Trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi, mười ngày trong nháy mắt liền trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu quyết định động thủ.
Ngự Thú môn có quan hệ chặt chẽ cùng yêu tu, mà bản thân Yêu Chu trấn thủ bảo khố hoàng thất không thể nghi ngờ chính là một trong những lão tổ tông của yêu tu, dựa theo lệ cũ, ngày này hàng năm, một nhóm yêu tu cũng sẽ cùng nhau đi bái kiến hắn.
Hàn Độc Yêu Chu lại rất ít khi ra mặt, thường là để cho bọn họ ở ngoài bảo khố hoàng tộc quỳ lạy.
Kim Ban Yêu Chu đứng hàng thứ ba trong hàng ngũ đông đảo yêu tu Ngự Thú môn, lại là đồng loại của Hàn Độc Yêu Chu, cho nên mỗi lần cũng là nó đứng ra chủ trì dẫn dắt.
Hàn Độc Yêu Chu cũng thật sự rất yêu thích đồng loại xuất sắc này, mười lần thì cũng phải có hai ba lần gọi hắn vào trong bảo khố để gặp mặt.
Bảo khố hoàng tộc Đan Quốc được xây dựng ở phía tây hoàng cung, rất gần với phần đất phía sau núi được hoàng tộc sử dụng làm nơi tĩnh tu, cho dù không có Hàn Độc Yêu Chu canh chừng, có biến động nhỏ cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch đang bế quan ở phía sau núi đương nhiên còn có rất nhiều tu sĩ được bố trí quanh đó.
Gần vạn năm vẫn không có người chưa được cho phép có thể đột phá được cấm chế trùng trùng điệp điệp để tiến gần tới bảo khố.
Yêu tu thích hoạt động vào ban đêm khi mặt trời lặn sau núi, một đám yêu tu cấp năm trở lên của Ngự Thú môn cộng thêm một đám yêu tu từ vùng gần đó tập trung đến tìm vận may, hy vọng có thể nhận được sự coi trọng của Hàn Độc Yêu Chu liền bắt đầu tụ tập hướng về phía bảo khố .
Mà đám người Chu Chu sắp đặt tốt mọi chuyện ở Hạ gia, sau khi xác định sẽ không có người nào tìm ra được manh mối, dưới sự che chở của đám người Đan Nghê và Trịnh Quyền tiến đến mai phục vùng lân cận bảo khố.
Được Kim Ban Yêu Chu dẫn dắt khí thế yêu tu của Ngự Thú môn rất lớn, Kim Ban Yêu Chu dẫn theo Trương Lãng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đầu đội ngũ, lớn tiếng nói: “Tiểu đệ dẫn theo chúng hài nhi Ngự thú môn bái kiến Nhện Hoàng! Cầu chúc Nhện Hoàng sớm ngày tấn chức Thần vương, thay Yêu tộc dương danh thiên hạ!”
Phương hướng bảo khố im ắng không có phản ứng nào.
Sau một lúc lâu, mọi người thấy trên bậc thềm ngọc trước mặt bạch quang chợt lóe, liền thấy xuất hiện thêm năm ngọc giản cùng với mười bình ngọc. Một tiếng nói lanh lảnh quái thanh quái khí nói: “Đan dược cầm đi phân cho các con. Công pháp cũng chọn vài cái thích hợp cho mấy con có ngộ tính đi tu luyện đi, không được giấu diếm thiên vị.”
Không cần hỏi cũng biết giọng nói đang nói chuyện là Hàn Độc Yêu Chu, giọng nói của nó giống như vô số kim châm đâm vào màng tai người nghe, tu vi kém một chút khi nghe chỉ cảm thấy ý thức toàn thân bị khí thế sắc bén hung hăng đè nén xuống dưới, tại chỗ ngã xuống đất không thể động đậy, ngay cả là Trương Lãng cũng không nhịn được cả người phát run.
Chỉ có Kim Ban Yêu Chu một mực bình tĩnh như thường cúi người đứng phía trước đội ngũ, cung kính đi lên mấy bước hướng lên trên bậc thềm ngọc cầm ngọc giản và bình ngọc lên.
