Viên Hồng cũng không nói nhiều, phi thân bắn tới múa bổng đánh tới, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay Dương Tiễn hoàng ngang chọn cứng đối cứng. Chỉ nghe thấy tiếng kim thiết giao kích, Viên Hồng bị phản chấn lộn một vòng ra ngoài còn Dương Tiễn cũng cảm giác được từ hắc bổng truyền lại Mộc nguyên lực cường đại, hai chân lún xuống dưới đất.
Chỉ một chiêu cả hai đều đã rõ song phương thực lực đều không hơn kém nhau, uy lực binh khí cũng tương xứng, cũng chưa dùng đến tài nghệ biến hóa mà chỉ đơn thuần đấu võ công với nhau.
Võ nghệ của Viên Hồng là được Trương Tử Tinh truyền thụ, luân trung hữu chiết, chiết trung hữu thế, thế trung hữu pháp (ta mà biết võ ta cũng ko đi dịch rùi), lực lượng vận dụng cực kỳ phù hợp với các nguyên lý vật lý học có thể với độ hao phí khí lực nhỏ nhất mà phát huy uy lực lớn nhất. Nhưng Dương Tiễn cũng không kém hơn chút nào, cuối cùng thành ngang tay, xung quanh chúng tướng đều lớn tiếng hô hét, tiếng trống trợ uy cũng càng ngày càng hăng say.
Trương Tử Tinh thầm gật đầu, xem ra Viên Hồng trong hai tháng nay bất luận từ kỹ xảo cùng tâm lý đối địch đều có sự phát triển rõ rệt.
Trong trận đấu, Viên Hồng chợt lộ ra một khe hở, Dương Tiễn không cần phải nghĩ ngợi liền đâm thẳng tới, không ngờ Viên Hồng lách thân, hiểm hiểm tránh khỏi tam tiêm lưỡng nhận đao, trở tay một bổng đánh xuống giữa đầu Dương Tiễn.
Dương Tiễn tựa như không đề phòng bị một gậy đánh trúng. Bên này Vi Hộ, biết binh khí của Viên Hồng có thể địch lại tam tiêm lưỡng nhận đao tất không phải thứ bình thường nên không khỏi kinh hãi.. Chợt thấy Dương Tiễn bỗng hóa thành kim quang hiện lên sau lưng Viên Hồng, tam tiêm lưỡng nhận đao đâm tới Viên Hồng. Vậy mà Viên Hồng cũng hóa thành bạch khí bay không rồi lại hóa thành nhân hình, bình yên vô sự huy động Huyền tang côn đánh xuống, quả là kỳ phùng địch thủ.
Hai người bắt đầu vận ra huyền công, ngay giữa không trung chiến đấu. Tướng sĩ cả hai bên đều là phàm nhân, chưa từng chứng kiến cuộc chiến đấu nào giữa tiên nhân nên nhất thời đều hoa mắt, hầu như không thể theo kịp tiết tấu của hai người.
Viên Hồng thấy khó có thể chiến thắng được Dương Tiễn bèn đánh bừa một côn rồi rút một nhúm lông thổi ra, nhất thời biến thành vài Viên Hồng cùng chân thân xông tới. Dương Tiễn mở con mắt thứ ba ra nhìn liền nhận ra ngay chân thân của Viên Hồng nên không tỏ vẻ gì chỉ ứng phó với hóa thân, đợi đến khi Viên Hồng tiến lại thì bỗng phát lực, đánh văng Huyền tang côn xuống dưới đất, còn bản thân Dương Tiễn chịu đòn của hóa thân do Viên Hồng biến ra nên không ảnh hưởng gì, tam tiêm lưỡng nhận đao còn tiện thế chém tới Viên Hồng.
Viên Hồng không ngờ Dương Tiễn nhanh như vậy đã có thể khám phá chân thân của mình. Bây giờ hai tay trống trơn, mất đi binh khí nên rơi xuống hạ phong. Mắt thấy Dương Tiễn cuốn lấy tam tiêm lưỡng nhận đao không rời bèn vận Bát cửu huyền công biến thành một con chim sẻ bay xuống dưới chỗ Huyền tang côn dưới đất ý định nhặt lấy binh khí tái chiến. Dương Tiễn sao có thể bỏ qua, cũng vận huyền công hóa thành diều hâu vồ xuống chim sẻ. Viên Hồng mắt thây diều hâu tới gần bèn nhanh chóng biến thành một con thanh loan. Thanh loan là một hệ của phượng hoàng mà phượng hoàng là vua của các loài chim nên diều hâu không biết biến thành loài gì khắc chế. Viên Hồng thừa dịp Dương Tiễn chần chừ đã phi xuống dưới.
Chỉ thấy bạch quang hiện lên, thanh loan hiện lại thành hình dáng Viên Hồng thu hồi Huyền tang côn còn diều hâu giữa không trung cũng biến thành Dương Tiễn, tướng sĩ lưỡng quân đều trợn tròn mắt, còn tưởng vừa rồi chỉ là hoa mắt nhìn nhằm.
Dương Tiễn chậm rãi hạ xuống đất chỉ vào Viên Hồng nói :
"Tại sao ngươi lại biết Bát cửu huyền công?"
