Lúc này Sầm Niệm cũng nhìn thấy cách ăn mặc hôm nay của Úc Tiện khác với thường ngày, đội mũ nồi tăng thêm phần nổi bật, thậm chí còn đẹp đẽ và điển trai hơn.
Cô đoán là vì hôm nay Sầm Niệm ra sân bay, dù sao thì các minh tinh đều luôn bận tâm đến việc ăn mặc khi ra sân bay.
“Hôm nay cậu như vậy rất tuấn tú.” Sầm Niệm khen không chút keo kiệt nào.
Bỗng dưng hai tai Úc Tiện đỏ lên, cậu kéo hành lý chạy về: “Chờ em thu xếp hành lý xong lại đến tìm chị!”
Sầm Niệm cong môi cười rồi lập tức đóng cửa đi tới phòng bếp.
Cô lấy trái cây mua ngày hôm qua ra, bắt đầu cắt trái cây chờ Úc Tiện đến ăn.
Một lúc sau chuông cửa vang lên.
Sầm Niệm mở cửa, chỉ thấy Úc Tiện thần thần bí bí giấu quà tặng ở sau lưng.
“Chị có muốn đoán xem em mua cái gì không?” Úc Tiện vừa đi vào vừa hỏi.
Sầm Niệm híp mắt cười: “Không đoán, dù sao lát nữa cậu cũng sẽ lấy ra cho tôi thôi.”
Úc Tiện bất mãn mím khóe môi: “Chị cố ý.”
“Ăn trái cây không?” Sầm Niệm đưa nĩa trái cây, “Tôi vừa mới cắt.”
Vừa thấy đây là chuẩn bị cho mình Úc Tiện lập tức ăn một miếng: “Ngọt lắm.”
Sầm Niệm để cả dĩa trái cây trước mặt Úc Tiện, chỉ vào cái túi không tính là lớn lắm đoán: “Là mấy thứ trang sức linh tinh à?’
Cái tay cầm nĩa của Úc Tiện dừng lại một chút, cậu ảo não nhìn Sầm Niệm: “Sao chị đoán đúng hay thế.”
Sầm Niệm dở khóc dở cười: “Là cậu bảo tôi đoán mà, tôi không đoán cậu không vui, đoán đúng rồi cậu cũng không vui.
“Vậy chị nhìn xem có thích hay không.” Úc Tiện đẩy quà đến trước mặt cô, “Đây là cửa tiệm của bạn chị dâu mở, em thấy bọn chị dâu đều đeo, trông cũng khá ưa nhìn, em nghĩ chắc chắn nó sẽ phù hợp với chị.”
Sầm Niệm ngớ ra hai giây rồi từ từ mở ra, bên trong là ba đôi khuyên tai, kiểu dáng khác nhau nhưng đều rất đẹp.
“Nghe nói là mẫu mới nên em mua luôn.” Úc Tiện cười, “Bình thường em thấy chị cũng đeo khuyên tai nên mới chọn ra ba cái này.”
Sầm Niệm nhìn khuyên tai, thật lâu sau mới hoàn hồn, cô cảm ơn Úc Tiện: “Tôi rất thích, cảm ơn cậu.”
“Chị có muốn thử không?” Úc Tiện nói.
Sầm Niệm do dự vài giây, sau đó cầm lên một đôi khuyên tai trong đó, chuẩn bị thay khuyên tai.
Lỗ xỏ tai của cô rất nhỏ, mỗi lần mang khuyên tai đều phải nhìn chằm chằm vào gương nếu không sẽ không tìm thấy.
“Để em giúp chị.” Úc Tiện trực tiếp di chuyển từ cuối ghế sô pha đến bên cạnh Sầm Niệm, nhân tiện lấy đôi khuyên tai từ tay cô.
Sự tiếp cận đột ngột của Úc Tiện khiến Sầm Niệm vốn đang bình tĩnh lộ rõ vẻ căng thẳng. Rõ ràng là mắt cậu đang nhìn vào tai cô, nhưng không biết tại sao khuôn mặt của Sầm Niệm lại nóng như lửa.
Lúc này, dái tai của Sầm Niệm bị Úc Tiện nhẹ nhàng cầm lấy, cảm giác tê dại như điện giật chạy khắp cơ thể khiến tim cô đập dữ dội.
