“Hệ Băng đơn linh căn rất ít ỏi, đệ tử Lâm thị cách hơn một ngàn năm khó có thể xuất hiện một người, mà đệ tử có được Băng Linh căn song linh căn, tam linh căn đồng dạng có thể tu luyện bộ công pháp hệ Băng này, nhưng thi triển ra uy lực lại không bằng hệ Băng đơn linh căn” Lâm Chấn Kim biết rõ những bí mật này, đem cái đoạn truyền thuyết tiền căn hậu quả này nói tới êm tai.
“Băng Hỏa Thần Vương xuất thân từ dòng chính Lâm thị, nguyên danh gọi Lâm Bão Thạch, từ nhỏ thiên tư xuất chúng tâm cao khí ngạo. Hết lần này tới lần khác trong những đệ tử họ khác nhỏ tuổi hơn ông, xuất hiện một thiếu nữ hệ Băng đơn linh căn, dùng thời gian không đến trăm năm đã tu thành bộ công pháp này, hơn nữa tu vi càng nhanh chóng lướt qua Thần Vương. Từ đó hai người giao đấu, Thần Vương liền từ đó không có thắng qua.”
“Bọn họ là hai ngôi sao xuất sắc nhất trong gia tộc Lâm thị, tộc trưởng trưởng bối cố ý thúc đẩy bọn hắn kết làm đạo lữ, nhưng Thần Vương không muốn, một mình rời khỏi tộc, quyết chí thề muốn tự nghĩ ra một bộ có thể siêu việt hơn công pháp tổ tiên lưu lại. Về sau ông ấy bắt đầu lưu lạc tứ xứ đại lục Tấn Tiềm, tu vi càng ngày càng cao, danh khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng không bao giờ trở lại Lâm thị. Về phần tâm nguyện của ông có đạt thành hay không, cũng không ai biết.” Lâm Chấn Kim nói đến đây, dừng một chút có chút cảm khái mà đối với Doãn Tử Chương nói: “Lúc trước mẹ con từng cùng ta đề cập qua bảo tàng Băng Hỏa Thần Vương, nhưng khi đó ta vô tâm tu luyện, tuy có hiếu kỳ với bảo tàng nhưng cũng không nghĩ tới muốn tốn tâm tư đi tìm, không nghĩ tới cuối cùng người đạt được cơ duyên là con.”
“Cha, người cảm thấy 《 Tủy Băng quyết 》 so với bộ công pháp trong tộc truyền xuống như thế nào?” Doãn Tử Chương đã đem 《 Tủy Băng quyết 》 tìm hiểu thấu triệt, chỗ còn thiếu chỉ là tu luyện và vận dụng hỏa hầu, hắn biết rõ bộ công pháp kia có chỗ lợi hại, cho nên cũng đặc biệt hiếu kỳ, đến tột cùng Băng Hỏa Thần Vương sáng chế bộ《 Tủy Băng quyết 》 này phải chăng đã vượt qua bộ chí cao công pháp trong Lâm thị vốn có kia.
Lâm Chấn Kim cười khổ nói: “Hiện tại đã không cách nào so sánh, bởi vì bộ công pháp Lâm thị nhất tộc kia đã mất đi nhiều năm. Lâm thị đã từng trải qua không chỉ một lần đại nạn cơ hồ diệt tộc, trong bí tàng kể cả bộ công pháp kia đều sớm đã bị phá huỷ, hiện tại lưu truyền hậu thế cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa trải qua vô số người khẩu nhĩ tương truyền, cùng nguyên bản cũng khác khá xa rồi.”
Doãn Tử Chương nghe xong lời này không khỏi một hồi thất vọng, nhưng rất nhanh lại nghe Lâm Chấn Kim nói: “Nếu muốn tìm về bản chính bộ công pháp Lâm thị kia cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Chu Chu không nhịn được nói đầu tiên: “Làm sao tìm được trở về?”
“Chỉ cần có thể leo lên tầng thứ 9 của tháp Vũ Thần là được rồi. Mặc dù《 Tủy Băng quyết 》tốt. Nhưng đối với A Chương mà nói, bộ công pháp Lâm thị kia có lẽ càng thêm phù hợp.” Lâm Chấn Kim đáp.
