Trương tử tinh nằm trên bãi cỏ lẳng lặng nhìn làn mây trắng trên nền trời xanh.
Mới vừa rồi hắn dường như đã trải qua một giấc mộng kỳ lạ dài dằng dặc, trải qua những mấy nghìn năm, nó không chỉ là lịch sử thế giới mà còn cả Càn khôn diễn hóa. Trong giấc mộng, nhà khoa học gia là hắn đã rơi vào thế giới phong thần trong tưởng tượng đồng thời còn mang số mệnh làm Trụ vương nhưng không ngừng chống chọi lại với thiên số…
Trong mộng có nguy hiểm, căng thẳng cũng có ngọt ngào, mãn nguyện. Có một đám thê tử xinh đẹp mỹ lệ, có huynh đệ tri kỷ sinh tử có nhau, cũng có địch nhân thù sâu như biển…
„Đồ cuồng làm việc. Khó khăn lắm mới kéo được ngươi ra ngoài một lần giờ lại đứng ngây ra nhìn trời, không phải lại nghĩ đến cái phản vật chất chết tiệt kia chứ." Một giọng nữ nhân văng vẳng vang lên ở bên cạnh.
Là nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trương tử tinh nở nụ cười đứng dậy, quay sang giương bộ mặt nghiêm nghị nói :"Tiên nhi nữ sĩ. Lão công nhận lời hôm nay tuyệt sẽ không nghĩ đến cái thứ chết tiệt đó."
„Đồ nam nhân xấu xa miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo." Nàng hừ khẽ một tiếng, khóe mắt lại mang vài phần mừng rỡ :"Cũng chỉ có mỹ nữ thiện lương từ chòm sao Thiên xứng mới bị ngươi nhiều lần lừa dối như vậy…Hôm nay ngươi biểu hiện rất ngoan a, nhớ kỹ con số may mắn của ngươi hôm nay là…"
„Ta hận gã nào đã viết ra cái trắc nghiệm các chòm sao." Trương tử tinh bất đắc dĩ lắc đầu nói thầm :"Nếu biết đây là cái màu sắc may mắn chết tiệt gì đó thì ta nhất định không mặc."
Nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm rốt cục không nhịn được cười, nụ cười đặc biệt nhu mỳ.
Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc hạnh phúc này thì tốt rồi…
Xa xa mơ hồ vang lên tiếng chuông, một giáo đường nào đang ăn mừng sao ?
Nhưng tiếng chuông dường như có chút kỳ quái.
Trong mông lung Trương tử tinh bỗng nhiên cảm thấy nụ cười động nhân của nàng có vài phần xa lạ.
Không phải là nàng, mà là một người khác.
Ảo giác ?
Trương tử tinh vỗ vỗ trán chăm chú nhìn lại, nụ cười của nàng bỗng nhiên biến thành một loại quyến rũ.
Hắn mang máng còn nhớ rõ câu nói kia :"Ngươi còn có thể đi sao, ta không bay được nữa rồi. Ngươi mau chạy nhanh, bọn họ sắp đuổi tới rồi."
Lại một giấc mộng kỳ quái…
Tiếng chuông lại vang lên, lần này đã rõ ràng hơn không ít, phảng phất vang lên ở ngay gần đó.
Nét mặt của nàng dần dần lại biến thành một loại hòa trộn giữa bình tĩnh, lưu luyến không muốn rời xa. Tuy nàng không nói gì nhưng hắn có thể đọc được từ mắt nàng muốn nhắc hắn : sống sót .
Vì nàng mà sống sót.
Nước mắt của hắn không tự chủ mà rơi xuống : là nàng !
Thì ra đây mới là một giấc mộng.
Tiếng chuông tiếp tục vang lên, trong trẻo mà du dương. Lần này ảo giác của hắn bắt dầu từ từ vặn vẹo.
Trương tử tinh không hề cố gắng níu kéo mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng biến mất. Trong ánh mắt chỉ có một loại đau thương khó tả, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe mắt còn lưu một chút hơi nước trong suốt.
Lúc hắn mở mắt ra lần thứ hai thì vẫn là trời xanh mây trắng như cũ nhưng ánh mắt đã khác hoàn toàn.
„Cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng này…" Trương tử tinh đứng dậy, sự thương cảm trong mắt đã hóa thành kiên định.
Tiếng chuông lại vang lên, vốn đang ở trong giấc mộng kỳ dị hoặc có thể gọi nói là „Cảnh giới" thì hắn còn không nhận ra nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra tiếng chuông vang lên từ trong tiên thức. Lại có thể khiến „Thế giới" trong tiên thiên linh bảo Sơn hà xã tắc đồ cũng run lên; vặn vẹo dần. Tuy cảnh vật lại dần dần khôi phục như cũ nhưng uy lực kinh khủng của tiếng chuông cũng có thể thấy được.
Trong lòng Trương tử tinh chấn động mạnh. Không phải chỉ bởi vì uy lực của tiếng chuông mà còn vì đây là âm thanh mà hắn quen thuộc : Hỗn độn chung !
Trương tử tinh liền bật dậy, nhìn về ngũ sắc hào quang xuyên trong không trung, vừa niệm thì đã xuất hiện ở trước hào quang, thân thể trần truồng tự dưng có thêm bộ quần áo rồi từ từ bước vào trong nó.
Đúng theo suy đoán của Trương tử tinh, bên ngoài chính là Khổng tuyên. Khổng tuyên đang đứng giữa không trung, phía sau mơ hồ có ngũ sắc hào quang, trên đầu là một chiếc chuông nhỏ, nét mặt đã mất đi vẻ trấn tĩnh thường ngày mà thay bằng một loại lo lắng hiếm thấy. Xa xa phía sau hắn có hai người đang tỏa ra quang mang kỳ lạ hình thành những ký hiệu huyền diệu. Phạm vi của những ký hiệu này rất lớn, bao phủ cả ba người, khi thì thu nhỏ lúc lại mở rộng ra.
Trong mắt Khổng tuyên tựa hồ cái gì cũng không có, nếu không có vòng sóng gợn trong suốt lúc Hỗn độn chung chấn động thì hẳn là tưởng hắn đã chết rồi.
„Ở đây tuy là bên ngoài quy khư nhưng cũng đã cách tuyệt với ngoại giới. Với sức mạnh của tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung mà cũng không phá được Sơn hà xã tắc đồ, thần niệm của thánh nhân quả là lợi hại !" Đa bảo đạo nhân cảm thán nói :"Nếu Oa hoàng cung nương nương dùng Sơn hà xã tắc đồ công kích thì sợ rằng muốn phòng thủ cũng khó cự. Trách sao sư phụ để bốn chúng ta lập thành Tứ tượng hợp lực bốn người, lại mượn Tru tiên trận lực mới chống lại thánh nhân được."
Đa bảo đạo nhân là người cực kỳ cao ngạo, luôn có chút bất hòa với Khổng tuyên, nhưng tiếp xúc lâu ngày trao đổi tu vi của cả hai người đều có tiến bộ nên cũng dần thay đổi. Trong lòng Đa bảo đạo nhân cũng thầm thừa nhận thực lực Khổng tuyên còn thoáng hơn chính mình, lại có tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung nên quả thực có thể coi là huyền tiên mạnh nhất. Nhưng Khổng tuyên đối phó với Sơn hà xã tắc đồ chỉ mang chút thần niệm của thánh nhân lại vẫn không thể hơn được nên không khỏi kinh hãi.
Đa bảo đạo nhân thầm nghĩ, trong Tru tiên trận sắp tới cần phải cẩn thận gấp bội, tuyệt đối không thể tự cao hoặc liều lĩnh mà phạm phải sai lầm.
Thánh hoàng Phục hy đứng gần Đa bảo đạo nhân lên tiếng :"Thần niệm của thánh nhân dĩ nhiên mạnh mẽ không gì sánh được nhưng Khổng đạo hữu lo bệ hạ ở trong Sơn hà xã tắc đồ bị thương nên cũng chưa dám dùng hết toàn lực. Bây giờ xem ra đã không thể nhẹ nhàng được nữa rồi."
Quả nhiên, chợt nghe Khổng tuyên nói :"Hai vị đạo hữu, hãy dùng Hà đồ Lạc thư phòng ngự, ta sẽ dùng hết toàn lực đây!"
Đa bảo đạo nhân cùng Phục hy đều ngưng thần, hô một tiếng rồi cùng vận pháp quyết, ký hiệu bát quái cửu cung từ Hà đồ Lạc thư nhất thời mở rộng phạm vi ra không nhỏ, quang mang rực rỡ.