Cô đã cố gắng ổn định, nhưng hình như Úc Tiện cố tình không buông tha cho cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Sao em vừa chạm vào lỗ tai chị lại đỏ như thế.”
Sầm Niệm cảm nhận được hành động của Úc Tiện khi giúp cô xỏ khuyên tai qua lỗ tai, động tác cẩn thận đến mức khiến tim cô đập nhanh. Cô nhắm mắt nói: “Để tôi tự làm đi.”
Còn tiếp tục như vậy nữa cô không thể đảm bảo rằng cô sẽ trực tiếp xấu hổ vì đỏ mặt hay không.
Nhưng vừa dứt lời thì Úc Tiện đã lấy khuyên tai giúp cô đeo bên tai còn lại, ở góc độ này hai người càng gần nhau hơn, có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nhau.
Trái tim của Sầm Niệm ngay lập tức rối loạn.
Úc Tiện khẽ cong môi, rõ ràng cậu có thể đeo khuyên tai nhanh hơn nhưng cậu phải làm chậm lại.
“Được, được không?” Sầm Niệm không dám nhìn cậu nên đành phải hỏi.
Úc Tiện ngồi thẳng lên một lần nữa, sau đó cười nói: “Đẹp lắm, nhìn đẹp lắm, chị có muốn soi gương xem không?”
Sầm Niệm vừa muốn kiếm cớ đi hạ nhiệt cho lỗ tai và hai má, vội vàng đứng dậy: “Vậy cậu ăn trái cây trước đi, tôi đi xem thử có đẹp không.”
Vào tới nhà vệ sinh, Sầm Niệm nhìn thấy lỗ tai đỏ như máu của mình còn chưa hạ nhiệt, hai má vẫn còn nóng hừng hực….
Cô chán nản nhìn người trong gương, cảm thấy bản thân mình không được thua kém!
Lần nữa đi ra Sầm Niệm đã khôi phục sự lạnh nhạt.
Úc Tiện quay đầu nhìn lại, hướng về phía Sầm Niệm cười ngọt ngào: “Chị thích không? Nếu thích thì sau này có kiểu mới em đều mua cho chị.”
“Không cần, tôi sẽ tự mua.” Sầm Niệm lắc đầu từ chối.
Úc Tiện chỉ trái cây trên bàn: “Cho nên đây là quà đáp lễ của chị cho em đúng không?”
Sầm Niệm cười khẽ: “Nếu cái này mà coi như quà đáp lễ thì không phải là tôi chiếm tiện nghi của cậu à.”
Úc Tiện thấp giọng than thở: “Thật ra em rất muốn chị chiếm tiện nghi của em.”
Sầm Niệm không nghe được Úc Tiện đang nói gì, cô nhìn thời gian rồi nói: “Nếu không thì buổi tối cậu ở đây ăn cơm đi, tôi nấu thêm phần của một người nữa cũng không khó khăn gì.”
Vẻ mặt Úc Tiện lập tức hớn hở: “Em nhất định rất nguyện ý luôn.”
____________
Cuối tháng mười một, nhiệt độ của Định Hải dần dần hạ xuống.
Trong khoảng thời gian này vì công việc mà Sầm Niệm cũng ít khi ra ngoài, lúc ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo len cardigan mỏng nên cũng bị sốc nhiệt độ.
Vào cuối năm, Úc Tiện có một số lễ trao giải nên cơ hội gặp gỡ của họ đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ là mỗi ngày Úc Tiện đều gửi tin nhắn cho cô trong lúc rảnh rỗi, nói chuyện phiếm, không hề yên tĩnh tí nào.
“Sao cậu lại ra ngoài với ít quần áo như vậy?” Doãn Sơ Hạ cau mày khi thấy cô chỉ mặc một chiếc áo len dài tay và một chiếc áo len cardigan.
“Sầm Niệm cười bất đắc dĩ: “Lúc ra ngoài không xem thời tiết, không biết nhiệt độ bây giờ lại thấp như vậy. Quả nhiên mùa đông vô cùng đáng ghét.
