Điều khiến Ngải Mễ khá thắc mắc là Allan không nhắc gì đến lá thư tuyệt mệnh nữa, mọi biểu hiện của anh không khác nhiều so với mấy ngày trước. Cô không rõ rốt cuộc mối lo lắng của cô Tĩnh Thu là thừa hay do anh rất biết cách che giấu suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy khả năng sau cao hơn, thế nên quyết định sẽ đề cao cảnh giác theo dõi, nếu phát hiện ra anh áy náy, tự trách bản thân thì sẽ tìm mọi cách khuyên anh.
Chủ nhật, Allan đưa Ngải Mễ đến nhà một người bạn của anh là lão Triệu, nghe nói là quán quân boxing năm nào đó, không biết là quán quân cấp thành phố hay toàn quốc, tóm lại chỉ biết là quán quân. Allan liền kể cho lão Triệu nghe câu chuyện bị “Cung Bình” đe dọa, nhờ lão Triệu dạy Ngải Mễ một số chiêu phòng thân.
Lão Triệu phì cười, nói: “Sao lại gắn boxing quyền Anh với vấn đề phòng thân? Các cậu có biết boxing là gì không?” Lão Triệu liền thao thao bất tuyệt một tràng về sự bác đại tinh thâm của môn boxing, cuối cùng nói với Ngải Mễ: “Con gái bọn em đã đánh nhau thì chẳng theo một chiến thuật nào cả vớ được nhau là ôm chặt, dứt tóc, cào, cấu, cắn. Chiêu duy nhất anh có thể dạy em là cắt tóc ngắn và để móng tay dài.”
Hai người học được chiêu này rồi tiu nghỉu cáo từ. Ngải Mễ có linh cảm rằng “Cung Bình” chính là Jane nên không bận tâm lắm, nhưng cô ngại nói ra, sợ Allan không vui nên cô chỉ nói: “Anh đừng lo lắng quá, hiện tại đi đến đâu em cũng để mắt ngó nghiêng, dỏng tai nghe ngóng, hơn nữa em cao hơn nhiều đứa con gái khác, có sức thì chắc chắn em sẽ đấu được với “Cung Bình”.”
Allan chỉ lo lắng lắc đầu, “Không phải “Cung Bình” tìm em để đánh nhau đâu, cô ta sẽ dùng dao đó…”
“Em có dao, sợ gì chứ?”
Buổi tối, Ngải Mễ phải về trường, Allan liền nói: “Hay là để bố em đưa em đi? Nếu “Cung Bình” nhìn thấy bọn mình đi với nhau…”
Ngải Mễ nhất quyết không chịu. “Không, em muốn anh đưa cơ. Không thể vì mấy câu lãng nhách của “Cung Bình” mà bọn mình lại phải tách ra.” Rồi cô đùa: “Giờ thì em biết phải nắn gân anh kiểu gì rồi, nếu sau này anh có người yêu khác thì em sẽ căn đúng giờ đúng lúc hai người làm tình rồi gọi điện thoại đe dọa, để anh bị dọa sợ chết, hết làm luôn.”
Allan cười đau khổ. “Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được những chuyện này.”
Anh đưa cô về trường rồi dặn dò kĩ lưỡng đủ điều mới bắt taxi về. Mấy ngày sau đó, khi đi học Ngải Mễ đều đem theo “vũ khí phòng thân”, còn dặn dò bạn bè cùng phòng không được áp sát cô từ phía sau, đề phòng cô tấn công nhầm. Thỉnh thoảng Allan lại gọi điện thoại đến hỏi xem mọi chuyện của cô có ổn thỏa không. Để anh lo lắng cho cô, đôi lúc cô cố tình nói những câu như “hình như hôm nay có người theo dõi em”, khiến Allan phải mò đến trường và bám theo cô từ xa, kết quả chả phát hiện ra điều gì.
Anh bảo cô ở lại trường tập trung học, giữa chừng không nên về nhà một mình, anh nói nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ không dám ở nhà cô nữa. Chiều thứ Sáu, Allan đến trường đón cô về nhà. Anh sợ “Cung Bình” nhận ra mình nên đeo kính đen khiến Ngải Mễ cười ngất, nói anh ăn mặc thế này lang thang trong trường B, chưa kịp bắt “Cung Bình” thì bảo vệ trường đã tóm cổ anh vì tưởng là dân xã hội đen.
Tối thứ Năm, bố mẹ Allan đã có mặt ở thành phố J, lúc đầu họ định ở khách sạn, nhưng bố mẹ Ngải Mễ nhất định mời họ về nhà ở, cuối cùng họ đành đến nhà Ngải Mễ ở.
Hôm đó Ngải Mễ về nhà thì nhìn thấy bố mẹ Allan. Bố Allan đúng như những gì cô Tĩnh Thu kể, rất đẹp trai, phong độ, rất Tây. Mẹ Allan khi còn trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, vì bây giờ trông bà vẫn rất duyên dáng, không béo mập, mà nhẹ nhàng, nữ tính.
