Đôi chân dài trắng nõn phớt hồng quấn chặt lấy thắt lưng nam tử, khẽ lắc lư theo chuyển động chậm rãi nhịp nhàng của hắn, những tiếng rên rỉ yêu kiều không khống chế được mà tuôn trào ra từ hai cánh môi đỏ tươi, tóc đen thật dài buông xõa, trải trên chiếc giường lót đệm gấm, vòng eo mảnh mai bị bàn tay mạnh mẽ của nam nhân nắm chặt, thon nhỏ đến mức giống như hắn chỉ hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.
Trên lồng ngực màu lúa mạch của Tiêu Lăng Thiên có những giọt mồ hôi dày đặc, dọc theo vân da, chậm rãi chảy xuống, cuối cùng rơi xuống thân thể cô gái nằm bên dưới, tạo thành hình thù như những bông hoa nhỏ trên làn da trắng như tuyết. Nam căn nóng cứng chậm rãi ra vào cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, cảm nhận khoái cảm tuyệt đỉnh mà nơi chật hẹp, mềm mại đó của nàng mang lại.
Mỗi một lần tiến vào đều mạnh mẽ lại thong thả, ác ý nghiền nát nơi mẫn cảm nhất của nàng, sau đó, ngay trước khi khoái cảm đến lại lập tức rời đi. Cứ tái diễn như vậy, dần dần, đã biến thành một loại hành hạ, nàng bị hắn ngăn cản chỉ cách một bước ngay trước ngưỡng cao trào, không cách nào đạt tới được.
Khoái cảm và đau khổ cũng nhau hành hạ khiến cho đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc ngập nước, nàng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Lăng Thiên, hai chân siết lại càng chặt, mong rằng mỗi một lần rời đi, hắn cũng sẽ phải chịu sự níu giữ nóng bỏng, nàng ngày càng im lặng muốn hắn nhiều hơn.
Nhưng dáng vẻ yếu ớt mềm mại như vậy của nàng lại càng khơi dậy ý đồ xấu xa của Tiêu Lăng Thiên. Hắn buộc mình dừng lại, khẽ cọ xát ở lối vào mật huyệt, không chịu tiến thẳng vào. Hắn vỗ cái mông nhỏ của nàng, cắn lỗ tai nàng, thì thầm:
“Muốn? Muốn thì tự mình động thử xem.”
Hơi thở nóng bỏng bên tai khiến gương mặt nàng ửng hồng, nàng ngửi thấy mùi gỗ thông quen thuộc, nay đã hòa lẫn mùi xạ hương, vờn quanh hai người lúc này là ham muốn nồng đậm. Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của hắn hơi vươn ra, một tay nắm lấy eo nàng, một tay đặt lên vai nàng, lập tức ôm nàng ngồi trong lòng mình.
“A!”
Nơi cứng rắn của hắn mượn lực từ chuyển động của nàng mà đột nhiên xông thẳng vào cơ thể nàng, chạm thật sâu vào hoa tâm, cảm giác bất ngờ được lấp đầy khiến nàng không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Hắn ngừng lại trong chốc lát, để cho nàng có thể thức ứng với kích thước của mình. Ánh mắt của hắn phát sáng dị thường, giống như lóe ra một ngọn lửa tăm tối, hắn cúi đầu, cánh môi lưu luyến trên bờ vai Dạ Nguyệt Sắc, thì thầm gọi tên nàng:
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc.”
Giọng nói của hắn vì cố gắng đè nén dục vọng mà trở nên khàn khàn… Hắn giống như một con báo muốn chậm rãi thưởng thức con mồi mỹ vị, dần dần, từng chút một hưởng thụ vị ngọt, biến quá trình bổ sung năng lượng trở thành một loại hưởng thụ không gì sánh được.
Ngón tay tà ác vẽ vài vòng trên sống lưng nàng rồi chậm rãi trượt xuống, đường cong của thiếu nữ uyển chuyển, mềm mại đến kỳ diệu, bởi vì dục vọng mà nhuộm một màu hoa đào tươi đẹp. Hô hấp kịch liệt khiến đôi gò bồng đào nho nhỏ phập phồng trước mắt Tiêu Lăng Thiên, ngay tức khắc khiến cho Tiêu Lăng Thiên càng bị ngọn lửa tình dục hừng hực thiêu đốt.