“Biết là cậu ghét mùa đông rồi, nhưng cũng không có cách nào chống lại nó cả.” Doãn Sơ Hạ cười cười: “Bánh sinh nhật của cậu đã xong rồi, cậu vào phòng trước đi, tớ đi lấy bánh ngọt rồi qua ngay.”
Sầm Niệm than nhẹ một tiếng, không nghĩ tới nhanh như thế đã tới sinh nhật của cô rồi, mà trước giờ người luôn nhớ kỹ sinh nhật của cô chỉ có một người là Doãn Sơ Hạ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại mở tin nhắn ra, Chu Cầm Phương và Sầm Lâm vẫn im lặng giống như năm trước.
Cô không nên mong chờ gì.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~” Doãn Sơ Hạ bưng bánh kem có cắm nến đi vào, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Sầm Niệm cong môi cười, thổi tắt nến, “Sơ Hạ, cảm ơn cậu.”
“Cậu nếm thử đi, bánh kem này là đích thân tớ làm đấy, khách hàng đã thử qua đều nói là ngon lắm.” Doãn Sơ Hạ đặt bánh kem trước mặt cô, lập tức cười nói: “Cậu cũng đừng cảm động, chờ đến lúc sinh nhật tớ tớ sẽ đòi lại gấp bội.”
Sầm Niệm cười khẽ: “Cậu muốn cái gì tớ đều mua cho cậu.”
Sau đó cô ăn thử một miếng bánh kem, hương vị mềm mại ngọt ngào dường như có ma lực làm người ta cảm thấy tốt hơn.”
“Thế nào? Thế nào?” Doãn Sơ Hạ bên cạnh cô mong đợi hỏi.
Sầm Niệm cố ý chọc tức, cô im lặng vài giây mới chậm rì rì mở miệng: “Hương vị….Ngon lắm! Là bánh kem ngon nhất mà tớ từng ăn!”
Doãn Sơ Hạ vỗ ngực oán trách: “Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu nói là không thể ăn nổi.”
“Cậu làm sao lại không ăn.” Sầm Niệm nói xong lại ăn một miếng: “Tớ phải ăn nhiều một chút.”
Sầm Niệm nhìn thấy Sầm Niệm đang ăn bánh thì thần bí lấy chiếc áo khoác màu xanh nhạt ra từ trong một chiếc túi giấy: “Tớ cảm thấy nó sẽ tôn nhan sắc của cậu nên lập tức mua, không nghĩ tới hôm nay vừa hay cậu lại mặc ít như vậy, cậu mau mặc cho tớ xem xem.”
Sầm Niệm cởi áo len cardigan ra, sau đó mặc áo khoác màu xanh nhạt vào, làn da vốn trắng nõn nay càng thêm sáng hơn.
Doãn Sơ Hạ thốt lên: “Tớ biết ngay là nó rất hợp với cậu mà.”
Sầm Niệm sờ chất vải đã biết cái này không rẻ, cô cười híp mắt: “Sơ Hạ, cảm ơn quà sinh nhật của cậu.”
“Nói cảm ơn với tớ làm gì.” Doãn Sơ Hạ cười tít mắt, nhưng vẻ mặt cô lại lập tức do dự: “Cô chú bọn họ….”
“Làm sao nhớ rõ sinh nhật tớ được.” Sầm Niệm cười, “Cậu cũng biết bọn họ bận muốn chết.”
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ họ nhớ đến sinh nhật của cô.
___________
Sinh nhật của Sầm Niệm là vào ngày mai, nhưng vào ngày mai Doãn Sơ Hạ nhận một đơn đặt hàng nhóm, vì vậy nên cô ấy tổ chức sinh nhật cho cô vào hôm nay.
Hầu như hàng năm Doãn Sơ Hạ đều dành một ngày cho ngày sinh của Sầm Niệm.
Sầm Niệm và Doãn Sơ Hạ cùng nhau đi mua sắm và ăn cơm, sau khi trở về nhà thì đã mười giờ tối, cô mệt mỏi xoa xoa lông mày rồi đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong Hứa Lập Thành bên kia gọi điện thoại đến, hai người cùng nhau hàn huyên vài vấn đề kịch bản.
Chờ đến khi kết thúc đã gần mười hai giờ.
