Trương Tử Tinh nghe đã biết có hy vọng, vội hỏi :"Chỉ cần nàng không trách việc đó vô lễ thì sao ta lại hối hận ? Đó vẫn luôn là tâm nguyện của ta."
Bích Tiêu trầm lặng một lúc rồi giọng nàng bỗng đanh lại :"Hừ! Đã thua cược với ngươi thì ta sẽ trả. Bây giờ hai vị tỷ tỷ của ta còn đang bế quan, ngươi hãy tới đây mà xem, nếu ngươi trễ hẹn thì ta sẽ thanh toán với ngươi đó!"
Ngữ khí của Bích Tiêu vừa lọt vào tai Trương Tử Tinh thì trong đầu hắn đã hiện lên cảnh tượng „Chị gái không có ở nhà, em gái vụng trộm yêu đương", ánh mắt nhất thời tỏa sáng :"Lời ấy của nương nương có thật không ? Ta sẽ tới ngay đây".
Bích Tiêu nghe thấy hắn nói sẽ đến ngay liền xấu hổ, khẽ "Ừm!" một tiếng, nếu không phải tu vi của Trương Tử Tinh đề thăng thì có lẽ còn không thể nghe thấy lời đồng ý đó.
Trương Tử Tinh đại hỉ :"Bích Tiêu, nàng hãy đợi ta ở tam tiên đảo, ta đến ngay đây!"
Bích Tiêu nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, thấp giọng nói :"Ta sai Na Tra ra biển đợi ngươi…"
Vừa nói đến đây Bích Tiêu đã vội vã dập máy, chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, ngay cả với tu vi huyền tiên vừa đạt tới cũng không thể ức chế được. Trương Tử Tinh bên kia tất nhiên đang rất hưng phấn, hú lên như chó sói rồi vội vã chuẩn bị một phen sau đó độn quang bay tới tam tiên đảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lúc đó, tin bắc địa có thêm ba vị chư hầu mới cấp tốc truyền đến Tây kỳ, Khương Tử Nha đối với việc đó cười nói :"Đại vương quả nhiên có phúc duyên ! Lần này là cơ hội tốt trời ban, chỉ cần bày mưu thỏa đáng bắc địa đã là vật trong tay đại vương rồi."
Tinh thần Cơ Phát rung lên, vui mừng nói :"Sao tướng phụ lại nói như vậy?"
Khương Tử Nha liền phân tích :"Bây giờ Sùng Hầu Hổ vừa chết, cả tam hầu đều là người không có thanh danh. Phí Trọng vốn là một lộng thần, tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết, lại phải ứng phó với quỷ phương nên không đủ tạo thành mối lo ngại; Sùng Hắc Hổ mặc dù có Tào châu nhưng lần này bán đứng anh trai để giữ mạng, lại sớm cùng ta có mật nghị, nguyện vì Tây kỳ trợ lực; Tô Hộ tuy là quốc trượng nhưng là người có dã tâm, khi ở Ký châu từng làm phản một lần, may nhờ có Cơ Xương tiên quân giải vây nên còn nợ một ơn cứu mạng…"
Cơ Phát tiếp lời :"Đâu chỉ có vậy, tiên quân đương thời đã sớm có hiệp định cùng Tô Hộ, nếu chuyện đó lộ ra thì dù Tô Hộ là quốc trượng cũng khó tránh khỏi tội diệt tộc, có bí mật này trong tay còn lo gì Tô Hộ không phục".
Khương Tử Nha gật đầu nói :"Tiên quân quả là cao minh. Tam hầu trong hạn ba năm phải tuyển một người lên làm Bắc bá hầu, dù tam hầu không chịu nghe theo ta thì cũng có thể kích động ly gián, khiến chúng nội đấu, đại vương có thể ngồi thu lợi là được".
Cơ Phát suy tư một hồi rồi nói :"Chỉ có điều, Văn thái sư đang dẫn đại quân tác chiến nơi bắc địa, nếu bị Văn Trọng uy hiếp hòa giải thì kế này sẽ gặp trở ngại lớn".
Khương Tử Nha cười nói :"Đại vương không cần lo lắng, chẳng lẽ đã quên lúc đánh Sùng Hầu Hổ thì Quỷ phương sai sứ tới đưa thư sao?"
Cơ Phát lộ ra vẻ kinh ngạc :"Tướng phụ chẳng lẽ muốn…"
Khương Tử Nha nghiêm mặt nói :"Đại vương chí tại thiên hạ, không cần câu nệ tiểu tiết. Địa hình bắc địa rắc rối phức tạp, tốt nhất nên bàn tính cẩn thận mới có thể nắm vững trong tay. Nếu kế kia không dùng được thì cũng không thể tuyệt đối bỏ qua".