Những yêu tu khác thấy yêu tu Ngự Thú môn tùy tiện lạy vài cái liền có được nhiều chỗ tốt như vậy, mọi người liền hâm mộ hai mắt đỏ lên. Đan dược thì thôi. Công pháp thích hợp cho yêu tu tu luyện thì cho dù có linh thạch cũng không thể mua được.
Trong lòng Kim Ban Yêu Chu có việc nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vẻ mặt vui mừng vô hạn, lớn tiếng nói: ” Yêu tu Ngự thú môn tạ ơn Nhện Hoàng ban thưởng.”
Nói xong đứng dậy trân trọng giao đồ vật trong tay cho người hộ tống cả đội ngũ đến đây, một bên ra hiệu ý bảo mọi người rời đi.
Yêu tu Ngự Thú môn một lòng nghĩ tới việc trở về phân chia của cải, không có dị nghị chút nào liền giống như thủy triều nhanh chóng tản đi. Nơi này là bảo khố hoàng tộc Đan Quốc là vùng đất quan trọng, những yêu tu khác không dám ở lâu, rất nhanh liền cùng nhau quay đầu rời khỏi nơi này.
Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng đứng ở trước cửa bảo khố, nhìn xung quanh từ từ chỉ còn lại hai người bọn họ, âm thầm liếc nhau một cái, trong lòng tự nhiên cảm thấy khẩn trương.
Kế hoạch của bọn họ lập tức sẽ phải bắt đầu. Đã đi tới được bước này, không thành công cũng phải thành nhân!
” Tại sao các ngươi còn không đi?” Giọng nói của Hàn Nhện Yêu Độc lần nữa truyền đến.
” Mấy tháng trước Tiểu đệ có một bảo vật, nghĩ muốn đích thân dâng lên cho Độc huynh.” Kim Ban Yêu Chu thật sâu hít một hơi nói.
Trong bảo khố liền một trận trầm mặc, một lúc lâu sau mới nghe thấy Hàn Độc Yêu Chu nói: “Vào đi.”
Nghe thấy vậy Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng liền thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả đám người Chu Chu ẩn trong bóng tối cũng không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có sự cho phép của Hàn Độc Yêu Chu, bọn họ căn bản là không có cách nào tiến vào bảo khố, tất cả kế hoạch sẽ phải chết non.
Trên nguyên tắc, trừ đệ tử Diễm thị nhận được sự cho phép của Diễm tộc cao tầng, đám người còn lại tuyệt đối bị cấm tiến vào phạm vi bảo khố, tuy nhiên Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố hơn hai nghìn năm cũng chưa từng xuất hiện sơ xuất gì nên cũng không khỏi quá tự tin sinh ra mấy phần khinh thường.
Hơn nữa người này còn là người quen trong tộc, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ tiến vào bảo khố cho nên Hàn Độc Yêu Chu cũng không có chút phòng bị nào liền để cho họ vào cửa.
Những năm gần đây Kim Ban Yêu Chu đã dâng lên không biết bao nhiêu bảo vật mới đổi được đến sự tín nhiệm này.
Kim Ban Yêu Chu hướng ánh mắt nhìn sang phía Trương Lãng, mang theo hắn đi lên vài bước, cẩn thận từng chút một đẩy ra hai cánh cửa bảo khố khổng lồ được làm bằng Ngọc Thạch. Phía sau cửa trống rỗng không có gì cả, đơn giản chỉ là một tòa đại điện bằng Bạch Ngọc rộng rãi.
Lần đầu tiên Trương Lãng đặt chân đến chỗ này, trong lòng khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi…. Cảm giác gì cũng đều có, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh đi theo phía sau Kim Ban Yêu Chu đi tới hướng hành lanh cuối đại điện.
Đi tới trước hành lang, hai con nhện yêu đi xuyên qua một tầng ánh sáng trong suốt, nhiệt độ quanh người đột nhiên tăng, giống như đặt mình trong biển lửa.
