Tâm tình của Sùng Hắc Hổ ở Tào Châu gần đây rất xấu, tức lên còn chém chết vài thủ hạ khiến hắn tức giận. Bởi vì gần đây Tô Hộ cùng Bí Trọng liên thủ âm thầm thực hiện không ít thủ đoạn, không những khiến thanh danh hắn bị bôi xấu mà còn tổn thất nặng nề, lại không thể quang minh chính đại phản kích nên khiến hắn căm hận.
Thời gian trước Tô Toàn Trung con trai của Tô Hộ kết hôn, hoàng hậu nương nương đích thân tới Sùng thành khiến khắp nơi chư hầu tới chúc mừng, ngay cả Đông bá hầu Khương hoàn sở cùng Tây bá hầu Cơ phát cũng phái sứ giả tới dâng hậu lễ.
Sùng Hắc Hổ xem ra hoàng hầu Tô Đắc Kỷ tới Sùng thành có thể cũng là một cách thị uy của Tô Hộ đối với chư hầu bắc địa, muốn nhắc mọi người rằng, Tô Hộ hắn không chỉ là một Định bắc hầu mà còn là quốc trượng, phụ thân của hoàng hậu, với sự sủng ái của thiên tử đối với hoàng hậu thì vị trí Bắc bá hầu ngoài hắn còn của ai nữa ?
Càng khiến Sùng Hắc Hổ phẫn nộ là trên tiệc cưới, Tô Hộ biểu hiện hết sức khách khí nhưng lại giả vờ say rượu mà sắp xếp hắn ngồi cùng bàn với vài tiểu chư hầu, rõ ràng chính là một loại sỉ nhục. Nếu không có hoàng hậu lúc đó thì Sùng Hắc Hổ đã sớm nổi giận phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Cũng may trừ việc phiền lòng thì Sùng Hắc Hổ còn có một việc để an ủi, đó chính là Sùng Ứng Bưu biểu hiện ở chiến trường bắc cương thập phần xuất sắc, lực áp Sùng thành, bắc cương, lại lập được vài chiến công lớn. Nếu không phải thủ lĩnh quỷ phương không ngoan bất phàm, đúng lúc thu thập tàn quân, đứng vững đầu trận tuyến, lại khôi phục thành cục thế giằng co cùng quân thương, còn có thể khiến Sùng Ứng Bưu kiếm được chiến công lớn hơn nữa.
Không lâu sau hôn lễ của Tô Toàn Trung, hoàng hậu nương nương liền quay về triều ca, còn Văn trọng đang chiến với quỷ phương ở bắc cương lại phát ra lệnh triệu tập với ba vị định bắc hầu : Văn trọng gần đây đánh bại quỷ phương, yêu cầu ba vị định bắc hầu điều quân tới đây, phối hợp cùng chủ lực đại thương truy kích quân địch.
Sùng Hắc Hổ đối với chiến sự ở bắc cương vẫn rất quan tâm, nhất là sau khi trở thành đối tượng xa lánh của Tô Hộ cùng Bí Trọng đã coi chiến sự là lối thoát duy nhất của mình. Đối với tin tức chiến thắng của Văn trọng Sùng Hắc Hổ đã sớm biết nhờ thám báo, đồng thời cũng sớm tập trung binh mã. Dù Văn trọng không phát lệnh tập trung thì Sùng Hắc Hổ cũng sẽ chủ động xin đi giết giặc, tới bắc cương kiếm tí chiến công. Hôm nay chính là một cơ hội tốt, điểm duy nhất khiến Sùng Hắc Hổ tiếc nuối chính là Văn trọng lại cùng lúc phát lệnh với cả ba vị Định bắc hầu nên cũng tạo cơ hội cho cả th cùng Bí Trọng, có điều Sùng Hắc Hổ hết sức tự tin vào chiến lực của quân đội Tào Châu, tin rằng có thể trổ hết tài năng trong tam hầu, lập được đại công.
Sùng Hắc Hổ vốn muốn tự mình ra trận nhưng lại lo lắng th cùng Bí Trọng hai con cáo già thừa dịp Tào Châu không có ai mà lập mưu nên lập tức lệnh cho con trai Sùng Ứng Bưu lĩnh ba vạn quân lính xuất trận. Sùng Ứng Bưu thành thạo binh mã, lại từng cùng phụ thân có không ít kinh nghiệm chinh chiến, giờ chỉ cần bao vây tiễu trừ tất nhiên càng không cần nói. Không phải duy nhất, mà Tô Hộ cũng phái con trai vừa mới thành hôn không lâu xuất chiến, về phần Bí Trọng phái đi đại tướng Kim đại thăng cùng Ngô Long dưới trướng.
Ngay khi Sùng Hắc Hổ hết sức cao hứng vì con trai mang về vinh quang cho Tào Châu thì một tin tức thình lình đưa tới hung hăng đánh tan sự mừng rỡ của hắn --- Sùng Ứng Bưu tham công nên liều lĩnh xông lên mà lọt vào phục kích của thủ lĩnh quỷ phương khiến toàn quân bị diệt, tung tích Sùng Ứng Bưu không rõ, sinh tử không biết.
Đả kích lớn lao này thực sự là quá đột nhiên khiến Sùng Hắc Hổ hầu như không có chút chuẩn bị tâm lý nào : Sùng Ứng Bưu lão luyện già dặn, kinh nghiệm phong phú mà cũng không phải hạng người liều lĩnh, hơn nữa trước khi xuất chiến Sùng Hắc Hổ từng nhiều lần dặn dò, sao có thể gặp phải thảm bại như vậy ?
Ngay khi Sùng Hắc Hổ ra lệnh cho rất nhiều thám báo tra xét tung tích con trai thì một nhân vật thần bí tới cầu kiến, còn đưa tới một phong thư.
Nội dung bức thư đơn giản nhưng vẫn khiến Sùng Hắc Hổ kinh hãi, đây là nét chữ của Sùng Ứng Bưu tự tay viết, thì ra Sùng Ứng Bưu đã thành tù nhân của quỷ phương, trong thư kể lại hết mọi chuyện. Thì ra có nười cố tình tiết lộ việc quân cho quỷ phương nên thủ lĩnh quỷ phương lập mai phục, một lần diệt sạch ba vạn binh mã Tào Châu, còn bắt Sùng Ứng Bưu làm con tin.