Viên Hồng cười lạnh đáp :
"Thiên hạ rộng lớn không thiếu gì dị năng kỳ sĩ, Bát cửu huyền công chẳng nhẽ Kim hà động ngươi độc quyền."
Dương Tiễn thầm kinh ngạc, Bát cửu huyền công trừ người có cơ duyên cùng nghị lực phi thường mới có thể luyện. Sư phụ hắn Ngọc Đảnh chân nhân trí năng ngút trời, kiến thức phi phàm mà còn không thể luyện thành, không ngờ vượn yêu trước mặt là có thể thành công, hơn nữa cảnh giới còn ngang bằng với mình bèn lập tức quát hỏi :
"Ta đã là ngũ trọng huyền công, có dám thử so sánh không?"
Viên Hồng đã sớm nhận ra Dương Tiễn chính là người mà sư bá từng nhắc tới, hôm nay gặp nhau quả nhiên lợi hại, nghe thấy lời ấy lòng hiếu thắng nổi lên :
" Có gì mà không dám!"
Dương Tiễn tam tiêm lưỡng nhận đao hóa thành một con ác lang, lướt nhẹ tới hướng Viên Hồng , Viên Hồng cũng thu hồi Huyền tang côn hóa thành một đầu mãnh hổ muốn cắn ác lang. Không đợi mãnh hổ tới gần, con ác lang đã biến thành kim mao toan nghê lông sắt đầu đồng muốn đả thương mãnh hổ. Mãnh hổ bỗng nhiên biến thành một đầu nhân hùng bắt lấy toan nghê ném ra ngoài, toan nghê quay một vòng trên không trung lúc bay xuống đất đã thành một con bạch tượng, vòi như trường xà, nanh nhọn như măng, phóng vòi ra cuốn lấy nhân hùng.
Viên Hồng cùng Dương Tiễn đều đạt tới đệ ngũ trọng Bát cửu huyền công, thần thông biến hóa, trong lúc nhất thời đều khó có khả năng phân ra thắng bại được. Ai có thể biến hóa thành loại khắc chế đối phương sẽ khiến đối phương tiêu hao cùng thương tổn, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì người đó sẽ chiến thắng.
Hai người thi triển thần thông, biến hóa vô cùng, tương sinh tương khắc, chim bay cá nhảy, thay đổi vô cùng thành vạn vật trên đời, bất phân thắng bại. lưỡng quân quan chiến đều xem đến như say như mê.
Dần dần Viên Hồng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, còn phía Dương Tiễn vẫn là khí thế hừng hừng không chút nào kém đi. Viên Hồng trong lòng biết chính mình còn kém hơn nửa phần nếu tiếp tục chỉ sợ bại nhiều thắng ít nên lập tức tích súc lực lượng thầm lấy ra Huyền tang côn, dẫn động Mộc nguyên lực của nó.
Dương Tiễn cảm nhận được lực lượng của Viên Hồng đang biến hóa nên vội ngưng thần chờ đợi, chỉ thấy Viên Hồng bỗng hóa thành một đầu dị điểu chỉ có một chân, lông trắng, trên thân có hồng văn, trên thân dị điểu phóng xuất ra hỏa diễm cường đại, trực tiếp phóng tới. Dương Tiễn đi theo Ngọc Đảnh chân nhân nên thập phần uyên bác, nhận ra dị cầm là Mộc thần cùng Hỏa thần hợp thân mang tên Tất Phương!
Dương Tiễn lấy làm kinh hãi, không ngờ Viên Hồng có thể biến hóa ra thượng cổ dị cầm, hơn nữa không chỉ có hình thái mà ngay cả tính chất lực lượng cũng có thể hóa thành, độc nhất vô nhị! Thì ra bản thể Viên Hồng thuần hỏa mà dưới cơ duyên lại có binh khí HUyền tang côn mang lực lượng Mộc thần nên phù hợp với Tất phương, vì vậy có thể biến hóa ra loại chung cực hình thái này.
Dương Tiễn biến ảo ra vài loại hóa thân đều bị Tất phương khắc chế bèn biến thành kim quang cách ly khỏi Tất phương, trong tay chợt xuất hiện một chiếc cung kỳ lạ, khẩn cấp hình thành một viên đạn kim hoàn bắn về phía Tất phương.
Viên kim hoàn thế bay như điện trúng Tất phương, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào của hỏa diễm trên người Tất phương mà còn có một loại khắc chế kỳ dị với tiên thể, sau khi bắn trúng thân hình Tất phương liền vỡ tung ra thành vô số mảnh đạn găm vào thịt, với huyền diệu của Bát cửu huyền công mà cũng không thể hoàn toàn đỡ được. Viên Hồng không ngờ Dương Tiễn còn có thủ đoạn như vậy. Chỉ cảm thấy ngực đau nhức, kêu lên một tiếng đau đớn, rớt xuống đất phục hồi trở lại thân hình như cũ.