Ngải Mễ nhìn thấy bố Allan đứng sau mẹ anh, hai tay đặt lên vai mẹ anh rất dịu dàng, còn mẹ anh thì ngoái đầu lại, ngước lên nhìn bố anh. Không hiểu tại sao, hình ảnh này để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô.
Trước mặt các phụ huynh, Allan chẳng dám động chạm đến cô, nhưng cô bất chấp trước mặt hay sau lưng, thích động chạm anh là động chạm, phát hiện ra mấy lần Allan đều tỏ vẻ mất tự nhiên, đỏ mặt tía tai, cứ như cậu học sinh yêu đương bị thầy cô phát hiện. Anh càng đỏ mặt cô càng có hứng, cố tình ôm vai bá cổ anh trước mặt mọi người. Anh ngại đẩy cô ra, đành phải đỏ mặt, mặc cô tung hoành, cuối cùng đều là các phụ huynh biết ý tránh đi.
Vì vấn đề ở phòng nào mà cả hai nhà nhường nhau rất lâu, cuối cùng đã thuyết phục được bố mẹ Allan ở phòng ngủ của Ngải Mễ, còn Ngải Mễ ngủ ở giường kê trong phòng làm việc của bố mẹ cô.
Nhà Ngải Mễ ngoài phòng khách ra còn có ba phòng lớn, một phòng nhỏ khác, cô không hiểu tại sao không có người đề nghị cho cô và Allan ở một phòng, có lẽ là bố mẹ hai bên đều không biết họ đã có quan hệ đó, hoặc bọn họ cho rằng chưa kết hôn không được ở cùng nhau. Tóm lại là mấy bậc phụ huynh đều không có ý đó, khi bàn đến chuyện ai ở phòng nào, họ đều tính theo phương ánh tách cô và Allan ra. Thậm chí mẹ cô còn nghĩ đến phương án “đồng giới đồng phòng”, bố với Allan ở một phòng, mẹ với Ngải Mễ một phòng chứ không nghĩ đến phương án cho cô và Allan ở một phòng.
Sinh nhật Allan rơi vào thứ Bảy. Buổi trưa, bố mẹ anh mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng, vì buổi tối Allan và Ngải Mễ phải đi dự sinh nhật mà bạn bè anh tổ chức cho ở nhà hàng Tiểu Động Thiên.
Đây là lần đầu tiên Ngải Mễ đi dự tiệc cùng Allan, cô muốn trang điểm cho dễ thương một chút để anh khỏi mất thể diện, nhưng chọn đi chọn lại thấy chẳng có bộ nào ưng ý, đành phải mặc lại chiếc váy trắng kia. Cô nghĩ một lát, lấy chuỗi ngọc trai đó ra đeo, rồi gọi Allan vào phòng làm việc. Anh hỏi: “Em trang điểm xong chưa?”
“Anh xem cái vòng này có đẹp không?”
“Đẹp lắm. Muộn rồi, mình đi thôi em.”
Ngải Mễ thấy anh không nhận ra giá trị của chuỗi ngọc trai, bèn nhắc: “Vòng này hơn hai nghìn tệ đấy, anh không phát hiện ra à?”
Allan liền đề nghị: “Em viết tờ giấy rồi dán lên: Vòng này trị giá hai nghìn tệ.”
Ngải Mễ thấy mãi anh không hỏi ai mua, bèn nói: “Sao không hỏi ai mua cho em chiếc vòng này?”
“Nếu muốn thì em sẽ nói với anh, nếu em không nói thì anh không hỏi nữa.” Thấy cô chu miệng, Allan liền cười và nói tiếp: “Em muốn anh hỏi hả? Ok, vậy anh hỏi nhé, hỏi rồi không được cáu đâu đấy.” Allan hỏi: “Tiểu Côn tặng em hả?”
“Sao anh biết?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi.
Allan mỉm cười, nói: “Đoán đúng rồi đúng không? Anh ta đang theo đuổi em hả? Em rất vui đúng không?”
“Anh biết là anh ta đang theo đuổi em mà cũng không bực ư? Những gì Tiểu Côn nói đúng thật, anh ta nói kể cả anh ta công khai theo đuổi em thì anh cũng sẽ không vì em mà đánh nhau với anh ta.” Ngải Mễ hậm hực nói.
“Tại sao lại không đánh nhau? Em thử gọi anh ta đến xem.”
Ngải Mễ nghe nói vậy cũng thấy vui hơn, cười, liếc xéo Allan. “Anh…như thế này mà cũng đánh được à?”
“Đánh được hay không không phải là vấn đề trình độ, mà là vấn đề thái độ, đến lúc đó em kiếm cái ghế con lên chỗ nào cao ngồi, vừa xem vừa cổ vũ cho bọn anh…”
Cô không kìm được bèn bật cười. “Anh hoàn toàn chẳng có thành ý đánh nhau gì cả, có phải anh thấy em rất hư vinh không?”
