Thấy cô gái đó bỏ đi trong hoảng loạn, Anna như phát hiện ra điều gì đó liền kiếm cớ có việc rời khỏi cuộc trò chuyện của những người hầu đuổi theo cô gái kia.
Anna nhanh chóng đuổi kịp và kéo cô ả vào một góc khuất. Lúc này mới phát hiện ánh mắt Anna trở lên lạnh lẽo lạ thường như thể đã biến thành một con người khác.
Anna dùng lực đẩy mạnh cô hầu nữ vào tường rồi dùng tay còn lại bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn trắng trẻo khiến cô ấy nhăn mặt đau điếng. Cô người hầu kia chỉ biết sợ hãi kêu ú ớ, cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực lại quá yếu căn bản không thể dẩy Anna ra.
Anna nhìn con chuột nhỏ bé đang phản kháng đầy vô vọng trong tay, đôi lông mày đang nhíu lại cũng dãn ra, miệng nhếch lên đầy khiêu khích, ghé vào tai cô người hầu thủ thỉ.
“ Nếu cô biết gì rồi thì nên ngoan ngoãn im lặng mà sống, nếu không chính tay tôi sẽ xé toạt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này của cô ra đấy…”.
Nói xong Anna liền buông ra, phủi phủi tay quả quyết quay đi.
“ Tại sao? Cô…cô không thấy có lỗi với phu nhân ư…? ”.
“ Chát!! ”
Nghe được những lời nói đó, Anna liền khựng lại mất vài giây sau đó bất ngờ chạy lại dáng vào má cô người hầu kia một cái tát rất kêu, cái tát mạnh tới lỗi in hằn dấu tay đỏ chót trên má khiến cô người hầu ngơ ra nhất thời chưa thể chấp nhận cái tát này. Không dừng ở đó, Anna tiến lại gần hơn, dùng chân phải dẫm mạnh lên bàn tay đang chống xuống nền đất của của cô ả, di qua di lại khiến cô gái đau đớn bật khóc.
“ Có lỗi? Cô là cái thá gì mà dám tránh móc ta? Cô chỉ là một kẻ hầu thấp bé không đáng một xu, có khi sau này còn phải hạ mình mà liếm chân cho ta, cô nên quản tốt cái miệng nhỏ của mình đi!? ”.
Nói xong liền bỏ đi, để lại cô người hầu cúi gục xuống đất run rẩy khóc lóc. Sau ngày hôm đó, không hiểu vì sao cô ả đã xin nghỉ việc và biến mất mãi mãi khiến ai nấy cũng đều thắc mắc nhưng không được lâu liền đi vào quên lãng.
Cũng đã 3 tháng trôi qua kể từ khi Rimi rời đi và nhượng lại vị trí cho Anna, không phụ sự kỳ vọng của công tước Anna làm việc rất chăm chỉ. Sáng sớm Ellie thức dậy dã thấy Anna bưng chậu nước ấm túc trực ngay bên cạnh phục vụ cô từng cái răng cái tóc, sau khi ăn sáng Anna cũng sẽ đưa Ellie qua vườn chơi đùa thỏa thích, cùng cô hái hoa, kết vòng hoa, không thì cũng cùng nhau kể chuyện khiến tình trạng của Ellie khá lên rất nhiều.
Nhưng điều kỳ lạ cũng dần xuất hiện, là người hầu chính của công nương điều hiển nhiên là phải túc trực bên Ellie gần như là cả ngày. Nhưng tầng xuất Anna khi ở một mình rất nhiều, đa số là toàn xuất hiện ở nơi có Ambershan tạo ra những lần vô tình, trùng hợp gặp gỡ vô số lần.
Những lần đầu gặp mặt Anna cũng chỉ cung kính cúi chào, dần dần những lần sau đó cô ta không đánh rơi khăn thì cũng là lấy Ellie ra làm cái cớ để bắt chuyện, sau đó là to gan hỏi những câu chuyện ngoài lề khác như đang rút gọn khoảng cách giữ hai người nhưng mỗi lần như vậy đều bị Ambershan trả lời qua loa không thì sẽ ngó lơ không thèm đếm xỉa tới.
