“Rầm” một tiếng, cái bàn vốn ở trong lều lớn bị ném ra ngoài, hắn nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu như muốn phun ra máu. “Thứ kia rốt cuộc là thứ chết tiệt gì!”
Tim hắn rất đau, cầm binh đã nhiều năm, hôm nay là lần đầu tiên hắn trơ mắt nhìn huynh đệ sát cánh cùng mình bao năm bị giết hại mà không có cách nào phản kháng. Chết trên chiến trường là cái chết có ý nghĩa, chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng điều hắn không thể chấp nhận chính là nhiều huynh đệ chết như vậy mà vạt áo của kẻ thù cũng không chạm vào được. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên rất nhiều mũi tên khổng lồ không thể ngăn cản đang che kín bầu trời, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của những binh sĩ sớm chiều sống chung trong quân ngũ, hắn hận!
Hoắc Thiên Uy cúi đầu suy nghĩ, không nói gì. Sau khi đợt tấn công đầu tiên gặp thất bại thảm hại, bọn họ nhanh chóng lui binh, tướng lĩnh cao cấp đều trở lại lều lớn thảo luận đối sách. Lúc này còn chưa tới giữa trưa, trận chiều chiều nay phải đánh thế nào?
“Loại vũ khí mới này rất lợi hại,” suy nghĩ một lát, Hoắc Thiên Uy cuối cùng cũng mở miệng. “Chúng ta vốn muốn dùng kỵ binh đánh sâu vào đội hình của bọn chúng, nhưng không ngờ bị bọn chúng đánh cho một đòn trở tay không kịp. Tổn thất quá nghiêm trọng.”
Trong lều nhất thời im lặng. Không sai, lần này xuất binh tuy có tiếng là được cấp bốn mươi vạn đại quân, nhưng quân phong kỵ chân chính chỉ có hai mươi vạn, hai mươi vạn còn lại là các tướng lĩnh khác mang tới. Hoắc Thiên Uy điều năm vạn kỵ binh và mười vạn bộ binh đi tập kích bất ngờ. Năm vạn kỵ binh còn lại là linh hồn của quân phong kỵ, là con bài chủ lực để công thành, cũng là lá bài chủ chốt của Hoắc Thiên Uy, ai nghĩ được trong chốc lại đã bị tiêu diệt đến một nửa?
“Tình hình dường như không lạc quan giống như Hoắc tướng quân đã nghĩ nhỉ.”
Hà Thánh Đạo vừa mở miệng, Hoắc Thiên Uy đã run lên trong lòng. Người trước mắt này là giám quân mà Hoàng Thượng phái tới, lần đầu giao chiến đã thất bại đã bị y nhìn vào trong mắt, không biết y sẽ nói gì trước mặt Hoàng Thượng đây?
“Ta thấy loại vũ khí mới này thật sự rất lợi hại,” Hà Thánh Đạo nhẹ phất chiếc quạt trong tay, giống như không quá để tâm đến thất bại lần này, vẫn duy trì phong độ ung dung của quan văn như trước, “Có nên thu binh về trước, bàn bạc kỹ lưỡng lại hay không.”
“Tên quan văn chết tiệt!” Hoắc Thiên Uy oán giận mắng một câu trong lòng, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, “Không thể lui! Hà đại nhân, nhóm binh sĩ bọc đánh từ phía sau đã lên đường, chúng ta phải theo kế hoạch đã định ra, trong ba ngày phải phá thành để tập hợp với bọn họ. Ngươi cũng biết, Hoàng Thượng không cho ta nhiều thời gian.”
“Sao? Vậy Hoắc tướng quân có thượng sách gì phá thành?” Hà Thánh Đạo hỏi.
“Ta vừa mới suy nghĩ một chút, những mũi tên kia, từ sức lực đến tầm bắn đều không phải là việc sức người có thể làm được, tất nhiên là dùng máy để bắn ra. Vì vậy tất nhiên cần có thời gian lắp. Chúng ta có thể lợi dụng thời gian lắp tên này để phản kích, liều chết xông lên, chỉ cần ra khỏi tầm bắn của tên là không còn gì phải sợ nữa.”
