“Nếu như Diễm Thí Thiên có thể được khí hồn của Huyền Cung nhận làm chủ nhân, thì chỉ sợ hắn còn biết nhiều về bảo đỉnh hơn cả chúng ta.” Doãn Tử Chương cực kỳ có quyền lên tiếng ở vấn đề này.
Trong lòng Trịnh Quyền vừa nghĩ đến nói: “Con định dùng bảo đỉnh đổi lấy Hư Không Toại Hỏa sao? Tuyệt đối không được! Bảo đỉnh rơi vào trong tay Diễm Thí Thiên, Huyền Cung có khả năng rất lớn sẽ bị hắn đút túi, đến lúc đó sẽ gây ra mối nguy hại khó mà tưởng tượng nổi.”
Đan Nghê cũng không ngờ ông lại khẩn trương như vậy, ngược lại nàng lại nghĩ đến một hướng khác: “Chẳng trách mấy năm trước hắn đột nhiên lại cảm thấy có hứng thú với tháp Vũ Thần, mạo hiểm đi đến thành Sùng Vũ, thậm chí không ngại kinh động đến ba Đại trưởng lão tông môn. Chắc hẳn là hắn đã thu phục được khí hồn của Huyền Cung rồi. Người này đúng là lòng tham không đáy, cũng không sợ cố quá thành quá cố mà.”
“Nếu như có thể khiến hắn thành quá cố, cũng bớt được bao việc.” Đề Thiện Thượng lầm bầm, vấn đề là xem chừng cho dù Diễm Thí Thiên không cắn nuốt dung hợp được loại Thiên Hỏa thứ tư thì cũng không còn kém mấy, đến giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu cố quá.
Trịnh Quyền thấy Đan Nghê trầm ngâm không nói, không khỏi có chút khẩn trương nói: “Không lẽ nàng cũng định dùng bảo đỉnh để trao đổi với Hư Không Toại Hỏa của Diễm Thí Thiên đấy chứ?”
“Chàng khẩn trương cái gì? Nếu hai đồ đệ của chàng dám đưa ra đề nghị này, tất nhiên phải có cái lý của chúng.” Đan Nghê cười cười nói, nâng mắt nhìn về phía Cơ U Cốc: “Ngươi muốn dùng hàng giả đi lừa hắn? Có chắc chắn không?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là không phí sức tí nào! Cơ U Cốc nói với Thạch Ánh Lục: “Thuật huyễn hình của muội có thể làm được không?”
Thạch Ánh Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là được, nếu có một chút Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo, luyện chế thành trụ cột của cái đỉnh, thì tỷ lệ lừa gạt thành công Diễm Thí Thiên sẽ cao hơn.”
Trong “Huyễn Mị đại pháp” có chương đặc biệt nói đến chuyện làm thế nào để huyễn hóa ra đồ giả giống hệt đồ thật. Trình độ bắt chước và thời gian duy trì được do trình độ pháp lực của pháp giả và bản thân chất liệu có tương đồng với đồ thật hay không ảnh hưởng đến.
Nàng suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát nói: “Nếu như chúng ta có Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo thì có cho dù Diễm Thí Thiên đã đến Đại Thừa kỳ, ta cũng chắc chắn có thể lừa gạt được hắn một canh giờ, nhưng mà muốn lừa được khí hồn của thần khí, thì quá khó.”
Khí hồn của thần khí vô cùng quen thuộc với đồ cúng tế Thiên Hỏa, hơn nữa mặc dù khí hồn không có thực thể, nhưng tu vi hoàn toàn có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa kỳ, cường độ thần thức thậm chí còn mạnh hơn, Thạch Ánh Lục cũng mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Hiện giờ đúng thật là không chắc chắn có thể lừa gạt được khí hồn của Huyền Cung.
Lúc này Doãn Tử Chương không những không dội gáo nước lạnh nữa, mà ngược lại còn cung cấp một tin tức tốt: “Sau khi khí hồn thần khí nhận chủ, cũng không có khả năng rời khỏi bản thể thần khí quá lâu quá xa, chỉ cần chúng ta không giao dịch với Diễm Thí Thiên ở Đan Thần điện, thì khí hồn không thể xuất hiện phân biệt bảo đỉnh là thật hay giả.”
