Đắc Kỷ nhìn bức tường phát ra ánh sáng kỳ lạ cùng hành lang thông suốt bốn phía vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương :không ngờ dưới Trích tinh lầu lại có chỗ thần bí như vậy! Dường như là một thế giới quỷ dị hơn gấp trăm lần so với Hiên Viên yêu động của mình.
Mới vừa rồi Đắc Kỷ còn đang ở cung Thọ tiên nghỉ ngơi, không biết vì sao bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy đã khuya mà thiên tử vừa nằm cạnh mình lại biến mất. Đắc Kỷ nghĩ tới một vài điều khác thường mình gặp gần đây, trong lòng không khỏi kinh nghi, cũng không gọi Cổn quyên dậy mà tự hóa thành gió bay ra khỏi cung.
Đắc Kỷ bay khắp trong cung, thậm chí còn tới cả lãnh cung nơi giam lòng Thương Thanh Quân mà cũng không phát hiện tung tích của thiên tử không khỏi càng thêm kinh dị. Vừa đi tới gần Trích tinh lầu thì nhìn thấy có một nữ nhân dẫn theo hai gã mặc đạo bào từ bên trong đi ra. Đắc Kỷ thấy rõ cả ba đều là người lạ mặt, đang muốn tiến lên hỏi thì chỉ thấy nữ nhân kia đưa tay chỉ cho hai đạo nhân về một hướng, sau đó hai gã kia thi lễ và bỗng biến mất.
Đắc Kỷ nhận ra đó chính là thuật độn thổ nên không khỏi càng thêm kinh hãi, trong lòng biết khác thường nên liền giấu kín thân hình.
Nàng kia vừa tiễn hai gã đạo nhân rồi xoay người trở lại phía Trích tinh lầu. Đắc Kỷ ban đầu còn tưởng rằng nữ nhân xinh đẹp kia là người tình mới của thiên tử, nhưng sau đó vì thấy có người biết độn thổ mà thầm sinh nghi, thân hóa gió bay tới. Tu vi nữ nhân kia tựa hồ thấp hơn Đắc Kỷ nên cũng không phát hiện nàng. Đắc Kỷ theo nữ nhân kia tới lầu một, rẽ quặt bảy tám lần rồi thấy nữ nhân kia khởi động cơ quan trong một gian tĩnh thất, trên tường đột nhiên chậm rãi xuất hiện một lối đi chỉ vừa một người.
Đi qua một đoạn hành lang nữ nhân kia tới trước một cánh cửa bằng kim loại màu đồng, bấm bấm trên một thứ gì đó rồi dí mắt sát vào một vật, cánh cửa kia liền tự động mở ra, bên trong dường như có một căn phòng thủy tinh. Đắc Kỷ vừa đi theo thì cửa phòng đã tự động khép lại rồi hạ xuống. Bên trong chỉ thấy nội thất khá phức tạp cùng với rất nhiều ngọn đèn kỳ quái, bởi không thể hóa gió quá lâu hơn nữa trong một căn phòng kín mà có gió cũng dễ khiến người khả nghi nên Đắc Kỷ chuyển sang dùng loại pháp thuật có chút giống như tắc kè bông, biến thân thể mang màu sắc lẫn với màu của căn phòng bám trên vách tường. Nữ nhân kia hình như cũng có hơi chuếnh choáng nên không nghĩ tới chuyện có người lén nhập vào cấm địa .
Qua hồi lâu, căn phòng thủy tinh xuyên qua một thông đạo tối đen, cuối cùng dừng ở dưới đất, cửa mở và nữ nhân kia liền bước ra ngoài. Đắc Kỷ kinh ngạc phát hiện tường phòng ở đây hoàn toàn do kim loại chế tạo, trên vách tường cách một đoạn lại có một khối vật kỳ lạ giống hệt nhau, phát ra cùng một loại ánh sáng nhu hòa tựa như bảo thạch, còn có rất nhiều vật kỳ lạ không thể biết được.
Đắc Kỷ thầm khẩn trương, không dám đi quá gần nên khi nữ nhân kia bước vào sau một cánh cửa kim loại liền mất đi tung tích. Đắc Kỷ rất muốn thi triển pháp thuật mở cánh cửa kim loại kia ra nhưng không tìm thấy bất cứ lỗ khóa nào, cuối cùng đành thu hồi pháp thuật ẩn thân, tìm kiếm cơ quan bí ẩn để mở cửa.