Viên Hồng vừa vận lực khôi phục thương thế vừa nén đau phẫn nộ quát :
"Hóa ra ngươi đê tiện như vậy, đó đâu phải là Bát cửu huyền công…"
Vẻ mặt Dương Tiễn không chút xúc động, cũng không trả lời chỉ bước mau tới dường như muốn bắt giữ Viên Hồng nhưng hắn đột nhiên nhảy sang bên cạnh, một thanh cự kiếm vừa lúc xẹt qua vị trí Dương Tiễn sắp bước tới. Viên Hồng nhân cơ hội đó tạm nén thương tích hóa thành bạch quang quay về phía quân thương. Người nắm cự kiếm là một nữ nhân nhỏ bé và yếu ớt, vẻ đẹp của nàng cũng không hề thua kém gì Dương Tiễn.
Trương Tử Tinh thấy Viên Hồng đầy vẻ không cam lòng bèn cất tiếng :
"Trên chiến trường binh bất yếm trá! Chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ mất mạng, tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy? Ngươi mau lui ra chữa thương, nhìn Băng Tuyết đấu cùng hắn."
Dương Tiễn trong nguyên tác cũng là một người túc trí đa mưu. Từng biến thành hoa hồ điêu mà tiêu diệt Ma gia tứ tướng, biến thuốc xổ gạt Dư nguyên các loại chiến công không thể đếm hết. Khiến Trương Tử Tinh ấn tượng sâu sắc nhất về hắn là lần Dương Tiễn dùng kế giết Ô yên thú của Dương Khuê, đồng thời còn khiến Dương khuê tự tay giết mẹ, những thủ đoạn đối địch có thể nói là rất hiểm độc, tuyệt đối là hạng người tàn nhẫn và thủ đoạn. Về mặt này Viên Hồng còn kém rất xa.
Viên Hồng bị mắng nên lộ ra vẻ xấu hổ. Bát cửu huyền công cũng quả nhiên huyền diệu, thương tích do kim hoàn gây ra đã khỏi hẳn, Viên Hồng kìm nén tinh thần, chú ý quan sát diễn biến trận đấu giữa Dương Tiễn cùng Băng Tuyết.
Dương Tiễn đánh giá nữ tử trước mặt một hồi, hắn nhìn ra tu vi của nàng còn chưa tới Kim đan kỳ nên không khỏi nhíu mày vì một kiếm không tiếng động vừa rồi không phải chuyện đùa. Cuối cùng Dương Tiễn vẫn quyết cẩn thận, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay hoa lên thành một vòng cung, không chút nương tay chém xuống người Băng Tuyết.
Cũng không thấy Băng Tuyết có động tác gì nhưng thân hình nàng đột nhiên rời khỏi vị trí cũ gần hai trượng, dễ dàng tránh được tam tiêm lưỡng nhận đao , càng khiến Dương Tiễn kinh hãi hơn vì ở giữa trán nữ nhân kia đang dần mở ra con mắt thứ ba giống như hắn!
Con mắt thứ ba của Băng Tuyết nhanh chóng phân tích Dương Tiễn một vòng rồi khua cự kiếm trong tay lên đánh về phía Dương Tiễn. Dương Tiễn mới vừa đấu cùng Viên Hồng một thời gian dài, chiêu thức tinh diệu khiến kẻ khác tán thán không ngớt nhưng đến khi đấu cùng chiêu thức nhìn như đơn giản mà Dương Tiễn lại không thể xuất thủ, rơi xuống hạ phong, mất hết khí phách hào hùng vừa rồi. Chưa nói đến quân lính phe Ngạc Thuận mà ngay cả Lôi Chấn Tử cùng Vi Hộ đều không khỏi nghi hoặc : chẳng lẽ Dương Tiễn coi trọng mỹ sắc của nữ tử kia nên đã hạ thủ lưu tình ?
Dương Tiễn lúc đó cũng đang trong cảnh chịu khổ tự biết, tu vi nữ tử kia bề ngoài không cao nhưng lực lượng không phải chuyện đùa, công lực của nàng cùng hắn cũng không hơn kém nhau quá nhiều. Những chiêu thức mà thanh cự kiếm sử dụng kia nhìn như phổ thông nhưng mỗi kiếm đều chém vào điểm yếu của tam tiêm lưỡng nhận đao, giống như một người cầm bút lông đang viết chữ bỗng có một tiểu hài tử cầm lấy cổ tay, không thể viết được thuận lợi, thập phần uẩn khuất. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Tiễn càng đánh càng phiền muộn, thân hóa kim quang ly khai Băng Tuyết, rồi lấy cung lại bắn ra một viên đạn kim hoàn bắn lên vai Băng Tuyết. Viên đạn kim hoàn uy lực kinh người khiến áo giáp trên vai Băng Tuyết nhất thời vỡ vụn, lộ ra vết thương bên trong nhưng không hề có máu.
Điều khiến mọi người kinh ngạc xảy ra, Băng Tuyết không hề dùng bất cứ đan dược trị thương gì nhưng tốc độ hồi phục thương tích của nàng có thể dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, kể cả bộ áo giáp cũng nhanh chóng liền lại như chưa hề tổn hao chút nào.
Dương Tiễn lại bắn ra thêm 2 lần nhưng Băng Tuyết vẫn coi như không có gì, hai vết thương cũng lập tức hồi phục. Trong lòng Dương Tiễn đại chấn, uy lực của đạn kim hoàn cực lớn, dù người luyện Bát cửu huyền công như Viên Hồng trong khi không đề phòng cũng phải chịu thua thiệt, tu vi nữ nhân kia chỉ thấp kém như vậy nhưng lại không úy kỵ gì !