Đề Thiện Thượng hét lên: “Trong tầng thứ ba của bảo khố hoàng tộc có một viên bảo thạch bị phong ấn giống hệt.” Hắn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với mấy thứ bảo bối trân quý này.
Ở phương diện này thì Chu Chu và hắn cũng không khác nhau là mấy, lập tức nhớ lại một chuyện: “Trong đống đồ Long Thiệp Lan tặng cho ta, hình như có một khối Chân Hỏa Nam Li Kim.”
Lần này thì ngay cả Đan Nghê cũng không nhịn được mà lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật đúng là trời giúp Đan tộc ta! Ánh Lục, chúng ta mau chóng luyện chế một cái bảo đỉnh giả thôi.”
“Chúng ta phải tìm thời cơ thích hợp, tiết lộ tin tức về bảo đỉnh cho Diễm Thí Thiên biết.” Cơ U Cốc nhắc nhở. Chuyện này tốt nhất là có thể lén tiếp xúc với thân tín của Diễm Thí Thiên, có được đầy đủ tin tức rồi bày ra kế hoạch cụ thể.
Mục tiêu của bọn họ là Hư Không Toại Hỏa, cũng vẫn phải đề phòng đối phương dùng kế lừa gạt đưa bọn họ vào tròng.
“Để ta đi.” Trịnh Quyền nói. Hắn là người Đan tộc, hơn nữa còn là bạn cố tri với thân tín của Diễm Thí Thiên là Đan Đằng vốn phản đồ của Đan tộc, tương đối hiểu rõ tình hình trong thành Lăng Đan. Không có ai thích hợp để đi liên hệ với người của hoàng tộc Diễm thị hơn hắn.
“Chàng. . . . . .” Đan Nghê cảm thấy những năm gần đây mình vào sinh ra tử là chuyện đương nhiên, nhưng đến khi nghe thấy Trịnh Quyền không để ý đến an nguy của bản thân mà tự chủ động xin đi giết giặc đối phó với hoàng tộc Diễm thị và phản đồ của Đan tộc, thì nàng vẫn không khỏi do dự.
“Sư phụ. . . . . . . .” Chu Chu vẫn như trước không hề muốn người bên cạnh mình đi mạo hiểm, tộc nhân và người thân của nàng đều không còn nhiều, mặc dù lúc đầu Trịnh Quyền đối xử với nàng không được tốt lắm, nhưng sau đó lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng. So với những tộc nhân khác, nàng có cảm giác thân thiết với Trịnh Quyền nhất.
“Yên tâm đi, ta sẽ hết sức cẩn thận, không có chuyện gì đâu.” Trịnh Quyền an ủi.
Có hướng để cố gắng, lúc này mọi người bắt đầu chia nhau ra hành động.
Đan Nghê và Thạch Ánh Lục cùng luyện chế Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh giả, Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo đều là thiên tài địa bảo hàng đầu trong trời đất, muốn luyện hóa chúng thì cần hao phí không ít tinh lực và thời gian.
May mà Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc cùng tu luyện công pháp song tu đã có chút kinh nghiệm, có thể mượn tu vi của đối phương để dùng mà không có chút trở ngại nào. Hai nàng chịu trách nhiệm luyện khí, Cơ U Cốc thì cẩn cẩn thận thận dùng trận pháp ngăn cách ảnh hưởng do các nàng luyện khí gây ra, vừa phải liên tục cung cấp chân khí cho Thạch Ánh Lục.
Đan Nghê và Thạch Ánh Lục đều có thiên phú cực cao trong việc luyện khí, đều là nhân vật thiên tài vừa đến Nguyên Anh kỳ đã thuận lợi trở thành Luyện Khí Sư thất phẩm. Đan Nghê xuất thân từ đại tộc tu tiên mà thiên hạ đều biết, kiến thức và kinh nghiệm đều hơn Thạch Ánh Lục một bậc, hai người hợp tác với nhau, đều cảm thấy có được thu hoạch lớn.
Trịnh Quyền thì bắt đầu cẩn thận đi liên lạc với phía Đan Đằng, chờ thời cơ thích hợp để tiết lộ tin tức về bảo đỉnh. Đan Đằng khắc sâu ấn tượng về Trịnh Quyền, do chuyện Đan hoàng năm đó, lão cảm thấy Trịnh Quyền sẽ đứng về phía mình, mặc dù trong lòng lão còn nghi ngờ chuyện Trịnh Quyền thay đổi chủ ý thu Đan Hoàng làm đệ tử và che giấu thân phận giúp nàng, nhưng mà lão vẫn vô cùng vui mừng và xem trọng thiện ý mà Trịnh Quyền hơi để lộ ra.
