Mục đích của bọn Đề Thiện Thượng rõ ràng là không muốn lãng phí thời gian, dọc đường đều để cho Doãn Tử chương và Chu Chu ngồi trên Bát Vân Toa mở đường, Tiểu Trư ngồi chồm hổm ở phía trước, gặp bất cứ yêu thú nào bất ngờ tấn công đều phun ra một đoàn Liệt Diễm, vô số yêu thú ở trước Bát Vân Toa đều trở thành tro bụi.
Nhưng khi bọn họ càng đến gần trung tâm hồ thì yêu thú lợi hại càng ngày càng nhiều, dựa vào liệt hoả của Tiểu Trư cũng rất khó bảo vệ chu toàn. Tất cả các loại yêu thú đều kéo đến tụ tập dày đặc bên hồ, phảng phất lại nhớ đến tình trạng mọi người bị đạo quân yêu thú bao vây lúc trước.
Cứ đánh giết như vậy sợ là cũng không thể đến gần hồ, mọi người liền thay đổi sách lược, lấy Huyễn mị linh thạch che dấu hơi thở bản thân, sau đó lấy ra giáp trụ dùng để nguỵ trang đã chuẩn bị trước đó khoác lên người.
Những vật ngụy trang này chính là do Chu Chu và Thạch Ánh Lục cùng nhau dùng dây leo đặc thù bện mà thành, bên ngoài còn bôi lên một lượng lớn độc thảo diệp, dây leo có khả năng phòng thủ, mà độc thảo diệp thì có thể phát ra mùi hương khiến cho yêu thú không muốn tới gần.
Nếu không nhìn kỹ tầng ngụy trang mặc lên người này thì sẽ nhầm tưởng là một lùm cây cao lớn, muốn lừa gạt yêu thú không có linh trí từ cấp năm trở xuống hoàn toàn dư sức.
Mặc dù Huyễn Mị linh thạch có thể che đậy hết khí tức của bọn hắn, nhưng nếu như bọn họ vẫn tiếp tục sử dụng pháp lực để tăng hết tốc độ tiến về phía trước thì yêu thú trời sinh vốn có các giác quan nhạy cảm hơn so với người thường nhất định sẽ phát hiện , cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là dựa vào hai chân xuyên qua rừng rậm.
Bình thường Chu Chu được Doãn Tử Chương cõng sau lưng, vừa đi vừa thả thần thức cảm ứng động tĩnh bốn phía , may là tuy phụ cận có nhiều yêu thú, nhưng cao nhất cũng chỉ là cấp bốn, cũng không có những yêu thú cấp năm nào xuất hiện.
Nghĩ đến cũng đúng, cho dù đảo giữa hồ cổ quái như thế nào, yêu thú muốn lên đến cấp năm cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Trước khi yêu thú chưa khai mở linh trí, lại không thấy công pháp cũng không phải là có ý thức tu luyện, trăm ngàn năm âm tu thành pháp lực còn kém Tu sĩ bình thường tu mười năm. Cho dù có ngoại lực trợ giúp thì cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi là có thể xong.
Lần trước đoán chừng là bản thân Chu Vương đã đạt tới đến gần điểm giới hạn của yêu thú cấp năm, cho nên sau khi cấm chế mất đi hiệu lực mới có thể nhanh chóng đột phá thành công. Yêu thú như nó có thể cũng có vài con, nhưng Chu Chu vẫn không cảm nhận được khí tức của bọn nó ở xung quanh đây.
Không biết bọn nó giống như Chu Vương thành công đoạt xá rời đi Đoạn Tiên cốc, hay là giấu ở địa phương nào.
Đại khái qua hơn một canh giờ, mấy người bọn họ cũng đã xuyên qua rừng rậm, đến gần bên hồ, lúc này xung quanh hồ vẫn giăng đầy đám mây sét , không biết có bao nhiêu yêu thú tại đây có khả năng tiếp nhận lôi kiếp đột phá thăng cấp.
Xem ra trận lôi kiếp này cũng không đáng sợ giống như lần trước, nhiều lắm là lôi kiếp tầng thứ ba, thứ tư, cho dù lên cấp thành công. Cũng chỉ có thể là yêu thú cấp ba, cấp bốn yêu thú, không đủ để tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Thạch Ánh Lục lấy ra một cái đầu Ngư Yêu khổng lồ luyện chế ra bè da cá, dựa vào hơi nước Băng quý linh thạch thần kỳ ngăn cách thành công, bọn họ không làm kinh động Ngư yêu thủy quái trong hồ, vô cùng thuận lợi đến giữa hồ.
