Edit: Nguyệt Nha
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ban đêm, Doãn Tử Chương ăn xong cơm tối liền yêu cầu kiểm tra thí điểm việc học của Chu Chu, Chu Chu ngoan ngoãn lấy ra ba quyển sách thật mỏng kia, lập tức lỗ tai bị xách lên, còn có tiếng rống vang rội:
“Con heo lười! Vừa lười vừa dốt, thật hết thuốc chữa với ngươi! Bây giờ bắt đầu đọc, đọc mà sai thì xem ta trừng phạt cái não heo của ngươi như thế nào!” Doãn Tử Chương vốn chăm chỉ khắc khổ, ngứa mắt nhất chính là thái độ ung dung, có cơ hội tốt trước mặt nhưng không hề biết quý trọng như Chu Chu.
Chu Chu xoa lỗ tai, nước mắt lưng tròng bắt đầu trả bài từ “Đan hỏa tạp ký”, ban đầu còn tốt, vừa nói đến phần thiên hỏa liền xảy ra vấn đề.
“Tương truyền thế gian tổng cộng có chín loại thiên hỏa, đáng tiếc ta chỉ biết được ba loại, Ma Vực Quỷ Hỏa, Huyền Minh U Hỏa, Húc Dương Minh Hỏa, còn lại sáu loại đều không rõ lắm.”
“Cái gì ‘Huyền Minh U Hỏa’? Ngươi váng đầu à?! Là ‘Mật Tuyền Tịnh Hỏa’!” Doãn Tử Chương xoắn quyển sách gõ đầu Chu Chu một cái.
“Doãn sư đệ hạ thủ lưu tình, sư muội nhất thời nhớ lầm, từ từ chỉ bảo là được.” Bên ngoài truyền đến giọng Bùi Cốc, cười hắc hắc thay Chu Chu cầu tình.
Chu Chu vừa nghe cứu tinh đến, vội vàng đi mở cửa đón khách vào trong nhà, Bùi Cốc kéo Bảo Pháp Hổ cùng đến làm khách.
Sau khi hai người ngồi xuống, Bảo Pháp Hổ đột nhiên hỏi Chu Chu: “Muội từ đâu mà biết ‘Huyền Minh U Hỏa’?”
“Ách? Thật sự có sao?” Chu Chu ngây ngẩn cả người, nàng chẳng qua chỉ nhất thời thuận miệng nói ra, cũng không biết tại sao mình lại nói ra cụm từ này.
Ánh mắt Bảo Pháp Hổ nhìn nàng càng thêm quái dị, tiếp tục hỏi: “Muội còn nhớ tên hỏa nào khác không?”
Chu Chu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hình như, hình như còn có Trường Sinh Tiên Hỏa, Phệ Kim Xích Hỏa, Cửu Thiên Huyễn Hỏa. . . Ách, nhớ không rõ nữa.”
“Những thứ này muội nhìn thấy trong sách hả? Là từ mấy cuốn sách khác đọc được hôm nay sao?” Bảo Pháp Hổ lại hỏi.
Chu Chu trợn tròn mắt: “Muội, muội không nhớ rõ. . . Không phải hôm nay, hôm nay muội chỉ đọc ba bản này.” Vừa nói vừa len lén nhìn Doãn Tử Chương, sợ hắn cảm thấy nàng lười biếng không chịu học, lại tới nhéo tai nàng.
“Chu Chu muội có nhớ lúc trước trong nhà trừ bà ngoại ra còn ai khác, đã học qua cái gì không?” Bảo Pháp Hổ cũng đã được nghe qua quá khứ mơ mơ hồ hồ của Chu Chu, trước kia hắn căn bản không chú ý, chỉ cho rằng một cô thôn nữ nhỏ chưa trải qua việc đời cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, cuộc sống thiếu thốn vất vả nhớ không hết chuyện cũ cũng bình thường.
Doãn Tử Chương nghe ra vấn đề: “Bảo sư huynh, ý huynh là, Chu Chu nói những thứ này. . .Thật sự là cửu đại thiên hỏa?”
Bảo Pháp Hổ gật đầu nói: “Không sai, ít nhất chắc chắn có Cửu Thiên Huyễn Hỏa cùng Huyền Minh U Hỏa, hơn ba mươi năm trước ta theo sư phụ xuống núi rèn luyện, từng thấy trong một quyển sách do thượng cổ đạo sĩ lưu lại nói tới hai loại thiên hỏa này. Trong thiên hạ số đạo sĩ biết đến sự tồn tại của thiên hỏa không ít, nhưng có thể nói chi tiết, thì trong ngàn người chưa chắc có một người có thể.”
