Trong số sương mù này, còn có hơn một nghìn tu sĩ của Kim Quang Giáo, bọn họ nhắm mắt, lúc này toàn thân đều có khói đen bao bọc, dường như bản thân đã trở thành một bộ phận trận pháp.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chấn động, bọn họ tận mắt thấy, màn sương đen vô cùng này, không ngừng ngưng tụ giữa không trung, đột nhiên hóa thành một con quạ đen khổng lồ!
Con quạ này toàn thân phát tán khói đen, phát ra một tiếng kêu kinh thiên, tiếng kêu này, dường như có thể khiến người ta nhắm mắt, kẻ chết lại mở mắt ra. Tiếng kêu vang vọng trời đất, nó đột nhiên lao xuống mặt đất, như sao băng bắn tới Đông Lạc thành.
Cảnh tượng này, không ít người đã từng nhìn thấy, đó là một đêm muộn trong Đông Lạc thành, lúc này một lần nữa xuất hiện, nhưng khí thế và cảm giác, lại vượt xa lúc xưa rất rất nhiều.
Bọn họ toàn bộ tận mắt nhìn thấy, vào lúc này, con quạ đen đủi kia, gào thét như muốn xuyên qua hư vô, trực tiếp đập vào vòng phòng hộ lá xanh trên Đông Lạc thành.
Tiếng nổ vang lên, đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa, phòng hộ lá cây sau khi trải qua đủ loại ăn mòn, lúc này chỉ có thể rung lên, rồi không cách nào chống đỡ, oanh một tiếng, nổ tan.
Cùng lúc khi nó tan vỡ, còn có rất nhiều đại thụ trong Đông Lạc thành, thân gỗ tan vỡ, lá cây nát vụn, phòng hộ của Đông Lạc thành, trong khoảnh khắc này... hoàn toàn biến mất!
Cùng lúc đó, thân thể con quạ đen kia cũng theo đó giải thể, nhưng lại hóa thành rất nhiều sương mù, một lần nữa hoàn toàn bao vây Đông Lạc thành đã mất đi bảo hộ.
Từng tiếng gào thảm truyền ra, tiếng nổ vang vọng, kịch độc và lực lượng Tuế Nguyệt, ngay trong chớp mắt, tràn ngập cả Đông Lạc thành. Ngoài màn sương, hoàn toàn yên lặng, không ai nói gì, mấy trăm tu sĩ ở đây, đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, trong đầu vẫn ong ong. Cảnh tượng trước mắt, giống như lạc ấn vậy, không thể xóa nhòa.
Trong Đông Lạc thành, hai vị trưởng lão Nguyên Anh sắc mặt trắng bệch, xung quanh bọn họ là sương mù vô tận, bọn họ không nhìn thấy tộc nhân của mình, nhưng lại có thể nghe được từng tiếng gào thảm thiết truyền tới.
Bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ cường đại, về thực lực cá nhân, bọn họ mạnh nhất nơi này. Nhưng trong trận pháp này, cho dù bọn họ có thuấn di, cũng không thể rời khỏi trận pháp, triển khai tất cả thần thông, cũng vẫn không thể phá mở màn sương.
Tâm trạng tức giận, nảy sinh trong lòng bọn họ, nhưng đối mặt với trận pháp quỷ dị này, có tức giận cũng vô dụng.
Ngày đầu tiên, thì bọn họ còn có thể nghĩ hết biện pháp phá trận, ngày thứ hai cũng như vậy. Nhưng sau năm ngày, khi xung quanh bọn họ không còn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của tộc nhân nữa, thì bọn họ tuyệt vọng, biểu tình điên cuồng đã thay thế tất cả.
Vẻ mặt bọn họ già nua, thời gian năm ngày, lực lượng Tuế Nguyệt xâm nhập, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng trong Tuế Nguyệt thế này, cuối cùng cũng không thể chống lại sự thay đổi của năm tháng.
Khi đến ngày thứ sáu, đột nhiên, màn sương bao bọc Đông Lạc thành, cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài, rất nhanh, từ tràn ngập trong thành đã trở thành vờn quanh, trong thành trì đã không còn chút sương mù nào.
Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng, Đông Lạc thành lúc này, toàn bộ mục nát, cây cối, lá cây, tất cả sự sống đều như đã trải qua mấy trăm năm vậy, tàn mục.
Trong thành trì, có ba người, chính là ba vị trưởng lão tu vi cao nhất gia tộc Đông Lạc, trong đó tam trưởng lão sắc mặt trắng bệch, lão bị vây khốn thời gian dài nhất. Lúc này màn sương vừa tán, lão ngây ra một chút, nhìn bốn phía xung quanh, hô hấp lập tức gấp lên, trong mắt còn có vẻ hoảng sợ.
