- Thời cơ đã đến!
Người có tư cách lâu năm nhất trong Tử Lô Đan sư - Lâm Hải Long, bỗng nhiên mở mắt ra, trầm giọng mở miệng.
Trong chớp mắt khi lời nói của lão truyền ra, từng trận tiếng chuông từ đỉnh núi nơi này tự mình vang lên, quanh quẩn bốn phía, tầng mây trên trời cao lập tức cuồn cuộn, thậm chí còn có từng cái gương mặt tang thương lần lượt hiển hiện ở bên trong tầng mây, như bao quát toàn bộ mặt đất.
Cùng lúc đó, cái kia lò đan cực lớn, tản mát ra quang mang nhu hòa, thậm chí còn có ánh sáng bảy sắc phóng lên trời, khiến cho toàn bộ thế giới tại thời khắc này, toàn bộ giống như bị hào quang lượn lờ.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ bên ngoài Đông Lai Sơn, tựa như có một cái lò đan hư ảnh cực lớn mơ hồ tồn tại, bao phủ bát phương.
Một bóng người mặc trường bào màu trắng, chậm rãi từ trong hư vô gợn sóng đi ra, đứng ở trên lò đan, lão giả này tướng mạo bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong cái vẻ bình thường kia, lại làm cho người một loại cảm giác thoát tục.
Chung quanh lão, hư không vặn vẹo, giống như sự xuất hiện của lão, là cứng rắn xâm nhập vào bên trong phiến thế giới nơi này, nhìn như không cân đối, nhưng hết lần này tới lần khác, lúc nhìn lại, thì lại có cảm giác như lão vốn là ở ngay chỗ này.
Trên ống tay áo của lão thêu ấn ký lò đan, một thân đơn giản trường bào, một đầu tóc trắng, ánh mắt ôn hòa, nhìn về phía tuế nguyệt tang thương bốn phía, trên mặt lộ ra mỉm cười.
- Đa tạ chư vị đạo hữu Nam Vực, tới đây xem đại điển lão phu thu đồ đệ. Chân thân của lão phu không tiện ra ngoài, chỉ có thể dùng thần niệm ngưng thân tới đây, mong chư vị đạo hữu thứ lỗi.
Lão giả này, chính là đỉnh phong đan đạo được toàn bộ Nam Vực chú mục, Đan Quỷ đại sư!
Lời nói của lão truyền ra, lúc quanh quẩn toàn bộ đỉnh núi, toàn bộ người Đan Đông nhất mạch, từ Đan sư, đến Chủ Lô, Tử Lô cũng thế, đều ngay ngắn cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ cung kính, Đan Quỷ, là Lão Tổ của cả Đan Đông nhất mạch.
- Đan Quỷ đại sư khách khí, đại sư thu đồ đệ, tấn chức Tử Lô, đây là việc trọng đại của Nam Vực, Tiêu mỗ đương nhiên muốn đến xem lễ.
Sơn Cửu đại sư của Kim Hàn Tông chưa có tới, người đến chính là đương kim Đại trưởng lão của Kim Hàn Tông, tu vi là Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn - Tiêu Tịch Phong, giờ phút này cười mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại truyền khắp bốn phía.
Y ở trong Kim Hàn Tông đức cao vọng trọng, địa vị tôn cao, gần hơn chín trăm tuổi thọ nguyên, khiến cho y trở thành nửa bước Lão Tổ Kim Hàn Tông, đáng tiếc tuổi không quá ngàn, thì nghịch không được thiên, nếu như y trong vòng trăm năm tới có thể đột phá Nguyên Anh trở thành Trảm Linh, thì hoàn toàn trở thành Lão Tổ.
Nếu không thể, chỉ có đạo vẫn mà tọa hóa.
Tại bên cạnh của y, đi theo hơn mười người tu sĩ Kim Hàn Tông, tên mập cũng có mặt trong đó, bất quá lúc này đây gã, thế nhưng lại cực kỳ khẩn trương, trên người lại không có chút càn quấy nào, ngược lại là vẻ nhu thuận trước nay chưa từng có.
Toàn bộ Kim Hàn Tông, người gã sợ nhất, chính là vị bên cạnh này - Tiêu Đại trưởng lão.
- Tử mỗ nghe nói Đan Quỷ đại sư thu đồ đệ, là liền tức khắc chạy đến, cũng may không có muộn.
