Nhật sắc dục tận hoa hàm yên, Nguyệt minh như tố sầu bất miên *, Tô Tái Tình đúng là đang ở đây trong ánh trăng bao la mà trằn trọc khó ngủ.
* Trích ‘trường tương tư 2’ của Lý Bạch. Tạm dịch:
Ánh dương sắp lặn khói lồng hoa
Nỗi buồn như tỏ dưới trăng ngà
Buổi nói chuyện chiều hôm nay với nhiếp chính vương làm cho nàng lần đầu tiên nhận thức sơ bộ với chỗ ở hiện tại của nàng.
Nàng hiện tại đang sinh sống trên mảnh đất này, nơi bị một dòng sông Lạc Thủy chia cắt từ đông sang tây thành hai đại lục. Ngâm Phong quốc thờ phụng Phong Thần trên đông đại lục ngăn cách với Lâm Thủy quốc thờ phụng Thủy Thần trên tây đại lục bởi dòng Lạc Thủy, phân tranh đã mấy trăm năm.
Thần dân Ngâm Phong quốc tin tưởng rằng Phong Thần cường tráng uy vũ che chở bọn họ chính là chiến thần bách chiến bách thắng. Vì vậy, toàn dân Ngâm Phong quốc thượng võ, dân chúng dũng mãnh. Lâm Thủy quốc thì ham muốn đất đai Ngâm Phong giàu có đông đúc, sản vật phì nhiêu, thường xuyên khởi binh xâm phạm, mấy năm gần đây dường như tình hình hai nước lại căng thẳng hơn.
Tổ tiên nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên là phụ tá đắc lực của hoàng đế khai quốc, từ khi dựng nước tới nay đã quyền cao chức trọng. Khi thánh chủ khai quốc chết, quốc quân đời thứ hai vẫn còn nằm trong tã lót, trước khi chết để lại di chiếu lệnh cho Tiêu Thị nhiếp chính phụ quốc, giúp đỡ ấu chủ. Từ sau đó, Tiêu thị nắm giữ triều chính đến nay đã hơn một trăm bảy mươi năm.
Trước khi Tiêu Lăng Thiên mười bảy tuổi vẫn luôn rèn luyện trong quân đội, khi mười bảy tuổi ông nội là Thượng Nhất Nhâm nhiếp chính vường bệnh chết, hắn lập tức kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương. Tiêu Thị tuy rằng uy chấn triều đình hơn trăm năm, nhưng để cho một thiếu niên mười bảy tuổi nhiếp chính nắm giữ đất nước vẫn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Khi đó ấu chủ nữ đế Triêu Húc lên ngôi mới được ba năm, vừa mới sáu tuổi, đương nhiên không thể nắm triều đình trong tay. Vì thế một số đại thần bắt đầu nảy sinh dị tâm, muốn lật đổ Tiêu Thi, tự mình nếm thử tư vị nhiếp chính. Nhưng không ngờ thiếu niên này tâm cơ sâu như biển, trí tuệ vô cùng, thủ đoạn cao siêu, lại vững vàng nắm giữ quân quyền. Âm thầm sử dụng thủ đoạn sấm chớp, lung lạc quan viên, chém giết kỳ quái, trong một mảnh huyết vũ tinh phong ngồi vững vị trí, tiếp thục thần thoại Tiêu Thị nhiếp chính.
Tiêu Lăng Thiên nhiếp chính đến nay đã bảy năm, bảy năm nay hắn thi hành chính sách mới, tận sức phát triển kinh tế thương mại. Ngâm Phong quốc hiện nay chính trị ổn định, kinh tế phồn vinh, thực lực thịnh vượng, lại trường kỳ ở biên giới diễn binh luyện võ, Lâm Thủy quốc cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Theo tình hình này, Ngâm Phong quốc này mặc dù trên danh nghĩa phụng Dạ Thị là quốc chủ, nhưng trên thực tế sớm đã là thiên hạ của Tiêu Thị.
Thật không biết vận khí của mình là tốt hay xấu, may mắn không chết nhưng lại nhập vào trên người nữ đế ở địa vị khó xử như thế này, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Khẽ thở dài một hơi, Tô Tái Tình ôm quần áo đẩy cái gối đứng dậy. Thật sự là ngủ không được, đi tản bộ thôi.
Chậm rãi đẩy cửa Tử Thần cung mở ra, nữ đế mặc trung y nguyệt sắc đứng ở cửa, Thương Hải Nguyệt Minh đang trực đêm cùng đám người xung quanh vội vàng quỳ xuống.
“Hoàng Thượng! Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó, gọi bọn nô tài đi vào là được.”
“Không cần.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Trẫm chỉ muốn tản bộ, Nguyệt Minh đi lấy giúp trẫm áo choàng đến đây đi.”
Tản bộ? Bây giờ? Thương Hải Nguyệt Minh hai mắt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt đi tản bộ? Nữ đế rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
“Hoàng Thượng, hiện tại sắc trời đã tối, không bằng ngày mai hãy đi” Thương Hải thật cẩn thận mở miệng lại bị nữ đế ngắt lời.
“Trẫm chỉ muốn nhìn ánh trăng một chút, các ngươi không cần phải sợ nhiếp chính vương trách phạt, ta tự có cách nói với hắn. Nguyệt Minh, còn không mau đi?”
Nguyệt Minh chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy thiếu nữ gần mười ba tuổi này lại tản mát ra uy nghiêm hoàng gia trước giờ chưa từng có, làm cho nàng bất giác cúi đầu. Cảm thấy hơi chần chờ, khẽ lên tiếng rồi lập tức vào trong nội điện tìm y phục. Chủ thượng đã nói nếu không phải chuyện lớn thì cứ theo ý nàng ấy, tản bộ hẳn cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Tìm được một bộ áo choàng gấm màu tím nhạt hoa văn mây, nhẹ nhàng choàng lên người nữ đế, nữ hài tử kia quay đầu cười nhạt với nàng.
“Thương Hải cùng Nguyệt Minh hầu hạ là được, những người khác không cần đi theo.”
Dứt lời nàng xoay người đi vào trong bóng đêm. Nguyệt Minh vội vàng từ trong tay cung nhân nhận một cái đèn cung đình lung linh chuôi ngọc nạm vàng, đi phía trước nữ đế cầm đèn soi đường cho nàng, Thương Hải yên lặng đi theo phía sau nữ đế.
“Hoàng Thượng muốn đến đâu tản bộ?”
Chợt nhớ tới hoa đào rực rỡ trong ngự hoa viên ngày ấy, thanh niên tuyệt sắc ở dưới tàng cây đào kia mỉm cười.
“Đi ngự hoa viên một chút đi.”
Nguyệt Minh cầm đèn đi tới ngự hoa viên, lúc này trăng đã lên giữa trời, gió mát đầu hè mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, nhẹ nhàng ôn nhu phủ trên mặt. Ánh trăng mờ mờ hắt xuống, chiếu vào hoa cỏ tươi tốt trong ngự hoa viên, giống như sáng tỏ khói sương, giống như bừng tỉnh mộng nhẹ.
Thiếu nữ bọc trong áo choàng tím nhạt kia, xõa mái tóc đen dài, nàng giống như yêu tinh bóng đêm ngang qua giấc mộng trong ánh trăng này. Trên trời tân nguyệt như câu, như câu nàng trở lại cõi mơ kiếp trước. (trăng khuyết như cái móc)
Kiếp trước, nàng cũng thường thường giống như thế này, khi nửa đêm không một bóng người, một mình dạo chơi trong hoa viên bệnh viện.
Vì sao ư? Khi đó không hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại, là vì cô đơn vắng lặng chăng.
Tô Tái Tình sinh ra trong một gia tộc vô cùng có ảnh hưởng, trong gia tộc vừa có quan lớn trong giới chính trị, lại buôn bán lớn. Trong dạng gia tộc này, đương đương nhiên nhiên sẽ có rất nhiều ân oán.
Cha nàng là người thừa kế của gia tộc, vì chạy không thoát số mệnh hôn nhân chính trị mà phải cưới con gái quan to, sinh ra chị gái Sơ Tình của nàng. Sau khi mẹ của Sơ Tình vì bệnh qua đời, ông lại cưới con gái kinh doanh thế gia làm vợ, sinh ra em gái Tô Vãn Tình và em trai Tô Dạ Thần. Còn nàng, chẳng qua là kết quả của một đoạn nhạc đệm phong lưu của cha, cũng chính là con riêng mà mọi người hay nói.
Trong một đại gia tộc xuất hiện một đứa con riêng cũng chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên, cha nàng cũng thừa nhận phần thân thể này của ông, theo thứ bậc mà cho nàng cái tên Tái Tình.