Đúng lúc đó một vật thủy tinh nhỏ phía trên chợt đình chỉ chuyển động bình thường mà chậm rãi hướng về chỗ Đắc Kỷ. Đắc Kỷ nào đâu biết rằng hành tung của mình đã lọt vào camera, vài lần thi thuật vô hiệu khiến đôi mi thanh tú nhíu chặt, vừa thấy camera còn kiễng chân nhìn tỉ mỉ nó một hồi, sau khi xác nhận cục thủy tinh đó không phải là cơ quan mở cửa lại lộ vẻ thất vọng.
Đắc Kỷ sau khi thử tìm mọi cách mở cửa nhưng đều thất bại, vì để tránh bại lộ bèn quay về, thế nhưng căn phòng thủy tinh giờ đã đóng chặt, không thể quay trở lên mặt đất, trong lòng Đắc Kỷ chợt hoảng hốt, tự biết không ổn.
Nhưng lúc đó, nàng bỗng nhiên cảm giác hoa mắt, cánh cửa cùng bức tường kim loại đã biến mất mà thay vào là một cung điện ngầm hùng vĩ. Phong cách cổ kính khác hẳn so với thế giới ngầm vừa rồi, hai bên trái phải là hai bức tượng với hình thái khác nhau đứng sừng sững. Trên vách tường còn có những cây đuốc thật lớn đang cháy---đó cũng chính là mả Hiên Viên nơi Đắc Kỷ cùng tộc nhân sinh sống ngày trước.
Đáng tiếc, tất cả tộc nhân đều đã chết từ lâu, mà kẻ làm ra việc đó chính là người ghê tởm mà khó có thể quên được kia.
Lúc này, mả Hiên Viên bỗng nhiên xuất hiện tiếng đàn, âm thanh tuyệt diệu vô cùng, bất giác toàn bộ tâm thần Đắc Kỷ đều dung nhập vào tiếng đàn, thần trí cũng phảng phất theo rung động của âm điệu mà dao động. Đắc Kỷ vừa nghe một lúc đã không thể khống chế bản thân, trong đầu chợt sinh ra một cỗ khí nóng kỳ dị khiến nàng thoáng bừng tỉnh, thầm nghĩ :âm thanh tự nhiên như vậy, chẳng lẽ là hắn…
Quả nhiên, chỉ trong trong cung chợt có thêm một bạch y nhân, trên mặt đeo mặt nạ, ngồi ngay ngắn dưới đất, tay đặt trên phím đàn, từng âm điêu tuyệt vời không ngừng vang lên từ mười ngón tay kỳ diệu, quanh quẩn khắp nơi, vang lên không dứt. Đắc Kỷ kinh ngạc nhìn về phía bạch y nhân trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đôi chân gần như không tự chủ bước dần về phía người kia.
Bạch y nhân nhìn nàng một cái rồi ngừng tiếng đàn, tựa hồ trong lòng hắn cũng đang muốn vậy, chậm rãi đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống. Dung mạo của bạch y nhân thật tuấn tú, khí độ bất phàm, quả là một trang mỹ nam tử phong lưu phóng khoáng, nhưng Đắc Kỷ vẫn thập phần thất vọng, khuân mặt nam tử kia đã lại biến hóa, trở thành một khuân mặt bình thường, trên má còn có một vết sẹo mờ. Đắc Kỷ vừa mừng vừa sợ, vội tiến lên đón nhưng dung mạo người kia lại thay đổi, lần này biến thành khuân mặt oai hùng của thiên tử, đang hết sức giận dữ nhìn nàng.
Đắc Kỷ chợt cả kinh, hô lên một tiếng, xoay người ngồi dậy mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mộng. Vị thiên tử vốn vừa mất tích trong giấc mơ đang quan tâm nhìn nàng, thay nàng lau đi lớp mồ hôi vừa tuôn trên trán và hỏi :"Đắc Kỷ, nàng gặp ác mộng sao?"
Đắc Kỷ thở dốc một hồi, thấy vẻ quan tâm trong mắt Trương Tử Tinh, lòng chợt cảm thấy khó xử nhưng vẫn mỉm cười nói :"Đa tạ phu quân quan tâm, vừa rồi thần thiếp gặp phải một quái mộng, cũng may mà tỉnh lại kịp."
„Ngự thê, có lẽ thân thể nàng không khỏe. Hay là để phu quân bắt mạch cho nàng đi?" Trương Tử Tinh cầm tay xem mạch Đắc Kỷ một lúc rồi bịa chuyện :"Mạch tượng rất gấp, có lẽ gần đây tâm thần bất ổn, buổi tối mộng nhiều, thậm chí ban ngày cũng thấy ảo giác."
Đắc Kỷ cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này thực có chút dị thường, cụ thể là cái gì thì nàng không thể nói rõ, nghe hắn chẩn bệnh như thế quả thực giống như có chút bệnh nên không ngừng gật đầu. Trương Tử Tinh lại nói :"Ngày suy nghĩ nhiều thì đêm lắm mộng. Chỉ có biết được căn nguyên thì mới trị bệnh tận gốc được, vừa rồi trong mộng nàng rốt cuộc thấy điều gì mà khiến mạch tượng gấp như vậy ?"
