Trên đảo nhỏ vô danh cách đảo Âm Dương khoảng năm trăm dặm, bốn vị trưởng lão Đan tộc đang khoanh chân ngồi cùng một chỗ, tâm tình hết sức phức tạp.
Bọn họ để ý nhất không phải là sống chết của chính mình, mà là an nguy của Chu Chu.
Nếu không phải từng nghe Đan Nghê nói Chu Chu hấp thu loại Thiên Hỏa thứ hai chỉ mất năm ngày, bọn họ tuyệt đối sẽ không có ý định để nàng đi hấp thu loại Thiên Hỏa uy lực thứ ba này.
Không đề cập tới Diễm Thí Thiên ở trên đảo có phá đám hay không, mà dưới loại tình huống cấp bách như vậy, dung hợp ba loại Thiên Hỏa có khó khăn và nguy hiểm vô cùng lớn. Nhưng tình thế bức bách, bọn họ không thể không cổ động Chu Chu đi mạo hiểm như vậy.
Diễm Thí Thiên đã đánh chủ ý lên đảo Âm Dương, một khi thật sự thành công, rất nhanh hắn sẽ phát hiện ra sâu dưới đảo cất giấu Mật Tuyền Tịnh Hỏa, đến lúc đó Chu Chu muốn lấy được Thiên Hỏa như vậy lại càng khó như lên trời.
Đối với Chu Chu mà nói, điều kiện thuận lợi duy nhất chính là Vạn Niên Hợp Hoan Thụ trên đảo, trong phạm vị được cây thần che chở, dù có thất bại, Chu Chu cũng không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng.
Bốn người đã ở trên đảo này chờ hết năm ngày, cảm giác mỗi ngày đều dài vô cùng, tâm tình ngày càng thấp thỏm bất an.
Nếu như không lo lắng tự ý rời khỏi đây sẽ khiến Diễm Thí Thiên chú ý tới, chỉ sợ bọn họ đã không nhịn được chạy tới đảo Âm Dương xem xét tình huống của Chu Chu rồi.
Đến chạng vạng ngày thứ sáu, trong con mắt chờ đợi mỏi mòn của bốn vị trưởng lão, một đạo độn quang tuyết trắng như sao chổi xẹt qua bầu trời đêm đáp xuống đảo nhỏ.
Thấy rõ người tới, bốn vị trưởng lão mừng rỡ như điên, cơ hồ muốn xoa xoa mắt xem mình có phải đang mơ hay không.
Đan Nhiễm trưởng lão lớn tuổi nhất, nửa mong đợi nửa lo âu kéo tay Chu Chu, hỏi dò: “Hoàng Nhi, con tìm được Mật Tuyền Tình Hỏa không?”
Chu Chu gật đầu nói: “Tìm được rồi ạ! Trước hết để con tiêu trừ hỏa ấn cho mọi người đã rồi hãy nói.”
Các sư huynh sư tỷ còn đang bị vây trên đảo Âm Dương, có muốn nói gì thì đợi mọi người bình an rồi nói cũng không muộn.
Bốn vị trưởng lão kích động gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.
Không gian vô tận bên trong Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, Diễm Thí Thiên có chút cảm ứng, chân mày cau lại tự nhủ: “Tiểu mĩ nhân lại có thể luyện hóa hỏa ấn của ta? Chẳng lẽ nàng đã hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hỏa? Muốn cứu bốn lão già kia? Ha ha ha! Bổn cung phải xem nàng có cái bản lĩnh đó hay không?”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng búng đầu ngón tay…
Trên đảo nhỏ vô danh, Chu Chu ngồi giữa bốn vị trưởng lão, toàn thân thiêu đốt liệt diễm vô sắc, ngay cả thân ảnh của nàng cũng trở nên trong suốt.
Liệt diễm vô sắc theo thủ ấn của nàng mà hóa thành bốn đầu hỏa long trong suốt, gào thét bắn về hỏa ấn trên lưng bốn vị trưởng lão.
Chu Chu đã từng thử dùng Mật Tuyền Tịnh Hỏa luyện hóa hỏa ấn trên người mình, lần này đúng là xe nhẹ đường quen, khiến hỏa ấn trong sự thiêu đốt của Mật Tuyền Tịnh Hỏa dần dần nhạt màu.