Vì xấu hổ, Dạ Nguyệt Sắc chỉ dám ngồi yên, không dám chuyển động, quay đầu không chịu nhìn hắn. Tiêu Lăng Thiên dịu dàng nhưng kiên quyết xoay mặt nàng qua, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, mút vào thật sâu.
Tay hắn vịn chặt eo nàng, chậm rãi chuyển động lên xuống, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu những động tác chậm chạp, vừa triền miên quấn quýt lấy lưỡi hắn, vừa chuyển động thân thể an ủi dục vọng của hắn. Khoái cảm cực hạn lại ùa tới lần nữa, Tiêu Lăng Thiên cũng không còn cách nào có thể khống chế tiết tấu của mình, ôm vòng eo nàng bắt đầu điên cuồng chuyển động, mỗi một lần đều vừa nhanh, vừa mạnh mẽ tiến vào chỗ sâu của nàng.
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy thân thể sắp bùng cháy, mỗi một lần Tiêu Lăng Thiên tiến sâu vào đều đưa nàng đến đỉnh điểm vui thích. Nàng bị hắn ôm chặt trong lòng, thân thể khẽ ngửa ra sau, miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô thức, mặc cho cảm giác vui sướng từ cơ thể đoạt đi tất cả cảm giác của nàng, chỉ còn lại nam tử bên canh, vĩnh viễn không buông tay.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, một đôi uyên ương phía sau tấm rèm đỏ này cách xa khỏi mưa gió chốn trần gian, trốn vào trong thiên đường tự do tự tại của bọn họ.
Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, những người biết thân phận của bọn họ trong Tụ Nghĩa sơn trang đều tuân theo ý chỉ của Tiêu Lăng Thiên mà biết điều giữ bí mật. Sau khi nhà họ Bạch cử hành tang lễ của Bạch Kính và Tiển Thanh Ngọc, các nhân vật trong võ lâm cũng đã tản đi gần hết, chỉ còn lại Mạc đại tiên sinh tạm thời làm minh chủ võ lâm chủ trì đại cục. Nam Cung Tuấn ở lại trong trang dưỡng thương, Lâm Vãn Y chờ sư phụ của hắn, Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đương nhiên phải ở lại hầu hạ chủ nhân, chỉ là, trại chủ trại Thiên Thủy, Sa Lãng, không biết vì sao cũng nán lại, mỗi ngày đều đi dạo khắp nơi trong trang nhưng không chịu rời đi.
Mộ Dung Tư Duệ và Bạch Phi Loan không biết đã bị dẫn tới đâu, Dạ Nguyệt Sắc không còn nghe được tin tức của bọn họ nữa. Tuy nhiên, Mộ Dung thế gia trên giang hồ bị một thế lực không rõ tiêu diệt chỉ trong một đêm, và một số môn phái cũng tan rã một cách khó hiểu, thế lực của Bích Lạc cung và Tinh La môn tăng vọt, lực lượng trên giang hồ lặng lẽ biến hóa, nhưng những chuyện này cũng chẳng phải chuyện mà nữ đế Ngâm Phong quốc muốn quan tâm.
Thời gian Tiêu Lăng Thiên rời khỏi đế đô đã sắp tròn một tháng, số lượng tin tức mà Dạ Tầm đưa đến trong đêm đã tăng lên rõ rệt, chứng tỏ chuyện quan trọng trong triều cần Tiêu Lăng Thiên tự mình xử lý đã bắt đầu nhiều hơn. Dạ Nguyệt Sắc biết bọn họ rời kinh thành đã quá lâu, nhất định đã đến lúc trở về, Tiêu Lăng Thiên lại chẳng quan tâm, ban ngày xử lý chuyện công xong sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy, buổi tối lại cùng nàng sống chết triền miên.
Bốn năm ngày cứ như thế trôi qua, cuối cùng, trong một buổi hoàng hôn, bọn họ cũng chờ được sư phụ của Lâm Vãn Y. Ông lão từ núi Phượng Minh kia mặc một bộ y phục màu xanh bình thường, cầm một cây gậy trúc bình thường, mái tóc và râu màu trắng xám, ngoại trừ một đôi mắt sáng, nhìn thế nào cũng chẳng khách gì một ông lão bình thường trên đường.