Đắc Kỷ đương nhiên không thể nói ra sự thật, chuyện Trích tinh lâu còn được chứ việc mơ đến mả Hiên Viên cùng Tiêu dao tử tuyệt không thể nhắc đến, nàng liền lập tức nói rằng không nhớ rõ. Trương Tử Tinh thử vài lần mà không có kết quả sau đó cũng không hỏi nhiều, để tránh Đắc Kỷ khả nghi, chỉ viết một đơn thuốc tĩnh tâm an thần cho ngự y điều chế.
Đắc Kỷ mặc dù được Trương Tử Tinh giải thích nhưng nhớ lại cảm giác chân thực trong giấc mộng mà lòng mơ hồ vẫn thấy bất thường : chẳng lẽ tu luyện Thiên yêu bí thuật có vấn đề gì? Thậm chí tạo thành ảo giác chăng?
Trương Tử Tinh thấy Đắc Kỷ vẫn còn chút suy tư, cố tình chuyển hướng suy nghĩ của nàng, nói :"Đắc Kỷ, còn nhớ nàng từng nói với ta quốc trượng Tô Hộ đã hối lỗi sửa sai, ngày đêm vì đại thương xuất lực. Hôm nay Bắc bá hầu Sùng hầu hổ đã chết, bắc địa lại có quỷ phương chi loạn. Rất cần một người tài cán đáng tin có thể trấn thủ bắc địa, chúng ta cũng có thể an tâm ở Triều ca hưởng lạc. Ta muốn trọng dụng quốc trượng, điều tới bắc địa thống lĩnh chư hầu, ái thê nghĩ thế nào?"
Ánh mắt Đắc Kỷ sáng lên,. Quả nhiên chuyển sự chú ý đến gần, nàng vốn có được ký ức của Tô Đắc Kỷ, sau đó từng tiếp xúc cùng Tô Hộ nên dĩ nhiên cũng biết được dã tâm của phụ thân. Tô Hộ cũng từng nhiều lần yêu cầu con nói ngọt trước mặt thiên tử nhưng Đắc Kỷ chỉ nhận lời để đấy. Hôm nay nghe thiên tử nói đến chuyện này không khỏi mắt sáng ngời : nếu để Tô Hộ lên làm Bắc bá hầu thì địa vị hoàng hậu của nàng lại càng thêm vững vàng, lại thêm dã tâm của Tô Hộ không nhỏ, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ có thể trở thành một trong những lực lượng lật đổ Đại thương.
Đắc Kỷ hiện đã làm hoàng hậu Đại thương nhưng đối với nàng mà nói vinh hoa phú quý cùng quyền thế đã không còn sức hấp dẫn. Song đối với mối chân tình của thiên tử với nàng lại càng ngày càng khiến lòng nàng nặng nề, mỗi lần tính mưu phản thì tâm lại càng bứt rứt. Tâm nguyện lớn nhất của nàng hiện nay chỉ là mong sao sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương rồi rời khỏi chốn thâm cung chán ghét. Đương nhiên, sâu trong nội tâm Đắc Kỷ còn có một hy vọng nho nhỏ xa vời, đó chính là tình cảm với Tiêu dao tử. Mặc dù giữa hai người đã trở mặt thành thù, mặc dù mong ước cực kỳ xa vời nhưng rốt cục vẫn không có hoàn toàn dập tắt.
Đắc Kỷ vừa lộ ra vẻ vui mừng đã chợt đổi thành buồn bã :"Phu quân…, không, bệ hạ không so đo chuyện cũ mà tín nhiệm phụ thân thần thiếp như vậy vốn là hạnh phúc của thần, thế nhưng phụ thân thần từng lầm tin lời người, phạm phải phản nghịch đại tội, may được bệ hạ rộng lượng khoan thứ, hôm nay nếu được cai quản bắc địa chỉ e đại thần trong triều có điều dị nghị, ngay cả thần thiếp sự rằng cũng sẽ dèm pha…."
Đây chính là kế sách lạt mềm buột chặt của nàng, với tính cách ngày thường của thiên tử vốn không thèm để ý đến dị nghị liền lập tức giáng chỉ, phong Tô Hộ làm Bắc bá hầu. Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Đắc Kỷ, thiên tử chợt trầm tư một hồi rồi nói :"Tô hộ là thân phụ của hoàng hậu, quả nhân cũng không có gì nghi ngờ, sao có thể để ý tới chuyện cũ? Có điều suy nghĩ của ngự thê cũng rất chu đáo, đã vậy, chức Bắc bá hầu sẽ tạm thời để trống, phong thêm vài người tới bắc địa, đợi quốc trượng tới bắc địa một thời gian rồi sẽ danh chính ngôn thuận phong sau, đến lúc đó tất sẽ không ai phản đối nữa."