Sầm Niệm đứng ở ban công, nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ở hồ Định Sơn đến xuất thần.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa không gian im lặng cũng kéo suy nghĩ của Sầm Niệm lại.
Cô quay vào phòng khách lấy điện thoại, thấy bên trên là tên Úc Tiện.
“Lúc này hẳn là cậu đang ngủ đi?” Sầm Niệm nhận điện thoại liền nghi ngờ, cô biết Úc Tiện đang ở thành phố Tân, nhưng giờ này cũng nên ngủ rồi.
Úc Tiện cười trong điện thoại, “Ngủ không được nên muốn gọi tâm sự với chị.”
“Nhưng mà tôi muốn đi ngủ.” Sầm Niệm bất đắc dĩ mở miệng.
Úc Tiện khẽ thở dài một hơi: “Vậy tiếc ghê.”
Sầm Niệm suy nghĩ một chút; “Có thể nói chuyện với cậu năm phút.”
Tiếng cười của Úc Tiện vang lên lần thứ hai: “Năm phút có ít quá không?”
“Đừng có được một tất lại tiến thêm một bước.” Sầm Niệm cố ý dùng giọng điệu nghiêm khắc cảnh cáo cậu.
“Chị.” Úc Tiện vẫn mỉm cười như trước: “Em mua trên mạng một món đồ, chị có thể ra cửa nhìn xem có phải đồ đến rồi không.”
Sầm Niệm nhìn đồng hồ sắp chỉ mười hai giờ, “Bây giờ? Bây giờ có ai giao hàng cho cậu? Làm sao lên đây được?”
“Chị nhìn giúp em thôi.” Úc Tiện bán manh, “Nói không chừng đã giao từ lâu rồi, bây giờ em không về được, nếu để ở cửa bị người ta lấy mất thì sao.”
Sầm Niệm bị Úc Tiện làm nũng đến mềm lòng, cảm thấy người này đúng là biết lợi dụng ưu thế của mình ghê.”
“Được được được, tôi ra ngoài xem giúp cậu.” Cô bất đắc dĩ đồng ý.
Điện thoại không ngắt, Sầm Niệm còn nói vài câu rồi mở cửa ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa cô lập tức tới cửa nhà Úc Tiện, chỗ đó trống rỗng không có gì hết.
“Úc Tiện, không phải cậu cố ý đùa tôi đấy chứ, ở đây làm gì có đồ gì đó đâu.” Sầm Niệm tức giận với cái điện thoại.
“Thật sự không có à?”
Nghe câu nói đó thân mình Sầm Niệm cứng đờ, bởi vì âm thanh này không chỉ truyền ra từ điện thoại mà còn truyền đến từ sau lưng cô.
“Vậy chị quay đầu lại nhìn xem, có lẽ có đấy.” Âm thanh Úc Tiện lại vang lên.
Sầm Niệm chậm rãi quay lại lập tức thấy Úc Tiện đứng sau cô, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
“Cậu…” Sầm Niệm nhất thời hoảng hốt, khiếp sợ đến không biết nói gì.
Lúc này Úc Tiện nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Năm, bốn, ba, hai, một.”
Cậu mở mắt cười: “Chị ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Hai mắt Sầm Niệm mở ta, nhìn cậu không thể tin được: “Sao cậu biết sinh nhật của tôi.”
“Chỉ cần có tâm trì tìm hiểu một chút là biết thôi.” Úc Tiện cong môi cười: “Chị ơi, em có phải là người đầu tiên nói sinh nhật vui vẻ với chị không.”
Sầm Niệm hít vào một hơi, tận lực ổn định tâm trạng của mình rồi lại không tự giác mà nhìn Úc Tiện, “Không phải cậu ở thành phố Tân à? Sao lại….”
“Gấp gáp trở về suốt đêm, chị có ngạc nhiên vui mừng không?” Úc Tiện cười hỏi.
Sầm Niệm nhớ tới lời nói trong điện thoại vừa rồi, nháy mắt hiểu được, “Cho nên cậu bảo tôi đi ra cũng không phải là có quà gì ở cửa đúng không?”
Úc Tiện nháy mắt: “Có nha.”
“Đâu?”
Cậu chỉ chính mình.
Lúc này Sầm Niệm mới chú ý tới trên cười Úc Tiện còn có một cái nơ nhỏ hình con bướm.