Trương Lãng định thần nhìn kỹ lại…..Thật sự là đang đặt mình trong biển lửa!
Hành lang khoảng trăm trượng, phía dưới hành lang là nham thạch nóng chảy đang sôi trào, đâu đâu cùng thấy hơi nóng của ngọn lửa bốc lên, bên trong có một vài con Cự Mãng thân mình to lớn tráng kiện như những dòng nham thạch khổng lồ đang quay cuồng du đãng, cảm nhận được bọn họ đến liền rối rít bơi tới đây nhìn chằm chằm.
Trương Lãng thấy vậy da đầu liền tê dại, Kim Ban Yêu Chu cũng không để những điều này ở trong lòng, thấp giọng nói: “Là ảo trận, đi thôi.”
Hai người cất bước hướng về phía trước, vừa mới bước lên hành lang cảnh tượng trước mắt liền hoàn toàn thay đổi, Cự Mãng nham thạch biến mất sạch sẽ, trước mắt chỉ còn một tòa đại điện Mặc Ngọc rộng lớn, một bóng ảnh như mờ như ảo ngồi khoanh chân ngay giữa đại điện, ở phía sau hắn có vô số tơ nhện trong suốt giăng khắp nơi tạo thành một Cự Lưới đồ sộ đem cả một tòa đại điện chia cắt thành hai bên trước và sau.
Cả người quần áo trắng, râu bạc tóc trắng ngay cả làn da cũng như băng tuyết không có nửa phần huyết sắc. Không hỏi cũng biết, đây chính là Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố hoàng tộc.
Nó mở to mắt, lộ ra một đôi mắt ngay cả con ngươi cũng trắng bệch một mảnh, thản nhiên đánh giá Trương Lãng, nói: “Đây là đồng bọn mà ngươi chọn để cùng tu luyện?”
“Dạ!” Kim Ban Yêu Chu vội vàng gật đầu, một bên ý bảo Trương Lãng tiến lên hành lễ.
Hàn Độc Yêu Chu nhìn chằm chằm Trương Lãng xem xét một hòi, từ từ gật đầu nói: “Cũng được, người nói muốn hiến vật quý cho ta, lại mang riêng hắn tiến đến….Chẳng lẽ là vì hắn?”
Kim Ban Yêu Chu cười nói: “Độc huynh quả nhiên nhìn rõ được mọi việc, về Trưỡng Lãng, tiểu đệ quả thật có chuyện muốn nhờ, nhưng bảo vật này nha, tiểu đệ cũng là thành tâm thành ý hiến tặng cho Độc huynh. Trừ Độc huynh, thiên hạ này cũng không có ai có thể có được vật tốt này.”
“Vậy sao?” Hàn Độc Yêu Chu bị hắn khơi gợi lên hứng thú. Đối với chuyện Kim Ban Yêu Chu yêu cầu, nó cũng không quá để ý đến, dù sao hơn phân nửa là muốn nó ra mặt hướng đến hoàng tộc Đan Quốc yêu cầu có được đan dược trân quý linh tinh gì đó để giúp cho Trương Lãng sớm tăng lên tu vi.
Nó biết Trương Lãng là nhân loại bị Yêu Chu đoạt xá, cũng coi như là nửa đồng tộc, chỉ cần yêu cầu không quá phận, nó cũng vui vẻ nguyện ý hỗ trợ.
“Độc huynh mời xem!” Kim Ban Yêu Chu thần thần bí bí từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc, hai tay đưa đến trước mặt Hàn Độc Yêu Chu.
Hàn Độc Yêu Chu duỗi ngón tay bắn ra mở ra nắp hộp ngọc, bên trong lộ ra một khối lam tinh thạch to bằng nắm đấm,một đầu của tinh thạch trơn như tờ giấy bạc lóe ra hàn quang.
Cả người hàn Độc Yêu Chu run lên, vẫy tay một cái mảnh tinh thạch liền nằm trong lòng bàn tay, giật mình nói: “Cái này, đây là….”
Hắn nói một câu cũng không xong, cả người như bị trúng chú pháp định thân không thể động đậy.