Lâm Vãn Y hiển nhiên là đã lâu chưa gặp sư phụ, đầu tiên cung kính hành đại lễ, sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình của ông gần đây. Ông nói qua loa về một số việc gần đây của mình, Lâm Vãn Y vẫn nhớ việc Dạ Nguyệt Sắc trúng cổ độc, đợi sư phụ dùng cơm tối xong liền muốn dẫn ông tới gặp Tiêu Lăng Thiên.
Lần này Tiêu Lăng Thiên có việc muốn nhờ vả, vì vậy, hắn chủ động tới Lam Tuyết hiên, nơi ở của Lâm Vãn Y, chào hỏi. Hắn cười dặn Dạ Ngụy Sắc không cần lo lắng, sắp xếp nàng ở lại trong Tùng Lam viện, không cho người khác đi cùng, Tiêu Lăng Thiên một mình tới Lam Tuyết hiên.
Dạ Nguyệt Sắc choàng áo khoác thật dày đứng trong Sắt Phong đình, không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mây bay, sương mù tan, mặt trăng lên, mặt trời lặn. Đợi đến lúc bầu trời lấp lánh ánh sao, Tiêu Lăng Thiên mới mang theo cái lạnh của gió thu, bước trên lá rụng, trở về.
Tay áo của hắn tung bay, gió đêm thổi dây cột tóc hắn ra phía sau, phong thái như mây bay, bước đi uy vũ như rồng lượn.
Nàng đứng dậy chờ đón hắn, bước nhẹ từng bước tới gần hắn. Dưới ánh trăng như nước, đôi mắt nàng lấp lánh, toàn thuân thuần khiết như đang tỏa sáng, dung nhan thanh lệ như dòng suối giữa tháng. Ánh mắt nàng mỉm cười nhìn người kia, trong vắt như nước mùa xuân, cao quý như tinh linh ánh trăng.
“Nói chuyện thế nào rồi?” Bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy, hơi ấm thoang thoảng từ lòng bàn tay tràn vào tim.
“Rất thuận lợi. Nàng đang chờ ta?” Tay nàng thật lạnh.
“Thuận tiện ngắm sao thôi. Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Tiếp theo đương nhiên là hồi cung.” Tiêu Lăng Thiên dùng một tay ôm ngang người nàng, sải bước vào trong nhà: “Chúng ta đã rời đi quá lâu, cũng nên trở về ra mặt rồi.”
“Hồi cung? Vậy chuyện giải cổ phải làm thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy cổ áo Tiêu Lăng Thiên hỏi: “Chẳng lẽ không tìm được manh mối sao?”
“Không phải. Phương hướng đại khái đã rõ ràng, nhưng chuyện này không gấp được, phải phái người đi tìm hiểu trước đã. Nàng ấy, đã buông thả quá lâu rồi, đã sắp đến lễ mừng năm mới, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, bệ hạ của ta.”
“Chẳng phải có chàng rồi sao, điện hạ của ta.” Dạ Nguyệt Sắc tinh nghịch cười cười với hắn, khiến cho hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần này ra ngoài giang hồ, Tiêu Lăng Thiên lấy được thông tin ngoài dự đoán, coi như chuyến này đi cũng không uổng công. Chuyện giải cổ đã điều tra nhiều năm, không cấp bách, nhưng ngược lại cửa ải cuối năm đã đến, có một số lễ mừng quan trọng bắt buộc nữ đế và nhiếp chính vương phải tham dự, vì vậy chuyện hồi cung đã không thể lần nữa được nữa.
Ngày hôm sau, khi Dạ Nguyệt Sắc tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên nữa, Nguyệt Minh và mọi người cũng vội vội vàng vàng chuẩn bị hành trang, xem ra lập tức sẽ lên đường. Sau khi rửa mặt, nàng muốn tìm xem Tiêu Lăng Thiên đang ở đâu, không ngờ nhìn thấy hắn ở hậu viện mà nàng rất ít khi lui tới.
Tình hình có chút kỳ quái khiến nàng dừng bước, không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng người ở bên kia lại đã nhìn thấy nàng.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng, đứng ngược lại với hướng sáng khiến cho Tiêu Lăng Thiên tôn quý giống như một vị thần. Hắn vươn tay về phía nàng, luôn luôn dịu dàng như vậy.
