Những người của gia tộc Đông Lạc chưa bị cuốn vào màn sương, đang muốn rút lui, lại kinh hãi phát hiện, sau lưng bọn họ, không biết từ lúc nào, cũng đã xuất hiện sương mù, giống như vây khốn, lại giống như tuyệt sát!
Lúc trước biết trận pháp này của Mạnh Hạo, chỉ có mấy trăm người truy sát hắn. Nhưng những người này, gần như đều chết thảm toàn bộ. Những kẻ không chết, cũng trở thành một bộ phận thế lực của Mạnh Hạo, có độc đan khống chế, những người này căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.
Đây cũng là đòn sát thủ lợi hại nhất của Mạnh Hạo, người ngoài không biết, lúc này uy lực của trận pháp nghìn người bạo phát, cho dù là Mạnh Hạo cũng có phần kinh hãi.
Lúc này Mạnh Hạo xếp bằng trong mật thất dưới lòng đất, nơi này mới là nơi hắn bế quan thực sự, lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn như có thể xuyên thấu mặt đất, nhìn thấy tất cả bên ngoài.
Hắn nhìn thấy gia tộc Đông Lạc tử vong, nhìn thấy những tu sĩ kia thê thảm, cũng nhìn thấy lão giả Nguyên Anh điên cuồng thử phá trận. Nhưng trận pháp này, hiện giờ chỉ là vừa mới triển khai, rất nhanh sẽ hoàn toàn phóng thích, đến lúc đó, Nguyên Anh cũng không thể phá.
- Gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì đừng trách Mạnh mỗ tàn nhẫn.
Mạnh Hạo giơ tay chỉ lên mặt đất, ngay sau đó yêu khí xung quanh ngưng tụ, lập tức hóa thành một thân thể hư ảo, trong nháy mắt đã trở thành một thân thể trông giống như Mạnh Hạo, xuyên qua mặt đất, lao thẳng lên trên.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy, cũng theo thân thể do yêu khí hóa thành kia, rời khỏi mật thất này, xuất hiện trong sương mù. Tạp quang lóe lên, bóng dáng chim anh vũ đã xuất hiện trên vai Mạnh Hạo, mang theo vẻ khinh miệt, đắc ý, cuồng ngạo nhìn xung quanh.
- Mạnh Hạo, đoạt thành kia đi, đoạt cái gia tộc điểu gì đó kia đi, đoạt của bọn họ, có trận pháp của Ngũ Gia, những tên nhãi này Ngũ Gia sẽ làm gỏi, sau đó lại đi làm mấy con tiểu tước tước. Ha ha, vẫn là Ngũ Gia lợi hại, mông tiểu tước tước, đợi Ngũ Gia đi! Ngũ Gia đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, Đông Lạc thành sẽ đổi tên thành Can Tước thành!
Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, thân thể chuyển động, lao thẳng về phía trước, có chim anh vũ hỗ trợ, trong mắt hắn, màn sương này hoàn toàn không cản trở tầm mắt, đi trong trận pháp này, như đi trên đất bằng.
- Trận pháp của ngươi, thực sự có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh?
Mạnh Hạo đi trong màn sương, hững hờ nói.
- Không thành vấn đề, Nhân Tiên Trận của Ngũ Gia, trong chín sơn hải có một không hai. Trận pháp lấy người làm gốc, số lượng hơn nghìn, tuy giết không chết được Nguyên Anh, nhưng vây khốn ở trong đó, thì lại dễ dàng.
Chim anh vũ dùng đôi cánh đập lên ngực, ngạo nghễ nói, bộ dạng như Ngũ Gia ra tay là đỉnh nhất vậy.
- Trận pháp có thể di động không?
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, bước chân dừng lại, ánh mắt dừng lại trong màn sương cách không xa, nhìn về phía một tu sĩ của gia tộc Đông Lạc trong đó. Tu sĩ này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lúc này đang điên cuồng công kích xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn rõ gã, cất bước đi tới, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh người này, tay phải nhẹ đưa lên, sương khói xung quanh lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp bao lấy thân thể tu sĩ của gia tộc Đông Lạc này. Khi sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đi xa, mà tu sĩ của gia tộc Đông Lạc kia, thì đã hôn mê nằm đó.