Cơ Phát trầm ngâm hồi lâu rồi lộ ra vẻ kiên định, hành lễ về hướng Khương Tử Nha :"Tướng phụ, hãy chỉ cho cô vương. Có tướng phụ bên cạnh cô vương lo gì đại sự không thành !"
"Lão thần sao dám nhận?" Khương Tử Nha nâng Cơ Phát dậy, mặt lộ vẻ vui vẻ :"Việc bắc địa không thể nóng vội, đại vương hãy tuân theo thánh chỉ khởi binh nam tiến để giảm bớt lòng nghi ngờ của Triều ca. Lần nam chinh này có thể còn có thu hoạch lớn nữa".
Cơ Phát hiểu ý liền đối diện cùng Khương Tử Nha mà cười.
Trong lần phong thần đến tột cùng là ngươi xếp đặt ta hay ta tính toán người, chỉ đến khi kết thúc mới có thể biết được. Cũng có thể tất cả chúng nhân đều là quân cờ do người khác bố trí.
Lại nói Trương Tử Tinh một đường biến thành ánh sáng bay đi với tốc độ cao nhất, không lâu đã tới Tam tiên đảo.
Quả nhiên, tiểu Na Tra đã đợi trên bãi biển từ lâu.
Na Tra nhìn thấy hắn thập phần vui vẻ, tiến lên quỳ gối :"Đại sư tôn! Tại sao không đến thăm ta lâu như vậy? Đồ nhi rất nhớ người!"
Trong lòng Trương Tử Tinh dâng lên cảm giác thân thiết, nâng Na Tra dậy rồi yêu thích vuốt vuốt đầu hắn nói rằng :"Đại sư tôn gần đây rất bận nên không thể dứt được. Huống hồ ba vị sư phụ của ngươi đều đang bế quan, ngươi cũng phải hộ vệ nên không thể quay về Triều ca học tập, cũng không biết ngươi tu luyện thế nào rồi?"
"Bẩm đại sư tôn, được ba vị sư tôn dạy bảo, lại được chưởng giáo lão gia ban thưởng linh dược trân quý, tẩy tủy thoát khỏi phàm thể, đạt tới cảnh giới chân tiên" Trương Tử Tinh lộ ra sắc mặt hưng phấn: Nhanh vậy đã đạt tới chân tiên sao ? Xem ra Thông Thiên giáo chủ đối với môn nhân đời thứ ba cũng rất coi trọng, nếu không sao có thể ban tặng linh dược?
"Na Tra, ngươi tuân lệnh tứ sư phụ đến đây nhưng nàng đang ở đâu?"
Na Tra lộ ra vẻ giảo hoạt :"Đại sư phụ, người thực sự ước hẹn cùng tứ sư phụ sao?"
Trương Tử Tinh cười mắng :"Tiểu quỷ đầu, ngươi nghĩ cài gì ước hẹn với không ước hẹn? Đừng nói bậy, tứ sư phụ ngươi dặn gì mau nói đi".
Đôi mắt Na Tra chuyển động rồi nói :"Đại sư phụ xưa nay thường quý ta nhất, đã lâu rồi hôm nay mới gặp lại có quà gì cho ta không?"
Trương Tử Tinh thấy chiêu "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" này chính là do hắn thân truyền cho tiểu quỷ, không ngờ hôm nay lại vác đá tự đập trúng chân mình, cũng may là trong túi pháp bảo còn rất nhiều đồ, tùy ý lấy ra mấy thứ liền khiến Na tra mặt mày rạng rỡ.
Song, tiểu đồ đệ đã học kỹ bài "Nhạn quá bạt mao" dù nhận hết đồ nhưng vẫn dòm ngó vào tận trong túi pháp bảo, ánh mắt tỏa sáng. Trương Tử Tinh biết ý liền lấy ra thêm máy tập huấn ảo mang dạng chiếc mũ cho Na tra, đồng thời cũng chỉ cho hắn cách sử dụng.
Na Tra thấy chiếc mũ có thể đối chiến cùng địch nhân trong ảo cảnh xịn như vậy liền lập tức mãn ý, lấy ra một chiếc ngọc bài rồi chỉ lên một ngọn núi lớn trên đảo nói: "Kia là nơi bí mật tam tiêu thường tới, bên ngoài bố trí Huyền cơ đại trận, ngày thường ngay cả thân truyền đệ tử là hắn nếu không được tam tiêu cho phép cũng không thể tiến vào. Tấm huyền cơ ngọc bài kia có thể tự động khiến người cầm vượt qua Huyền cơ đại trận phòng ngự phía ngoài".
Na Tra nói Bích Tiêu thỉnh Trương Tử Tinh đợi ở trên Tùng thúy nhai, sau đó còn đắc ý ra mặt vì ước hẹn thì nam nhân sẽ phải đợi nữ nhân, điều đó chính hắn vừa dạy cho tứ sư phụ mà.
