Ngã Dục Phong Thiên

Chương 988 - Cướp Đoạt.

/1957


Kháo Sơn Lão Tổ chần chờ một chút, Mạnh Hạo không trực tiếp nói rõ, lão tuyệt đối sẽ không để Mạnh Hạo tiến vào thành trì này. Lúc này, lão liếc mắt nhìn mặt biển nơi xa, lại nhìn thành trì một chút.

Hung hăng cắn răng một cái!

- Một lần cuối cùng!

Kháo Sơn Lão Tổ quyết định. Nếu lúc sau đối phương lại có hành động gì, dù bất cứ giá nào bản thân liền nâng đại địa rời đi.

Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền tới gần thành trì. Lúc này tất cả cửa hiệu đều đóng cửa, tu sĩ bên trong thành khó hiểu mờ mịt, nhao nhao đi ra, một mảnh ồn ào.

Mạnh Hạo đến, không làm cho quá nhiều người chú ý. Hắn lựa chọn một khu vực coi như trống trải, khoanh chân ngồi xuống. Ngay sau đó, hắn nâng tay phải lên, lượng lớn pháp bảo hắn mua lúc trước đều bay ra, vờn quanh bốn phía, tạo ra một mảnh tinh quang, cũng có dao động tản ra khắp nơi.

Hàng ngàn kiện pháp bảo đồng thời xuất hiện, ánh mặt trời thoáng một cái, lập tức tỏa ra tia sáng rực rỡ, tức thì hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh. Sau khi thấy rõ những pháp bảo này, từng trận tiếng hít sâu lập tức truyền ra.

- Nhiều pháp bảo như vậy!

- Người này tại sao có thể có nhiều pháp bảo như vậy, từ Ngưng Khí đến Nguyên Anh, cư nhiên toàn bộ đều có!

- Chẳng lẽ là bưng nguyên một cửa hàng qua? Những pháp bảo này rõ ràng đều là mới tinh, chưa từng bị sử dụng qua!

Thanh âm lập tức truyền ra xa, không ít người đều tới gần, nhìn những pháp bảo đang lơ lửng ở bốn phía xung quanh Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như cũ, dựa theo giá cả trong cửa hàng, sau khi đề cao lên mấy phần, thì lần lượt đánh lên mỗi một kiện pháp bảo. Sau đó hai mắt nhắm nghiền, không nói gì nữa.

Dần dần, người xung quanh càng ngày càng nhiều, cũng có mấy người, chớp động ánh mắt, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng có một vài người muốn thử mua. Nhưng yết giá của Mạnh Hạo rõ ràng hơi cao, thậm chí có pháp bảo giá còn cao hơn vài lần. Mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ biết âm thầm chửi.

Thời gian trôi qua, người xung quanh cũng dần nhiều lên. Hiện giờ, cửa hàng trong thành, toàn bộ đóng cửa, chỗ Mạnh Hạo lại công khai như vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đại đa số tu sĩ trong thành trì.

Có thể nhìn thì nhiều người, nhưng người mua chân chính lại rất ít. Dù sao, giá cả Mạnh Hạo niêm yết, cũng có chút quá mắc.

Mạnh Hạo không nóng nảy, hắn hy vọng càng lâu càng tốt, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ lại sốt ruột rồi. Lão ở trong hành cung, thấy một màn như vậy, đợi cả nửa ngày, lại nhìn trời sắp hoàng hôn, nhưng pháp bảo chỗ Mạnh Hạo, trong mấy ngàn kiện, chỉ bán ra được mấy chục kiện, lập tức càng thêm nóng nảy.

- Dù sao cũng là lần run cuối cùng!

Kháo Sơn Lão Tổ dậm chân, thần thức nháy mắt tràn ra dung nhập vào trong cơ thể mấy người trong thành trì này.

Không bao lâu sau, nơi Mạnh Hạo bày quầy hàng, có bảy tám tu sĩ một đường tiến đến, nhanh như bay. Bọn họ mang theo không ít tu sĩ, gây nên chút hỗn loạn. Lúc đến trước mặt Mạnh Hạo, một người trong số đó liền mở miệng.

- Những pháp bảo này, ta muốn năm trăm kiện!

Người nói chuyện là một lão già. Khi lão nói ra, trực tiếp ném tới một cái túi trữ vật. Mạnh Hạo lập tức mở lớn hai mắt, sau khi liếc nhìn đối phương một cái, vẻ mặt trở lại như thường, chậm rì rì mở túi trữ vật ra. Hắn lấy ra từng viên linh thạch trong đó, tỉ mỉ kiểm tra lại một chút. Tay áo lập tức vung lên, năm trăm kiện pháp bảo bay về phía đối phương.