Đảo giữa hồ được bao phủ trong một màn sương mù. Cho tới bây giờ cực kì ít Tu sĩ có thể đặt chân lên đây, nếu như bọn họ không phải là có Băng quý linh thạch một bảo vật như vậy, muốn an toàn từ trên bờ hồ ra đến giữa hồ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trận pháp phòng hộ tại Đoạn Tiên cốc có cấm chế vô cùng chặt chẽ . Từ trước tới nay, Tu sĩ tiến vào nơi này tu vi cao lắm cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, mục đích khi vào cũng chỉ là tham dự hội Đoạn Tiên cốc hoặc tự thân rèn luyện pháp lực, ai cũng sẽ không tùy tiện xông vào hồ lớn để đến đảo giữa hồ trong tình huống nguy cơ tứ phía như thế này.
Đối với Đề Thiện Thượng mà nói, đảo giữa hồ mới thật sự là khảo nghiệm. Bắt đầu từ nơi này đều không biết gì cả .
Bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương tất nhiên là ở tại hòn đảo giữa hồ. Hơn nữa từ sự biến cố của Đoạn Tiên cốc thì xem ra, rất có thể bảo tàng đã có chút biến hóa.
Trên đảo giữa hồ sương mù dày đặc, linh khí còn nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí còn đậm hơn vùng Nhẫm Cấu Tuyền của núi Ứng Bàng rất nhiều. Xuyên thấu qua sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy được điện quang lóe lên, mây đen che dấu toàn bộ ánh nắng, bốn phía đều đen tối.
Chu Chu bước lên đảo nhỏ, chuyện đầu tiên chính là buông ra thần thức cảm ứng tình huống trên đảo. Những sương mù này e là có khả năng ngăn cách thần thức, mặc dù phương thức thần trí cảm ứng của nàng không giống như tu sĩ bình thường, nhưng cũng chỉ có thể đại khái phán đoán địa hình cùng với phân bố thực vật. Không cách nào cảm ứng rõ ràng hơi thở của yêu thú.
Những người khác bao gồm Thạch Ánh Lục, thậm chí hoàn toàn không cách nào dùng thần thức cảm ứng ngoại vật, chỉ có thể dựa vào đôi mắt mà nhìn. Tình huống nơi này chính là dù có cố gắng đến mấy thì xung quanh ba thước đều không thể nhìn rõ. Đối với Tu sĩ mà nói, tình huống như thế chính là rất khủng bố.
“Cái địa phương quỷ quái gì thế này!” Đề Thiện Thượng không nhịn được lẩm bẩm nói.
“Ta chỉ có thể loáng thoáng cảm giác được này địa thế của đảo này như thế nào. Ở giữa rất cao, tựa hồ có một ngọn núi, trên đỉnh núi tụ tập rất nhiều yêu thú. Dưới đất có hoả mạch mãnh liệt phun trào…. Không những là hoả mạch bình thường … mà còn loại hỏa mạch vô cùng tinh khiết.” Chu Chu cũng là lần đầu tiên cảm thấy mông lung như vậy.
Doãn Tử Chương nói: “Không phải lửa bình thường mà còn vô cùng tinh khiết, chẳng lẽ là Trường Sinh Tiên Hỏa?”
Chu Chu vò đầu nói: “Cũng có thể , cái loại lửa này có rất rất ít tia lửa, Tiểu Trư cũng cảm giác không rõ lắm.” Đối với lửa, cảm giác xa của Tiểu Trư thì nhạy cảm hơn nàng nhiều lắm.
Cơ U Cốc cẩn thận quan sát một lúc, nhắc nhở: “Mấy người chúng ta ngàn vạn không thể lạc nhau trong đám sương mù này, các ngươi có phát hiện hay không, từ lúc lên đảo tới giờ, hình như tiếng sấm đã nhỏ đi rất nhiều?”
Mấy người nghiêng tai vừa nghe, quả thật như thế, bọn họ một đường đi tới chỉ nghe thấy bầu trời tiếng sấm vang rền, đinh tai nhức óc, vậy mà sau khi đặt chân trên đảo, tiếng sấm dường như trở nên hết sức xa xôi, không tập trung lắng nghe sợ là cũng không thể nào có thể nghe thấy.
“Thứ sương mù này lại có thể cách âm vô cùng tốt!” Thạch Ánh Lục hiểu được.
Đề Thiện Thượng vuốt mặt nói: ” Nếu như chúng ta tách ra một khoảng, chỉ sợ cho dù có la rách cổ họng thì cũng không ai có thể nghe được, thật là gặp quỷ!”