Đắc Kỷ không ngờ xảo quá lại hóa vụng, hận không thể tự tát mồm mình vài cái, nhưng không chỉ có mình Đắc Kỷ là tự cho mình thông minh mà vốn Trương Tử Tinh cũng thực sự đã nghĩ đén chuyện phong Tô hộ làm Bắc bá hầu. Với tính cách của Trương Tử Tinh sao có thể tín nhiệm Tô hộ như vậy ?
Thế nhưng Tô hộ nhất định phải dùng, hơn nữa còn phải trọng dụng. Bắc địa Đại thương có một ý nghĩa chiến lược cực kỳ trọng yếu trong kế hoạch nghịch thiên của Trương Tử Tinh. Trên thực tế hắn đã sắp xếp tính toán cho bắc địa từ rất lâu rồi.
Mấy ngày sau, Trương Tử Tinh quả nhiên tuyên bố một quyết định trọng yếu trên triều : cha con cựu Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ làm nhiều điều bất nghĩa, bị Tây bá hầu Cơ phát thảo phạt bỏ mình, khiến bắc địa vô chủ. Nay phong quốc trượng Tô Hộ cùng Tào châu hầu Sùng Hắc Hổ làm tả hữu Định bắc hầu, cùng giúp đỡ thái sư Văn Trọng và Phương Bật đẩy lùi quỷ phương dị tộc.
Quyết định này vừa ra đại thần trong triều nhất thời kịch liệt phản ứng, với Mai Bá, Triệu Khải dẫn đầu kiên quyết phản đối. Người to gan như Dương Nhậm càng không tiếc liều chết can gián, nói rằng Sùng Hắc Hổ thí huynh cầu sinh, là người bất nhân, bất nghĩa, mà Tô Hộ lại càng có tội phản nghịch trước đây, tuyệt đối không thể vì con gái làm hoàng hậu mà được trọng dụng như vậy, bằng không sau này lại phản bội thì sẽ hối không kịp.
Dương Nhậm càng nói càng kích động, tối hậu còn nói thiên tử tuyệt đối không thể vì một nữ tử mà bỏ xã tắc, lời can gián quá mạnh mẽ, gan lớn tận trời khiến các đại thần đều líu lưỡi. Trương Tử Tinh nghe vậy giận dữ, hạ lệnh đuổi Dương Nhậm khỏi cung, lập tức hành hình, nhưng sau được quần thần khổ khuyên mới tha tội chết, nhưng bãi chức thượng đại phu, còn chém đi một tay đuổi ra ngoài Triều ca. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chúng thần thấy thiên tử nổi giận, tiếng tranh luận nhất thời nhỏ xuống. Lúc này Trương Tử Tinh lại hỏi ý kiến Phí Trọng. Vốn Phí trọng không dám lên tiếng nhưng thấy thiên tử gọi đích danh đành bất đắc dĩ mở miệng, nói bắc địa quỷ phương tác loạn nên xác thực cần người chủ trì đại cục, nhưng cũng kiến nghị thiên tử cần cẩn thận chọn người tin cậy. Tốt nhất là để Tô hộ, Sùng hắc hổ cùng cai quản, đồng thời quy định trong một thời hạn nhất định ai làm được công lao lớn nhất, được dân chúng kính yêu thì người đó sẽ chính thức trở thành Bắc bá hầu, cùng vị Định bắc hầu kia cai quản hai trăm chư hầu bắc địa.
Cạnh tranh lẫn nhau? Lời Phí trọng cũng không phải Trương Tử Tinh chưa từng nghĩ đến nhưng không ngờ gã mập lại có chủ ý như vậy, Trương Tử Tinh liền đánh giá Phí trọng với con mắt khác xưa. Chúng thần đối với đề nghị của Phí trọng cũng cảm thấy mới lạ, bắt đầu nghị luận đồng thời nhiều người còn tỏ ra khá tán thưởng. Phí trọng thấy thế không khỏi thầm đắc ý.
Trương Tử Tinh suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục lộ ra sắc mặt vui mừng, nói rằng :"Nếu vậy,…quả nhân sẽ phong ngươi làm Định bắc hầu, cùng hai vị Định bắc hầu kia cai quản bắc địa, trong ba năm nếu ngươi có thể lập được đại công thì quả nhân sẽ chính thức phong ngươi làm Bắc bá hầu!"