Chẳng qua là, nàng vừa không giống chị cả sau lưng có quan lớn hỗ trợ, vừa không giống em trai em gái có mẹ đến che chở. Thân phận con gái thứ hai vốn đã nửa vời lúng túng, hơn nữa nàng vừa sinh ra đã được chuẩn đoán có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, đối với gia tộc không có giá trị gì, đương nhiên lại càng không được cha chú ý.
Mẹ của nàng vốn định thừa dịp cha nàng mất vợ, sinh một đứa con trai để vào vị trí vợ chính thức, ai ngờ lại sinh ra một đứa con gái có bệnh. Tự biết mẫu bằng tử quý nhập chủ hào môn vô vọng, lập tức cực kỳ thực tế cầm một số tiền lớn chạy lấy người, từ đó không còn xuất hiện nữa. (mẹ giàu sang vì con, gả vào nhà giàu có)
Cha đương nhiên không rảnh để chăm sóc nàng, sau khi lấy vợ mới cũng không cần thiết phải chú ý tới nàng, liền sắp xếp nàng ở trong bệnh viện. Lần này ở lại, chính là ở cho đến lúc chết.
Về mặt tiền bạc cha cũng không bạc đãi nàng, nàng ở phòng bệnh được chăm sóc tốt nhất, không thể đến trường thì mời thầy giáo đến bên giường dạy nàng. Nhưng số lần cha và mẹ trên danh nghĩa của nàng đến nhìn nàng ít đến thê thảm, nàng cùng chị em gái và em trai cũng vẻn vẹn gặp mặt có vài lần, không thể đến trường nên cũng không có bạn bè, chỉ có cùng với bảo mẫu trong nhà phái tới chăm sóc nàng tình cảm còn coi như thâm hậu chút ít.
Bệnh này của nàng từ nhỏ đã được bác sĩ dặn phải khống chế cảm xúc. Không thể quá thương tâm, không thể quá vui vẻ. Không thể vận động mạnh, bất cứ thời điểm nào cũng không thể kích động. Cũng không biết vì nguyên nhân này hay vì nàng trời sinh lạnh bạc, nàng luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Một mình lẳng lặng trên giường đọc sách, nghe nhạc, ngẩn người. Mặc dù chính mình không cảm giác được, nhưng rơi vào trong mắt người khác chính là một đứa nhỏ cô đơn đáng thương.
Nàng cảm thấy nàng thật giống như luôn luôn chờ cái chết đến, bác sĩ nói nàng có thể sống đến năm mười chín tuổi đã là kỳ tích, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể kéo dài cái kỳ tích này đến sinh nhật hai mươi tuổi.
Nhớ tới cái ngày chết đi kia, trước mắt chỉ có thân ảnh màu trắng của bác sĩ y tá bận rộn, loáng thoáng còn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của bảo mẫu. Người thân của mình lại một người cũng không thấy, ra đi thật sự rất vắng lặng a!
Sau đó thì sao? Sau đó lại phát hiện mình có thể mở mắt ra, nhìn đến màn che màu trắng như mây như khói, long sàng gỗ tử đàn khắc rồng, nàng nghĩ đang ở trên thiên đường.
Thì ra không phải thiên đường a! Nghĩ một chút, nàng có chút tự giễu cười cười, tình cảnh hiện tại của mình, có lẽ ở cửa địa ngục cũng không bằng.
“Hoàng Thượng xin dừng bước, đi tới phía trước là Chính Kiền cung.” Nguyệt Minh dẫn đường phía trước nhẹ giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Chính Kiền cung là chỗ nào? Trẫm không thể đi sao?”
“Cái này?” Nguyệt Minh có chút khó xử liếc nhìn Thương Hải một cái.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Chính Kiền cung chính là tẩm cung của nhiếp chính vương.” Thương Hải khom người đáp.
“Nhiếp chính vương ở lại trong hoàng cung?” Tô Tái Tình có chút giật mình, “Hắn không có phủ đệ của mình sao?”
“Nhiếp chính vương ở ngoài cung có vương phủ, nhưng để tiện xử lý triều chính, phần lớn thời gian đều ở trong cung.”
“Vậy sao.” Nàng gật gật đầu, nhìn cung điện phía trước. Lầu vũ cao lớn hoa mỹ kia khí thế khiếp người, làm cho nàng không khỏi nhớ tới nhiếp chính vương tuấn mỹ vô song lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại đại khái là trên dưới mười giờ tối, dùng thời gian cổ đại thì đại khái là giờ hợi. Trong Chính Kiền cung kia đèn đuộc sáng trưng, có lẽ Tiêu Lăng Thiên còn chưa nghỉ ngơi.
Bình tĩnh nhìn trong chốc lát, quyết định không cần nghĩ tới hắn nữa. Tô Tái Tình xoay người đi về hướng lúc đầu. Một tia buồn ngủ đánh úp lại, thân thể tiểu cô nương này quả nhiên không thích hợp ngủ trễ.
Trở lại tẩm cung, nằm trên long sàng, Tô Tái Tình mơ mơ màng màng nghĩ, Dạ Nguyệt Sắc, tên không tệ. Tô Tái Tình đã bị người thân bỏ qua, nàng cũng đem nàng bỏ qua luôn. Từ ngày mai trở đi, nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc nữ đế Ngâm Phong quốc. Những chuyện cũ trước kia đều quên đi.
Mái hiên bên này, nữ đế nặng nề rơi vào mộng đẹp. Mái hiên bên kia, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên lẳng lặng nghe nữ quan hồi báo. Ánh nến sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, ném xuống một cái bóng sáng tối, mang tới cho đuôi lông mày trên khóe mắt một tia ánh sáng đẹp đẽ, giấu đi ánh sáng sắc bén trong mắt.
Đêm dạo chơi ngự hoa viên? Nha đầu kia hành động càng ngày càng quỷ dị. Cũng được, để cho nàng nhiều ngày thanh nhàn như vậy, ngày mai cũng nên tiếp tục bắt đầu trò chơi.
Giờ Mão (tầm 5h sáng), khi hầu hết mọi người còn đang yên giấc, nữ đế Triêu Húc Dạ Nguyệt Sắc đã phải trang phục chỉnh tề an tọa trên long ỷ tại Minh Quang Điện, bắt đầu cùng triều thần lâm triều.
Minh Quang Điện là chính điện lớn nhất, uy nghiêm nhất hoàng thành, cũng chính là Kim Loan Điện mà người ta hay nói. Cả tòa đại điện hoa mỹ lộng lẫy, khí thế hào hùng, tường đỏ, ngói vàng rực rỡ. Điện cao ba mươi ba thước, rộng năm mươi năm thước, sâu ba mươi chín thước, sàn nhà lát cẩm thạch soi được bóng người. Hai bên điện là chín chín tám mốt cột trụ đường kính một thước chạm trổ rồng vàng. Trong điện treo một trăm đèn lồng nhỏ bằng ngọc lưu ly nạm vàng chiếu sáng đại điện như ban ngày. Phía trên chín bậc thềm bằng ngọc đặt một tấm bình phòng bằng vàng ròng, trên bình phong chạm khắc bức “Cửu long tranh châu”. Trên bức vẽ, mắt rồng đều nhìn chằm chằm vào viên Phỉ Thúy, tất cả đều đang tranh giành viên Dạ Minh Châu to lớn không gì sánh được. Rồng vàng uy phong được ánh đèn chiếu vào trở nên cực kì sinh động, tràn đầy màu sắc như muốn phá vách tường bay ra.
Phía trước bình phong là ngự tọa cao nhất. Ngự tọa này giống hệt như long ỷ trong ngự thư phòng, chỉ là nó lớn gấp đôi và không chỉ dùng Bạch Ngọc tinh khiết chế tạo thành, mà còn gắn lên mỗi một hoa văn điêu khắc những đường kim tuyết rất nhỏ. Cả long ỷ lập tức vàng ngọc rực rỡ, hết sức cao quý xa xỉ.
Lúc này, nữ đế Triêu Húc Dạ Nguyệt Sắc đội mũ miện màu trắng, mặc áo bào màu trắng thêu rồng bằng chỉ vàng, quấn thắt lưng vàng ngọc, đi giày màu trắng, đoan đoan chính chính ngồi trên ngự tọa ——- ngủ gật!
Bên trái phía dưới ngự tọa là một chiếc ghế dựa Bạch Ngọc gắn rồng vàng nhỏ hơn ngự tọa một chút. Nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên đầu đội mũ Bạch Ngọc, mặc trường bào màu trắng thêu rồng bằng chỉ bạc ngồi ngay ngắn phía trên. Hắn vốn đã tuấn tú đến cực điểm, lúc này lại càng lộ vẻ cao quý làm cho người ta không dám nhìn gần.