Vừa nói ánh mắt hắn vừa dời về phía Chu Chu, tất cả mọi người hiểu ý hắn, Chu Chu thuận miệng đã có thể nói ra vài loại hỏa, nhất định trước kia đã từng tiếp xúc qua không ít thứ liên quan.
Chu Chu bị ánh mắt của hắn làm cho hơi sợ hãi, không tự chủ được dịch dịch về phía Doãn Tử Chương.
Bùi Cốc gãi gãi đầu nói: “Thành thật mà nói, trễ như vậy chúng ta lên núi tìm hai người, thứ nhất là muốn xem xem Chu Chu ở đã quen chưa, thứ hai là có chuyện muốn hỏi Chu Chu.”
“Chuyện gì vậy?” Chu Chu bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm sợ hết hồn.
Thì ra sau khi Chu Chu rời khỏi Nguyên Thủy cốc, người hầu ở đó dọn dẹp gian phòng nàng từng ở mới phát hiện một ít giấy, phía trên viết đầy các loại linh thảo linh thú làm phối liệu đồ ăn, Bùi Cốc thích nghiên cứu những thứ này trong Nguyên Thủy cốc ai ai cũng biết, cho là Chu Chu hỏi hắn mượn thực đơn, nên không dám tự tiện xử lý, liền đưa đến chỗ Bùi Cốc.
Bùi Cốc vừa nhìn, trên giấy viết phần lớn đều là linh thảo mà trong sách của hắn cũng không đề cập đến, hơn nữa thực đơn phối hợp vô cùng phù hợp, không khỏi thắc mắc, cho nên muốn tới thảo luận với Chu Chu.
Nhưng khi hỏi Chu Chu từ đâu biết được đặc tính của những linh thảo này, có phải đã từng thấy qua hay không, vẻ mặt nàng lại mờ mịt: “Muội không biết tại sao mình lại biết.”
Lời này giống như thuận miệng nói ra, khiến ba người còn lại không biết nói gì.
Bảo Pháp Hổ cười cười tỏ vẻ thoải mái nói: “Ta thấy Chu Chu trước kia nhất định đã từng học qua linh thảo linh dược cùng thuật luyện đan, có thể là sau khi bệnh nặng nên không nhớ rõ. Có Trịnh trưởng lão ở đây, một ngày nào đó sẽ có thể khôi phục thôi.”
Trên thực tế nào đơn giản như vậy, học luyện đan phải có pháp lực tu vi làm trụ cột, người có tu vi thì làm sao có thể chỉ bị sốt mà đã cháy hỏng đầu óc mất đi trí nhớ? Quan trọng nhất là, Chu Chu không có linh căn, còn là phế mạch, căn bản không thể tu luyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ba nam nhân suy nghĩ một hồi mà vẫn không nắm được trọng điểm, Doãn Tử Chương càng cảm thấy, để Chu Chu nói qua một quyển sách đã có thể phát hiện vấn đề, nói không chừng Trịnh Quyền bắt nàng đọc tất cả sách trong thư phòng là có thâm ý khác, nên càng muốn Chu Chu trả bài hai quyển sách còn lại.
‘Dược phổ linh dược Chi Thúc Sơn’ coi như thuận lợi vượt qua kiểm tra, Chu Chu tâm tình buông lỏng chút ít, kết quả đến quyển ‘Phương thuốc Tĩnh Tâm đan bổ sung’ lại có vấn đề.
Phương thuốc nàng nói tới, nếu không phải thêm gì đó, thì lại thiếu đi gì đó, hoặc là cách pha trộn cân đối linh được khác với trong sách, lần này Doãn Tử Chương không vội trách cứ nàng, chỉ bảo nàng đem phương thuốc nàng nhớ được viết ra giấy, rồi ngày mai đi thỉnh giáo sư phụ.
Chu Chu cảm thấy sư phụ căn bản sẽ không để ý đến nàng, nhưng lại không dám phản kháng Doãn Tử Chương, lại nghĩ dù sao người trong động phủ sư phụ cực ít, nàng hỏi hay không hỏi Doãn Tử Chương cũng sẽ không biết, đến lúc đó nói là đã đưa rồi, chẳng lẽ Doãn Tử Chương còn có thể tự mình đi hỏi sư phụ hay sao?
Nghĩ như vậy, nàng yên lòng đáp ứng.