Dương Tiễn cũng thầm đoán biết nữ tử kia tất có gì đó thần kỳ , càng không phải loại người dễ khi áp nên lập tức cẩn thận vận chuyển huyền công bay lên không hóa thành một đầu cự báo xông tới chỗ Băng Tuyết. Băng Tuyết dường như chậm hơn tốc độ của cự báo nên nhất thời bị xô ngã xuống đất khiến Viên Hồng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi định lao ra cứu viện nhưng bị Trương Tử Tinh giữ lại không buông.
Con cự báo sau khi hạ gục mục tiêu đang muốn há mồm ra cắn chợt cảm thấy bất thường, thì ra nữ tử vừa bị xô ngã xuống chợt biến thành chất lỏng như nước nhanh chóng thấm xuống đất.
Dương Tiễn thấy không ổn đang định tránh đi chợt mặt đất bỗng vươn ra vài căn xúc tu giống như những chiếc vòi bạch tuộc trói chặt lấy cự báo nâng lên giữa không trung, còn thân thể Băng Tuyết dần dần hiện ra sau đám xúc tu dĩ nhiên là một con bạch tuộc ma.
Từ những xúc tu đang trói cự báo còn chảy ra không ít chất lỏng màu lục, tựa hồ có cả tác dụng ăn mòn. Cự báo không sợ chất độc nhưng cảm giác bị trói buộc thập phần khó chịu, bỗng cự báo hóa thành một con chim bói cá, lách khỏi những chiếc xúc tu bay ra ngoài phạm vi công kích của bạch tuộc ma.
Con mắt thứ ba của Băng Tuyết chợt lóe lên đồng thời cũng bắt đầu biến hình, chỉ nháy mắt đã hóa thành một con ác điểu gần giống với diều hâu, bay tới vồ chim bói cá.
Dương Tiễn đối với thuật biến hóa của Băng Tuyết không khỏi nghi hoặc, trên người đối phương không hề có nửa điểm khí tức của Bát cửu huyền công, chẳng lẽ trên đời trừ Bát cửu huyền công còn có loại kỳ thuật nào có khả năng biến hóa nữa sao ?
Dương Tiễn thấy diều hâu sắp vồ tới liền hóa thành một con cự điêu, thân hình lớn hơn hẳn diều hâu, vỗ cánh phản bay tới tấn công diều hâu. Thế nhưng diều hâu căn bản không hề dùng thêm loại biến hóa sinh khắc nào khác mà cũng không tránh đi chỗ khác, chỉ há mỏ kêu to lên. Nếu chỉ là một tiếng chim kêu thì cũng là bình thường nhưng giữa mỏ của diều hâu hóa ra chợt xuất hiện một đạo thiểm điện, hung hăng kích trên người cự điêu.
Cự điêu bất ngờ không đề phòng nên bị kích trúng, da thịt liền cháy đen rơi xuống từ trên cao. Vừa xuống gần mặt đất lại hồi phục hình dáng của Dương Tiễn, bề ngoài mặc dù không có tổn thương gì nhưng bàn tay đang nắm tam tiêm lưỡng nhận đao có chút run lên vì điện giật. Loại thiểm điện kia tựa hồ mang theo một năng lượng đặc dị nên mới có thể tạo thành tổn thương đối với tiên thể nên dù Bát cửu huyền công cũng không thể hoàn toàn đỡ được.
Đây là loài chim gì mà lại có thể phóng ra lôi điện? Chẳng lẽ là một thượng cổ dị thú như Tất Phương ? Vẻ mặt Dương Tiễn đầy nghi hoặc nhìn lên đầu dị điểu trên không trung, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra dị thú thượng cổ gì giống với đối phương .
Cũng đang hết sức kinh hoàng là Viên Hồng vì không ngờ Băng Tuyết còn biết biến thân như vậy! Nếu lần trước tỷ thỉ mà nàng biến thành loại quái điểu này thì e rằng đến Tất Phương cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng! Trách sao hồi trước sư bá lệnh cho Băng Tuyết chỉ dùng phân nửa thực lực, hôm nay xem ra là đúng vậy !
Băng Tuyết không để thời gian cho Dương Tiễn tự hỏi lại liên tục phóng lôi điện. Dương Tiễn gian nan né phải tránh trái nhưng vẫn trúng đòn hai lần, tuy không có thương tích đáng ngại nhưng cảm giác điện giật cũng rất khó chịu. Dương Tiễn không ngừng biến ảo thành các loại sinh vật, lại thi triển Hạo Thiên Khuyển cắn lén nhưng thủy chung vẫn không có hiệu quả, Hạo Thiên Khuyển cũng liên tục bị lôi điện bổ trúng, năng lượng bị hao tổn lớn nên chỉ có thể thu lại.
Dương Tiễn thầm cắn răng, cuối cùng quyết định sử dụng chung cực biến thân mạnh nhất của mình, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi hóa thành một con cự quy. Lớp mai rùa bên ngoài mang màu đen nhánh hơn nữa còn có hai chiếc đầu, cổ rùa dài ra phủ đầy lân phiến, sau đó nó ngửa mặt lên trời nhìn diều hâu kêu to lên một tiếng như đang thị uy.