“Nàng dậy rồi, mau tới đây.”
Dạ Nguyệt Sắc hơi do dự nhìn bên cạnh chân hắn, nơi đó, Tiêu Ti Vân trong bộ trang phục màu xanh ngọc bích đang khom người quỳ dưới đất, hai vai khẽ run, dù không nhìn thấy gương mặt nàng cũng biết nàng đang khóc.
“Tới đây.” Hắn vẫn vươn tay về phía nàng, cố chấp muốn nàng đi tới.
Cuối cùng, Dạ Nguyệt Sắc cũng cất bước đi tới nắm lấy tay hắn, ngay sau đó, nàng bị hắn ôm vào lòng.
“Vì sao không mặc áo khoác, không sợ lạnh sao, Nguyệt Minh đang làm gì.” Hắn thoáng trách cứ hỏi nàng.
“Nguyệt Minh đang thu dọn hành lý, ta thấy thời tiết rất đẹp nên không mặc, chàng đừng trách Nguyệt Minh. Hai người đang làm gì vậy?” Nàng nhìn Tiêu Ti Vân quỳ trên mặt đất khóc không ra tiếng, hỏi có chút hồ nghi.
“Không có chuyện gì.” Tiêu Lăng Thiên hời hợt đáp lại, khi quay đầu nói với Tiêu Ti Vân, trong giọng nói lại có một chút lạnh lùng khó phát hiện.
“Chuyện này ngươi có thể tự mình quyết định, không cần hỏi ta, liên lạc sau này vẫn theo quy củ cũ, do đường chủ của các ngươi chịu trách nhiệm. Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Tiêu Ti Vân hành lễ rồi đứng dậy rời đi, từ đầu tới cuối không để bọn họ nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng dựa vào trực giác mà Dạ Nguyệt Sắc biết, lúc này nhất định nàng ta đang lệ rơi đầy mặt. Cảm giác khó hiểu trong lòng khiến nàng không khỏi nhìn Tiêu Lăng Thiên một cái.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Tiêu Lăng Thiên cười vuốt mái tóc của nàng: “Không có việc gì, Sa Lãng cầu hôn nàng ta, nàng ta tới hỏi ý kiến của ta mà thôi.”
Đương nhiên chuyện không phải chỉ đơn giản như thế, rốt cuộc hắn đã đánh giá thấp tâm tư của Tiêu Ti Vân. Không ngờ lần này Tiêu Ti Vân lại đến thổ lộ tấm lòng với hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cho dù cả đời làm nô tỳ cũng không sao. Nhưng hắn không muốn Dạ Nguyệt Sắc có bất cứ hiểu lầm gì nên dứt khoát từ chối, đương nhiên, chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần thiết để Dạ Nguyệt Sắc biết.
Dạ Nguyệt Sắc vô cùng thông minh, bầu không khí như vậy, tâm trạng như vậy, chuyện như thế nào nàng cũng có thể đoán được ít nhiều. Nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng cách đối nhân xử thế của Tiêu Lăng Thiên, nếu hắn đã không muốn cho nàng biết, nàng cũng sẽ không hỏi tới nữa.
“Ta thấy hành lý đã chuẩn bị gần xong, khi nào chúng ta lên đường?” Chuyển đề tài, nàng nhớ tới mục đích tới tìm hắn.
“Ăn sáng xong chúng ta sẽ lên đường.” Tiêu Lăng Thiên ôm lấy nàng đi về phía phòng khách.
“Lăng Tự Thủy cũng đi cùng chúng ta sao?”
“Nàng có thể gọi nàng ta là Ti Thủy, nàng ta cùng tổ với Ti Vân, đều mượn chữ trong tên ta để làm họ. Nàng ta chịu trách nhiệm liên lạc bên ngoài, sẽ không đi cùng chúng ta, vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ta thấy mấy ngày nay nàng và thiếu gia Nam Cung gia ở cùng nhau vô cùng thú vị, nếu không đi cùng chúng ta cũng thật đáng tiếc.”
“Nàng ta và Nam Cung Tuấn sao?”