Dưới thềm ngọc, văn võ bá quan chia sang hai bên. Đủ loại triều phục vì cấp bậc khác nhau mà thêu những hoa văn màu sắc khác nhau, quan văn mặc triều phục màu đỏ thêu hình chim bay đứng bên trái. Quan võ mặc triều phục màu đen thêu hình thú vật đứng bên phải.
Tiêu Lăng Thiên vừa nghe quần thần dưới điện nghị sự, vừa nhìn nữ đế ngang nhiên ngủ gật trên ngự tọa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hôm qua khi Tiêu Lăng Thiên tìm được Dạ Nguyệt Sắc, nàng đang dựa trên nhuyễn tháp trong Ám Tuyết Đình bên hồ ngự uyển ngủ trưa. Chiếc nhuyễn tháp này vốn đặt trong Tử Thần Điện, nàng sai người đem tới, nói muốn đọc sách. Có lẽ là gió quá ấm áp, xem một lúc liền ngủ thiếp đi.
Tiêu Lăng Thiên đi tới, nhìn thấy một bức “Hải đường xuân thụy” như vậy. Trong hồ ngự uyển sắc trời xanh nhạt, trong vườn hoa đào đỏ như ráng chiều chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng. Thiếu nữ kia mặc xiêm y màu đỏ, tóc dài như mây bay tản ra trên tháp, ngón tay xanh miết như bạch ngọc còn đang nắm một quyển sách, tại đây trong ngày hè yên tĩnh sau giờ ngọ này lại làm tâm trạng của hắn vì cảnh tượng yên bình xinh đẹp này mà bừng tỉnh.
Xua tay ngăn cản thị nữ thông báo, Tiêu Lăng Thiên đi vào Ám Tuyết Các, ngồi bên cạnh nhuyễn tháp vừa thưởng thức phong cảnh vừa chờ Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại. Dạ Nguyệt Sắc ngủ vốn không sâu, lại bị một cảm giác rất mãnh liệt quấy nhiễu nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là dung nhan nam nhân tuấn mỹ dưới làn gió ấm áp. Bị vẻ tuyệt sắc kia làm kinh sợ, nhất thời nàng nói không nên lời.
Tiêu Lăng Thiên đã bàn luận xong một số chính sự nên thay một thân cẩm bào màu xanh da trời, tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây màu bạc buộc lên, tuấn dật sống động đến khó tả. Lúc này, đôi mắt phượng sáng như sao kia đang cười như không cười nhìn nàng.
“Bệ hạ đã tỉnh?”
“Điện hạ!” Nàng hoàn hồn, có chút hoảng hốt muốn ngồi dậy lại bị hắn dùng một tay nhẹ nhàng chặn lại.
“Bệ hạ cứ nằm mà nói đi.”
“Thế này sao được.” Trong lòng nàng chấn động, có một loại dự cảm xấu.
“Không sao, dù sao sau này bệ hạ sẽ ít có thời gian nhàn rỗi như thế này, lúc này tận hưởng một chút đi.” Đôi môi nhỏ của hắn kéo lên một độ cong xinh đẹp, nhưng nụ cười này ở trong lòng Dạ Nguyệt Sắc lại tà ác cực độ.
“Ý của điện hạ là?” Trái tim nàng rơi thẳng xuống dưới chân.
“Lúc trước, long thể của bệ hạ bất an, nghỉ ngơi đã nửa tháng. Bây giờ thân thể đã tốt, đương nhiên phải vào triều đình xử lý triều chính. Những bài vở bị ngừng lại do bệ hạ ngã bệnh, từ mai cũng nên tiếp tục. Cho nên, sau này bệ hạ sẽ rất bận rộn, thời gian ngắm hoa xuân, rảnh rỗi ngủ trưa như thế này, sợ là sẽ không có nhiều.”
Vào triều? Xử lý triều chính? Dạ Nguyệt Sắc cười lạnh trong lòng, từ khi nào đã đến lượt nàng xử lý triều chính?
“Chính sự của triều đình từ trước đến giờ đã có nhiếp chính vương xử lý, điện hạ cũng không phụ lòng mong đợi của trẫm mà giải quyết rất ngay ngắn rõ ràng, trẫm giao cho điện hạ cũng rất yên tâm. Chuyện trẫm vào triều cũng là…”
Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Lăng Thiên cắt ngang. Hắn thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong giọng nói như có bão tuyết mù mịt.
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng ám chỉ vi thần độc tài quyền hành, lòng dạ bất chính?”
“Đương nhiên không phải như vậy!” Dạ Nguyệt Sắc giật mình trong lòng, nhiếp chính vương trước mắt rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật. Khí thế bức người này giống như mũi đao sắc bén thoáng hiện lên trong đêm tối, đâm thẳng vào trái tim nàng.
“Chỉ là trẫm nghĩ tuổi trẫm còn quá nhỏ, rồi quốc sự một chữ cũng không biết, mong điện hạ tiếp tục san sẻ giúp trẫm thôi.”
“San sẻ giúp bệ hạ đương nhiên là trách nhiệm của vi thần,” Hắn thu hồi vẻ kiên quyết lạnh như băng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt. “Chỉ là bệ hạ cũng phải tự chuẩn bị cho tốt. Bệ hạ đã mười ba, còn hai năm nữa sẽ cập kê, mười sáu tuổi sẽ phải thành hôn rồi tự mình chấp chính. Sau khi bệ hạ tự mình chấp chính, thần đương nhiên phải lùi về phía sau. Nếu bây giờ bệ hạ còn không quan tâm đến quốc sự, tương lai tự mình chấp chính thì phải làm thế nào?”
Lời lẽ của hắn chuẩn xác hợp lý, một giọt nước cũng không lọt nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Tới cướp lại đi, giãy dụa đi, ta đã cho nàng cơ hội. Cô bé thông mình, mau tới đây cướp lại đi. Nàng không cướp, ta không có đối thủ, trò chơi này còn có ý nghĩ gì?
(Suy nghĩ BT à nha)
Cập kê? Thành hôn? Tự mình chấp chính? Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phát hiện mình đã quá ngây thơ. Đúng vậy a, cố bé mười ba tuổi ở thế kỷ hai mốt còn đang học năm thứ nhất trung học nha, cho nên nàng không nghĩ tới hai năm nữa mình sẽ cập kê, cũng có nghĩa là sẽ phải lập gia đình. Theo lời nói của Tiêu Lăng Thiên có thể hiểu rằng dường như Hoàng Đế mười sáu tuổi đều phải thành thân, sau đó tự mình chấp chính. Vậy, mình thì sao?
Nàng không muốn kết hôn khi mới có mười sáu tuổi, càng không muốn vì chính trị mà gả cho người mình không yêu. Kiếp trước nàng đã không có bất cứ thứ gì, kiếp này nàng đã quyết định mình phải sống một lần cho tốt, sao có thể đánh mất chính mình trong hôn nhân chính trị? Huống chi nàng cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ cần nàng thành thân xong, Tiêu Lăng Thiên sẽ biết điều trả lại quyền lực cho nàng. Hai ngày nay nàng đã đọc sách sử, những Hoàng đế đời trước dường như cứ thành hôn xong, có con nỗi dõi lập tức băng hà. Nếu nàng dám thành thân, chỉ sợ còn cách cái chết kỳ lạ cũng không xa lắm.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Lăng Thiên có thật là trung thần lương tướng, thật lòng muốn trao lại quyền hành cho nàng, nàng cũng không cho là mình có đủ bản lĩnh quản lý một đất nước. Ngâm Phong quốc này nếu giao cho nàng, chỉ sợ rất nhanh sẽ mất nước.
Nhưng những lời nói của Tiêu Lăng Thiên, cho dù suy nghĩ từ phía nào đều là những lời nói thật không thể phản bác, thật sự không có lý do gì để cự tuyệt. Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn truyền xuống ý chỉ của nhiếp chính vương rằng, từ ngay mại hoàng đế bệ hạ phải lên triều sớm, sau đó khom người lui ra, để lại một mình nàng tại chỗ vắt óc sy nghĩ biện pháp.
Không có cách đối phó thì kết quả chính là như thế này! Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên ngự tọa cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng thân thể đứa trẻ này quá thiếu giấc ngủ. Cơn buồn ngủ như một làn sóng ập tới làm cho nàng không cách nào kháng cự. Hôm nay mới đầu giờ Dần, chính là bốn giờ sáng, nàng đã bị bọn nữ tì kéo ra khỏi long sàng, mơ mơ màng màng rửa mặt dùng bữa sau đó bắt đầu mặc y phục, chỉ mặc xiêm y thôi cũng đã mất cả canh giờ, sau đó được “hộ tống” đến Kim Loan điện này, bắt đầu cùng quần thần lâm triều nghị sự.