Trương Tử Tinh thấy dị hình của cự quy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc : Đây là huyền vũ sao ?
Chỉ một chiêu cả hai đều đã rõ song phương thực lực đều không hơn kém nhau, uy lực binh khí cũng tương xứng, cũng chưa dùng đến tài nghệ biến hóa mà chỉ đơn thuần đấu võ công với nhau.
Võ nghệ của Viên Hồng là được Trương Tử Tinh truyền thụ, luân trung hữu chiết, chiết trung hữu thế, thế trung hữu pháp (ta mà biết võ ta cũng ko đi dịch rùi), lực lượng vận dụng cực kỳ phù hợp với các nguyên lý vật lý học có thể với độ hao phí khí lực nhỏ nhất mà phát huy uy lực lớn nhất. Nhưng Dương Tiễn cũng không kém hơn chút nào, cuối cùng thành ngang tay, xung quanh chúng tướng đều lớn tiếng hô hét, tiếng trống trợ uy cũng càng ngày càng hăng say.
Trương Tử Tinh thầm gật đầu, xem ra Viên Hồng trong hai tháng nay bất luận từ kỹ xảo cùng tâm lý đối địch đều có sự phát triển rõ rệt.
Trong trận đấu, Viên Hồng chợt lộ ra một khe hở, Dương Tiễn không cần phải nghĩ ngợi liền đâm thẳng tới, không ngờ Viên Hồng lách thân, hiểm hiểm tránh khỏi tam tiêm lưỡng nhận đao, trở tay một bổng đánh xuống giữa đầu Dương Tiễn.
Dương Tiễn tựa như không đề phòng bị một gậy đánh trúng. Bên này Vi Hộ, biết binh khí của Viên Hồng có thể địch lại tam tiêm lưỡng nhận đao tất không phải thứ bình thường nên không khỏi kinh hãi.. Chợt thấy Dương Tiễn bỗng hóa thành kim quang hiện lên sau lưng Viên Hồng, tam tiêm lưỡng nhận đao đâm tới Viên Hồng. Vậy mà Viên Hồng cũng hóa thành bạch khí bay không rồi lại hóa thành nhân hình, bình yên vô sự huy động Huyền tang côn đánh xuống, quả là kỳ phùng địch thủ.
Hai người bắt đầu vận ra huyền công, ngay giữa không trung chiến đấu. Tướng sĩ cả hai bên đều là phàm nhân, chưa từng chứng kiến cuộc chiến đấu nào giữa tiên nhân nên nhất thời đều hoa mắt, hầu như không thể theo kịp tiết tấu của hai người.
Viên Hồng thấy khó có thể chiến thắng được Dương Tiễn bèn đánh bừa một côn rồi rút một nhúm lông thổi ra, nhất thời biến thành vài Viên Hồng cùng chân thân xông tới. Dương Tiễn mở con mắt thứ ba ra nhìn liền nhận ra ngay chân thân của Viên Hồng nên không tỏ vẻ gì chỉ ứng phó với hóa thân, đợi đến khi Viên Hồng tiến lại thì bỗng phát lực, đánh văng Huyền tang côn xuống dưới đất, còn bản thân Dương Tiễn chịu đòn của hóa thân do Viên Hồng biến ra nên không ảnh hưởng gì, tam tiêm lưỡng nhận đao còn tiện thế chém tới Viên Hồng.
Viên Hồng không ngờ Dương Tiễn nhanh như vậy đã có thể khám phá chân thân của mình. Bây giờ hai tay trống trơn, mất đi binh khí nên rơi xuống hạ phong. Mắt thấy Dương Tiễn cuốn lấy tam tiêm lưỡng nhận đao không rời bèn vận Bát cửu huyền công biến thành một con chim sẻ bay xuống dưới chỗ Huyền tang côn dưới đất ý định nhặt lấy binh khí tái chiến. Dương Tiễn sao có thể bỏ qua, cũng vận huyền công hóa thành diều hâu vồ xuống chim sẻ. Viên Hồng mắt thây diều hâu tới gần bèn nhanh chóng biến thành một con thanh loan. Thanh loan là một hệ của phượng hoàng mà phượng hoàng là vua của các loài chim nên diều hâu không biết biến thành loài gì khắc chế. Viên Hồng thừa dịp Dương Tiễn chần chừ đã phi xuống dưới.
Chỉ thấy bạch quang hiện lên, thanh loan hiện lại thành hình dáng Viên Hồng thu hồi Huyền tang côn còn diều hâu giữa không trung cũng biến thành Dương Tiễn, tướng sĩ lưỡng quân đều trợn tròn mắt, còn tưởng vừa rồi chỉ là hoa mắt nhìn nhằm.
Dương Tiễn chậm rãi hạ xuống đất chỉ vào Viên Hồng nói :
"Tại sao ngươi lại biết Bát cửu huyền công?"
Viên Hồng cười lạnh đáp :
"Thiên hạ rộng lớn không thiếu gì dị năng kỳ sĩ, Bát cửu huyền công chẳng nhẽ Kim hà động ngươi độc quyền."