Ánh mắt Sùng Hắc Hổ rơi xuống người truyền tin thần bí, chỉ thấy người đó tướng mạo bình thường, thân hình gầy yếu nhưng mặt lộ vẻ trầm ổn, không hề giống với kẻ đưa tin bình thường.
„Ngươi là ai ? Đưa thư cho cô vương với dụng ý gì ?"
Người nọ mỉm cười nói :"Hạ quan Trương Lượng bái kiến Định bắc hầu. Hôm nay tới Tào Châu chỉ vì muốn chuyển đạt hảo ý của vua ta với đại vương."
Sùng Hắc Hổ hừ lạnh nói :"Quỷ phương là địch nhân của đại thương, năm đó tiên quân Cao Tông chinh phạt mất ba năm mới đuổi ra xa. Hôm nay các ngươi cả gan mạo phạm thiên uy, lại xâm lấn bắc địa quả thực là đáng diệt ! Ta làm Định bắc hầu của đại thương cùng các ngươi là đại địch, sao có thể bị dụ hoặc ? Quân đâu ! Lôi hắn xuống dưới bầm thây vạn đoạn!"
Lúc này vệ sĩ ngoài cửa liền xông tới, kéo Trương Lượng đi. Trương Lượng không hề sợ hãi mà trái lại còn cười ha hả :"Ta vốn tới định cứu Tào Châu, chỉ tiếc ngươi ngu muội vô tri! Nay ta dù chết nhưng không chỉ Sùng Ứng Bưu mà dù chính Định bắc hầu ngươi cũng không sống bao lâu nữa."
Sùng Hắc Hổ nghe vậy liền lệnh lôi Trương Lượng quay lại, cho thủ hạ lui ra rồi hỏi :"Ngươi hãy nói rõ ra, nếu có lý cô vương sẽ kính như thượng khách, thành tâm thỉnh giáo ; nếu vô lý, sẽ chém không tha!"
Vẻ mặt Trương Lượng bình thản nói :"Đại vương, kỳ thực tình cảnh Tào Châu vua ta đã sớm biết, Tô Hộ cùng Bí Trọng thi âm mưu quỷ kế, khắp nơi hãm hại đại vương. Lần này công tử Sùng Ứng Bưu thất bại là vì có người mật báo từ trước. Người kia cũng không phải là thám báo của quân ta mà tự xưng là Sùng Minh thân vệ của Tào Châu, vì bị công tử trách phạt mà ghi hận trong lòng, nên mới tìm đến chúng ta đầu quân. Sau khi quân ta đại thắng hắn cũng biến mất, hết sức khó hiểu!"
Sùng Hắc Hổ nhíu mày nói :"Trong thân vệ Tào Châu của ta làm gì có ai là Sùng Minh ? Có lẽ có người cố ý giả trang ! „
Trương Lượng gật đầu nói :"Lệnh công tử cũng nói vậy nhưng tin tức tình báo lại không phải là giả, như vậy xem ra người kia chỉ sợ là…"
Lời chỉ dẫn của Trương Lượng vừa nói khiến Sùng Hắc Hổ liền nghĩ tới một chuyện, bỗng nhiên lộ ra sắc mặt giận dữ :"Chẳng lẽ là Tô Hộ cùng Bí Trọng gây ra ? Hai lão chết tiệt ! Dám dùng độc kế này !"
Trương Lượng gật đầu nói :"Vua ta cũng nghĩ như vậy nên mới sai hạ thần đến chỉ để chuyển đạt một chuyện, chỉ cần đại vương giúp đỡ cho tộc ta, đẩy lùi Văn Trọng, dẹp yên bắc địa thì vua ta không chỉ sẽ trả lại tự do cho công tử Sùng Ứng Bưu mà còn chia đều bắc địa cùng đại vương."
Sùng Hắc Hổ kinh hãi, cả giận nói :"Câm miệng ! Ta là bề tôi đại thương, sao có thể làm việc đại nghịch như vậy ! Ngươi hãy khuyên chủ ngươi nhanh chóng thả Sùng Ứng Bưu ra, bằng không ta sẽ dùng hết binh lực của Tào Châu, cùng Văn thái sư tiêu diệt quỷ phương!"
Trương Lượng không chút nào hoảng sợ, trả lời :"Đại vương nếu đi khỏi Tào Châu thì hai vị kia tất sẽ thừa dịp sấn tới. Huống hồ hai người kia âm hiểm độc ác, nếu lại thi quỷ kế, hướng quân ta tiệt lộ quân cơ thì dù đại vương có bản lĩnh thông thiên cũng khó tránh khỏi lặp lại việc Sùng Ứng Bưu."
Sùng Hắc Hổ biết Trương Lượng nói rất có lý, cơn giận hạ xuống lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Hai lão kia thủ đoạn độc ác, nếu lại cấu kết với kẻ thủ bên ngoài mà đâm lén sau lưng thì dù chính hắn ra trận cũng khó tránh thoát, không thể thoát khỏi cảnh binh bại người chết. Đến lúc đó đừng nói đến cái gì Bắc bá hầu mà ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi.
Trương Lượng nhân cơ hội lại nói thêm :"Không dối gạt đại vương, vua ta đã có hiệp định cùng Tây bá hầu Cơ phát…"
Sùng Hắc Hổ trong thời gian Cơ Phát thảo phạt Sùng thành đã từng có mật nghị cùng Khương tử nha. Bây giờ nghe được lời ấy không khỏi đại chấn. Trương Lượng hạ giọng, khẽ nói, sắc mặt Sùng Hắc Hổ lại thay đổi, cũng không biết trong lòng cuối cùng đã quyết định thế nào.
Thế nhưng Sùng Hắc Hổ cũng không biết, quỷ phương lần này phái ra sứ giả không chỉ có một mình Trương Lượng.
Trong trướng Tây kỳ phía nam, Cơ Phát cùng Khương tử nha đan nói chuyện cùng bí sứ Thừa Kiền của quỷ phương.
Thừa Kiền là con trai cả của vua quỷ phương, cũng là người thừa kế của quỷ phương. Mục đích hắn lần này tới gặp Cơ Phát cũng rất đơn giản, chỉ là đại biểu thay cho phụ thân hướng Tây kỳ xưng thần, đồng thời tự nguyện ở lại giúp đỡ Tây kỳ, dụng ý lấy thân làm con tin không cần nói cũng biết nhằm biểu đạt thành ý của quỷ phương.