Từ đầu tới cuối, lão luôn cảm giác bản thân đang ở trong thung lũng của Kim Quang Giáo, nhưng lại không biết, chiến trường sớm đã chuyển đến nơi này.
Đồng thời, lão cũng nhìn thấy hai vị trưởng lão khác của gia tộc, ba người nhìn thấy cảnh này, đều im lặng ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo đi ra từ trong màn sương.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hạo, thân thể ba người có chút mờ đi, nhưng lại cắn răng chịu đựng không thuấn di, hiển nhiên Mạnh Hạo đã dám đi ra, tuyệt không thể không có chuẩn bị.
Mạnh Hạo nhìn ba người, cánh tay vung lên, trong màn sương vây quanh bốn phía, lập tức lơ lửng mấy trăm bóng người, đều là tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, lúc này ai nấy đều hôn mê, bị sương mù quấn lấy kéo ra.
Những tộc nhân này xuất hiện, khiến ba người hoàn toàn mất đi suy nghĩ thuấn di, đó đều là tộc nhân của bọn họ, bọn họ không thể mạo hiểm.
Mọi người đều im lặng.
- Được rồi, cái sai là ở các ngươi, nếu ta không ra tay, tất sẽ bị các ngươi nuốt gọn, trên thực tế nuốt gọn cũng không sao, nhưng các ngươi lại không có thành ý.
Mạnh Hạo từ từ mở miệng, nhìn ba người.
- Tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, ta không giết quá nhiều, hiện đều ở đây. Dùng tòa thành nát này để trao đổi đi.
Mạnh Hạo nói rồi, không lên tiếng nữa, chờ đợi câu trả lời của ba người.
Ba lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc trong lòng đau khổ, sau khi nhìn nhau, nhị trưởng lão nghiến răng, gật đầu nói.
- Chuyện đã đến nước này, tất cả những gì ngươi nói đều có thể đồng ý, chỉ là...
Lão vẫn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới, như đang nghe ngóng. Chính vào lúc này, tam trưởng lão đột nhiên biến mất, thuấn di xuất hiện ở sát màn sương, nhìn theo bộ dạng đó, như muốn chạy trốn.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới, đại trưởng lão từ đầu tới cuối không hề nói năng, lại lóe lên sát cơ trong đáy mắt, thân thể nhòe đi, lúc rõ ràng lại, đã ở sau lưng Mạnh Hạo. Cánh tay lão giơ lên, mang theo một cỗ oán độc đánh lên người Mạnh Hạo.
Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo trước người đại trưởng lão, lập tức vỡ tan, nhưng lại hóa thành lượng lớn sương mù, tiêu tán.
Ngay sau đó, bên phía tam trưởng lão, thân thể vừa tới sát màn sương, không phải muốn bỏ chạy, mà là đưa tay bắt quyết, thân thể lão lập tức chấn động, sau lưng xuất hiện một bàn tay lớn, tiến thẳng vào màn sương, lúc thu lại, trong bàn tay đã có thêm một người.
Lại cũng chính là Mạnh Hạo!
- Chết cho ta!
Tam trưởng lão gầm lên, ầm một tiếng, Mạnh Hạo bị bàn tay nắm giữ, thân thể tan nát, hóa thành sương mù.
Sắc mặt tam trưởng lão biến đổi, cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão vừa nói xong nửa câu kia cũng vậy, tâm ba người lúc này đều lộp bộp một tiếng.
Trước đó bọn họ đã trao đổi qua ánh mắt, xác định một kế hoạch, nhưng hiện giờ vẫn thất bại. Mà trong khoảnh khắc này, sương mù bốn phía, đột nhiên đi ra mười mấy người, mười mấy người này, đều là Mạnh Hạo!
Giống nhau như đúc, lúc đi ra, đều lạnh lùng nhìn ba người.
- Lão Tổ Kim Quang Giáo, trừ trận pháp ra, ngươi có dám đấu với bất cứ một ai trong chúng ta không!
Tam trưởng lão của gia tộc Đông Lạc, lúc này thẹn quá hóa giận, ấm ức mấy ngày liền, hoàn toàn bộc phát vào lúc này, với tu vi Nguyên Anh của bản thân, nói ra lời này, đã thể hiện bản thân tức giận tới cực điểm.
- Không dám...
Mười mấy Mạnh Hạo ở đây, có một người ho khan một tiếng, hơi xấu hổ mở miệng.