Allan nói vẻ rất thông cảm: “Cũng không hẳn là hư vinh, một cảm giác tự hào rất bình thường thôi. Con gái ai chẳng thế, nếu không có mấy anh chàng chịu đánh nhau vì cô ấy thì sống còn có gì thú vị nữa.”
Thực ra cô không nỡ lòng nào để Allan đi đánh nhau với người khá cô chỉ cần anh thể hiện thái độ là được rồi, nhưng thái độ này của anh hoàn toàn không có ý gì là ghen cả. Cô hỏi: “Tiểu Côn theo đuổi em, anh…có ghen không?”
“Anh ghen hay không thì chỉ có một đường chết mà thôi.”
“Tại sao?”
Allan giúp cô lật mác váy đằng sau cổ vào trong váy, nói: “Anh không ghen thì em bảo anh thờ ơ với em, anh ghen thì em bảo bụng dạ anh hẹp hòi.”
Cô cười khúc khích, hỏi: “Thế anh định làm sao?”
“Anh ghen ở mức độ phù hợp. Thôi hôm nay em đừng đeo chuỗi ngọc trai này nữa. Ngày mai bọn mình đi mua một cái, sau đó em trả cái này cho Tiểu Côn. Ngày mai anh đưa em, mẹ em, mẹ anh đi siêu thị mua quần áo được không?”
Cô xót xa nói: “Thôi, anh đang thế này mà còn có sức đi siêu thị với mọi người ư?”
“Anh vào siêu thị rồi kiếm chỗ nào đó ngồi đợi. Mọi người cứ đi xem, anh sẽ phụ trách xách đồ.”
Cô phục sát đất trước chiêu này của Allan, rồi tháo chuỗi ngọc trai ra, đùa: “Anh rất giỏi đối phó với con gái nhỉ, đúng là giàu kinh nghiệm có khác.”
Allan vội nói: “Đừng nghĩ linh tinh, đều là nghe người khác nói thôi. Mình đi thôi em.” Trên đường đi, Allan đề nghị: “Hay là đừng công khai quan hệ của bọn mình vội nhé !”
Cô không chịu: “Em muốn công khai, không công khai thì cô khác lại đến dòm ngó anh. Em không sợ con bé tên “Cung Bình” đó, thà là đánh nhau với nó còn hơn là để người khác phỗng tay trên anh.”
Allan bất lực nói: “Anh thấy anh toàn gây rắc rồi cho em thôi.”
Tiệc sinh nhật rất đông vui, nhiều người đến dự, đặc biệt là con gái, lão Đinh nói có rất nhiều người không mời mà tự đến. Lão Đinh là người chủ trì, chạy đi chạy lại lo liệu, quán xuyến mọi việc, thêm bàn thêm ghế, cuối cùng mọi người cũng được yên.
Ăn cơm xong, mọi người kéo đến một gian phòng khá rộng của nhà hàng hát karaoke. Hát được một lúc, mấy cô nàng đồng thanh bắt Allan hát một bài, Allan từ chối mấy lần, nói lâu lắm rồi không hát nên xin được miễn, nhưng mọi người không buông tha, anh đành hát bài El Condorpasa.
I’d rather be a sparrow than a snail. (Anh muốn được làm chú chim sẻ hơn là chú ốc sên)
Yes, I would, if I could, I surely would. (Đúng vậy, nếu có thể, anh chắc chắn sẽ làm như thế)
Away, I’d rather sail away (Anh muốn bay cao, vượt qua muôn ngàn sóng gió)
Like a swan, that’s here and gone (Như chú thiên nga, nhẹ nhàng bay xa)
A man gets tied up to the ground (Nếu một người mất đi tự do)
He gives the world its saddest sound (Anh ta sẽ để lại âm thanh bi ai nhất trên cõi đời này)
Its saddest sound (Để lại âm thanh bi ai nhất trên cõi đời này)
Đó là lần đầu tiên Ngải Mễ nghe thấy Allan hát karaoke, cô biết vết thương trên người anh chưa khỏi hẳn, có lẽ chưa thể phát huy hết khả năng nhưng kể cả như thế thì anh vẫn hát quá hay, nghe như tiếng hát thỏa sức ngân vang giữa thảo nguyên bao la không một bóng người.
Vừa nghe Allan hát, trước mắt Ngải Mễ hiện ra một cảnh tượng khiến cô vô cùng đau đớn: Anh bị giam trong gian phòng chật hẹp ở đồn thu thẩm, qua song sắt cửa sổ, anh ngước nhìn bầu trời, khát vọng tự do, đáy lòng anh, chắc chắn là đang hát bài hát này, chắc chắn tâm hồn anh đang bay bổng trên thảo nguyên bao la. Cô không biết anh đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào, vừa nghe vừa nghĩ, nước mắt cô không cầm được mà lăn dài xuống gò má.