Nhìn Na Tra hân hoan rời đi mà Trương Tử Tinh đành thừa nhận mình đã thất bại trong giáo dục nên giờ mới gieo gió gặt bão, hơn nữa còn để tư tưởng phức tạp làm ô nhiễm tâm linh còn nhỏ của Na tra. Nhưng áy náy của hắn chỉ duy trì trong vài giây, nhìn xuống tấm ngọc bài trong tay mà lòng hắn không ngừng hưng phấn, rất nhanh bay về phía thác nước đằng trước.
Bay tới phía ngoài thác nước thì huyền cơ ngọc bài phát ra quang mang nhàn nhạt sau đó một cỗ lực hút kỳ dị khiến thân hắn không tự chủ được bay về phía trước. Trương Tử Tinh nhớ lại lời Na Tra vừa nói, biết đó là tác dụng của ngọc bài nên không vận lực kháng cự mà mặc cho lực lượng kia hút lấy, quả nhiên không lâu sau đã thuận lợi đi tới chân núi.
Bích Tiêu đang ở trong tiên động nhìn chằm chằm vào "Bảo kính" mà Trương Tử Tinh tặng rồi khẽ cầm thỏi son môi mùi hương thoang thoảng cũng do người nào đó biếu nhẹ nhàng trang điểm, nàng đã loay hoay trước gương cũng rất lâu rồi, vẻ tự tin hàng ngày đã thành khẩn trương.
"Tam muội thật là hào hứng!" Phía sau bỗng nhiên xuất hiện thanh âm quen thuộc khiến Bích tiêu giật mình. Người nói chính là nhị tỷ Quỳnh tiêu.
"Nhị tỷ, chị không phải vẫn đang bế quan trong Nguyệt Tư động sao? Sao lại ra đây ?" Bích Tiêu không ngờ Quỳnh Tiêu đã xuất quan nhanh như vậy nên lại kinh ngạc hỏi thêm: "Chẳng lẽ nhị tỷ có thành tựu gì?"
Quỳnh Tiêu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng :"Ta thu hoạch rất ít, làm sao so được với tốc độ đột phá cảnh giới của tam muội. Tam muội bây giờ đã là huyền tiên hạ giai giống ta, cũng quả là chuyện đáng mừng".
Bích Tiêu thầm nghĩ cách để rời khỏi Quỳnh Tiêu đi tới Tùng thúy nhai gặp Trương Tử Tinh nhưng trên nét mặt không dám lộ ra bối rối. Quỳnh Tiêu lại nói muốn cùng thảo luận về một vài điều tâm đắc khi đạt đến huyền tiên hạ giai cùng nàng.
Bích Tiêu sợ nhất Trương Tử Tinh đợi ở Tùng Thúy nhai quá lâu mà tự tới tiên động tìm mình nên hết sức nóng ruột, đối phó với Quỳnh Tiêu vài câu rồi nói rằng mới đạt tới huyền tiên hạ giai, có đôi chỗ khó hiểu đang muốn ra bãi biển dạo, thả lỏng tâm tư rồi mới tiếp tục tu luyện.
Quỳnh Tiêu cười nói :"Tam muội, nếu muốn đi dạo thả lỏng tâm tư thì không bằng lên thác nước dưới Tùng thúy nhai tắm rửa một phen, tất sẽ thanh thản, phiền muộn tiêu trừ. Đại tỷ cũng ở chỗ đó, ba tỷ muội chúng ta có thể cùng …"
Bích Tiêu lắc đầu đang muốn từ chối bỗng sắc mặt đại biến :"Nhị tỷ, ngươi nói sao? Đại tỷ đi tới đó từ bao giờ?"
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nói :"Đại tỷ xuất quan sớm hơn ta một lúc, có vẻ đã thành công rồi, ngươi cũng biết đại tỷ hay tới thác nước tắm vào buổi sáng mà".
Quỳnh Tiêu vừa dứt lời liền nghe Bích Tiêu quát to "Không ổn" một tiếng rồi người liền lao ra ngoài động.
Trương Tử Tinh đang đi tới Tùng thúy nhai, khi tới gần vách núi đã nhìn thấy một chiếc hồ rộng có một thác nước từ trên cao đổ xuống, từ xa chỉ thấy một màn nước trắng xóa, bốn phía cảnh sắc xanh um, như thi như họa. Mặc dù không có khí thế hoành tráng như "Huyền không thiên trượng tố lưu phân" cũng có ý vị của "Tố liêm tẩy thanh bích, phi châu tán khinh hà".
Hấp dẫn ánh mắt Trương Tử Tinh nhất cũng không phải là cảnh đẹp thiên nhiên mà là một nữ nhân ở trong hồ. Nữ nhân kia không mặc gì, nửa người dưới chìm trong làn nước, đưa lưng về phía Trương Tử Tinh, nàng đang tắm!