Úc Tiện cười: “Quà ở đây nè.”
Cô đoán là vì hôm nay Sầm Niệm ra sân bay, dù sao thì các minh tinh đều luôn bận tâm đến việc ăn mặc khi ra sân bay.
“Hôm nay cậu như vậy rất tuấn tú.” Sầm Niệm khen không chút keo kiệt nào.
Bỗng dưng hai tai Úc Tiện đỏ lên, cậu kéo hành lý chạy về: “Chờ em thu xếp hành lý xong lại đến tìm chị!”
Sầm Niệm cong môi cười rồi lập tức đóng cửa đi tới phòng bếp.
Cô lấy trái cây mua ngày hôm qua ra, bắt đầu cắt trái cây chờ Úc Tiện đến ăn.
Một lúc sau chuông cửa vang lên.
Sầm Niệm mở cửa, chỉ thấy Úc Tiện thần thần bí bí giấu quà tặng ở sau lưng.
“Chị có muốn đoán xem em mua cái gì không?” Úc Tiện vừa đi vào vừa hỏi.
Sầm Niệm híp mắt cười: “Không đoán, dù sao lát nữa cậu cũng sẽ lấy ra cho tôi thôi.”
Úc Tiện bất mãn mím khóe môi: “Chị cố ý.”
“Ăn trái cây không?” Sầm Niệm đưa nĩa trái cây, “Tôi vừa mới cắt.”
Vừa thấy đây là chuẩn bị cho mình Úc Tiện lập tức ăn một miếng: “Ngọt lắm.”
Sầm Niệm để cả dĩa trái cây trước mặt Úc Tiện, chỉ vào cái túi không tính là lớn lắm đoán: “Là mấy thứ trang sức linh tinh à?’
Cái tay cầm nĩa của Úc Tiện dừng lại một chút, cậu ảo não nhìn Sầm Niệm: “Sao chị đoán đúng hay thế.”
Sầm Niệm dở khóc dở cười: “Là cậu bảo tôi đoán mà, tôi không đoán cậu không vui, đoán đúng rồi cậu cũng không vui.
“Vậy chị nhìn xem có thích hay không.” Úc Tiện đẩy quà đến trước mặt cô, “Đây là cửa tiệm của bạn chị dâu mở, em thấy bọn chị dâu đều đeo, trông cũng khá ưa nhìn, em nghĩ chắc chắn nó sẽ phù hợp với chị.”
Sầm Niệm ngớ ra hai giây rồi từ từ mở ra, bên trong là ba đôi khuyên tai, kiểu dáng khác nhau nhưng đều rất đẹp.
“Nghe nói là mẫu mới nên em mua luôn.” Úc Tiện cười, “Bình thường em thấy chị cũng đeo khuyên tai nên mới chọn ra ba cái này.”
Sầm Niệm nhìn khuyên tai, thật lâu sau mới hoàn hồn, cô cảm ơn Úc Tiện: “Tôi rất thích, cảm ơn cậu.”
“Chị có muốn thử không?” Úc Tiện nói.
Sầm Niệm do dự vài giây, sau đó cầm lên một đôi khuyên tai trong đó, chuẩn bị thay khuyên tai.
Lỗ xỏ tai của cô rất nhỏ, mỗi lần mang khuyên tai đều phải nhìn chằm chằm vào gương nếu không sẽ không tìm thấy.
“Để em giúp chị.” Úc Tiện trực tiếp di chuyển từ cuối ghế sô pha đến bên cạnh Sầm Niệm, nhân tiện lấy đôi khuyên tai từ tay cô.
Sự tiếp cận đột ngột của Úc Tiện khiến Sầm Niệm vốn đang bình tĩnh lộ rõ vẻ căng thẳng. Rõ ràng là mắt cậu đang nhìn vào tai cô, nhưng không biết tại sao khuôn mặt của Sầm Niệm lại nóng như lửa.
Lúc này, dái tai của Sầm Niệm bị Úc Tiện nhẹ nhàng cầm lấy, cảm giác tê dại như điện giật chạy khắp cơ thể khiến tim cô đập dữ dội.
