Chu Chu sắp xếp Tả Hoa Bình trong phòng cây Ngọc Lan song sinh bị phu nhân Thái Đạo Mi cầm đi, mặc dù cũng nhờ vậy nhận được không ít tin tức về Thái gia nhưng kế hoạch hành động của Tả Hoa Bình thì bọn họ lại không biết gì cả.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể từng bước chú ý đến hành động của Tả Hoa Bình thôi.
Không thể không nói, người năm đó gây dựng lên Thái gia trang thực sự rất thông minh, thiết lập cửa vào bảo khố tại ngay giữa thôn trang. Cho dù là người nào ra vào đều phải xâm nhập vào thế lực Thái gia, một khi phát sinh chuyện gì, người Thái gia trang hoàn toàn có thể vây công kẻ xông vào trộm bảo.
Chu Chu và Thúy Hoa đến khố phòng lấy trà linh thảo, nước trái cây, điểm tâm Lâm Tam thiếu gia đã chỉ định muốn. Trên đường trở về nàng bỗng nhiên cảm giác được hơi thở quen thuộc ở phía cửa vào bảo khố. . . . . . Là Bạch Liễu!
Tinh thần Chu Chu rung lên, vờ như mình đã quên một loại điểm tâm Lâm tam thiếu muốn ăn ở trong phòng bếp, bảo Thúy Hoa về trong viện trước, còn nàng lại đi vòng vèo rồi mất hút sau phòng bếp.
Thúy Hoa là một nha hoàn bình thường, không nghi ngờ gì, chỉ vừa nghĩ đến bộ dạng hung bạo của Lâm Tam thiếu thì phát run, nghe vậy đã vội vội vàng vàng ôm đồ chạy về viện trước.
Các sư huynh sư tỷ không thấy nàng trở về, lập tức sẽ biết nàng bên này có dị trạng, hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới.
Chu Chu thu mấy đồ linh tinh trên tay vứt vào túi trữ vật, lại lấy ra Huyễn Mị linh thạch có thể che giấu hơi thở Hồyêu đưa nàng cất vào trong ngực, dè dặt cẩn thận vòng qua mấy bụi hoa và cây cảnh nấp ở phụ cận cửa vào bảo khố.
Quả nhiên thấy Bạch Liễu mang theo một cái hộp đựng thức ăn, cùng Xán Hoa bên người Thái phu nhân đi tới.
Thời gian Bạch Liễu đến Thái gia không lâu, chẳng qua thường ngày hay đi xung quanh thay Tả Hoa bình thiết lập quan hệ. Phần lớn mọi người trong trang đều biết nàng. Xán Hoa càng không cần phải nói, nàng từ nhỏ đi theo Thái phu nhân gả vào Thái gia, mấy người gác cửa vừa thấy các nàng, nhất thời buông lỏng một chút.
Bạch Liễu tiến lên đưa hộp thức ăn, tỏ vẻ Thái phu nhân cùng với Hoa Bình phu nhân cảm động và nhớ tới bọn họ cực khổ đặc biệt đưa tới rượu linh quả cùng với thức ăn.
Thái phu nhân và Tả Hoa Bình làm việc này đã nhiều lần nên bốn Tu sĩ Trúc Cơ nhận lấy giỏ, luôn miệng cảm ơn, chỉ có vị tu sĩ Kết Đan Kỳ kia thản nhiên nói: “Tối nay có rất nhiều khách nhân, rồng rắn lẫn lộn, ý tốt của hai vị phu nhân ta xin tâm lĩnh.” Ngụ ý của hắn là không định hưởng dụng rượu và thức ăn của mấy nàng.
Chu Chu cũng đoán trong thức ăn và rượu kia chắc chắn có trá, càng cảm thấy được Tu sĩ Kết Đan kỳ này quả nhiên cẩn thận. Nhưng cứ như vậy, bọn Bạch Liễu không thể đắc thủ, các sư huynh sư tỷ làm hoàng tước thế nào đây?
Bạch Liễu hiển nhiên đã sớm ngờ tới chiêu này sẽ không dễ dàng đắc thủ. Cũng không miễn cưỡng, cùng Xán Hoa xoay người rời đi.
Chu Chu nhìn hai nàng đi xa, trong lòng lo lắng. Đúng lúc ấy nàng bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhích tới gần. Người tới không lộ chút hơi thở nào ra ngoài, Chu Chu hoàn toàn dựa vào lay động rất nhỏ của cỏ cây mới phát hiện được. Hẳn là mấy người bọn Doãn Tử Chương tới!