Bọn họ còn chưa kịp thở phào, hỏa ấn màu xám bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau đó ‘bụp’ một tiếng, vỡ ra hóa thành một đạo hắc tuyến dài mảnh cố gắng chui vào kinh mạch bốn vị trưởng lão.
Nếu để nó thực hiện được điều này, kinh mạch bốn vị trưởng lão sẽ bị Diệt Thế Chi Hỏa ăn mòn hủy hoại, cho dù không chết cũng sẽ biến thành phế nhân!
Sa Hoài Đan hộ pháp bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, Chu Chu lại không kinh hoàng, nàng đã sớm có chuẩn bị, mười ngón tay lại tung bay thay đổi thủ ấn. Liệt diễm trong suốt đang thiêu đốt trên lưng bốn vị trưởng lão bỗng lóe ra một đoàn tia sáng màu cam, chính là Vĩnh Sinh Chi Hỏa dung hợp từ Trường Sinh Tiên Hỏa, và Húc Dương Minh Hỏa.
Ngọn lửa màu cam nhanh chóng bao bọc lấy hắc tuyến đang muốn chạy trốn, Diệt Thế Chi Hỏa hóa thành hắc tuyến kia vặn vẹo cố gắng phá vỡ màng Vĩnh Sinh Chi Hỏa bao quanh nó, nhưng không thể được.
Diệt Thế Chi Hỏa niêm phong trong hỏa ấn dù sao cũng có hạn, Diễm Thí Thiên hiện nay đang bị vây trên đảo Âm Dương xa cách vạn dặm, còn Chu Chu lại ở ngay bên cạnh bốn vị trưởng lão, Diệt Thế Chi Hỏa bị Vĩnh Sinh Chi Hỏa cuồn cuộn không dứt phong ấn trong một phạm vi cực nhỏ, mặc cho Mật Tuyền Tịnh Hỏa luyện hóa.
Không gian bên trong cây thần, đầu ngón tay Diễm Thí Thiên run lên, đau nhói kịch liệt đột nhiên đánh tới.
Thế công của hỏa ấn thất bại, hắn vì khinh thường mà bị Chu Chu phản kích suýt nữa bị thương. Nếu không phải lo lắng thân thể mấy vị trưởng lão kia không thể thừa nhận thì phản kích của Chu Chu có thể còn mạnh mẽ hơn nữa.
Diễm Thí Thiên giận tím mặt, hết lần này tới lần khác, dưới tình huống hiện tại hắn chỉ có thể bất thình lình bị đột kích như vậy, nhưng không cách nào nghịch chuyển tình thế.
Đan Hoàng rõ ràng đã dự liệu trước được hắn có thể cảm ứng được hỏa ấn mà phản kích, cố ý đào hố chờ hắn nhảy xuống. Thiếu nữ không rành thế sự kia từ lúc nào lại trở nên giảo hoạt lão luyện như vậy?
Diễm Thí Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, trợn trừng mắt nhìn sang mấy người phái Thánh Trí – nhất định là mấy tên đáng chết đó ảnh hưởng tới nàng!
“Tiểu mĩ nhân của ta, phản kháng ta sẽ phải trả giá đắt đó… Nàng cho rằng hấp thu được ba loại Thiên Hỏa là có bản lãnh đối nghịch với ta rồi sao? Cũng tốt, chờ đến khi nàng dung hợp được Hư Không Toại Hỏa, chính là thời khắc ta nhất thống phàm giới. Ta sẽ cho nàng biết, ai mới là người mạnh nhất trên đại lục Tấn Tiềm này, lựa chọn duy nhất của nàng chỉ có thể là phục tùng ta!”
Diễm Thí Thiên từ từ nắm chặt nắm đấm, hiện tại hắn không muốn thừa nhận sự rung động cùng không cam lòng sâu trong lòng hắn .
Mới chỉ qua mấy tháng sau một trận đánh trên tháp Vũ Thần, Đan Hoàng đã hấp thụ xong loại Thiên Hỏa thứ ba, nếu không phải hắn đã sớm hạ thủ với Đan tộc, nếu để nàng được gia tộc toàn lực tài bồi, thực lực hiện tại chắc chắn vượt qua hắn.
Thiên phú khủng bố như vậy, cũng khiến hắn ghen ghét không thôi, nhưng không sao cả, Đan Hoàng chỉ có thể đi đến đây thôi… Đan tộc nhất định đã ký thác tất cả hy vọng trên người nàng, nhưng nếu bọn họ biết ba loại Thiên Hỏa còn lại đều đang nằm trong tay hắn, sẽ có vẻ mặt gì đây?