Da mặt lão già khẽ nhăn một cái, thu hồi pháp bảo, xoay người rời đi. Sau khi lão đi, những người còn lại cũng đi tới, bắt chước làm theo. Mọi người ở bốn phía trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy, bảy tám người này đều tự mua đi một ít. Mất hết một canh giờ, mới có thể mua đi tất cả pháp bảo của Mạnh Hạo ở nơi này.

Đây là do Mạnh Hạo kiểm kê lại linh thạch, nên hao phí chút thời gian. Nếu không, e rằng chỉ trong mấy hơi thở là có thể bán xong toàn bộ.

- Đó là Các chủ Thụy Tường Các, giá trị con người xa xỉ, có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tiêu Dao Tông... Ông ta lại tự mình đến nơi đây, mua những pháp bảo này?

- Ta đã thấy người kia, là chưởng quầy Trần Lâu. Gã cư nhiên cũng tới…

Mọi người xung quanh không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ nhìn Mạnh Hạo đếm linh thạch, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn và tham lam, tựa như ác lang.

Mạnh Hạo bình tĩnh thu hồi tất cả linh thạch vào trong túi trữ vật. Tổng cộng hơn mười vạn linh thạch, khiến Mạnh Hạo lời được một khoản, cũng coi như tiểu buôn trên Thánh Đảo.

Giờ phút này, hắn chậm rãi đứng lên, thở dài. Khi Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, đã ẩn nhẫn tới cực hạn, thân thể Mạnh Hạo bay lên, hóa thành một dải cầu vồng, bay về phía xa xa .

Hắn vừa mới bay ra, đám người trong thành trì, lập tức có ba đến năm người ánh mắt chớp động, âm thầm lấy ngọc giản ra, truyền âm ra ngoài.

Không bao lâu, ba tu sĩ Kết Đan âm thầm bay ra. Cùng lúc đó, ở một nơi gần mặt biển, có một con thuyền, trong thuyền có một lão già mặc trường bào màu đỏ. Lão già khoanh chân ngồi, vẻ mặt ngạo nghễ, bỗng nhiên hai mắt chớp động, lộ ra một chút tinh mang. Trên người lão, dao động tu vi Nguyên Anh sơ kỳ tản ra phía ngoài, cả người không giận mà uy

Khi lão giương đôi mắt, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản, hào quang chớp động. Thần thức của lão già dung nhập trong đó, lập tức nheo hai mắt lại.

- Tu sĩ có thể bay, trên người mang hơn mười vạn linh thạch?

- Trên Thánh Đảo này, chỉ có Kết Đan mới được phép phi hành...

- Vật phẩm người này buôn bán, phần lớn là Ngưng Khí Trúc Cơ, có thể thấy tu vi không thể nào là Nguyên Anh. Hắn hẳn là một tu sĩ Kết Đan.

- Cứ coi như hắn là Kết Đan đại viên mãn, nhưng người như vậy ở trong tay lão phu, chỉ là một con kiến.

Lão giả nhàn nhạt mở miệng, thì đã đứng lên, khóe miệng lộ ra mỉm cười.

- Hơn mười vạn linh thạch, lão phu cũng không tính đến không công.

Thân thể lão thuấn di, nháy mắt liền biến mất. Khi xuất hiện đã ở giữa không trung Thánh Đảo. Sau khi tính đi tính lại phương vị, lão nhìn về một phương hướng, vội vã mà đi.

Mạnh Hạo ở giữa không trung cau mày. Hắn thật sự tìm không được lý do tiếp tục dừng tại chỗ này, chỉ có điều cảm giác bị đuổi ra ngoài kia, khiến Mạnh Hạo thật sự không cao hứng nổi.

Sự xua đuổi này, chính là do hộ đạo giả của hắn làm đó.

- Sớm biết như thế này, ngày đó ở trong Yêu Tiên Tháp, ta nên đánh con rùa đen nhỏ kia nhiều thêm vài lần!

Mạnh Hạo vừa hung hăng thì thào trong lòng, vừa đi về phía trước, cách bờ biển càng ngày càng gần.

Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ đặc biệt kích động. Lão mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Mạnh Hạo, hận không thể khiến Mạnh Hạo nháy mắt liền đi xa.

- Đi rồi, tên khốn kiếp này rốt cục cũng đi rồi, ha ha, loại cảm giác này quả thực không tồi.

Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến đây, càng ngày càng vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một tiểu khúc.

Nếu như Mạnh Hạo ở chỗ này, nhất định sẽ nghe ra. Tiểu khúc này, chính là do Kháo Sơn Lão Tổ ngâm nga ra, ở trong Kháo Sơn Tông năm đó. Đăng bởi: admin


/1957

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status