Cô đã cố gắng ổn định, nhưng hình như Úc Tiện cố tình không buông tha cho cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Sao em vừa chạm vào lỗ tai chị lại đỏ như thế.”
Sầm Niệm cảm nhận được hành động của Úc Tiện khi giúp cô xỏ khuyên tai qua lỗ tai, động tác cẩn thận đến mức khiến tim cô đập nhanh. Cô nhắm mắt nói: “Để tôi tự làm đi.”
Còn tiếp tục như vậy nữa cô không thể đảm bảo rằng cô sẽ trực tiếp xấu hổ vì đỏ mặt hay không.
Nhưng vừa dứt lời thì Úc Tiện đã lấy khuyên tai giúp cô đeo bên tai còn lại, ở góc độ này hai người càng gần nhau hơn, có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nhau.
Trái tim của Sầm Niệm ngay lập tức rối loạn.
Úc Tiện khẽ cong môi, rõ ràng cậu có thể đeo khuyên tai nhanh hơn nhưng cậu phải làm chậm lại.
“Được, được không?” Sầm Niệm không dám nhìn cậu nên đành phải hỏi.
Úc Tiện ngồi thẳng lên một lần nữa, sau đó cười nói: “Đẹp lắm, nhìn đẹp lắm, chị có muốn soi gương xem không?”
Sầm Niệm vừa muốn kiếm cớ đi hạ nhiệt cho lỗ tai và hai má, vội vàng đứng dậy: “Vậy cậu ăn trái cây trước đi, tôi đi xem thử có đẹp không.”
Vào tới nhà vệ sinh, Sầm Niệm nhìn thấy lỗ tai đỏ như máu của mình còn chưa hạ nhiệt, hai má vẫn còn nóng hừng hực….
Cô chán nản nhìn người trong gương, cảm thấy bản thân mình không được thua kém!
Lần nữa đi ra Sầm Niệm đã khôi phục sự lạnh nhạt.
Úc Tiện quay đầu nhìn lại, hướng về phía Sầm Niệm cười ngọt ngào: “Chị thích không? Nếu thích thì sau này có kiểu mới em đều mua cho chị.”
“Không cần, tôi sẽ tự mua.” Sầm Niệm lắc đầu từ chối.
Úc Tiện chỉ trái cây trên bàn: “Cho nên đây là quà đáp lễ của chị cho em đúng không?”
Sầm Niệm cười khẽ: “Nếu cái này mà coi như quà đáp lễ thì không phải là tôi chiếm tiện nghi của cậu à.”
Úc Tiện thấp giọng than thở: “Thật ra em rất muốn chị chiếm tiện nghi của em.”
Sầm Niệm không nghe được Úc Tiện đang nói gì, cô nhìn thời gian rồi nói: “Nếu không thì buổi tối cậu ở đây ăn cơm đi, tôi nấu thêm phần của một người nữa cũng không khó khăn gì.”
Vẻ mặt Úc Tiện lập tức hớn hở: “Em nhất định rất nguyện ý luôn.”
____________
Cuối tháng mười một, nhiệt độ của Định Hải dần dần hạ xuống.
Trong khoảng thời gian này vì công việc mà Sầm Niệm cũng ít khi ra ngoài, lúc ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo len cardigan mỏng nên cũng bị sốc nhiệt độ.
Vào cuối năm, Úc Tiện có một số lễ trao giải nên cơ hội gặp gỡ của họ đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ là mỗi ngày Úc Tiện đều gửi tin nhắn cho cô trong lúc rảnh rỗi, nói chuyện phiếm, không hề yên tĩnh tí nào.
“Sao cậu lại ra ngoài với ít quần áo như vậy?” Doãn Sơ Hạ cau mày khi thấy cô chỉ mặc một chiếc áo len dài tay và một chiếc áo len cardigan.
“Sầm Niệm cười bất đắc dĩ: “Lúc ra ngoài không xem thời tiết, không biết nhiệt độ bây giờ lại thấp như vậy. Quả nhiên mùa đông vô cùng đáng ghét.
“Biết là cậu ghét mùa đông rồi, nhưng cũng không có cách nào chống lại nó cả.” Doãn Sơ Hạ cười cười: “Bánh sinh nhật của cậu đã xong rồi, cậu vào phòng trước đi, tớ đi lấy bánh ngọt rồi qua ngay.”