Vị trí mai phục của bọn họ cũng đã được lên kế hoạch từ trước rất tốt. Doãn Tử Chương rất nhanh đã đi đến bên cạnh Chu Chu, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Bên kia, bốn Trúc Cơ kỳ tu sĩ thấy hai nha đầu xinh đẹp ấm ức trở về, trong lòng không khỏi thầm mắng Chu trưởng lão quá không hiểu nhân tình thế thái, cẩn thận quá độ, nhưng trên mặt lại không thể không xin chỉ thị hắn phải xử trí rượu cùng các thức ăn kia như thế nào.
Chu trưởng lão sống mấy trăm năm, sao lại không nhìn ra tiểu tâm tư của mấy người này, suy nghĩ một chút nói: “Các ngươi trước khi ăn cẩn thận kiểm tra một lần. Hôm nay khách lạ ở Thái gia trang quá nhiều, không thể lơ là.”
Đó chính là có thể ăn! Thức ăn thì thôi, rượu linh quả kia rất đắt đỏ, không phải muốn uống là có thể uống nha.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ tươi cười rạng rỡ, một trong số đó mang hộp thức ăn tới đây.
Mấy người khẩn cấp mở nắp bốn chai rượu ra. Rượu vừa được mở, một đám khói trắng nhanh chóng tràn ra .
“Không tốt!” Chu trưởng lão đột nhiên cảm thấy mê muội chưa từng có, giơ tay lên định phát tín hiệu, tay chân lại cứ nhũn ra, chỉ chốc lát sau đã hôn mê trên mặt đất. Bốn gã Tu sĩ Trúc Cơ lại càng không phải nói , còn hôn mê trước tên kia một bước.
Bạch Liễu mang theo hai Tu sĩ áo đen che mặt quay lại, nhấc chân đá đá Chu trưởng lão, cười lạnh: “Ma kình độc vụ của chủ nhân nhà ta rất trân quý, một lần dùng bốn bình thu thập mấy người các ngươi, cũng coi như không uổng công.”
Hai Tu sĩ che mặt tiến lên, nhanh nhẹn đỡ dậy năm người trên mặt đất thân, cho chúng dựa lưng vào thạch bích tạo thành tư thế đang nhắm mắt ngồi. Cho dù có người đi qua, nếu như không đi gần nhìn kỹ hoặc lên tiếng hỏi thăm, căn bản sẽ không biết bọn họ đã mất đi ý thức.
Sau khi thu thập xong ba tên kia, Bạch Liễu lưu lại canh chừng, còn hai người khác đẩy cửa khố, lóe một cái đã tiến vào trong.
Chu Chu cảm thấy phụ cận không còn tên đồng bọn nào của Bạch Liễu nữa, bèn quay sang phía Doãn Tử Chương, khẽ gật đầu.
Doãn Tử Chương duỗi ngón tay, gảy nhẹ, một đạo băng châm vô thanh vô tức bay đến chỗ Bạch Liễu, đâm vào gáy nàng. Bạch Liễu không kịp lên tiếng liền ngã xuống đất.
Băng châm này Chu Chu dùng dược thủy ngưng tụ mà thành, chỉ một đạo châm này cũng đủ cho Bạch Liễu hôn mê suốt cả đêm.
“Các ngươi cẩn thận chút.” Chu Chu nhẹ giọng, lại lôi Tiểu Trư từ trong túi linh thú ra, giao cho Doãn Tử Chương.
“Ừ!” Doãn Tử Chương đứng dậy gọi Cơ U Cốc đang núp ở một góc khác, rồi giấu Bạch Liễu sau núi giả ở vườn hoa, sau đó liền cùng nhau lẻn vào bảo khố. Chu Chu dựa theo kế hoạch trở về viện khách chờ tin tức.
Dựa vào huyễn mị linh thạch, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc giấu diếm toàn bộ hơi thở, rất nhanh đã bắt kịp hai tu sĩ che mặt vừa vào lúc nãy. Hai người kia cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, xấp xỉ bằng hai người Doãn, Cơ, mục tiêu cũng rất minh xác, đối với vật khác trong bảo khố cũng không thèm nhìn tới, chạy thẳng tới tầng chót – nơi có cây Tam Thanh linh châu quả.