Cơ U Cốc cười nói: “Chúng ta thành người mù người điếc, yêu thú trên đảo hơn phân nửa cũng không có may mắn thoát khỏi, đối với chúng ta mà nói ngược lại đã giảm chút ít phiền toái, Ánh Lục, muội mang Thiên trượng đằng tác ra, chúng ta quấn đằng tác(dây roi) ở trên người, vạn nhất ngoài ý muốn tách ra cũng không bị thất lạc.”
Đây chính là một biện pháp tốt! Sau khi mọi người chuẩn bị thoả đáng bên bờ thì cùng nhau đi về phía trước.
Đảo giữa hồ không tính là lớn, bọn họ một vòng đi dọc theo đảo nhỏ , trên đường cẩn thận lưu lại dấu hiệu, đại khái đi không tới trăm dặm đã trở về chỗ cũ, một đường cũng không phát hiện gì, kể cả yêu thú cũng cực kì ít.
Mọi người liền bắt đầu hướng về đỉnh núi trung tâm của đảo nhỏ mà đi,càng đi lên uy áp của lôi kiếp phát ra càng cường đại, kể cà đám sương mù cổ quái dày đặc cũng không thể cách trở, Chu Chu cũng bắt đầu cảm giác được hơi thở mạnh yếu của đám yêu thú trên đỉnh núi.
Có thể xuyên qua Ngư yêu thủy quái giăng đầy hồ lớn chạy đến nơi đây tới lên cấp yêu thú ít nhất cũng là cấp hai trở lên, tựa Chu Chu thô sơ giản lược đoán chừng, trên đỉnh núi có ít nhất trên trăm yêu thú cấp hai cấp ba đang thừa nhận lôi kiếp hoặc đang đợi nghênh đón lôi kiếp phủ xuống.
Mặc dù ở Đoạn Tiên cốc có không ít yêu thú, nhưng cùng đoạn thời gian nhiều yêu thú lên cấp như vậy, thực tại rất quỷ dị, hơn nữa tình huống như thế hiển nhiên không phải là một ngày hay hai ngày, có thể mấy năm qua này ngày ngày như thế, nếu không sẽ không xuất hiện nhiều yêu thú cấp ba, cấp bốn như vậy.
Nếu như đây hết thảy cũng là bởi vì Trường Sinh Tiên Hỏa ảnh hưởng, loại Thiên Hỏa này uy lực rất dọa người, hơn nữa cũng quá hấp dẫn rồi, có thể lệnh yêu thú nhanh chóng đột phá tăng lên tu vi, phải chăng đối với Tu sĩ cũng như vậy?
. . . . . .
Nhưng khi bọn họ càng đến gần trung tâm hồ thì yêu thú lợi hại càng ngày càng nhiều, dựa vào liệt hoả của Tiểu Trư cũng rất khó bảo vệ chu toàn. Tất cả các loại yêu thú đều kéo đến tụ tập dày đặc bên hồ, phảng phất lại nhớ đến tình trạng mọi người bị đạo quân yêu thú bao vây lúc trước.
Cứ đánh giết như vậy sợ là cũng không thể đến gần hồ, mọi người liền thay đổi sách lược, lấy Huyễn mị linh thạch che dấu hơi thở bản thân, sau đó lấy ra giáp trụ dùng để nguỵ trang đã chuẩn bị trước đó khoác lên người.
Những vật ngụy trang này chính là do Chu Chu và Thạch Ánh Lục cùng nhau dùng dây leo đặc thù bện mà thành, bên ngoài còn bôi lên một lượng lớn độc thảo diệp, dây leo có khả năng phòng thủ, mà độc thảo diệp thì có thể phát ra mùi hương khiến cho yêu thú không muốn tới gần.
Nếu không nhìn kỹ tầng ngụy trang mặc lên người này thì sẽ nhầm tưởng là một lùm cây cao lớn, muốn lừa gạt yêu thú không có linh trí từ cấp năm trở xuống hoàn toàn dư sức.
Mặc dù Huyễn Mị linh thạch có thể che đậy hết khí tức của bọn hắn, nhưng nếu như bọn họ vẫn tiếp tục sử dụng pháp lực để tăng hết tốc độ tiến về phía trước thì yêu thú trời sinh vốn có các giác quan nhạy cảm hơn so với người thường nhất định sẽ phát hiện , cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là dựa vào hai chân xuyên qua rừng rậm.
Bình thường Chu Chu được Doãn Tử Chương cõng sau lưng, vừa đi vừa thả thần thức cảm ứng động tĩnh bốn phía , may là tuy phụ cận có nhiều yêu thú, nhưng cao nhất cũng chỉ là cấp bốn, cũng không có những yêu thú cấp năm nào xuất hiện.
