Chuyện cướp bóc lẫn nhau trong mắt tu sĩ vốn rất tầm thường, huống chi đối phương đã tìm tới tận, cho nên Liễu Tam không do dự nữa, cũng gia nhập hàng ngũ “chia của”
Còn hơn tháng nữa Đại hội đấu pháp mới bắt đầu, lấy tu vi hiện tại của họ toàn lực lên đường chỉ cần mấy ngày là có thể tới, thời gian tương đối đầy đủ. Cho nên chuyện “mỗi ngày làm một việc thiện” như vậy, bọn họ làm rất hăng say.
Nửa tháng sau, bọn họ mới thong dong đi được một nửa lộ trình, tiến vào địa giới phía Đông của đại lục Tấn Tiềm, trên đường các đoàn người chạy tới tham gia Đại hội đấu pháp cũng từ từ nhiều hơn.
Ngày hôm đó bọn họ ngủ lại trên vùng núi hoang, trên đường đi Đề Thiện Thượng còn săn được một con yêu thú cấp hai, la hét muốn nấu một bữa ngon, cho nên Chu Chu lấy ra linh dược và đan đỉnh, gọi Tiểu Trư chuẩn bị chưng một nồi canh đại bổ làm bữa ăn tối.
Tiểu Trư mới vừa đứng vững trước đan đỉnh, Chu Chu bỗng cảm thấy xa xa tựa hồ có chút động tĩnh, cho nên nhắc nhở: “Ngoài mười dặm có người đang nhích tới gần, cũng là tu sĩ… uhm, một Trúc Cơ kỳ, hai Kết Đan kỳ.”
Liễu Tam trước nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Có dê béo! Ta đi dẫn bọn họ tới đây, thu thập xong vừa lúc có thể ăn cơm!”
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, đệ tử một trong tam đại tông môn đại lục Tấn Tiềm, tinh anh đoan chính thế gia Liễu Tam đã hoàn toàn bị dạy hư, cùng mấy tên đệ tử xấu Thánh Trí phái thông đồng làm bậy, từ một người không đồng ý với việc cướp bóc đến hiện tại tích cực chủ động hiến kế, phối hợp hành động.
Thật sự là phần của cải “phi nghĩa” hắn được chi trong nửa tháng này đã vượt xa những thứ mà hắn lấy được trong một năm tại tông môn .
Chuyện đánh cướp tu sĩ, những đệ tử xuất thân danh môn không thèm làm. Trong mắt bọn hắn, Trên người tán tu có thể có mấy khối linh thạch? Đem toàn bộ tài sản đưa cho bọn hắn cũng khinh không thèm nhìn ấy chứ.
Nhưng Đề Thiện Thượng nói cho hắn biết, tán tu bình thường quả thật rất nghèo, nhưng với những tán tu lấy cướp bóc làm nghề nghiệp, gia tài không phải bọn họ có thể tưởng tượng.
Hơn nữa Đề Thiện Thượng ngụy biện “Mỗi ngày làm một việc tốt, thay trời hành đạo” quả thực rất êm tai, cho nên tiếp sau Chu Chu, Liễu Tam trở thành người ủng hộ trung thành thứ hai của Đề Thiện Thượng.
Bảo Pháp Hổ tương đối tỉnh táo hơn, nói: “Chờ bọn hắn tới đây nhìn xem có phải đạo phỉ hay không rồi nói sau.” Bọn họ có năm tu sĩ Kết Đan kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có kì binh Chu Chu, đủ để ứng phó phần lớn tình huống phát sinh ngoài ý muốn, cho nên có để đối phương động thủ trước cũng không sợ.
Rất nhanh ba thân ảnh xuất hiện ở phụ cận doanh địa bọn họ, đối phương cũng là cảm giác được khí tức của bọn hắn cùng nhìn thấy ánh lửa bên này mới có thể lần mò đi đến.
Nhìn từ bề ngoài của ba tu sĩ này, trong đó trẻ tuổi nhất là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhìn dáng dấp tuyệt đối không vượt qua trăm tuổi, dung mạo tuấn mỹ hơi chút âm trầm, kỳ quái nhất chính là, đám người Đề Thiện Thượng càng nhìn hắn càng thấy quen mắt.
