dự nhìn Vương Tiệm đang mừng như điên, mở rộng cuộn giấy trong tay ra, trên giấy vẽ chi chít các loại hình ảnh, dọc theo còn ghi chú rất nhiều chữ nhỏ. So sánh với bản vẽ của Công bộ, Triệu Trinh có cảm giác vật này không phải đồ giả.
Ông ta bỏ bản vẽ xuống, đứng dậy cầm lấy chén cơm của hồ ly, lập tức hồ ly cắn lấy ống tay áo của hắn đùa nghịch như cún con, nhìn thế nào cũng không giống linh thú.
Triệu Trinh trả chén cơm cho hồ ly, nhìn Vương Tiệm nói:
- Có phải tên cẩu nô tài nhà ngươi thấy trẫm thương tâm nên cố ý an bài trò này để trẫm vui không?
Nếu thật như vậy thì trẫm không trách ngươi, lát nữa để người nghiệm chứng thật giả xong, nếu là thật, cứ báo công lao của ngươi lên, trẫm sẽ ban thưởng.
Thiếu chút nữa Vương Tiệm cung phụng hồ ly như tổ tông, liên tục mang các loại thức ăn ngon trên bàn hoàng đế cho hồ ly ăn, thậm chí còn đút từng chút sữa đặc vừa pha cho hồ ly.
Vương Tiệm nghe hoàng đế hỏi như vậy, vô cùng muốn nhận công lao làm của mình, nhưng lại nghĩ hoàng đế ghét nhất bị người khác lừa gạt.
Y vội vàng xoay người nói:
- Quan gia, nô tỳ thề với trời, nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả. Đúng là hồ ly mang tới.
Triệu Trinh vẫn phân biệt được Vương Tiệm có đang lừa mình hay không. Nếu không phải là y, chẳng lẽ lại là cháu gái của Vương Đán làm?
Vương Tiệm quá hiểu hoàng đế, vội vàng nói:
- Quan gia, không thể là mẹ con Thiết Vương thị được! Nô tỳ có điều tra, sau khi Thiết Vương thị bị Hạ Tủng đoán mệnh, nhiều năm không gả chồng, sau đó không chịu được những lời đàm tiếu mà căm phẫn trốn nhà đi nhảy sông tự vẫn.
- Không ngờ lại được Thiết A Thất ở Thiết Gia trang cứu, hai người kết thành vợ chồng. Từ đó về sau, Thiết Vương thị cũng chưa từng qua lại với Vương thị, cho dù sau trận hồng thủy sáu năm trước, cũng chưa từng bước chân vào Vương phủ một lần, nàng cũng chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi.
Triệu Trinh vỗ vỗ hồ ly đang vùi đầu ăn, cười nói:
- Trước giờ trẫm không tin chuyện quỷ thần, chẳng lẽ chuyện này là ngoại lệ? Không thể nào!
- Vương Tiệm, tra rõ nguồn gốc của cuộn giấy này. Trước giờ hồ ly có ham mê thu thập đồ vật, có khi nó nhặt được ở nơi nào đó, trẫm nghĩ phạm vi cũng không lớn.
Vương Tiệm vội vàng đáp ứng, lén lút ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt giận dữ của hoàng đế đã hơi dịu đi, nói tiếp:
- Quan gia, hôm nay gió ấm dễ chịu, hay là ra ngoài một lát?
Triệu Trinh nhìn bầu trời bao la, cực kỳ trong sáng, thở dài nói:
- Một miếng ăn, một hớp uống đều do ông trời định sao? Có đôi khi trẫm thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc hoàng thiên hậu thổ có hình dáng gì.
Vương Tiệm vội vàng quỳ xuống khuyên can:
- Bệ hạ đừng nên nói thế, nghe nói năm xưa cũng vì Ân Trụ Vương bất kính với Hậu Thổ nương nương mới dẫn đến nước mất nhà tan…
Triệu Trinh phiền não phất tay áo nói:
- Trẫm biết rồi, ngươi cũng tuân theo tổ chế khuyên can, trẫm cũng không có cách nào khác. Đứng nhanh lên đi, chúng ta đi ra ngoài giải sầu.