Chu Chu, Doãn Tử Chương và Đề Thiện Thượng tạm thời nhận lấy nhiệm vụ vốn là của Đan Nghê, liên lạc với những người Đan tộc làm mật thám mai phục trong thành Lăng Đan, cố gắng hết sức thu thập tin tức về động tĩnh của hoàng tộc Diễm thị cũng như Đan Thần điện, và Huyền Cung.
Cuộc sống bất tri bất giác đã qua ba tháng, Đan Nghê và Thạch Ánh Lục rốt cục cũng luyện chế thành công Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh giả.
“Sao có thể làm được vậy? !” Chu Chu, Trịnh Quyền đều cẩn thận giám định qua, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được bảo đỉnh thật giả như thế nào. Thậm chí trước sự đề nghị của Đan Nghê, Chu Chu còn dùng bổn nguyên chi hỏa đốt cái bảo đỉnh giả, không ngờ kết quả lại giống y như bảo đỉnh thật, không bị biến hình cũng không nóng lên.
Ba người Đan Nghê, Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc bèn nhìn nhau cười.
“Nhị sư huynh đề nghị ở trong quá trình luyện chế khảm huyễn trận vào bên trong bảo đỉnh, tăng cường hiệu quả của thuật huyễn hình. Chất liệu của hai bảo đỉnh đều tương tự nhau, chỉ là hàm lượng của Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo là khác nhau, tự nhiên là sẽ không dễ nhận ra.” Thạch Ánh Lục giải thích, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý và tự hào.
“Nếu mọi chuyện đã chuẩn bị xong, ngày kia ta liền đi gặp Đan Đằng, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch!” Trịnh Quyền trầm giọng nói.
Ngày hôm sau, Trịnh Quyền lấy thân phận Đan Đính công khai đi thăm Hạ hòe, nhờ hắn đưa thư cho Đan Đằng.
Đan Đằng nhận được lá thư này, lạnh lùng cười một tiếng, lẩm bẩm: “Thái tử điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, các ngươi đúng thật là tự chui đầu vào lưới. . . . . . .”
Trong lòng Trịnh Quyền vừa nghĩ đến nói: “Con định dùng bảo đỉnh đổi lấy Hư Không Toại Hỏa sao? Tuyệt đối không được! Bảo đỉnh rơi vào trong tay Diễm Thí Thiên, Huyền Cung có khả năng rất lớn sẽ bị hắn đút túi, đến lúc đó sẽ gây ra mối nguy hại khó mà tưởng tượng nổi.”
Đan Nghê cũng không ngờ ông lại khẩn trương như vậy, ngược lại nàng lại nghĩ đến một hướng khác: “Chẳng trách mấy năm trước hắn đột nhiên lại cảm thấy có hứng thú với tháp Vũ Thần, mạo hiểm đi đến thành Sùng Vũ, thậm chí không ngại kinh động đến ba Đại trưởng lão tông môn. Chắc hẳn là hắn đã thu phục được khí hồn của Huyền Cung rồi. Người này đúng là lòng tham không đáy, cũng không sợ cố quá thành quá cố mà.”
“Nếu như có thể khiến hắn thành quá cố, cũng bớt được bao việc.” Đề Thiện Thượng lầm bầm, vấn đề là xem chừng cho dù Diễm Thí Thiên không cắn nuốt dung hợp được loại Thiên Hỏa thứ tư thì cũng không còn kém mấy, đến giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu cố quá.
Trịnh Quyền thấy Đan Nghê trầm ngâm không nói, không khỏi có chút khẩn trương nói: “Không lẽ nàng cũng định dùng bảo đỉnh để trao đổi với Hư Không Toại Hỏa của Diễm Thí Thiên đấy chứ?”
“Chàng khẩn trương cái gì? Nếu hai đồ đệ của chàng dám đưa ra đề nghị này, tất nhiên phải có cái lý của chúng.” Đan Nghê cười cười nói, nâng mắt nhìn về phía Cơ U Cốc: “Ngươi muốn dùng hàng giả đi lừa hắn? Có chắc chắn không?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là không phí sức tí nào! Cơ U Cốc nói với Thạch Ánh Lục: “Thuật huyễn hình của muội có thể làm được không?”