Nghị sự? Nàng oán hận nghĩ trong lòng, ta cũng chỉ là một quân cờ, các ngươi muốn nghị thì nghị, cần gì phải kéo ta tới làm ta ngủ cũng không ngon. Không khỏi lại nghĩ tới tên nhiếp chính vương muốn nàng mỗi ngày đều phải lên triều sớm, trong lòng lại ai oán kêu một tiếng, chẳng lẽ nhiếp chính vương muốn dùng biện pháp này hành hạ nàng tới chết?
“Khởi bẩm Thánh thượng, khởi bẩm nhiếp chính vương, thần nhận được mật báo rằng gần đây Lâm Thủy quốc thường xuyên điều động binh lực, bắt đầu tập kết về phía Chiến Vân Thành, sợ rằng ít ngày nữa sẽ có mưu đồ.”
Giọng nói quan viên tấu trình rốt cuộc cũng thành công kéo Dạ Nguyệt Sắc từ trong cơn buồn ngủ trở về. Nàng nhẹ cắn môi dưới, trong lòng tự ra lệnh truyệt đối không được ở trước mặt quan lại làm ra chuyện gì mất mặt. Đau đớn làm cho nàng phấn chấn tinh thần, nàng ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng.
Bước ra khỏi hàng trình tấu là một người trẻ tuổi ngoài dự đoán, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi đã đứng ở vị trí thứ hai trong số quan võ. Nói cách khác, trong đám quan võ, hắn là quan viên gần bằng với Thừa tướng, chừng ấy tuổi đã làm đến chức quan cao như thế, đương nhiên là có chút quá trẻ tuổi.
Lúc này nàng còn chưa quen biết những triều thần này, cũng không rõ chế độ quan viên của Ngâm Phong Quốc, buổi chiều hôm qua chỉ mới tìm Thương Hải Nguyệt Minh nắm bắt chút kiến thức cơ bản thôi.
Theo nàng biết, nhiếp chính vương của Ngâm Phong Quốc có đặc quyền, có thể đánh trước tấu sau, đeo đao bái kiến, nhìn thấy vua không cần quỳ lạy, có thể ở lại trong cung. Dưới nhiếp chính vương là tả hữu thừa tướng, quản lý văn võ bá quan. Dưới nữa là lục bộ thượng thư, các loại tướng quân vân vân, tóm lại là vô cùng rườm rà.
Nàng tinh tế đánh giá đủ loại quan lại đang đứng thẳng trong điện một chút, tuy nói là đủ loại quan lại thật ra chỉ có khoảng năm mươi người. Làm cho nàng giật mình chính là trong đó có hơn một nửa là thanh niên mới khoảng ba mươi tuổi, những quan viên râu tóc bạc phơ, ria mép thật dài thường xuất hiện trên ti vi chỉ ít ỏi có thể đếm bằng đầu ngón tay. Không nghĩ tới quyền lực cao nhất Ngâm Phong Quốc lại tập trung vào những người trẻ tuổi như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, nhiếp chính vương thủ đoạn cao siêu, uy chấn triều đình kia năm nay cũng mới hai mươi bốn, Ngâm Phong Quốc này đúng là tuổi trẻ tài cao xuất hiện lớp lớp a!
Len lén liếc về phía nhiếp chính vương, thấy hắn như đang nghiêm túc nghe quan viên trình tấu nhưng ánh mắt lại nhìn nàng. Nàng vội vàng ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, không dám đối mắt với hắn.
Mấy vị quan dưới triều rối rít tấu trình, đại ý là Lâm Thủy Quốc muốn khuấy động chiến tranh, Ngâm Phong Quốc phải chuẩn bị cái này cái kia. Tiêu Lăng Thiên vừa nghe vừa khẽ gật đầu nhưng không nói gì. Cứ thế gần một canh giờ, sau đó hắn nói sẽ bàn bạc lại sau, buổi lâm triều này lập tức tản đi.
Sau khi bãi triều, nhiếp chính vương cùng mấy vị triều thần cốt cán chuyển đến ngự thư phòng tiếp tục bàn luận chính sự, đây mới thật sự là nơi đề ra quyết sách. Tham gia nghị sự có tả hữu thừa tướng, lục bộ thượng thư, đại tướng đội kỵ binh, đại tướng quân đội cấm quân, và nữ đế làm cảnh là nàng đây.
Nhiệm vụ duy nhất của Dạ Nguyệt Sắc ở chỗ này chính là ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nàng chưa tự mình chấp chính, không có quyền lên tiếng.
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy đau lưng kịch liệt, nàng chưa bao giờ ngồi thẳng trong thời gian dài như thế, chỉ muốn tìm một cái giường mềm mại để ngả lưng một chút. May mà nàng còn nhớ bây giờ mình là nữ đế, không thể để mất uy nghiêm hoàng gia nên mới bắt buộc mình nghe các đại thần thảo luận chính sự để dời đi lực chú ý.
Bọn họ đang thảo luận có nên tăng thuế để bổ sung quốc khố hay không, nàng nhận ra người trình tấu sáng nay thì ra là đại tướng quân kỵ binh Lạc Thiết Vân. Tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn tuổi đã cao, cười híp mắt làm nàng nhớ đến mấy từ ‘khẩu phật tâm xà’. Hữu thừa tướng Lam Tư Quân nhìn qua chưa tới bốn mươi tuổi, diện mạo rất tuấn tú nhã nhặn, nhìn không ra là xuất thân võ tướng. Mấy vị thượng thư khác cũng không lớn tuổi lắm nhưng lời nói mỗi người đều có trọng lượng, không thể khinh thường.
Kết quả nghị sự chính là do bộ binh thượng thư Trần Thụy chịu trách nhiệm điều động binh mã khắp nơi, do Lạc Thiết Vân dẫn quân tới tập kết tại Chiến Vân Thành. Những người khác toàn lực phối hợp, chuẩn bị đại chiến.
Đến tầm mười giờ sáng, lưng Dạ Nguyệt Sắc đã bắt đầu rút gân, đồ ăn sáng đã ăn quá sớm nên bụng bắt đầu đói, sắp không chống đỡ được nữa thì nghị sự cuối cùng cũng xong. Sau khi mấy vị quan viên cúi chào đi khỏi, nàng lập tức mềm nhũn trên long ỷ, không bò dậy nổi nữa.
Vốn tưởng rằng có thể về nghỉ ngơi, ai ngờ Tiêu Lăng Thiên lại bắt đầu phê duyệt tấu chương. Cũng không cho nàng đi, bắt nàng tự dùng ngọc tỷ đóng dấu trên tấu chương. Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng biết cái gì là hận đến nghiến răng, giận đến mức một câu cũng nói không nên lời.
May mà có tri kỷ Nguyệt Minh bưng tới mười mấy loại điểm tâm các màu, nàng vội vã dùng mấy loại, Nguyệt Minh lại giúp nàng xoa bóp, nàng liền bắt đầu máy móc đóng dấu.
Sau khi ăn trưa xong, nàng nghĩ có thể ngủ một lúc, không ngờ lại bị Tiêu Lăng Thiên mời đi. Lần này không vì cai gì khác, Tiêu Lăng Thiên quyết định tự mình đẩm đương chức vụ đế sư dạy cho Dạ Nguyệt Sắc. Một lúc lâu sau, khi việc học đã kết thúc, nàng lại phải đi học nghi lễ trong cùng cùng thư pháp và nhạc khí.
Văn hóa phong tục triều đại này căn bản cũng giống với Trung Quốc cổ đại, mặc dù không có đạo Khổng Mạnh nhưng cũng có loại văn chương tương tự. Chữ cũng giống nhau, đều là phồn thể, nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc chỉ biết đọc chứ không biết viết. Đường đường là một nữ đế mà ngay cả chữ cũng không biết viết thì thật không ra gì, cho nên nàng chuyên tâm luyện chữ. Nàng trời sinh tính tình trầm tĩnh, cũng rất thích luyện chữ.
Nhạc khí thì nhất định phải biết mấy thứ, nàng liền chọn đàn tranh và tiêu. Sự sâu thẳm tĩnh mịch của đàn tranh hòa với tiếng tiêu đau thương nức nở cũng là thứ nàng thích.
Buổi chiều, sau khi học tập kết thúc, nàng ngay cả cơm cũng lười ăn, lập tức thay quần áo đi ngủ. Thật sự là quá mệt mỏi, nàng gần như vừa chạm vào gối đã chìm vào mộng đẹp.
Từ đó về sau, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Nguyệt Sắc đều vội vàng như vậy. Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua đặc biệt nhanh, chớp mắt một cái đã hơn một tháng. Ngâm Phong Quốc còn chưa nghênh đón chiến tranh, đã đón mừng sinh nhật nữ đế và một ngày lễ quan trọng nhất của Ngâm Phong Quốc —— Hạ Chí.
* Hạ Chí: vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm
* Cửu long tranh châu: * Hải đường xuân thụy: GG search sẽ ra nhiều kết quả khác, bức này kiểu như vẽ người đẹp say ngủ ấy mà.