Ngự Thú môn có quan hệ chặt chẽ cùng yêu tu, mà bản thân Yêu Chu trấn thủ bảo khố hoàng thất không thể nghi ngờ chính là một trong những lão tổ tông của yêu tu, dựa theo lệ cũ, ngày này hàng năm, một nhóm yêu tu cũng sẽ cùng nhau đi bái kiến hắn.
Hàn Độc Yêu Chu lại rất ít khi ra mặt, thường là để cho bọn họ ở ngoài bảo khố hoàng tộc quỳ lạy.
Kim Ban Yêu Chu đứng hàng thứ ba trong hàng ngũ đông đảo yêu tu Ngự Thú môn, lại là đồng loại của Hàn Độc Yêu Chu, cho nên mỗi lần cũng là nó đứng ra chủ trì dẫn dắt.
Hàn Độc Yêu Chu cũng thật sự rất yêu thích đồng loại xuất sắc này, mười lần thì cũng phải có hai ba lần gọi hắn vào trong bảo khố để gặp mặt.
Bảo khố hoàng tộc Đan Quốc được xây dựng ở phía tây hoàng cung, rất gần với phần đất phía sau núi được hoàng tộc sử dụng làm nơi tĩnh tu, cho dù không có Hàn Độc Yêu Chu canh chừng, có biến động nhỏ cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch đang bế quan ở phía sau núi đương nhiên còn có rất nhiều tu sĩ được bố trí quanh đó.
Gần vạn năm vẫn không có người chưa được cho phép có thể đột phá được cấm chế trùng trùng điệp điệp để tiến gần tới bảo khố.
Yêu tu thích hoạt động vào ban đêm khi mặt trời lặn sau núi, một đám yêu tu cấp năm trở lên của Ngự Thú môn cộng thêm một đám yêu tu từ vùng gần đó tập trung đến tìm vận may, hy vọng có thể nhận được sự coi trọng của Hàn Độc Yêu Chu liền bắt đầu tụ tập hướng về phía bảo khố .
Mà đám người Chu Chu sắp đặt tốt mọi chuyện ở Hạ gia, sau khi xác định sẽ không có người nào tìm ra được manh mối, dưới sự che chở của đám người Đan Nghê và Trịnh Quyền tiến đến mai phục vùng lân cận bảo khố.
Được Kim Ban Yêu Chu dẫn dắt khí thế yêu tu của Ngự Thú môn rất lớn, Kim Ban Yêu Chu dẫn theo Trương Lãng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đầu đội ngũ, lớn tiếng nói: “Tiểu đệ dẫn theo chúng hài nhi Ngự thú môn bái kiến Nhện Hoàng! Cầu chúc Nhện Hoàng sớm ngày tấn chức Thần vương, thay Yêu tộc dương danh thiên hạ!”
Phương hướng bảo khố im ắng không có phản ứng nào.
Sau một lúc lâu, mọi người thấy trên bậc thềm ngọc trước mặt bạch quang chợt lóe, liền thấy xuất hiện thêm năm ngọc giản cùng với mười bình ngọc. Một tiếng nói lanh lảnh quái thanh quái khí nói: “Đan dược cầm đi phân cho các con. Công pháp cũng chọn vài cái thích hợp cho mấy con có ngộ tính đi tu luyện đi, không được giấu diếm thiên vị.”
Không cần hỏi cũng biết giọng nói đang nói chuyện là Hàn Độc Yêu Chu, giọng nói của nó giống như vô số kim châm đâm vào màng tai người nghe, tu vi kém một chút khi nghe chỉ cảm thấy ý thức toàn thân bị khí thế sắc bén hung hăng đè nén xuống dưới, tại chỗ ngã xuống đất không thể động đậy, ngay cả là Trương Lãng cũng không nhịn được cả người phát run.
Chỉ có Kim Ban Yêu Chu một mực bình tĩnh như thường cúi người đứng phía trước đội ngũ, cung kính đi lên mấy bước hướng lên trên bậc thềm ngọc cầm ngọc giản và bình ngọc lên.