Sự kiên nhẫn của Doãn Tử Chương còn tốt hơn tưởng tượng của Chu Chu rất nhiều, ba tháng đã qua, chỉ cần hắn không phải bế quan thì nhất định sẽ kiểm tra việc học của Chu Chu.
Sách có nội dung ít trong thư phòng chẳng bao lâu đã hết, Chu Chu bắt đầu thống khổ đọc thuộc lòng các tác phẩm vĩ đại. Cũng may sách trong thư phòng hầu hết cùng một thể loại, đều liên quan đến luyện đan, Chu Chu nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, tình cờ trả bài sai một chút Doãn Tử Chương cũng không quan tâm, chỉ bảo nàng viết hết nội dung bị ‘sai’ ra, rồi đi hỏi sư phụ.
Chu Chu vẫn luôn ngoài mặt bằng lòng trong tâm phản kháng, mỗi lần nàng đến động phủ sư phụ chỉ gặp mấy người, nếu tình cờ đụng phải sư phụ, hắn đều mang bộ dáng xa cách .
Bởi vì Trịnh Quyền từng nói trước mặt Doãn Tử Chương, muốn nàng đọc hết toàn bộ sách trong thư phòng đọc rồi mới được đi tìm hắn, vừa lúc Chu Chu coi đây là lý do, một lần gặp đều chưa từng chủ động hỏi qua sư phụ cái gì.
Hai thầy trò giống người lạ, sống yên ổn cùng nhau.
Chu Chu không có pháp lực, lên xuống núi Ứng Bàng cực kì khó khăn, hơn nữa nàng không muốn đụng phải nhân vật nguy hiểm trong Thánh Trí phái, vì thế an phận ngày ngày ở trên đỉnh Ứng Bàng, thỉnh thoảng đến dược điền len lén nhổ vài gốc linh dược làm đồ ăn, Bùi Cốc và Bảo Pháp Hổ lâu lâu cũng sẽ đến thăm nàng.
Mặc dù vẫn bị Doãn Tử Chương nô dịch áp bách, nhưng Chu Chu thật lòng cảm thấy cuộc sống như vậy không tệ, cứ tiếp tục thế này thì quả là tốt!
Đáng tiếc, mộng đẹp trước giờ đều không dài, nàng sống không buồn không lo, nhưng lại có người trăm phương ngàn kế chỉ chờ một cơ hội xuống tay với nàng.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ban đêm, Doãn Tử Chương ăn xong cơm tối liền yêu cầu kiểm tra thí điểm việc học của Chu Chu, Chu Chu ngoan ngoãn lấy ra ba quyển sách thật mỏng kia, lập tức lỗ tai bị xách lên, còn có tiếng rống vang rội:
“Con heo lười! Vừa lười vừa dốt, thật hết thuốc chữa với ngươi! Bây giờ bắt đầu đọc, đọc mà sai thì xem ta trừng phạt cái não heo của ngươi như thế nào!” Doãn Tử Chương vốn chăm chỉ khắc khổ, ngứa mắt nhất chính là thái độ ung dung, có cơ hội tốt trước mặt nhưng không hề biết quý trọng như Chu Chu.
Chu Chu xoa lỗ tai, nước mắt lưng tròng bắt đầu trả bài từ “Đan hỏa tạp ký”, ban đầu còn tốt, vừa nói đến phần thiên hỏa liền xảy ra vấn đề.
“Tương truyền thế gian tổng cộng có chín loại thiên hỏa, đáng tiếc ta chỉ biết được ba loại, Ma Vực Quỷ Hỏa, Huyền Minh U Hỏa, Húc Dương Minh Hỏa, còn lại sáu loại đều không rõ lắm.”
“Cái gì ‘Huyền Minh U Hỏa’? Ngươi váng đầu à?! Là ‘Mật Tuyền Tịnh Hỏa’!” Doãn Tử Chương xoắn quyển sách gõ đầu Chu Chu một cái.
“Doãn sư đệ hạ thủ lưu tình, sư muội nhất thời nhớ lầm, từ từ chỉ bảo là được.” Bên ngoài truyền đến giọng Bùi Cốc, cười hắc hắc thay Chu Chu cầu tình.
Chu Chu vừa nghe cứu tinh đến, vội vàng đi mở cửa đón khách vào trong nhà, Bùi Cốc kéo Bảo Pháp Hổ cùng đến làm khách.
Sau khi hai người ngồi xuống, Bảo Pháp Hổ đột nhiên hỏi Chu Chu: “Muội từ đâu mà biết ‘Huyền Minh U Hỏa’?”