Hát xong, anh quay trở lại chỗ cô, nắm chặt tay cô, nói nhỏ: “Em đừng suy nghĩ nữa, chỉ là một bài hát thôi mà…”
Anh vừa ngồi xuống thì có người đề nghị để “Tiên đồng – Ngọc nữ” hát đôi bài Mưa trong trái tim. Ngải Mễ nhìn thấy có người đẩy một cô gái tóc xõa ngang vai ra phía micro, còn có hai cô gái nữa đến kéo Allan. Anh từ chối một hồi, càng từ chối thì càng có đông con gái bâu đến lôi kéo anh, anh đành nói với Ngải Mễ: “May I (anh hát được không)?”
Thấy không hát cũng không ổn, Ngải Mễ đành phải gật đầu. Allan bước đến trước bàn đặt micro, cầm một cái lên, cô gái xõa tóc ngang vai kia cầm một cái, sau đó cô gái dùng remote chọn một bài hát. Ngải Mễ thấy bài hát được bật không phải bài Mưa trong trái tim, mà là bài Tình yêu muộn màng.
Không hiểu sao, Ngải Mễ cảm thấy cả hai người đều hát rất say sưa, dường như đang trút bày tâm sự tự đáy lòng mình. Cô cảm thấy lời bài hát nghe rất chối tai: “Không muốn từ bỏ tình yêu đối với anh (em), đó là niềm mong chờ vĩnh cửu của em.” Chẳng lẽ bài hát này lột tả tâm trạng mâu thuẫn của Allan ư? Có phải anh yêu cô nàng này không? Khi Allan hát đến câu “Không thể giữ được tình yêu của em, đó là sự tổn thương không lời đối với cô ấy”, cô có cảm giác như anh đang liếc về phía cô, dường như muốn nói “người anh không muốn làm tổn thương là em”.
Cô vô cùng hoảng sợ, mọi người đều nói họ là “Tiên đồng – Ngọc nữ”, chứng tỏ đó là cặp đôi do duyên trời sắp đặt được mọi người cô nhận. Ở đây chẳng ai coi cô ra gì, vừa nãy ở nhà vệ sinh cờ vô tình nghe thấy hai cô nàng nói:
“Sao Thành Cương lại chấm cô nàng nhỉ?”
“Thì do bố cô nàng là thầy hướng dẫn của anh ấy thôi.”
Càng nghĩ cô càng cảm thấy bất an, đám con gái kia đều coi cô như người tàng hình, giờ lại to gan lớn mật bắt đôi “Tiên đồng – Ngọc nữ” hát bài này, như thế chẳng phải đang khiêu khích cô còn gì?
Hát xong, Allan liền mang cuốn list các bài hát về chỗ Ngải Mễ và đề nghị: “Mình hát một bài đi em.” Nói rồi anh đưa cuốn list bài hát cho cô, để cô tìm bài. Cô cảm thấy chắc chắn là do vừa nãy đã hát với “tình yêu muộn màng” rồi, không muốn làm cô tổn thương nên mới phải bù đắp.
Cô đẩy cuốn list bài hát ra, hậm hực nói: “Em không biết hát, anh cứ hát với “tình yêu muộn màng” của anh đi!”
Allan nhìn cô, cười nói: “Đúng là giỏi suy diễn quá, chỉ hát một bài đã phân tích ra cái gì rồi?” Nói xong anh liền tìm bài hát và giục: “Không hát với anh thì hát một mình vậy, chắc chắn bài này em sẽ hát được.” Rồi Allan giơ cuốn list bài hát ra trước mặt cô, Ngải Mễ nhìn thì thấy đó là bài Em không muốn nói trong bộ phim Cô gái tỉnh lẻ.
“Làm sao anh biết em hát được bài này? Lời em còn chưa thuộc mấy nữa là.”
“Không sao, hát karaoke cơ mà, trên màn hình tivi có lời. Bình thường anh hay nghe em hát ở nhà, biết chất giọng của em hát được bài này. Không tin em cứ thử xem, ít nhất có thể chứng minh anh sai.”
Anh kéo cô đến trước micro, lấy remote chọn bài cho cô. Không còn cách nào khác, Ngải Mễ đành bấm bụng hát. Khi hát đến câu “cùng là bầu trời, cùng là khuôn mặt”, cô cảm thấy mình không lên được, chợt cô nhìn thấy Allan ra hiệu cho mình đổi giọng, cô hít sâu một hơi, quả nhiên là lên được.
Hát xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, bản thân cô cũng cảm thấy khá hay nên rất vui, đang định xem Allan có khen không, vừa quay đầu thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở vị trí cô ngồi ban nãy và nói chuyện với Allan. Cô nghĩ, giỏi thật, anh bảo tôi lên hát, hóa ra là để nói chuyện với cô nàng này. Cô đặt micro xuống và bước nhanh về chỗ mình, nói: “Đây là chỗ của mình.”