Ba tu sĩ này ăn mặc đắt tiền, trên người có khí chất kiêu căng chỉ thuộc thế gia danh môn, vừa nhìn cũng biết không thể nào đạo tặc, trong lòng Đề Thiện Thượng thất vọng, cũng không buồn liếc hắn lần thứ hai.
Hai tu sĩ Kết Đan lần đầu tiên Luyện Khí kỳ tu sĩ vô lễ như vậy, nhìn thấy tu sĩ cao cấp giá lâm mà lại coi như không thấy, giống như bọn họ là “người vô hình” vậy .
Những tên tu sĩ Luyện Khí kỳ này không biết hàng thì thôi, nhưng cả cái tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia cũng trưng ra một vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm không đem bọn họ vào mắt, tình huống như vậy bọn họ chưa từng gặp phải bao giờ.
Bọn họ bất mãn trong lòng rồi lại thấy so đo cùng loại này người “hạ đẳng” này là tự hạ thấp thân phận, cho nên nói với tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi: “Cũng không có gì để nhìn, sao Tam thiếu gia có thể cùng ở chung một chỗ với loại người như thế? Lục thiếu gia, hay chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
Bọn họ từng nghe một thủ hạ gã đi trước đến đây dò đường nói đã thấy Tam thiếu gia cùng người đồng hành, cho nên mới thuận đường tới đây xem một chút.
Lại là “Tam thiếu gia”? Đề Thiện Thượng không khỏi liếc mắt về phía Doãn Tử Chương, bọn họ chợt hiểu tại sao lại cảm thấy tu sĩ Trúc Cơ kia nhìn quen mắt rồi, bộ dáng của hắn có mấy phần tương tự với Doãn Tử Chương, nhưng không giống hệt như Lâm gia Tam thiếu mà thôi.
Ba người đột nhiên xuất hiện này không có chú ý phản ứng của bọn hắn, chuẩn bị xoay người rời đi, vừa lúc lúc này Thạch Ánh Lục bưng một khay lớn chứa đầy thịt yêu thú rửa đã rửa sạch cắt nhỏ đi tới, cười nói: “Chu Chu, thịt ta đã chuẩn bị xong rồi! Nhớ giữ lại chân trái phía trước cho ta!”
Giọng nói của nàng thanh thúy như chuông bạc, ba tu sĩ kia không tự chủ được nhìn sang phía nàng, Doãn Tử Chương đứng lên giúp Chu Chu nhận lấy khay thịt, thân ảnh nhất thời bại lộ trong ngọn lửa…
“Tam thiếu gia!? Thật sự là ngươi!? Tại sao ngươi lại ở nơi này?” Trung niên tu sĩ Kết Đan đầu tiên không nhịn được thất thanh nói.
Mấy người Đề Thiện Thượng nhất tề trợn trắng mắt, gần đây Tứ sư đệ luôn bị nhận lầm, bọn họ nghe được cũng thấy phiền lây!
“Lão Tứ a, ba ngày hai bữa lại có người coi đệ trở thành cái gì Lâm Tam thiếu gia, ta nói đệ dứt khoát đi theo luôn đi! Đỡ phải giải thích nhiều.” Đề Thiện Thượng ngoáy ngoáy lỗ tai, cà lơ phất phơ nói.
Liễu Tam tiến lên hành lễ nói: “Vãn bối là đệ tử Tế Lập tông Liễu Dịch Thọ, mấy vị là người Lâm gia Chiêu Thái tông?”
Liễu Tam cũng nghe huynh trưởng Liễu Đại đề cập tới, nói Doãn Tử Chương rất giống Vũ quốc Lâm Tam thiếu gia, thường bị người Chiêu Thái tông nhận lầm. Nghe mấy tu sĩ này gọi, bọn họ hẳn cũng đến từ Lâm gia, Chiêu Thái tông cùng Tế Lập tông bây giờ là đồng minh, quá mức khinh mạn bọn họ cũng không tốt.
Ba người đối phương liếc nhìn ngọc bài thân phận trên tay hắn, lão giả cầm đầu gật đầu nói: “Lão phu Lâm Giáp, vị này là Lục thiếu gia nhà ta, vị này là Lâm Đinh.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn ngó chừng Doãn Tử Chương không tha.