Tuy khu vực hồ có hơi nước bao phủ, che bớt tầm nhìn nhưng với thị lực kim tiên trung giai của Trương Tử Tinh thì vẫn thấy rất rõ ràng. Mái tóc nàng buông xõa, làn da sáng trắng lên, thỉnh thoảng khi nàng xoay người còn có thể thấy được khuôn mặt mỹ lệ cùng… đôi bồng đảo hoàn mỹ, thậm chí điểm hồng hồng đứng trên hai quả ngọc cầu cũng không thể giấu được trước ánh mắt của Trương Tử Tinh.
Đây là sao? Sắc dụ? Bích Tiêu gọi hắn tới để nhìn trộm nàng tắm sao ? Hoặc người đẹp này quá phóng khoáng rồi, có thể là muốn tắm rửa thay y phục rồi mới nghênh tiếp hắn nhưng không ngờ hắn đến sớm như vậy chăng? Vậy vì sao lại dặn Na Tra cho hắn vào đây…
Dù ở thời hiện đại thì nhìn trộm cũng rất là vô lễ, thậm chí là hành động đáng thẹn huống chi ở thời đại này. Trương Tử Tinh biết nhìn lén Bích Tiêu rất không thích hợp nên thầm niệm "Phi lễ vật thị"(*) nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên thân thể trắng muốt kia không dời đi được.
Dù sao sớm muộn cũng là người của mình, không bằng nhìn cho no mắt đã… Trong đầu tìm cớ để vừa không muốn chọc giận Bích Tiêu vừa tiếp tục nhìn lén, đôi chân khẽ khàng di chuyển nép sang một bên.
Vậy mà Bích Tiêu vẫn phát hiện hắn đến nhưng không kinh hoảng như trong tưởng tượng mà ngay cả đầu cũng không quay lại chỉ nói một câu :"Là nhị muội sao ? Xuống cùng tắm đi.."
Trương Tử Tinh vừa nghe vậy trong lòng thầm hô to không ổn, hóa ra mỹ nhân kia không phải Bích Tiêu, từ cách gọi của nàng thì có lẽ chính là đại tỷ Vân Tiêu!
Trương Tử Tinh vừa suy luận tới đó đâu còn dám bất động, liền nín thở tĩnh khí, vô thanh vô tức quay lại. Vân Tiêu rõ ràng cảm giác có người nhưng không nghe tiếng trả lời của muội muội như trong suy nghĩ liền quay đầu lại nhìn nhưng cũng không thấy ai. Tu vi nàng cực cao nên lập tức phát hiện người kia đang bỏ chạy rất nhanh về phía khác, dường như là bóng lưng của một nam nhân!
Vân Tiêu kinh hãi, hoa dung thất sắc rồi liền đổi thành phẫn nộ, bay từ trong nước lên đuổi theo kẻ nhìn trộm, toàn thân ướt đẫm chỉ trong nháy mắt đã được một bộ tiên y phủ lấy.
Thực lực của Vân Tiêu thập phần cường đại, không lâu sau đã đuổi tới, lúc nàng nhìn rõ bóng lưng là của một nam nhân xa lạ thì cơn giận càng bốc lên, quát lớn : "Quân vô sỉ, chớ bỏ chạy, mau nạp mạng đi!"
Cũng không biết Bích Tiêu có ý gì mà lại để hắn tới Tùng Thúy nhai nhìn Vân Tiêu tắm rửa ! Chẳng lẽ muốn chào hàng cho tỷ tỷ sao? Không phải là Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu còn đang bế quan sao ? Lẽ nào xuất quan rồi ? Không phải đúng lúc như thế chứ… tâm niệm Trương Tử Tinh nhanh chóng thay đổi, nghe tiếng quát của Vân Tiêu trong lòng liền phát khổ: Bà cô ơi, nếu phải nạp mạng thì sao lại không trốn đi?
Hắn tự biết với việc hôm nay nếu đứng lại chỉ sợ còn chưa kịp giải thích sẽ bị Vân Tiêu đang nổi giận đồ sát, hãy đi tìm Bích Tiêu để tiêu trừ hiểu lầm trước là hơn.
Vân Tiêu thấy hắn bỏ chạy càng nhanh hơn bèn cắn răng, trong tay chợt xuất hiện một chiếc gáo lớn hình vuông tỏa kim quang không ngừng xoay tròn. Vân Tiêu chỉ một ngón tay ra, Hỗn nguyên kim đấu liền phóng thẳng về phía "kẻ vô sỉ" kia.
Trương Tử Tinh cảm thấy một áp lực đáng sợ xuất hiện từ phía sau, đến hô hấp cũng khó khăn, áp lực chỉ nháy mắt đã hóa thành một sức hút mạnh mẽ không gì sánh nổi, khiến thân hình hắn đang bay đi không tự chủ được dần chậm lại rồi bay ngược lại phía sau.
