Dì Trương về phòng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nên gọi cho Bạc Cảnh Xuyên."Alo." Âm thanh trầm thấp lạnh nhạt."Ngài Bạc, ngài còn ở công ty sao?"Mặc dù giọng dì Trương có cẩn thận bao nhiêu chăng nữa, vẫn khiến cho lông mày Bạc Cảnh Xuyên hơi giật giật.Chỉ là nửa giây yên tĩnh, nhưng lại khiến cho dì Trương cảm thấy áp lực gấp bội lần.Bà ấy biết ngài rất ghét người hỏi hành tung của mình.Bà vội vàng nói: "Cô Thẩm nói phải đợi ngài về rồi ăn tối chung."Đôi mắt thâm trầm của Bạc Cảnh Xuyên thoáng qua chút bất ngờ, tầm mắt liếc qua đống tài liệu chưa xử lý, anh trầm ngâm hai giây, cuối cùng khép tập tài liệu trong tay lại."Tôi sẽ lập tức về.""...Vâng, thưa ngài!"Dì Trương sững sờ nửa giây mới đáp lại.Bảy giờ tối, một chiếc xe nhỏ không kém phần xa hoa chậm rãi chạy vào trang viên trống trải.Thẩm Phồn Tinh ngồi trên salon ngoài phòng khách, do buổi trưa không nghỉ ngơi, lúc này có hơi mơ màng buồn ngủ.Lúc Bạc Cảnh Xuyên bước vào, trùng hợp thấy cô đang rụt người lại trên ghế salon, một tay chống lên thành salon, mái tóc đen dán sát mặt, lúc này có hơi rũ lên đầu vai của cô, đôi chân nghiêng về một bên, mặt cá chân dưới ánh đèn trắng tinh tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.Cô cúi đầu, có vẻ đang nghỉ ngơi."Ngài Bạc, ngài..." Dì Trương thấy Bạc Cảnh Xuyên, thấp giọng chào hỏi, lại bị Bạc Cảnh Xuyên đưa tay lên ra dấu im lặng.Bà cúi người xuống, yên lặng lui ra ngoài.Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi lại gần salon, ánh đèn ở trên đầu cô tỏa sáng nhuộm nên một vòng hào quang quanh cô.Anh không tự chủ được khom người xuống, đưa tay lên vén những sợi tóc của cô lên.Ánh sáng lả lướt trên sống mũi cô như dòng nước chảy qua, lông mi rủ xuống tạo nên bóng mờ, hô hấp của cô thì như có như không.Ngay cả ngủ cũng thờ ơ điềm tĩnh như vậy.Chóp mũi nhạy cảm ngửi được mùi lãnh hương quen thuộc, Thẩm Phồn Tinh từ từ mở mắt, là người đàn ông ngũ quan hoàn mỹ điên đảo chúng sinh.Cô hơi khựng người, lui về phía sau một chút, dãn khoảng cách của hai người ra."Anh về rồi à?"Sợi tóc mềm mại khẽ trượt ra khỏi ngón tay Bạc Cảnh Xuyên, đáy mắt Bạc Cảnh Xuyên hơi ảm đạm, bất động đứng thẳng người."Tại sao lại ngủ ở đây, không sợ bị bệnh à?""Không sao, chỉ một lát thôi." Thẩm Phồn Tinh vừa nói, chân thả xuống ghế salon, mò tìm dép rồi đứng lên.Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tivi một cái, "Hằng ngày anh đều về trễ vậy à?"Bạc Cảnh Xuyên đã cởi áo vest, giọng nhàn nhạt, "Thói quen."Thẩm Phồn Tinh nhíu mày một cái, thói quen này không hề tốt chút nào.Lúc ngẩng đầu lên, anh đã đi vào nhà vệ sinh....Trên bàn ăn, chỉ có âm thanh đồ sứ va chạm với nhau.Sức ăn của hai người cũng không lớn, đến gần cuối, Thẩm Phồn Tinh mới mở miệng:"Tôi chọn biệt viện đầu tiên, hai ngày sau sẽ đi tìm nhà ở, cho nên hai ngày này làm phiền anh vậy."Bạc Cảnh Xuyên buông đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn nhàn nhã lau môi.Sau đó ngước lên, nhìn thẳng vào cô, "Tôi không chê em phiền đâu, em có thể an tâm mà ở đây."Thẩm Phồn Tinh mỉm cười lắc đầu, "Tóm lại không hay lắm."Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên dần trầm xuống, "Theo ý em hết."Thẩm Phồn TInh nhìn anh, nhạy cảm nhận ra tâm tình anh không tốt, nhưng mà vừa muốn nói, trong phòng khác lại truyền đến một tiếng chuông quen thuộc.Là điện thoại di động của Thẩm Phồn Tinh.Cô cầm khăn ăn lên lau miệng, đứng dậy vào phòng khách cầm điện thoại di động lên.Thấy tên hiện trên điện thoại, khuôn mặt tươi tỉnh trên mặt nháy mắt lạnh xuống.
/328
|