* Trích ‘trường tương tư 2’ của Lý Bạch. Tạm dịch:
Ánh dương sắp lặn khói lồng hoa
Nỗi buồn như tỏ dưới trăng ngà
Buổi nói chuyện chiều hôm nay với nhiếp chính vương làm cho nàng lần đầu tiên nhận thức sơ bộ với chỗ ở hiện tại của nàng.
Nàng hiện tại đang sinh sống trên mảnh đất này, nơi bị một dòng sông Lạc Thủy chia cắt từ đông sang tây thành hai đại lục. Ngâm Phong quốc thờ phụng Phong Thần trên đông đại lục ngăn cách với Lâm Thủy quốc thờ phụng Thủy Thần trên tây đại lục bởi dòng Lạc Thủy, phân tranh đã mấy trăm năm.
Thần dân Ngâm Phong quốc tin tưởng rằng Phong Thần cường tráng uy vũ che chở bọn họ chính là chiến thần bách chiến bách thắng. Vì vậy, toàn dân Ngâm Phong quốc thượng võ, dân chúng dũng mãnh. Lâm Thủy quốc thì ham muốn đất đai Ngâm Phong giàu có đông đúc, sản vật phì nhiêu, thường xuyên khởi binh xâm phạm, mấy năm gần đây dường như tình hình hai nước lại căng thẳng hơn.
Tổ tiên nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên là phụ tá đắc lực của hoàng đế khai quốc, từ khi dựng nước tới nay đã quyền cao chức trọng. Khi thánh chủ khai quốc chết, quốc quân đời thứ hai vẫn còn nằm trong tã lót, trước khi chết để lại di chiếu lệnh cho Tiêu Thị nhiếp chính phụ quốc, giúp đỡ ấu chủ. Từ sau đó, Tiêu thị nắm giữ triều chính đến nay đã hơn một trăm bảy mươi năm.
Trước khi Tiêu Lăng Thiên mười bảy tuổi vẫn luôn rèn luyện trong quân đội, khi mười bảy tuổi ông nội là Thượng Nhất Nhâm nhiếp chính vường bệnh chết, hắn lập tức kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương. Tiêu Thị tuy rằng uy chấn triều đình hơn trăm năm, nhưng để cho một thiếu niên mười bảy tuổi nhiếp chính nắm giữ đất nước vẫn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Khi đó ấu chủ nữ đế Triêu Húc lên ngôi mới được ba năm, vừa mới sáu tuổi, đương nhiên không thể nắm triều đình trong tay. Vì thế một số đại thần bắt đầu nảy sinh dị tâm, muốn lật đổ Tiêu Thi, tự mình nếm thử tư vị nhiếp chính. Nhưng không ngờ thiếu niên này tâm cơ sâu như biển, trí tuệ vô cùng, thủ đoạn cao siêu, lại vững vàng nắm giữ quân quyền. Âm thầm sử dụng thủ đoạn sấm chớp, lung lạc quan viên, chém giết kỳ quái, trong một mảnh huyết vũ tinh phong ngồi vững vị trí, tiếp thục thần thoại Tiêu Thị nhiếp chính.
Tiêu Lăng Thiên nhiếp chính đến nay đã bảy năm, bảy năm nay hắn thi hành chính sách mới, tận sức phát triển kinh tế thương mại. Ngâm Phong quốc hiện nay chính trị ổn định, kinh tế phồn vinh, thực lực thịnh vượng, lại trường kỳ ở biên giới diễn binh luyện võ, Lâm Thủy quốc cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Theo tình hình này, Ngâm Phong quốc này mặc dù trên danh nghĩa phụng Dạ Thị là quốc chủ, nhưng trên thực tế sớm đã là thiên hạ của Tiêu Thị.
Thật không biết vận khí của mình là tốt hay xấu, may mắn không chết nhưng lại nhập vào trên người nữ đế ở địa vị khó xử như thế này, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Khẽ thở dài một hơi, Tô Tái Tình ôm quần áo đẩy cái gối đứng dậy. Thật sự là ngủ không được, đi tản bộ thôi.
Chậm rãi đẩy cửa Tử Thần cung mở ra, nữ đế mặc trung y nguyệt sắc đứng ở cửa, Thương Hải Nguyệt Minh đang trực đêm cùng đám người xung quanh vội vàng quỳ xuống.
“Hoàng Thượng! Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó, gọi bọn nô tài đi vào là được.”
“Không cần.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Trẫm chỉ muốn tản bộ, Nguyệt Minh đi lấy giúp trẫm áo choàng đến đây đi.”
Tản bộ? Bây giờ? Thương Hải Nguyệt Minh hai mắt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt đi tản bộ? Nữ đế rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
“Hoàng Thượng, hiện tại sắc trời đã tối, không bằng ngày mai hãy đi” Thương Hải thật cẩn thận mở miệng lại bị nữ đế ngắt lời.
“Trẫm chỉ muốn nhìn ánh trăng một chút, các ngươi không cần phải sợ nhiếp chính vương trách phạt, ta tự có cách nói với hắn. Nguyệt Minh, còn không mau đi?”
Nguyệt Minh chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy thiếu nữ gần mười ba tuổi này lại tản mát ra uy nghiêm hoàng gia trước giờ chưa từng có, làm cho nàng bất giác cúi đầu. Cảm thấy hơi chần chờ, khẽ lên tiếng rồi lập tức vào trong nội điện tìm y phục. Chủ thượng đã nói nếu không phải chuyện lớn thì cứ theo ý nàng ấy, tản bộ hẳn cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Tìm được một bộ áo choàng gấm màu tím nhạt hoa văn mây, nhẹ nhàng choàng lên người nữ đế, nữ hài tử kia quay đầu cười nhạt với nàng.
“Thương Hải cùng Nguyệt Minh hầu hạ là được, những người khác không cần đi theo.”
Dứt lời nàng xoay người đi vào trong bóng đêm. Nguyệt Minh vội vàng từ trong tay cung nhân nhận một cái đèn cung đình lung linh chuôi ngọc nạm vàng, đi phía trước nữ đế cầm đèn soi đường cho nàng, Thương Hải yên lặng đi theo phía sau nữ đế.
“Hoàng Thượng muốn đến đâu tản bộ?”
Chợt nhớ tới hoa đào rực rỡ trong ngự hoa viên ngày ấy, thanh niên tuyệt sắc ở dưới tàng cây đào kia mỉm cười.
“Đi ngự hoa viên một chút đi.”
Nguyệt Minh cầm đèn đi tới ngự hoa viên, lúc này trăng đã lên giữa trời, gió mát đầu hè mang theo hương hoa đào nhàn nhạt, nhẹ nhàng ôn nhu phủ trên mặt. Ánh trăng mờ mờ hắt xuống, chiếu vào hoa cỏ tươi tốt trong ngự hoa viên, giống như sáng tỏ khói sương, giống như bừng tỉnh mộng nhẹ.
Thiếu nữ bọc trong áo choàng tím nhạt kia, xõa mái tóc đen dài, nàng giống như yêu tinh bóng đêm ngang qua giấc mộng trong ánh trăng này. Trên trời tân nguyệt như câu, như câu nàng trở lại cõi mơ kiếp trước. (trăng khuyết như cái móc)
Kiếp trước, nàng cũng thường thường giống như thế này, khi nửa đêm không một bóng người, một mình dạo chơi trong hoa viên bệnh viện.
Vì sao ư? Khi đó không hiểu vì sao, bây giờ nghĩ lại, là vì cô đơn vắng lặng chăng.
Tô Tái Tình sinh ra trong một gia tộc vô cùng có ảnh hưởng, trong gia tộc vừa có quan lớn trong giới chính trị, lại buôn bán lớn. Trong dạng gia tộc này, đương đương nhiên nhiên sẽ có rất nhiều ân oán.
Cha nàng là người thừa kế của gia tộc, vì chạy không thoát số mệnh hôn nhân chính trị mà phải cưới con gái quan to, sinh ra chị gái Sơ Tình của nàng. Sau khi mẹ của Sơ Tình vì bệnh qua đời, ông lại cưới con gái kinh doanh thế gia làm vợ, sinh ra em gái Tô Vãn Tình và em trai Tô Dạ Thần. Còn nàng, chẳng qua là kết quả của một đoạn nhạc đệm phong lưu của cha, cũng chính là con riêng mà mọi người hay nói.
Trong một đại gia tộc xuất hiện một đứa con riêng cũng chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên, cha nàng cũng thừa nhận phần thân thể này của ông, theo thứ bậc mà cho nàng cái tên Tái Tình.
