Mạnh Hạo mỉm cười, ôm quyền hướng về mọi người cúi đầu, định tìm cớ thoái thác một phen, nhưng thịnh tình của mọi người không thể chối từ. Liền gật đầu, theo mọi người đi về phía xa xa, một đường đàm tiếu vui vẻ mãi không thôi. Ngay cả Bạch Vân Lai cũng có đệ tử nội môn vui vẻ trò chuyện với gã. Không khí có vẻ rất hòa hợp.
Trên quảng trường, sắc mặt của Lưu Ngôn Binh tái nhợt, trong óc có tiếng ông ông, mắt lộ vẻ mờ mịt, nhiều nhất là sự tuyệt vọng, đám tu sĩ vây chung quanh y, ai ai cũng nhìn về phía đám người vừa vui vẻ rời đi kia, ánh mắt của bọn chúng rất bất đồng. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo ở phía trước còn chưa đi xa bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về những tu sĩ còn đang đứng ở trên quảng trường ôm quyền, lên tiếng:
- Chư vị đạo hữu đồng tông, có nguyện ở cùng một chỗ với tại hạ không?
Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, ánh mắt của bốn vị thiên kiêu ở bên cạnh hắn cũng chớp động. Cả đám đều liếc nhìn Mạnh Hạo với vẻ đầy thâm ý, cũng quay đầu lại cười mời.
Kể từ đó, tâm trạng của đám tu sĩ đệ tử nội môn đang đứng trên quảng trường lập tức trở nên phấn chấn, vội vàng tới gần, sau khi ôm quyền chào hỏi lẫn nhau, một chuyến hơn mười người, mang theo tiếng cười nói đi về phía xa.
Mạnh Hạo đứng ở trong đó, như chúng tinh phủng nguyệt, tiếng cười lan xa trong gió.
Trên quảng trường to như vậy, bây giờ chỉ còn lại đám người Lưu Ngôn Binh, giờ phút này sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi, nhất là ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngôn Binh, đều mang theo vẻ bi phẫn.
Từ đấy về sau, Mạnh Hạo cũng không chỉ luyện đan cả ngày, mà là thường xuyên đi tới sơn cốc của Tử Khí nhất mạch, thời gian dần trôi qua, người quen biết hắn càng ngày càng nhiều. Trong lúc vô hình cũng liền khiến cho danh tiếng của Mạnh Hạo, tại Tử Khí nhất mạch càng thêm quật khởi.
Đồng dạng, đan sư tại đây, cũng dành ra thời gian để tìm gặp Mạnh Hạo, từng người bái phỏng. Cùng nhau học tập đan đạo, trao đổi tâm đắc, khiến cho mỗi người đều có thu hoạch, dần dần khiến cho Đan Đông nhất mạch càng ngày càng hưng thịnh.
Còn về phần Lưu Ngôn Binh, lúc này y mới đắng chát phát hiện ra uy lực khủng bố của Cấm Đan Lệnh. Trước kia có một ít đan sư nguyện ý luyện đan cho y, nhưng bây giờ khi nhìn thấy y, lại không nhìn thẳng, mặc kệ y đưa ra giá cả lớn như thế nào, đều lại không có bất kỳ đan sư nguyện ý luyện đan cho y.
Trừ chuyện đó ra, nhưng người bên cạnh của y, vốn có chút ít thân thiết, đều dần dần xa lánh.
Thậm chí khi y đi tìm lão tổ của mình, còn bị trách mắng cực kì nghiêm khắc rồi bị tống cổ ra ngoài. Bởi vì đan sư tại Tử Vận Tông, là loại nhân vật không thể đắc tội, nhất là khi Cấm Đan Lệnh ban ra, càng truyền khắp toàn bộ Tử Vận Tông. Mà trong lòng lão tổ y cũng biết điểm kinh khủng nhất của Đan Đông nhất mạch là gì, trên thực tế không phải là đan đạo, mà là khả năng bao che khuyết điểm!
Trình độ bao che khuyết điểm của họ, từ trên Cấm Đan Lệnh đã có thể hiểu rõ!
Đan Đông nhất mạch, từ trên xuống dưới, có thể nội đấu, có thể tỷ thí lẫn nhau, chỉ khi nào xuất hiện người ngoài vũ nhục bọn họ thì dù là đan sư có cừu oán với nhau, cũng đều nhất trí đối ngoại. Bởi vì, đan sư không thể nhục, không thể đắc tội, đây là luật thép của Đan Đông nhất mạch!