Diễm Thí Thiên nghĩ tới đấy, không khỏi cười khẽ.
Thiên tư có xuất chúng hơn nữa thì có ích lợi gì, cuối cùng nhất định chỉ là hòn đá lót chân cho hắn bước lên bảo tọa chí cao.
Trên đảo nhỏ, mặt trời mọc rồi lại lặn, suốt một ngày rưỡi, hỏa ấn trên lưng bốn vị trưởng lão rốt cục cũng được luyện hóa triệt để, Chu Chu cẩn thận cảm ứng, xác định không còn hậu hoạn nào nữa, mới thu Thiên Hỏa vào trong cơ thể.
Bốn vị trưởng lão đồng thời phun ra một ngụm máu đen, từ từ mở mắt.
Mặc dù được Chu Chu cố gắng khống chế, nhưng trong quá trình luyện hóa hỏa ấn và tranh đấu với Diệt Thế Chi Hỏa, bốn trưởng lão không tránh khỏi bị thương một chút, cộng thêm thương thế còn tồn tại sau khi đối chiến với Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng lúc trước, không có thời gian mấy năm điều dưỡng thì khó mà khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Chu Chu nhớ tới lời Sa Hoài Đan kể lại, nói Lâm Chấn Kim đã quay đảo lại Âm Dương, liền không nhịn được mà lòng như lửa đốt.
Hôm nay chính là ngày cấm chế của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ được giải trừ, đến lúc đó các sư huynh sư tỷ và Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng sẽ xuất hiện trên đảo.
Nàng thỉnh cầu Sa Hoài Đan triệu Ngân Sa đưa mấy vị trưởng lão về chiến thuyền của tam đại tông môn, còn mình thì nhanh chóng xoay người chạy về đảo Âm Dương.
Mặc dù tất cả những người ngoại lai lên đảo đều bị áp chế xuống dưới Kết Đan kỳ, nhưng trong trận kịch chiến lúc trước lại có thể khiến mấy vị đạo quân Nguyên Anh trên đảo phải vận dụng cấm chế pháp trận, có thể thấy được Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng còn nhiều chiêu số lợi hại khác, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải kiêng kỵ, Chu Chu nghĩ đến đây không khỏi run sợ trong lòng.
Bọn họ để ý nhất không phải là sống chết của chính mình, mà là an nguy của Chu Chu.
Nếu không phải từng nghe Đan Nghê nói Chu Chu hấp thu loại Thiên Hỏa thứ hai chỉ mất năm ngày, bọn họ tuyệt đối sẽ không có ý định để nàng đi hấp thu loại Thiên Hỏa uy lực thứ ba này.
Không đề cập tới Diễm Thí Thiên ở trên đảo có phá đám hay không, mà dưới loại tình huống cấp bách như vậy, dung hợp ba loại Thiên Hỏa có khó khăn và nguy hiểm vô cùng lớn. Nhưng tình thế bức bách, bọn họ không thể không cổ động Chu Chu đi mạo hiểm như vậy.
Diễm Thí Thiên đã đánh chủ ý lên đảo Âm Dương, một khi thật sự thành công, rất nhanh hắn sẽ phát hiện ra sâu dưới đảo cất giấu Mật Tuyền Tịnh Hỏa, đến lúc đó Chu Chu muốn lấy được Thiên Hỏa như vậy lại càng khó như lên trời.
Đối với Chu Chu mà nói, điều kiện thuận lợi duy nhất chính là Vạn Niên Hợp Hoan Thụ trên đảo, trong phạm vị được cây thần che chở, dù có thất bại, Chu Chu cũng không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng.
Bốn người đã ở trên đảo này chờ hết năm ngày, cảm giác mỗi ngày đều dài vô cùng, tâm tình ngày càng thấp thỏm bất an.
Nếu như không lo lắng tự ý rời khỏi đây sẽ khiến Diễm Thí Thiên chú ý tới, chỉ sợ bọn họ đã không nhịn được chạy tới đảo Âm Dương xem xét tình huống của Chu Chu rồi.
Đến chạng vạng ngày thứ sáu, trong con mắt chờ đợi mỏi mòn của bốn vị trưởng lão, một đạo độn quang tuyết trắng như sao chổi xẹt qua bầu trời đêm đáp xuống đảo nhỏ.