Chu Chu và Doãn Tử Chương hai mặt nhìn nhau nói: “Không phải nói lên tầng thứ 9 sẽ phi thăng sao?”
Lâm Chấn Kim khoát khoát tay nói: “Cái kia chỉ là tung tin vịt mà thôi. Tầng thứ 9 có nhiều bộ công pháp thần niệm do tu sĩ Đại Thừa kỳ Vũ Quốc lịch đại đạt trình độ cao nhất lưu lại, Trong đó kể cả bộ công pháp《 Băng Tâm quyết 》. Bộ 《 Băng Tâm quyết 》này là lúc trước cái vị nữ tổ sư kia đánh bại Thần Vương trước khi phi thăng lưu lại đấy.”
“Thế nhưng mà nếu như A Chương có thể lên trên tầng thứ 9, ít nhất cũng đã là tu vi ngoài Đại Thừa kỳ a, lại muốn cái kia 《 Băng Tâm quyết 》 còn có cái gì để dùng?” Chu Chu vô lực nói.
Lâm Chấn Kim bất đắc dĩ cười khổ gật đầu nói : “Xác thực như thế. Nhưng leo lên tầng thứ 9 ngoại trừ cơ hội thấy mấy bộ công pháp vô cùng giá trị, nếu như được Khí Hồn tháp Vũ Thần tán thành thì sẽ trở thành chủ nhân tháp Vũ Thần. Tháp Vũ Thần chính là một trong loại thần khí thế gian đều biết. Mặt khác, hai kiện thần khí đều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mấy ngàn năm qua chưa từng có người bái kiến.”
Lâm Chấn Kim nói đến đây, chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt biến hóa, đối với Doãn Tử Chương nói: “A chương, năm đó ta đưa cho con nhẫn trữ vật có còn không?”
“Vẫn còn ạ.” Doãn Tử Chương nghiêng đầu nhìn Chu Chu, Chu Chu vội vàng lấy chiếc nhẫn trong dây lưng ra, thuận tay lấy chiếc nhẫn khác giống như đúc lấy được từ lão giả sắp chết trên núi Huyền Vũ đem ra.
Doãn Tử Chương kể từ khi biết sẽ tiếp xúc cùng người Tam đại tông môn, để tránh phiền toái liền đem hai cái nhẫn trữ vật thu lại đeo trên cổ, về sau dứt khoát nhét cho Chu Chu để đó.
“Sao chiếc nhẫn của Lâm Chấn Sát lại ở chỗ của con?” Lâm Chấn Kim giật mình mà trừng to mắt hỏi. Lâm Chấn Sát là danh tự Lâm đại gia, Lâm Chấn Kim hận hắn đối với một nhà ba người của mình luân phiên tính toán hãm hại. Không chịu gọi hắn là đại ca, đổi thành gọi thẳng kỳ danh.
Trước khi ông phát hiện con trai trưởng Lâm Chấn Sát âm thầm ra ngoài làm việc, vì vậy trằn trọc đem tin tức tiết lộ cho Tam đệ hắn —— Lâm Tam gia Lâm Chấn Thuần.
Lâm Chấn Thuần và Lâm Chấn Sát hai phái tranh đấu gay gắt nhiều năm, đối với tư chất thiên phú xuất chúng vừa oán hận lại cảnh giác. Dứt khoát một không làm hai không hưu, muốn nhân cơ hội giết tên cháu trai này, cắt đứt trợ thủ đắc lực của Lâm Chấn Sát, đồng thời cướp lấy Tu Di Giới Chỉ trên tay hắn.
Cuối cùng thành công giết người, nhưng Tu Di Giới Chỉ đại biểu Lâm thị truyền thừa lại không biết tung tích.
Việc này Lâm Chấn Sát và Lâm Chấn Thuần song phương dấu diếm rất nhanh, một bên không chịu tiết lộ bị mất Tu Di Giới Chỉ, một bên rõ ràng không đoạt được nhưng lại không thể không khắp nơi ám chỉ đối phương Tu Di Giới Chỉ đang trên tay mình, gia tăng áp lực cho đối phương.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, vậy mà hai cái nhẫn trời đưa đất đẩy đều ở trong tay Doãn tử chương.