Thạch Ánh Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là được, nếu có một chút Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo, luyện chế thành trụ cột của cái đỉnh, thì tỷ lệ lừa gạt thành công Diễm Thí Thiên sẽ cao hơn.”
Trong “Huyễn Mị đại pháp” có chương đặc biệt nói đến chuyện làm thế nào để huyễn hóa ra đồ giả giống hệt đồ thật. Trình độ bắt chước và thời gian duy trì được do trình độ pháp lực của pháp giả và bản thân chất liệu có tương đồng với đồ thật hay không ảnh hưởng đến.
Nàng suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát nói: “Nếu như chúng ta có Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo thì có cho dù Diễm Thí Thiên đã đến Đại Thừa kỳ, ta cũng chắc chắn có thể lừa gạt được hắn một canh giờ, nhưng mà muốn lừa được khí hồn của thần khí, thì quá khó.”
Khí hồn của thần khí vô cùng quen thuộc với đồ cúng tế Thiên Hỏa, hơn nữa mặc dù khí hồn không có thực thể, nhưng tu vi hoàn toàn có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa kỳ, cường độ thần thức thậm chí còn mạnh hơn, Thạch Ánh Lục cũng mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Hiện giờ đúng thật là không chắc chắn có thể lừa gạt được khí hồn của Huyền Cung.
Lúc này Doãn Tử Chương không những không dội gáo nước lạnh nữa, mà ngược lại còn cung cấp một tin tức tốt: “Sau khi khí hồn thần khí nhận chủ, cũng không có khả năng rời khỏi bản thể thần khí quá lâu quá xa, chỉ cần chúng ta không giao dịch với Diễm Thí Thiên ở Đan Thần điện, thì khí hồn không thể xuất hiện phân biệt bảo đỉnh là thật hay giả.”
Đề Thiện Thượng hét lên: “Trong tầng thứ ba của bảo khố hoàng tộc có một viên bảo thạch bị phong ấn giống hệt.” Hắn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với mấy thứ bảo bối trân quý này.
Ở phương diện này thì Chu Chu và hắn cũng không khác nhau là mấy, lập tức nhớ lại một chuyện: “Trong đống đồ Long Thiệp Lan tặng cho ta, hình như có một khối Chân Hỏa Nam Li Kim.”
Lần này thì ngay cả Đan Nghê cũng không nhịn được mà lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật đúng là trời giúp Đan tộc ta! Ánh Lục, chúng ta mau chóng luyện chế một cái bảo đỉnh giả thôi.”
“Chúng ta phải tìm thời cơ thích hợp, tiết lộ tin tức về bảo đỉnh cho Diễm Thí Thiên biết.” Cơ U Cốc nhắc nhở. Chuyện này tốt nhất là có thể lén tiếp xúc với thân tín của Diễm Thí Thiên, có được đầy đủ tin tức rồi bày ra kế hoạch cụ thể.
Mục tiêu của bọn họ là Hư Không Toại Hỏa, cũng vẫn phải đề phòng đối phương dùng kế lừa gạt đưa bọn họ vào tròng.
“Để ta đi.” Trịnh Quyền nói. Hắn là người Đan tộc, hơn nữa còn là bạn cố tri với thân tín của Diễm Thí Thiên là Đan Đằng vốn phản đồ của Đan tộc, tương đối hiểu rõ tình hình trong thành Lăng Đan. Không có ai thích hợp để đi liên hệ với người của hoàng tộc Diễm thị hơn hắn.
“Chàng. . . . . .” Đan Nghê cảm thấy những năm gần đây mình vào sinh ra tử là chuyện đương nhiên, nhưng đến khi nghe thấy Trịnh Quyền không để ý đến an nguy của bản thân mà tự chủ động xin đi giết giặc đối phó với hoàng tộc Diễm thị và phản đồ của Đan tộc, thì nàng vẫn không khỏi do dự.
“Sư phụ. . . . . . . .” Chu Chu vẫn như trước không hề muốn người bên cạnh mình đi mạo hiểm, tộc nhân và người thân của nàng đều không còn nhiều, mặc dù lúc đầu Trịnh Quyền đối xử với nàng không được tốt lắm, nhưng sau đó lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng. So với những tộc nhân khác, nàng có cảm giác thân thiết với Trịnh Quyền nhất.