Thấy rõ người tới, bốn vị trưởng lão mừng rỡ như điên, cơ hồ muốn xoa xoa mắt xem mình có phải đang mơ hay không.
Đan Nhiễm trưởng lão lớn tuổi nhất, nửa mong đợi nửa lo âu kéo tay Chu Chu, hỏi dò: “Hoàng Nhi, con tìm được Mật Tuyền Tình Hỏa không?”
Chu Chu gật đầu nói: “Tìm được rồi ạ! Trước hết để con tiêu trừ hỏa ấn cho mọi người đã rồi hãy nói.”
Các sư huynh sư tỷ còn đang bị vây trên đảo Âm Dương, có muốn nói gì thì đợi mọi người bình an rồi nói cũng không muộn.
Bốn vị trưởng lão kích động gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.
Không gian vô tận bên trong Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, Diễm Thí Thiên có chút cảm ứng, chân mày cau lại tự nhủ: “Tiểu mĩ nhân lại có thể luyện hóa hỏa ấn của ta? Chẳng lẽ nàng đã hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hỏa? Muốn cứu bốn lão già kia? Ha ha ha! Bổn cung phải xem nàng có cái bản lĩnh đó hay không?”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng búng đầu ngón tay…
Trên đảo nhỏ vô danh, Chu Chu ngồi giữa bốn vị trưởng lão, toàn thân thiêu đốt liệt diễm vô sắc, ngay cả thân ảnh của nàng cũng trở nên trong suốt.
Liệt diễm vô sắc theo thủ ấn của nàng mà hóa thành bốn đầu hỏa long trong suốt, gào thét bắn về hỏa ấn trên lưng bốn vị trưởng lão.
Chu Chu đã từng thử dùng Mật Tuyền Tịnh Hỏa luyện hóa hỏa ấn trên người mình, lần này đúng là xe nhẹ đường quen, khiến hỏa ấn trong sự thiêu đốt của Mật Tuyền Tịnh Hỏa dần dần nhạt màu.
Bọn họ còn chưa kịp thở phào, hỏa ấn màu xám bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau đó ‘bụp’ một tiếng, vỡ ra hóa thành một đạo hắc tuyến dài mảnh cố gắng chui vào kinh mạch bốn vị trưởng lão.
Nếu để nó thực hiện được điều này, kinh mạch bốn vị trưởng lão sẽ bị Diệt Thế Chi Hỏa ăn mòn hủy hoại, cho dù không chết cũng sẽ biến thành phế nhân!
Sa Hoài Đan hộ pháp bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, Chu Chu lại không kinh hoàng, nàng đã sớm có chuẩn bị, mười ngón tay lại tung bay thay đổi thủ ấn. Liệt diễm trong suốt đang thiêu đốt trên lưng bốn vị trưởng lão bỗng lóe ra một đoàn tia sáng màu cam, chính là Vĩnh Sinh Chi Hỏa dung hợp từ Trường Sinh Tiên Hỏa, và Húc Dương Minh Hỏa.
Ngọn lửa màu cam nhanh chóng bao bọc lấy hắc tuyến đang muốn chạy trốn, Diệt Thế Chi Hỏa hóa thành hắc tuyến kia vặn vẹo cố gắng phá vỡ màng Vĩnh Sinh Chi Hỏa bao quanh nó, nhưng không thể được.
Diệt Thế Chi Hỏa niêm phong trong hỏa ấn dù sao cũng có hạn, Diễm Thí Thiên hiện nay đang bị vây trên đảo Âm Dương xa cách vạn dặm, còn Chu Chu lại ở ngay bên cạnh bốn vị trưởng lão, Diệt Thế Chi Hỏa bị Vĩnh Sinh Chi Hỏa cuồn cuộn không dứt phong ấn trong một phạm vi cực nhỏ, mặc cho Mật Tuyền Tịnh Hỏa luyện hóa.
Không gian bên trong cây thần, đầu ngón tay Diễm Thí Thiên run lên, đau nhói kịch liệt đột nhiên đánh tới.
Thế công của hỏa ấn thất bại, hắn vì khinh thường mà bị Chu Chu phản kích suýt nữa bị thương. Nếu không phải lo lắng thân thể mấy vị trưởng lão kia không thể thừa nhận thì phản kích của Chu Chu có thể còn mạnh mẽ hơn nữa.