Tiêu lăng Thiên dường như muốn nói gì đó, lúc này bọn họ đã đi vào trong phòng, Nguyệt Minh nhìn thấy bọn họ liền chạy tới báo cáo một số chuyện lộ trình, câu chuyện này lại bị đặt xuống, nàng mỉm cười nhìn mọi người trong viện bận rộn chuẩn bị hành trang.
Bọn họ, sắp về nhà.
Trên lồng ngực màu lúa mạch của Tiêu Lăng Thiên có những giọt mồ hôi dày đặc, dọc theo vân da, chậm rãi chảy xuống, cuối cùng rơi xuống thân thể cô gái nằm bên dưới, tạo thành hình thù như những bông hoa nhỏ trên làn da trắng như tuyết. Nam căn nóng cứng chậm rãi ra vào cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, cảm nhận khoái cảm tuyệt đỉnh mà nơi chật hẹp, mềm mại đó của nàng mang lại.
Mỗi một lần tiến vào đều mạnh mẽ lại thong thả, ác ý nghiền nát nơi mẫn cảm nhất của nàng, sau đó, ngay trước khi khoái cảm đến lại lập tức rời đi. Cứ tái diễn như vậy, dần dần, đã biến thành một loại hành hạ, nàng bị hắn ngăn cản chỉ cách một bước ngay trước ngưỡng cao trào, không cách nào đạt tới được.
Khoái cảm và đau khổ cũng nhau hành hạ khiến cho đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc ngập nước, nàng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Lăng Thiên, hai chân siết lại càng chặt, mong rằng mỗi một lần rời đi, hắn cũng sẽ phải chịu sự níu giữ nóng bỏng, nàng ngày càng im lặng muốn hắn nhiều hơn.
Nhưng dáng vẻ yếu ớt mềm mại như vậy của nàng lại càng khơi dậy ý đồ xấu xa của Tiêu Lăng Thiên. Hắn buộc mình dừng lại, khẽ cọ xát ở lối vào mật huyệt, không chịu tiến thẳng vào. Hắn vỗ cái mông nhỏ của nàng, cắn lỗ tai nàng, thì thầm:
“Muốn? Muốn thì tự mình động thử xem.”
Hơi thở nóng bỏng bên tai khiến gương mặt nàng ửng hồng, nàng ngửi thấy mùi gỗ thông quen thuộc, nay đã hòa lẫn mùi xạ hương, vờn quanh hai người lúc này là ham muốn nồng đậm. Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của hắn hơi vươn ra, một tay nắm lấy eo nàng, một tay đặt lên vai nàng, lập tức ôm nàng ngồi trong lòng mình.
“A!”
Nơi cứng rắn của hắn mượn lực từ chuyển động của nàng mà đột nhiên xông thẳng vào cơ thể nàng, chạm thật sâu vào hoa tâm, cảm giác bất ngờ được lấp đầy khiến nàng không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Hắn ngừng lại trong chốc lát, để cho nàng có thể thức ứng với kích thước của mình. Ánh mắt của hắn phát sáng dị thường, giống như lóe ra một ngọn lửa tăm tối, hắn cúi đầu, cánh môi lưu luyến trên bờ vai Dạ Nguyệt Sắc, thì thầm gọi tên nàng:
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc.”
Giọng nói của hắn vì cố gắng đè nén dục vọng mà trở nên khàn khàn… Hắn giống như một con báo muốn chậm rãi thưởng thức con mồi mỹ vị, dần dần, từng chút một hưởng thụ vị ngọt, biến quá trình bổ sung năng lượng trở thành một loại hưởng thụ không gì sánh được.
Ngón tay tà ác vẽ vài vòng trên sống lưng nàng rồi chậm rãi trượt xuống, đường cong của thiếu nữ uyển chuyển, mềm mại đến kỳ diệu, bởi vì dục vọng mà nhuộm một màu hoa đào tươi đẹp. Hô hấp kịch liệt khiến đôi gò bồng đào nho nhỏ phập phồng trước mắt Tiêu Lăng Thiên, ngay tức khắc khiến cho Tiêu Lăng Thiên càng bị ngọn lửa tình dục hừng hực thiêu đốt.
Vì xấu hổ, Dạ Nguyệt Sắc chỉ dám ngồi yên, không dám chuyển động, quay đầu không chịu nhìn hắn. Tiêu Lăng Thiên dịu dàng nhưng kiên quyết xoay mặt nàng qua, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, mút vào thật sâu.