Hào quang ngũ sắc phía sau Khổng tuyên đột nhiên rực sáng đan đan quyện vào nhau, từ từ biến thành trong suốt ẩn vào cơ thể hắn, cùng lúc đó chiếc chuông nhỏ trên không trung cũng bắt đầu tỏa ra hào quàng mãnh liệt. Hỗn độn chung chợt vang lên một tiếng .
Sau khi tiếng chuông vang lên sắc mặt Khổng tuyên liền tái đi, rõ ràng sử dụng một chiêu này khiến hắn hao tổn nguyên khí không nhỏ.
Tuy chỉ có một tiếng chuông vang nhưng lực lượng đáng sợ kéo dài không dứt. Một vòng sóng gợn vô hình mang theo sức mạnh kinh khủng bắn ra, ký hiệu của Hà đồ Lạc thư cũng rung động theo, không gian bên trong ký hiệu phảng phất xuất hiện chấn động kỳ dị nào đó. Còn ở ngoài phạm vi ký hiệu của Hà đồ Lạc thư không ít vẩn thạch trôi trong không trung đã xuất hiện vết nứt rồi nhanh chóng đều hóa thành bụi bặm tiêu mất.
Tuy tiếng chuông không nhằm vào Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân nhưng sắc mặt hai người đều căng thẳng, biểu hiện đang cố sức vận công chống đỡ lại sức mạnh bên ngoài.
Ngay trong lúc nguy hiểm thì trung tâm vòng „Sóng gợn" đột nhiên vặn vẹo, hiện ra một bóng người. Bóng người mặc dù chưa rõ nhưng cũng có thể nhận ra người đó mang dáng dấp của Trương tử tinh.
Ba người Khổng tuyên nhìn thấy Trương tử tinh chưa kịp mừng rỡ chợt đã cùng biến sắc . Bởi vì uy lực của Hỗn độn chung đang toàn lực phát động, không thể thu hồi được !
Trương tử tinh vừa bước ra thì bản năng đã cảm thấy một mối nguy hiểm đáng sợ---Khổng tuyên toàn lực sử dụng Hỗn độn chung, ngay cả Hà đồ Lạc thư đều không thể hoàn toàn khống chế được uy lực của nó phát ra, huống chi là Trương tử tinh đang ở đúng mũi nhọn.
Ngay lập tức Khổng tuyên liều mạng thu bớt lại uy lực của Hỗn độn chung nhưng Trương tử tinh đã biến mất, chỉ có một chiếc đỉnh to chưa từng thấy xuất hiện trước mắt, thay vào vị trí của hắn. Chiếc đỉnh có ba chân, toàn thân mang màu đồng cổ, ẩn ẩn lộ ra hoa văn cổ xưa mà giản dị, thân đỉnh có tám, chín ấn ký kỳ lạ, theo tiếng chuông vang vọng mà cũng phát sinh quang hoa nhàn nhạt.
Khổng tuyên không ngại tiêu hao nguyên khí dùng toàn lực phát động Hỗn độn chung, uy lực có thể hủy diệt cả thiên thạch, ngay chính hắn cũng khó có thể điều khiển được khiến cả Đa bảo đạo nhân lẫn Phục hy cũng phải tận lực mà năng lượng vẫn vượt khỏi phạm vi của Hà đồ Lạc thư ra tận bên ngoài.
Nhưng chiếc đỉnh kai vẫn bình yên đứng giữa chỗ uy lực phát ra mạnh nhất của Hỗn độn chung, tuy quang mang chín ấn ký kỳ lạ thoáng rung động nhưng chiếc đỉnh vẫn sừng sững không chuyển.
Ba người đồng thời cả kinh : cự lại tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung thì chỉ có thể là một tiên thiên bảo vật !
„Càn khôn đỉnh !" Phục hy kinh hô lên, sự kinh ngạc tràn ngập trong giọng nói.
Đa bảo đạo nhân cũng trở lại bình thường nhưng trong lòng chấn động không ngừng : Càn khôn đỉnh ! ---nổi danh cùng Hỗn độn chung nhưng là tiên thiên chí bảo có khả năng phòng ngự cực mạnh. Không ngờ Càn khôn đỉnh đã hiện thế nhưng lại ở trong tay thiên tử. Nói cách khác hai huynh đệ hắn và Khổng tuyên mỗi người đều có một tiên thiên chí bảo sao ?
Đa bảo đạo nhân cũng không biết năm xưa đại sư bá Lão tử mượn Lạc thư của hắn là để phân giải Càn khôn đỉnh; cũng không biết rằng trong tay Trương tử tinh không chỉ có tiên thiên chí bảo Càn khôn đỉnh. Nhưng hắn mơ hồ hiểu ra vì sao Thông Thiên giáo chủ sư phụ hắn lại coi trọng gã thiên tử này như vậy---không chỉ bởi vì hắn có thân phận chí tôn nhân giới mà chủ yếu là vì thực lực cùng tiềm lực của hắn !
Khổng tuyên thấy thế, biết hoàng huynh cuối cùng đã luyện hóa hoàn toàn khiến cửu đỉnh trở lại thành Càn khôn đỉnh dĩ nhiên liền vui mừng bay tới, cũng không cần kìm chế uy lực của Hỗn độn chung phát ra nữa mà mặc cho nó lan tỏa đến khi tự động biến mất.
Sau khi uy lực của Hỗn độn chung tan đi, cự đỉnh đột nhiên biến mất thay bằng thân ảnh Trương tử tinh.
„Nhị đệ, lâu ngày không gặp mà ngươi lại đón ta như thế à ?" Trương tử tinh thấy Khổng tuyên, trong lòng ấm áp, cười nói một câu.
Ánh mắt Khổng tuyên chớp động, vẻ kích động trên mặt thoáng qua rồi lập tức trở lại như bình thường, mỉm cười đáp :"Thì ra hoàng huynh ở đây. Thế mà để chúng ta vất vả đi tìm."
Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân cũng bay tới, Trương tử tinh vội vã thi lễ.
„Chúc mừng bệ hạ đã luyện thành Càn khôn đỉnh ." Phục hy cười tươi như nhìn thấy một hậu bối thân cận trưởng thành „Thực lực bệ hạ dường như đại tiến, lại có Càn khôn đỉnh trợ giúp, có lẽ bộ xương già ta đã không còn là đối thủ của bệ hạ nữa…"
Đa bảo đạo nhân thấy Trương tử tinh nhìn mình với ánh mắt thân mật, trong lòng cũng cảm thấy mừng rỡ, vồn định mở miệng nhưng nghe Phục hy nói vậy lại cẩn thận quan sát Trương tử tinh một lúc.
Đa bảo đạo nhân nhận ra tu vi bây giờ của Trương tử tinh lại chỉ là một tu chân bình thường, có lẽ ngay cả Hóa anh kỳ cũng chưa tới. Nhưng tu vi cùng năng lực của Tiêu dao tử hắn tự mình đã từng kiểm nghiệm. Chắc chắn không giống bình thường. Sư phụ cũng từng nói đây là một loại cảnh giới kỳ dị. Bề ngoài càng thụt lùi nhưng thực tế sức mạnh càng cường đại. Qua việc hắn dùng Càn khôn đỉnh dễ dàng chống lại Hỗn độn chung không chỉ nhờ uy lực của tiên thiên chí bảo mà thực lực bản thân cũng phải đạt đến cảnh giới chí cao phản phác quy chân.
Đa bảo đạo nhân mơ hồ cảm thấy lực lượng của Trương tử tinh sợ rằng còn hơn cả Khổng tuyên !
Hắn nhớ lại lúc gặp gã thiên tử khi mới là thái tử năm xưa thì ngay cả Ngưng đan kỳ cũng chưa tới. Hôm nay không ngờ hắn đã đạt tới trình độ mà ngay cả mình cũng phải ngưỡng mộ. Xem ra đối thủ mạnh hơn mình lại nhiều hơn một người rồi.
Trương tử tinh nhìn ra chung quanh. Đây là một không gian kỳ diệu, rất mông mênh, có thể nói là không hề có giới hạn, trong đây chỉ có vô số vẩn thạch trôi nổi theo một quỹ tích kỳ dị nhưng tất cả cuối cùng đều chậm rãi di chuyển về phía trước. Trong không gian còn có rất nhiều chỗ phát ra quang mang ẩn ẩn hút lấy những vật thể ở phụ cần. Nhưng những chỗ đó cũng đồng thời cũng chuyển dần về phía trước. Giống như „Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm." Cuối cùng đều dần tiến vào một điểm có quang hoa khổng lồ.