Sầm Niệm than nhẹ một tiếng, không nghĩ tới nhanh như thế đã tới sinh nhật của cô rồi, mà trước giờ người luôn nhớ kỹ sinh nhật của cô chỉ có một người là Doãn Sơ Hạ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại mở tin nhắn ra, Chu Cầm Phương và Sầm Lâm vẫn im lặng giống như năm trước.
Cô không nên mong chờ gì.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~” Doãn Sơ Hạ bưng bánh kem có cắm nến đi vào, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Sầm Niệm cong môi cười, thổi tắt nến, “Sơ Hạ, cảm ơn cậu.”
“Cậu nếm thử đi, bánh kem này là đích thân tớ làm đấy, khách hàng đã thử qua đều nói là ngon lắm.” Doãn Sơ Hạ đặt bánh kem trước mặt cô, lập tức cười nói: “Cậu cũng đừng cảm động, chờ đến lúc sinh nhật tớ tớ sẽ đòi lại gấp bội.”
Sầm Niệm cười khẽ: “Cậu muốn cái gì tớ đều mua cho cậu.”
Sau đó cô ăn thử một miếng bánh kem, hương vị mềm mại ngọt ngào dường như có ma lực làm người ta cảm thấy tốt hơn.”
“Thế nào? Thế nào?” Doãn Sơ Hạ bên cạnh cô mong đợi hỏi.
Sầm Niệm cố ý chọc tức, cô im lặng vài giây mới chậm rì rì mở miệng: “Hương vị….Ngon lắm! Là bánh kem ngon nhất mà tớ từng ăn!”
Doãn Sơ Hạ vỗ ngực oán trách: “Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu nói là không thể ăn nổi.”
“Cậu làm sao lại không ăn.” Sầm Niệm nói xong lại ăn một miếng: “Tớ phải ăn nhiều một chút.”
Sầm Niệm nhìn thấy Sầm Niệm đang ăn bánh thì thần bí lấy chiếc áo khoác màu xanh nhạt ra từ trong một chiếc túi giấy: “Tớ cảm thấy nó sẽ tôn nhan sắc của cậu nên lập tức mua, không nghĩ tới hôm nay vừa hay cậu lại mặc ít như vậy, cậu mau mặc cho tớ xem xem.”
Sầm Niệm cởi áo len cardigan ra, sau đó mặc áo khoác màu xanh nhạt vào, làn da vốn trắng nõn nay càng thêm sáng hơn.
Doãn Sơ Hạ thốt lên: “Tớ biết ngay là nó rất hợp với cậu mà.”
Sầm Niệm sờ chất vải đã biết cái này không rẻ, cô cười híp mắt: “Sơ Hạ, cảm ơn quà sinh nhật của cậu.”
“Nói cảm ơn với tớ làm gì.” Doãn Sơ Hạ cười tít mắt, nhưng vẻ mặt cô lại lập tức do dự: “Cô chú bọn họ….”
“Làm sao nhớ rõ sinh nhật tớ được.” Sầm Niệm cười, “Cậu cũng biết bọn họ bận muốn chết.”
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ họ nhớ đến sinh nhật của cô.
___________
Sinh nhật của Sầm Niệm là vào ngày mai, nhưng vào ngày mai Doãn Sơ Hạ nhận một đơn đặt hàng nhóm, vì vậy nên cô ấy tổ chức sinh nhật cho cô vào hôm nay.
Hầu như hàng năm Doãn Sơ Hạ đều dành một ngày cho ngày sinh của Sầm Niệm.
Sầm Niệm và Doãn Sơ Hạ cùng nhau đi mua sắm và ăn cơm, sau khi trở về nhà thì đã mười giờ tối, cô mệt mỏi xoa xoa lông mày rồi đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong Hứa Lập Thành bên kia gọi điện thoại đến, hai người cùng nhau hàn huyên vài vấn đề kịch bản.
Chờ đến khi kết thúc đã gần mười hai giờ.
Sầm Niệm đứng ở ban công, nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ở hồ Định Sơn đến xuất thần.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa không gian im lặng cũng kéo suy nghĩ của Sầm Niệm lại.