Cũng bởi vậy, mới có Cấm Đan Lệnh.
Có lẽ ở bên ngoài, đắc tội một đan sư không phải là người của Đan Đông nhất mạch thì cũng không có gì, các Đan sư khác cũng sẽ không tham dự, nhưng ở trong Đan Đông nhất mạch, đắc tội một tên đan sư, chẳng khác nào là đắc tội toàn bộ đan sư.
Loại chuyện như vậy quả thật có chút không nói đạo lý, cũng có thể bọn họ chính là loại không nói đạo lý, mới làm cho đan sư của Đan Đông nhất mạch, vô luận là ở trong tông môn, hay là bên ngoài tông môn, đều được người khác cực kì tôn trọng.
Đắc tội một người, tương đương đắc tội toàn bộ, việc này nghiêm trọng thế nào, có rất ít người có thể thừa nhận được.
Đồng dạng, nếu có người đắc tội với đan sư khác, như vậy Mạnh Hạo cũng tuyệt không thể làm khác, bởi vì thân là đan sư, cái đầu tiên phải giữ gìn được, chính là cái danh xưng đan sư này.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo luyện đan dược, mỗi ngày ba lô, kể từ sự việc lần trước, đám đệ tử không cam lòng, cũng đã ít hơn đi rất nhiều.
Dù sao đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch cũng hơn vạn, tìm đan sư luyện đan đã trở thành quy tắc, chỉ cần không phải một người độc chiếm, chắc chắn sẽ không khiến cho quá nhiều người phải bất mãn.
Hơn nữa, đa số người khi đến bái phỏng Mạnh Hạo, lời nói cử chỉ của hắn đều như làm cho người khác tắm gió xuân, cũng lại lần nữa hóa giải những cảm xúc này, khiến cho đan sư của Đan Đông nhất mạch, dần dần đều đã tiếp nhận Mạnh Hạo.
Do đó Mạnh Hạo cũng tiết kiệm được lượng lớn thời gian, ngoại trừ mỗi ngày ba lô, thừa ra thì nộp lên tông môn. Mặt khác, hắn cũng âm thầm tích lũy Trúc Cơ Thiên, để chậm rãi tăng cường tu vi của bản thân.
Mấy tháng sau, đêm khuya ngày hôm đó, vẻ mặt của Mạnh Hạo hoàn toàn ngưng trọng, hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn qua ba bình Trúc Cơ Thiên trước người, sau khi trầm mặc một lát, trong mắt của hắn hiện ra tinh mang.
- Tòa đạo đài thứ sáu, hôm nay nhất định phải mở ra!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong cơ thể hắn hôm nay, tòa đạo đài thứ sáu đã hoàn thành chín thành, một thành cuối cùng này, bởi vì tồn tại khả năng phản phệ nên Mạnh Hạo phải chuẩn bị rất lâu, cho đến khi hắn cảm thấy đã ổn thỏa mới đưa ra quyết định này.
Hai mắt hắn lộ ra vẻ chấp nhất, lấy Trúc Cơ Thiên ra, sau khi nuốt vào liền nhắm mắt, tòa đạo đài thứ sáu trong cơ thể chỉ trong chớp mắt đã ầm ầm ngưng tụ, dần dần trên thân thể Mạnh Hạo tràn ngập kim quang, bên ngoài tia sáng này có từng trận phù văn lóng lánh, gần như chỉ vửa mới xuất hiện, thế mà lại có thanh âm không ngừng truyền ra từ bên trong.
- Ba cái ác bá, ba cái ác bá, thiếu ba cái đều không được!
Thanh âm vừa truyền ra, chính là miếng mỡ đông vừa mới thức tỉnh, nó vừa nói vừa hướng về phía chỗ Mạnh Hạo thở ra một hơi.
Một hơi này lập tức che dấu hoàn toàn tầng kim quang bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, lợi hại hơn nữa là đem khí tức Hoàn Mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo cũng biến trở thành tầm thường, khiến cho Tử Vận Tông không thể nhận ra được điều gì bất thường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi trời đã gần sáng, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, da thịt toàn thân lập tức khô quắt, một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong cơ thể hắn bạo phát đi ra chỉ trong giây lát, giống như ác quỷ đói khát vài vạn năm, muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể và linh hồn của Mạnh Hạo.