Không biết ông có phát hiện ra điều bất thường này hay không chỉ nghĩ Anna ít nhiều cũng là người trung thành đã ở bên phu nhân từ bé cho đến khi nàng nhắm mắt xuôi tay, nay lại là người chăm sóc và khiến Ellie tốt lên nên tất nhiên sẽ có đãi ngộ tốt hơn so với những người khác. Nhưng cận vệ bên cạnh ông đã sớm tinh ý phát hiện ra Anna có lẽ không phải chỉ là một cô gái đơn thuần. Anh nhiều lần tìm tới Anna cảnh cáo cô nhưng đều bị cô lấy công nương Ellie ra làm lá chắn phản bác, từng câu từng chữ đều sắc bén không có cách nào chống trả.
Có lẽ cô ta đã quên mất rằng vị trí của mình ở đâu mà dựa vào sự tín nhiệm của phu nhân quá cố, sự tin tưởng của công tước và cái gật đầu hài lòng của công nương mà đã nẩy sinh cái nhìn ảo tưởng bản thân bắt đầu làm một phần quan trọng không thể thiếu của cái dinh thự này. Không chỉ chăm sóc Ellie, Anna còn nhiều lần quá phận giành lấy công việc vốn là của người hầu phía công tước, ngang nhiên tự cho mình là bà chủ can thiệp vào nhiều chuyện không đến lượt ả.
Tất nhiên một kẻ vô danh tuổi tốt không có được sự chú ý nay bỗng vớ được một cơ hội tốt, đưa mình một bước nhảy vọt lên chín tầng mây mấy ai mà giữ được tâm hồn trong sáng cơ chứ, mấy ai có thể áp chế được con quỷ của sự tham vọng tạo ra cái ảo tưởng điên rồ trong tiềm thức của bản thân được chứ.
Con người được chia ra hai phần “người” và “con” là vậy, phần “người” tượng chưng cho thiện lương, một tâm hồn trong trắng không chút khiếm khuyết nhưng lại rất khó để giữ được cũng không dễ để tìm ra. Ngược lại phần “con” chính là những ham muốn, dục vọng, phần tâm hồn bị vấy bẩn khó kiếm soát, khó đàn áp, không dễ khống chế mà ai ai cũng sẽ có, chỉ quan trọng là ít hay nhiều mà thôi.
Có lẽ chính vì cái vị tri đang bị bỏ trống kia chính là mục tiêu của ả ta chăng? Đâu ai có thể biết được một cô gái tươi tắn, chăm chỉ, hiền lành, tận tụy với công việc sâu trong thâm tâm lại đang ấp ủ âm mưu gì chứ.
Anna nhanh chóng đuổi kịp và kéo cô ả vào một góc khuất. Lúc này mới phát hiện ánh mắt Anna trở lên lạnh lẽo lạ thường như thể đã biến thành một con người khác.
Anna dùng lực đẩy mạnh cô hầu nữ vào tường rồi dùng tay còn lại bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn trắng trẻo khiến cô ấy nhăn mặt đau điếng. Cô người hầu kia chỉ biết sợ hãi kêu ú ớ, cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực lại quá yếu căn bản không thể dẩy Anna ra.
Anna nhìn con chuột nhỏ bé đang phản kháng đầy vô vọng trong tay, đôi lông mày đang nhíu lại cũng dãn ra, miệng nhếch lên đầy khiêu khích, ghé vào tai cô người hầu thủ thỉ.
“ Nếu cô biết gì rồi thì nên ngoan ngoãn im lặng mà sống, nếu không chính tay tôi sẽ xé toạt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này của cô ra đấy…”.
Nói xong Anna liền buông ra, phủi phủi tay quả quyết quay đi.
“ Tại sao? Cô…cô không thấy có lỗi với phu nhân ư…? ”.
“ Chát!! ”
Nghe được những lời nói đó, Anna liền khựng lại mất vài giây sau đó bất ngờ chạy lại dáng vào má cô người hầu kia một cái tát rất kêu, cái tát mạnh tới lỗi in hằn dấu tay đỏ chót trên má khiến cô người hầu ngơ ra nhất thời chưa thể chấp nhận cái tát này. Không dừng ở đó, Anna tiến lại gần hơn, dùng chân phải dẫm mạnh lên bàn tay đang chống xuống nền đất của của cô ả, di qua di lại khiến cô gái đau đớn bật khóc.
“ Có lỗi? Cô là cái thá gì mà dám tránh móc ta? Cô chỉ là một kẻ hầu thấp bé không đáng một xu, có khi sau này còn phải hạ mình mà liếm chân cho ta, cô nên quản tốt cái miệng nhỏ của mình đi!? ”.