Trương Tử Tinh bỗng nghĩ đến pháp bảo lợi hại nhất của tam tiên đảo, sắc mặt nhất thời đại biến hô lớn: "Hỗn nguyên kim đấu!"
Bích Tiêu trầm lặng một lúc rồi giọng nàng bỗng đanh lại :"Hừ! Đã thua cược với ngươi thì ta sẽ trả. Bây giờ hai vị tỷ tỷ của ta còn đang bế quan, ngươi hãy tới đây mà xem, nếu ngươi trễ hẹn thì ta sẽ thanh toán với ngươi đó!"
Ngữ khí của Bích Tiêu vừa lọt vào tai Trương Tử Tinh thì trong đầu hắn đã hiện lên cảnh tượng „Chị gái không có ở nhà, em gái vụng trộm yêu đương", ánh mắt nhất thời tỏa sáng :"Lời ấy của nương nương có thật không ? Ta sẽ tới ngay đây".
Bích Tiêu nghe thấy hắn nói sẽ đến ngay liền xấu hổ, khẽ "Ừm!" một tiếng, nếu không phải tu vi của Trương Tử Tinh đề thăng thì có lẽ còn không thể nghe thấy lời đồng ý đó.
Trương Tử Tinh đại hỉ :"Bích Tiêu, nàng hãy đợi ta ở tam tiên đảo, ta đến ngay đây!"
Bích Tiêu nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, thấp giọng nói :"Ta sai Na Tra ra biển đợi ngươi…"
Vừa nói đến đây Bích Tiêu đã vội vã dập máy, chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, ngay cả với tu vi huyền tiên vừa đạt tới cũng không thể ức chế được. Trương Tử Tinh bên kia tất nhiên đang rất hưng phấn, hú lên như chó sói rồi vội vã chuẩn bị một phen sau đó độn quang bay tới tam tiên đảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lúc đó, tin bắc địa có thêm ba vị chư hầu mới cấp tốc truyền đến Tây kỳ, Khương Tử Nha đối với việc đó cười nói :"Đại vương quả nhiên có phúc duyên ! Lần này là cơ hội tốt trời ban, chỉ cần bày mưu thỏa đáng bắc địa đã là vật trong tay đại vương rồi."
Tinh thần Cơ Phát rung lên, vui mừng nói :"Sao tướng phụ lại nói như vậy?"
Khương Tử Nha liền phân tích :"Bây giờ Sùng Hầu Hổ vừa chết, cả tam hầu đều là người không có thanh danh. Phí Trọng vốn là một lộng thần, tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết, lại phải ứng phó với quỷ phương nên không đủ tạo thành mối lo ngại; Sùng Hắc Hổ mặc dù có Tào châu nhưng lần này bán đứng anh trai để giữ mạng, lại sớm cùng ta có mật nghị, nguyện vì Tây kỳ trợ lực; Tô Hộ tuy là quốc trượng nhưng là người có dã tâm, khi ở Ký châu từng làm phản một lần, may nhờ có Cơ Xương tiên quân giải vây nên còn nợ một ơn cứu mạng…"
Cơ Phát tiếp lời :"Đâu chỉ có vậy, tiên quân đương thời đã sớm có hiệp định cùng Tô Hộ, nếu chuyện đó lộ ra thì dù Tô Hộ là quốc trượng cũng khó tránh khỏi tội diệt tộc, có bí mật này trong tay còn lo gì Tô Hộ không phục".
Khương Tử Nha gật đầu nói :"Tiên quân quả là cao minh. Tam hầu trong hạn ba năm phải tuyển một người lên làm Bắc bá hầu, dù tam hầu không chịu nghe theo ta thì cũng có thể kích động ly gián, khiến chúng nội đấu, đại vương có thể ngồi thu lợi là được".
Cơ Phát suy tư một hồi rồi nói :"Chỉ có điều, Văn thái sư đang dẫn đại quân tác chiến nơi bắc địa, nếu bị Văn Trọng uy hiếp hòa giải thì kế này sẽ gặp trở ngại lớn".
Khương Tử Nha cười nói :"Đại vương không cần lo lắng, chẳng lẽ đã quên lúc đánh Sùng Hầu Hổ thì Quỷ phương sai sứ tới đưa thư sao?"
Cơ Phát lộ ra vẻ kinh ngạc :"Tướng phụ chẳng lẽ muốn…"
Khương Tử Nha nghiêm mặt nói :"Đại vương chí tại thiên hạ, không cần câu nệ tiểu tiết. Địa hình bắc địa rắc rối phức tạp, tốt nhất nên bàn tính cẩn thận mới có thể nắm vững trong tay. Nếu kế kia không dùng được thì cũng không thể tuyệt đối bỏ qua".
Cơ Phát trầm ngâm hồi lâu rồi lộ ra vẻ kiên định, hành lễ về hướng Khương Tử Nha :"Tướng phụ, hãy chỉ cho cô vương. Có tướng phụ bên cạnh cô vương lo gì đại sự không thành !"