Diễm Thí Thiên giận tím mặt, hết lần này tới lần khác, dưới tình huống hiện tại hắn chỉ có thể bất thình lình bị đột kích như vậy, nhưng không cách nào nghịch chuyển tình thế.
Đan Hoàng rõ ràng đã dự liệu trước được hắn có thể cảm ứng được hỏa ấn mà phản kích, cố ý đào hố chờ hắn nhảy xuống. Thiếu nữ không rành thế sự kia từ lúc nào lại trở nên giảo hoạt lão luyện như vậy?
Diễm Thí Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, trợn trừng mắt nhìn sang mấy người phái Thánh Trí – nhất định là mấy tên đáng chết đó ảnh hưởng tới nàng!
“Tiểu mĩ nhân của ta, phản kháng ta sẽ phải trả giá đắt đó… Nàng cho rằng hấp thu được ba loại Thiên Hỏa là có bản lãnh đối nghịch với ta rồi sao? Cũng tốt, chờ đến khi nàng dung hợp được Hư Không Toại Hỏa, chính là thời khắc ta nhất thống phàm giới. Ta sẽ cho nàng biết, ai mới là người mạnh nhất trên đại lục Tấn Tiềm này, lựa chọn duy nhất của nàng chỉ có thể là phục tùng ta!”
Diễm Thí Thiên từ từ nắm chặt nắm đấm, hiện tại hắn không muốn thừa nhận sự rung động cùng không cam lòng sâu trong lòng hắn .
Mới chỉ qua mấy tháng sau một trận đánh trên tháp Vũ Thần, Đan Hoàng đã hấp thụ xong loại Thiên Hỏa thứ ba, nếu không phải hắn đã sớm hạ thủ với Đan tộc, nếu để nàng được gia tộc toàn lực tài bồi, thực lực hiện tại chắc chắn vượt qua hắn.
Thiên phú khủng bố như vậy, cũng khiến hắn ghen ghét không thôi, nhưng không sao cả, Đan Hoàng chỉ có thể đi đến đây thôi… Đan tộc nhất định đã ký thác tất cả hy vọng trên người nàng, nhưng nếu bọn họ biết ba loại Thiên Hỏa còn lại đều đang nằm trong tay hắn, sẽ có vẻ mặt gì đây?
Diễm Thí Thiên nghĩ tới đấy, không khỏi cười khẽ.
Thiên tư có xuất chúng hơn nữa thì có ích lợi gì, cuối cùng nhất định chỉ là hòn đá lót chân cho hắn bước lên bảo tọa chí cao.
Trên đảo nhỏ, mặt trời mọc rồi lại lặn, suốt một ngày rưỡi, hỏa ấn trên lưng bốn vị trưởng lão rốt cục cũng được luyện hóa triệt để, Chu Chu cẩn thận cảm ứng, xác định không còn hậu hoạn nào nữa, mới thu Thiên Hỏa vào trong cơ thể.
Bốn vị trưởng lão đồng thời phun ra một ngụm máu đen, từ từ mở mắt.
Mặc dù được Chu Chu cố gắng khống chế, nhưng trong quá trình luyện hóa hỏa ấn và tranh đấu với Diệt Thế Chi Hỏa, bốn trưởng lão không tránh khỏi bị thương một chút, cộng thêm thương thế còn tồn tại sau khi đối chiến với Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng lúc trước, không có thời gian mấy năm điều dưỡng thì khó mà khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Chu Chu nhớ tới lời Sa Hoài Đan kể lại, nói Lâm Chấn Kim đã quay đảo lại Âm Dương, liền không nhịn được mà lòng như lửa đốt.
Hôm nay chính là ngày cấm chế của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ được giải trừ, đến lúc đó các sư huynh sư tỷ và Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng sẽ xuất hiện trên đảo.
Nàng thỉnh cầu Sa Hoài Đan triệu Ngân Sa đưa mấy vị trưởng lão về chiến thuyền của tam đại tông môn, còn mình thì nhanh chóng xoay người chạy về đảo Âm Dương.
Mặc dù tất cả những người ngoại lai lên đảo đều bị áp chế xuống dưới Kết Đan kỳ, nhưng trong trận kịch chiến lúc trước lại có thể khiến mấy vị đạo quân Nguyên Anh trên đảo phải vận dụng cấm chế pháp trận, có thể thấy được Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng còn nhiều chiêu số lợi hại khác, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải kiêng kỵ, Chu Chu nghĩ đến đây không khỏi run sợ trong lòng.
/514
|