Điểm quang mang kia tựa như một chiếc động không đáy, từ từ nuốt hết mọi thứ ở xung quanh.
Hố đen chăng ? Không giống lắm.
Bởi vì hố đen không thể nhìn thấy được, cũng không thể thông qua phản xạ ánh sát quan sát được. Chỉ có thể qua vật thể ở gần nó mà lý giải, còn loại suối chảy kia lại phát ra cả ánh sáng, hẳn là có cụ thể hình dáng. Cho dù không cần các vật thể xung quanh cũng có thể nhìn thấy được.
Đa bảo đạo nhân lên tiếng hỏi :"Bệ hạ, ngươi mất tích nhiều ngày, mọi người đi tìm đều không thấy, vì sao lại tới được quy khư đây ?"
Sắc mặt Trương tử tinh lộ rõ vẻ buồn bã, không trả lời mà khom người thi lễ với ba người :"Thánh hoàng bệ hạ, Đa bảo đạo hữu, nhị đệ. Ta có một chuyện muốn nhờ mong mọi người đồng ý."
Đa bảo đạo nhân nhìn sang Phục hy rồi nói :"Bệ hạ, có gì cứ nói, ta sẽ hết sức giúp đỡ."
Khổng tuyên cũng lên tiếng :"Chúng ta là huynh đệ, sống chết có nhau sao còn phải nói đến nhờ vả, huynh có chuyện gì cứ nói cho đệ biết."
Trương tử tinh mang chuyện bị Lục yểm và Huyền cơ chân nhân tập kích. Đắc kỷ liều mạng cứu hắn cuối cùng trúng kế của Lục yểm mà rơi vào quy khư kể hết một lượt rồi nhờ ba người cũng vào quy khư tìm kiếm Đắc kỷ.
Khổng tuyên nghe thấy hồ yêu năm xưa lại có thể không tiếc tính mạng cứu giúp huynh trưởng mà không khỏi bất ngờ.
„Lục yểm cùng Huyền cơ thực đáng hận ! Nếu không bị bệ hạ tiêu diệt thì ta cũng quyết khiến chúng tan xương nát thịt." Đa bảo đạo nhân nổi giận nói tiếp :"Với mưu trí của bệ hạ vì sao lại trúng kế đó ?"
Trương tử tinh than thở :"Bấy giờ ta trúng Xuyên vân tiễn, tiên lực mất hết, không thể bảo vệ nàng được. Tuy biết có điều xảo trá nhưng cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần mà tìm đường sống. Nếu không nàng chắc chắn chỉ có đường chết mà thôi. Ta biết bên ngoài tất có nguy hiểm nhưng cũng phải thử một phen, dựa vào phòng ngự và trí năng của siêu não rất có thể sẽ vượt qua được nguy hiểm. Chỉ không nờ rằng lại tới quy khư rồi. Ta đã thề dù nguy hiểm thế nào cũng phải tìm bằng được nàng…
Phục hy suy nghĩ một hồi rồi nói :"Ta biết bệ hạ là người trọng tình, chuyện này ta sẽ hết sức cùng giúp, chỉ có điều bệ hạ đầu tiên phải bình tĩnh lại, nghe ta một lời. Quy khư là nơi thần bí nhất trên đời, không hề có giới hạn, dù hàng vạn vạn thiên thạch lọt vào mà nó vẫn không hề tăng giảm. Sáu người chúng ta lần trước tới đây tìm Đả thần tiên nhờ Hà đồ Lạc thư cùng Hỗn độn chung của Khổng đạo hữu cũng phải mất mười năm mới tìm thấy mà còn chưa tới chỗ sâu nhất. Bây giờ bệ hạ muốn vào đó tìm kiếm thì dù có sáu người cộng thêm bệ hạ cũng e là rất khó. Lại mất rất nhiều thời gian, nhất là…cuộc chiến ở nhân giới đã đến hồi quan trọng, cái hẹn Tru tiên trận cùng Triệt giáo thánh nhân cũng sắp tới rồi. Nếu bệ hạ vẫn tiếp tục tiến sâu vào tìm kiếm sợ rằng sẽ….chuyện này mong bệ hạ suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Cuộc chiến nhân giới tới lúc quan trọng ? Tru tiên trận cũng sắp diễn ra? Những lời này khiến Trương tử tinh bình tĩnh lại nhiều.
Khổng tuyên ở bên cạnh cũng cất lời :"Đại quân Tây kỳ đã phá năm quan, đang tấn công Thằng trì. Khương hoàn sở phía đông cũng ác chiến với Đông tề mãnh liệt, Đông tề đã có vẻ không địch lại. Còn hai phe phản quân mặt nam, bắc đã phá Tam sơn quan, Trần đường quan, tiến quân thần tốc, có lẽ sắp tập trung với Tây kỳ cùng tấn công Triều ca.
Năm ải cùng hai mặt nam bắc đều bị công phá rồi sao ? Nhanh như vậy sao ? Có điều tính toán của Cơ phát cuối cùng sẽ không thể thành công được. Đến đúng thời điểm sẽ có một phần „Lễ lớn" tặng cho hắn.
Trương tử tinh hít sâu một hơi hỏi :"Nhị đệ, ta ở đây rốt cục đã bao lâu rồi ?"
„Đây ở trong quy khư nên thời gian không giống như bên ngoài. Nếu tính kỹ thì ở nhân giới bây giờ…"
Khổng tuyên nói ra thời điểm hiện nay khiến Trương tử tinh không khỏi kinh hãi. Thảo nào trong Sơn hà xã tắc đồ cảm giác như đã hàng vạn năm, thì ra đã qua một năm thời gian ! Với quy tắc thời gian trong Sơn hà xã tắc đồ lại thêm đặc dị của quy khư chẳng phải hắn đã tu luyện thành N năm rồi sao ?
„Tình hình Đông hải tiêu dao tiên phủ thế nào ?" Trương tử tinh chợt nhớ đến đám Vân tiêu liền lo lắng hỏi.
Đa bảo đạo nhân trả lời :"Sau khi bệ hạ mất tích Hạo thiên, Kim mẫu từng phái đại quân thảo phạt Đông hải tiên phủ nhưng bị sư tôn hiện pháp thân mà kinh sợ thối lui, từ đó cũng không dám tái phạm nữa."
Ngày đó Thông Thiên giáo chủ quả thực đã hứa hẹn nhưng Trương tử tinh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, giờ nghe Đa bảo đạo nhân nói như vậy rốt cục thở dài một hơi, bỏ được tảng đá đè trong lòng đi, lại hỏi Phục hy về mọi điều trong quy khư để tìm biện pháp giải cứu Đắc kỷ.
Theo Phục hy nói thì quy khư thập phần huyền bí. Vạn vật chậm rãi di chuyển vì bị nó hút lấy, mà phía ngoài lại không ngừng sinh ra, tuần hoàn không ngừng nhưng loại bình tĩnh này cũng ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, càng vào trong càng đáng sợ. Nếu loại „Bình hành" này bị ngoại lực xúc động dẫn phát quy khư chi lực thì sẽ có đại hung hiểm, nhẹ thì bị nhốt nghìn vạn năm, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày đó sáu người đi tìm Đả thần tiên không cẩn thận đã khiến lực lượng hơi phát ra ngoài, dẫn động quy khư lực suýt nữa bị lực lượng đáng sợ vây khốn, may là Phục hy kịp nhắc Đa bảo đạo nhân liên thủ cùng phát động Hà đồ Lạc thư sử dụng Độn lực mới chạy thoát ra ngoài, nếu chậm nửa nhịp thì rất có thể sẽ phải mất gần trăm năm sau mới thoát ra được.
Cũng chính bởi vì thế hôm nay Khổng tuyên muốn phá khai Sơn hà xã tắc đồ thì phải có Đa bảo đạo nhân cùng Phục hy dùng Hà đồ Lạc thư bảo vệ để không xúc động lực lượng nguy hiểm trong quy khư. Dựa theo lời Phục hy chỉ cần ma khải bảo vệ Đắc kỷ không kinh nhiễu bình hành của quy khư thì sẽ không có việc gì. Chỉ có điều phạm vi của quy khư quá lớn, nếu tìm kiếm cũng khá tốn thời gian.