“Yên tâm đi, ta sẽ hết sức cẩn thận, không có chuyện gì đâu.” Trịnh Quyền an ủi.
Có hướng để cố gắng, lúc này mọi người bắt đầu chia nhau ra hành động.
Đan Nghê và Thạch Ánh Lục cùng luyện chế Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh giả, Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo đều là thiên tài địa bảo hàng đầu trong trời đất, muốn luyện hóa chúng thì cần hao phí không ít tinh lực và thời gian.
May mà Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc cùng tu luyện công pháp song tu đã có chút kinh nghiệm, có thể mượn tu vi của đối phương để dùng mà không có chút trở ngại nào. Hai nàng chịu trách nhiệm luyện khí, Cơ U Cốc thì cẩn cẩn thận thận dùng trận pháp ngăn cách ảnh hưởng do các nàng luyện khí gây ra, vừa phải liên tục cung cấp chân khí cho Thạch Ánh Lục.
Đan Nghê và Thạch Ánh Lục đều có thiên phú cực cao trong việc luyện khí, đều là nhân vật thiên tài vừa đến Nguyên Anh kỳ đã thuận lợi trở thành Luyện Khí Sư thất phẩm. Đan Nghê xuất thân từ đại tộc tu tiên mà thiên hạ đều biết, kiến thức và kinh nghiệm đều hơn Thạch Ánh Lục một bậc, hai người hợp tác với nhau, đều cảm thấy có được thu hoạch lớn.
Trịnh Quyền thì bắt đầu cẩn thận đi liên lạc với phía Đan Đằng, chờ thời cơ thích hợp để tiết lộ tin tức về bảo đỉnh. Đan Đằng khắc sâu ấn tượng về Trịnh Quyền, do chuyện Đan hoàng năm đó, lão cảm thấy Trịnh Quyền sẽ đứng về phía mình, mặc dù trong lòng lão còn nghi ngờ chuyện Trịnh Quyền thay đổi chủ ý thu Đan Hoàng làm đệ tử và che giấu thân phận giúp nàng, nhưng mà lão vẫn vô cùng vui mừng và xem trọng thiện ý mà Trịnh Quyền hơi để lộ ra.
Chu Chu, Doãn Tử Chương và Đề Thiện Thượng tạm thời nhận lấy nhiệm vụ vốn là của Đan Nghê, liên lạc với những người Đan tộc làm mật thám mai phục trong thành Lăng Đan, cố gắng hết sức thu thập tin tức về động tĩnh của hoàng tộc Diễm thị cũng như Đan Thần điện, và Huyền Cung.
Cuộc sống bất tri bất giác đã qua ba tháng, Đan Nghê và Thạch Ánh Lục rốt cục cũng luyện chế thành công Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh giả.
“Sao có thể làm được vậy? !” Chu Chu, Trịnh Quyền đều cẩn thận giám định qua, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được bảo đỉnh thật giả như thế nào. Thậm chí trước sự đề nghị của Đan Nghê, Chu Chu còn dùng bổn nguyên chi hỏa đốt cái bảo đỉnh giả, không ngờ kết quả lại giống y như bảo đỉnh thật, không bị biến hình cũng không nóng lên.
Ba người Đan Nghê, Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc bèn nhìn nhau cười.
“Nhị sư huynh đề nghị ở trong quá trình luyện chế khảm huyễn trận vào bên trong bảo đỉnh, tăng cường hiệu quả của thuật huyễn hình. Chất liệu của hai bảo đỉnh đều tương tự nhau, chỉ là hàm lượng của Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo là khác nhau, tự nhiên là sẽ không dễ nhận ra.” Thạch Ánh Lục giải thích, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý và tự hào.
“Nếu mọi chuyện đã chuẩn bị xong, ngày kia ta liền đi gặp Đan Đằng, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch!” Trịnh Quyền trầm giọng nói.
Ngày hôm sau, Trịnh Quyền lấy thân phận Đan Đính công khai đi thăm Hạ hòe, nhờ hắn đưa thư cho Đan Đằng.
Đan Đằng nhận được lá thư này, lạnh lùng cười một tiếng, lẩm bẩm: “Thái tử điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, các ngươi đúng thật là tự chui đầu vào lưới. . . . . . .”
/514
|