Chẳng qua là, nàng vừa không giống chị cả sau lưng có quan lớn hỗ trợ, vừa không giống em trai em gái có mẹ đến che chở. Thân phận con gái thứ hai vốn đã nửa vời lúng túng, hơn nữa nàng vừa sinh ra đã được chuẩn đoán có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, đối với gia tộc không có giá trị gì, đương nhiên lại càng không được cha chú ý.
Mẹ của nàng vốn định thừa dịp cha nàng mất vợ, sinh một đứa con trai để vào vị trí vợ chính thức, ai ngờ lại sinh ra một đứa con gái có bệnh. Tự biết mẫu bằng tử quý nhập chủ hào môn vô vọng, lập tức cực kỳ thực tế cầm một số tiền lớn chạy lấy người, từ đó không còn xuất hiện nữa. (mẹ giàu sang vì con, gả vào nhà giàu có)
Cha đương nhiên không rảnh để chăm sóc nàng, sau khi lấy vợ mới cũng không cần thiết phải chú ý tới nàng, liền sắp xếp nàng ở trong bệnh viện. Lần này ở lại, chính là ở cho đến lúc chết.
Về mặt tiền bạc cha cũng không bạc đãi nàng, nàng ở phòng bệnh được chăm sóc tốt nhất, không thể đến trường thì mời thầy giáo đến bên giường dạy nàng. Nhưng số lần cha và mẹ trên danh nghĩa của nàng đến nhìn nàng ít đến thê thảm, nàng cùng chị em gái và em trai cũng vẻn vẹn gặp mặt có vài lần, không thể đến trường nên cũng không có bạn bè, chỉ có cùng với bảo mẫu trong nhà phái tới chăm sóc nàng tình cảm còn coi như thâm hậu chút ít.
Bệnh này của nàng từ nhỏ đã được bác sĩ dặn phải khống chế cảm xúc. Không thể quá thương tâm, không thể quá vui vẻ. Không thể vận động mạnh, bất cứ thời điểm nào cũng không thể kích động. Cũng không biết vì nguyên nhân này hay vì nàng trời sinh lạnh bạc, nàng luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Một mình lẳng lặng trên giường đọc sách, nghe nhạc, ngẩn người. Mặc dù chính mình không cảm giác được, nhưng rơi vào trong mắt người khác chính là một đứa nhỏ cô đơn đáng thương.
Nàng cảm thấy nàng thật giống như luôn luôn chờ cái chết đến, bác sĩ nói nàng có thể sống đến năm mười chín tuổi đã là kỳ tích, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể kéo dài cái kỳ tích này đến sinh nhật hai mươi tuổi.
Nhớ tới cái ngày chết đi kia, trước mắt chỉ có thân ảnh màu trắng của bác sĩ y tá bận rộn, loáng thoáng còn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của bảo mẫu. Người thân của mình lại một người cũng không thấy, ra đi thật sự rất vắng lặng a!
Sau đó thì sao? Sau đó lại phát hiện mình có thể mở mắt ra, nhìn đến màn che màu trắng như mây như khói, long sàng gỗ tử đàn khắc rồng, nàng nghĩ đang ở trên thiên đường.
Thì ra không phải thiên đường a! Nghĩ một chút, nàng có chút tự giễu cười cười, tình cảnh hiện tại của mình, có lẽ ở cửa địa ngục cũng không bằng.
“Hoàng Thượng xin dừng bước, đi tới phía trước là Chính Kiền cung.” Nguyệt Minh dẫn đường phía trước nhẹ giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Chính Kiền cung là chỗ nào? Trẫm không thể đi sao?”
“Cái này?” Nguyệt Minh có chút khó xử liếc nhìn Thương Hải một cái.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Chính Kiền cung chính là tẩm cung của nhiếp chính vương.” Thương Hải khom người đáp.
“Nhiếp chính vương ở lại trong hoàng cung?” Tô Tái Tình có chút giật mình, “Hắn không có phủ đệ của mình sao?”
“Nhiếp chính vương ở ngoài cung có vương phủ, nhưng để tiện xử lý triều chính, phần lớn thời gian đều ở trong cung.”
“Vậy sao.” Nàng gật gật đầu, nhìn cung điện phía trước. Lầu vũ cao lớn hoa mỹ kia khí thế khiếp người, làm cho nàng không khỏi nhớ tới nhiếp chính vương tuấn mỹ vô song lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại đại khái là trên dưới mười giờ tối, dùng thời gian cổ đại thì đại khái là giờ hợi. Trong Chính Kiền cung kia đèn đuộc sáng trưng, có lẽ Tiêu Lăng Thiên còn chưa nghỉ ngơi.
Bình tĩnh nhìn trong chốc lát, quyết định không cần nghĩ tới hắn nữa. Tô Tái Tình xoay người đi về hướng lúc đầu. Một tia buồn ngủ đánh úp lại, thân thể tiểu cô nương này quả nhiên không thích hợp ngủ trễ.
Trở lại tẩm cung, nằm trên long sàng, Tô Tái Tình mơ mơ màng màng nghĩ, Dạ Nguyệt Sắc, tên không tệ. Tô Tái Tình đã bị người thân bỏ qua, nàng cũng đem nàng bỏ qua luôn. Từ ngày mai trở đi, nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc nữ đế Ngâm Phong quốc. Những chuyện cũ trước kia đều quên đi.
Mái hiên bên này, nữ đế nặng nề rơi vào mộng đẹp. Mái hiên bên kia, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên lẳng lặng nghe nữ quan hồi báo. Ánh nến sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, ném xuống một cái bóng sáng tối, mang tới cho đuôi lông mày trên khóe mắt một tia ánh sáng đẹp đẽ, giấu đi ánh sáng sắc bén trong mắt.
Đêm dạo chơi ngự hoa viên? Nha đầu kia hành động càng ngày càng quỷ dị. Cũng được, để cho nàng nhiều ngày thanh nhàn như vậy, ngày mai cũng nên tiếp tục bắt đầu trò chơi.
Giờ Mão (tầm 5h sáng), khi hầu hết mọi người còn đang yên giấc, nữ đế Triêu Húc Dạ Nguyệt Sắc đã phải trang phục chỉnh tề an tọa trên long ỷ tại Minh Quang Điện, bắt đầu cùng triều thần lâm triều.
Minh Quang Điện là chính điện lớn nhất, uy nghiêm nhất hoàng thành, cũng chính là Kim Loan Điện mà người ta hay nói. Cả tòa đại điện hoa mỹ lộng lẫy, khí thế hào hùng, tường đỏ, ngói vàng rực rỡ. Điện cao ba mươi ba thước, rộng năm mươi năm thước, sâu ba mươi chín thước, sàn nhà lát cẩm thạch soi được bóng người. Hai bên điện là chín chín tám mốt cột trụ đường kính một thước chạm trổ rồng vàng. Trong điện treo một trăm đèn lồng nhỏ bằng ngọc lưu ly nạm vàng chiếu sáng đại điện như ban ngày. Phía trên chín bậc thềm bằng ngọc đặt một tấm bình phòng bằng vàng ròng, trên bình phong chạm khắc bức “Cửu long tranh châu”. Trên bức vẽ, mắt rồng đều nhìn chằm chằm vào viên Phỉ Thúy, tất cả đều đang tranh giành viên Dạ Minh Châu to lớn không gì sánh được. Rồng vàng uy phong được ánh đèn chiếu vào trở nên cực kì sinh động, tràn đầy màu sắc như muốn phá vách tường bay ra.
Phía trước bình phong là ngự tọa cao nhất. Ngự tọa này giống hệt như long ỷ trong ngự thư phòng, chỉ là nó lớn gấp đôi và không chỉ dùng Bạch Ngọc tinh khiết chế tạo thành, mà còn gắn lên mỗi một hoa văn điêu khắc những đường kim tuyết rất nhỏ. Cả long ỷ lập tức vàng ngọc rực rỡ, hết sức cao quý xa xỉ.
Lúc này, nữ đế Triêu Húc Dạ Nguyệt Sắc đội mũ miện màu trắng, mặc áo bào màu trắng thêu rồng bằng chỉ vàng, quấn thắt lưng vàng ngọc, đi giày màu trắng, đoan đoan chính chính ngồi trên ngự tọa ——- ngủ gật!
Bên trái phía dưới ngự tọa là một chiếc ghế dựa Bạch Ngọc gắn rồng vàng nhỏ hơn ngự tọa một chút. Nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên đầu đội mũ Bạch Ngọc, mặc trường bào màu trắng thêu rồng bằng chỉ bạc ngồi ngay ngắn phía trên. Hắn vốn đã tuấn tú đến cực điểm, lúc này lại càng lộ vẻ cao quý làm cho người ta không dám nhìn gần.
Dưới thềm ngọc, văn võ bá quan chia sang hai bên. Đủ loại triều phục vì cấp bậc khác nhau mà thêu những hoa văn màu sắc khác nhau, quan văn mặc triều phục màu đỏ thêu hình chim bay đứng bên trái. Quan võ mặc triều phục màu đen thêu hình thú vật đứng bên phải.