- Đương nhiên có thể di động, trận pháp của Ngũ gia, chỉ cần để người của chúng ta chạy đi, thì có thể đưa những người bị vây trong trận pháp đi theo.
Chim anh vũ hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ xen lẫn tự hào.
Mạnh Hạo gật đầu, tiếp tục đi tới, thời gian không dài, hắn nhìn thấy Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cảnh giác, nhìn sương khói xung quanh, bên người có đan khí biến hóa, lúc nào cũng lưu ý tất cả biến hóa quanh mình.
Mạnh Hạo nhìn y, im lặng một chút, liền đi tới, sương khói liền chuyển động, vẻ mặt Đông Lạc Hàn biến đổi, nhưng y chưa kịp có bất cứ hành động nào, trong màn sương sau lưng y, đã mọc ra một cánh tay, đặt lên trên lưng y.
Một cỗ lực lượng lớn tràn vào, trực tiếp phong ấn tu vi của Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn ngay cả sức lực quay đầu cũng không còn, trực tiếp hôn mê ngã xuống.
Trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn. Hắn không giết người, chỉ là làm những người này hôn mê mà thôi.
Lúc này quay người, tiếp tục đi tới. Theo bước đi của Mạnh Hạo, phàm là tu sĩ của gia tộc Đông Lạc bị hắn gặp phải, ai nấy đều mất đi sức chống cự, hôn mê trong trận pháp.
Còn có một số, vào lúc vận chuyển trận pháp, vừa vặn gặp thân ảnh đang chạy phía trước, theo trận pháp triển khai, ngã xuống trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Khoảng tàn một nén hương, Mạnh Hạo đi trong trận pháp, nhìn thấy Đông Lạc Linh. Lúc này Đông Lạc Linh tóc tai rũ rượi, dung mạo mỹ lệ bây giờ đã có phần tuyệt vọng, còn cả khẩn trương. Nàng ta không thể không tuyệt vọng, bị vây ở nơi này, nàng ta đã dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.
Không nhìn thấy tộc nhân, dường như cả thế giới này trừ sương mù, thì chỉ còn lại bản thân mình, đặc biệt là lúc bóng dáng to cao gào thét chạy qua, theo bước chạy của họ, dẫn tới uy áp, khiến nàng ta kinh hãi.
Nàng ta không thể nào ngờ được, người khiến nàng ta cảm thấy chán ghét, lại có trận pháp đáng sợ đến vậy. Nàng ta không dám tới gần những bóng người đang chạy kia, vì nàng ta tận mắt nhìn thấy, trong tộc nhân có không ít người, vào lúc thử giao chiến với những bóng người đang chạy kia, thì bị đạp chết tươi.
Thậm chí lúc này nàng ta vẫn còn có thể ngửi được, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Mạnh Hạo nhìn Đông Lạc Linh, ánh mắt lạnh lùng, cánh tay giơ lên, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào, trực tiếp tràn về phía Đông Lạc Linh, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng ta. Khi Mạnh Hạo đi xa, sương mù bên ngoài thân thể Đông Lạc Linh dần dần tản ra, để lại nàng ta đã hôn mê, không hề nhúc nhích.
Trong cả trận pháp sương mù, trừ lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc ra, những tộc nhân khác có khoảng bảy mươi mấy người, nhưng hiện giờ, sau khi Mạnh Hạo xử lý, đã có quá nửa mất đi sức chống cự.
Lại tàn thêm nửa nén hương nữa, tay phải Mạnh Hạo lại chậm rãi giơ lên, đặt lên lưng một tu sĩ khác của gia tộc Đông Lạc không hề phát giác bản thân phía trước, tu vi tràn ra, người này lập tức phun máu tươi, ngã xuống hôn mê.
- Đây là người cuối cùng rồi.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù dày đặc, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu sương mù, nhìn về phía xa. Lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc đang bị vây khốn, lúc này đang thi triển thần thông, không ngừng đánh phá xung quanh, lúc thì thuấn di, có lẽ trong phán đoán của lão giả, đường đi của lão là đường thẳng, nhưng từ phía Mạnh Hạo nhìn lại, thì thấy lão đang đi lòng vòng.
Không ngừng lòng vòng, không chạy ra khỏi màn sương được.
- Di động trận pháp, nếu gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học.