Phục hy thấy Trương tử tinh vẫn dùng dằng không muốn bỏ Đắc kỷ, biết vị trí nữ nhân đó trong lòng hắn cực kỳ trọng yếu nên lập tức đưa ra một biện pháp trung lập --- bây giờ bốn người tìm ở phía ngoài một lần, nếu không thấy thì Trương tử tinh trước trở về cùng mọi người, sau khi chấm dứt hết mọi chuyện khác rồi lại tập hợp sáu người lần trước cùng hắn đến quy khư tìm kiếm.
Trương tử tinh trầm ngâm một lúc cuối cùng đồng ý như vậy. Dù sao bên ngoài còn rất nhiều việc cần hắn xử lý. Chiến sự Thương Chu đã sắp đến giai đoạn kết thúc, Tru tiên trận cũng sắp tới. Mà tam tiêu, Long cát đám thê tử cũng đang vô cùng mong đợi, không thể ở đây mất quá nhiều thời gian.
Nhưng bất luận thế nào, dù tương lai chỉ có một mình hắn cũng sẽ trở lại quy khư .
„Sơn hà xã tắc đồ này là vật của thánh nhân, vậy phải xử lý thế nào ?" Đa bảo đạo nhân hỏi một câu.
Trương tử tinh đối với chuyện ba người có thể tìm thấy mình ở quy khư cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi Khổng tuyên mới biết : một năm qua mọi người hầu như đã tìm hết tất cả mọi nơi mà vẫn không thấy tung tích Trương tử tinh. Vừa rồi Phục hy tới Oa hoàng cung thì đúng lúc Nữ oa nương nương đi vắng nhưng ngẫu nhiên phát hiện Lý đái đang bị trọng phạt, xích ở trên vách núi. Từ hắn mà biết được chuyện Nữ oa nương nương đã cho Lục yểm mượn Sơn hà xã tắc đồ để đối phó với Tiêu dao tử, đồng thời còn cả chuyện Đắc kỷ mượn Hóa ảnh tinh kính từ hắn để đi cứu.
Phục hy nhớ tới chuyện Lục yểm cùng Huyền cơ chân nhân đoạt Trấn thiên cung, Xuyên vân tiễn mà Vũ đực tiên từng kể, trong lòng gấp gáp vội đi tìm Nữ oa nương nương hỏi việc đó.
Nữ oa nương nương biết anh mình gần đây vẫn đi tìm Tiêu dao tử nhưng cũng không nói ra chuyện kia, giờ thấy anh đến hỏi vẫn lặng im không nói. Phục hy tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó nên không nói thêm mà chỉ nói nàng thu hồi Sơn hà xã tắc đồ lại, Nữ oa nương nương không thể quá không nghe lời anh trai nên phải vận thần niệm triệu hồi Sơn hà xã tắc đồ. Nhưng không ngờ không thể cảm ứng được Sơn hà xã tắc đồ, không thể dùng thần niệm triệu hồi được như bình thường.
Phục hy kinh hãi, mơ hồ nghĩ tới một khả năng liền vội vã rời khỏi Oa hoàng cung, bấy giờ Thần nông, Hoàng đế đều đã chia nhau ra các hướng tìm Trương tử tinh nên không thể tập trung lại, chỉ có Khổng tuyên cùng Đa bảo đạo nhân đang tu luyện Tứ tượng trận nơi bí cảnh trong Bích du cung. Phục hy tìm được hai người bèn dùng Hà đồ Lạc thư tiến nhập quy khư.
Ba người gian khổ tìm kiếm, cuối cùng vận may đến mà phát hiện được Sơn hà xã tắc đồ, sau đó mới có chuyện Khổng tuyên muốn dùng Hỗn độn chung khai mở Sơn hà xã tắc đồ.
„Sơn hà xã tắc đồ huyền diệu phi thường, ngay cả ta cũng không thể điều khiển, nhưng nó có liên hệ với khối ngũ sắc tinh thạch của bệ hạ, bệ hạ hãy thử thu nó lại đợi sau khi rời khỏi đây trả lại cho Oa hoàng cung.
Phục hy nói nhưng thấy sắc mặt Trương tử tinh do dự lại tiếp lời :"Lần này bệ hạ mặc dù gặp nạn nhưng cũng đắc phúc. Đồng thời cũng là em gái ta đã từng tính trước, ngày đó đem tặng ngũ sắc tinh thạch cho bệ hạ, có nó sẽ không sợ Sơn hà xã tắc đồ lực, còn có thể phát huy dị lực trong Sơn hà xã tắc đồ, khiến bệ hạ an tâm tu luyện. Nhưng nó cũng cố tình muốn giam hãm bệ hạ, nếu không có Khổng đạo hữu dùng Hỗn độn chung đánh thức bệ hạ thì e rằng trăm vạn năm sau bệ hạ chưa chắc đã tỉnh lại. Nàng…quả thực không muốn bệ hạ cùng ta qua lại …"
„Chẳng lẽ nương nương đã phát hiện thân phận thiên tử của ta sao ? Còn cố tình mượn tay Lục yểm…." Trương tử tinh nhớ lại cuộc nói chuyện trong Nữ oa miếu đã kết oán mà thầm giật mình.
Phục hy lắc đầu :"Cũng không phải là vậy. Chỉ là em ta đã sớm hiểu chí hướng của ta. Ngày đó khi ta muốn lấy một phần Đả thần tiên ở chỗ nó đã bị từ chối, sau ta cố khăng khăng đòi mới được. Lúc ta dẫn ngươi tới Oa hoàng cung chữa thương thì nàng từ sự coi trọng của ta dành cho ngươi mà đoán ra ta muốn mượn người có mệnh số kỳ dị ngươi dùng Đả thần tiên mà nghịch chuyển thiên số, vì vậy mới có mưu kế này. Nếu ngươi ngủ vùi trong Sơn hà xã tắc đồ vạn vạn năm thì sát kiếp đã qua từ lâu, anh trai nàng cũng sẽ không nhiễm phải số kiếp đại hung hiểm kia. Trách sao lúc nghe báo Đả thần tiên bị mất trộm nó còn tỏ ra vui mừng…"
Trương tử tinh nghĩ đến lời tiên đoán „Đại hung hiểm, đại cơ duyên" của Đả thần tiên giờ mới hiểu được tính toán của Nữ oa nương nương : có ngũ sắc tinh thạch Sơn hà xã tắc đồ sẽ không đả thương người được Phục hy coi trọng là hắn nhưng đồng thời cũng có thể đạt tới một mức độ nào đó „Giam lỏng" hắn để Phục hy tránh khỏi nguy hiểm. Có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng Nữ oa nương nương không hề biết Lục yểm còn có Trấn thiên cung, Xuyên vân tiễn của Nguyên Thủy thiên tôn tế luyện. Hơn nữa Nữ oa nương nương còn không hề coi trọng sinh tử của gã Tiêu dao tử, nếu vận số không may mắn mà chết oan một tiên nhân đổi lấy an toàn của anh trai mình thì nàng cũng nguyện ý."
Phục hy nhìn Trương tử tinh áy náy cười cười. Trương tử tinh chỉ gật đầu với hắn, thông cảm rồi lập tức dùng ngũ sắc tinh thạch thu hồi Sơn hà xã tắc đồ. Tiếp đó Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân điều khiển Hà đồ Lạc thư mang theo Khổng tuyên, Trương tử tinh cẩn thận tìm kiếm ở phía ngoài quy khư.
Nhưng lần này vận khí của họ không tốt, tìm mấy ngày mà vẫn không hề có kết quả.
Tình hình bên ngoài bây giờ thập phần khẩn trương, Trương tử tinh tự biết không thể tìm tiếp nên chấp nhận đề nghị của Phục hy, rời khỏi quy khư, trở lại với nhân giới sóng gió ngập trời.
Quy khư thực ra tương đương với một không gian vĩ trụ kỳ dị, với năng lượng của siêu não nếu không gặp nguy hiểm gì khác thì sử dụng hình thức đóng băng tiết kiệm năng lượng có thể kéo dài đến hàng nghìn năm hoặc hơn nữa. Nhưng thời gian trong quy khư khác hẳn với bình thương nên không thể tính chuẩn được, chỉ đành đợi sau khi tất cả mọi việc ở bên ngoài kết thúc mới quay lại đây tìm tiếp được.
Tới bên ngoài quy khư Hà đồ Lạc thư khởi động Độn lực, cảnh vật xung quanh Trương tử tinh liền vặn vẹo nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn hiện lên cảnh tượng quy khư, vì ở đó có nàng.
Sống sót…
Đắc kỷ, nàng cũng phải sống sót.
Đợi ta.
Ta nhất định sẽ quay lại.