Nghĩ đến cũng đúng, cho dù đảo giữa hồ cổ quái như thế nào, yêu thú muốn lên đến cấp năm cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Trước khi yêu thú chưa khai mở linh trí, lại không thấy công pháp cũng không phải là có ý thức tu luyện, trăm ngàn năm âm tu thành pháp lực còn kém Tu sĩ bình thường tu mười năm. Cho dù có ngoại lực trợ giúp thì cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi là có thể xong.
Lần trước đoán chừng là bản thân Chu Vương đã đạt tới đến gần điểm giới hạn của yêu thú cấp năm, cho nên sau khi cấm chế mất đi hiệu lực mới có thể nhanh chóng đột phá thành công. Yêu thú như nó có thể cũng có vài con, nhưng Chu Chu vẫn không cảm nhận được khí tức của bọn nó ở xung quanh đây.
Không biết bọn nó giống như Chu Vương thành công đoạt xá rời đi Đoạn Tiên cốc, hay là giấu ở địa phương nào.
Đại khái qua hơn một canh giờ, mấy người bọn họ cũng đã xuyên qua rừng rậm, đến gần bên hồ, lúc này xung quanh hồ vẫn giăng đầy đám mây sét , không biết có bao nhiêu yêu thú tại đây có khả năng tiếp nhận lôi kiếp đột phá thăng cấp.
Xem ra trận lôi kiếp này cũng không đáng sợ giống như lần trước, nhiều lắm là lôi kiếp tầng thứ ba, thứ tư, cho dù lên cấp thành công. Cũng chỉ có thể là yêu thú cấp ba, cấp bốn yêu thú, không đủ để tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Thạch Ánh Lục lấy ra một cái đầu Ngư Yêu khổng lồ luyện chế ra bè da cá, dựa vào hơi nước Băng quý linh thạch thần kỳ ngăn cách thành công, bọn họ không làm kinh động Ngư yêu thủy quái trong hồ, vô cùng thuận lợi đến giữa hồ.
Đảo giữa hồ được bao phủ trong một màn sương mù. Cho tới bây giờ cực kì ít Tu sĩ có thể đặt chân lên đây, nếu như bọn họ không phải là có Băng quý linh thạch một bảo vật như vậy, muốn an toàn từ trên bờ hồ ra đến giữa hồ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trận pháp phòng hộ tại Đoạn Tiên cốc có cấm chế vô cùng chặt chẽ . Từ trước tới nay, Tu sĩ tiến vào nơi này tu vi cao lắm cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, mục đích khi vào cũng chỉ là tham dự hội Đoạn Tiên cốc hoặc tự thân rèn luyện pháp lực, ai cũng sẽ không tùy tiện xông vào hồ lớn để đến đảo giữa hồ trong tình huống nguy cơ tứ phía như thế này.
Đối với Đề Thiện Thượng mà nói, đảo giữa hồ mới thật sự là khảo nghiệm. Bắt đầu từ nơi này đều không biết gì cả .
Bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương tất nhiên là ở tại hòn đảo giữa hồ. Hơn nữa từ sự biến cố của Đoạn Tiên cốc thì xem ra, rất có thể bảo tàng đã có chút biến hóa.
Trên đảo giữa hồ sương mù dày đặc, linh khí còn nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí còn đậm hơn vùng Nhẫm Cấu Tuyền của núi Ứng Bàng rất nhiều. Xuyên thấu qua sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy được điện quang lóe lên, mây đen che dấu toàn bộ ánh nắng, bốn phía đều đen tối.
Chu Chu bước lên đảo nhỏ, chuyện đầu tiên chính là buông ra thần thức cảm ứng tình huống trên đảo. Những sương mù này e là có khả năng ngăn cách thần thức, mặc dù phương thức thần trí cảm ứng của nàng không giống như tu sĩ bình thường, nhưng cũng chỉ có thể đại khái phán đoán địa hình cùng với phân bố thực vật. Không cách nào cảm ứng rõ ràng hơi thở của yêu thú.
Những người khác bao gồm Thạch Ánh Lục, thậm chí hoàn toàn không cách nào dùng thần thức cảm ứng ngoại vật, chỉ có thể dựa vào đôi mắt mà nhìn. Tình huống nơi này chính là dù có cố gắng đến mấy thì xung quanh ba thước đều không thể nhìn rõ. Đối với Tu sĩ mà nói, tình huống như thế chính là rất khủng bố.
“Cái địa phương quỷ quái gì thế này!” Đề Thiện Thượng không nhịn được lẩm bẩm nói.