Lâm Chấn Kim cầm lấy hai chiếc nhẫn tường tận xem xét một lát trả Chu Chu cất kỹ, nói: “Tương truyền chiếc nhẫn kia ở bên trong ẩn dấu một đại bí mật, có quan hệ với đồ vật phong ấn bên trên tầng thứ 9 Vũ thần Tháp, ý trời khiến chúng đều rơi xuống trên tay các con, các con hãy giữ thật tốt, nói không chừng tương lai có một ngày có thể sử dụng.”
“Vị nữ tổ từng vô số lần đánh bại Băng Hỏa Thần Vương kia họ Ngao tên Giảo, tự hiệu là “Ngọc Khiết Thần Vương” bà phi thăng ngay tại Bắc Hải gần vùng ngoại hải, nghe nói bà ấy từng trồng một cây “Băng Hinh Hải Liên” ở chỗ giao giới ngoại hải và nội hải, hi vọng các con có thể có cơ duyên gặp gỡ.” Lâm Chấn Kim cười nói.
Băng Hinh Hải Liên? ! Dường như Chu Chu không nhịn được mắt phát ra lục quang, đó là linh dược cửu phẩm a! Nàng chỉ thấy ở trên điển tịch bí tàng Đan tộc, thiên tuế lão tổ Đan tộc cũng đều chưa từng thấy qua chính thức Băng Hinh Hải Liên đây này.
“Nếu như có thể mà nói, các con cố gắng ít tiếp xúc với người cung Thái Hư ở đảo Âm Dương, nếu như có thể không đi đến đảo kia là tốt nhất.” Lâm Chấn Kim trịnh trọng nhắc nhở.
“Vì cái gì?” Chu Chu rất kỳ quái, trước kia nàng nghe Đại sư huynh nói về đảo Âm Dương với thái độ hèn mọn bỉ ổi quỷ dị, làm cho nàng hình dung tòa đảo kia có cái thứ gì không được tốt đây này?
Lâm Chấn Kim không có ý tứ trước mặt con dâu tương lai nói loại đề tài này, cân nhắc một chút từ ngữ nói: “Tòa đảo này vô cùng cổ quái, chỉ cần bước vào trên phạm vi đảo, coi như là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng đều bị áp chế đến chỉ có thể thi triển pháp lực Kết Đan kỳ, chỉ có người tu luyện qua bí pháp cung Thái Hư mới không bị hạn chế này. Đệ tử cung Thái Hư đối với nam tu anh tuấn và nữ tu mỹ mạo từ bên ngoài đến, có chút… nhiệt tình quá độ.”
“Băng Hỏa Thần Vương xuất thân từ dòng chính Lâm thị, nguyên danh gọi Lâm Bão Thạch, từ nhỏ thiên tư xuất chúng tâm cao khí ngạo. Hết lần này tới lần khác trong những đệ tử họ khác nhỏ tuổi hơn ông, xuất hiện một thiếu nữ hệ Băng đơn linh căn, dùng thời gian không đến trăm năm đã tu thành bộ công pháp này, hơn nữa tu vi càng nhanh chóng lướt qua Thần Vương. Từ đó hai người giao đấu, Thần Vương liền từ đó không có thắng qua.”
“Bọn họ là hai ngôi sao xuất sắc nhất trong gia tộc Lâm thị, tộc trưởng trưởng bối cố ý thúc đẩy bọn hắn kết làm đạo lữ, nhưng Thần Vương không muốn, một mình rời khỏi tộc, quyết chí thề muốn tự nghĩ ra một bộ có thể siêu việt hơn công pháp tổ tiên lưu lại. Về sau ông ấy bắt đầu lưu lạc tứ xứ đại lục Tấn Tiềm, tu vi càng ngày càng cao, danh khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng không bao giờ trở lại Lâm thị. Về phần tâm nguyện của ông có đạt thành hay không, cũng không ai biết.” Lâm Chấn Kim nói đến đây, dừng một chút có chút cảm khái mà đối với Doãn Tử Chương nói: “Lúc trước mẹ con từng cùng ta đề cập qua bảo tàng Băng Hỏa Thần Vương, nhưng khi đó ta vô tâm tu luyện, tuy có hiếu kỳ với bảo tàng nhưng cũng không nghĩ tới muốn tốn tâm tư đi tìm, không nghĩ tới cuối cùng người đạt được cơ duyên là con.”