“Ách? Thật sự có sao?” Chu Chu ngây ngẩn cả người, nàng chẳng qua chỉ nhất thời thuận miệng nói ra, cũng không biết tại sao mình lại nói ra cụm từ này.
Ánh mắt Bảo Pháp Hổ nhìn nàng càng thêm quái dị, tiếp tục hỏi: “Muội còn nhớ tên hỏa nào khác không?”
Chu Chu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hình như, hình như còn có Trường Sinh Tiên Hỏa, Phệ Kim Xích Hỏa, Cửu Thiên Huyễn Hỏa. . . Ách, nhớ không rõ nữa.”
“Những thứ này muội nhìn thấy trong sách hả? Là từ mấy cuốn sách khác đọc được hôm nay sao?” Bảo Pháp Hổ lại hỏi.
Chu Chu trợn tròn mắt: “Muội, muội không nhớ rõ. . . Không phải hôm nay, hôm nay muội chỉ đọc ba bản này.” Vừa nói vừa len lén nhìn Doãn Tử Chương, sợ hắn cảm thấy nàng lười biếng không chịu học, lại tới nhéo tai nàng.
“Chu Chu muội có nhớ lúc trước trong nhà trừ bà ngoại ra còn ai khác, đã học qua cái gì không?” Bảo Pháp Hổ cũng đã được nghe qua quá khứ mơ mơ hồ hồ của Chu Chu, trước kia hắn căn bản không chú ý, chỉ cho rằng một cô thôn nữ nhỏ chưa trải qua việc đời cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, cuộc sống thiếu thốn vất vả nhớ không hết chuyện cũ cũng bình thường.
Doãn Tử Chương nghe ra vấn đề: “Bảo sư huynh, ý huynh là, Chu Chu nói những thứ này. . .Thật sự là cửu đại thiên hỏa?”
Bảo Pháp Hổ gật đầu nói: “Không sai, ít nhất chắc chắn có Cửu Thiên Huyễn Hỏa cùng Huyền Minh U Hỏa, hơn ba mươi năm trước ta theo sư phụ xuống núi rèn luyện, từng thấy trong một quyển sách do thượng cổ đạo sĩ lưu lại nói tới hai loại thiên hỏa này. Trong thiên hạ số đạo sĩ biết đến sự tồn tại của thiên hỏa không ít, nhưng có thể nói chi tiết, thì trong ngàn người chưa chắc có một người có thể.”
Vừa nói ánh mắt hắn vừa dời về phía Chu Chu, tất cả mọi người hiểu ý hắn, Chu Chu thuận miệng đã có thể nói ra vài loại hỏa, nhất định trước kia đã từng tiếp xúc qua không ít thứ liên quan.
Chu Chu bị ánh mắt của hắn làm cho hơi sợ hãi, không tự chủ được dịch dịch về phía Doãn Tử Chương.
Bùi Cốc gãi gãi đầu nói: “Thành thật mà nói, trễ như vậy chúng ta lên núi tìm hai người, thứ nhất là muốn xem xem Chu Chu ở đã quen chưa, thứ hai là có chuyện muốn hỏi Chu Chu.”
“Chuyện gì vậy?” Chu Chu bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm sợ hết hồn.
Thì ra sau khi Chu Chu rời khỏi Nguyên Thủy cốc, người hầu ở đó dọn dẹp gian phòng nàng từng ở mới phát hiện một ít giấy, phía trên viết đầy các loại linh thảo linh thú làm phối liệu đồ ăn, Bùi Cốc thích nghiên cứu những thứ này trong Nguyên Thủy cốc ai ai cũng biết, cho là Chu Chu hỏi hắn mượn thực đơn, nên không dám tự tiện xử lý, liền đưa đến chỗ Bùi Cốc.
Bùi Cốc vừa nhìn, trên giấy viết phần lớn đều là linh thảo mà trong sách của hắn cũng không đề cập đến, hơn nữa thực đơn phối hợp vô cùng phù hợp, không khỏi thắc mắc, cho nên muốn tới thảo luận với Chu Chu.
Nhưng khi hỏi Chu Chu từ đâu biết được đặc tính của những linh thảo này, có phải đã từng thấy qua hay không, vẻ mặt nàng lại mờ mịt: “Muội không biết tại sao mình lại biết.”
Lời này giống như thuận miệng nói ra, khiến ba người còn lại không biết nói gì.
Bảo Pháp Hổ cười cười tỏ vẻ thoải mái nói: “Ta thấy Chu Chu trước kia nhất định đã từng học qua linh thảo linh dược cùng thuật luyện đan, có thể là sau khi bệnh nặng nên không nhớ rõ. Có Trịnh trưởng lão ở đây, một ngày nào đó sẽ có thể khôi phục thôi.”