Mạnh Hạo mở miệng, chim anh vũ trên vai hắn lập tức ngẩng đầu lên trời, hét lên một tiếng sắc bén.
Lúc trước biết trận pháp này của Mạnh Hạo, chỉ có mấy trăm người truy sát hắn. Nhưng những người này, gần như đều chết thảm toàn bộ. Những kẻ không chết, cũng trở thành một bộ phận thế lực của Mạnh Hạo, có độc đan khống chế, những người này căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.
Đây cũng là đòn sát thủ lợi hại nhất của Mạnh Hạo, người ngoài không biết, lúc này uy lực của trận pháp nghìn người bạo phát, cho dù là Mạnh Hạo cũng có phần kinh hãi.
Lúc này Mạnh Hạo xếp bằng trong mật thất dưới lòng đất, nơi này mới là nơi hắn bế quan thực sự, lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn như có thể xuyên thấu mặt đất, nhìn thấy tất cả bên ngoài.
Hắn nhìn thấy gia tộc Đông Lạc tử vong, nhìn thấy những tu sĩ kia thê thảm, cũng nhìn thấy lão giả Nguyên Anh điên cuồng thử phá trận. Nhưng trận pháp này, hiện giờ chỉ là vừa mới triển khai, rất nhanh sẽ hoàn toàn phóng thích, đến lúc đó, Nguyên Anh cũng không thể phá.
- Gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì đừng trách Mạnh mỗ tàn nhẫn.
Mạnh Hạo giơ tay chỉ lên mặt đất, ngay sau đó yêu khí xung quanh ngưng tụ, lập tức hóa thành một thân thể hư ảo, trong nháy mắt đã trở thành một thân thể trông giống như Mạnh Hạo, xuyên qua mặt đất, lao thẳng lên trên.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy, cũng theo thân thể do yêu khí hóa thành kia, rời khỏi mật thất này, xuất hiện trong sương mù. Tạp quang lóe lên, bóng dáng chim anh vũ đã xuất hiện trên vai Mạnh Hạo, mang theo vẻ khinh miệt, đắc ý, cuồng ngạo nhìn xung quanh.
- Mạnh Hạo, đoạt thành kia đi, đoạt cái gia tộc điểu gì đó kia đi, đoạt của bọn họ, có trận pháp của Ngũ Gia, những tên nhãi này Ngũ Gia sẽ làm gỏi, sau đó lại đi làm mấy con tiểu tước tước. Ha ha, vẫn là Ngũ Gia lợi hại, mông tiểu tước tước, đợi Ngũ Gia đi! Ngũ Gia đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, Đông Lạc thành sẽ đổi tên thành Can Tước thành!
Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, thân thể chuyển động, lao thẳng về phía trước, có chim anh vũ hỗ trợ, trong mắt hắn, màn sương này hoàn toàn không cản trở tầm mắt, đi trong trận pháp này, như đi trên đất bằng.
- Trận pháp của ngươi, thực sự có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh?
Mạnh Hạo đi trong màn sương, hững hờ nói.
- Không thành vấn đề, Nhân Tiên Trận của Ngũ Gia, trong chín sơn hải có một không hai. Trận pháp lấy người làm gốc, số lượng hơn nghìn, tuy giết không chết được Nguyên Anh, nhưng vây khốn ở trong đó, thì lại dễ dàng.
Chim anh vũ dùng đôi cánh đập lên ngực, ngạo nghễ nói, bộ dạng như Ngũ Gia ra tay là đỉnh nhất vậy.
- Trận pháp có thể di động không?
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, bước chân dừng lại, ánh mắt dừng lại trong màn sương cách không xa, nhìn về phía một tu sĩ của gia tộc Đông Lạc trong đó. Tu sĩ này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lúc này đang điên cuồng công kích xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn rõ gã, cất bước đi tới, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh người này, tay phải nhẹ đưa lên, sương khói xung quanh lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp bao lấy thân thể tu sĩ của gia tộc Đông Lạc này. Khi sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đi xa, mà tu sĩ của gia tộc Đông Lạc kia, thì đã hôn mê nằm đó.
- Đương nhiên có thể di động, trận pháp của Ngũ gia, chỉ cần để người của chúng ta chạy đi, thì có thể đưa những người bị vây trong trận pháp đi theo.