Những yêu tu khác thấy yêu tu Ngự Thú môn tùy tiện lạy vài cái liền có được nhiều chỗ tốt như vậy, mọi người liền hâm mộ hai mắt đỏ lên. Đan dược thì thôi. Công pháp thích hợp cho yêu tu tu luyện thì cho dù có linh thạch cũng không thể mua được.
Trong lòng Kim Ban Yêu Chu có việc nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vẻ mặt vui mừng vô hạn, lớn tiếng nói: ” Yêu tu Ngự thú môn tạ ơn Nhện Hoàng ban thưởng.”
Nói xong đứng dậy trân trọng giao đồ vật trong tay cho người hộ tống cả đội ngũ đến đây, một bên ra hiệu ý bảo mọi người rời đi.
Yêu tu Ngự Thú môn một lòng nghĩ tới việc trở về phân chia của cải, không có dị nghị chút nào liền giống như thủy triều nhanh chóng tản đi. Nơi này là bảo khố hoàng tộc Đan Quốc là vùng đất quan trọng, những yêu tu khác không dám ở lâu, rất nhanh liền cùng nhau quay đầu rời khỏi nơi này.
Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng đứng ở trước cửa bảo khố, nhìn xung quanh từ từ chỉ còn lại hai người bọn họ, âm thầm liếc nhau một cái, trong lòng tự nhiên cảm thấy khẩn trương.
Kế hoạch của bọn họ lập tức sẽ phải bắt đầu. Đã đi tới được bước này, không thành công cũng phải thành nhân!
” Tại sao các ngươi còn không đi?” Giọng nói của Hàn Nhện Yêu Độc lần nữa truyền đến.
” Mấy tháng trước Tiểu đệ có một bảo vật, nghĩ muốn đích thân dâng lên cho Độc huynh.” Kim Ban Yêu Chu thật sâu hít một hơi nói.
Trong bảo khố liền một trận trầm mặc, một lúc lâu sau mới nghe thấy Hàn Độc Yêu Chu nói: “Vào đi.”
Nghe thấy vậy Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng liền thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả đám người Chu Chu ẩn trong bóng tối cũng không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có sự cho phép của Hàn Độc Yêu Chu, bọn họ căn bản là không có cách nào tiến vào bảo khố, tất cả kế hoạch sẽ phải chết non.
Trên nguyên tắc, trừ đệ tử Diễm thị nhận được sự cho phép của Diễm tộc cao tầng, đám người còn lại tuyệt đối bị cấm tiến vào phạm vi bảo khố, tuy nhiên Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố hơn hai nghìn năm cũng chưa từng xuất hiện sơ xuất gì nên cũng không khỏi quá tự tin sinh ra mấy phần khinh thường.
Hơn nữa người này còn là người quen trong tộc, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ tiến vào bảo khố cho nên Hàn Độc Yêu Chu cũng không có chút phòng bị nào liền để cho họ vào cửa.
Những năm gần đây Kim Ban Yêu Chu đã dâng lên không biết bao nhiêu bảo vật mới đổi được đến sự tín nhiệm này.
Kim Ban Yêu Chu hướng ánh mắt nhìn sang phía Trương Lãng, mang theo hắn đi lên vài bước, cẩn thận từng chút một đẩy ra hai cánh cửa bảo khố khổng lồ được làm bằng Ngọc Thạch. Phía sau cửa trống rỗng không có gì cả, đơn giản chỉ là một tòa đại điện bằng Bạch Ngọc rộng rãi.
Lần đầu tiên Trương Lãng đặt chân đến chỗ này, trong lòng khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi…. Cảm giác gì cũng đều có, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh đi theo phía sau Kim Ban Yêu Chu đi tới hướng hành lanh cuối đại điện.
Đi tới trước hành lang, hai con nhện yêu đi xuyên qua một tầng ánh sáng trong suốt, nhiệt độ quanh người đột nhiên tăng, giống như đặt mình trong biển lửa.
Trương Lãng định thần nhìn kỹ lại…..Thật sự là đang đặt mình trong biển lửa!