Người Thanh La Tông đến, là Tử La Lão Tổ, y khoanh chân ngồi ở một bên khác, cười mở miệng. Trong hàng đệ tử mang theo bên người, thế nhưng cũng có Chu Kiệt, thậm chí Hàn Bối cũng xuất hiện ở trong đó, đang ngó nghiêng khắp nơi, giống như đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Loại đại sự như vậy ở Nam Vực đã thật lâu không có xuất hiện, lần thí luyện tấn chức Tử Lô này, toàn bộ mấy cái đại tông trong Nam Vực đương nhiên đều nhao nhao đến. Nhất Kiếm Tông Tam Tôn Kiếm Đạo, trong đó đệ nhị Tôn giả - Không Thánh đạo giả, cũng khoanh chân ngồi ở một chỗ, trong hàng ngũ đệ tử Nhất Kiếm Tông xung quanh, Trần Phàm cũng ở trong đó, còn có một nữ tử, chính là Sơn Linh - Nhất Kiếm Tông.
- Đan Quỷ đại sư quá khách khí, đại sư thu đồ đệ, bất cứ một người đệ tử nào đều sẽ là truyền thừa đan đạo của Nam Vực, việc này bần đạo đương nhiên muốn tới xem lễ, chứng nhận.
Không Thánh đạo giả mỉm cười nói, thanh âm bằng phẳng, cho dù y là Tôn giả của Nhất Kiếm Tông, có thể bao quát vạn tông, nhưng ở trước mặt Đan Quỷ đại sư, y giống như thu liễm hết tất cả tôn cao, hóa thành tôn kính.
Người đại diện Huyết Yêu Tông đến, là một lão giả toàn thân gầy còm, mặc đạo bào màu đỏ, trên đầu còn có một chút ít tóc bạo. Lão giả này làn da khô quắt, tử khí nồng đậm, hai mắt không có đồng tử, mà là một mảnh trắng đục.
Giờ phút này nghe thấy thanh âm Đan Quỷ, lão giả này khẽ gật đầu, không nói gì.
Lão là một người mù lòa, nhưng lại có thể có được thanh danh hiển hách ở Nam Vực, chính là Đệ Tam Yêu của Huyết Yêu Tông - Thi Yêu Đồ La! Lần này đi tới Đông Lai Sơn, người của Huyết Yêu Tông, ngoại trừ lão ra, chỉ có Lý Thi Kỳ.
Còn có người của tam đại gia tộc, người đại diện cho gia tộc mình đến đều là thế hệ Nguyên Anh đại viên mãn, giờ phút này cũng đều thay phiên lên tiếng.
- Lần này, tu sĩ tham dự thí luyện tấn chức Tử Lô, tổng cộng mười người, các ngươi đều xuất hiện đi.
Trên lò đan, Đan Quỷ đại sư mỉm cười mở miệng, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghiêm, khiến cho hư vô bốn phía xuất hiện chấn động mà vặn vẹo. Lúc âm thanh khuếch tán, Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, còn có bảy vị Chủ Lô đan sư khác, từng người từ trong đám người đi ra, đứng ở vị trí gần lò đan nhất.
Nhưng tính cả Sở Ngọc Yên cùng với Diệp Phi Mục vào, thì hiện giờ đứng ở xung quanh lò đan, chỉ có tổng cộng chín người, không phải mười người như lời Đan Quỷ đại sư đã nói, hiện tượng này lập tức dẫn tới sự chú ý của tu sĩ Đan Đông nhất mạch, cũng làm cho những người xem lễ của các tông môn khác ở xung quanh, nhao nhao nhìn lại.
Mà ngay cả chín người Sở Ngọc Yên có tư cách tham dự thí luyện tấn chức Tử Lô, cũng đều nhìn nhau một cái, đáy lòng đồng loạt suy đoán, người thứ mười là ai.
Nhưng không đợi có người mở miệng, một đạo cầu vồng từ bầu trời phía xa xa dùng tốc độ cực nhanh gào thét mà đến, nháy mắt tới gần, trực tiếp xông lên đỉnh núi, lập tức liền đi tới nơi đây, hóa thành bóng dáng Mạnh Hạo. Hắn thở hổn hển, hắn đến lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng Mạnh Hạo này lại không thèm để ý, lúc tới gần hắn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, nhất là lúc ánh mắt nhìn thấy bóng dáng chín người Sở Ngọc Yên thì sáng lên, thấy được Đan Quỷ đại sư ở trên lò đan.
Nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo nhìn lại, người này chỉ là một lão đầu lạ lẫm.
- Người thứ mười đã đến, Phương Mộc ngươi còn không qua đây!
Đan Quỷ đại sư vẻ mặt vẫn như thường, nhàn nhạt mở miệng.
Nghe đến đó, Mạnh Hạo không chút do dự cất bước, từ trong đám người đi ra, đứng ở phía sau chín người này, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo tập hợp bất đắc dĩ cùng tức giận hóa thành u oán, nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư ——
Vừa rồi, khi lão đầu lạ lẫm trong mắt Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, hắn liền lập tức nghe ra chính là thanh âm bản thân nghe thấy trong lệnh bài Chủ Lô bốn ngày trước, lại nhìn vẻ mặt mọi người bốn phía, Mạnh Hạo há có thể đoán không ra ... Người này, chính là Đan Quỷ đại sư tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng trên thực tế ở trong mắt Mạnh Hạo, lão đầu Đan Quỷ đại sư này rất bình thường, không có cái gì gọi là khí chất tiên phong đạo cốt, cũng không có làm cho người ta liếc cái đã cảm thấy bá đạo lăng lệ ác liệt, ngược lại chỉ là một cái lão đầu bình thường.
Nhất là khi... Mạnh Hạo nghĩ đến đối phương thiếu nợ chính mình hai tỷ linh thạch, thì nội tâm càng thêm khó chịu rồi, thế nhưng lại không cách nào mở miệng đi nói cái gì đó. Hơn nữa còn nghĩ đến đối phương nói trong vòng bốn ngày trở lại, nhưng lại cố ý không nói rõ địa phương, làm hại chính mình vội vàng đi tông môn, sau lại phải tranh thủ thời gian đến nơi này, giày vò đến tinh bì lực tẫn.
Loại cảm giác khó chịu này sau khi lắng đọng, liền hóa thành tức giận cùng bất đắc dĩ trên mặt Mạnh Hạo giờ phút này.
Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo, khẽ hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, quay đầu không tiếp tục để ý tới, bên cạnh hắn là Diệp Phi Mục, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mạnh Hạo, mà là cao ngạo đứng ở nơi đó, một lời không nói.
Về phần bảy người khác, cũng phần lớn là liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, rồi không hề chú ý nữa, về phần ý tứ cạnh tranh trong lòng đối với lần tấn chức Tử Lô này, sẽ không dễ dàng hiển lộ ra.
Lúc An Tại Hải nhìn thấy Mạnh Hạo, khóe miệng lộ ra một vòng cung tươi cười không thể thấy, y biết được thân phận Mạnh Hạo, cũng hiểu được thái độ của sư tôn đối với tiểu gia hỏa này. Đó là bỏ mặc cái tên Phương Mộc này ở trong tông môn vui sướng chơi đùa, về phần cái gọi là thân phận Đan Đỉnh, nếu như tên Phương Mộc này nguyện ý nói ra thì nói ra, không muốn, thì cũng là chuyện riêng của Phương Mộc này.
Về phần những người của các tông môn khác, Tử La Lão Tổ của Thanh La Tông sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thì thiện ý gật nhẹ đầu. Chu Kiệt mặt không biểu tình. Hàn Bối thì là ngóng nhìn Mạnh Hạo, nét mặt tươi cười như hoa, cái biểu tình này bị rất nhiều người nhìn thấy, Sở Ngọc Yên sau khi nhìn lướt qua chỗ đó, đôi mi thanh tú liền nhăn lại, đáy lòng chẳng biết tại sao, cảm giác không quá thoải mái.
Tên mập thì lại mở to mắt, nhìn nhìn Sở Ngọc Yên, lại nhìn Mạnh Hạo một chút, cuối cùng là lé mắt liếc nhìn Hàn Bối một cái, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ bội phục, về phần nội tâm gã là suy nghĩ cái quái gì, thì chỉ có chính gã mới biết được thôi.
- Nguyên lai vị này chính là Phương Mộc đan sư mấy ngày thanh danh nổi lên bốn phía ở Tây Bộ Nam Vực.
Người đại diện bên Vương gia, là một bà lão, bà lão này mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, giờ phút này khoanh chân ngồi ở một chỗ, trong đám người Vương gia đi theo bên người, Vương Đằng Phi cũng có mặt ở bên trong.