Tiêu Lăng Thiên vừa nghe quần thần dưới điện nghị sự, vừa nhìn nữ đế ngang nhiên ngủ gật trên ngự tọa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hôm qua khi Tiêu Lăng Thiên tìm được Dạ Nguyệt Sắc, nàng đang dựa trên nhuyễn tháp trong Ám Tuyết Đình bên hồ ngự uyển ngủ trưa. Chiếc nhuyễn tháp này vốn đặt trong Tử Thần Điện, nàng sai người đem tới, nói muốn đọc sách. Có lẽ là gió quá ấm áp, xem một lúc liền ngủ thiếp đi.
Tiêu Lăng Thiên đi tới, nhìn thấy một bức “Hải đường xuân thụy” như vậy. Trong hồ ngự uyển sắc trời xanh nhạt, trong vườn hoa đào đỏ như ráng chiều chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng. Thiếu nữ kia mặc xiêm y màu đỏ, tóc dài như mây bay tản ra trên tháp, ngón tay xanh miết như bạch ngọc còn đang nắm một quyển sách, tại đây trong ngày hè yên tĩnh sau giờ ngọ này lại làm tâm trạng của hắn vì cảnh tượng yên bình xinh đẹp này mà bừng tỉnh.
Xua tay ngăn cản thị nữ thông báo, Tiêu Lăng Thiên đi vào Ám Tuyết Các, ngồi bên cạnh nhuyễn tháp vừa thưởng thức phong cảnh vừa chờ Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại. Dạ Nguyệt Sắc ngủ vốn không sâu, lại bị một cảm giác rất mãnh liệt quấy nhiễu nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là dung nhan nam nhân tuấn mỹ dưới làn gió ấm áp. Bị vẻ tuyệt sắc kia làm kinh sợ, nhất thời nàng nói không nên lời.
Tiêu Lăng Thiên đã bàn luận xong một số chính sự nên thay một thân cẩm bào màu xanh da trời, tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây màu bạc buộc lên, tuấn dật sống động đến khó tả. Lúc này, đôi mắt phượng sáng như sao kia đang cười như không cười nhìn nàng.
“Bệ hạ đã tỉnh?”
“Điện hạ!” Nàng hoàn hồn, có chút hoảng hốt muốn ngồi dậy lại bị hắn dùng một tay nhẹ nhàng chặn lại.
“Bệ hạ cứ nằm mà nói đi.”
“Thế này sao được.” Trong lòng nàng chấn động, có một loại dự cảm xấu.
“Không sao, dù sao sau này bệ hạ sẽ ít có thời gian nhàn rỗi như thế này, lúc này tận hưởng một chút đi.” Đôi môi nhỏ của hắn kéo lên một độ cong xinh đẹp, nhưng nụ cười này ở trong lòng Dạ Nguyệt Sắc lại tà ác cực độ.
“Ý của điện hạ là?” Trái tim nàng rơi thẳng xuống dưới chân.
“Lúc trước, long thể của bệ hạ bất an, nghỉ ngơi đã nửa tháng. Bây giờ thân thể đã tốt, đương nhiên phải vào triều đình xử lý triều chính. Những bài vở bị ngừng lại do bệ hạ ngã bệnh, từ mai cũng nên tiếp tục. Cho nên, sau này bệ hạ sẽ rất bận rộn, thời gian ngắm hoa xuân, rảnh rỗi ngủ trưa như thế này, sợ là sẽ không có nhiều.”
Vào triều? Xử lý triều chính? Dạ Nguyệt Sắc cười lạnh trong lòng, từ khi nào đã đến lượt nàng xử lý triều chính?
“Chính sự của triều đình từ trước đến giờ đã có nhiếp chính vương xử lý, điện hạ cũng không phụ lòng mong đợi của trẫm mà giải quyết rất ngay ngắn rõ ràng, trẫm giao cho điện hạ cũng rất yên tâm. Chuyện trẫm vào triều cũng là…”
Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Lăng Thiên cắt ngang. Hắn thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong giọng nói như có bão tuyết mù mịt.
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng ám chỉ vi thần độc tài quyền hành, lòng dạ bất chính?”
“Đương nhiên không phải như vậy!” Dạ Nguyệt Sắc giật mình trong lòng, nhiếp chính vương trước mắt rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật. Khí thế bức người này giống như mũi đao sắc bén thoáng hiện lên trong đêm tối, đâm thẳng vào trái tim nàng.
“Chỉ là trẫm nghĩ tuổi trẫm còn quá nhỏ, rồi quốc sự một chữ cũng không biết, mong điện hạ tiếp tục san sẻ giúp trẫm thôi.”
“San sẻ giúp bệ hạ đương nhiên là trách nhiệm của vi thần,” Hắn thu hồi vẻ kiên quyết lạnh như băng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt. “Chỉ là bệ hạ cũng phải tự chuẩn bị cho tốt. Bệ hạ đã mười ba, còn hai năm nữa sẽ cập kê, mười sáu tuổi sẽ phải thành hôn rồi tự mình chấp chính. Sau khi bệ hạ tự mình chấp chính, thần đương nhiên phải lùi về phía sau. Nếu bây giờ bệ hạ còn không quan tâm đến quốc sự, tương lai tự mình chấp chính thì phải làm thế nào?”
Lời lẽ của hắn chuẩn xác hợp lý, một giọt nước cũng không lọt nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Tới cướp lại đi, giãy dụa đi, ta đã cho nàng cơ hội. Cô bé thông mình, mau tới đây cướp lại đi. Nàng không cướp, ta không có đối thủ, trò chơi này còn có ý nghĩ gì?
(Suy nghĩ BT à nha)
Cập kê? Thành hôn? Tự mình chấp chính? Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phát hiện mình đã quá ngây thơ. Đúng vậy a, cố bé mười ba tuổi ở thế kỷ hai mốt còn đang học năm thứ nhất trung học nha, cho nên nàng không nghĩ tới hai năm nữa mình sẽ cập kê, cũng có nghĩa là sẽ phải lập gia đình. Theo lời nói của Tiêu Lăng Thiên có thể hiểu rằng dường như Hoàng Đế mười sáu tuổi đều phải thành thân, sau đó tự mình chấp chính. Vậy, mình thì sao?
Nàng không muốn kết hôn khi mới có mười sáu tuổi, càng không muốn vì chính trị mà gả cho người mình không yêu. Kiếp trước nàng đã không có bất cứ thứ gì, kiếp này nàng đã quyết định mình phải sống một lần cho tốt, sao có thể đánh mất chính mình trong hôn nhân chính trị? Huống chi nàng cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ cần nàng thành thân xong, Tiêu Lăng Thiên sẽ biết điều trả lại quyền lực cho nàng. Hai ngày nay nàng đã đọc sách sử, những Hoàng đế đời trước dường như cứ thành hôn xong, có con nỗi dõi lập tức băng hà. Nếu nàng dám thành thân, chỉ sợ còn cách cái chết kỳ lạ cũng không xa lắm.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Lăng Thiên có thật là trung thần lương tướng, thật lòng muốn trao lại quyền hành cho nàng, nàng cũng không cho là mình có đủ bản lĩnh quản lý một đất nước. Ngâm Phong quốc này nếu giao cho nàng, chỉ sợ rất nhanh sẽ mất nước.
Nhưng những lời nói của Tiêu Lăng Thiên, cho dù suy nghĩ từ phía nào đều là những lời nói thật không thể phản bác, thật sự không có lý do gì để cự tuyệt. Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn truyền xuống ý chỉ của nhiếp chính vương rằng, từ ngay mại hoàng đế bệ hạ phải lên triều sớm, sau đó khom người lui ra, để lại một mình nàng tại chỗ vắt óc sy nghĩ biện pháp.
Không có cách đối phó thì kết quả chính là như thế này! Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên ngự tọa cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng thân thể đứa trẻ này quá thiếu giấc ngủ. Cơn buồn ngủ như một làn sóng ập tới làm cho nàng không cách nào kháng cự. Hôm nay mới đầu giờ Dần, chính là bốn giờ sáng, nàng đã bị bọn nữ tì kéo ra khỏi long sàng, mơ mơ màng màng rửa mặt dùng bữa sau đó bắt đầu mặc y phục, chỉ mặc xiêm y thôi cũng đã mất cả canh giờ, sau đó được “hộ tống” đến Kim Loan điện này, bắt đầu cùng quần thần lâm triều nghị sự.
Nghị sự? Nàng oán hận nghĩ trong lòng, ta cũng chỉ là một quân cờ, các ngươi muốn nghị thì nghị, cần gì phải kéo ta tới làm ta ngủ cũng không ngon. Không khỏi lại nghĩ tới tên nhiếp chính vương muốn nàng mỗi ngày đều phải lên triều sớm, trong lòng lại ai oán kêu một tiếng, chẳng lẽ nhiếp chính vương muốn dùng biện pháp này hành hạ nàng tới chết?