Có hai tên đạo tặc dẫn đường, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc giảm được rất nhiều thời gian loanh quanh không cần thiết, đi theo sau bọn họ, nhìn bọn họ một đường giải bỏ cơ quan pháp trận, vô cùng thuận lợi tới chỗ cây ăn quả lúc trước.
Một gốc cây cao chừng ba thước, toàn thân xanh biếc, trong trẻo lạnh lùng lẳng lặng đắm chìm dưới ánh sáng của trăng sao. Thân, cành, lá cây tựa như cũng từ phỉ thúy mà thành, trong suốt không giống vật sống mà lại tựa như một vật trang trí, đáng ra nên được bày biện trong nhà.
Trên ngọn cây là năm đạo ánh sáng lấp lánh như châu ngọc, màu sắc hình dáng lại giống như quả mật đào, mỗi quả to như nắm tay trẻ con, chính là quả Tam Thanh linh châu đại danh đỉnh đỉnh.
Cây này cũng không phải trực tiếp hấp thu tinh hoa của ánh trăng ánh sao chân chính, mà là từ một vòng tròn xám trắng treo trên đỉnh thạch thất. Cái này không cần phải nói chính là Long Cốt Tinh La Bàn bọn Doãn Tử Chương tìm kiếm hơn hai năm!
Hai Tu sĩ che mặt cẩn thận xem xét quanh cây này một vòng, xác định tất cả cơ quan pháp trận đã được giải trừ liền đưa tay định ngắt lấy năm phần linh quả kia.
Song ngón tay của bọn hắn mới vừa chạm vào linh quả, bỗng nhiên một tiếng quát chợt truyền đến: “Tiểu tặc ngươi dám!”
Là tiếng của Thái Vũ Trì!
Chẳng những hai gã che mặt tu sĩ thất kinh, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc đang ẩn thân chỗ tối cũng không hẹn mà cùng vã ra mồ hôi lạnh.
Thái Vũ Trì vẫn chưa hiện thân. Bốn người trong bảo khố cười mà thấy run sợ, bỗng chốc hiểu ra Thái Vũ Trì đã để lại một luồng nguyên thần bám vào linh quả! Chỉ cần có ngoại nhân đụng chạm thì lập tức lão sẽ biết.
Khó trách phụ cận trái cây kia cũng không có phòng hộ quá lợi hại. Thì ra Thái Vũ Trì còn có chuẩn bị bực này.
Thực sự nguy to rồi!
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể từng bước chú ý đến hành động của Tả Hoa Bình thôi.
Không thể không nói, người năm đó gây dựng lên Thái gia trang thực sự rất thông minh, thiết lập cửa vào bảo khố tại ngay giữa thôn trang. Cho dù là người nào ra vào đều phải xâm nhập vào thế lực Thái gia, một khi phát sinh chuyện gì, người Thái gia trang hoàn toàn có thể vây công kẻ xông vào trộm bảo.
Chu Chu và Thúy Hoa đến khố phòng lấy trà linh thảo, nước trái cây, điểm tâm Lâm Tam thiếu gia đã chỉ định muốn. Trên đường trở về nàng bỗng nhiên cảm giác được hơi thở quen thuộc ở phía cửa vào bảo khố. . . . . . Là Bạch Liễu!
Tinh thần Chu Chu rung lên, vờ như mình đã quên một loại điểm tâm Lâm tam thiếu muốn ăn ở trong phòng bếp, bảo Thúy Hoa về trong viện trước, còn nàng lại đi vòng vèo rồi mất hút sau phòng bếp.
Thúy Hoa là một nha hoàn bình thường, không nghi ngờ gì, chỉ vừa nghĩ đến bộ dạng hung bạo của Lâm Tam thiếu thì phát run, nghe vậy đã vội vội vàng vàng ôm đồ chạy về viện trước.
Các sư huynh sư tỷ không thấy nàng trở về, lập tức sẽ biết nàng bên này có dị trạng, hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới.
Chu Chu thu mấy đồ linh tinh trên tay vứt vào túi trữ vật, lại lấy ra Huyễn Mị linh thạch có thể che giấu hơi thở Hồyêu đưa nàng cất vào trong ngực, dè dặt cẩn thận vòng qua mấy bụi hoa và cây cảnh nấp ở phụ cận cửa vào bảo khố.
Quả nhiên thấy Bạch Liễu mang theo một cái hộp đựng thức ăn, cùng Xán Hoa bên người Thái phu nhân đi tới.