“Thì ra là Lâm Lục thiếu gia cùng hai vị tiền bối trong ‘Lâm thị thập tương’, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Vị này… cũng không phải là Lâm Tam thiếu gia, hắn là đệ tử phái Thánh Trí, họ Doãn tên Tử Chương.” Liễu Tam thấy người phái Thánh Trí rõ ràng không muốn để ý ba người Lâm gia, cho nên liền chủ động giải thích giới thiệu.
“Ồ? chẳng những Vị tiểu huynh đệ này rất giống Tam thiếu gia, ngay cả trong tên cũng mang chữ ‘Tử’, quả thật rất trùng hợp.” Lâm Giáp ý vị thâm trường nói.
Liễu Tam chỉ đành phải cười làm lành, ba người này hiển nhiên không đem mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ như Doãn Tử Chương đặt trong mắt, cũng không đợi bọn họ mời liền tự chủ trương lưu lại.
Lâm gia Vũ quốc là kẻ địch của Doãn Tử Chương, mấy người Đề Thiện Thượng biết rất rõ, dĩ nhiên cũng sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt. Hơn nữa ánh mắt Lâm Lục thiếu gia kia đánh giá Doãn Tử Chương rõ ràng có dụng ý khác, tình cờ liếc tới hướng Thạch Ánh Lục ánh mắt cũng rất không thành thật, nếu như không phải là không muốn công khai đắc tội Chiêu Thái tông, chỉ sợ bọn họ đã sớm trở mặt đuổi người.
Chu Chu trong lòng âm thầm kỳ quái, nói về cái gì Lâm Tam Thiếu, Lâm Lục Thiếu cũng là đường huynh đường đệ của Doãn Tử Chương, huyết thống rất gần mà sao nhân phẩm tính tình lại kém xa như vậy? Cho tới bây giờ, ánh mắt Doãn Tử Chương nhìn Thạch Ánh Lục cũng không khác gì nhìn bọn Đại sư huynh, Nhị sư huynh, huynh ấy còn ngại dung mạo nàng thật xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thật giống như Đại sư huynh nói, trời sinh không thích mỹ nữ.
Còn hơn tháng nữa Đại hội đấu pháp mới bắt đầu, lấy tu vi hiện tại của họ toàn lực lên đường chỉ cần mấy ngày là có thể tới, thời gian tương đối đầy đủ. Cho nên chuyện “mỗi ngày làm một việc thiện” như vậy, bọn họ làm rất hăng say.
Nửa tháng sau, bọn họ mới thong dong đi được một nửa lộ trình, tiến vào địa giới phía Đông của đại lục Tấn Tiềm, trên đường các đoàn người chạy tới tham gia Đại hội đấu pháp cũng từ từ nhiều hơn.
Ngày hôm đó bọn họ ngủ lại trên vùng núi hoang, trên đường đi Đề Thiện Thượng còn săn được một con yêu thú cấp hai, la hét muốn nấu một bữa ngon, cho nên Chu Chu lấy ra linh dược và đan đỉnh, gọi Tiểu Trư chuẩn bị chưng một nồi canh đại bổ làm bữa ăn tối.
Tiểu Trư mới vừa đứng vững trước đan đỉnh, Chu Chu bỗng cảm thấy xa xa tựa hồ có chút động tĩnh, cho nên nhắc nhở: “Ngoài mười dặm có người đang nhích tới gần, cũng là tu sĩ… uhm, một Trúc Cơ kỳ, hai Kết Đan kỳ.”
Liễu Tam trước nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Có dê béo! Ta đi dẫn bọn họ tới đây, thu thập xong vừa lúc có thể ăn cơm!”
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, đệ tử một trong tam đại tông môn đại lục Tấn Tiềm, tinh anh đoan chính thế gia Liễu Tam đã hoàn toàn bị dạy hư, cùng mấy tên đệ tử xấu Thánh Trí phái thông đồng làm bậy, từ một người không đồng ý với việc cướp bóc đến hiện tại tích cực chủ động hiến kế, phối hợp hành động.