“Khởi bẩm Thánh thượng, khởi bẩm nhiếp chính vương, thần nhận được mật báo rằng gần đây Lâm Thủy quốc thường xuyên điều động binh lực, bắt đầu tập kết về phía Chiến Vân Thành, sợ rằng ít ngày nữa sẽ có mưu đồ.”
Giọng nói quan viên tấu trình rốt cuộc cũng thành công kéo Dạ Nguyệt Sắc từ trong cơn buồn ngủ trở về. Nàng nhẹ cắn môi dưới, trong lòng tự ra lệnh truyệt đối không được ở trước mặt quan lại làm ra chuyện gì mất mặt. Đau đớn làm cho nàng phấn chấn tinh thần, nàng ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng.
Bước ra khỏi hàng trình tấu là một người trẻ tuổi ngoài dự đoán, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi đã đứng ở vị trí thứ hai trong số quan võ. Nói cách khác, trong đám quan võ, hắn là quan viên gần bằng với Thừa tướng, chừng ấy tuổi đã làm đến chức quan cao như thế, đương nhiên là có chút quá trẻ tuổi.
Lúc này nàng còn chưa quen biết những triều thần này, cũng không rõ chế độ quan viên của Ngâm Phong Quốc, buổi chiều hôm qua chỉ mới tìm Thương Hải Nguyệt Minh nắm bắt chút kiến thức cơ bản thôi.
Theo nàng biết, nhiếp chính vương của Ngâm Phong Quốc có đặc quyền, có thể đánh trước tấu sau, đeo đao bái kiến, nhìn thấy vua không cần quỳ lạy, có thể ở lại trong cung. Dưới nhiếp chính vương là tả hữu thừa tướng, quản lý văn võ bá quan. Dưới nữa là lục bộ thượng thư, các loại tướng quân vân vân, tóm lại là vô cùng rườm rà.
Nàng tinh tế đánh giá đủ loại quan lại đang đứng thẳng trong điện một chút, tuy nói là đủ loại quan lại thật ra chỉ có khoảng năm mươi người. Làm cho nàng giật mình chính là trong đó có hơn một nửa là thanh niên mới khoảng ba mươi tuổi, những quan viên râu tóc bạc phơ, ria mép thật dài thường xuất hiện trên ti vi chỉ ít ỏi có thể đếm bằng đầu ngón tay. Không nghĩ tới quyền lực cao nhất Ngâm Phong Quốc lại tập trung vào những người trẻ tuổi như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, nhiếp chính vương thủ đoạn cao siêu, uy chấn triều đình kia năm nay cũng mới hai mươi bốn, Ngâm Phong Quốc này đúng là tuổi trẻ tài cao xuất hiện lớp lớp a!
Len lén liếc về phía nhiếp chính vương, thấy hắn như đang nghiêm túc nghe quan viên trình tấu nhưng ánh mắt lại nhìn nàng. Nàng vội vàng ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, không dám đối mắt với hắn.
Mấy vị quan dưới triều rối rít tấu trình, đại ý là Lâm Thủy Quốc muốn khuấy động chiến tranh, Ngâm Phong Quốc phải chuẩn bị cái này cái kia. Tiêu Lăng Thiên vừa nghe vừa khẽ gật đầu nhưng không nói gì. Cứ thế gần một canh giờ, sau đó hắn nói sẽ bàn bạc lại sau, buổi lâm triều này lập tức tản đi.
Sau khi bãi triều, nhiếp chính vương cùng mấy vị triều thần cốt cán chuyển đến ngự thư phòng tiếp tục bàn luận chính sự, đây mới thật sự là nơi đề ra quyết sách. Tham gia nghị sự có tả hữu thừa tướng, lục bộ thượng thư, đại tướng đội kỵ binh, đại tướng quân đội cấm quân, và nữ đế làm cảnh là nàng đây.
Nhiệm vụ duy nhất của Dạ Nguyệt Sắc ở chỗ này chính là ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nàng chưa tự mình chấp chính, không có quyền lên tiếng.
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy đau lưng kịch liệt, nàng chưa bao giờ ngồi thẳng trong thời gian dài như thế, chỉ muốn tìm một cái giường mềm mại để ngả lưng một chút. May mà nàng còn nhớ bây giờ mình là nữ đế, không thể để mất uy nghiêm hoàng gia nên mới bắt buộc mình nghe các đại thần thảo luận chính sự để dời đi lực chú ý.
Bọn họ đang thảo luận có nên tăng thuế để bổ sung quốc khố hay không, nàng nhận ra người trình tấu sáng nay thì ra là đại tướng quân kỵ binh Lạc Thiết Vân. Tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn tuổi đã cao, cười híp mắt làm nàng nhớ đến mấy từ ‘khẩu phật tâm xà’. Hữu thừa tướng Lam Tư Quân nhìn qua chưa tới bốn mươi tuổi, diện mạo rất tuấn tú nhã nhặn, nhìn không ra là xuất thân võ tướng. Mấy vị thượng thư khác cũng không lớn tuổi lắm nhưng lời nói mỗi người đều có trọng lượng, không thể khinh thường.
Kết quả nghị sự chính là do bộ binh thượng thư Trần Thụy chịu trách nhiệm điều động binh mã khắp nơi, do Lạc Thiết Vân dẫn quân tới tập kết tại Chiến Vân Thành. Những người khác toàn lực phối hợp, chuẩn bị đại chiến.
Đến tầm mười giờ sáng, lưng Dạ Nguyệt Sắc đã bắt đầu rút gân, đồ ăn sáng đã ăn quá sớm nên bụng bắt đầu đói, sắp không chống đỡ được nữa thì nghị sự cuối cùng cũng xong. Sau khi mấy vị quan viên cúi chào đi khỏi, nàng lập tức mềm nhũn trên long ỷ, không bò dậy nổi nữa.
Vốn tưởng rằng có thể về nghỉ ngơi, ai ngờ Tiêu Lăng Thiên lại bắt đầu phê duyệt tấu chương. Cũng không cho nàng đi, bắt nàng tự dùng ngọc tỷ đóng dấu trên tấu chương. Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng biết cái gì là hận đến nghiến răng, giận đến mức một câu cũng nói không nên lời.
May mà có tri kỷ Nguyệt Minh bưng tới mười mấy loại điểm tâm các màu, nàng vội vã dùng mấy loại, Nguyệt Minh lại giúp nàng xoa bóp, nàng liền bắt đầu máy móc đóng dấu.
Sau khi ăn trưa xong, nàng nghĩ có thể ngủ một lúc, không ngờ lại bị Tiêu Lăng Thiên mời đi. Lần này không vì cai gì khác, Tiêu Lăng Thiên quyết định tự mình đẩm đương chức vụ đế sư dạy cho Dạ Nguyệt Sắc. Một lúc lâu sau, khi việc học đã kết thúc, nàng lại phải đi học nghi lễ trong cùng cùng thư pháp và nhạc khí.
Văn hóa phong tục triều đại này căn bản cũng giống với Trung Quốc cổ đại, mặc dù không có đạo Khổng Mạnh nhưng cũng có loại văn chương tương tự. Chữ cũng giống nhau, đều là phồn thể, nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc chỉ biết đọc chứ không biết viết. Đường đường là một nữ đế mà ngay cả chữ cũng không biết viết thì thật không ra gì, cho nên nàng chuyên tâm luyện chữ. Nàng trời sinh tính tình trầm tĩnh, cũng rất thích luyện chữ.
Nhạc khí thì nhất định phải biết mấy thứ, nàng liền chọn đàn tranh và tiêu. Sự sâu thẳm tĩnh mịch của đàn tranh hòa với tiếng tiêu đau thương nức nở cũng là thứ nàng thích.
Buổi chiều, sau khi học tập kết thúc, nàng ngay cả cơm cũng lười ăn, lập tức thay quần áo đi ngủ. Thật sự là quá mệt mỏi, nàng gần như vừa chạm vào gối đã chìm vào mộng đẹp.
Từ đó về sau, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Nguyệt Sắc đều vội vàng như vậy. Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua đặc biệt nhanh, chớp mắt một cái đã hơn một tháng. Ngâm Phong Quốc còn chưa nghênh đón chiến tranh, đã đón mừng sinh nhật nữ đế và một ngày lễ quan trọng nhất của Ngâm Phong Quốc —— Hạ Chí.
* Hạ Chí: vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm
* Cửu long tranh châu: * Hải đường xuân thụy: GG search sẽ ra nhiều kết quả khác, bức này kiểu như vẽ người đẹp say ngủ ấy mà.
/84
|