Quỷ phương vương trong quốc thư chính thức xưng thần cũng viết rõ rằng quỷ phương thập phần ngưỡng mộ trung thổ, thề mãi mãi làm thần tử của Tây kỳ. Hắn chỉ có một điều kiện, là mong tây bá hầu Cơ Phát thừa nhận địa vị hợp pháp của quỷ phương, đồng thời giup quỷ phương thoát khỏi khó khăn, bần cùng.
Sau khi thu xếp ổn bí sứ, Cơ Phát hỏi Khương Tử Nha :"Tướng phụ, người nghĩ thế nào ?"
Khương Tử Nha cười nói :"quỷ phương vương đặc phái con trưởng tới mật hội cùng đại vương quả thực là cơ hội tốt của Tây kỳ. Khương hoàn sở đông địa vì Khương hậu ốm chết mà mất đi thánh quyến, Đông lỗ cùng Đông tề sớm đã có oán hận, bây giờ càng có ý kiếm bạt cung giương. Ngạc thuận đang bị quân ta toàn diện áp chế, từng sai người tỏ ý quy thuận với ta. Nếu quỷ phương có thể đánh bại Văn thái sư, nhất thống bắc địa thì đại vương có thể lập tức liên hợp Khương hoàn sở, hợp lực bốn phía thảo phạt Triều ca, thành công tất sẽ dễ dàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Cơ Phát nghe vậy đã sướng nhưng vẫn cẩn thận hỏi thêm :"Quỷ phương vương rất giỏi, có thể chống lại Văn thái sư, nếu sau khi xâm chiếm bắc địa lại có dị tâm chẳng phải là làm loạn trận tuyến sao ?"
Khương Tử Nha đáp rằng :"Tín ngưỡng của quỷ phương là nhật nguyệt chi thần, phía bắc lại là vùng đất cằn cỗi, sinh hoạt khó khăn nên mới xâm phạm biên giới. Bây giờ trong quốc thư của quỷ phương vương đã thề với tên của nhật nguyệt chi thần mà quy thuận, lại sai người làm con tin trong quân ta, có thể thấy được lòng thành thật."
Cơ Phát nghe vậy mới biết ý nghĩa của việc lấy tên nhật nguyệt thần mà thề trong quốc thư, vui vẻ nói :"Tướng phụ quả là kiến thức uyên bác, cô vương bây giờ phải làm gì ?"
„Đại vương đừng vội nóng ruột, cần biết rằng quỷ phương tộc xưa nay cường hãn, ngày trước tiên quân Cao Tông của đại thương chinh phạt quỷ phương cũng mất ba năm. Nếu thực có thể quy hàng sẽ là một trợ thủ đắc lực của đại vương trong tương lai. Đại vương chẳng lẽ đã quên việc thiên tử hàng Đông tề ? Vạn nhất quỷ phương có biến, đại vương hoàn toàn có thể lấy việc chinh phạt dị tộc làm lý do mà danh chính ngôn thuận chiếm đoạt bắc địa, với chiến lực quân ta hôm nay lại thêm tiên nhân trợ giúp cũng không phải là việc khó."
Khương tử nha thấy Cơ phát tỏ vẻ nghe lời, thỏa mãn nói rằng :"Bây giờ việc cấp bách, hay bí mật nhận Ngạc thuận, dần dần hợp nhất nam địa. Về phần quỷ phương …Đại vương có thể lưu lại Thừa Kiền, sai người tới bắc địa trả lời. Nếu quỷ phương có thể đánh bại Văn trọng, triệt để đánh tan thương quân, thống nhất bắc địa thì đại vương mới đồng ý thỉnh cầu của quỷ phương."
Cơ phát đã hiểu ý tứ của Khương tử nha : mượn lực lượng của quỷ phương mà làm giảm bớt quân lực của đại thương, đến lúc đó Tây kỳ sẽ ngồi mát ăn bát vàng. Cơ phát liền khen cao minh rồi lập tức trả lời thư, sai người đưa về bắc địa ngay trong đêm.
Từ lúc thiên tử tuyên bố tĩnh tu tới nay thiên hạ khắp nơi đều loạn động, cũng không biết có thể khống chế bao nhiêu nơi ? có bao nhiêu chỗ ngoài ý liệu ?
Hơn hai tháng trôi qua, trong hai tháng vừa rồi xảy ra rất nhiều đại sự làm rung động thiên hạ. Có thể nói, biến cố xảy ra trong hai mươi năm qua cũng không rung động như vậy !
Chuyện thứ nhất là Văn thái sư thua trận ở bắc cương!
Văn trọng là nguyên lão tam triều, lão thần của đại thương, tinh thông binh pháp, tự thân lại có dị thuật thần kỳ, nửa cuộc đời chinh phạt chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Không ngờ hôm nay đã thua dưới tay quỷ phương!
Thất bại của Văn trọng có thể nói nguyên khí giảm mạnh, không chỉ bị quỷ phương truy kích mà hơn nữa trên đường còn gặp phải hai nhóm quân phục kích, dù đạo thuật của Văn trọng cao thâm, gặp nguy không loạn cũng khó tránh khỏi suy tàn, cuối cùng dùng hết tàn binh mở một đường máu mới toàn mạng trở về triều ca.
Quỷ phương sau khi chiếm lĩnh bắc cương lập tức tiến nam, chỉ có điều bất ngờ là hai vị định bắc hầu Tô hộ cùng Sùng hắc hổ đều không chiến mà hàng, đồng loạt quy hàng quỷ phương. Chỉ có duy nhất Bí trọng vốn trước nay vẫn bị người đời lên án là không có tham sống hàng địch, trái lại còn kiệt lực yểm hộ Văn thái sư trở về Triều ca.
Sau này mọi người mới hiểu vì sao Văn thái sư thất bại --- tất cả đều là vì bị Tô hộ, Sùng hắc hổ cấu kết cùng quỷ phương, nội ứng ngoại hợp gây rối ! Ngay cả hai lần bị phục kích trên đường cũng là do hai kẻ phản bội kia gây ra ! Trong lúc nhất thời, chỉ trích không ngừng vang lên.