Tay hắn vịn chặt eo nàng, chậm rãi chuyển động lên xuống, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu những động tác chậm chạp, vừa triền miên quấn quýt lấy lưỡi hắn, vừa chuyển động thân thể an ủi dục vọng của hắn. Khoái cảm cực hạn lại ùa tới lần nữa, Tiêu Lăng Thiên cũng không còn cách nào có thể khống chế tiết tấu của mình, ôm vòng eo nàng bắt đầu điên cuồng chuyển động, mỗi một lần đều vừa nhanh, vừa mạnh mẽ tiến vào chỗ sâu của nàng.
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy thân thể sắp bùng cháy, mỗi một lần Tiêu Lăng Thiên tiến sâu vào đều đưa nàng đến đỉnh điểm vui thích. Nàng bị hắn ôm chặt trong lòng, thân thể khẽ ngửa ra sau, miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô thức, mặc cho cảm giác vui sướng từ cơ thể đoạt đi tất cả cảm giác của nàng, chỉ còn lại nam tử bên canh, vĩnh viễn không buông tay.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, một đôi uyên ương phía sau tấm rèm đỏ này cách xa khỏi mưa gió chốn trần gian, trốn vào trong thiên đường tự do tự tại của bọn họ.
Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, những người biết thân phận của bọn họ trong Tụ Nghĩa sơn trang đều tuân theo ý chỉ của Tiêu Lăng Thiên mà biết điều giữ bí mật. Sau khi nhà họ Bạch cử hành tang lễ của Bạch Kính và Tiển Thanh Ngọc, các nhân vật trong võ lâm cũng đã tản đi gần hết, chỉ còn lại Mạc đại tiên sinh tạm thời làm minh chủ võ lâm chủ trì đại cục. Nam Cung Tuấn ở lại trong trang dưỡng thương, Lâm Vãn Y chờ sư phụ của hắn, Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đương nhiên phải ở lại hầu hạ chủ nhân, chỉ là, trại chủ trại Thiên Thủy, Sa Lãng, không biết vì sao cũng nán lại, mỗi ngày đều đi dạo khắp nơi trong trang nhưng không chịu rời đi.
Mộ Dung Tư Duệ và Bạch Phi Loan không biết đã bị dẫn tới đâu, Dạ Nguyệt Sắc không còn nghe được tin tức của bọn họ nữa. Tuy nhiên, Mộ Dung thế gia trên giang hồ bị một thế lực không rõ tiêu diệt chỉ trong một đêm, và một số môn phái cũng tan rã một cách khó hiểu, thế lực của Bích Lạc cung và Tinh La môn tăng vọt, lực lượng trên giang hồ lặng lẽ biến hóa, nhưng những chuyện này cũng chẳng phải chuyện mà nữ đế Ngâm Phong quốc muốn quan tâm.
Thời gian Tiêu Lăng Thiên rời khỏi đế đô đã sắp tròn một tháng, số lượng tin tức mà Dạ Tầm đưa đến trong đêm đã tăng lên rõ rệt, chứng tỏ chuyện quan trọng trong triều cần Tiêu Lăng Thiên tự mình xử lý đã bắt đầu nhiều hơn. Dạ Nguyệt Sắc biết bọn họ rời kinh thành đã quá lâu, nhất định đã đến lúc trở về, Tiêu Lăng Thiên lại chẳng quan tâm, ban ngày xử lý chuyện công xong sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy, buổi tối lại cùng nàng sống chết triền miên.
Bốn năm ngày cứ như thế trôi qua, cuối cùng, trong một buổi hoàng hôn, bọn họ cũng chờ được sư phụ của Lâm Vãn Y. Ông lão từ núi Phượng Minh kia mặc một bộ y phục màu xanh bình thường, cầm một cây gậy trúc bình thường, mái tóc và râu màu trắng xám, ngoại trừ một đôi mắt sáng, nhìn thế nào cũng chẳng khách gì một ông lão bình thường trên đường.
Lâm Vãn Y hiển nhiên là đã lâu chưa gặp sư phụ, đầu tiên cung kính hành đại lễ, sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình của ông gần đây. Ông nói qua loa về một số việc gần đây của mình, Lâm Vãn Y vẫn nhớ việc Dạ Nguyệt Sắc trúng cổ độc, đợi sư phụ dùng cơm tối xong liền muốn dẫn ông tới gặp Tiêu Lăng Thiên.