Người có tư cách lâu năm nhất trong Tử Lô Đan sư - Lâm Hải Long, bỗng nhiên mở mắt ra, trầm giọng mở miệng.
Trong chớp mắt khi lời nói của lão truyền ra, từng trận tiếng chuông từ đỉnh núi nơi này tự mình vang lên, quanh quẩn bốn phía, tầng mây trên trời cao lập tức cuồn cuộn, thậm chí còn có từng cái gương mặt tang thương lần lượt hiển hiện ở bên trong tầng mây, như bao quát toàn bộ mặt đất.
Cùng lúc đó, cái kia lò đan cực lớn, tản mát ra quang mang nhu hòa, thậm chí còn có ánh sáng bảy sắc phóng lên trời, khiến cho toàn bộ thế giới tại thời khắc này, toàn bộ giống như bị hào quang lượn lờ.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ bên ngoài Đông Lai Sơn, tựa như có một cái lò đan hư ảnh cực lớn mơ hồ tồn tại, bao phủ bát phương.
Một bóng người mặc trường bào màu trắng, chậm rãi từ trong hư vô gợn sóng đi ra, đứng ở trên lò đan, lão giả này tướng mạo bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong cái vẻ bình thường kia, lại làm cho người một loại cảm giác thoát tục.
Chung quanh lão, hư không vặn vẹo, giống như sự xuất hiện của lão, là cứng rắn xâm nhập vào bên trong phiến thế giới nơi này, nhìn như không cân đối, nhưng hết lần này tới lần khác, lúc nhìn lại, thì lại có cảm giác như lão vốn là ở ngay chỗ này.
Trên ống tay áo của lão thêu ấn ký lò đan, một thân đơn giản trường bào, một đầu tóc trắng, ánh mắt ôn hòa, nhìn về phía tuế nguyệt tang thương bốn phía, trên mặt lộ ra mỉm cười.
- Đa tạ chư vị đạo hữu Nam Vực, tới đây xem đại điển lão phu thu đồ đệ. Chân thân của lão phu không tiện ra ngoài, chỉ có thể dùng thần niệm ngưng thân tới đây, mong chư vị đạo hữu thứ lỗi.
Lão giả này, chính là đỉnh phong đan đạo được toàn bộ Nam Vực chú mục, Đan Quỷ đại sư!
Lời nói của lão truyền ra, lúc quanh quẩn toàn bộ đỉnh núi, toàn bộ người Đan Đông nhất mạch, từ Đan sư, đến Chủ Lô, Tử Lô cũng thế, đều ngay ngắn cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ cung kính, Đan Quỷ, là Lão Tổ của cả Đan Đông nhất mạch.
- Đan Quỷ đại sư khách khí, đại sư thu đồ đệ, tấn chức Tử Lô, đây là việc trọng đại của Nam Vực, Tiêu mỗ đương nhiên muốn đến xem lễ.
Sơn Cửu đại sư của Kim Hàn Tông chưa có tới, người đến chính là đương kim Đại trưởng lão của Kim Hàn Tông, tu vi là Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn - Tiêu Tịch Phong, giờ phút này cười mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại truyền khắp bốn phía.
Y ở trong Kim Hàn Tông đức cao vọng trọng, địa vị tôn cao, gần hơn chín trăm tuổi thọ nguyên, khiến cho y trở thành nửa bước Lão Tổ Kim Hàn Tông, đáng tiếc tuổi không quá ngàn, thì nghịch không được thiên, nếu như y trong vòng trăm năm tới có thể đột phá Nguyên Anh trở thành Trảm Linh, thì hoàn toàn trở thành Lão Tổ.
Nếu không thể, chỉ có đạo vẫn mà tọa hóa.
Tại bên cạnh của y, đi theo hơn mười người tu sĩ Kim Hàn Tông, tên mập cũng có mặt trong đó, bất quá lúc này đây gã, thế nhưng lại cực kỳ khẩn trương, trên người lại không có chút càn quấy nào, ngược lại là vẻ nhu thuận trước nay chưa từng có.
Toàn bộ Kim Hàn Tông, người gã sợ nhất, chính là vị bên cạnh này - Tiêu Đại trưởng lão.
- Tử mỗ nghe nói Đan Quỷ đại sư thu đồ đệ, là liền tức khắc chạy đến, cũng may không có muộn.