Thế nhưng Mạnh Hạo sớm đã có chuẩn bị, sau khi hấp lực này truyền ra chỉ một cái nháy mắt, hắn lập tức bóp chặt lấy mấy cái bình thuốc ở trước mặt, đây là những đan dược mà hắn dùng toàn bộ tinh lực để luyện chế, gần như chín thành dược hiệu của Trúc Cơ Thiên, bị hấp thu không ít.
Trên quảng trường, sắc mặt của Lưu Ngôn Binh tái nhợt, trong óc có tiếng ông ông, mắt lộ vẻ mờ mịt, nhiều nhất là sự tuyệt vọng, đám tu sĩ vây chung quanh y, ai ai cũng nhìn về phía đám người vừa vui vẻ rời đi kia, ánh mắt của bọn chúng rất bất đồng. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo ở phía trước còn chưa đi xa bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về những tu sĩ còn đang đứng ở trên quảng trường ôm quyền, lên tiếng:
- Chư vị đạo hữu đồng tông, có nguyện ở cùng một chỗ với tại hạ không?
Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, ánh mắt của bốn vị thiên kiêu ở bên cạnh hắn cũng chớp động. Cả đám đều liếc nhìn Mạnh Hạo với vẻ đầy thâm ý, cũng quay đầu lại cười mời.
Kể từ đó, tâm trạng của đám tu sĩ đệ tử nội môn đang đứng trên quảng trường lập tức trở nên phấn chấn, vội vàng tới gần, sau khi ôm quyền chào hỏi lẫn nhau, một chuyến hơn mười người, mang theo tiếng cười nói đi về phía xa.
Mạnh Hạo đứng ở trong đó, như chúng tinh phủng nguyệt, tiếng cười lan xa trong gió.
Trên quảng trường to như vậy, bây giờ chỉ còn lại đám người Lưu Ngôn Binh, giờ phút này sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi, nhất là ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngôn Binh, đều mang theo vẻ bi phẫn.
Từ đấy về sau, Mạnh Hạo cũng không chỉ luyện đan cả ngày, mà là thường xuyên đi tới sơn cốc của Tử Khí nhất mạch, thời gian dần trôi qua, người quen biết hắn càng ngày càng nhiều. Trong lúc vô hình cũng liền khiến cho danh tiếng của Mạnh Hạo, tại Tử Khí nhất mạch càng thêm quật khởi.
Đồng dạng, đan sư tại đây, cũng dành ra thời gian để tìm gặp Mạnh Hạo, từng người bái phỏng. Cùng nhau học tập đan đạo, trao đổi tâm đắc, khiến cho mỗi người đều có thu hoạch, dần dần khiến cho Đan Đông nhất mạch càng ngày càng hưng thịnh.
Còn về phần Lưu Ngôn Binh, lúc này y mới đắng chát phát hiện ra uy lực khủng bố của Cấm Đan Lệnh. Trước kia có một ít đan sư nguyện ý luyện đan cho y, nhưng bây giờ khi nhìn thấy y, lại không nhìn thẳng, mặc kệ y đưa ra giá cả lớn như thế nào, đều lại không có bất kỳ đan sư nguyện ý luyện đan cho y.
Trừ chuyện đó ra, nhưng người bên cạnh của y, vốn có chút ít thân thiết, đều dần dần xa lánh.
Thậm chí khi y đi tìm lão tổ của mình, còn bị trách mắng cực kì nghiêm khắc rồi bị tống cổ ra ngoài. Bởi vì đan sư tại Tử Vận Tông, là loại nhân vật không thể đắc tội, nhất là khi Cấm Đan Lệnh ban ra, càng truyền khắp toàn bộ Tử Vận Tông. Mà trong lòng lão tổ y cũng biết điểm kinh khủng nhất của Đan Đông nhất mạch là gì, trên thực tế không phải là đan đạo, mà là khả năng bao che khuyết điểm!
Trình độ bao che khuyết điểm của họ, từ trên Cấm Đan Lệnh đã có thể hiểu rõ!
Đan Đông nhất mạch, từ trên xuống dưới, có thể nội đấu, có thể tỷ thí lẫn nhau, chỉ khi nào xuất hiện người ngoài vũ nhục bọn họ thì dù là đan sư có cừu oán với nhau, cũng đều nhất trí đối ngoại. Bởi vì, đan sư không thể nhục, không thể đắc tội, đây là luật thép của Đan Đông nhất mạch!
Cũng bởi vậy, mới có Cấm Đan Lệnh.
Có lẽ ở bên ngoài, đắc tội một đan sư không phải là người của Đan Đông nhất mạch thì cũng không có gì, các Đan sư khác cũng sẽ không tham dự, nhưng ở trong Đan Đông nhất mạch, đắc tội một tên đan sư, chẳng khác nào là đắc tội toàn bộ đan sư.