Allan vội đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Ngải Mễ: “Để anh giới thiệu nhé…”, nhưng cô nàng kia không đợi anh giới thiệu đã đứng dậy, nắm tay anh, dúi vào vật gì đó rồi mỉm cười rất ngọt ngào và chạy mất.
Chủ nhật, Allan đưa Ngải Mễ đến nhà một người bạn của anh là lão Triệu, nghe nói là quán quân boxing năm nào đó, không biết là quán quân cấp thành phố hay toàn quốc, tóm lại chỉ biết là quán quân. Allan liền kể cho lão Triệu nghe câu chuyện bị “Cung Bình” đe dọa, nhờ lão Triệu dạy Ngải Mễ một số chiêu phòng thân.
Lão Triệu phì cười, nói: “Sao lại gắn boxing quyền Anh với vấn đề phòng thân? Các cậu có biết boxing là gì không?” Lão Triệu liền thao thao bất tuyệt một tràng về sự bác đại tinh thâm của môn boxing, cuối cùng nói với Ngải Mễ: “Con gái bọn em đã đánh nhau thì chẳng theo một chiến thuật nào cả vớ được nhau là ôm chặt, dứt tóc, cào, cấu, cắn. Chiêu duy nhất anh có thể dạy em là cắt tóc ngắn và để móng tay dài.”
Hai người học được chiêu này rồi tiu nghỉu cáo từ. Ngải Mễ có linh cảm rằng “Cung Bình” chính là Jane nên không bận tâm lắm, nhưng cô ngại nói ra, sợ Allan không vui nên cô chỉ nói: “Anh đừng lo lắng quá, hiện tại đi đến đâu em cũng để mắt ngó nghiêng, dỏng tai nghe ngóng, hơn nữa em cao hơn nhiều đứa con gái khác, có sức thì chắc chắn em sẽ đấu được với “Cung Bình”.”
Allan chỉ lo lắng lắc đầu, “Không phải “Cung Bình” tìm em để đánh nhau đâu, cô ta sẽ dùng dao đó…”
“Em có dao, sợ gì chứ?”
Buổi tối, Ngải Mễ phải về trường, Allan liền nói: “Hay là để bố em đưa em đi? Nếu “Cung Bình” nhìn thấy bọn mình đi với nhau…”
Ngải Mễ nhất quyết không chịu. “Không, em muốn anh đưa cơ. Không thể vì mấy câu lãng nhách của “Cung Bình” mà bọn mình lại phải tách ra.” Rồi cô đùa: “Giờ thì em biết phải nắn gân anh kiểu gì rồi, nếu sau này anh có người yêu khác thì em sẽ căn đúng giờ đúng lúc hai người làm tình rồi gọi điện thoại đe dọa, để anh bị dọa sợ chết, hết làm luôn.”
Allan cười đau khổ. “Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được những chuyện này.”
Anh đưa cô về trường rồi dặn dò kĩ lưỡng đủ điều mới bắt taxi về. Mấy ngày sau đó, khi đi học Ngải Mễ đều đem theo “vũ khí phòng thân”, còn dặn dò bạn bè cùng phòng không được áp sát cô từ phía sau, đề phòng cô tấn công nhầm. Thỉnh thoảng Allan lại gọi điện thoại đến hỏi xem mọi chuyện của cô có ổn thỏa không. Để anh lo lắng cho cô, đôi lúc cô cố tình nói những câu như “hình như hôm nay có người theo dõi em”, khiến Allan phải mò đến trường và bám theo cô từ xa, kết quả chả phát hiện ra điều gì.
Anh bảo cô ở lại trường tập trung học, giữa chừng không nên về nhà một mình, anh nói nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ không dám ở nhà cô nữa. Chiều thứ Sáu, Allan đến trường đón cô về nhà. Anh sợ “Cung Bình” nhận ra mình nên đeo kính đen khiến Ngải Mễ cười ngất, nói anh ăn mặc thế này lang thang trong trường B, chưa kịp bắt “Cung Bình” thì bảo vệ trường đã tóm cổ anh vì tưởng là dân xã hội đen.
Tối thứ Năm, bố mẹ Allan đã có mặt ở thành phố J, lúc đầu họ định ở khách sạn, nhưng bố mẹ Ngải Mễ nhất định mời họ về nhà ở, cuối cùng họ đành đến nhà Ngải Mễ ở.
Hôm đó Ngải Mễ về nhà thì nhìn thấy bố mẹ Allan. Bố Allan đúng như những gì cô Tĩnh Thu kể, rất đẹp trai, phong độ, rất Tây. Mẹ Allan khi còn trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, vì bây giờ trông bà vẫn rất duyên dáng, không béo mập, mà nhẹ nhàng, nữ tính.
Ngải Mễ nhìn thấy bố Allan đứng sau mẹ anh, hai tay đặt lên vai mẹ anh rất dịu dàng, còn mẹ anh thì ngoái đầu lại, ngước lên nhìn bố anh. Không hiểu tại sao, hình ảnh này để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô.