Người Thanh La Tông đến, là Tử La Lão Tổ, y khoanh chân ngồi ở một bên khác, cười mở miệng. Trong hàng đệ tử mang theo bên người, thế nhưng cũng có Chu Kiệt, thậm chí Hàn Bối cũng xuất hiện ở trong đó, đang ngó nghiêng khắp nơi, giống như đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Loại đại sự như vậy ở Nam Vực đã thật lâu không có xuất hiện, lần thí luyện tấn chức Tử Lô này, toàn bộ mấy cái đại tông trong Nam Vực đương nhiên đều nhao nhao đến. Nhất Kiếm Tông Tam Tôn Kiếm Đạo, trong đó đệ nhị Tôn giả - Không Thánh đạo giả, cũng khoanh chân ngồi ở một chỗ, trong hàng ngũ đệ tử Nhất Kiếm Tông xung quanh, Trần Phàm cũng ở trong đó, còn có một nữ tử, chính là Sơn Linh - Nhất Kiếm Tông.
- Đan Quỷ đại sư quá khách khí, đại sư thu đồ đệ, bất cứ một người đệ tử nào đều sẽ là truyền thừa đan đạo của Nam Vực, việc này bần đạo đương nhiên muốn tới xem lễ, chứng nhận.
Không Thánh đạo giả mỉm cười nói, thanh âm bằng phẳng, cho dù y là Tôn giả của Nhất Kiếm Tông, có thể bao quát vạn tông, nhưng ở trước mặt Đan Quỷ đại sư, y giống như thu liễm hết tất cả tôn cao, hóa thành tôn kính.
Người đại diện Huyết Yêu Tông đến, là một lão giả toàn thân gầy còm, mặc đạo bào màu đỏ, trên đầu còn có một chút ít tóc bạo. Lão giả này làn da khô quắt, tử khí nồng đậm, hai mắt không có đồng tử, mà là một mảnh trắng đục.
Giờ phút này nghe thấy thanh âm Đan Quỷ, lão giả này khẽ gật đầu, không nói gì.
Lão là một người mù lòa, nhưng lại có thể có được thanh danh hiển hách ở Nam Vực, chính là Đệ Tam Yêu của Huyết Yêu Tông - Thi Yêu Đồ La! Lần này đi tới Đông Lai Sơn, người của Huyết Yêu Tông, ngoại trừ lão ra, chỉ có Lý Thi Kỳ.
Còn có người của tam đại gia tộc, người đại diện cho gia tộc mình đến đều là thế hệ Nguyên Anh đại viên mãn, giờ phút này cũng đều thay phiên lên tiếng.
- Lần này, tu sĩ tham dự thí luyện tấn chức Tử Lô, tổng cộng mười người, các ngươi đều xuất hiện đi.
Trên lò đan, Đan Quỷ đại sư mỉm cười mở miệng, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghiêm, khiến cho hư vô bốn phía xuất hiện chấn động mà vặn vẹo. Lúc âm thanh khuếch tán, Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, còn có bảy vị Chủ Lô đan sư khác, từng người từ trong đám người đi ra, đứng ở vị trí gần lò đan nhất.
Nhưng tính cả Sở Ngọc Yên cùng với Diệp Phi Mục vào, thì hiện giờ đứng ở xung quanh lò đan, chỉ có tổng cộng chín người, không phải mười người như lời Đan Quỷ đại sư đã nói, hiện tượng này lập tức dẫn tới sự chú ý của tu sĩ Đan Đông nhất mạch, cũng làm cho những người xem lễ của các tông môn khác ở xung quanh, nhao nhao nhìn lại.
Mà ngay cả chín người Sở Ngọc Yên có tư cách tham dự thí luyện tấn chức Tử Lô, cũng đều nhìn nhau một cái, đáy lòng đồng loạt suy đoán, người thứ mười là ai.
Nhưng không đợi có người mở miệng, một đạo cầu vồng từ bầu trời phía xa xa dùng tốc độ cực nhanh gào thét mà đến, nháy mắt tới gần, trực tiếp xông lên đỉnh núi, lập tức liền đi tới nơi đây, hóa thành bóng dáng Mạnh Hạo. Hắn thở hổn hển, hắn đến lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng Mạnh Hạo này lại không thèm để ý, lúc tới gần hắn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, nhất là lúc ánh mắt nhìn thấy bóng dáng chín người Sở Ngọc Yên thì sáng lên, thấy được Đan Quỷ đại sư ở trên lò đan.
Nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo nhìn lại, người này chỉ là một lão đầu lạ lẫm.
- Người thứ mười đã đến, Phương Mộc ngươi còn không qua đây!
Đan Quỷ đại sư vẻ mặt vẫn như thường, nhàn nhạt mở miệng.
Nghe đến đó, Mạnh Hạo không chút do dự cất bước, từ trong đám người đi ra, đứng ở phía sau chín người này, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo tập hợp bất đắc dĩ cùng tức giận hóa thành u oán, nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư ——
Vừa rồi, khi lão đầu lạ lẫm trong mắt Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, hắn liền lập tức nghe ra chính là thanh âm bản thân nghe thấy trong lệnh bài Chủ Lô bốn ngày trước, lại nhìn vẻ mặt mọi người bốn phía, Mạnh Hạo há có thể đoán không ra ... Người này, chính là Đan Quỷ đại sư tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng trên thực tế ở trong mắt Mạnh Hạo, lão đầu Đan Quỷ đại sư này rất bình thường, không có cái gì gọi là khí chất tiên phong đạo cốt, cũng không có làm cho người ta liếc cái đã cảm thấy bá đạo lăng lệ ác liệt, ngược lại chỉ là một cái lão đầu bình thường.
Nhất là khi... Mạnh Hạo nghĩ đến đối phương thiếu nợ chính mình hai tỷ linh thạch, thì nội tâm càng thêm khó chịu rồi, thế nhưng lại không cách nào mở miệng đi nói cái gì đó. Hơn nữa còn nghĩ đến đối phương nói trong vòng bốn ngày trở lại, nhưng lại cố ý không nói rõ địa phương, làm hại chính mình vội vàng đi tông môn, sau lại phải tranh thủ thời gian đến nơi này, giày vò đến tinh bì lực tẫn.
Loại cảm giác khó chịu này sau khi lắng đọng, liền hóa thành tức giận cùng bất đắc dĩ trên mặt Mạnh Hạo giờ phút này.
Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo, khẽ hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, quay đầu không tiếp tục để ý tới, bên cạnh hắn là Diệp Phi Mục, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mạnh Hạo, mà là cao ngạo đứng ở nơi đó, một lời không nói.
Về phần bảy người khác, cũng phần lớn là liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, rồi không hề chú ý nữa, về phần ý tứ cạnh tranh trong lòng đối với lần tấn chức Tử Lô này, sẽ không dễ dàng hiển lộ ra.
Lúc An Tại Hải nhìn thấy Mạnh Hạo, khóe miệng lộ ra một vòng cung tươi cười không thể thấy, y biết được thân phận Mạnh Hạo, cũng hiểu được thái độ của sư tôn đối với tiểu gia hỏa này. Đó là bỏ mặc cái tên Phương Mộc này ở trong tông môn vui sướng chơi đùa, về phần cái gọi là thân phận Đan Đỉnh, nếu như tên Phương Mộc này nguyện ý nói ra thì nói ra, không muốn, thì cũng là chuyện riêng của Phương Mộc này.
Về phần những người của các tông môn khác, Tử La Lão Tổ của Thanh La Tông sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thì thiện ý gật nhẹ đầu. Chu Kiệt mặt không biểu tình. Hàn Bối thì là ngóng nhìn Mạnh Hạo, nét mặt tươi cười như hoa, cái biểu tình này bị rất nhiều người nhìn thấy, Sở Ngọc Yên sau khi nhìn lướt qua chỗ đó, đôi mi thanh tú liền nhăn lại, đáy lòng chẳng biết tại sao, cảm giác không quá thoải mái.
Tên mập thì lại mở to mắt, nhìn nhìn Sở Ngọc Yên, lại nhìn Mạnh Hạo một chút, cuối cùng là lé mắt liếc nhìn Hàn Bối một cái, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ bội phục, về phần nội tâm gã là suy nghĩ cái quái gì, thì chỉ có chính gã mới biết được thôi.
- Nguyên lai vị này chính là Phương Mộc đan sư mấy ngày thanh danh nổi lên bốn phía ở Tây Bộ Nam Vực.
Người đại diện bên Vương gia, là một bà lão, bà lão này mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, giờ phút này khoanh chân ngồi ở một chỗ, trong đám người Vương gia đi theo bên người, Vương Đằng Phi cũng có mặt ở bên trong.
/1957
|