Thật sự là phần của cải “phi nghĩa” hắn được chi trong nửa tháng này đã vượt xa những thứ mà hắn lấy được trong một năm tại tông môn .
Chuyện đánh cướp tu sĩ, những đệ tử xuất thân danh môn không thèm làm. Trong mắt bọn hắn, Trên người tán tu có thể có mấy khối linh thạch? Đem toàn bộ tài sản đưa cho bọn hắn cũng khinh không thèm nhìn ấy chứ.
Nhưng Đề Thiện Thượng nói cho hắn biết, tán tu bình thường quả thật rất nghèo, nhưng với những tán tu lấy cướp bóc làm nghề nghiệp, gia tài không phải bọn họ có thể tưởng tượng.
Hơn nữa Đề Thiện Thượng ngụy biện “Mỗi ngày làm một việc tốt, thay trời hành đạo” quả thực rất êm tai, cho nên tiếp sau Chu Chu, Liễu Tam trở thành người ủng hộ trung thành thứ hai của Đề Thiện Thượng.
Bảo Pháp Hổ tương đối tỉnh táo hơn, nói: “Chờ bọn hắn tới đây nhìn xem có phải đạo phỉ hay không rồi nói sau.” Bọn họ có năm tu sĩ Kết Đan kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có kì binh Chu Chu, đủ để ứng phó phần lớn tình huống phát sinh ngoài ý muốn, cho nên có để đối phương động thủ trước cũng không sợ.
Rất nhanh ba thân ảnh xuất hiện ở phụ cận doanh địa bọn họ, đối phương cũng là cảm giác được khí tức của bọn hắn cùng nhìn thấy ánh lửa bên này mới có thể lần mò đi đến.
Nhìn từ bề ngoài của ba tu sĩ này, trong đó trẻ tuổi nhất là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhìn dáng dấp tuyệt đối không vượt qua trăm tuổi, dung mạo tuấn mỹ hơi chút âm trầm, kỳ quái nhất chính là, đám người Đề Thiện Thượng càng nhìn hắn càng thấy quen mắt.
Ba tu sĩ này ăn mặc đắt tiền, trên người có khí chất kiêu căng chỉ thuộc thế gia danh môn, vừa nhìn cũng biết không thể nào đạo tặc, trong lòng Đề Thiện Thượng thất vọng, cũng không buồn liếc hắn lần thứ hai.
Hai tu sĩ Kết Đan lần đầu tiên Luyện Khí kỳ tu sĩ vô lễ như vậy, nhìn thấy tu sĩ cao cấp giá lâm mà lại coi như không thấy, giống như bọn họ là “người vô hình” vậy .
Những tên tu sĩ Luyện Khí kỳ này không biết hàng thì thôi, nhưng cả cái tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia cũng trưng ra một vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm không đem bọn họ vào mắt, tình huống như vậy bọn họ chưa từng gặp phải bao giờ.
Bọn họ bất mãn trong lòng rồi lại thấy so đo cùng loại này người “hạ đẳng” này là tự hạ thấp thân phận, cho nên nói với tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi: “Cũng không có gì để nhìn, sao Tam thiếu gia có thể cùng ở chung một chỗ với loại người như thế? Lục thiếu gia, hay chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
Bọn họ từng nghe một thủ hạ gã đi trước đến đây dò đường nói đã thấy Tam thiếu gia cùng người đồng hành, cho nên mới thuận đường tới đây xem một chút.
Lại là “Tam thiếu gia”? Đề Thiện Thượng không khỏi liếc mắt về phía Doãn Tử Chương, bọn họ chợt hiểu tại sao lại cảm thấy tu sĩ Trúc Cơ kia nhìn quen mắt rồi, bộ dáng của hắn có mấy phần tương tự với Doãn Tử Chương, nhưng không giống hệt như Lâm gia Tam thiếu mà thôi.
Ba người đột nhiên xuất hiện này không có chú ý phản ứng của bọn hắn, chuẩn bị xoay người rời đi, vừa lúc lúc này Thạch Ánh Lục bưng một khay lớn chứa đầy thịt yêu thú rửa đã rửa sạch cắt nhỏ đi tới, cười nói: “Chu Chu, thịt ta đã chuẩn bị xong rồi! Nhớ giữ lại chân trái phía trước cho ta!”