Trước mặt các phụ huynh, Allan chẳng dám động chạm đến cô, nhưng cô bất chấp trước mặt hay sau lưng, thích động chạm anh là động chạm, phát hiện ra mấy lần Allan đều tỏ vẻ mất tự nhiên, đỏ mặt tía tai, cứ như cậu học sinh yêu đương bị thầy cô phát hiện. Anh càng đỏ mặt cô càng có hứng, cố tình ôm vai bá cổ anh trước mặt mọi người. Anh ngại đẩy cô ra, đành phải đỏ mặt, mặc cô tung hoành, cuối cùng đều là các phụ huynh biết ý tránh đi.
Vì vấn đề ở phòng nào mà cả hai nhà nhường nhau rất lâu, cuối cùng đã thuyết phục được bố mẹ Allan ở phòng ngủ của Ngải Mễ, còn Ngải Mễ ngủ ở giường kê trong phòng làm việc của bố mẹ cô.
Nhà Ngải Mễ ngoài phòng khách ra còn có ba phòng lớn, một phòng nhỏ khác, cô không hiểu tại sao không có người đề nghị cho cô và Allan ở một phòng, có lẽ là bố mẹ hai bên đều không biết họ đã có quan hệ đó, hoặc bọn họ cho rằng chưa kết hôn không được ở cùng nhau. Tóm lại là mấy bậc phụ huynh đều không có ý đó, khi bàn đến chuyện ai ở phòng nào, họ đều tính theo phương ánh tách cô và Allan ra. Thậm chí mẹ cô còn nghĩ đến phương án “đồng giới đồng phòng”, bố với Allan ở một phòng, mẹ với Ngải Mễ một phòng chứ không nghĩ đến phương án cho cô và Allan ở một phòng.
Sinh nhật Allan rơi vào thứ Bảy. Buổi trưa, bố mẹ anh mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng, vì buổi tối Allan và Ngải Mễ phải đi dự sinh nhật mà bạn bè anh tổ chức cho ở nhà hàng Tiểu Động Thiên.
Đây là lần đầu tiên Ngải Mễ đi dự tiệc cùng Allan, cô muốn trang điểm cho dễ thương một chút để anh khỏi mất thể diện, nhưng chọn đi chọn lại thấy chẳng có bộ nào ưng ý, đành phải mặc lại chiếc váy trắng kia. Cô nghĩ một lát, lấy chuỗi ngọc trai đó ra đeo, rồi gọi Allan vào phòng làm việc. Anh hỏi: “Em trang điểm xong chưa?”
“Anh xem cái vòng này có đẹp không?”
“Đẹp lắm. Muộn rồi, mình đi thôi em.”
Ngải Mễ thấy anh không nhận ra giá trị của chuỗi ngọc trai, bèn nhắc: “Vòng này hơn hai nghìn tệ đấy, anh không phát hiện ra à?”
Allan liền đề nghị: “Em viết tờ giấy rồi dán lên: Vòng này trị giá hai nghìn tệ.”
Ngải Mễ thấy mãi anh không hỏi ai mua, bèn nói: “Sao không hỏi ai mua cho em chiếc vòng này?”
“Nếu muốn thì em sẽ nói với anh, nếu em không nói thì anh không hỏi nữa.” Thấy cô chu miệng, Allan liền cười và nói tiếp: “Em muốn anh hỏi hả? Ok, vậy anh hỏi nhé, hỏi rồi không được cáu đâu đấy.” Allan hỏi: “Tiểu Côn tặng em hả?”
“Sao anh biết?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi.
Allan mỉm cười, nói: “Đoán đúng rồi đúng không? Anh ta đang theo đuổi em hả? Em rất vui đúng không?”
“Anh biết là anh ta đang theo đuổi em mà cũng không bực ư? Những gì Tiểu Côn nói đúng thật, anh ta nói kể cả anh ta công khai theo đuổi em thì anh cũng sẽ không vì em mà đánh nhau với anh ta.” Ngải Mễ hậm hực nói.
“Tại sao lại không đánh nhau? Em thử gọi anh ta đến xem.”
Ngải Mễ nghe nói vậy cũng thấy vui hơn, cười, liếc xéo Allan. “Anh…như thế này mà cũng đánh được à?”
“Đánh được hay không không phải là vấn đề trình độ, mà là vấn đề thái độ, đến lúc đó em kiếm cái ghế con lên chỗ nào cao ngồi, vừa xem vừa cổ vũ cho bọn anh…”
Cô không kìm được bèn bật cười. “Anh hoàn toàn chẳng có thành ý đánh nhau gì cả, có phải anh thấy em rất hư vinh không?”
Allan nói vẻ rất thông cảm: “Cũng không hẳn là hư vinh, một cảm giác tự hào rất bình thường thôi. Con gái ai chẳng thế, nếu không có mấy anh chàng chịu đánh nhau vì cô ấy thì sống còn có gì thú vị nữa.”