Dương Tiễn thầm kinh ngạc, Bát cửu huyền công trừ người có cơ duyên cùng nghị lực phi thường mới có thể luyện. Sư phụ hắn Ngọc Đảnh chân nhân trí năng ngút trời, kiến thức phi phàm mà còn không thể luyện thành, không ngờ vượn yêu trước mặt là có thể thành công, hơn nữa cảnh giới còn ngang bằng với mình bèn lập tức quát hỏi :
"Ta đã là ngũ trọng huyền công, có dám thử so sánh không?"
Viên Hồng đã sớm nhận ra Dương Tiễn chính là người mà sư bá từng nhắc tới, hôm nay gặp nhau quả nhiên lợi hại, nghe thấy lời ấy lòng hiếu thắng nổi lên :
" Có gì mà không dám!"
Dương Tiễn tam tiêm lưỡng nhận đao hóa thành một con ác lang, lướt nhẹ tới hướng Viên Hồng , Viên Hồng cũng thu hồi Huyền tang côn hóa thành một đầu mãnh hổ muốn cắn ác lang. Không đợi mãnh hổ tới gần, con ác lang đã biến thành kim mao toan nghê lông sắt đầu đồng muốn đả thương mãnh hổ. Mãnh hổ bỗng nhiên biến thành một đầu nhân hùng bắt lấy toan nghê ném ra ngoài, toan nghê quay một vòng trên không trung lúc bay xuống đất đã thành một con bạch tượng, vòi như trường xà, nanh nhọn như măng, phóng vòi ra cuốn lấy nhân hùng.
Viên Hồng cùng Dương Tiễn đều đạt tới đệ ngũ trọng Bát cửu huyền công, thần thông biến hóa, trong lúc nhất thời đều khó có khả năng phân ra thắng bại được. Ai có thể biến hóa thành loại khắc chế đối phương sẽ khiến đối phương tiêu hao cùng thương tổn, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì người đó sẽ chiến thắng.
Hai người thi triển thần thông, biến hóa vô cùng, tương sinh tương khắc, chim bay cá nhảy, thay đổi vô cùng thành vạn vật trên đời, bất phân thắng bại. lưỡng quân quan chiến đều xem đến như say như mê.
Dần dần Viên Hồng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, còn phía Dương Tiễn vẫn là khí thế hừng hừng không chút nào kém đi. Viên Hồng trong lòng biết chính mình còn kém hơn nửa phần nếu tiếp tục chỉ sợ bại nhiều thắng ít nên lập tức tích súc lực lượng thầm lấy ra Huyền tang côn, dẫn động Mộc nguyên lực của nó.
Dương Tiễn cảm nhận được lực lượng của Viên Hồng đang biến hóa nên vội ngưng thần chờ đợi, chỉ thấy Viên Hồng bỗng hóa thành một đầu dị điểu chỉ có một chân, lông trắng, trên thân có hồng văn, trên thân dị điểu phóng xuất ra hỏa diễm cường đại, trực tiếp phóng tới. Dương Tiễn đi theo Ngọc Đảnh chân nhân nên thập phần uyên bác, nhận ra dị cầm là Mộc thần cùng Hỏa thần hợp thân mang tên Tất Phương!
Dương Tiễn lấy làm kinh hãi, không ngờ Viên Hồng có thể biến hóa ra thượng cổ dị cầm, hơn nữa không chỉ có hình thái mà ngay cả tính chất lực lượng cũng có thể hóa thành, độc nhất vô nhị! Thì ra bản thể Viên Hồng thuần hỏa mà dưới cơ duyên lại có binh khí HUyền tang côn mang lực lượng Mộc thần nên phù hợp với Tất phương, vì vậy có thể biến hóa ra loại chung cực hình thái này.
Dương Tiễn biến ảo ra vài loại hóa thân đều bị Tất phương khắc chế bèn biến thành kim quang cách ly khỏi Tất phương, trong tay chợt xuất hiện một chiếc cung kỳ lạ, khẩn cấp hình thành một viên đạn kim hoàn bắn về phía Tất phương.
Viên kim hoàn thế bay như điện trúng Tất phương, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào của hỏa diễm trên người Tất phương mà còn có một loại khắc chế kỳ dị với tiên thể, sau khi bắn trúng thân hình Tất phương liền vỡ tung ra thành vô số mảnh đạn găm vào thịt, với huyền diệu của Bát cửu huyền công mà cũng không thể hoàn toàn đỡ được. Viên Hồng không ngờ Dương Tiễn còn có thủ đoạn như vậy. Chỉ cảm thấy ngực đau nhức, kêu lên một tiếng đau đớn, rớt xuống đất phục hồi trở lại thân hình như cũ.
Viên Hồng vừa vận lực khôi phục thương thế vừa nén đau phẫn nộ quát :
"Hóa ra ngươi đê tiện như vậy, đó đâu phải là Bát cửu huyền công…"
Vẻ mặt Dương Tiễn không chút xúc động, cũng không trả lời chỉ bước mau tới dường như muốn bắt giữ Viên Hồng nhưng hắn đột nhiên nhảy sang bên cạnh, một thanh cự kiếm vừa lúc xẹt qua vị trí Dương Tiễn sắp bước tới. Viên Hồng nhân cơ hội đó tạm nén thương tích hóa thành bạch quang quay về phía quân thương. Người nắm cự kiếm là một nữ nhân nhỏ bé và yếu ớt, vẻ đẹp của nàng cũng không hề thua kém gì Dương Tiễn.