“Tướng quân!” Nguyên Phi hai tay ôm thành quyền, lớn tiếng xin ra trận, “Mạt tướng nguyện mang những huynh đệ còn lại xông qua.”
“Ngươi câm miệng!” Hoắc Thiên Uy gầm lên giận dữ, giận đến mức thiếu chút nữa giết y trước tiên. Đồ mãng phu này, kỵ binh chủ lực của mình đã bị xóa sạch một nửa, y còn muốn giết nốt nửa còn lại hay sao.
Đè nén lửa giận trong lóng, hắn chuyển về phía tướng quân Tùy Văn Trọng đứng phía bên phải.
“Tùy tướng quân, lần này công thành, mời Tùy tướng quân nhận cầm quân tiên phong, Triệu tướng quân và người của ta sẽ ở hai bên hỗ trợ, dùng tốc độ nhanh nhất xông qua đội hình của bọn chúng. Chỉ cần chính diện đối mặt, bọn chúng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta.”
Tùy Văn Trọng không vui. Hắn vốn không phải thuộc cấp của Hoắc Thiên Uy, hắn và tướng quân Triệu Khả Phong đều vì đại chiến lần này mà bị Hoàng Thượng phái tới dưới trướng Hoắc Thiên Uy, mỗi người mang theo mười vạn bộ binh. Quan hệ của Hoắc Thiên Uy và Triệu Khải Phong luôn luôn tốt đẹp, nhưng với hắn lại không có giao tình gì, sắp xếp như vậy rõ ràng là để cho người của hắn chịu chết. Lâm Thủy quốc luôn luôn nói chuyện bằng thực lực, mười vạn quân này chính là vốn liếng của hắn, một khi đã bị giết sạch, hắn cũng đi toi, cho nên hắn không muốn.
Vẻ mặt nặng nề, Tùy Văn Trọng không nói gì một lúc lâu. Trận chiến này là Hoáng Thượng hạ thánh chỉ, phong Hoắc Thiên Uy là đại tướng quân, các thuộc cấp đều phải nghe điều khiển của y, huống hồ giám quân mà Hoàng Thượng phái tới còn đang ngồi nhìn, hắn không thể trắng trợn kháng mệnh, nhưng bắt hắn phải đem tất cả những người trên tay hắn ném ra ngoài, hắn cũng tuyệt đối không làm được.
Hoắc Thiên Uy thấy y một lúc lâu vẫn chưa đáp lời, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng y, trong lòng không khỏi bốc hỏa. Lần này xuất chiến tất cả đều không thuận lợi, đầu tiên là Hoàng Thượng đột nhiên ban xuống một cái thời hạn tháng chín, sau đó địch quốc đột nhiên xuất hiện vũ khí bí mật, bây giờ thuộc cấp lại vì tư lợi mà không muốn xuất chiến, làm sao hắn lại không bốc hỏa.
Tức giận thì tức giận, hiện tại là thời khắc mấu chốt, trăm triệu lần không thể trở mặt, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
“Tùy tướng quân, ta biết ngươi có điều băn khoăn, nhưng với tình hình bây giờ, ngươi xuất quân là thích hợp nhất. Người của ta phần lớn đã đi tập kích trên đường, người của Triệu tướng quân cũng đã điều đi một phần, hiện giờ binh lực trong tay chúng ta đều không đủ để đánh chính diện vào bọn chúng, vì vậy nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi hoàn thành. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta ở hai cánh sẽ tiếp xúc với quân địch trước, hết sức giảm bớt áp lực của ngươi. Tùy tướng quân, phải lấy đại cục làm trọng.”
Trong lòng Tùy Văn Trọng không muốn nhưng không tìm được lý do phản bác. Lời nói cuối cùng của Hoắc Thiên Uy là lời nói có sức nặng, xem ra trận này hắn không đánh không được.
“Mười mấy vạn người thay đổi trận hình không phải là chuyện có thể làm trong chốc lát. Hoắc tướng quân tính khi nào thì bắt đầu đợt tiến công thứ hai?” Tùy Văn Trọng hỏi.