Thời gian Bạch Liễu đến Thái gia không lâu, chẳng qua thường ngày hay đi xung quanh thay Tả Hoa bình thiết lập quan hệ. Phần lớn mọi người trong trang đều biết nàng. Xán Hoa càng không cần phải nói, nàng từ nhỏ đi theo Thái phu nhân gả vào Thái gia, mấy người gác cửa vừa thấy các nàng, nhất thời buông lỏng một chút.
Bạch Liễu tiến lên đưa hộp thức ăn, tỏ vẻ Thái phu nhân cùng với Hoa Bình phu nhân cảm động và nhớ tới bọn họ cực khổ đặc biệt đưa tới rượu linh quả cùng với thức ăn.
Thái phu nhân và Tả Hoa Bình làm việc này đã nhiều lần nên bốn Tu sĩ Trúc Cơ nhận lấy giỏ, luôn miệng cảm ơn, chỉ có vị tu sĩ Kết Đan Kỳ kia thản nhiên nói: “Tối nay có rất nhiều khách nhân, rồng rắn lẫn lộn, ý tốt của hai vị phu nhân ta xin tâm lĩnh.” Ngụ ý của hắn là không định hưởng dụng rượu và thức ăn của mấy nàng.
Chu Chu cũng đoán trong thức ăn và rượu kia chắc chắn có trá, càng cảm thấy được Tu sĩ Kết Đan kỳ này quả nhiên cẩn thận. Nhưng cứ như vậy, bọn Bạch Liễu không thể đắc thủ, các sư huynh sư tỷ làm hoàng tước thế nào đây?
Bạch Liễu hiển nhiên đã sớm ngờ tới chiêu này sẽ không dễ dàng đắc thủ. Cũng không miễn cưỡng, cùng Xán Hoa xoay người rời đi.
Chu Chu nhìn hai nàng đi xa, trong lòng lo lắng. Đúng lúc ấy nàng bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhích tới gần. Người tới không lộ chút hơi thở nào ra ngoài, Chu Chu hoàn toàn dựa vào lay động rất nhỏ của cỏ cây mới phát hiện được. Hẳn là mấy người bọn Doãn Tử Chương tới!
Vị trí mai phục của bọn họ cũng đã được lên kế hoạch từ trước rất tốt. Doãn Tử Chương rất nhanh đã đi đến bên cạnh Chu Chu, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Bên kia, bốn Trúc Cơ kỳ tu sĩ thấy hai nha đầu xinh đẹp ấm ức trở về, trong lòng không khỏi thầm mắng Chu trưởng lão quá không hiểu nhân tình thế thái, cẩn thận quá độ, nhưng trên mặt lại không thể không xin chỉ thị hắn phải xử trí rượu cùng các thức ăn kia như thế nào.
Chu trưởng lão sống mấy trăm năm, sao lại không nhìn ra tiểu tâm tư của mấy người này, suy nghĩ một chút nói: “Các ngươi trước khi ăn cẩn thận kiểm tra một lần. Hôm nay khách lạ ở Thái gia trang quá nhiều, không thể lơ là.”
Đó chính là có thể ăn! Thức ăn thì thôi, rượu linh quả kia rất đắt đỏ, không phải muốn uống là có thể uống nha.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ tươi cười rạng rỡ, một trong số đó mang hộp thức ăn tới đây.
Mấy người khẩn cấp mở nắp bốn chai rượu ra. Rượu vừa được mở, một đám khói trắng nhanh chóng tràn ra .
“Không tốt!” Chu trưởng lão đột nhiên cảm thấy mê muội chưa từng có, giơ tay lên định phát tín hiệu, tay chân lại cứ nhũn ra, chỉ chốc lát sau đã hôn mê trên mặt đất. Bốn gã Tu sĩ Trúc Cơ lại càng không phải nói , còn hôn mê trước tên kia một bước.
Bạch Liễu mang theo hai Tu sĩ áo đen che mặt quay lại, nhấc chân đá đá Chu trưởng lão, cười lạnh: “Ma kình độc vụ của chủ nhân nhà ta rất trân quý, một lần dùng bốn bình thu thập mấy người các ngươi, cũng coi như không uổng công.”
Hai Tu sĩ che mặt tiến lên, nhanh nhẹn đỡ dậy năm người trên mặt đất thân, cho chúng dựa lưng vào thạch bích tạo thành tư thế đang nhắm mắt ngồi. Cho dù có người đi qua, nếu như không đi gần nhìn kỹ hoặc lên tiếng hỏi thăm, căn bản sẽ không biết bọn họ đã mất đi ý thức.