Lần này Tiêu Lăng Thiên có việc muốn nhờ vả, vì vậy, hắn chủ động tới Lam Tuyết hiên, nơi ở của Lâm Vãn Y, chào hỏi. Hắn cười dặn Dạ Ngụy Sắc không cần lo lắng, sắp xếp nàng ở lại trong Tùng Lam viện, không cho người khác đi cùng, Tiêu Lăng Thiên một mình tới Lam Tuyết hiên.
Dạ Nguyệt Sắc choàng áo khoác thật dày đứng trong Sắt Phong đình, không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mây bay, sương mù tan, mặt trăng lên, mặt trời lặn. Đợi đến lúc bầu trời lấp lánh ánh sao, Tiêu Lăng Thiên mới mang theo cái lạnh của gió thu, bước trên lá rụng, trở về.
Tay áo của hắn tung bay, gió đêm thổi dây cột tóc hắn ra phía sau, phong thái như mây bay, bước đi uy vũ như rồng lượn.
Nàng đứng dậy chờ đón hắn, bước nhẹ từng bước tới gần hắn. Dưới ánh trăng như nước, đôi mắt nàng lấp lánh, toàn thuân thuần khiết như đang tỏa sáng, dung nhan thanh lệ như dòng suối giữa tháng. Ánh mắt nàng mỉm cười nhìn người kia, trong vắt như nước mùa xuân, cao quý như tinh linh ánh trăng.
“Nói chuyện thế nào rồi?” Bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy, hơi ấm thoang thoảng từ lòng bàn tay tràn vào tim.
“Rất thuận lợi. Nàng đang chờ ta?” Tay nàng thật lạnh.
“Thuận tiện ngắm sao thôi. Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Tiếp theo đương nhiên là hồi cung.” Tiêu Lăng Thiên dùng một tay ôm ngang người nàng, sải bước vào trong nhà: “Chúng ta đã rời đi quá lâu, cũng nên trở về ra mặt rồi.”
“Hồi cung? Vậy chuyện giải cổ phải làm thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy cổ áo Tiêu Lăng Thiên hỏi: “Chẳng lẽ không tìm được manh mối sao?”
“Không phải. Phương hướng đại khái đã rõ ràng, nhưng chuyện này không gấp được, phải phái người đi tìm hiểu trước đã. Nàng ấy, đã buông thả quá lâu rồi, đã sắp đến lễ mừng năm mới, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, bệ hạ của ta.”
“Chẳng phải có chàng rồi sao, điện hạ của ta.” Dạ Nguyệt Sắc tinh nghịch cười cười với hắn, khiến cho hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần này ra ngoài giang hồ, Tiêu Lăng Thiên lấy được thông tin ngoài dự đoán, coi như chuyến này đi cũng không uổng công. Chuyện giải cổ đã điều tra nhiều năm, không cấp bách, nhưng ngược lại cửa ải cuối năm đã đến, có một số lễ mừng quan trọng bắt buộc nữ đế và nhiếp chính vương phải tham dự, vì vậy chuyện hồi cung đã không thể lần nữa được nữa.
Ngày hôm sau, khi Dạ Nguyệt Sắc tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên nữa, Nguyệt Minh và mọi người cũng vội vội vàng vàng chuẩn bị hành trang, xem ra lập tức sẽ lên đường. Sau khi rửa mặt, nàng muốn tìm xem Tiêu Lăng Thiên đang ở đâu, không ngờ nhìn thấy hắn ở hậu viện mà nàng rất ít khi lui tới.
Tình hình có chút kỳ quái khiến nàng dừng bước, không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng người ở bên kia lại đã nhìn thấy nàng.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng, đứng ngược lại với hướng sáng khiến cho Tiêu Lăng Thiên tôn quý giống như một vị thần. Hắn vươn tay về phía nàng, luôn luôn dịu dàng như vậy.
“Nàng dậy rồi, mau tới đây.”