“Bây giờ lập tức sắp xếp đội hình, sau khi binh lính ăn cơm xong sẽ lập tức bắt đầu công thành.”
Tùy Văn Trọng bực bội nhận lệnh, các tướng lĩnh bắt đầu bận rộn chuẩn bị mọi việc, không ai chú ý tới Hà Thánh Đạo đang ngồi trên ghế giám quân, trong mắt ánh lên một tia ác độc và bên mép cong lên một tia cười lạnh.
Trong lều lớn nghị sự ở Ngâm Phong quốc, mặc dù các tướng lĩnh rất vui vẻ nhưng cũng chưa hoàn toàn chìm trong đó. Bọn họ hiểu rõ đây chỉ là một thắng lợi nhỏ, tiếp theo chính là kẻ thù sẽ chồm tới càng lúc càng hung ác. Bọn họ lợi dụng sự bất ngờ của vũ khí mới, nhưng tiếp theo sẽ không còn sự đổ máu như khi trận đánh mới bắt đầu nữa.
Nữ Đế Ngâm Phong quốc, Dạ Nguyệt Sắc, đang mặc giáp bạc, dùng lụa trắng che mặt, ngồi ghế trên không nói một lời. Bên dưới là Lạc Thiết Vân cùng các tướng lĩnh đang bàn luận đối sách phòng thủ, thỉnh thoáng có lính liên lạc ra vào, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi yên, mảnh lụa trắng che mặt làm người ta không nhìn thấy nét mặt của nàng, thật ra nàng không nghe lọt một chữ mà các tướng lĩnh đang bàn luận. Đối với cuộc chiến này nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể làm, nói vũ khí mà mình biết cho bọn họ, tự mình đứng trên cổng thành ủng hộ tinh thần, những thứ còn lại nàng không thể giúp sức. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, những chuyện như điều binh đánh giặc nàng hoàn toàn không hiểu, cho nên không muốn xen mồm. Hôm nay trải qua cuộc chiến tàn khốc như thế, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mệt, nhưng dù có mệt hơn nữa nàng cũng phải chịu đựng, bởi vì nơi này —- không có bờ vai nàng có thể dựa vào.
Tiêu Lăng Thiên không ở đây, hắn tự mình dẫn quân đi đường vòng bao vậy quân địch. Đó là một con đường rất khó đi, hắn đã lên đường từ hai ngày trước, không biết bây giờ thế nào.
Nhớ lại hơn nửa tháng vừa rồi, nàng chỉ có thể dùng hai từ bận rộn để hình dung. Sau khi nàng giải thích về vũ khí mới, Tiêu Lăng Thiên không biết từ đâu tìm ra một nhóm cao thủ chế tạo vũ khí, chỉ trong thời gian rất ngắn đã làm ra hàng mẫu. Sau khi trải qua lần thử nghiệm bí mật, Tiêu Lăng Thiên có vẻ cực kỳ thán phục uy lực của loại vũ khí mới này. Nhưng đồng thời nàng cũng nhìn thấy sự nghi vấn và đề phòng trong mắt hắn, nàng biết, những thứ mình biết không phải là những gì mà một Dạ Nguyệt Sắc sống trong thâm cung nên biết, nàng cũng biết tất cả những gì nàng làm hôm nay rồi sẽ phải cho hắn một lời giải thích hợp lý. Gần đây quá mức rối ren nên hắn chưa hỏi tới, sau này hắn hỏi, mình nên trả lời thế nào đây?
Sau khi ngày đêm chế tạo được một nhóm xe nỏ, Tiêu Lăng Thiên dường như đã yên tâm chút ít, từ chối ý định đi theo của Dạ Nguyệt Sắc, liên tục dặn dò Lạc Thiết Vân bảo vệ Hoàng Thượng thật tốt, cuối cùng hai ngày trước mới đem theo mười vạn người dời đi.
Sau khi hắn đi, Dạ Nguyệt Sắc lại mang khăn che mặt, sắm vai một Nữ Đế hoàn mỹ. Chỉ là, trong lòng nàng trống rỗng, giống như thiếu đi cái gì đó, không cách nào bù đắp được.