Sau khi thu thập xong ba tên kia, Bạch Liễu lưu lại canh chừng, còn hai người khác đẩy cửa khố, lóe một cái đã tiến vào trong.
Chu Chu cảm thấy phụ cận không còn tên đồng bọn nào của Bạch Liễu nữa, bèn quay sang phía Doãn Tử Chương, khẽ gật đầu.
Doãn Tử Chương duỗi ngón tay, gảy nhẹ, một đạo băng châm vô thanh vô tức bay đến chỗ Bạch Liễu, đâm vào gáy nàng. Bạch Liễu không kịp lên tiếng liền ngã xuống đất.
Băng châm này Chu Chu dùng dược thủy ngưng tụ mà thành, chỉ một đạo châm này cũng đủ cho Bạch Liễu hôn mê suốt cả đêm.
“Các ngươi cẩn thận chút.” Chu Chu nhẹ giọng, lại lôi Tiểu Trư từ trong túi linh thú ra, giao cho Doãn Tử Chương.
“Ừ!” Doãn Tử Chương đứng dậy gọi Cơ U Cốc đang núp ở một góc khác, rồi giấu Bạch Liễu sau núi giả ở vườn hoa, sau đó liền cùng nhau lẻn vào bảo khố. Chu Chu dựa theo kế hoạch trở về viện khách chờ tin tức.
Dựa vào huyễn mị linh thạch, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc giấu diếm toàn bộ hơi thở, rất nhanh đã bắt kịp hai tu sĩ che mặt vừa vào lúc nãy. Hai người kia cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, xấp xỉ bằng hai người Doãn, Cơ, mục tiêu cũng rất minh xác, đối với vật khác trong bảo khố cũng không thèm nhìn tới, chạy thẳng tới tầng chót – nơi có cây Tam Thanh linh châu quả.
Có hai tên đạo tặc dẫn đường, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc giảm được rất nhiều thời gian loanh quanh không cần thiết, đi theo sau bọn họ, nhìn bọn họ một đường giải bỏ cơ quan pháp trận, vô cùng thuận lợi tới chỗ cây ăn quả lúc trước.
Một gốc cây cao chừng ba thước, toàn thân xanh biếc, trong trẻo lạnh lùng lẳng lặng đắm chìm dưới ánh sáng của trăng sao. Thân, cành, lá cây tựa như cũng từ phỉ thúy mà thành, trong suốt không giống vật sống mà lại tựa như một vật trang trí, đáng ra nên được bày biện trong nhà.
Trên ngọn cây là năm đạo ánh sáng lấp lánh như châu ngọc, màu sắc hình dáng lại giống như quả mật đào, mỗi quả to như nắm tay trẻ con, chính là quả Tam Thanh linh châu đại danh đỉnh đỉnh.
Cây này cũng không phải trực tiếp hấp thu tinh hoa của ánh trăng ánh sao chân chính, mà là từ một vòng tròn xám trắng treo trên đỉnh thạch thất. Cái này không cần phải nói chính là Long Cốt Tinh La Bàn bọn Doãn Tử Chương tìm kiếm hơn hai năm!
Hai Tu sĩ che mặt cẩn thận xem xét quanh cây này một vòng, xác định tất cả cơ quan pháp trận đã được giải trừ liền đưa tay định ngắt lấy năm phần linh quả kia.
Song ngón tay của bọn hắn mới vừa chạm vào linh quả, bỗng nhiên một tiếng quát chợt truyền đến: “Tiểu tặc ngươi dám!”
Là tiếng của Thái Vũ Trì!
Chẳng những hai gã che mặt tu sĩ thất kinh, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc đang ẩn thân chỗ tối cũng không hẹn mà cùng vã ra mồ hôi lạnh.
Thái Vũ Trì vẫn chưa hiện thân. Bốn người trong bảo khố cười mà thấy run sợ, bỗng chốc hiểu ra Thái Vũ Trì đã để lại một luồng nguyên thần bám vào linh quả! Chỉ cần có ngoại nhân đụng chạm thì lập tức lão sẽ biết.
Khó trách phụ cận trái cây kia cũng không có phòng hộ quá lợi hại. Thì ra Thái Vũ Trì còn có chuẩn bị bực này.
Thực sự nguy to rồi!
/514
|