Hành lang khoảng trăm trượng, phía dưới hành lang là nham thạch nóng chảy đang sôi trào, đâu đâu cùng thấy hơi nóng của ngọn lửa bốc lên, bên trong có một vài con Cự Mãng thân mình to lớn tráng kiện như những dòng nham thạch khổng lồ đang quay cuồng du đãng, cảm nhận được bọn họ đến liền rối rít bơi tới đây nhìn chằm chằm.
Trương Lãng thấy vậy da đầu liền tê dại, Kim Ban Yêu Chu cũng không để những điều này ở trong lòng, thấp giọng nói: “Là ảo trận, đi thôi.”
Hai người cất bước hướng về phía trước, vừa mới bước lên hành lang cảnh tượng trước mắt liền hoàn toàn thay đổi, Cự Mãng nham thạch biến mất sạch sẽ, trước mắt chỉ còn một tòa đại điện Mặc Ngọc rộng lớn, một bóng ảnh như mờ như ảo ngồi khoanh chân ngay giữa đại điện, ở phía sau hắn có vô số tơ nhện trong suốt giăng khắp nơi tạo thành một Cự Lưới đồ sộ đem cả một tòa đại điện chia cắt thành hai bên trước và sau.
Cả người quần áo trắng, râu bạc tóc trắng ngay cả làn da cũng như băng tuyết không có nửa phần huyết sắc. Không hỏi cũng biết, đây chính là Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố hoàng tộc.
Nó mở to mắt, lộ ra một đôi mắt ngay cả con ngươi cũng trắng bệch một mảnh, thản nhiên đánh giá Trương Lãng, nói: “Đây là đồng bọn mà ngươi chọn để cùng tu luyện?”
“Dạ!” Kim Ban Yêu Chu vội vàng gật đầu, một bên ý bảo Trương Lãng tiến lên hành lễ.
Hàn Độc Yêu Chu nhìn chằm chằm Trương Lãng xem xét một hòi, từ từ gật đầu nói: “Cũng được, người nói muốn hiến vật quý cho ta, lại mang riêng hắn tiến đến….Chẳng lẽ là vì hắn?”
Kim Ban Yêu Chu cười nói: “Độc huynh quả nhiên nhìn rõ được mọi việc, về Trưỡng Lãng, tiểu đệ quả thật có chuyện muốn nhờ, nhưng bảo vật này nha, tiểu đệ cũng là thành tâm thành ý hiến tặng cho Độc huynh. Trừ Độc huynh, thiên hạ này cũng không có ai có thể có được vật tốt này.”
“Vậy sao?” Hàn Độc Yêu Chu bị hắn khơi gợi lên hứng thú. Đối với chuyện Kim Ban Yêu Chu yêu cầu, nó cũng không quá để ý đến, dù sao hơn phân nửa là muốn nó ra mặt hướng đến hoàng tộc Đan Quốc yêu cầu có được đan dược trân quý linh tinh gì đó để giúp cho Trương Lãng sớm tăng lên tu vi.
Nó biết Trương Lãng là nhân loại bị Yêu Chu đoạt xá, cũng coi như là nửa đồng tộc, chỉ cần yêu cầu không quá phận, nó cũng vui vẻ nguyện ý hỗ trợ.
“Độc huynh mời xem!” Kim Ban Yêu Chu thần thần bí bí từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc, hai tay đưa đến trước mặt Hàn Độc Yêu Chu.
Hàn Độc Yêu Chu duỗi ngón tay bắn ra mở ra nắp hộp ngọc, bên trong lộ ra một khối lam tinh thạch to bằng nắm đấm,một đầu của tinh thạch trơn như tờ giấy bạc lóe ra hàn quang.
Cả người hàn Độc Yêu Chu run lên, vẫy tay một cái mảnh tinh thạch liền nằm trong lòng bàn tay, giật mình nói: “Cái này, đây là….”
Hắn nói một câu cũng không xong, cả người như bị trúng chú pháp định thân không thể động đậy.
/514
|