Trên thực tế nào đơn giản như vậy, học luyện đan phải có pháp lực tu vi làm trụ cột, người có tu vi thì làm sao có thể chỉ bị sốt mà đã cháy hỏng đầu óc mất đi trí nhớ? Quan trọng nhất là, Chu Chu không có linh căn, còn là phế mạch, căn bản không thể tu luyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ba nam nhân suy nghĩ một hồi mà vẫn không nắm được trọng điểm, Doãn Tử Chương càng cảm thấy, để Chu Chu nói qua một quyển sách đã có thể phát hiện vấn đề, nói không chừng Trịnh Quyền bắt nàng đọc tất cả sách trong thư phòng là có thâm ý khác, nên càng muốn Chu Chu trả bài hai quyển sách còn lại.
‘Dược phổ linh dược Chi Thúc Sơn’ coi như thuận lợi vượt qua kiểm tra, Chu Chu tâm tình buông lỏng chút ít, kết quả đến quyển ‘Phương thuốc Tĩnh Tâm đan bổ sung’ lại có vấn đề.
Phương thuốc nàng nói tới, nếu không phải thêm gì đó, thì lại thiếu đi gì đó, hoặc là cách pha trộn cân đối linh được khác với trong sách, lần này Doãn Tử Chương không vội trách cứ nàng, chỉ bảo nàng đem phương thuốc nàng nhớ được viết ra giấy, rồi ngày mai đi thỉnh giáo sư phụ.
Chu Chu cảm thấy sư phụ căn bản sẽ không để ý đến nàng, nhưng lại không dám phản kháng Doãn Tử Chương, lại nghĩ dù sao người trong động phủ sư phụ cực ít, nàng hỏi hay không hỏi Doãn Tử Chương cũng sẽ không biết, đến lúc đó nói là đã đưa rồi, chẳng lẽ Doãn Tử Chương còn có thể tự mình đi hỏi sư phụ hay sao?
Nghĩ như vậy, nàng yên lòng đáp ứng.
Sự kiên nhẫn của Doãn Tử Chương còn tốt hơn tưởng tượng của Chu Chu rất nhiều, ba tháng đã qua, chỉ cần hắn không phải bế quan thì nhất định sẽ kiểm tra việc học của Chu Chu.
Sách có nội dung ít trong thư phòng chẳng bao lâu đã hết, Chu Chu bắt đầu thống khổ đọc thuộc lòng các tác phẩm vĩ đại. Cũng may sách trong thư phòng hầu hết cùng một thể loại, đều liên quan đến luyện đan, Chu Chu nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, tình cờ trả bài sai một chút Doãn Tử Chương cũng không quan tâm, chỉ bảo nàng viết hết nội dung bị ‘sai’ ra, rồi đi hỏi sư phụ.
Chu Chu vẫn luôn ngoài mặt bằng lòng trong tâm phản kháng, mỗi lần nàng đến động phủ sư phụ chỉ gặp mấy người, nếu tình cờ đụng phải sư phụ, hắn đều mang bộ dáng xa cách .
Bởi vì Trịnh Quyền từng nói trước mặt Doãn Tử Chương, muốn nàng đọc hết toàn bộ sách trong thư phòng đọc rồi mới được đi tìm hắn, vừa lúc Chu Chu coi đây là lý do, một lần gặp đều chưa từng chủ động hỏi qua sư phụ cái gì.
Hai thầy trò giống người lạ, sống yên ổn cùng nhau.
Chu Chu không có pháp lực, lên xuống núi Ứng Bàng cực kì khó khăn, hơn nữa nàng không muốn đụng phải nhân vật nguy hiểm trong Thánh Trí phái, vì thế an phận ngày ngày ở trên đỉnh Ứng Bàng, thỉnh thoảng đến dược điền len lén nhổ vài gốc linh dược làm đồ ăn, Bùi Cốc và Bảo Pháp Hổ lâu lâu cũng sẽ đến thăm nàng.
Mặc dù vẫn bị Doãn Tử Chương nô dịch áp bách, nhưng Chu Chu thật lòng cảm thấy cuộc sống như vậy không tệ, cứ tiếp tục thế này thì quả là tốt!
Đáng tiếc, mộng đẹp trước giờ đều không dài, nàng sống không buồn không lo, nhưng lại có người trăm phương ngàn kế chỉ chờ một cơ hội xuống tay với nàng.
/514
|