Giọng nói của nàng thanh thúy như chuông bạc, ba tu sĩ kia không tự chủ được nhìn sang phía nàng, Doãn Tử Chương đứng lên giúp Chu Chu nhận lấy khay thịt, thân ảnh nhất thời bại lộ trong ngọn lửa…
“Tam thiếu gia!? Thật sự là ngươi!? Tại sao ngươi lại ở nơi này?” Trung niên tu sĩ Kết Đan đầu tiên không nhịn được thất thanh nói.
Mấy người Đề Thiện Thượng nhất tề trợn trắng mắt, gần đây Tứ sư đệ luôn bị nhận lầm, bọn họ nghe được cũng thấy phiền lây!
“Lão Tứ a, ba ngày hai bữa lại có người coi đệ trở thành cái gì Lâm Tam thiếu gia, ta nói đệ dứt khoát đi theo luôn đi! Đỡ phải giải thích nhiều.” Đề Thiện Thượng ngoáy ngoáy lỗ tai, cà lơ phất phơ nói.
Liễu Tam tiến lên hành lễ nói: “Vãn bối là đệ tử Tế Lập tông Liễu Dịch Thọ, mấy vị là người Lâm gia Chiêu Thái tông?”
Liễu Tam cũng nghe huynh trưởng Liễu Đại đề cập tới, nói Doãn Tử Chương rất giống Vũ quốc Lâm Tam thiếu gia, thường bị người Chiêu Thái tông nhận lầm. Nghe mấy tu sĩ này gọi, bọn họ hẳn cũng đến từ Lâm gia, Chiêu Thái tông cùng Tế Lập tông bây giờ là đồng minh, quá mức khinh mạn bọn họ cũng không tốt.
Ba người đối phương liếc nhìn ngọc bài thân phận trên tay hắn, lão giả cầm đầu gật đầu nói: “Lão phu Lâm Giáp, vị này là Lục thiếu gia nhà ta, vị này là Lâm Đinh.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn ngó chừng Doãn Tử Chương không tha.
“Thì ra là Lâm Lục thiếu gia cùng hai vị tiền bối trong ‘Lâm thị thập tương’, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Vị này… cũng không phải là Lâm Tam thiếu gia, hắn là đệ tử phái Thánh Trí, họ Doãn tên Tử Chương.” Liễu Tam thấy người phái Thánh Trí rõ ràng không muốn để ý ba người Lâm gia, cho nên liền chủ động giải thích giới thiệu.
“Ồ? chẳng những Vị tiểu huynh đệ này rất giống Tam thiếu gia, ngay cả trong tên cũng mang chữ ‘Tử’, quả thật rất trùng hợp.” Lâm Giáp ý vị thâm trường nói.
Liễu Tam chỉ đành phải cười làm lành, ba người này hiển nhiên không đem mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ như Doãn Tử Chương đặt trong mắt, cũng không đợi bọn họ mời liền tự chủ trương lưu lại.
Lâm gia Vũ quốc là kẻ địch của Doãn Tử Chương, mấy người Đề Thiện Thượng biết rất rõ, dĩ nhiên cũng sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt. Hơn nữa ánh mắt Lâm Lục thiếu gia kia đánh giá Doãn Tử Chương rõ ràng có dụng ý khác, tình cờ liếc tới hướng Thạch Ánh Lục ánh mắt cũng rất không thành thật, nếu như không phải là không muốn công khai đắc tội Chiêu Thái tông, chỉ sợ bọn họ đã sớm trở mặt đuổi người.
Chu Chu trong lòng âm thầm kỳ quái, nói về cái gì Lâm Tam Thiếu, Lâm Lục Thiếu cũng là đường huynh đường đệ của Doãn Tử Chương, huyết thống rất gần mà sao nhân phẩm tính tình lại kém xa như vậy? Cho tới bây giờ, ánh mắt Doãn Tử Chương nhìn Thạch Ánh Lục cũng không khác gì nhìn bọn Đại sư huynh, Nhị sư huynh, huynh ấy còn ngại dung mạo nàng thật xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thật giống như Đại sư huynh nói, trời sinh không thích mỹ nữ.
/514
|