Sùng hắc hổ thế mới biết thì ra Tô hộ đã sớm cấu kết cùng quỷ phương nên hết sức bất ngờ đồng thời cũng chỉ có thể thở dài tán thưởng Tô hộ hảo tâm kế. Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, không thể quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến lên. Tô hộ cũng đang may mắn rằng đã nghe lời mưu kế của Phi Liêm mà quyết định hàng phục quỷ phương nhanh chóng, bằng không có Sùng hắc hổ làm nội ứng thì đừng nói đến quyền lực mà tính mạng có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Quỷ phương dưới sự trợ giúp của Tô hộ cùng Sùng hắc hổ cấp tốc càn quét bắc địa, chỗ nào đi qua đều bị phá hủy toàn bộ. Các chư hầu bắc phương rơi vào đường cùng chỉ có thể chọn đường hàng phục. Cũng may quỷ phương cũng không tàn bạo như khuyển nhung, sau khi bình định bắc địa không hề cướp bóc đánh giết mà chỉ ban bố một loạt chính sách an dân khiến mọi người đều bất ngờ. Đồng thời còn thực hiện lời hứa chia đều bắc địa, lấy Sùng thành cùng Tào Châu làm trung tâm chia hai khối địa bàn cho Tô hộ, Sùng hắc hổ cai quản.
Cùng tin phía bắc so sánh thì chuyện thứ hai lại là một „Tin vui" . Đó chính là Tây bá hầu Cơ phát nam chinh Ngạc thuận phản bội đã truyền đến tin chiến thắng, đại quân tây kỳ tại nam quận liên tiếp đáh bại phản quân, cuối cùng đã bắt được tên đầu sỏ Ngạc thuận. Ngạc thuận cảm ơn Tây bá hầu nhân đức nên đã tình nguyện đầu hàng.
Cơ phát sau khi thắng lợi lưu lại binh mã ở nam quận, sửa sang lại nam địa rồi dẫn chủ lực hỏa tốc quay trở lại tây kỳ với mục đích dẫn quân bắc phạt, mục tiêu hàng đầu là Tào châu.
Sùng hắc hổ cùng Cơ phát sớm có mật nghị đợi đến khi quân tây kỳ tới thì sẽ chỉ giả vờ đánh một trận rồi sau đó giống như Ngạc thuận „thất thủ" bị bắt, dựa thế quy hàng là được.
Nhưng điều mà Sùng hắc hổ vạn vạn lần cũng không ngờ tới là khi hắn bị Cơ phát bắt, tây kỳ đại quân tiến vào chiếm giữ Tào châu thì đón hắn cũng là kết quả cả nhà bị tịch thu cùng tru di cửu tộc. Cơ phát sau khi giết sạch cả họ nhà Sùng hắc hổ rồi nhanh chóng trấn an nhân tâm, nói rõ chỉ chém kẻ đầu đảng, còn tất cả đều chỉ là bị cha con Sùng hắc hổ bức bách tuyệt sẽ không truy cứu. Hành động này lập tức chiếm được thừa nhận của toàn bộ trên dưới Tào châu.
Đáng tiếc cho Sùng hắc hổ, nếu như hồi trước bán đứng anh trai còn là vì để bảo tồn huyết mạch gia tộc; bây giờ đầu hàng quỷ phương chính xác là bán nước cầu vinh, cuối cùng thân bại danh liệt, cả tộc thành bị tru diệt, cũng là trừng phạt đúng tội.
Tin tức Cơ phát dẹp yên Tào châu, diệt sạch họ Sùng truyền tới Sùng thành khiến Tô hộ không khỏi kinh hãi. Đối với câu kết giữa Sùng hắc hổ cùng Cơ phát Tô hộ cũng biết một chút nhưng không ngờ Cơ phát lại qua cầu rút ván, dùng máu của cả họ „Minh hữu" Sùng hắc hổ trải đường. Mà hắn cũng tây kỳ mặc dù cũng có hiệp nghị nhưng sợ dẫm vào vết xe đổ của Sùng hắc hổ nên vội vàng mời Phi liêm tới bàn bạc đối sách. Phi liêm dù sao túc trí đa mưu, đã nhanh chóng nghĩ ra một cách. Tô hộ nghe lời hắn, lập tức công khai viết thư xin hàng Cơ phát.
Nội dung thư xin hàng là, Tô hộ sở dĩ khuất phục quỷ phương không phải là để bảo toàn tính mạng mà là vì bách tính bắc địa. Sự thật là quỷ phương sau khi bình định bắc địa chưa bao giờ quấy nhiễu bách tính, nêu rõ cử chỉ chính nghĩa. Cơ phát đối với hành động của Tô hộ thập phần tán thưởng, mà quỷ phương quả cũng có hành động an dân nên lập tức tiếp nhận Tô hộ quy hàng.
Tô hộ trải qua nhiều lần biến loạn mà vẫn giữ được bình an nên trong lòng không khỏi càng thêm tín nhiệm cùng bội phục Phi liêm.
Quỷ phương vương thấy Cơ phát không đánh mà thắng rồi bình định Tào châu cùng Sùng thành, sau đó đến bắc cương thảo phạt liền khởi binh nghênh chiến. Cơ phát không để ý đến lời khuyên của chúng tướng mà một mình đi tới trước trận chiêu hàng quỷ phương. Kết quả quỷ phương vương „Khiếp sợ" can đảm cùng uy đức của Cơ phát nên không chiến đã hàng, nguyện đời đời hướng Tây kỳ xưng thần.
Từ đó, Cơ phát dẹp yên Nam bắc hai vùng rồi lại thu phục quỷ tộc uy danh vang xa. Ở Tào châu dụ hàng giết Sùng hắc hổ, Sùng thành nhận Tô hộ cùng bắc cương một mình chiến phục quỷ phương ba đại sự danh chấn thiên hạ.
Nhưng, đồng thời cũng có rất nhiều người từ những sự tích huy hoàng của Cơ phát nhìn thấy mánh khóe ---vốn người ủng hộ phía sau để quỷ phương xâm nhập đại thương chính là Cơ phát ở Tây kỳ !
Sau khi Cơ phát bình định bắc địa xong, Đông bá hầu Khương hoàn sở rốt cục cũng đã quyết định. Đông lỗ mượn cớ Đông tề vô cớ xâm phạm biên cương mà khởi binh phản kích. Đông tề tất nhiên không cam lòng đợi chết nên sai đại tướng Trương quế phương, Phong lâm ra nghênh địch. Ngay từ đầu, quân Đông tề dựa vào dị thuật của Trương quế phương mà chiếm thượng phong nhưng quân Đông lỗ có dị nhân giúp đỡ nên kết quả Phong lâm bị giết, Trương quế phương bại lui, cố thủ không ra. Hiện nay hai quân đang giằng co lẫn nhau.