Thực ra cô không nỡ lòng nào để Allan đi đánh nhau với người khá cô chỉ cần anh thể hiện thái độ là được rồi, nhưng thái độ này của anh hoàn toàn không có ý gì là ghen cả. Cô hỏi: “Tiểu Côn theo đuổi em, anh…có ghen không?”
“Anh ghen hay không thì chỉ có một đường chết mà thôi.”
“Tại sao?”
Allan giúp cô lật mác váy đằng sau cổ vào trong váy, nói: “Anh không ghen thì em bảo anh thờ ơ với em, anh ghen thì em bảo bụng dạ anh hẹp hòi.”
Cô cười khúc khích, hỏi: “Thế anh định làm sao?”
“Anh ghen ở mức độ phù hợp. Thôi hôm nay em đừng đeo chuỗi ngọc trai này nữa. Ngày mai bọn mình đi mua một cái, sau đó em trả cái này cho Tiểu Côn. Ngày mai anh đưa em, mẹ em, mẹ anh đi siêu thị mua quần áo được không?”
Cô xót xa nói: “Thôi, anh đang thế này mà còn có sức đi siêu thị với mọi người ư?”
“Anh vào siêu thị rồi kiếm chỗ nào đó ngồi đợi. Mọi người cứ đi xem, anh sẽ phụ trách xách đồ.”
Cô phục sát đất trước chiêu này của Allan, rồi tháo chuỗi ngọc trai ra, đùa: “Anh rất giỏi đối phó với con gái nhỉ, đúng là giàu kinh nghiệm có khác.”
Allan vội nói: “Đừng nghĩ linh tinh, đều là nghe người khác nói thôi. Mình đi thôi em.” Trên đường đi, Allan đề nghị: “Hay là đừng công khai quan hệ của bọn mình vội nhé !”
Cô không chịu: “Em muốn công khai, không công khai thì cô khác lại đến dòm ngó anh. Em không sợ con bé tên “Cung Bình” đó, thà là đánh nhau với nó còn hơn là để người khác phỗng tay trên anh.”
Allan bất lực nói: “Anh thấy anh toàn gây rắc rồi cho em thôi.”
Tiệc sinh nhật rất đông vui, nhiều người đến dự, đặc biệt là con gái, lão Đinh nói có rất nhiều người không mời mà tự đến. Lão Đinh là người chủ trì, chạy đi chạy lại lo liệu, quán xuyến mọi việc, thêm bàn thêm ghế, cuối cùng mọi người cũng được yên.
Ăn cơm xong, mọi người kéo đến một gian phòng khá rộng của nhà hàng hát karaoke. Hát được một lúc, mấy cô nàng đồng thanh bắt Allan hát một bài, Allan từ chối mấy lần, nói lâu lắm rồi không hát nên xin được miễn, nhưng mọi người không buông tha, anh đành hát bài El Condorpasa.
I’d rather be a sparrow than a snail. (Anh muốn được làm chú chim sẻ hơn là chú ốc sên)
Yes, I would, if I could, I surely would. (Đúng vậy, nếu có thể, anh chắc chắn sẽ làm như thế)
Away, I’d rather sail away (Anh muốn bay cao, vượt qua muôn ngàn sóng gió)
Like a swan, that’s here and gone (Như chú thiên nga, nhẹ nhàng bay xa)
A man gets tied up to the ground (Nếu một người mất đi tự do)
He gives the world its saddest sound (Anh ta sẽ để lại âm thanh bi ai nhất trên cõi đời này)
Its saddest sound (Để lại âm thanh bi ai nhất trên cõi đời này)
Đó là lần đầu tiên Ngải Mễ nghe thấy Allan hát karaoke, cô biết vết thương trên người anh chưa khỏi hẳn, có lẽ chưa thể phát huy hết khả năng nhưng kể cả như thế thì anh vẫn hát quá hay, nghe như tiếng hát thỏa sức ngân vang giữa thảo nguyên bao la không một bóng người.
Vừa nghe Allan hát, trước mắt Ngải Mễ hiện ra một cảnh tượng khiến cô vô cùng đau đớn: Anh bị giam trong gian phòng chật hẹp ở đồn thu thẩm, qua song sắt cửa sổ, anh ngước nhìn bầu trời, khát vọng tự do, đáy lòng anh, chắc chắn là đang hát bài hát này, chắc chắn tâm hồn anh đang bay bổng trên thảo nguyên bao la. Cô không biết anh đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào, vừa nghe vừa nghĩ, nước mắt cô không cầm được mà lăn dài xuống gò má.