Phí trọng nghe vậy giật mình, vẻ tươi cười đắc ý nhất thời đọng lại--- phản ứng đầu tiên của gã mập không phải vui vẻ mà là sợ!
Mới vừa rồi Đắc Kỷ còn đang ở cung Thọ tiên nghỉ ngơi, không biết vì sao bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy đã khuya mà thiên tử vừa nằm cạnh mình lại biến mất. Đắc Kỷ nghĩ tới một vài điều khác thường mình gặp gần đây, trong lòng không khỏi kinh nghi, cũng không gọi Cổn quyên dậy mà tự hóa thành gió bay ra khỏi cung.
Đắc Kỷ bay khắp trong cung, thậm chí còn tới cả lãnh cung nơi giam lòng Thương Thanh Quân mà cũng không phát hiện tung tích của thiên tử không khỏi càng thêm kinh dị. Vừa đi tới gần Trích tinh lầu thì nhìn thấy có một nữ nhân dẫn theo hai gã mặc đạo bào từ bên trong đi ra. Đắc Kỷ thấy rõ cả ba đều là người lạ mặt, đang muốn tiến lên hỏi thì chỉ thấy nữ nhân kia đưa tay chỉ cho hai đạo nhân về một hướng, sau đó hai gã kia thi lễ và bỗng biến mất.
Đắc Kỷ nhận ra đó chính là thuật độn thổ nên không khỏi càng thêm kinh hãi, trong lòng biết khác thường nên liền giấu kín thân hình.
Nàng kia vừa tiễn hai gã đạo nhân rồi xoay người trở lại phía Trích tinh lầu. Đắc Kỷ ban đầu còn tưởng rằng nữ nhân xinh đẹp kia là người tình mới của thiên tử, nhưng sau đó vì thấy có người biết độn thổ mà thầm sinh nghi, thân hóa gió bay tới. Tu vi nữ nhân kia tựa hồ thấp hơn Đắc Kỷ nên cũng không phát hiện nàng. Đắc Kỷ theo nữ nhân kia tới lầu một, rẽ quặt bảy tám lần rồi thấy nữ nhân kia khởi động cơ quan trong một gian tĩnh thất, trên tường đột nhiên chậm rãi xuất hiện một lối đi chỉ vừa một người.
Đi qua một đoạn hành lang nữ nhân kia tới trước một cánh cửa bằng kim loại màu đồng, bấm bấm trên một thứ gì đó rồi dí mắt sát vào một vật, cánh cửa kia liền tự động mở ra, bên trong dường như có một căn phòng thủy tinh. Đắc Kỷ vừa đi theo thì cửa phòng đã tự động khép lại rồi hạ xuống. Bên trong chỉ thấy nội thất khá phức tạp cùng với rất nhiều ngọn đèn kỳ quái, bởi không thể hóa gió quá lâu hơn nữa trong một căn phòng kín mà có gió cũng dễ khiến người khả nghi nên Đắc Kỷ chuyển sang dùng loại pháp thuật có chút giống như tắc kè bông, biến thân thể mang màu sắc lẫn với màu của căn phòng bám trên vách tường. Nữ nhân kia hình như cũng có hơi chuếnh choáng nên không nghĩ tới chuyện có người lén nhập vào cấm địa .
Qua hồi lâu, căn phòng thủy tinh xuyên qua một thông đạo tối đen, cuối cùng dừng ở dưới đất, cửa mở và nữ nhân kia liền bước ra ngoài. Đắc Kỷ kinh ngạc phát hiện tường phòng ở đây hoàn toàn do kim loại chế tạo, trên vách tường cách một đoạn lại có một khối vật kỳ lạ giống hệt nhau, phát ra cùng một loại ánh sáng nhu hòa tựa như bảo thạch, còn có rất nhiều vật kỳ lạ không thể biết được.
Đắc Kỷ thầm khẩn trương, không dám đi quá gần nên khi nữ nhân kia bước vào sau một cánh cửa kim loại liền mất đi tung tích. Đắc Kỷ rất muốn thi triển pháp thuật mở cánh cửa kim loại kia ra nhưng không tìm thấy bất cứ lỗ khóa nào, cuối cùng đành thu hồi pháp thuật ẩn thân, tìm kiếm cơ quan bí ẩn để mở cửa.
Đúng lúc đó một vật thủy tinh nhỏ phía trên chợt đình chỉ chuyển động bình thường mà chậm rãi hướng về chỗ Đắc Kỷ. Đắc Kỷ nào đâu biết rằng hành tung của mình đã lọt vào camera, vài lần thi thuật vô hiệu khiến đôi mi thanh tú nhíu chặt, vừa thấy camera còn kiễng chân nhìn tỉ mỉ nó một hồi, sau khi xác nhận cục thủy tinh đó không phải là cơ quan mở cửa lại lộ vẻ thất vọng.