"Lão thần sao dám nhận?" Khương Tử Nha nâng Cơ Phát dậy, mặt lộ vẻ vui vẻ :"Việc bắc địa không thể nóng vội, đại vương hãy tuân theo thánh chỉ khởi binh nam tiến để giảm bớt lòng nghi ngờ của Triều ca. Lần nam chinh này có thể còn có thu hoạch lớn nữa".
Cơ Phát hiểu ý liền đối diện cùng Khương Tử Nha mà cười.
Trong lần phong thần đến tột cùng là ngươi xếp đặt ta hay ta tính toán người, chỉ đến khi kết thúc mới có thể biết được. Cũng có thể tất cả chúng nhân đều là quân cờ do người khác bố trí.
Lại nói Trương Tử Tinh một đường biến thành ánh sáng bay đi với tốc độ cao nhất, không lâu đã tới Tam tiên đảo.
Quả nhiên, tiểu Na Tra đã đợi trên bãi biển từ lâu.
Na Tra nhìn thấy hắn thập phần vui vẻ, tiến lên quỳ gối :"Đại sư tôn! Tại sao không đến thăm ta lâu như vậy? Đồ nhi rất nhớ người!"
Trong lòng Trương Tử Tinh dâng lên cảm giác thân thiết, nâng Na Tra dậy rồi yêu thích vuốt vuốt đầu hắn nói rằng :"Đại sư tôn gần đây rất bận nên không thể dứt được. Huống hồ ba vị sư phụ của ngươi đều đang bế quan, ngươi cũng phải hộ vệ nên không thể quay về Triều ca học tập, cũng không biết ngươi tu luyện thế nào rồi?"
"Bẩm đại sư tôn, được ba vị sư tôn dạy bảo, lại được chưởng giáo lão gia ban thưởng linh dược trân quý, tẩy tủy thoát khỏi phàm thể, đạt tới cảnh giới chân tiên" Trương Tử Tinh lộ ra sắc mặt hưng phấn: Nhanh vậy đã đạt tới chân tiên sao ? Xem ra Thông Thiên giáo chủ đối với môn nhân đời thứ ba cũng rất coi trọng, nếu không sao có thể ban tặng linh dược?
"Na Tra, ngươi tuân lệnh tứ sư phụ đến đây nhưng nàng đang ở đâu?"
Na Tra lộ ra vẻ giảo hoạt :"Đại sư phụ, người thực sự ước hẹn cùng tứ sư phụ sao?"
Trương Tử Tinh cười mắng :"Tiểu quỷ đầu, ngươi nghĩ cài gì ước hẹn với không ước hẹn? Đừng nói bậy, tứ sư phụ ngươi dặn gì mau nói đi".
Đôi mắt Na Tra chuyển động rồi nói :"Đại sư phụ xưa nay thường quý ta nhất, đã lâu rồi hôm nay mới gặp lại có quà gì cho ta không?"
Trương Tử Tinh thấy chiêu "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" này chính là do hắn thân truyền cho tiểu quỷ, không ngờ hôm nay lại vác đá tự đập trúng chân mình, cũng may là trong túi pháp bảo còn rất nhiều đồ, tùy ý lấy ra mấy thứ liền khiến Na tra mặt mày rạng rỡ.
Song, tiểu đồ đệ đã học kỹ bài "Nhạn quá bạt mao" dù nhận hết đồ nhưng vẫn dòm ngó vào tận trong túi pháp bảo, ánh mắt tỏa sáng. Trương Tử Tinh biết ý liền lấy ra thêm máy tập huấn ảo mang dạng chiếc mũ cho Na tra, đồng thời cũng chỉ cho hắn cách sử dụng.
Na Tra thấy chiếc mũ có thể đối chiến cùng địch nhân trong ảo cảnh xịn như vậy liền lập tức mãn ý, lấy ra một chiếc ngọc bài rồi chỉ lên một ngọn núi lớn trên đảo nói: "Kia là nơi bí mật tam tiêu thường tới, bên ngoài bố trí Huyền cơ đại trận, ngày thường ngay cả thân truyền đệ tử là hắn nếu không được tam tiêu cho phép cũng không thể tiến vào. Tấm huyền cơ ngọc bài kia có thể tự động khiến người cầm vượt qua Huyền cơ đại trận phòng ngự phía ngoài".
Na Tra nói Bích Tiêu thỉnh Trương Tử Tinh đợi ở trên Tùng thúy nhai, sau đó còn đắc ý ra mặt vì ước hẹn thì nam nhân sẽ phải đợi nữ nhân, điều đó chính hắn vừa dạy cho tứ sư phụ mà.