“Cha, người cảm thấy 《 Tủy Băng quyết 》 so với bộ công pháp trong tộc truyền xuống như thế nào?” Doãn Tử Chương đã đem 《 Tủy Băng quyết 》 tìm hiểu thấu triệt, chỗ còn thiếu chỉ là tu luyện và vận dụng hỏa hầu, hắn biết rõ bộ công pháp kia có chỗ lợi hại, cho nên cũng đặc biệt hiếu kỳ, đến tột cùng Băng Hỏa Thần Vương sáng chế bộ《 Tủy Băng quyết 》 này phải chăng đã vượt qua bộ chí cao công pháp trong Lâm thị vốn có kia.
Lâm Chấn Kim cười khổ nói: “Hiện tại đã không cách nào so sánh, bởi vì bộ công pháp Lâm thị nhất tộc kia đã mất đi nhiều năm. Lâm thị đã từng trải qua không chỉ một lần đại nạn cơ hồ diệt tộc, trong bí tàng kể cả bộ công pháp kia đều sớm đã bị phá huỷ, hiện tại lưu truyền hậu thế cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa trải qua vô số người khẩu nhĩ tương truyền, cùng nguyên bản cũng khác khá xa rồi.”
Doãn Tử Chương nghe xong lời này không khỏi một hồi thất vọng, nhưng rất nhanh lại nghe Lâm Chấn Kim nói: “Nếu muốn tìm về bản chính bộ công pháp Lâm thị kia cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Chu Chu không nhịn được nói đầu tiên: “Làm sao tìm được trở về?”
“Chỉ cần có thể leo lên tầng thứ 9 của tháp Vũ Thần là được rồi. Mặc dù《 Tủy Băng quyết 》tốt. Nhưng đối với A Chương mà nói, bộ công pháp Lâm thị kia có lẽ càng thêm phù hợp.” Lâm Chấn Kim đáp.
Chu Chu và Doãn Tử Chương hai mặt nhìn nhau nói: “Không phải nói lên tầng thứ 9 sẽ phi thăng sao?”
Lâm Chấn Kim khoát khoát tay nói: “Cái kia chỉ là tung tin vịt mà thôi. Tầng thứ 9 có nhiều bộ công pháp thần niệm do tu sĩ Đại Thừa kỳ Vũ Quốc lịch đại đạt trình độ cao nhất lưu lại, Trong đó kể cả bộ công pháp《 Băng Tâm quyết 》. Bộ 《 Băng Tâm quyết 》này là lúc trước cái vị nữ tổ sư kia đánh bại Thần Vương trước khi phi thăng lưu lại đấy.”
“Thế nhưng mà nếu như A Chương có thể lên trên tầng thứ 9, ít nhất cũng đã là tu vi ngoài Đại Thừa kỳ a, lại muốn cái kia 《 Băng Tâm quyết 》 còn có cái gì để dùng?” Chu Chu vô lực nói.
Lâm Chấn Kim bất đắc dĩ cười khổ gật đầu nói : “Xác thực như thế. Nhưng leo lên tầng thứ 9 ngoại trừ cơ hội thấy mấy bộ công pháp vô cùng giá trị, nếu như được Khí Hồn tháp Vũ Thần tán thành thì sẽ trở thành chủ nhân tháp Vũ Thần. Tháp Vũ Thần chính là một trong loại thần khí thế gian đều biết. Mặt khác, hai kiện thần khí đều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mấy ngàn năm qua chưa từng có người bái kiến.”
Lâm Chấn Kim nói đến đây, chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt biến hóa, đối với Doãn Tử Chương nói: “A chương, năm đó ta đưa cho con nhẫn trữ vật có còn không?”
“Vẫn còn ạ.” Doãn Tử Chương nghiêng đầu nhìn Chu Chu, Chu Chu vội vàng lấy chiếc nhẫn trong dây lưng ra, thuận tay lấy chiếc nhẫn khác giống như đúc lấy được từ lão giả sắp chết trên núi Huyền Vũ đem ra.
Doãn Tử Chương kể từ khi biết sẽ tiếp xúc cùng người Tam đại tông môn, để tránh phiền toái liền đem hai cái nhẫn trữ vật thu lại đeo trên cổ, về sau dứt khoát nhét cho Chu Chu để đó.