Mọi người trong hoàng cung đều thở phào nhẹ nhõm khi biết tin hoàng đế chịu ra khỏi tẩm cung, ai cũng biết là nhờ hồ ly mà tâm trạng hoàng đế mới khá hơn. Cho nên, hồ ly đi tới đâu cũng được hoan nghênh nhiệt liệt.
Thiết Tâm Nguyên đợi đủ ba ngày mới nhận được tin tức hoàng gia ban thưởng cho hồ ly, Vương Nhu Hoa ngỡ ngàng khi thấy Vương Tiệm đưa đến lượng lớn tài vật, Thiết Tâm Nguyên còn cố gắng làm ra vẻ thảng thốt.
Vương Tiệm không dò được bất cứ tin tức hữu ích nào từ mẹ con Vương thị, đành phải bỏ lại cả đống ban thưởng rồi nhanh chóng rời đi. Chẳng qua là hai mẹ con nhà này may mắn nuôi được một con linh hồ, nếu không, địa vị của bọn họ làm sao xứng để mình đích thân đến.
Tất nhiên, ban thưởng dành cho hồ ly, mấy ngày qua, Vương Tiệm không ngủ không nghỉ, chỉ để tìm tàng bảo động của hồ ly theo lệnh hoàng đế, cuối cùng cũng tìm được ở một địa đạo cực kỳ bí ẩn trong hoàng cung.
Mồ hôi hắn chảy ròng ròng khi phát hiện địa đạo, nếu không phải bởi vì quá lâu đời, lối ra đã hoàn toàn sụp đổ thì y khó lòng thoát tội.
Tàng bảo động của hồ ly ở trong địa đạo, ngoại trừ một số chai lọ không biết tên ra, còn lại là vô số đồ vật linh tinh phát sáng không đáng giá tiền, phần lớn là phụ kiện bị mất của hoạn quan cung nữ.
Vương Tiệm không động chạm gì đến bảo tàng của hồ ly, hắn chỉ lén lút nhìn rồi lại lén lút bẩm báo cho hoàng đế.
- Nghĩa là bản vẽ Thần Tí Nỗ có nguồn gốc từ hoàng cung?
Triệu Trinh lạnh lùng hỏi.
Vương Tiệm gật đầu nói:
- Đúng vậy, quan gia, nô tỳ kiểm tra cuộn giấy, phát hiện loại giấy này chỉ có ở Cam Lương Đạo, khác xa giấy trong kinh.
Mặc dù tàng bảo động của linh hồ khá khô ráo, nhưng không có khả năng bảo tồn giấy tốt được, vì vậy, nô tỳ suy đoán, hẳn là linh hồ mới tìm được cuộn giấy, nếu không, chắc chắn đã bị chuột bọ cắn nát rồi.
- Giỏi, rõ ràng một trọng khí của quân đội quốc gia như Thần Tí Nỗ lại ở trong hoàng cung, chúng ta đi khẩn cầu lạy lục còn không được. Nếu không nhờ hồ ly, chẳng phải là Đại Tống ta và thứ trọng khí của quân đội quốc gia này vô duyên sao?
- Hừ hừ, lòng người hiểm ác, trẫm nuôi nấng hậu cung nhiều năm, vậy mà những người này còn không trung thành bằng một con hồ ly.
- Hồ ly nhìn trẫm thương tâm còn biết dâng bảo vật để trẫm cười, những người đó lại giấu trọng bảo như thế trong thâm cung, mặc cho quân đội Đại Tống hao binh tổn tướng cũng không hiến lên. Người không bằng cáo!
Vương Tiệm vội vàng hùa theo hoàng đế, nói:
- Là hồng phúc của bệ hạ nên dù thế nào vẫn chiếm được Thần Tí Nỗ…
/55
|