Loại chuyện như vậy quả thật có chút không nói đạo lý, cũng có thể bọn họ chính là loại không nói đạo lý, mới làm cho đan sư của Đan Đông nhất mạch, vô luận là ở trong tông môn, hay là bên ngoài tông môn, đều được người khác cực kì tôn trọng.
Đắc tội một người, tương đương đắc tội toàn bộ, việc này nghiêm trọng thế nào, có rất ít người có thể thừa nhận được.
Đồng dạng, nếu có người đắc tội với đan sư khác, như vậy Mạnh Hạo cũng tuyệt không thể làm khác, bởi vì thân là đan sư, cái đầu tiên phải giữ gìn được, chính là cái danh xưng đan sư này.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo luyện đan dược, mỗi ngày ba lô, kể từ sự việc lần trước, đám đệ tử không cam lòng, cũng đã ít hơn đi rất nhiều.
Dù sao đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch cũng hơn vạn, tìm đan sư luyện đan đã trở thành quy tắc, chỉ cần không phải một người độc chiếm, chắc chắn sẽ không khiến cho quá nhiều người phải bất mãn.
Hơn nữa, đa số người khi đến bái phỏng Mạnh Hạo, lời nói cử chỉ của hắn đều như làm cho người khác tắm gió xuân, cũng lại lần nữa hóa giải những cảm xúc này, khiến cho đan sư của Đan Đông nhất mạch, dần dần đều đã tiếp nhận Mạnh Hạo.
Do đó Mạnh Hạo cũng tiết kiệm được lượng lớn thời gian, ngoại trừ mỗi ngày ba lô, thừa ra thì nộp lên tông môn. Mặt khác, hắn cũng âm thầm tích lũy Trúc Cơ Thiên, để chậm rãi tăng cường tu vi của bản thân.
Mấy tháng sau, đêm khuya ngày hôm đó, vẻ mặt của Mạnh Hạo hoàn toàn ngưng trọng, hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn qua ba bình Trúc Cơ Thiên trước người, sau khi trầm mặc một lát, trong mắt của hắn hiện ra tinh mang.
- Tòa đạo đài thứ sáu, hôm nay nhất định phải mở ra!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong cơ thể hắn hôm nay, tòa đạo đài thứ sáu đã hoàn thành chín thành, một thành cuối cùng này, bởi vì tồn tại khả năng phản phệ nên Mạnh Hạo phải chuẩn bị rất lâu, cho đến khi hắn cảm thấy đã ổn thỏa mới đưa ra quyết định này.
Hai mắt hắn lộ ra vẻ chấp nhất, lấy Trúc Cơ Thiên ra, sau khi nuốt vào liền nhắm mắt, tòa đạo đài thứ sáu trong cơ thể chỉ trong chớp mắt đã ầm ầm ngưng tụ, dần dần trên thân thể Mạnh Hạo tràn ngập kim quang, bên ngoài tia sáng này có từng trận phù văn lóng lánh, gần như chỉ vửa mới xuất hiện, thế mà lại có thanh âm không ngừng truyền ra từ bên trong.
- Ba cái ác bá, ba cái ác bá, thiếu ba cái đều không được!
Thanh âm vừa truyền ra, chính là miếng mỡ đông vừa mới thức tỉnh, nó vừa nói vừa hướng về phía chỗ Mạnh Hạo thở ra một hơi.
Một hơi này lập tức che dấu hoàn toàn tầng kim quang bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, lợi hại hơn nữa là đem khí tức Hoàn Mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo cũng biến trở thành tầm thường, khiến cho Tử Vận Tông không thể nhận ra được điều gì bất thường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi trời đã gần sáng, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, da thịt toàn thân lập tức khô quắt, một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong cơ thể hắn bạo phát đi ra chỉ trong giây lát, giống như ác quỷ đói khát vài vạn năm, muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể và linh hồn của Mạnh Hạo.
Thế nhưng Mạnh Hạo sớm đã có chuẩn bị, sau khi hấp lực này truyền ra chỉ một cái nháy mắt, hắn lập tức bóp chặt lấy mấy cái bình thuốc ở trước mặt, đây là những đan dược mà hắn dùng toàn bộ tinh lực để luyện chế, gần như chín thành dược hiệu của Trúc Cơ Thiên, bị hấp thu không ít.
/1957
|