Nhìn Na Tra hân hoan rời đi mà Trương Tử Tinh đành thừa nhận mình đã thất bại trong giáo dục nên giờ mới gieo gió gặt bão, hơn nữa còn để tư tưởng phức tạp làm ô nhiễm tâm linh còn nhỏ của Na tra. Nhưng áy náy của hắn chỉ duy trì trong vài giây, nhìn xuống tấm ngọc bài trong tay mà lòng hắn không ngừng hưng phấn, rất nhanh bay về phía thác nước đằng trước.
Bay tới phía ngoài thác nước thì huyền cơ ngọc bài phát ra quang mang nhàn nhạt sau đó một cỗ lực hút kỳ dị khiến thân hắn không tự chủ được bay về phía trước. Trương Tử Tinh nhớ lại lời Na Tra vừa nói, biết đó là tác dụng của ngọc bài nên không vận lực kháng cự mà mặc cho lực lượng kia hút lấy, quả nhiên không lâu sau đã thuận lợi đi tới chân núi.
Bích Tiêu đang ở trong tiên động nhìn chằm chằm vào "Bảo kính" mà Trương Tử Tinh tặng rồi khẽ cầm thỏi son môi mùi hương thoang thoảng cũng do người nào đó biếu nhẹ nhàng trang điểm, nàng đã loay hoay trước gương cũng rất lâu rồi, vẻ tự tin hàng ngày đã thành khẩn trương.
"Tam muội thật là hào hứng!" Phía sau bỗng nhiên xuất hiện thanh âm quen thuộc khiến Bích tiêu giật mình. Người nói chính là nhị tỷ Quỳnh tiêu.
"Nhị tỷ, chị không phải vẫn đang bế quan trong Nguyệt Tư động sao? Sao lại ra đây ?" Bích Tiêu không ngờ Quỳnh Tiêu đã xuất quan nhanh như vậy nên lại kinh ngạc hỏi thêm: "Chẳng lẽ nhị tỷ có thành tựu gì?"
Quỳnh Tiêu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng :"Ta thu hoạch rất ít, làm sao so được với tốc độ đột phá cảnh giới của tam muội. Tam muội bây giờ đã là huyền tiên hạ giai giống ta, cũng quả là chuyện đáng mừng".
Bích Tiêu thầm nghĩ cách để rời khỏi Quỳnh Tiêu đi tới Tùng thúy nhai gặp Trương Tử Tinh nhưng trên nét mặt không dám lộ ra bối rối. Quỳnh Tiêu lại nói muốn cùng thảo luận về một vài điều tâm đắc khi đạt đến huyền tiên hạ giai cùng nàng.
Bích Tiêu sợ nhất Trương Tử Tinh đợi ở Tùng Thúy nhai quá lâu mà tự tới tiên động tìm mình nên hết sức nóng ruột, đối phó với Quỳnh Tiêu vài câu rồi nói rằng mới đạt tới huyền tiên hạ giai, có đôi chỗ khó hiểu đang muốn ra bãi biển dạo, thả lỏng tâm tư rồi mới tiếp tục tu luyện.
Quỳnh Tiêu cười nói :"Tam muội, nếu muốn đi dạo thả lỏng tâm tư thì không bằng lên thác nước dưới Tùng thúy nhai tắm rửa một phen, tất sẽ thanh thản, phiền muộn tiêu trừ. Đại tỷ cũng ở chỗ đó, ba tỷ muội chúng ta có thể cùng …"
Bích Tiêu lắc đầu đang muốn từ chối bỗng sắc mặt đại biến :"Nhị tỷ, ngươi nói sao? Đại tỷ đi tới đó từ bao giờ?"
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nói :"Đại tỷ xuất quan sớm hơn ta một lúc, có vẻ đã thành công rồi, ngươi cũng biết đại tỷ hay tới thác nước tắm vào buổi sáng mà".
Quỳnh Tiêu vừa dứt lời liền nghe Bích Tiêu quát to "Không ổn" một tiếng rồi người liền lao ra ngoài động.
Trương Tử Tinh đang đi tới Tùng thúy nhai, khi tới gần vách núi đã nhìn thấy một chiếc hồ rộng có một thác nước từ trên cao đổ xuống, từ xa chỉ thấy một màn nước trắng xóa, bốn phía cảnh sắc xanh um, như thi như họa. Mặc dù không có khí thế hoành tráng như "Huyền không thiên trượng tố lưu phân" cũng có ý vị của "Tố liêm tẩy thanh bích, phi châu tán khinh hà".
Hấp dẫn ánh mắt Trương Tử Tinh nhất cũng không phải là cảnh đẹp thiên nhiên mà là một nữ nhân ở trong hồ. Nữ nhân kia không mặc gì, nửa người dưới chìm trong làn nước, đưa lưng về phía Trương Tử Tinh, nàng đang tắm!