Hát xong, anh quay trở lại chỗ cô, nắm chặt tay cô, nói nhỏ: “Em đừng suy nghĩ nữa, chỉ là một bài hát thôi mà…”
Anh vừa ngồi xuống thì có người đề nghị để “Tiên đồng – Ngọc nữ” hát đôi bài Mưa trong trái tim. Ngải Mễ nhìn thấy có người đẩy một cô gái tóc xõa ngang vai ra phía micro, còn có hai cô gái nữa đến kéo Allan. Anh từ chối một hồi, càng từ chối thì càng có đông con gái bâu đến lôi kéo anh, anh đành nói với Ngải Mễ: “May I (anh hát được không)?”
Thấy không hát cũng không ổn, Ngải Mễ đành phải gật đầu. Allan bước đến trước bàn đặt micro, cầm một cái lên, cô gái xõa tóc ngang vai kia cầm một cái, sau đó cô gái dùng remote chọn một bài hát. Ngải Mễ thấy bài hát được bật không phải bài Mưa trong trái tim, mà là bài Tình yêu muộn màng.
Không hiểu sao, Ngải Mễ cảm thấy cả hai người đều hát rất say sưa, dường như đang trút bày tâm sự tự đáy lòng mình. Cô cảm thấy lời bài hát nghe rất chối tai: “Không muốn từ bỏ tình yêu đối với anh (em), đó là niềm mong chờ vĩnh cửu của em.” Chẳng lẽ bài hát này lột tả tâm trạng mâu thuẫn của Allan ư? Có phải anh yêu cô nàng này không? Khi Allan hát đến câu “Không thể giữ được tình yêu của em, đó là sự tổn thương không lời đối với cô ấy”, cô có cảm giác như anh đang liếc về phía cô, dường như muốn nói “người anh không muốn làm tổn thương là em”.
Cô vô cùng hoảng sợ, mọi người đều nói họ là “Tiên đồng – Ngọc nữ”, chứng tỏ đó là cặp đôi do duyên trời sắp đặt được mọi người cô nhận. Ở đây chẳng ai coi cô ra gì, vừa nãy ở nhà vệ sinh cờ vô tình nghe thấy hai cô nàng nói:
“Sao Thành Cương lại chấm cô nàng nhỉ?”
“Thì do bố cô nàng là thầy hướng dẫn của anh ấy thôi.”
Càng nghĩ cô càng cảm thấy bất an, đám con gái kia đều coi cô như người tàng hình, giờ lại to gan lớn mật bắt đôi “Tiên đồng – Ngọc nữ” hát bài này, như thế chẳng phải đang khiêu khích cô còn gì?
Hát xong, Allan liền mang cuốn list các bài hát về chỗ Ngải Mễ và đề nghị: “Mình hát một bài đi em.” Nói rồi anh đưa cuốn list bài hát cho cô, để cô tìm bài. Cô cảm thấy chắc chắn là do vừa nãy đã hát với “tình yêu muộn màng” rồi, không muốn làm cô tổn thương nên mới phải bù đắp.
Cô đẩy cuốn list bài hát ra, hậm hực nói: “Em không biết hát, anh cứ hát với “tình yêu muộn màng” của anh đi!”
Allan nhìn cô, cười nói: “Đúng là giỏi suy diễn quá, chỉ hát một bài đã phân tích ra cái gì rồi?” Nói xong anh liền tìm bài hát và giục: “Không hát với anh thì hát một mình vậy, chắc chắn bài này em sẽ hát được.” Rồi Allan giơ cuốn list bài hát ra trước mặt cô, Ngải Mễ nhìn thì thấy đó là bài Em không muốn nói trong bộ phim Cô gái tỉnh lẻ.
“Làm sao anh biết em hát được bài này? Lời em còn chưa thuộc mấy nữa là.”
“Không sao, hát karaoke cơ mà, trên màn hình tivi có lời. Bình thường anh hay nghe em hát ở nhà, biết chất giọng của em hát được bài này. Không tin em cứ thử xem, ít nhất có thể chứng minh anh sai.”
Anh kéo cô đến trước micro, lấy remote chọn bài cho cô. Không còn cách nào khác, Ngải Mễ đành bấm bụng hát. Khi hát đến câu “cùng là bầu trời, cùng là khuôn mặt”, cô cảm thấy mình không lên được, chợt cô nhìn thấy Allan ra hiệu cho mình đổi giọng, cô hít sâu một hơi, quả nhiên là lên được.
Hát xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, bản thân cô cũng cảm thấy khá hay nên rất vui, đang định xem Allan có khen không, vừa quay đầu thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở vị trí cô ngồi ban nãy và nói chuyện với Allan. Cô nghĩ, giỏi thật, anh bảo tôi lên hát, hóa ra là để nói chuyện với cô nàng này. Cô đặt micro xuống và bước nhanh về chỗ mình, nói: “Đây là chỗ của mình.”
Allan vội đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Ngải Mễ: “Để anh giới thiệu nhé…”, nhưng cô nàng kia không đợi anh giới thiệu đã đứng dậy, nắm tay anh, dúi vào vật gì đó rồi mỉm cười rất ngọt ngào và chạy mất.
/48
|