Tiêu Lăng Thiên, ngươi biết không, ta rất nhớ ngươi.
Tim hắn rất đau, cầm binh đã nhiều năm, hôm nay là lần đầu tiên hắn trơ mắt nhìn huynh đệ sát cánh cùng mình bao năm bị giết hại mà không có cách nào phản kháng. Chết trên chiến trường là cái chết có ý nghĩa, chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng điều hắn không thể chấp nhận chính là nhiều huynh đệ chết như vậy mà vạt áo của kẻ thù cũng không chạm vào được. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên rất nhiều mũi tên khổng lồ không thể ngăn cản đang che kín bầu trời, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của những binh sĩ sớm chiều sống chung trong quân ngũ, hắn hận!
Hoắc Thiên Uy cúi đầu suy nghĩ, không nói gì. Sau khi đợt tấn công đầu tiên gặp thất bại thảm hại, bọn họ nhanh chóng lui binh, tướng lĩnh cao cấp đều trở lại lều lớn thảo luận đối sách. Lúc này còn chưa tới giữa trưa, trận chiều chiều nay phải đánh thế nào?
“Loại vũ khí mới này rất lợi hại,” suy nghĩ một lát, Hoắc Thiên Uy cuối cùng cũng mở miệng. “Chúng ta vốn muốn dùng kỵ binh đánh sâu vào đội hình của bọn chúng, nhưng không ngờ bị bọn chúng đánh cho một đòn trở tay không kịp. Tổn thất quá nghiêm trọng.”
Trong lều nhất thời im lặng. Không sai, lần này xuất binh tuy có tiếng là được cấp bốn mươi vạn đại quân, nhưng quân phong kỵ chân chính chỉ có hai mươi vạn, hai mươi vạn còn lại là các tướng lĩnh khác mang tới. Hoắc Thiên Uy điều năm vạn kỵ binh và mười vạn bộ binh đi tập kích bất ngờ. Năm vạn kỵ binh còn lại là linh hồn của quân phong kỵ, là con bài chủ lực để công thành, cũng là lá bài chủ chốt của Hoắc Thiên Uy, ai nghĩ được trong chốc lại đã bị tiêu diệt đến một nửa?
“Tình hình dường như không lạc quan giống như Hoắc tướng quân đã nghĩ nhỉ.”
Hà Thánh Đạo vừa mở miệng, Hoắc Thiên Uy đã run lên trong lòng. Người trước mắt này là giám quân mà Hoàng Thượng phái tới, lần đầu giao chiến đã thất bại đã bị y nhìn vào trong mắt, không biết y sẽ nói gì trước mặt Hoàng Thượng đây?
“Ta thấy loại vũ khí mới này thật sự rất lợi hại,” Hà Thánh Đạo nhẹ phất chiếc quạt trong tay, giống như không quá để tâm đến thất bại lần này, vẫn duy trì phong độ ung dung của quan văn như trước, “Có nên thu binh về trước, bàn bạc kỹ lưỡng lại hay không.”
“Tên quan văn chết tiệt!” Hoắc Thiên Uy oán giận mắng một câu trong lòng, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, “Không thể lui! Hà đại nhân, nhóm binh sĩ bọc đánh từ phía sau đã lên đường, chúng ta phải theo kế hoạch đã định ra, trong ba ngày phải phá thành để tập hợp với bọn họ. Ngươi cũng biết, Hoàng Thượng không cho ta nhiều thời gian.”
“Sao? Vậy Hoắc tướng quân có thượng sách gì phá thành?” Hà Thánh Đạo hỏi.
“Ta vừa mới suy nghĩ một chút, những mũi tên kia, từ sức lực đến tầm bắn đều không phải là việc sức người có thể làm được, tất nhiên là dùng máy để bắn ra. Vì vậy tất nhiên cần có thời gian lắp. Chúng ta có thể lợi dụng thời gian lắp tên này để phản kích, liều chết xông lên, chỉ cần ra khỏi tầm bắn của tên là không còn gì phải sợ nữa.”