Đắc Kỷ sau khi thử tìm mọi cách mở cửa nhưng đều thất bại, vì để tránh bại lộ bèn quay về, thế nhưng căn phòng thủy tinh giờ đã đóng chặt, không thể quay trở lên mặt đất, trong lòng Đắc Kỷ chợt hoảng hốt, tự biết không ổn.
Nhưng lúc đó, nàng bỗng nhiên cảm giác hoa mắt, cánh cửa cùng bức tường kim loại đã biến mất mà thay vào là một cung điện ngầm hùng vĩ. Phong cách cổ kính khác hẳn so với thế giới ngầm vừa rồi, hai bên trái phải là hai bức tượng với hình thái khác nhau đứng sừng sững. Trên vách tường còn có những cây đuốc thật lớn đang cháy---đó cũng chính là mả Hiên Viên nơi Đắc Kỷ cùng tộc nhân sinh sống ngày trước.
Đáng tiếc, tất cả tộc nhân đều đã chết từ lâu, mà kẻ làm ra việc đó chính là người ghê tởm mà khó có thể quên được kia.
Lúc này, mả Hiên Viên bỗng nhiên xuất hiện tiếng đàn, âm thanh tuyệt diệu vô cùng, bất giác toàn bộ tâm thần Đắc Kỷ đều dung nhập vào tiếng đàn, thần trí cũng phảng phất theo rung động của âm điệu mà dao động. Đắc Kỷ vừa nghe một lúc đã không thể khống chế bản thân, trong đầu chợt sinh ra một cỗ khí nóng kỳ dị khiến nàng thoáng bừng tỉnh, thầm nghĩ :âm thanh tự nhiên như vậy, chẳng lẽ là hắn…
Quả nhiên, chỉ trong trong cung chợt có thêm một bạch y nhân, trên mặt đeo mặt nạ, ngồi ngay ngắn dưới đất, tay đặt trên phím đàn, từng âm điêu tuyệt vời không ngừng vang lên từ mười ngón tay kỳ diệu, quanh quẩn khắp nơi, vang lên không dứt. Đắc Kỷ kinh ngạc nhìn về phía bạch y nhân trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đôi chân gần như không tự chủ bước dần về phía người kia.
Bạch y nhân nhìn nàng một cái rồi ngừng tiếng đàn, tựa hồ trong lòng hắn cũng đang muốn vậy, chậm rãi đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống. Dung mạo của bạch y nhân thật tuấn tú, khí độ bất phàm, quả là một trang mỹ nam tử phong lưu phóng khoáng, nhưng Đắc Kỷ vẫn thập phần thất vọng, khuân mặt nam tử kia đã lại biến hóa, trở thành một khuân mặt bình thường, trên má còn có một vết sẹo mờ. Đắc Kỷ vừa mừng vừa sợ, vội tiến lên đón nhưng dung mạo người kia lại thay đổi, lần này biến thành khuân mặt oai hùng của thiên tử, đang hết sức giận dữ nhìn nàng.
Đắc Kỷ chợt cả kinh, hô lên một tiếng, xoay người ngồi dậy mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mộng. Vị thiên tử vốn vừa mất tích trong giấc mơ đang quan tâm nhìn nàng, thay nàng lau đi lớp mồ hôi vừa tuôn trên trán và hỏi :"Đắc Kỷ, nàng gặp ác mộng sao?"
Đắc Kỷ thở dốc một hồi, thấy vẻ quan tâm trong mắt Trương Tử Tinh, lòng chợt cảm thấy khó xử nhưng vẫn mỉm cười nói :"Đa tạ phu quân quan tâm, vừa rồi thần thiếp gặp phải một quái mộng, cũng may mà tỉnh lại kịp."
„Ngự thê, có lẽ thân thể nàng không khỏe. Hay là để phu quân bắt mạch cho nàng đi?" Trương Tử Tinh cầm tay xem mạch Đắc Kỷ một lúc rồi bịa chuyện :"Mạch tượng rất gấp, có lẽ gần đây tâm thần bất ổn, buổi tối mộng nhiều, thậm chí ban ngày cũng thấy ảo giác."
Đắc Kỷ cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này thực có chút dị thường, cụ thể là cái gì thì nàng không thể nói rõ, nghe hắn chẩn bệnh như thế quả thực giống như có chút bệnh nên không ngừng gật đầu. Trương Tử Tinh lại nói :"Ngày suy nghĩ nhiều thì đêm lắm mộng. Chỉ có biết được căn nguyên thì mới trị bệnh tận gốc được, vừa rồi trong mộng nàng rốt cuộc thấy điều gì mà khiến mạch tượng gấp như vậy ?"