Mới vừa rồi hắn dường như đã trải qua một giấc mộng kỳ lạ dài dằng dặc, trải qua những mấy nghìn năm, nó không chỉ là lịch sử thế giới mà còn cả Càn khôn diễn hóa. Trong giấc mộng, nhà khoa học gia là hắn đã rơi vào thế giới phong thần trong tưởng tượng đồng thời còn mang số mệnh làm Trụ vương nhưng không ngừng chống chọi lại với thiên số…
Trong mộng có nguy hiểm, căng thẳng cũng có ngọt ngào, mãn nguyện. Có một đám thê tử xinh đẹp mỹ lệ, có huynh đệ tri kỷ sinh tử có nhau, cũng có địch nhân thù sâu như biển…
„Đồ cuồng làm việc. Khó khăn lắm mới kéo được ngươi ra ngoài một lần giờ lại đứng ngây ra nhìn trời, không phải lại nghĩ đến cái phản vật chất chết tiệt kia chứ." Một giọng nữ nhân văng vẳng vang lên ở bên cạnh.
Là nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trương tử tinh nở nụ cười đứng dậy, quay sang giương bộ mặt nghiêm nghị nói :"Tiên nhi nữ sĩ. Lão công nhận lời hôm nay tuyệt sẽ không nghĩ đến cái thứ chết tiệt đó."
„Đồ nam nhân xấu xa miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo." Nàng hừ khẽ một tiếng, khóe mắt lại mang vài phần mừng rỡ :"Cũng chỉ có mỹ nữ thiện lương từ chòm sao Thiên xứng mới bị ngươi nhiều lần lừa dối như vậy…Hôm nay ngươi biểu hiện rất ngoan a, nhớ kỹ con số may mắn của ngươi hôm nay là…"
„Ta hận gã nào đã viết ra cái trắc nghiệm các chòm sao." Trương tử tinh bất đắc dĩ lắc đầu nói thầm :"Nếu biết đây là cái màu sắc may mắn chết tiệt gì đó thì ta nhất định không mặc."
Nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm rốt cục không nhịn được cười, nụ cười đặc biệt nhu mỳ.
Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc hạnh phúc này thì tốt rồi…
Xa xa mơ hồ vang lên tiếng chuông, một giáo đường nào đang ăn mừng sao ?
Nhưng tiếng chuông dường như có chút kỳ quái.
Trong mông lung Trương tử tinh bỗng nhiên cảm thấy nụ cười động nhân của nàng có vài phần xa lạ.
Không phải là nàng, mà là một người khác.
Ảo giác ?
Trương tử tinh vỗ vỗ trán chăm chú nhìn lại, nụ cười của nàng bỗng nhiên biến thành một loại quyến rũ.
Hắn mang máng còn nhớ rõ câu nói kia :"Ngươi còn có thể đi sao, ta không bay được nữa rồi. Ngươi mau chạy nhanh, bọn họ sắp đuổi tới rồi."
Lại một giấc mộng kỳ quái…
Tiếng chuông lại vang lên, lần này đã rõ ràng hơn không ít, phảng phất vang lên ở ngay gần đó.
Nét mặt của nàng dần dần lại biến thành một loại hòa trộn giữa bình tĩnh, lưu luyến không muốn rời xa. Tuy nàng không nói gì nhưng hắn có thể đọc được từ mắt nàng muốn nhắc hắn : sống sót .
Vì nàng mà sống sót.
Nước mắt của hắn không tự chủ mà rơi xuống : là nàng !
Thì ra đây mới là một giấc mộng.
Tiếng chuông tiếp tục vang lên, trong trẻo mà du dương. Lần này ảo giác của hắn bắt dầu từ từ vặn vẹo.
Trương tử tinh không hề cố gắng níu kéo mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng biến mất. Trong ánh mắt chỉ có một loại đau thương khó tả, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe mắt còn lưu một chút hơi nước trong suốt.
Lúc hắn mở mắt ra lần thứ hai thì vẫn là trời xanh mây trắng như cũ nhưng ánh mắt đã khác hoàn toàn.
„Cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng này…" Trương tử tinh đứng dậy, sự thương cảm trong mắt đã hóa thành kiên định.
Tiếng chuông lại vang lên, vốn đang ở trong giấc mộng kỳ dị hoặc có thể gọi nói là „Cảnh giới" thì hắn còn không nhận ra nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra tiếng chuông vang lên từ trong tiên thức. Lại có thể khiến „Thế giới" trong tiên thiên linh bảo Sơn hà xã tắc đồ cũng run lên; vặn vẹo dần. Tuy cảnh vật lại dần dần khôi phục như cũ nhưng uy lực kinh khủng của tiếng chuông cũng có thể thấy được.
Trong lòng Trương tử tinh chấn động mạnh. Không phải chỉ bởi vì uy lực của tiếng chuông mà còn vì đây là âm thanh mà hắn quen thuộc : Hỗn độn chung !
Trương tử tinh liền bật dậy, nhìn về ngũ sắc hào quang xuyên trong không trung, vừa niệm thì đã xuất hiện ở trước hào quang, thân thể trần truồng tự dưng có thêm bộ quần áo rồi từ từ bước vào trong nó.
Đúng theo suy đoán của Trương tử tinh, bên ngoài chính là Khổng tuyên. Khổng tuyên đang đứng giữa không trung, phía sau mơ hồ có ngũ sắc hào quang, trên đầu là một chiếc chuông nhỏ, nét mặt đã mất đi vẻ trấn tĩnh thường ngày mà thay bằng một loại lo lắng hiếm thấy. Xa xa phía sau hắn có hai người đang tỏa ra quang mang kỳ lạ hình thành những ký hiệu huyền diệu. Phạm vi của những ký hiệu này rất lớn, bao phủ cả ba người, khi thì thu nhỏ lúc lại mở rộng ra.
Trong mắt Khổng tuyên tựa hồ cái gì cũng không có, nếu không có vòng sóng gợn trong suốt lúc Hỗn độn chung chấn động thì hẳn là tưởng hắn đã chết rồi.
„Ở đây tuy là bên ngoài quy khư nhưng cũng đã cách tuyệt với ngoại giới. Với sức mạnh của tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung mà cũng không phá được Sơn hà xã tắc đồ, thần niệm của thánh nhân quả là lợi hại !" Đa bảo đạo nhân cảm thán nói :"Nếu Oa hoàng cung nương nương dùng Sơn hà xã tắc đồ công kích thì sợ rằng muốn phòng thủ cũng khó cự. Trách sao sư phụ để bốn chúng ta lập thành Tứ tượng hợp lực bốn người, lại mượn Tru tiên trận lực mới chống lại thánh nhân được."
Đa bảo đạo nhân là người cực kỳ cao ngạo, luôn có chút bất hòa với Khổng tuyên, nhưng tiếp xúc lâu ngày trao đổi tu vi của cả hai người đều có tiến bộ nên cũng dần thay đổi. Trong lòng Đa bảo đạo nhân cũng thầm thừa nhận thực lực Khổng tuyên còn thoáng hơn chính mình, lại có tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung nên quả thực có thể coi là huyền tiên mạnh nhất. Nhưng Khổng tuyên đối phó với Sơn hà xã tắc đồ chỉ mang chút thần niệm của thánh nhân lại vẫn không thể hơn được nên không khỏi kinh hãi.
Đa bảo đạo nhân thầm nghĩ, trong Tru tiên trận sắp tới cần phải cẩn thận gấp bội, tuyệt đối không thể tự cao hoặc liều lĩnh mà phạm phải sai lầm.
Thánh hoàng Phục hy đứng gần Đa bảo đạo nhân lên tiếng :"Thần niệm của thánh nhân dĩ nhiên mạnh mẽ không gì sánh được nhưng Khổng đạo hữu lo bệ hạ ở trong Sơn hà xã tắc đồ bị thương nên cũng chưa dám dùng hết toàn lực. Bây giờ xem ra đã không thể nhẹ nhàng được nữa rồi."
Quả nhiên, chợt nghe Khổng tuyên nói :"Hai vị đạo hữu, hãy dùng Hà đồ Lạc thư phòng ngự, ta sẽ dùng hết toàn lực đây!"
Đa bảo đạo nhân cùng Phục hy đều ngưng thần, hô một tiếng rồi cùng vận pháp quyết, ký hiệu bát quái cửu cung từ Hà đồ Lạc thư nhất thời mở rộng phạm vi ra không nhỏ, quang mang rực rỡ.