“Tướng quân!” Nguyên Phi hai tay ôm thành quyền, lớn tiếng xin ra trận, “Mạt tướng nguyện mang những huynh đệ còn lại xông qua.”
“Ngươi câm miệng!” Hoắc Thiên Uy gầm lên giận dữ, giận đến mức thiếu chút nữa giết y trước tiên. Đồ mãng phu này, kỵ binh chủ lực của mình đã bị xóa sạch một nửa, y còn muốn giết nốt nửa còn lại hay sao.
Đè nén lửa giận trong lóng, hắn chuyển về phía tướng quân Tùy Văn Trọng đứng phía bên phải.
“Tùy tướng quân, lần này công thành, mời Tùy tướng quân nhận cầm quân tiên phong, Triệu tướng quân và người của ta sẽ ở hai bên hỗ trợ, dùng tốc độ nhanh nhất xông qua đội hình của bọn chúng. Chỉ cần chính diện đối mặt, bọn chúng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta.”
Tùy Văn Trọng không vui. Hắn vốn không phải thuộc cấp của Hoắc Thiên Uy, hắn và tướng quân Triệu Khả Phong đều vì đại chiến lần này mà bị Hoàng Thượng phái tới dưới trướng Hoắc Thiên Uy, mỗi người mang theo mười vạn bộ binh. Quan hệ của Hoắc Thiên Uy và Triệu Khải Phong luôn luôn tốt đẹp, nhưng với hắn lại không có giao tình gì, sắp xếp như vậy rõ ràng là để cho người của hắn chịu chết. Lâm Thủy quốc luôn luôn nói chuyện bằng thực lực, mười vạn quân này chính là vốn liếng của hắn, một khi đã bị giết sạch, hắn cũng đi toi, cho nên hắn không muốn.
Vẻ mặt nặng nề, Tùy Văn Trọng không nói gì một lúc lâu. Trận chiến này là Hoáng Thượng hạ thánh chỉ, phong Hoắc Thiên Uy là đại tướng quân, các thuộc cấp đều phải nghe điều khiển của y, huống hồ giám quân mà Hoàng Thượng phái tới còn đang ngồi nhìn, hắn không thể trắng trợn kháng mệnh, nhưng bắt hắn phải đem tất cả những người trên tay hắn ném ra ngoài, hắn cũng tuyệt đối không làm được.
Hoắc Thiên Uy thấy y một lúc lâu vẫn chưa đáp lời, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng y, trong lòng không khỏi bốc hỏa. Lần này xuất chiến tất cả đều không thuận lợi, đầu tiên là Hoàng Thượng đột nhiên ban xuống một cái thời hạn tháng chín, sau đó địch quốc đột nhiên xuất hiện vũ khí bí mật, bây giờ thuộc cấp lại vì tư lợi mà không muốn xuất chiến, làm sao hắn lại không bốc hỏa.
Tức giận thì tức giận, hiện tại là thời khắc mấu chốt, trăm triệu lần không thể trở mặt, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
“Tùy tướng quân, ta biết ngươi có điều băn khoăn, nhưng với tình hình bây giờ, ngươi xuất quân là thích hợp nhất. Người của ta phần lớn đã đi tập kích trên đường, người của Triệu tướng quân cũng đã điều đi một phần, hiện giờ binh lực trong tay chúng ta đều không đủ để đánh chính diện vào bọn chúng, vì vậy nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi hoàn thành. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta ở hai cánh sẽ tiếp xúc với quân địch trước, hết sức giảm bớt áp lực của ngươi. Tùy tướng quân, phải lấy đại cục làm trọng.”
Trong lòng Tùy Văn Trọng không muốn nhưng không tìm được lý do phản bác. Lời nói cuối cùng của Hoắc Thiên Uy là lời nói có sức nặng, xem ra trận này hắn không đánh không được.
“Mười mấy vạn người thay đổi trận hình không phải là chuyện có thể làm trong chốc lát. Hoắc tướng quân tính khi nào thì bắt đầu đợt tiến công thứ hai?” Tùy Văn Trọng hỏi.
“Bây giờ lập tức sắp xếp đội hình, sau khi binh lính ăn cơm xong sẽ lập tức bắt đầu công thành.”