Cô quay vào phòng khách lấy điện thoại, thấy bên trên là tên Úc Tiện.
“Lúc này hẳn là cậu đang ngủ đi?” Sầm Niệm nhận điện thoại liền nghi ngờ, cô biết Úc Tiện đang ở thành phố Tân, nhưng giờ này cũng nên ngủ rồi.
Úc Tiện cười trong điện thoại, “Ngủ không được nên muốn gọi tâm sự với chị.”
“Nhưng mà tôi muốn đi ngủ.” Sầm Niệm bất đắc dĩ mở miệng.
Úc Tiện khẽ thở dài một hơi: “Vậy tiếc ghê.”
Sầm Niệm suy nghĩ một chút; “Có thể nói chuyện với cậu năm phút.”
Tiếng cười của Úc Tiện vang lên lần thứ hai: “Năm phút có ít quá không?”
“Đừng có được một tất lại tiến thêm một bước.” Sầm Niệm cố ý dùng giọng điệu nghiêm khắc cảnh cáo cậu.
“Chị.” Úc Tiện vẫn mỉm cười như trước: “Em mua trên mạng một món đồ, chị có thể ra cửa nhìn xem có phải đồ đến rồi không.”
Sầm Niệm nhìn đồng hồ sắp chỉ mười hai giờ, “Bây giờ? Bây giờ có ai giao hàng cho cậu? Làm sao lên đây được?”
“Chị nhìn giúp em thôi.” Úc Tiện bán manh, “Nói không chừng đã giao từ lâu rồi, bây giờ em không về được, nếu để ở cửa bị người ta lấy mất thì sao.”
Sầm Niệm bị Úc Tiện làm nũng đến mềm lòng, cảm thấy người này đúng là biết lợi dụng ưu thế của mình ghê.”
“Được được được, tôi ra ngoài xem giúp cậu.” Cô bất đắc dĩ đồng ý.
Điện thoại không ngắt, Sầm Niệm còn nói vài câu rồi mở cửa ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa cô lập tức tới cửa nhà Úc Tiện, chỗ đó trống rỗng không có gì hết.
“Úc Tiện, không phải cậu cố ý đùa tôi đấy chứ, ở đây làm gì có đồ gì đó đâu.” Sầm Niệm tức giận với cái điện thoại.
“Thật sự không có à?”
Nghe câu nói đó thân mình Sầm Niệm cứng đờ, bởi vì âm thanh này không chỉ truyền ra từ điện thoại mà còn truyền đến từ sau lưng cô.
“Vậy chị quay đầu lại nhìn xem, có lẽ có đấy.” Âm thanh Úc Tiện lại vang lên.
Sầm Niệm chậm rãi quay lại lập tức thấy Úc Tiện đứng sau cô, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
“Cậu…” Sầm Niệm nhất thời hoảng hốt, khiếp sợ đến không biết nói gì.
Lúc này Úc Tiện nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Năm, bốn, ba, hai, một.”
Cậu mở mắt cười: “Chị ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Hai mắt Sầm Niệm mở ta, nhìn cậu không thể tin được: “Sao cậu biết sinh nhật của tôi.”
“Chỉ cần có tâm trì tìm hiểu một chút là biết thôi.” Úc Tiện cong môi cười: “Chị ơi, em có phải là người đầu tiên nói sinh nhật vui vẻ với chị không.”
Sầm Niệm hít vào một hơi, tận lực ổn định tâm trạng của mình rồi lại không tự giác mà nhìn Úc Tiện, “Không phải cậu ở thành phố Tân à? Sao lại….”
“Gấp gáp trở về suốt đêm, chị có ngạc nhiên vui mừng không?” Úc Tiện cười hỏi.
Sầm Niệm nhớ tới lời nói trong điện thoại vừa rồi, nháy mắt hiểu được, “Cho nên cậu bảo tôi đi ra cũng không phải là có quà gì ở cửa đúng không?”
Úc Tiện nháy mắt: “Có nha.”
“Đâu?”
Cậu chỉ chính mình.
Lúc này Sầm Niệm mới chú ý tới trên cười Úc Tiện còn có một cái nơ nhỏ hình con bướm.
Úc Tiện cười: “Quà ở đây nè.”
/17
|