Lời hắn vừa nói, nhị trưởng lão lập tức xuất hiện, đánh tới, thân ảnh phá tan thành sương khói, nhưng ngay sau đó … trong sương mù lại đi ra mười mấy Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chấn động, bọn họ tận mắt thấy, màn sương đen vô cùng này, không ngừng ngưng tụ giữa không trung, đột nhiên hóa thành một con quạ đen khổng lồ!
Con quạ này toàn thân phát tán khói đen, phát ra một tiếng kêu kinh thiên, tiếng kêu này, dường như có thể khiến người ta nhắm mắt, kẻ chết lại mở mắt ra. Tiếng kêu vang vọng trời đất, nó đột nhiên lao xuống mặt đất, như sao băng bắn tới Đông Lạc thành.
Cảnh tượng này, không ít người đã từng nhìn thấy, đó là một đêm muộn trong Đông Lạc thành, lúc này một lần nữa xuất hiện, nhưng khí thế và cảm giác, lại vượt xa lúc xưa rất rất nhiều.
Bọn họ toàn bộ tận mắt nhìn thấy, vào lúc này, con quạ đen đủi kia, gào thét như muốn xuyên qua hư vô, trực tiếp đập vào vòng phòng hộ lá xanh trên Đông Lạc thành.
Tiếng nổ vang lên, đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa, phòng hộ lá cây sau khi trải qua đủ loại ăn mòn, lúc này chỉ có thể rung lên, rồi không cách nào chống đỡ, oanh một tiếng, nổ tan.
Cùng lúc khi nó tan vỡ, còn có rất nhiều đại thụ trong Đông Lạc thành, thân gỗ tan vỡ, lá cây nát vụn, phòng hộ của Đông Lạc thành, trong khoảnh khắc này... hoàn toàn biến mất!
Cùng lúc đó, thân thể con quạ đen kia cũng theo đó giải thể, nhưng lại hóa thành rất nhiều sương mù, một lần nữa hoàn toàn bao vây Đông Lạc thành đã mất đi bảo hộ.
Từng tiếng gào thảm truyền ra, tiếng nổ vang vọng, kịch độc và lực lượng Tuế Nguyệt, ngay trong chớp mắt, tràn ngập cả Đông Lạc thành. Ngoài màn sương, hoàn toàn yên lặng, không ai nói gì, mấy trăm tu sĩ ở đây, đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, trong đầu vẫn ong ong. Cảnh tượng trước mắt, giống như lạc ấn vậy, không thể xóa nhòa.
Trong Đông Lạc thành, hai vị trưởng lão Nguyên Anh sắc mặt trắng bệch, xung quanh bọn họ là sương mù vô tận, bọn họ không nhìn thấy tộc nhân của mình, nhưng lại có thể nghe được từng tiếng gào thảm thiết truyền tới.
Bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ cường đại, về thực lực cá nhân, bọn họ mạnh nhất nơi này. Nhưng trong trận pháp này, cho dù bọn họ có thuấn di, cũng không thể rời khỏi trận pháp, triển khai tất cả thần thông, cũng vẫn không thể phá mở màn sương.
Tâm trạng tức giận, nảy sinh trong lòng bọn họ, nhưng đối mặt với trận pháp quỷ dị này, có tức giận cũng vô dụng.
Ngày đầu tiên, thì bọn họ còn có thể nghĩ hết biện pháp phá trận, ngày thứ hai cũng như vậy. Nhưng sau năm ngày, khi xung quanh bọn họ không còn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của tộc nhân nữa, thì bọn họ tuyệt vọng, biểu tình điên cuồng đã thay thế tất cả.
Vẻ mặt bọn họ già nua, thời gian năm ngày, lực lượng Tuế Nguyệt xâm nhập, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng trong Tuế Nguyệt thế này, cuối cùng cũng không thể chống lại sự thay đổi của năm tháng.
Khi đến ngày thứ sáu, đột nhiên, màn sương bao bọc Đông Lạc thành, cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài, rất nhanh, từ tràn ngập trong thành đã trở thành vờn quanh, trong thành trì đã không còn chút sương mù nào.
Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng, Đông Lạc thành lúc này, toàn bộ mục nát, cây cối, lá cây, tất cả sự sống đều như đã trải qua mấy trăm năm vậy, tàn mục.
Trong thành trì, có ba người, chính là ba vị trưởng lão tu vi cao nhất gia tộc Đông Lạc, trong đó tam trưởng lão sắc mặt trắng bệch, lão bị vây khốn thời gian dài nhất. Lúc này màn sương vừa tán, lão ngây ra một chút, nhìn bốn phía xung quanh, hô hấp lập tức gấp lên, trong mắt còn có vẻ hoảng sợ.