“Ta chỉ có thể loáng thoáng cảm giác được này địa thế của đảo này như thế nào. Ở giữa rất cao, tựa hồ có một ngọn núi, trên đỉnh núi tụ tập rất nhiều yêu thú. Dưới đất có hoả mạch mãnh liệt phun trào…. Không những là hoả mạch bình thường … mà còn loại hỏa mạch vô cùng tinh khiết.” Chu Chu cũng là lần đầu tiên cảm thấy mông lung như vậy.
Doãn Tử Chương nói: “Không phải lửa bình thường mà còn vô cùng tinh khiết, chẳng lẽ là Trường Sinh Tiên Hỏa?”
Chu Chu vò đầu nói: “Cũng có thể , cái loại lửa này có rất rất ít tia lửa, Tiểu Trư cũng cảm giác không rõ lắm.” Đối với lửa, cảm giác xa của Tiểu Trư thì nhạy cảm hơn nàng nhiều lắm.
Cơ U Cốc cẩn thận quan sát một lúc, nhắc nhở: “Mấy người chúng ta ngàn vạn không thể lạc nhau trong đám sương mù này, các ngươi có phát hiện hay không, từ lúc lên đảo tới giờ, hình như tiếng sấm đã nhỏ đi rất nhiều?”
Mấy người nghiêng tai vừa nghe, quả thật như thế, bọn họ một đường đi tới chỉ nghe thấy bầu trời tiếng sấm vang rền, đinh tai nhức óc, vậy mà sau khi đặt chân trên đảo, tiếng sấm dường như trở nên hết sức xa xôi, không tập trung lắng nghe sợ là cũng không thể nào có thể nghe thấy.
“Thứ sương mù này lại có thể cách âm vô cùng tốt!” Thạch Ánh Lục hiểu được.
Đề Thiện Thượng vuốt mặt nói: ” Nếu như chúng ta tách ra một khoảng, chỉ sợ cho dù có la rách cổ họng thì cũng không ai có thể nghe được, thật là gặp quỷ!”
Cơ U Cốc cười nói: “Chúng ta thành người mù người điếc, yêu thú trên đảo hơn phân nửa cũng không có may mắn thoát khỏi, đối với chúng ta mà nói ngược lại đã giảm chút ít phiền toái, Ánh Lục, muội mang Thiên trượng đằng tác ra, chúng ta quấn đằng tác(dây roi) ở trên người, vạn nhất ngoài ý muốn tách ra cũng không bị thất lạc.”
Đây chính là một biện pháp tốt! Sau khi mọi người chuẩn bị thoả đáng bên bờ thì cùng nhau đi về phía trước.
Đảo giữa hồ không tính là lớn, bọn họ một vòng đi dọc theo đảo nhỏ , trên đường cẩn thận lưu lại dấu hiệu, đại khái đi không tới trăm dặm đã trở về chỗ cũ, một đường cũng không phát hiện gì, kể cả yêu thú cũng cực kì ít.
Mọi người liền bắt đầu hướng về đỉnh núi trung tâm của đảo nhỏ mà đi,càng đi lên uy áp của lôi kiếp phát ra càng cường đại, kể cà đám sương mù cổ quái dày đặc cũng không thể cách trở, Chu Chu cũng bắt đầu cảm giác được hơi thở mạnh yếu của đám yêu thú trên đỉnh núi.
Có thể xuyên qua Ngư yêu thủy quái giăng đầy hồ lớn chạy đến nơi đây tới lên cấp yêu thú ít nhất cũng là cấp hai trở lên, tựa Chu Chu thô sơ giản lược đoán chừng, trên đỉnh núi có ít nhất trên trăm yêu thú cấp hai cấp ba đang thừa nhận lôi kiếp hoặc đang đợi nghênh đón lôi kiếp phủ xuống.
Mặc dù ở Đoạn Tiên cốc có không ít yêu thú, nhưng cùng đoạn thời gian nhiều yêu thú lên cấp như vậy, thực tại rất quỷ dị, hơn nữa tình huống như thế hiển nhiên không phải là một ngày hay hai ngày, có thể mấy năm qua này ngày ngày như thế, nếu không sẽ không xuất hiện nhiều yêu thú cấp ba, cấp bốn như vậy.
Nếu như đây hết thảy cũng là bởi vì Trường Sinh Tiên Hỏa ảnh hưởng, loại Thiên Hỏa này uy lực rất dọa người, hơn nữa cũng quá hấp dẫn rồi, có thể lệnh yêu thú nhanh chóng đột phá tăng lên tu vi, phải chăng đối với Tu sĩ cũng như vậy?
. . . . . .
/514
|