Hào quang ngũ sắc phía sau Khổng tuyên đột nhiên rực sáng đan đan quyện vào nhau, từ từ biến thành trong suốt ẩn vào cơ thể hắn, cùng lúc đó chiếc chuông nhỏ trên không trung cũng bắt đầu tỏa ra hào quàng mãnh liệt. Hỗn độn chung chợt vang lên một tiếng .
Sau khi tiếng chuông vang lên sắc mặt Khổng tuyên liền tái đi, rõ ràng sử dụng một chiêu này khiến hắn hao tổn nguyên khí không nhỏ.
Tuy chỉ có một tiếng chuông vang nhưng lực lượng đáng sợ kéo dài không dứt. Một vòng sóng gợn vô hình mang theo sức mạnh kinh khủng bắn ra, ký hiệu của Hà đồ Lạc thư cũng rung động theo, không gian bên trong ký hiệu phảng phất xuất hiện chấn động kỳ dị nào đó. Còn ở ngoài phạm vi ký hiệu của Hà đồ Lạc thư không ít vẩn thạch trôi trong không trung đã xuất hiện vết nứt rồi nhanh chóng đều hóa thành bụi bặm tiêu mất.
Tuy tiếng chuông không nhằm vào Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân nhưng sắc mặt hai người đều căng thẳng, biểu hiện đang cố sức vận công chống đỡ lại sức mạnh bên ngoài.
Ngay trong lúc nguy hiểm thì trung tâm vòng „Sóng gợn" đột nhiên vặn vẹo, hiện ra một bóng người. Bóng người mặc dù chưa rõ nhưng cũng có thể nhận ra người đó mang dáng dấp của Trương tử tinh.
Ba người Khổng tuyên nhìn thấy Trương tử tinh chưa kịp mừng rỡ chợt đã cùng biến sắc . Bởi vì uy lực của Hỗn độn chung đang toàn lực phát động, không thể thu hồi được !
Trương tử tinh vừa bước ra thì bản năng đã cảm thấy một mối nguy hiểm đáng sợ---Khổng tuyên toàn lực sử dụng Hỗn độn chung, ngay cả Hà đồ Lạc thư đều không thể hoàn toàn khống chế được uy lực của nó phát ra, huống chi là Trương tử tinh đang ở đúng mũi nhọn.
Ngay lập tức Khổng tuyên liều mạng thu bớt lại uy lực của Hỗn độn chung nhưng Trương tử tinh đã biến mất, chỉ có một chiếc đỉnh to chưa từng thấy xuất hiện trước mắt, thay vào vị trí của hắn. Chiếc đỉnh có ba chân, toàn thân mang màu đồng cổ, ẩn ẩn lộ ra hoa văn cổ xưa mà giản dị, thân đỉnh có tám, chín ấn ký kỳ lạ, theo tiếng chuông vang vọng mà cũng phát sinh quang hoa nhàn nhạt.
Khổng tuyên không ngại tiêu hao nguyên khí dùng toàn lực phát động Hỗn độn chung, uy lực có thể hủy diệt cả thiên thạch, ngay chính hắn cũng khó có thể điều khiển được khiến cả Đa bảo đạo nhân lẫn Phục hy cũng phải tận lực mà năng lượng vẫn vượt khỏi phạm vi của Hà đồ Lạc thư ra tận bên ngoài.
Nhưng chiếc đỉnh kai vẫn bình yên đứng giữa chỗ uy lực phát ra mạnh nhất của Hỗn độn chung, tuy quang mang chín ấn ký kỳ lạ thoáng rung động nhưng chiếc đỉnh vẫn sừng sững không chuyển.
Ba người đồng thời cả kinh : cự lại tiên thiên chí bảo Hỗn độn chung thì chỉ có thể là một tiên thiên bảo vật !
„Càn khôn đỉnh !" Phục hy kinh hô lên, sự kinh ngạc tràn ngập trong giọng nói.
Đa bảo đạo nhân cũng trở lại bình thường nhưng trong lòng chấn động không ngừng : Càn khôn đỉnh ! ---nổi danh cùng Hỗn độn chung nhưng là tiên thiên chí bảo có khả năng phòng ngự cực mạnh. Không ngờ Càn khôn đỉnh đã hiện thế nhưng lại ở trong tay thiên tử. Nói cách khác hai huynh đệ hắn và Khổng tuyên mỗi người đều có một tiên thiên chí bảo sao ?
Đa bảo đạo nhân cũng không biết năm xưa đại sư bá Lão tử mượn Lạc thư của hắn là để phân giải Càn khôn đỉnh; cũng không biết rằng trong tay Trương tử tinh không chỉ có tiên thiên chí bảo Càn khôn đỉnh. Nhưng hắn mơ hồ hiểu ra vì sao Thông Thiên giáo chủ sư phụ hắn lại coi trọng gã thiên tử này như vậy---không chỉ bởi vì hắn có thân phận chí tôn nhân giới mà chủ yếu là vì thực lực cùng tiềm lực của hắn !
Khổng tuyên thấy thế, biết hoàng huynh cuối cùng đã luyện hóa hoàn toàn khiến cửu đỉnh trở lại thành Càn khôn đỉnh dĩ nhiên liền vui mừng bay tới, cũng không cần kìm chế uy lực của Hỗn độn chung phát ra nữa mà mặc cho nó lan tỏa đến khi tự động biến mất.
Sau khi uy lực của Hỗn độn chung tan đi, cự đỉnh đột nhiên biến mất thay bằng thân ảnh Trương tử tinh.
„Nhị đệ, lâu ngày không gặp mà ngươi lại đón ta như thế à ?" Trương tử tinh thấy Khổng tuyên, trong lòng ấm áp, cười nói một câu.
Ánh mắt Khổng tuyên chớp động, vẻ kích động trên mặt thoáng qua rồi lập tức trở lại như bình thường, mỉm cười đáp :"Thì ra hoàng huynh ở đây. Thế mà để chúng ta vất vả đi tìm."
Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân cũng bay tới, Trương tử tinh vội vã thi lễ.
„Chúc mừng bệ hạ đã luyện thành Càn khôn đỉnh ." Phục hy cười tươi như nhìn thấy một hậu bối thân cận trưởng thành „Thực lực bệ hạ dường như đại tiến, lại có Càn khôn đỉnh trợ giúp, có lẽ bộ xương già ta đã không còn là đối thủ của bệ hạ nữa…"
Đa bảo đạo nhân thấy Trương tử tinh nhìn mình với ánh mắt thân mật, trong lòng cũng cảm thấy mừng rỡ, vồn định mở miệng nhưng nghe Phục hy nói vậy lại cẩn thận quan sát Trương tử tinh một lúc.
Đa bảo đạo nhân nhận ra tu vi bây giờ của Trương tử tinh lại chỉ là một tu chân bình thường, có lẽ ngay cả Hóa anh kỳ cũng chưa tới. Nhưng tu vi cùng năng lực của Tiêu dao tử hắn tự mình đã từng kiểm nghiệm. Chắc chắn không giống bình thường. Sư phụ cũng từng nói đây là một loại cảnh giới kỳ dị. Bề ngoài càng thụt lùi nhưng thực tế sức mạnh càng cường đại. Qua việc hắn dùng Càn khôn đỉnh dễ dàng chống lại Hỗn độn chung không chỉ nhờ uy lực của tiên thiên chí bảo mà thực lực bản thân cũng phải đạt đến cảnh giới chí cao phản phác quy chân.
Đa bảo đạo nhân mơ hồ cảm thấy lực lượng của Trương tử tinh sợ rằng còn hơn cả Khổng tuyên !
Hắn nhớ lại lúc gặp gã thiên tử khi mới là thái tử năm xưa thì ngay cả Ngưng đan kỳ cũng chưa tới. Hôm nay không ngờ hắn đã đạt tới trình độ mà ngay cả mình cũng phải ngưỡng mộ. Xem ra đối thủ mạnh hơn mình lại nhiều hơn một người rồi.
Trương tử tinh nhìn ra chung quanh. Đây là một không gian kỳ diệu, rất mông mênh, có thể nói là không hề có giới hạn, trong đây chỉ có vô số vẩn thạch trôi nổi theo một quỹ tích kỳ dị nhưng tất cả cuối cùng đều chậm rãi di chuyển về phía trước. Trong không gian còn có rất nhiều chỗ phát ra quang mang ẩn ẩn hút lấy những vật thể ở phụ cần. Nhưng những chỗ đó cũng đồng thời cũng chuyển dần về phía trước. Giống như „Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm." Cuối cùng đều dần tiến vào một điểm có quang hoa khổng lồ.