Trương Tử Tinh thấy Viên Hồng đầy vẻ không cam lòng bèn cất tiếng :
"Trên chiến trường binh bất yếm trá! Chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ mất mạng, tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy? Ngươi mau lui ra chữa thương, nhìn Băng Tuyết đấu cùng hắn."
Dương Tiễn trong nguyên tác cũng là một người túc trí đa mưu. Từng biến thành hoa hồ điêu mà tiêu diệt Ma gia tứ tướng, biến thuốc xổ gạt Dư nguyên các loại chiến công không thể đếm hết. Khiến Trương Tử Tinh ấn tượng sâu sắc nhất về hắn là lần Dương Tiễn dùng kế giết Ô yên thú của Dương Khuê, đồng thời còn khiến Dương khuê tự tay giết mẹ, những thủ đoạn đối địch có thể nói là rất hiểm độc, tuyệt đối là hạng người tàn nhẫn và thủ đoạn. Về mặt này Viên Hồng còn kém rất xa.
Viên Hồng bị mắng nên lộ ra vẻ xấu hổ. Bát cửu huyền công cũng quả nhiên huyền diệu, thương tích do kim hoàn gây ra đã khỏi hẳn, Viên Hồng kìm nén tinh thần, chú ý quan sát diễn biến trận đấu giữa Dương Tiễn cùng Băng Tuyết.
Dương Tiễn đánh giá nữ tử trước mặt một hồi, hắn nhìn ra tu vi của nàng còn chưa tới Kim đan kỳ nên không khỏi nhíu mày vì một kiếm không tiếng động vừa rồi không phải chuyện đùa. Cuối cùng Dương Tiễn vẫn quyết cẩn thận, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay hoa lên thành một vòng cung, không chút nương tay chém xuống người Băng Tuyết.
Cũng không thấy Băng Tuyết có động tác gì nhưng thân hình nàng đột nhiên rời khỏi vị trí cũ gần hai trượng, dễ dàng tránh được tam tiêm lưỡng nhận đao , càng khiến Dương Tiễn kinh hãi hơn vì ở giữa trán nữ nhân kia đang dần mở ra con mắt thứ ba giống như hắn!
Con mắt thứ ba của Băng Tuyết nhanh chóng phân tích Dương Tiễn một vòng rồi khua cự kiếm trong tay lên đánh về phía Dương Tiễn. Dương Tiễn mới vừa đấu cùng Viên Hồng một thời gian dài, chiêu thức tinh diệu khiến kẻ khác tán thán không ngớt nhưng đến khi đấu cùng chiêu thức nhìn như đơn giản mà Dương Tiễn lại không thể xuất thủ, rơi xuống hạ phong, mất hết khí phách hào hùng vừa rồi. Chưa nói đến quân lính phe Ngạc Thuận mà ngay cả Lôi Chấn Tử cùng Vi Hộ đều không khỏi nghi hoặc : chẳng lẽ Dương Tiễn coi trọng mỹ sắc của nữ tử kia nên đã hạ thủ lưu tình ?
Dương Tiễn lúc đó cũng đang trong cảnh chịu khổ tự biết, tu vi nữ tử kia bề ngoài không cao nhưng lực lượng không phải chuyện đùa, công lực của nàng cùng hắn cũng không hơn kém nhau quá nhiều. Những chiêu thức mà thanh cự kiếm sử dụng kia nhìn như phổ thông nhưng mỗi kiếm đều chém vào điểm yếu của tam tiêm lưỡng nhận đao, giống như một người cầm bút lông đang viết chữ bỗng có một tiểu hài tử cầm lấy cổ tay, không thể viết được thuận lợi, thập phần uẩn khuất. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Tiễn càng đánh càng phiền muộn, thân hóa kim quang ly khai Băng Tuyết, rồi lấy cung lại bắn ra một viên đạn kim hoàn bắn lên vai Băng Tuyết. Viên đạn kim hoàn uy lực kinh người khiến áo giáp trên vai Băng Tuyết nhất thời vỡ vụn, lộ ra vết thương bên trong nhưng không hề có máu.
Điều khiến mọi người kinh ngạc xảy ra, Băng Tuyết không hề dùng bất cứ đan dược trị thương gì nhưng tốc độ hồi phục thương tích của nàng có thể dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, kể cả bộ áo giáp cũng nhanh chóng liền lại như chưa hề tổn hao chút nào.
Dương Tiễn lại bắn ra thêm 2 lần nhưng Băng Tuyết vẫn coi như không có gì, hai vết thương cũng lập tức hồi phục. Trong lòng Dương Tiễn đại chấn, uy lực của đạn kim hoàn cực lớn, dù người luyện Bát cửu huyền công như Viên Hồng trong khi không đề phòng cũng phải chịu thua thiệt, tu vi nữ nhân kia chỉ thấp kém như vậy nhưng lại không úy kỵ gì !