“Sao chiếc nhẫn của Lâm Chấn Sát lại ở chỗ của con?” Lâm Chấn Kim giật mình mà trừng to mắt hỏi. Lâm Chấn Sát là danh tự Lâm đại gia, Lâm Chấn Kim hận hắn đối với một nhà ba người của mình luân phiên tính toán hãm hại. Không chịu gọi hắn là đại ca, đổi thành gọi thẳng kỳ danh.
Trước khi ông phát hiện con trai trưởng Lâm Chấn Sát âm thầm ra ngoài làm việc, vì vậy trằn trọc đem tin tức tiết lộ cho Tam đệ hắn —— Lâm Tam gia Lâm Chấn Thuần.
Lâm Chấn Thuần và Lâm Chấn Sát hai phái tranh đấu gay gắt nhiều năm, đối với tư chất thiên phú xuất chúng vừa oán hận lại cảnh giác. Dứt khoát một không làm hai không hưu, muốn nhân cơ hội giết tên cháu trai này, cắt đứt trợ thủ đắc lực của Lâm Chấn Sát, đồng thời cướp lấy Tu Di Giới Chỉ trên tay hắn.
Cuối cùng thành công giết người, nhưng Tu Di Giới Chỉ đại biểu Lâm thị truyền thừa lại không biết tung tích.
Việc này Lâm Chấn Sát và Lâm Chấn Thuần song phương dấu diếm rất nhanh, một bên không chịu tiết lộ bị mất Tu Di Giới Chỉ, một bên rõ ràng không đoạt được nhưng lại không thể không khắp nơi ám chỉ đối phương Tu Di Giới Chỉ đang trên tay mình, gia tăng áp lực cho đối phương.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, vậy mà hai cái nhẫn trời đưa đất đẩy đều ở trong tay Doãn tử chương.
Lâm Chấn Kim cầm lấy hai chiếc nhẫn tường tận xem xét một lát trả Chu Chu cất kỹ, nói: “Tương truyền chiếc nhẫn kia ở bên trong ẩn dấu một đại bí mật, có quan hệ với đồ vật phong ấn bên trên tầng thứ 9 Vũ thần Tháp, ý trời khiến chúng đều rơi xuống trên tay các con, các con hãy giữ thật tốt, nói không chừng tương lai có một ngày có thể sử dụng.”
“Vị nữ tổ từng vô số lần đánh bại Băng Hỏa Thần Vương kia họ Ngao tên Giảo, tự hiệu là “Ngọc Khiết Thần Vương” bà phi thăng ngay tại Bắc Hải gần vùng ngoại hải, nghe nói bà ấy từng trồng một cây “Băng Hinh Hải Liên” ở chỗ giao giới ngoại hải và nội hải, hi vọng các con có thể có cơ duyên gặp gỡ.” Lâm Chấn Kim cười nói.
Băng Hinh Hải Liên? ! Dường như Chu Chu không nhịn được mắt phát ra lục quang, đó là linh dược cửu phẩm a! Nàng chỉ thấy ở trên điển tịch bí tàng Đan tộc, thiên tuế lão tổ Đan tộc cũng đều chưa từng thấy qua chính thức Băng Hinh Hải Liên đây này.
“Nếu như có thể mà nói, các con cố gắng ít tiếp xúc với người cung Thái Hư ở đảo Âm Dương, nếu như có thể không đi đến đảo kia là tốt nhất.” Lâm Chấn Kim trịnh trọng nhắc nhở.
“Vì cái gì?” Chu Chu rất kỳ quái, trước kia nàng nghe Đại sư huynh nói về đảo Âm Dương với thái độ hèn mọn bỉ ổi quỷ dị, làm cho nàng hình dung tòa đảo kia có cái thứ gì không được tốt đây này?
Lâm Chấn Kim không có ý tứ trước mặt con dâu tương lai nói loại đề tài này, cân nhắc một chút từ ngữ nói: “Tòa đảo này vô cùng cổ quái, chỉ cần bước vào trên phạm vi đảo, coi như là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng đều bị áp chế đến chỉ có thể thi triển pháp lực Kết Đan kỳ, chỉ có người tu luyện qua bí pháp cung Thái Hư mới không bị hạn chế này. Đệ tử cung Thái Hư đối với nam tu anh tuấn và nữ tu mỹ mạo từ bên ngoài đến, có chút… nhiệt tình quá độ.”
/514
|