Tùy Văn Trọng bực bội nhận lệnh, các tướng lĩnh bắt đầu bận rộn chuẩn bị mọi việc, không ai chú ý tới Hà Thánh Đạo đang ngồi trên ghế giám quân, trong mắt ánh lên một tia ác độc và bên mép cong lên một tia cười lạnh.
Trong lều lớn nghị sự ở Ngâm Phong quốc, mặc dù các tướng lĩnh rất vui vẻ nhưng cũng chưa hoàn toàn chìm trong đó. Bọn họ hiểu rõ đây chỉ là một thắng lợi nhỏ, tiếp theo chính là kẻ thù sẽ chồm tới càng lúc càng hung ác. Bọn họ lợi dụng sự bất ngờ của vũ khí mới, nhưng tiếp theo sẽ không còn sự đổ máu như khi trận đánh mới bắt đầu nữa.
Nữ Đế Ngâm Phong quốc, Dạ Nguyệt Sắc, đang mặc giáp bạc, dùng lụa trắng che mặt, ngồi ghế trên không nói một lời. Bên dưới là Lạc Thiết Vân cùng các tướng lĩnh đang bàn luận đối sách phòng thủ, thỉnh thoáng có lính liên lạc ra vào, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi yên, mảnh lụa trắng che mặt làm người ta không nhìn thấy nét mặt của nàng, thật ra nàng không nghe lọt một chữ mà các tướng lĩnh đang bàn luận. Đối với cuộc chiến này nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể làm, nói vũ khí mà mình biết cho bọn họ, tự mình đứng trên cổng thành ủng hộ tinh thần, những thứ còn lại nàng không thể giúp sức. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, những chuyện như điều binh đánh giặc nàng hoàn toàn không hiểu, cho nên không muốn xen mồm. Hôm nay trải qua cuộc chiến tàn khốc như thế, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mệt, nhưng dù có mệt hơn nữa nàng cũng phải chịu đựng, bởi vì nơi này —- không có bờ vai nàng có thể dựa vào.
Tiêu Lăng Thiên không ở đây, hắn tự mình dẫn quân đi đường vòng bao vậy quân địch. Đó là một con đường rất khó đi, hắn đã lên đường từ hai ngày trước, không biết bây giờ thế nào.
Nhớ lại hơn nửa tháng vừa rồi, nàng chỉ có thể dùng hai từ bận rộn để hình dung. Sau khi nàng giải thích về vũ khí mới, Tiêu Lăng Thiên không biết từ đâu tìm ra một nhóm cao thủ chế tạo vũ khí, chỉ trong thời gian rất ngắn đã làm ra hàng mẫu. Sau khi trải qua lần thử nghiệm bí mật, Tiêu Lăng Thiên có vẻ cực kỳ thán phục uy lực của loại vũ khí mới này. Nhưng đồng thời nàng cũng nhìn thấy sự nghi vấn và đề phòng trong mắt hắn, nàng biết, những thứ mình biết không phải là những gì mà một Dạ Nguyệt Sắc sống trong thâm cung nên biết, nàng cũng biết tất cả những gì nàng làm hôm nay rồi sẽ phải cho hắn một lời giải thích hợp lý. Gần đây quá mức rối ren nên hắn chưa hỏi tới, sau này hắn hỏi, mình nên trả lời thế nào đây?
Sau khi ngày đêm chế tạo được một nhóm xe nỏ, Tiêu Lăng Thiên dường như đã yên tâm chút ít, từ chối ý định đi theo của Dạ Nguyệt Sắc, liên tục dặn dò Lạc Thiết Vân bảo vệ Hoàng Thượng thật tốt, cuối cùng hai ngày trước mới đem theo mười vạn người dời đi.
Sau khi hắn đi, Dạ Nguyệt Sắc lại mang khăn che mặt, sắm vai một Nữ Đế hoàn mỹ. Chỉ là, trong lòng nàng trống rỗng, giống như thiếu đi cái gì đó, không cách nào bù đắp được.
Tiêu Lăng Thiên, ngươi biết không, ta rất nhớ ngươi.
/84
|