Nói xong liền bỏ đi, để lại cô người hầu cúi gục xuống đất run rẩy khóc lóc. Sau ngày hôm đó, không hiểu vì sao cô ả đã xin nghỉ việc và biến mất mãi mãi khiến ai nấy cũng đều thắc mắc nhưng không được lâu liền đi vào quên lãng.
Cũng đã 3 tháng trôi qua kể từ khi Rimi rời đi và nhượng lại vị trí cho Anna, không phụ sự kỳ vọng của công tước Anna làm việc rất chăm chỉ. Sáng sớm Ellie thức dậy dã thấy Anna bưng chậu nước ấm túc trực ngay bên cạnh phục vụ cô từng cái răng cái tóc, sau khi ăn sáng Anna cũng sẽ đưa Ellie qua vườn chơi đùa thỏa thích, cùng cô hái hoa, kết vòng hoa, không thì cũng cùng nhau kể chuyện khiến tình trạng của Ellie khá lên rất nhiều.
Nhưng điều kỳ lạ cũng dần xuất hiện, là người hầu chính của công nương điều hiển nhiên là phải túc trực bên Ellie gần như là cả ngày. Nhưng tầng xuất Anna khi ở một mình rất nhiều, đa số là toàn xuất hiện ở nơi có Ambershan tạo ra những lần vô tình, trùng hợp gặp gỡ vô số lần.
Những lần đầu gặp mặt Anna cũng chỉ cung kính cúi chào, dần dần những lần sau đó cô ta không đánh rơi khăn thì cũng là lấy Ellie ra làm cái cớ để bắt chuyện, sau đó là to gan hỏi những câu chuyện ngoài lề khác như đang rút gọn khoảng cách giữ hai người nhưng mỗi lần như vậy đều bị Ambershan trả lời qua loa không thì sẽ ngó lơ không thèm đếm xỉa tới.
Không biết ông có phát hiện ra điều bất thường này hay không chỉ nghĩ Anna ít nhiều cũng là người trung thành đã ở bên phu nhân từ bé cho đến khi nàng nhắm mắt xuôi tay, nay lại là người chăm sóc và khiến Ellie tốt lên nên tất nhiên sẽ có đãi ngộ tốt hơn so với những người khác. Nhưng cận vệ bên cạnh ông đã sớm tinh ý phát hiện ra Anna có lẽ không phải chỉ là một cô gái đơn thuần. Anh nhiều lần tìm tới Anna cảnh cáo cô nhưng đều bị cô lấy công nương Ellie ra làm lá chắn phản bác, từng câu từng chữ đều sắc bén không có cách nào chống trả.
Có lẽ cô ta đã quên mất rằng vị trí của mình ở đâu mà dựa vào sự tín nhiệm của phu nhân quá cố, sự tin tưởng của công tước và cái gật đầu hài lòng của công nương mà đã nẩy sinh cái nhìn ảo tưởng bản thân bắt đầu làm một phần quan trọng không thể thiếu của cái dinh thự này. Không chỉ chăm sóc Ellie, Anna còn nhiều lần quá phận giành lấy công việc vốn là của người hầu phía công tước, ngang nhiên tự cho mình là bà chủ can thiệp vào nhiều chuyện không đến lượt ả.
Tất nhiên một kẻ vô danh tuổi tốt không có được sự chú ý nay bỗng vớ được một cơ hội tốt, đưa mình một bước nhảy vọt lên chín tầng mây mấy ai mà giữ được tâm hồn trong sáng cơ chứ, mấy ai có thể áp chế được con quỷ của sự tham vọng tạo ra cái ảo tưởng điên rồ trong tiềm thức của bản thân được chứ.
Con người được chia ra hai phần “người” và “con” là vậy, phần “người” tượng chưng cho thiện lương, một tâm hồn trong trắng không chút khiếm khuyết nhưng lại rất khó để giữ được cũng không dễ để tìm ra. Ngược lại phần “con” chính là những ham muốn, dục vọng, phần tâm hồn bị vấy bẩn khó kiếm soát, khó đàn áp, không dễ khống chế mà ai ai cũng sẽ có, chỉ quan trọng là ít hay nhiều mà thôi.
Có lẽ chính vì cái vị tri đang bị bỏ trống kia chính là mục tiêu của ả ta chăng? Đâu ai có thể biết được một cô gái tươi tắn, chăm chỉ, hiền lành, tận tụy với công việc sâu trong thâm tâm lại đang ấp ủ âm mưu gì chứ.
/60
|