Không lâu sau, một phong hịch văn xuất hiện, tuyên cao dã tâm của Cơ phát chính thức lộ mặt.
Đã bổ sung phần dịch thiếu !
Thời gian trước Tô Toàn Trung con trai của Tô Hộ kết hôn, hoàng hậu nương nương đích thân tới Sùng thành khiến khắp nơi chư hầu tới chúc mừng, ngay cả Đông bá hầu Khương hoàn sở cùng Tây bá hầu Cơ phát cũng phái sứ giả tới dâng hậu lễ.
Sùng Hắc Hổ xem ra hoàng hầu Tô Đắc Kỷ tới Sùng thành có thể cũng là một cách thị uy của Tô Hộ đối với chư hầu bắc địa, muốn nhắc mọi người rằng, Tô Hộ hắn không chỉ là một Định bắc hầu mà còn là quốc trượng, phụ thân của hoàng hậu, với sự sủng ái của thiên tử đối với hoàng hậu thì vị trí Bắc bá hầu ngoài hắn còn của ai nữa ?
Càng khiến Sùng Hắc Hổ phẫn nộ là trên tiệc cưới, Tô Hộ biểu hiện hết sức khách khí nhưng lại giả vờ say rượu mà sắp xếp hắn ngồi cùng bàn với vài tiểu chư hầu, rõ ràng chính là một loại sỉ nhục. Nếu không có hoàng hậu lúc đó thì Sùng Hắc Hổ đã sớm nổi giận phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Cũng may trừ việc phiền lòng thì Sùng Hắc Hổ còn có một việc để an ủi, đó chính là Sùng Ứng Bưu biểu hiện ở chiến trường bắc cương thập phần xuất sắc, lực áp Sùng thành, bắc cương, lại lập được vài chiến công lớn. Nếu không phải thủ lĩnh quỷ phương không ngoan bất phàm, đúng lúc thu thập tàn quân, đứng vững đầu trận tuyến, lại khôi phục thành cục thế giằng co cùng quân thương, còn có thể khiến Sùng Ứng Bưu kiếm được chiến công lớn hơn nữa.
Không lâu sau hôn lễ của Tô Toàn Trung, hoàng hậu nương nương liền quay về triều ca, còn Văn trọng đang chiến với quỷ phương ở bắc cương lại phát ra lệnh triệu tập với ba vị định bắc hầu : Văn trọng gần đây đánh bại quỷ phương, yêu cầu ba vị định bắc hầu điều quân tới đây, phối hợp cùng chủ lực đại thương truy kích quân địch.
Sùng Hắc Hổ đối với chiến sự ở bắc cương vẫn rất quan tâm, nhất là sau khi trở thành đối tượng xa lánh của Tô Hộ cùng Bí Trọng đã coi chiến sự là lối thoát duy nhất của mình. Đối với tin tức chiến thắng của Văn trọng Sùng Hắc Hổ đã sớm biết nhờ thám báo, đồng thời cũng sớm tập trung binh mã. Dù Văn trọng không phát lệnh tập trung thì Sùng Hắc Hổ cũng sẽ chủ động xin đi giết giặc, tới bắc cương kiếm tí chiến công. Hôm nay chính là một cơ hội tốt, điểm duy nhất khiến Sùng Hắc Hổ tiếc nuối chính là Văn trọng lại cùng lúc phát lệnh với cả ba vị Định bắc hầu nên cũng tạo cơ hội cho cả th cùng Bí Trọng, có điều Sùng Hắc Hổ hết sức tự tin vào chiến lực của quân đội Tào Châu, tin rằng có thể trổ hết tài năng trong tam hầu, lập được đại công.
Sùng Hắc Hổ vốn muốn tự mình ra trận nhưng lại lo lắng th cùng Bí Trọng hai con cáo già thừa dịp Tào Châu không có ai mà lập mưu nên lập tức lệnh cho con trai Sùng Ứng Bưu lĩnh ba vạn quân lính xuất trận. Sùng Ứng Bưu thành thạo binh mã, lại từng cùng phụ thân có không ít kinh nghiệm chinh chiến, giờ chỉ cần bao vây tiễu trừ tất nhiên càng không cần nói. Không phải duy nhất, mà Tô Hộ cũng phái con trai vừa mới thành hôn không lâu xuất chiến, về phần Bí Trọng phái đi đại tướng Kim đại thăng cùng Ngô Long dưới trướng.
Ngay khi Sùng Hắc Hổ hết sức cao hứng vì con trai mang về vinh quang cho Tào Châu thì một tin tức thình lình đưa tới hung hăng đánh tan sự mừng rỡ của hắn --- Sùng Ứng Bưu tham công nên liều lĩnh xông lên mà lọt vào phục kích của thủ lĩnh quỷ phương khiến toàn quân bị diệt, tung tích Sùng Ứng Bưu không rõ, sinh tử không biết.
Đả kích lớn lao này thực sự là quá đột nhiên khiến Sùng Hắc Hổ hầu như không có chút chuẩn bị tâm lý nào : Sùng Ứng Bưu lão luyện già dặn, kinh nghiệm phong phú mà cũng không phải hạng người liều lĩnh, hơn nữa trước khi xuất chiến Sùng Hắc Hổ từng nhiều lần dặn dò, sao có thể gặp phải thảm bại như vậy ?
Ngay khi Sùng Hắc Hổ ra lệnh cho rất nhiều thám báo tra xét tung tích con trai thì một nhân vật thần bí tới cầu kiến, còn đưa tới một phong thư.
Nội dung bức thư đơn giản nhưng vẫn khiến Sùng Hắc Hổ kinh hãi, đây là nét chữ của Sùng Ứng Bưu tự tay viết, thì ra Sùng Ứng Bưu đã thành tù nhân của quỷ phương, trong thư kể lại hết mọi chuyện. Thì ra có nười cố tình tiết lộ việc quân cho quỷ phương nên thủ lĩnh quỷ phương lập mai phục, một lần diệt sạch ba vạn binh mã Tào Châu, còn bắt Sùng Ứng Bưu làm con tin.
Ánh mắt Sùng Hắc Hổ rơi xuống người truyền tin thần bí, chỉ thấy người đó tướng mạo bình thường, thân hình gầy yếu nhưng mặt lộ vẻ trầm ổn, không hề giống với kẻ đưa tin bình thường.