Từ đầu tới cuối, lão luôn cảm giác bản thân đang ở trong thung lũng của Kim Quang Giáo, nhưng lại không biết, chiến trường sớm đã chuyển đến nơi này.
Đồng thời, lão cũng nhìn thấy hai vị trưởng lão khác của gia tộc, ba người nhìn thấy cảnh này, đều im lặng ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo đi ra từ trong màn sương.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hạo, thân thể ba người có chút mờ đi, nhưng lại cắn răng chịu đựng không thuấn di, hiển nhiên Mạnh Hạo đã dám đi ra, tuyệt không thể không có chuẩn bị.
Mạnh Hạo nhìn ba người, cánh tay vung lên, trong màn sương vây quanh bốn phía, lập tức lơ lửng mấy trăm bóng người, đều là tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, lúc này ai nấy đều hôn mê, bị sương mù quấn lấy kéo ra.
Những tộc nhân này xuất hiện, khiến ba người hoàn toàn mất đi suy nghĩ thuấn di, đó đều là tộc nhân của bọn họ, bọn họ không thể mạo hiểm.
Mọi người đều im lặng.
- Được rồi, cái sai là ở các ngươi, nếu ta không ra tay, tất sẽ bị các ngươi nuốt gọn, trên thực tế nuốt gọn cũng không sao, nhưng các ngươi lại không có thành ý.
Mạnh Hạo từ từ mở miệng, nhìn ba người.
- Tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, ta không giết quá nhiều, hiện đều ở đây. Dùng tòa thành nát này để trao đổi đi.
Mạnh Hạo nói rồi, không lên tiếng nữa, chờ đợi câu trả lời của ba người.
Ba lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc trong lòng đau khổ, sau khi nhìn nhau, nhị trưởng lão nghiến răng, gật đầu nói.
- Chuyện đã đến nước này, tất cả những gì ngươi nói đều có thể đồng ý, chỉ là...
Lão vẫn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới, như đang nghe ngóng. Chính vào lúc này, tam trưởng lão đột nhiên biến mất, thuấn di xuất hiện ở sát màn sương, nhìn theo bộ dạng đó, như muốn chạy trốn.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới, đại trưởng lão từ đầu tới cuối không hề nói năng, lại lóe lên sát cơ trong đáy mắt, thân thể nhòe đi, lúc rõ ràng lại, đã ở sau lưng Mạnh Hạo. Cánh tay lão giơ lên, mang theo một cỗ oán độc đánh lên người Mạnh Hạo.
Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo trước người đại trưởng lão, lập tức vỡ tan, nhưng lại hóa thành lượng lớn sương mù, tiêu tán.
Ngay sau đó, bên phía tam trưởng lão, thân thể vừa tới sát màn sương, không phải muốn bỏ chạy, mà là đưa tay bắt quyết, thân thể lão lập tức chấn động, sau lưng xuất hiện một bàn tay lớn, tiến thẳng vào màn sương, lúc thu lại, trong bàn tay đã có thêm một người.
Lại cũng chính là Mạnh Hạo!
- Chết cho ta!
Tam trưởng lão gầm lên, ầm một tiếng, Mạnh Hạo bị bàn tay nắm giữ, thân thể tan nát, hóa thành sương mù.
Sắc mặt tam trưởng lão biến đổi, cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão vừa nói xong nửa câu kia cũng vậy, tâm ba người lúc này đều lộp bộp một tiếng.
Trước đó bọn họ đã trao đổi qua ánh mắt, xác định một kế hoạch, nhưng hiện giờ vẫn thất bại. Mà trong khoảnh khắc này, sương mù bốn phía, đột nhiên đi ra mười mấy người, mười mấy người này, đều là Mạnh Hạo!
Giống nhau như đúc, lúc đi ra, đều lạnh lùng nhìn ba người.
- Lão Tổ Kim Quang Giáo, trừ trận pháp ra, ngươi có dám đấu với bất cứ một ai trong chúng ta không!
Tam trưởng lão của gia tộc Đông Lạc, lúc này thẹn quá hóa giận, ấm ức mấy ngày liền, hoàn toàn bộc phát vào lúc này, với tu vi Nguyên Anh của bản thân, nói ra lời này, đã thể hiện bản thân tức giận tới cực điểm.
- Không dám...
Mười mấy Mạnh Hạo ở đây, có một người ho khan một tiếng, hơi xấu hổ mở miệng.
Lời hắn vừa nói, nhị trưởng lão lập tức xuất hiện, đánh tới, thân ảnh phá tan thành sương khói, nhưng ngay sau đó … trong sương mù lại đi ra mười mấy Mạnh Hạo.
/1957
|