Điểm quang mang kia tựa như một chiếc động không đáy, từ từ nuốt hết mọi thứ ở xung quanh.
Hố đen chăng ? Không giống lắm.
Bởi vì hố đen không thể nhìn thấy được, cũng không thể thông qua phản xạ ánh sát quan sát được. Chỉ có thể qua vật thể ở gần nó mà lý giải, còn loại suối chảy kia lại phát ra cả ánh sáng, hẳn là có cụ thể hình dáng. Cho dù không cần các vật thể xung quanh cũng có thể nhìn thấy được.
Đa bảo đạo nhân lên tiếng hỏi :"Bệ hạ, ngươi mất tích nhiều ngày, mọi người đi tìm đều không thấy, vì sao lại tới được quy khư đây ?"
Sắc mặt Trương tử tinh lộ rõ vẻ buồn bã, không trả lời mà khom người thi lễ với ba người :"Thánh hoàng bệ hạ, Đa bảo đạo hữu, nhị đệ. Ta có một chuyện muốn nhờ mong mọi người đồng ý."
Đa bảo đạo nhân nhìn sang Phục hy rồi nói :"Bệ hạ, có gì cứ nói, ta sẽ hết sức giúp đỡ."
Khổng tuyên cũng lên tiếng :"Chúng ta là huynh đệ, sống chết có nhau sao còn phải nói đến nhờ vả, huynh có chuyện gì cứ nói cho đệ biết."
Trương tử tinh mang chuyện bị Lục yểm và Huyền cơ chân nhân tập kích. Đắc kỷ liều mạng cứu hắn cuối cùng trúng kế của Lục yểm mà rơi vào quy khư kể hết một lượt rồi nhờ ba người cũng vào quy khư tìm kiếm Đắc kỷ.
Khổng tuyên nghe thấy hồ yêu năm xưa lại có thể không tiếc tính mạng cứu giúp huynh trưởng mà không khỏi bất ngờ.
„Lục yểm cùng Huyền cơ thực đáng hận ! Nếu không bị bệ hạ tiêu diệt thì ta cũng quyết khiến chúng tan xương nát thịt." Đa bảo đạo nhân nổi giận nói tiếp :"Với mưu trí của bệ hạ vì sao lại trúng kế đó ?"
Trương tử tinh than thở :"Bấy giờ ta trúng Xuyên vân tiễn, tiên lực mất hết, không thể bảo vệ nàng được. Tuy biết có điều xảo trá nhưng cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần mà tìm đường sống. Nếu không nàng chắc chắn chỉ có đường chết mà thôi. Ta biết bên ngoài tất có nguy hiểm nhưng cũng phải thử một phen, dựa vào phòng ngự và trí năng của siêu não rất có thể sẽ vượt qua được nguy hiểm. Chỉ không nờ rằng lại tới quy khư rồi. Ta đã thề dù nguy hiểm thế nào cũng phải tìm bằng được nàng…
Phục hy suy nghĩ một hồi rồi nói :"Ta biết bệ hạ là người trọng tình, chuyện này ta sẽ hết sức cùng giúp, chỉ có điều bệ hạ đầu tiên phải bình tĩnh lại, nghe ta một lời. Quy khư là nơi thần bí nhất trên đời, không hề có giới hạn, dù hàng vạn vạn thiên thạch lọt vào mà nó vẫn không hề tăng giảm. Sáu người chúng ta lần trước tới đây tìm Đả thần tiên nhờ Hà đồ Lạc thư cùng Hỗn độn chung của Khổng đạo hữu cũng phải mất mười năm mới tìm thấy mà còn chưa tới chỗ sâu nhất. Bây giờ bệ hạ muốn vào đó tìm kiếm thì dù có sáu người cộng thêm bệ hạ cũng e là rất khó. Lại mất rất nhiều thời gian, nhất là…cuộc chiến ở nhân giới đã đến hồi quan trọng, cái hẹn Tru tiên trận cùng Triệt giáo thánh nhân cũng sắp tới rồi. Nếu bệ hạ vẫn tiếp tục tiến sâu vào tìm kiếm sợ rằng sẽ….chuyện này mong bệ hạ suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Cuộc chiến nhân giới tới lúc quan trọng ? Tru tiên trận cũng sắp diễn ra? Những lời này khiến Trương tử tinh bình tĩnh lại nhiều.
Khổng tuyên ở bên cạnh cũng cất lời :"Đại quân Tây kỳ đã phá năm quan, đang tấn công Thằng trì. Khương hoàn sở phía đông cũng ác chiến với Đông tề mãnh liệt, Đông tề đã có vẻ không địch lại. Còn hai phe phản quân mặt nam, bắc đã phá Tam sơn quan, Trần đường quan, tiến quân thần tốc, có lẽ sắp tập trung với Tây kỳ cùng tấn công Triều ca.
Năm ải cùng hai mặt nam bắc đều bị công phá rồi sao ? Nhanh như vậy sao ? Có điều tính toán của Cơ phát cuối cùng sẽ không thể thành công được. Đến đúng thời điểm sẽ có một phần „Lễ lớn" tặng cho hắn.
Trương tử tinh hít sâu một hơi hỏi :"Nhị đệ, ta ở đây rốt cục đã bao lâu rồi ?"
„Đây ở trong quy khư nên thời gian không giống như bên ngoài. Nếu tính kỹ thì ở nhân giới bây giờ…"
Khổng tuyên nói ra thời điểm hiện nay khiến Trương tử tinh không khỏi kinh hãi. Thảo nào trong Sơn hà xã tắc đồ cảm giác như đã hàng vạn năm, thì ra đã qua một năm thời gian ! Với quy tắc thời gian trong Sơn hà xã tắc đồ lại thêm đặc dị của quy khư chẳng phải hắn đã tu luyện thành N năm rồi sao ?
„Tình hình Đông hải tiêu dao tiên phủ thế nào ?" Trương tử tinh chợt nhớ đến đám Vân tiêu liền lo lắng hỏi.
Đa bảo đạo nhân trả lời :"Sau khi bệ hạ mất tích Hạo thiên, Kim mẫu từng phái đại quân thảo phạt Đông hải tiên phủ nhưng bị sư tôn hiện pháp thân mà kinh sợ thối lui, từ đó cũng không dám tái phạm nữa."
Ngày đó Thông Thiên giáo chủ quả thực đã hứa hẹn nhưng Trương tử tinh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, giờ nghe Đa bảo đạo nhân nói như vậy rốt cục thở dài một hơi, bỏ được tảng đá đè trong lòng đi, lại hỏi Phục hy về mọi điều trong quy khư để tìm biện pháp giải cứu Đắc kỷ.
Theo Phục hy nói thì quy khư thập phần huyền bí. Vạn vật chậm rãi di chuyển vì bị nó hút lấy, mà phía ngoài lại không ngừng sinh ra, tuần hoàn không ngừng nhưng loại bình tĩnh này cũng ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, càng vào trong càng đáng sợ. Nếu loại „Bình hành" này bị ngoại lực xúc động dẫn phát quy khư chi lực thì sẽ có đại hung hiểm, nhẹ thì bị nhốt nghìn vạn năm, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày đó sáu người đi tìm Đả thần tiên không cẩn thận đã khiến lực lượng hơi phát ra ngoài, dẫn động quy khư lực suýt nữa bị lực lượng đáng sợ vây khốn, may là Phục hy kịp nhắc Đa bảo đạo nhân liên thủ cùng phát động Hà đồ Lạc thư sử dụng Độn lực mới chạy thoát ra ngoài, nếu chậm nửa nhịp thì rất có thể sẽ phải mất gần trăm năm sau mới thoát ra được.
Cũng chính bởi vì thế hôm nay Khổng tuyên muốn phá khai Sơn hà xã tắc đồ thì phải có Đa bảo đạo nhân cùng Phục hy dùng Hà đồ Lạc thư bảo vệ để không xúc động lực lượng nguy hiểm trong quy khư. Dựa theo lời Phục hy chỉ cần ma khải bảo vệ Đắc kỷ không kinh nhiễu bình hành của quy khư thì sẽ không có việc gì. Chỉ có điều phạm vi của quy khư quá lớn, nếu tìm kiếm cũng khá tốn thời gian.