Dương Tiễn cũng thầm đoán biết nữ tử kia tất có gì đó thần kỳ , càng không phải loại người dễ khi áp nên lập tức cẩn thận vận chuyển huyền công bay lên không hóa thành một đầu cự báo xông tới chỗ Băng Tuyết. Băng Tuyết dường như chậm hơn tốc độ của cự báo nên nhất thời bị xô ngã xuống đất khiến Viên Hồng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi định lao ra cứu viện nhưng bị Trương Tử Tinh giữ lại không buông.
Con cự báo sau khi hạ gục mục tiêu đang muốn há mồm ra cắn chợt cảm thấy bất thường, thì ra nữ tử vừa bị xô ngã xuống chợt biến thành chất lỏng như nước nhanh chóng thấm xuống đất.
Dương Tiễn thấy không ổn đang định tránh đi chợt mặt đất bỗng vươn ra vài căn xúc tu giống như những chiếc vòi bạch tuộc trói chặt lấy cự báo nâng lên giữa không trung, còn thân thể Băng Tuyết dần dần hiện ra sau đám xúc tu dĩ nhiên là một con bạch tuộc ma.
Từ những xúc tu đang trói cự báo còn chảy ra không ít chất lỏng màu lục, tựa hồ có cả tác dụng ăn mòn. Cự báo không sợ chất độc nhưng cảm giác bị trói buộc thập phần khó chịu, bỗng cự báo hóa thành một con chim bói cá, lách khỏi những chiếc xúc tu bay ra ngoài phạm vi công kích của bạch tuộc ma.
Con mắt thứ ba của Băng Tuyết chợt lóe lên đồng thời cũng bắt đầu biến hình, chỉ nháy mắt đã hóa thành một con ác điểu gần giống với diều hâu, bay tới vồ chim bói cá.
Dương Tiễn đối với thuật biến hóa của Băng Tuyết không khỏi nghi hoặc, trên người đối phương không hề có nửa điểm khí tức của Bát cửu huyền công, chẳng lẽ trên đời trừ Bát cửu huyền công còn có loại kỳ thuật nào có khả năng biến hóa nữa sao ?
Dương Tiễn thấy diều hâu sắp vồ tới liền hóa thành một con cự điêu, thân hình lớn hơn hẳn diều hâu, vỗ cánh phản bay tới tấn công diều hâu. Thế nhưng diều hâu căn bản không hề dùng thêm loại biến hóa sinh khắc nào khác mà cũng không tránh đi chỗ khác, chỉ há mỏ kêu to lên. Nếu chỉ là một tiếng chim kêu thì cũng là bình thường nhưng giữa mỏ của diều hâu hóa ra chợt xuất hiện một đạo thiểm điện, hung hăng kích trên người cự điêu.
Cự điêu bất ngờ không đề phòng nên bị kích trúng, da thịt liền cháy đen rơi xuống từ trên cao. Vừa xuống gần mặt đất lại hồi phục hình dáng của Dương Tiễn, bề ngoài mặc dù không có tổn thương gì nhưng bàn tay đang nắm tam tiêm lưỡng nhận đao có chút run lên vì điện giật. Loại thiểm điện kia tựa hồ mang theo một năng lượng đặc dị nên mới có thể tạo thành tổn thương đối với tiên thể nên dù Bát cửu huyền công cũng không thể hoàn toàn đỡ được.
Đây là loài chim gì mà lại có thể phóng ra lôi điện? Chẳng lẽ là một thượng cổ dị thú như Tất Phương ? Vẻ mặt Dương Tiễn đầy nghi hoặc nhìn lên đầu dị điểu trên không trung, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra dị thú thượng cổ gì giống với đối phương .
Cũng đang hết sức kinh hoàng là Viên Hồng vì không ngờ Băng Tuyết còn biết biến thân như vậy! Nếu lần trước tỷ thỉ mà nàng biến thành loại quái điểu này thì e rằng đến Tất Phương cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng! Trách sao hồi trước sư bá lệnh cho Băng Tuyết chỉ dùng phân nửa thực lực, hôm nay xem ra là đúng vậy !
Băng Tuyết không để thời gian cho Dương Tiễn tự hỏi lại liên tục phóng lôi điện. Dương Tiễn gian nan né phải tránh trái nhưng vẫn trúng đòn hai lần, tuy không có thương tích đáng ngại nhưng cảm giác điện giật cũng rất khó chịu. Dương Tiễn không ngừng biến ảo thành các loại sinh vật, lại thi triển Hạo Thiên Khuyển cắn lén nhưng thủy chung vẫn không có hiệu quả, Hạo Thiên Khuyển cũng liên tục bị lôi điện bổ trúng, năng lượng bị hao tổn lớn nên chỉ có thể thu lại.
Dương Tiễn thầm cắn răng, cuối cùng quyết định sử dụng chung cực biến thân mạnh nhất của mình, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi hóa thành một con cự quy. Lớp mai rùa bên ngoài mang màu đen nhánh hơn nữa còn có hai chiếc đầu, cổ rùa dài ra phủ đầy lân phiến, sau đó nó ngửa mặt lên trời nhìn diều hâu kêu to lên một tiếng như đang thị uy.
Trương Tử Tinh thấy dị hình của cự quy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc : Đây là huyền vũ sao ?
/492
|