Tuy khu vực hồ có hơi nước bao phủ, che bớt tầm nhìn nhưng với thị lực kim tiên trung giai của Trương Tử Tinh thì vẫn thấy rất rõ ràng. Mái tóc nàng buông xõa, làn da sáng trắng lên, thỉnh thoảng khi nàng xoay người còn có thể thấy được khuôn mặt mỹ lệ cùng… đôi bồng đảo hoàn mỹ, thậm chí điểm hồng hồng đứng trên hai quả ngọc cầu cũng không thể giấu được trước ánh mắt của Trương Tử Tinh.
Đây là sao? Sắc dụ? Bích Tiêu gọi hắn tới để nhìn trộm nàng tắm sao ? Hoặc người đẹp này quá phóng khoáng rồi, có thể là muốn tắm rửa thay y phục rồi mới nghênh tiếp hắn nhưng không ngờ hắn đến sớm như vậy chăng? Vậy vì sao lại dặn Na Tra cho hắn vào đây…
Dù ở thời hiện đại thì nhìn trộm cũng rất là vô lễ, thậm chí là hành động đáng thẹn huống chi ở thời đại này. Trương Tử Tinh biết nhìn lén Bích Tiêu rất không thích hợp nên thầm niệm "Phi lễ vật thị"(*) nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên thân thể trắng muốt kia không dời đi được.
Dù sao sớm muộn cũng là người của mình, không bằng nhìn cho no mắt đã… Trong đầu tìm cớ để vừa không muốn chọc giận Bích Tiêu vừa tiếp tục nhìn lén, đôi chân khẽ khàng di chuyển nép sang một bên.
Vậy mà Bích Tiêu vẫn phát hiện hắn đến nhưng không kinh hoảng như trong tưởng tượng mà ngay cả đầu cũng không quay lại chỉ nói một câu :"Là nhị muội sao ? Xuống cùng tắm đi.."
Trương Tử Tinh vừa nghe vậy trong lòng thầm hô to không ổn, hóa ra mỹ nhân kia không phải Bích Tiêu, từ cách gọi của nàng thì có lẽ chính là đại tỷ Vân Tiêu!
Trương Tử Tinh vừa suy luận tới đó đâu còn dám bất động, liền nín thở tĩnh khí, vô thanh vô tức quay lại. Vân Tiêu rõ ràng cảm giác có người nhưng không nghe tiếng trả lời của muội muội như trong suy nghĩ liền quay đầu lại nhìn nhưng cũng không thấy ai. Tu vi nàng cực cao nên lập tức phát hiện người kia đang bỏ chạy rất nhanh về phía khác, dường như là bóng lưng của một nam nhân!
Vân Tiêu kinh hãi, hoa dung thất sắc rồi liền đổi thành phẫn nộ, bay từ trong nước lên đuổi theo kẻ nhìn trộm, toàn thân ướt đẫm chỉ trong nháy mắt đã được một bộ tiên y phủ lấy.
Thực lực của Vân Tiêu thập phần cường đại, không lâu sau đã đuổi tới, lúc nàng nhìn rõ bóng lưng là của một nam nhân xa lạ thì cơn giận càng bốc lên, quát lớn : "Quân vô sỉ, chớ bỏ chạy, mau nạp mạng đi!"
Cũng không biết Bích Tiêu có ý gì mà lại để hắn tới Tùng Thúy nhai nhìn Vân Tiêu tắm rửa ! Chẳng lẽ muốn chào hàng cho tỷ tỷ sao? Không phải là Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu còn đang bế quan sao ? Lẽ nào xuất quan rồi ? Không phải đúng lúc như thế chứ… tâm niệm Trương Tử Tinh nhanh chóng thay đổi, nghe tiếng quát của Vân Tiêu trong lòng liền phát khổ: Bà cô ơi, nếu phải nạp mạng thì sao lại không trốn đi?
Hắn tự biết với việc hôm nay nếu đứng lại chỉ sợ còn chưa kịp giải thích sẽ bị Vân Tiêu đang nổi giận đồ sát, hãy đi tìm Bích Tiêu để tiêu trừ hiểu lầm trước là hơn.
Vân Tiêu thấy hắn bỏ chạy càng nhanh hơn bèn cắn răng, trong tay chợt xuất hiện một chiếc gáo lớn hình vuông tỏa kim quang không ngừng xoay tròn. Vân Tiêu chỉ một ngón tay ra, Hỗn nguyên kim đấu liền phóng thẳng về phía "kẻ vô sỉ" kia.
Trương Tử Tinh cảm thấy một áp lực đáng sợ xuất hiện từ phía sau, đến hô hấp cũng khó khăn, áp lực chỉ nháy mắt đã hóa thành một sức hút mạnh mẽ không gì sánh nổi, khiến thân hình hắn đang bay đi không tự chủ được dần chậm lại rồi bay ngược lại phía sau.
Trương Tử Tinh bỗng nghĩ đến pháp bảo lợi hại nhất của tam tiên đảo, sắc mặt nhất thời đại biến hô lớn: "Hỗn nguyên kim đấu!"
/492
|