Đắc Kỷ đương nhiên không thể nói ra sự thật, chuyện Trích tinh lâu còn được chứ việc mơ đến mả Hiên Viên cùng Tiêu dao tử tuyệt không thể nhắc đến, nàng liền lập tức nói rằng không nhớ rõ. Trương Tử Tinh thử vài lần mà không có kết quả sau đó cũng không hỏi nhiều, để tránh Đắc Kỷ khả nghi, chỉ viết một đơn thuốc tĩnh tâm an thần cho ngự y điều chế.
Đắc Kỷ mặc dù được Trương Tử Tinh giải thích nhưng nhớ lại cảm giác chân thực trong giấc mộng mà lòng mơ hồ vẫn thấy bất thường : chẳng lẽ tu luyện Thiên yêu bí thuật có vấn đề gì? Thậm chí tạo thành ảo giác chăng?
Trương Tử Tinh thấy Đắc Kỷ vẫn còn chút suy tư, cố tình chuyển hướng suy nghĩ của nàng, nói :"Đắc Kỷ, còn nhớ nàng từng nói với ta quốc trượng Tô Hộ đã hối lỗi sửa sai, ngày đêm vì đại thương xuất lực. Hôm nay Bắc bá hầu Sùng hầu hổ đã chết, bắc địa lại có quỷ phương chi loạn. Rất cần một người tài cán đáng tin có thể trấn thủ bắc địa, chúng ta cũng có thể an tâm ở Triều ca hưởng lạc. Ta muốn trọng dụng quốc trượng, điều tới bắc địa thống lĩnh chư hầu, ái thê nghĩ thế nào?"
Ánh mắt Đắc Kỷ sáng lên,. Quả nhiên chuyển sự chú ý đến gần, nàng vốn có được ký ức của Tô Đắc Kỷ, sau đó từng tiếp xúc cùng Tô Hộ nên dĩ nhiên cũng biết được dã tâm của phụ thân. Tô Hộ cũng từng nhiều lần yêu cầu con nói ngọt trước mặt thiên tử nhưng Đắc Kỷ chỉ nhận lời để đấy. Hôm nay nghe thiên tử nói đến chuyện này không khỏi mắt sáng ngời : nếu để Tô Hộ lên làm Bắc bá hầu thì địa vị hoàng hậu của nàng lại càng thêm vững vàng, lại thêm dã tâm của Tô Hộ không nhỏ, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ có thể trở thành một trong những lực lượng lật đổ Đại thương.
Đắc Kỷ hiện đã làm hoàng hậu Đại thương nhưng đối với nàng mà nói vinh hoa phú quý cùng quyền thế đã không còn sức hấp dẫn. Song đối với mối chân tình của thiên tử với nàng lại càng ngày càng khiến lòng nàng nặng nề, mỗi lần tính mưu phản thì tâm lại càng bứt rứt. Tâm nguyện lớn nhất của nàng hiện nay chỉ là mong sao sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương rồi rời khỏi chốn thâm cung chán ghét. Đương nhiên, sâu trong nội tâm Đắc Kỷ còn có một hy vọng nho nhỏ xa vời, đó chính là tình cảm với Tiêu dao tử. Mặc dù giữa hai người đã trở mặt thành thù, mặc dù mong ước cực kỳ xa vời nhưng rốt cục vẫn không có hoàn toàn dập tắt.
Đắc Kỷ vừa lộ ra vẻ vui mừng đã chợt đổi thành buồn bã :"Phu quân…, không, bệ hạ không so đo chuyện cũ mà tín nhiệm phụ thân thần thiếp như vậy vốn là hạnh phúc của thần, thế nhưng phụ thân thần từng lầm tin lời người, phạm phải phản nghịch đại tội, may được bệ hạ rộng lượng khoan thứ, hôm nay nếu được cai quản bắc địa chỉ e đại thần trong triều có điều dị nghị, ngay cả thần thiếp sự rằng cũng sẽ dèm pha…."
Đây chính là kế sách lạt mềm buột chặt của nàng, với tính cách ngày thường của thiên tử vốn không thèm để ý đến dị nghị liền lập tức giáng chỉ, phong Tô Hộ làm Bắc bá hầu. Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Đắc Kỷ, thiên tử chợt trầm tư một hồi rồi nói :"Tô hộ là thân phụ của hoàng hậu, quả nhân cũng không có gì nghi ngờ, sao có thể để ý tới chuyện cũ? Có điều suy nghĩ của ngự thê cũng rất chu đáo, đã vậy, chức Bắc bá hầu sẽ tạm thời để trống, phong thêm vài người tới bắc địa, đợi quốc trượng tới bắc địa một thời gian rồi sẽ danh chính ngôn thuận phong sau, đến lúc đó tất sẽ không ai phản đối nữa."