Dạ Nguyệt Sắc hơi do dự nhìn bên cạnh chân hắn, nơi đó, Tiêu Ti Vân trong bộ trang phục màu xanh ngọc bích đang khom người quỳ dưới đất, hai vai khẽ run, dù không nhìn thấy gương mặt nàng cũng biết nàng đang khóc.
“Tới đây.” Hắn vẫn vươn tay về phía nàng, cố chấp muốn nàng đi tới.
Cuối cùng, Dạ Nguyệt Sắc cũng cất bước đi tới nắm lấy tay hắn, ngay sau đó, nàng bị hắn ôm vào lòng.
“Vì sao không mặc áo khoác, không sợ lạnh sao, Nguyệt Minh đang làm gì.” Hắn thoáng trách cứ hỏi nàng.
“Nguyệt Minh đang thu dọn hành lý, ta thấy thời tiết rất đẹp nên không mặc, chàng đừng trách Nguyệt Minh. Hai người đang làm gì vậy?” Nàng nhìn Tiêu Ti Vân quỳ trên mặt đất khóc không ra tiếng, hỏi có chút hồ nghi.
“Không có chuyện gì.” Tiêu Lăng Thiên hời hợt đáp lại, khi quay đầu nói với Tiêu Ti Vân, trong giọng nói lại có một chút lạnh lùng khó phát hiện.
“Chuyện này ngươi có thể tự mình quyết định, không cần hỏi ta, liên lạc sau này vẫn theo quy củ cũ, do đường chủ của các ngươi chịu trách nhiệm. Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Tiêu Ti Vân hành lễ rồi đứng dậy rời đi, từ đầu tới cuối không để bọn họ nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng dựa vào trực giác mà Dạ Nguyệt Sắc biết, lúc này nhất định nàng ta đang lệ rơi đầy mặt. Cảm giác khó hiểu trong lòng khiến nàng không khỏi nhìn Tiêu Lăng Thiên một cái.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Tiêu Lăng Thiên cười vuốt mái tóc của nàng: “Không có việc gì, Sa Lãng cầu hôn nàng ta, nàng ta tới hỏi ý kiến của ta mà thôi.”
Đương nhiên chuyện không phải chỉ đơn giản như thế, rốt cuộc hắn đã đánh giá thấp tâm tư của Tiêu Ti Vân. Không ngờ lần này Tiêu Ti Vân lại đến thổ lộ tấm lòng với hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cho dù cả đời làm nô tỳ cũng không sao. Nhưng hắn không muốn Dạ Nguyệt Sắc có bất cứ hiểu lầm gì nên dứt khoát từ chối, đương nhiên, chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần thiết để Dạ Nguyệt Sắc biết.
Dạ Nguyệt Sắc vô cùng thông minh, bầu không khí như vậy, tâm trạng như vậy, chuyện như thế nào nàng cũng có thể đoán được ít nhiều. Nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng cách đối nhân xử thế của Tiêu Lăng Thiên, nếu hắn đã không muốn cho nàng biết, nàng cũng sẽ không hỏi tới nữa.
“Ta thấy hành lý đã chuẩn bị gần xong, khi nào chúng ta lên đường?” Chuyển đề tài, nàng nhớ tới mục đích tới tìm hắn.
“Ăn sáng xong chúng ta sẽ lên đường.” Tiêu Lăng Thiên ôm lấy nàng đi về phía phòng khách.
“Lăng Tự Thủy cũng đi cùng chúng ta sao?”
“Nàng có thể gọi nàng ta là Ti Thủy, nàng ta cùng tổ với Ti Vân, đều mượn chữ trong tên ta để làm họ. Nàng ta chịu trách nhiệm liên lạc bên ngoài, sẽ không đi cùng chúng ta, vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ta thấy mấy ngày nay nàng và thiếu gia Nam Cung gia ở cùng nhau vô cùng thú vị, nếu không đi cùng chúng ta cũng thật đáng tiếc.”
“Nàng ta và Nam Cung Tuấn sao?”
Tiêu lăng Thiên dường như muốn nói gì đó, lúc này bọn họ đã đi vào trong phòng, Nguyệt Minh nhìn thấy bọn họ liền chạy tới báo cáo một số chuyện lộ trình, câu chuyện này lại bị đặt xuống, nàng mỉm cười nhìn mọi người trong viện bận rộn chuẩn bị hành trang.
Bọn họ, sắp về nhà.
/84
|