Chim anh vũ hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ xen lẫn tự hào.
Mạnh Hạo gật đầu, tiếp tục đi tới, thời gian không dài, hắn nhìn thấy Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cảnh giác, nhìn sương khói xung quanh, bên người có đan khí biến hóa, lúc nào cũng lưu ý tất cả biến hóa quanh mình.
Mạnh Hạo nhìn y, im lặng một chút, liền đi tới, sương khói liền chuyển động, vẻ mặt Đông Lạc Hàn biến đổi, nhưng y chưa kịp có bất cứ hành động nào, trong màn sương sau lưng y, đã mọc ra một cánh tay, đặt lên trên lưng y.
Một cỗ lực lượng lớn tràn vào, trực tiếp phong ấn tu vi của Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn ngay cả sức lực quay đầu cũng không còn, trực tiếp hôn mê ngã xuống.
Trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn. Hắn không giết người, chỉ là làm những người này hôn mê mà thôi.
Lúc này quay người, tiếp tục đi tới. Theo bước đi của Mạnh Hạo, phàm là tu sĩ của gia tộc Đông Lạc bị hắn gặp phải, ai nấy đều mất đi sức chống cự, hôn mê trong trận pháp.
Còn có một số, vào lúc vận chuyển trận pháp, vừa vặn gặp thân ảnh đang chạy phía trước, theo trận pháp triển khai, ngã xuống trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Khoảng tàn một nén hương, Mạnh Hạo đi trong trận pháp, nhìn thấy Đông Lạc Linh. Lúc này Đông Lạc Linh tóc tai rũ rượi, dung mạo mỹ lệ bây giờ đã có phần tuyệt vọng, còn cả khẩn trương. Nàng ta không thể không tuyệt vọng, bị vây ở nơi này, nàng ta đã dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.
Không nhìn thấy tộc nhân, dường như cả thế giới này trừ sương mù, thì chỉ còn lại bản thân mình, đặc biệt là lúc bóng dáng to cao gào thét chạy qua, theo bước chạy của họ, dẫn tới uy áp, khiến nàng ta kinh hãi.
Nàng ta không thể nào ngờ được, người khiến nàng ta cảm thấy chán ghét, lại có trận pháp đáng sợ đến vậy. Nàng ta không dám tới gần những bóng người đang chạy kia, vì nàng ta tận mắt nhìn thấy, trong tộc nhân có không ít người, vào lúc thử giao chiến với những bóng người đang chạy kia, thì bị đạp chết tươi.
Thậm chí lúc này nàng ta vẫn còn có thể ngửi được, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Mạnh Hạo nhìn Đông Lạc Linh, ánh mắt lạnh lùng, cánh tay giơ lên, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào, trực tiếp tràn về phía Đông Lạc Linh, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng ta. Khi Mạnh Hạo đi xa, sương mù bên ngoài thân thể Đông Lạc Linh dần dần tản ra, để lại nàng ta đã hôn mê, không hề nhúc nhích.
Trong cả trận pháp sương mù, trừ lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc ra, những tộc nhân khác có khoảng bảy mươi mấy người, nhưng hiện giờ, sau khi Mạnh Hạo xử lý, đã có quá nửa mất đi sức chống cự.
Lại tàn thêm nửa nén hương nữa, tay phải Mạnh Hạo lại chậm rãi giơ lên, đặt lên lưng một tu sĩ khác của gia tộc Đông Lạc không hề phát giác bản thân phía trước, tu vi tràn ra, người này lập tức phun máu tươi, ngã xuống hôn mê.
- Đây là người cuối cùng rồi.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù dày đặc, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu sương mù, nhìn về phía xa. Lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc đang bị vây khốn, lúc này đang thi triển thần thông, không ngừng đánh phá xung quanh, lúc thì thuấn di, có lẽ trong phán đoán của lão giả, đường đi của lão là đường thẳng, nhưng từ phía Mạnh Hạo nhìn lại, thì thấy lão đang đi lòng vòng.
Không ngừng lòng vòng, không chạy ra khỏi màn sương được.
- Di động trận pháp, nếu gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học.
Mạnh Hạo mở miệng, chim anh vũ trên vai hắn lập tức ngẩng đầu lên trời, hét lên một tiếng sắc bén.
/1957
|