Đắc Kỷ không ngờ xảo quá lại hóa vụng, hận không thể tự tát mồm mình vài cái, nhưng không chỉ có mình Đắc Kỷ là tự cho mình thông minh mà vốn Trương Tử Tinh cũng thực sự đã nghĩ đén chuyện phong Tô hộ làm Bắc bá hầu. Với tính cách của Trương Tử Tinh sao có thể tín nhiệm Tô hộ như vậy ?
Thế nhưng Tô hộ nhất định phải dùng, hơn nữa còn phải trọng dụng. Bắc địa Đại thương có một ý nghĩa chiến lược cực kỳ trọng yếu trong kế hoạch nghịch thiên của Trương Tử Tinh. Trên thực tế hắn đã sắp xếp tính toán cho bắc địa từ rất lâu rồi.
Mấy ngày sau, Trương Tử Tinh quả nhiên tuyên bố một quyết định trọng yếu trên triều : cha con cựu Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ làm nhiều điều bất nghĩa, bị Tây bá hầu Cơ phát thảo phạt bỏ mình, khiến bắc địa vô chủ. Nay phong quốc trượng Tô Hộ cùng Tào châu hầu Sùng Hắc Hổ làm tả hữu Định bắc hầu, cùng giúp đỡ thái sư Văn Trọng và Phương Bật đẩy lùi quỷ phương dị tộc.
Quyết định này vừa ra đại thần trong triều nhất thời kịch liệt phản ứng, với Mai Bá, Triệu Khải dẫn đầu kiên quyết phản đối. Người to gan như Dương Nhậm càng không tiếc liều chết can gián, nói rằng Sùng Hắc Hổ thí huynh cầu sinh, là người bất nhân, bất nghĩa, mà Tô Hộ lại càng có tội phản nghịch trước đây, tuyệt đối không thể vì con gái làm hoàng hậu mà được trọng dụng như vậy, bằng không sau này lại phản bội thì sẽ hối không kịp.
Dương Nhậm càng nói càng kích động, tối hậu còn nói thiên tử tuyệt đối không thể vì một nữ tử mà bỏ xã tắc, lời can gián quá mạnh mẽ, gan lớn tận trời khiến các đại thần đều líu lưỡi. Trương Tử Tinh nghe vậy giận dữ, hạ lệnh đuổi Dương Nhậm khỏi cung, lập tức hành hình, nhưng sau được quần thần khổ khuyên mới tha tội chết, nhưng bãi chức thượng đại phu, còn chém đi một tay đuổi ra ngoài Triều ca. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chúng thần thấy thiên tử nổi giận, tiếng tranh luận nhất thời nhỏ xuống. Lúc này Trương Tử Tinh lại hỏi ý kiến Phí Trọng. Vốn Phí trọng không dám lên tiếng nhưng thấy thiên tử gọi đích danh đành bất đắc dĩ mở miệng, nói bắc địa quỷ phương tác loạn nên xác thực cần người chủ trì đại cục, nhưng cũng kiến nghị thiên tử cần cẩn thận chọn người tin cậy. Tốt nhất là để Tô hộ, Sùng hắc hổ cùng cai quản, đồng thời quy định trong một thời hạn nhất định ai làm được công lao lớn nhất, được dân chúng kính yêu thì người đó sẽ chính thức trở thành Bắc bá hầu, cùng vị Định bắc hầu kia cai quản hai trăm chư hầu bắc địa.
Cạnh tranh lẫn nhau? Lời Phí trọng cũng không phải Trương Tử Tinh chưa từng nghĩ đến nhưng không ngờ gã mập lại có chủ ý như vậy, Trương Tử Tinh liền đánh giá Phí trọng với con mắt khác xưa. Chúng thần đối với đề nghị của Phí trọng cũng cảm thấy mới lạ, bắt đầu nghị luận đồng thời nhiều người còn tỏ ra khá tán thưởng. Phí trọng thấy thế không khỏi thầm đắc ý.
Trương Tử Tinh suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục lộ ra sắc mặt vui mừng, nói rằng :"Nếu vậy,…quả nhân sẽ phong ngươi làm Định bắc hầu, cùng hai vị Định bắc hầu kia cai quản bắc địa, trong ba năm nếu ngươi có thể lập được đại công thì quả nhân sẽ chính thức phong ngươi làm Bắc bá hầu!"
Phí trọng nghe vậy giật mình, vẻ tươi cười đắc ý nhất thời đọng lại--- phản ứng đầu tiên của gã mập không phải vui vẻ mà là sợ!
/492
|