„Ngươi là ai ? Đưa thư cho cô vương với dụng ý gì ?"
Người nọ mỉm cười nói :"Hạ quan Trương Lượng bái kiến Định bắc hầu. Hôm nay tới Tào Châu chỉ vì muốn chuyển đạt hảo ý của vua ta với đại vương."
Sùng Hắc Hổ hừ lạnh nói :"Quỷ phương là địch nhân của đại thương, năm đó tiên quân Cao Tông chinh phạt mất ba năm mới đuổi ra xa. Hôm nay các ngươi cả gan mạo phạm thiên uy, lại xâm lấn bắc địa quả thực là đáng diệt ! Ta làm Định bắc hầu của đại thương cùng các ngươi là đại địch, sao có thể bị dụ hoặc ? Quân đâu ! Lôi hắn xuống dưới bầm thây vạn đoạn!"
Lúc này vệ sĩ ngoài cửa liền xông tới, kéo Trương Lượng đi. Trương Lượng không hề sợ hãi mà trái lại còn cười ha hả :"Ta vốn tới định cứu Tào Châu, chỉ tiếc ngươi ngu muội vô tri! Nay ta dù chết nhưng không chỉ Sùng Ứng Bưu mà dù chính Định bắc hầu ngươi cũng không sống bao lâu nữa."
Sùng Hắc Hổ nghe vậy liền lệnh lôi Trương Lượng quay lại, cho thủ hạ lui ra rồi hỏi :"Ngươi hãy nói rõ ra, nếu có lý cô vương sẽ kính như thượng khách, thành tâm thỉnh giáo ; nếu vô lý, sẽ chém không tha!"
Vẻ mặt Trương Lượng bình thản nói :"Đại vương, kỳ thực tình cảnh Tào Châu vua ta đã sớm biết, Tô Hộ cùng Bí Trọng thi âm mưu quỷ kế, khắp nơi hãm hại đại vương. Lần này công tử Sùng Ứng Bưu thất bại là vì có người mật báo từ trước. Người kia cũng không phải là thám báo của quân ta mà tự xưng là Sùng Minh thân vệ của Tào Châu, vì bị công tử trách phạt mà ghi hận trong lòng, nên mới tìm đến chúng ta đầu quân. Sau khi quân ta đại thắng hắn cũng biến mất, hết sức khó hiểu!"
Sùng Hắc Hổ nhíu mày nói :"Trong thân vệ Tào Châu của ta làm gì có ai là Sùng Minh ? Có lẽ có người cố ý giả trang ! „
Trương Lượng gật đầu nói :"Lệnh công tử cũng nói vậy nhưng tin tức tình báo lại không phải là giả, như vậy xem ra người kia chỉ sợ là…"
Lời chỉ dẫn của Trương Lượng vừa nói khiến Sùng Hắc Hổ liền nghĩ tới một chuyện, bỗng nhiên lộ ra sắc mặt giận dữ :"Chẳng lẽ là Tô Hộ cùng Bí Trọng gây ra ? Hai lão chết tiệt ! Dám dùng độc kế này !"
Trương Lượng gật đầu nói :"Vua ta cũng nghĩ như vậy nên mới sai hạ thần đến chỉ để chuyển đạt một chuyện, chỉ cần đại vương giúp đỡ cho tộc ta, đẩy lùi Văn Trọng, dẹp yên bắc địa thì vua ta không chỉ sẽ trả lại tự do cho công tử Sùng Ứng Bưu mà còn chia đều bắc địa cùng đại vương."
Sùng Hắc Hổ kinh hãi, cả giận nói :"Câm miệng ! Ta là bề tôi đại thương, sao có thể làm việc đại nghịch như vậy ! Ngươi hãy khuyên chủ ngươi nhanh chóng thả Sùng Ứng Bưu ra, bằng không ta sẽ dùng hết binh lực của Tào Châu, cùng Văn thái sư tiêu diệt quỷ phương!"
Trương Lượng không chút nào hoảng sợ, trả lời :"Đại vương nếu đi khỏi Tào Châu thì hai vị kia tất sẽ thừa dịp sấn tới. Huống hồ hai người kia âm hiểm độc ác, nếu lại thi quỷ kế, hướng quân ta tiệt lộ quân cơ thì dù đại vương có bản lĩnh thông thiên cũng khó tránh khỏi lặp lại việc Sùng Ứng Bưu."
Sùng Hắc Hổ biết Trương Lượng nói rất có lý, cơn giận hạ xuống lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Hai lão kia thủ đoạn độc ác, nếu lại cấu kết với kẻ thủ bên ngoài mà đâm lén sau lưng thì dù chính hắn ra trận cũng khó tránh thoát, không thể thoát khỏi cảnh binh bại người chết. Đến lúc đó đừng nói đến cái gì Bắc bá hầu mà ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi.
Trương Lượng nhân cơ hội lại nói thêm :"Không dối gạt đại vương, vua ta đã có hiệp định cùng Tây bá hầu Cơ phát…"
Sùng Hắc Hổ trong thời gian Cơ Phát thảo phạt Sùng thành đã từng có mật nghị cùng Khương tử nha. Bây giờ nghe được lời ấy không khỏi đại chấn. Trương Lượng hạ giọng, khẽ nói, sắc mặt Sùng Hắc Hổ lại thay đổi, cũng không biết trong lòng cuối cùng đã quyết định thế nào.
Thế nhưng Sùng Hắc Hổ cũng không biết, quỷ phương lần này phái ra sứ giả không chỉ có một mình Trương Lượng.
Trong trướng Tây kỳ phía nam, Cơ Phát cùng Khương tử nha đan nói chuyện cùng bí sứ Thừa Kiền của quỷ phương.
Thừa Kiền là con trai cả của vua quỷ phương, cũng là người thừa kế của quỷ phương. Mục đích hắn lần này tới gặp Cơ Phát cũng rất đơn giản, chỉ là đại biểu thay cho phụ thân hướng Tây kỳ xưng thần, đồng thời tự nguyện ở lại giúp đỡ Tây kỳ, dụng ý lấy thân làm con tin không cần nói cũng biết nhằm biểu đạt thành ý của quỷ phương.
Quỷ phương vương trong quốc thư chính thức xưng thần cũng viết rõ rằng quỷ phương thập phần ngưỡng mộ trung thổ, thề mãi mãi làm thần tử của Tây kỳ. Hắn chỉ có một điều kiện, là mong tây bá hầu Cơ Phát thừa nhận địa vị hợp pháp của quỷ phương, đồng thời giup quỷ phương thoát khỏi khó khăn, bần cùng.