Phục hy thấy Trương tử tinh vẫn dùng dằng không muốn bỏ Đắc kỷ, biết vị trí nữ nhân đó trong lòng hắn cực kỳ trọng yếu nên lập tức đưa ra một biện pháp trung lập --- bây giờ bốn người tìm ở phía ngoài một lần, nếu không thấy thì Trương tử tinh trước trở về cùng mọi người, sau khi chấm dứt hết mọi chuyện khác rồi lại tập hợp sáu người lần trước cùng hắn đến quy khư tìm kiếm.
Trương tử tinh trầm ngâm một lúc cuối cùng đồng ý như vậy. Dù sao bên ngoài còn rất nhiều việc cần hắn xử lý. Chiến sự Thương Chu đã sắp đến giai đoạn kết thúc, Tru tiên trận cũng sắp tới. Mà tam tiêu, Long cát đám thê tử cũng đang vô cùng mong đợi, không thể ở đây mất quá nhiều thời gian.
Nhưng bất luận thế nào, dù tương lai chỉ có một mình hắn cũng sẽ trở lại quy khư .
„Sơn hà xã tắc đồ này là vật của thánh nhân, vậy phải xử lý thế nào ?" Đa bảo đạo nhân hỏi một câu.
Trương tử tinh đối với chuyện ba người có thể tìm thấy mình ở quy khư cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi Khổng tuyên mới biết : một năm qua mọi người hầu như đã tìm hết tất cả mọi nơi mà vẫn không thấy tung tích Trương tử tinh. Vừa rồi Phục hy tới Oa hoàng cung thì đúng lúc Nữ oa nương nương đi vắng nhưng ngẫu nhiên phát hiện Lý đái đang bị trọng phạt, xích ở trên vách núi. Từ hắn mà biết được chuyện Nữ oa nương nương đã cho Lục yểm mượn Sơn hà xã tắc đồ để đối phó với Tiêu dao tử, đồng thời còn cả chuyện Đắc kỷ mượn Hóa ảnh tinh kính từ hắn để đi cứu.
Phục hy nhớ tới chuyện Lục yểm cùng Huyền cơ chân nhân đoạt Trấn thiên cung, Xuyên vân tiễn mà Vũ đực tiên từng kể, trong lòng gấp gáp vội đi tìm Nữ oa nương nương hỏi việc đó.
Nữ oa nương nương biết anh mình gần đây vẫn đi tìm Tiêu dao tử nhưng cũng không nói ra chuyện kia, giờ thấy anh đến hỏi vẫn lặng im không nói. Phục hy tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó nên không nói thêm mà chỉ nói nàng thu hồi Sơn hà xã tắc đồ lại, Nữ oa nương nương không thể quá không nghe lời anh trai nên phải vận thần niệm triệu hồi Sơn hà xã tắc đồ. Nhưng không ngờ không thể cảm ứng được Sơn hà xã tắc đồ, không thể dùng thần niệm triệu hồi được như bình thường.
Phục hy kinh hãi, mơ hồ nghĩ tới một khả năng liền vội vã rời khỏi Oa hoàng cung, bấy giờ Thần nông, Hoàng đế đều đã chia nhau ra các hướng tìm Trương tử tinh nên không thể tập trung lại, chỉ có Khổng tuyên cùng Đa bảo đạo nhân đang tu luyện Tứ tượng trận nơi bí cảnh trong Bích du cung. Phục hy tìm được hai người bèn dùng Hà đồ Lạc thư tiến nhập quy khư.
Ba người gian khổ tìm kiếm, cuối cùng vận may đến mà phát hiện được Sơn hà xã tắc đồ, sau đó mới có chuyện Khổng tuyên muốn dùng Hỗn độn chung khai mở Sơn hà xã tắc đồ.
„Sơn hà xã tắc đồ huyền diệu phi thường, ngay cả ta cũng không thể điều khiển, nhưng nó có liên hệ với khối ngũ sắc tinh thạch của bệ hạ, bệ hạ hãy thử thu nó lại đợi sau khi rời khỏi đây trả lại cho Oa hoàng cung.
Phục hy nói nhưng thấy sắc mặt Trương tử tinh do dự lại tiếp lời :"Lần này bệ hạ mặc dù gặp nạn nhưng cũng đắc phúc. Đồng thời cũng là em gái ta đã từng tính trước, ngày đó đem tặng ngũ sắc tinh thạch cho bệ hạ, có nó sẽ không sợ Sơn hà xã tắc đồ lực, còn có thể phát huy dị lực trong Sơn hà xã tắc đồ, khiến bệ hạ an tâm tu luyện. Nhưng nó cũng cố tình muốn giam hãm bệ hạ, nếu không có Khổng đạo hữu dùng Hỗn độn chung đánh thức bệ hạ thì e rằng trăm vạn năm sau bệ hạ chưa chắc đã tỉnh lại. Nàng…quả thực không muốn bệ hạ cùng ta qua lại …"
„Chẳng lẽ nương nương đã phát hiện thân phận thiên tử của ta sao ? Còn cố tình mượn tay Lục yểm…." Trương tử tinh nhớ lại cuộc nói chuyện trong Nữ oa miếu đã kết oán mà thầm giật mình.
Phục hy lắc đầu :"Cũng không phải là vậy. Chỉ là em ta đã sớm hiểu chí hướng của ta. Ngày đó khi ta muốn lấy một phần Đả thần tiên ở chỗ nó đã bị từ chối, sau ta cố khăng khăng đòi mới được. Lúc ta dẫn ngươi tới Oa hoàng cung chữa thương thì nàng từ sự coi trọng của ta dành cho ngươi mà đoán ra ta muốn mượn người có mệnh số kỳ dị ngươi dùng Đả thần tiên mà nghịch chuyển thiên số, vì vậy mới có mưu kế này. Nếu ngươi ngủ vùi trong Sơn hà xã tắc đồ vạn vạn năm thì sát kiếp đã qua từ lâu, anh trai nàng cũng sẽ không nhiễm phải số kiếp đại hung hiểm kia. Trách sao lúc nghe báo Đả thần tiên bị mất trộm nó còn tỏ ra vui mừng…"
Trương tử tinh nghĩ đến lời tiên đoán „Đại hung hiểm, đại cơ duyên" của Đả thần tiên giờ mới hiểu được tính toán của Nữ oa nương nương : có ngũ sắc tinh thạch Sơn hà xã tắc đồ sẽ không đả thương người được Phục hy coi trọng là hắn nhưng đồng thời cũng có thể đạt tới một mức độ nào đó „Giam lỏng" hắn để Phục hy tránh khỏi nguy hiểm. Có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng Nữ oa nương nương không hề biết Lục yểm còn có Trấn thiên cung, Xuyên vân tiễn của Nguyên Thủy thiên tôn tế luyện. Hơn nữa Nữ oa nương nương còn không hề coi trọng sinh tử của gã Tiêu dao tử, nếu vận số không may mắn mà chết oan một tiên nhân đổi lấy an toàn của anh trai mình thì nàng cũng nguyện ý."
Phục hy nhìn Trương tử tinh áy náy cười cười. Trương tử tinh chỉ gật đầu với hắn, thông cảm rồi lập tức dùng ngũ sắc tinh thạch thu hồi Sơn hà xã tắc đồ. Tiếp đó Phục hy cùng Đa bảo đạo nhân điều khiển Hà đồ Lạc thư mang theo Khổng tuyên, Trương tử tinh cẩn thận tìm kiếm ở phía ngoài quy khư.
Nhưng lần này vận khí của họ không tốt, tìm mấy ngày mà vẫn không hề có kết quả.
Tình hình bên ngoài bây giờ thập phần khẩn trương, Trương tử tinh tự biết không thể tìm tiếp nên chấp nhận đề nghị của Phục hy, rời khỏi quy khư, trở lại với nhân giới sóng gió ngập trời.
Quy khư thực ra tương đương với một không gian vĩ trụ kỳ dị, với năng lượng của siêu não nếu không gặp nguy hiểm gì khác thì sử dụng hình thức đóng băng tiết kiệm năng lượng có thể kéo dài đến hàng nghìn năm hoặc hơn nữa. Nhưng thời gian trong quy khư khác hẳn với bình thương nên không thể tính chuẩn được, chỉ đành đợi sau khi tất cả mọi việc ở bên ngoài kết thúc mới quay lại đây tìm tiếp được.
Tới bên ngoài quy khư Hà đồ Lạc thư khởi động Độn lực, cảnh vật xung quanh Trương tử tinh liền vặn vẹo nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn hiện lên cảnh tượng quy khư, vì ở đó có nàng.
Sống sót…
Đắc kỷ, nàng cũng phải sống sót.
Đợi ta.
Ta nhất định sẽ quay lại.
/492
|