Sau khi thu xếp ổn bí sứ, Cơ Phát hỏi Khương Tử Nha :"Tướng phụ, người nghĩ thế nào ?"
Khương Tử Nha cười nói :"quỷ phương vương đặc phái con trưởng tới mật hội cùng đại vương quả thực là cơ hội tốt của Tây kỳ. Khương hoàn sở đông địa vì Khương hậu ốm chết mà mất đi thánh quyến, Đông lỗ cùng Đông tề sớm đã có oán hận, bây giờ càng có ý kiếm bạt cung giương. Ngạc thuận đang bị quân ta toàn diện áp chế, từng sai người tỏ ý quy thuận với ta. Nếu quỷ phương có thể đánh bại Văn thái sư, nhất thống bắc địa thì đại vương có thể lập tức liên hợp Khương hoàn sở, hợp lực bốn phía thảo phạt Triều ca, thành công tất sẽ dễ dàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Cơ Phát nghe vậy đã sướng nhưng vẫn cẩn thận hỏi thêm :"Quỷ phương vương rất giỏi, có thể chống lại Văn thái sư, nếu sau khi xâm chiếm bắc địa lại có dị tâm chẳng phải là làm loạn trận tuyến sao ?"
Khương Tử Nha đáp rằng :"Tín ngưỡng của quỷ phương là nhật nguyệt chi thần, phía bắc lại là vùng đất cằn cỗi, sinh hoạt khó khăn nên mới xâm phạm biên giới. Bây giờ trong quốc thư của quỷ phương vương đã thề với tên của nhật nguyệt chi thần mà quy thuận, lại sai người làm con tin trong quân ta, có thể thấy được lòng thành thật."
Cơ Phát nghe vậy mới biết ý nghĩa của việc lấy tên nhật nguyệt thần mà thề trong quốc thư, vui vẻ nói :"Tướng phụ quả là kiến thức uyên bác, cô vương bây giờ phải làm gì ?"
„Đại vương đừng vội nóng ruột, cần biết rằng quỷ phương tộc xưa nay cường hãn, ngày trước tiên quân Cao Tông của đại thương chinh phạt quỷ phương cũng mất ba năm. Nếu thực có thể quy hàng sẽ là một trợ thủ đắc lực của đại vương trong tương lai. Đại vương chẳng lẽ đã quên việc thiên tử hàng Đông tề ? Vạn nhất quỷ phương có biến, đại vương hoàn toàn có thể lấy việc chinh phạt dị tộc làm lý do mà danh chính ngôn thuận chiếm đoạt bắc địa, với chiến lực quân ta hôm nay lại thêm tiên nhân trợ giúp cũng không phải là việc khó."
Khương tử nha thấy Cơ phát tỏ vẻ nghe lời, thỏa mãn nói rằng :"Bây giờ việc cấp bách, hay bí mật nhận Ngạc thuận, dần dần hợp nhất nam địa. Về phần quỷ phương …Đại vương có thể lưu lại Thừa Kiền, sai người tới bắc địa trả lời. Nếu quỷ phương có thể đánh bại Văn trọng, triệt để đánh tan thương quân, thống nhất bắc địa thì đại vương mới đồng ý thỉnh cầu của quỷ phương."
Cơ phát đã hiểu ý tứ của Khương tử nha : mượn lực lượng của quỷ phương mà làm giảm bớt quân lực của đại thương, đến lúc đó Tây kỳ sẽ ngồi mát ăn bát vàng. Cơ phát liền khen cao minh rồi lập tức trả lời thư, sai người đưa về bắc địa ngay trong đêm.
Từ lúc thiên tử tuyên bố tĩnh tu tới nay thiên hạ khắp nơi đều loạn động, cũng không biết có thể khống chế bao nhiêu nơi ? có bao nhiêu chỗ ngoài ý liệu ?
Hơn hai tháng trôi qua, trong hai tháng vừa rồi xảy ra rất nhiều đại sự làm rung động thiên hạ. Có thể nói, biến cố xảy ra trong hai mươi năm qua cũng không rung động như vậy !
Chuyện thứ nhất là Văn thái sư thua trận ở bắc cương!
Văn trọng là nguyên lão tam triều, lão thần của đại thương, tinh thông binh pháp, tự thân lại có dị thuật thần kỳ, nửa cuộc đời chinh phạt chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Không ngờ hôm nay đã thua dưới tay quỷ phương!
Thất bại của Văn trọng có thể nói nguyên khí giảm mạnh, không chỉ bị quỷ phương truy kích mà hơn nữa trên đường còn gặp phải hai nhóm quân phục kích, dù đạo thuật của Văn trọng cao thâm, gặp nguy không loạn cũng khó tránh khỏi suy tàn, cuối cùng dùng hết tàn binh mở một đường máu mới toàn mạng trở về triều ca.
Quỷ phương sau khi chiếm lĩnh bắc cương lập tức tiến nam, chỉ có điều bất ngờ là hai vị định bắc hầu Tô hộ cùng Sùng hắc hổ đều không chiến mà hàng, đồng loạt quy hàng quỷ phương. Chỉ có duy nhất Bí trọng vốn trước nay vẫn bị người đời lên án là không có tham sống hàng địch, trái lại còn kiệt lực yểm hộ Văn thái sư trở về Triều ca.
Sau này mọi người mới hiểu vì sao Văn thái sư thất bại --- tất cả đều là vì bị Tô hộ, Sùng hắc hổ cấu kết cùng quỷ phương, nội ứng ngoại hợp gây rối ! Ngay cả hai lần bị phục kích trên đường cũng là do hai kẻ phản bội kia gây ra ! Trong lúc nhất thời, chỉ trích không ngừng vang lên.
Sùng hắc hổ thế mới biết thì ra Tô hộ đã sớm cấu kết cùng quỷ phương nên hết sức bất ngờ đồng thời cũng chỉ có thể thở dài tán thưởng Tô hộ hảo tâm kế. Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, không thể quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến lên. Tô hộ cũng đang may mắn rằng đã nghe lời mưu kế của Phi Liêm mà quyết định hàng phục quỷ phương nhanh chóng, bằng không có Sùng hắc hổ làm nội ứng thì đừng nói đến quyền lực mà tính mạng có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Quỷ phương dưới sự trợ giúp của Tô hộ cùng Sùng hắc hổ cấp tốc càn quét bắc địa, chỗ nào đi qua đều bị phá hủy toàn bộ. Các chư hầu bắc phương rơi vào đường cùng chỉ có thể chọn đường hàng phục. Cũng may quỷ phương cũng không tàn bạo như khuyển nhung, sau khi bình định bắc địa không hề cướp bóc đánh giết mà chỉ ban bố một loạt chính sách an dân khiến mọi người đều bất ngờ. Đồng thời còn thực hiện lời hứa chia đều bắc địa, lấy Sùng thành cùng Tào Châu làm trung tâm chia hai khối địa bàn cho Tô hộ, Sùng hắc hổ cai quản.
Cùng tin phía bắc so sánh thì chuyện thứ hai lại là một „Tin vui" . Đó chính là Tây bá hầu Cơ phát nam chinh Ngạc thuận phản bội đã truyền đến tin chiến thắng, đại quân tây kỳ tại nam quận liên tiếp đáh bại phản quân, cuối cùng đã bắt được tên đầu sỏ Ngạc thuận. Ngạc thuận cảm ơn Tây bá hầu nhân đức nên đã tình nguyện đầu hàng.
Cơ phát sau khi thắng lợi lưu lại binh mã ở nam quận, sửa sang lại nam địa rồi dẫn chủ lực hỏa tốc quay trở lại tây kỳ với mục đích dẫn quân bắc phạt, mục tiêu hàng đầu là Tào châu.
Sùng hắc hổ cùng Cơ phát sớm có mật nghị đợi đến khi quân tây kỳ tới thì sẽ chỉ giả vờ đánh một trận rồi sau đó giống như Ngạc thuận „thất thủ" bị bắt, dựa thế quy hàng là được.
Nhưng điều mà Sùng hắc hổ vạn vạn lần cũng không ngờ tới là khi hắn bị Cơ phát bắt, tây kỳ đại quân tiến vào chiếm giữ Tào châu thì đón hắn cũng là kết quả cả nhà bị tịch thu cùng tru di cửu tộc. Cơ phát sau khi giết sạch cả họ nhà Sùng hắc hổ rồi nhanh chóng trấn an nhân tâm, nói rõ chỉ chém kẻ đầu đảng, còn tất cả đều chỉ là bị cha con Sùng hắc hổ bức bách tuyệt sẽ không truy cứu. Hành động này lập tức chiếm được thừa nhận của toàn bộ trên dưới Tào châu.
Đáng tiếc cho Sùng hắc hổ, nếu như hồi trước bán đứng anh trai còn là vì để bảo tồn huyết mạch gia tộc; bây giờ đầu hàng quỷ phương chính xác là bán nước cầu vinh, cuối cùng thân bại danh liệt, cả tộc thành bị tru diệt, cũng là trừng phạt đúng tội.
Tin tức Cơ phát dẹp yên Tào châu, diệt sạch họ Sùng truyền tới Sùng thành khiến Tô hộ không khỏi kinh hãi. Đối với câu kết giữa Sùng hắc hổ cùng Cơ phát Tô hộ cũng biết một chút nhưng không ngờ Cơ phát lại qua cầu rút ván, dùng máu của cả họ „Minh hữu" Sùng hắc hổ trải đường. Mà hắn cũng tây kỳ mặc dù cũng có hiệp nghị nhưng sợ dẫm vào vết xe đổ của Sùng hắc hổ nên vội vàng mời Phi liêm tới bàn bạc đối sách. Phi liêm dù sao túc trí đa mưu, đã nhanh chóng nghĩ ra một cách. Tô hộ nghe lời hắn, lập tức công khai viết thư xin hàng Cơ phát.
Nội dung thư xin hàng là, Tô hộ sở dĩ khuất phục quỷ phương không phải là để bảo toàn tính mạng mà là vì bách tính bắc địa. Sự thật là quỷ phương sau khi bình định bắc địa chưa bao giờ quấy nhiễu bách tính, nêu rõ cử chỉ chính nghĩa. Cơ phát đối với hành động của Tô hộ thập phần tán thưởng, mà quỷ phương quả cũng có hành động an dân nên lập tức tiếp nhận Tô hộ quy hàng.
Tô hộ trải qua nhiều lần biến loạn mà vẫn giữ được bình an nên trong lòng không khỏi càng thêm tín nhiệm cùng bội phục Phi liêm.
Quỷ phương vương thấy Cơ phát không đánh mà thắng rồi bình định Tào châu cùng Sùng thành, sau đó đến bắc cương thảo phạt liền khởi binh nghênh chiến. Cơ phát không để ý đến lời khuyên của chúng tướng mà một mình đi tới trước trận chiêu hàng quỷ phương. Kết quả quỷ phương vương „Khiếp sợ" can đảm cùng uy đức của Cơ phát nên không chiến đã hàng, nguyện đời đời hướng Tây kỳ xưng thần.
Từ đó, Cơ phát dẹp yên Nam bắc hai vùng rồi lại thu phục quỷ tộc uy danh vang xa. Ở Tào châu dụ hàng giết Sùng hắc hổ, Sùng thành nhận Tô hộ cùng bắc cương một mình chiến phục quỷ phương ba đại sự danh chấn thiên hạ.
Nhưng, đồng thời cũng có rất nhiều người từ những sự tích huy hoàng của Cơ phát nhìn thấy mánh khóe ---vốn người ủng hộ phía sau để quỷ phương xâm nhập đại thương chính là Cơ phát ở Tây kỳ !
Sau khi Cơ phát bình định bắc địa xong, Đông bá hầu Khương hoàn sở rốt cục cũng đã quyết định. Đông lỗ mượn cớ Đông tề vô cớ xâm phạm biên cương mà khởi binh phản kích. Đông tề tất nhiên không cam lòng đợi chết nên sai đại tướng Trương quế phương, Phong lâm ra nghênh địch. Ngay từ đầu, quân Đông tề dựa vào dị thuật của Trương quế phương mà chiếm thượng phong nhưng quân Đông lỗ có dị nhân giúp đỡ nên kết quả Phong lâm bị giết, Trương quế phương bại lui, cố thủ không ra. Hiện nay hai quân đang giằng co lẫn nhau.
Không lâu sau, một phong hịch văn xuất hiện, tuyên cao dã tâm của Cơ phát chính thức lộ mặt.
Đã bổ sung phần dịch thiếu !
/492
|