Chỉ trong thời gian mấy lượt hô hấp, tất cả phi kiếm sau khi bị thủ ấn bắt được đều đã vỡ vụn, cho đến khi huyết sắc thủ ấn biến mất thì xuất hiện ở Mạnh Hạo trước mặt chỉ còn là năm chuôi tinh quang tiểu kiếm ảm đạm vô quang, tràn đầy dấu vết nứt vỡ.
- Chu mỗ còn có một thuật cuối cùng!
Chu Kiệt hai mắt đỏ đậm, giờ phút này cắn răng mở miệng nhìn Mạnh Hạo vung tay phải thu năm chuôi tinh kiếm vào trong túi trữ vật.
- Thanh La, Hàng Tiên!
Chu Kiệt ngẩng mặt lên trời rống to, tay trái nâng lên bấm tay niệm pháp quyết sau đó đè mạnh lên mi tâm, tay phải vung lên, lập tức có vài chục khối ngọc giản bay ra ở trước mặt, trong tiếng bang bang toàn bộ vỡ vụn, một cỗ hương thơm ngọt ngào khuếch tán, mùi vị kia vừa mới bắt đầu có vẻ là rất tốt đẹp, nhưng nếu cảm nhận nhiều một chút sẽ có cảm giác cực kỳ ghê tởm, giống như muốn nhổ hết cả lục phủ ngũ tạng ra.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế vốn không thuộc về Chu Kiệt trong chớp mắt giống như từ bốn phương tám hướng thức tỉnh, phủ xuống.
Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe, giờ này khắc này, ở trong đầu của hắn, lập tức hiện lên âm thanh tang thương trong Phong Yêu Cổ Ngọc.
- Chúng ác chi hồn, tự xưng là tiên, không qua được một người một núi, nếu gặp, cũng phong ấn!
Thanh âm này vừa xuất hiện, Mạnh Hạo đã sớm quen thuộc, giờ phút này hắn nhìn Chu Kiệt, cảm nhận được trên người Chu Kiệt bộc phát ra khí thế càng ngày càng cường đại, Mạnh Hạo trầm mặc nhìn gương mặt Chu Kiệt lúc này đã vặn vẹo không còn vẻ tuấn lãng nữa, mà giống như ở trên gương mặt trồi lên vô số khuôn mặt của những người khác.
Bộ dạng cực kỳ thống khổ có vẻ muốn kiên trì lâu hơn nữa, nhưng trong mắt đã ảm đạm, rõ ràng lộ ra vẻ sinh mệnh đang tiêu tán, thuật pháp này hiển nhiên không phải Trúc Cơ cảnh có thể thi triển, cho dù y là Đạo tử cũng không được.
Cũng không được!
- Yêu Phong, đệ bát cấm!
Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay phải lên, giờ khắc này ở trên người hắn hiển lộ ra một cỗ khí thế người ngoài không thể phát hiện, nhưng những linh hồn quỷ dị dung nhập vào cơ thể Chu Kiệt lại có thể phát hiện được cực kỳ rõ ràng!
Khuôn mặt chúng nó hiện lên trên gương mặt Chu Kiệt, không ngoài dự tính, trong chớp mắt, toàn bộ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Yêu Phong, đệ bát cấm!
Đến nay đây là thức duy nhất trong thuật pháp Phong Yêu Tông mà Mạnh Hạo học được, thậm chí có thể nói đây cũng không phải là thuật pháp, mà là thần thông!
Tám đời Yêu Phong, mỗi đời sáng tạo một cấm, Mạnh Hạo thân là đời thứ chín, nguyên bản đã được chuẩn bị xong tất cả, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ không biết xấu hổ, khiến cho tất cả trở nên gian nan, nếu không có đủ loại cơ duyên tạo hóa, có thể đến bây giờ, ngay cả đệ bát cấm này Mạnh Hạo cũng không học được.
Giờ phút này hắn hít sâu một cái, tay phải hạ xuống trong chớp mắt, toàn bộ thế giới đều xuất hiện trùng điệp, thân thể của hắn rung động, thế giới cũng động, tất cả toàn bộ đều rơi vào người Chu Kiệt, khiến thân thể y cũng xuất hiện vô tận trọng điệp.
Tất cả nói thì dài dòng nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt, tất cả trọng điệp đều biến mất, nhưng duy chỉ có Chu Kiệt thân thể vẫn tràn ngập trọng điệp, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trên người của y truyền ra, không phải là thanh âm của y, mà là những linh hồn được y dung nạp vào thân thể.
Giờ phút này thân thể Chu Kiệt run lên, hai mắt của y mang theo vẻ mờ mịt, nhưng trên thân thể lại có từng trận hắc khí khuếch tán, những hắc khí này nồng đậm, trong đó rõ ràng có chín linh hồn mơ hồ tồn tại, những hồn ảnh này đều là lão giả, cả đám mặt mày méo mó, mang theo vẻ điên cuồng cùng hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này người ngoài không nhìn thấy, tiếng kêu thảm thiết kia người ngoài không nghe được!
Chỉ có Mạnh Hạo, bốn phía, cũng chỉ có hắn mới có thể nghe được cái âm thanh này, nhìn thấy hình ảnh này bởi vì hắn là Phong Yêu đời thứ chín, mặc dù còn không hoàn toàn, nhưng dùng máu xác minh đã chứng minh hắn có thân phận đời thứ chín không giả.
Toàn bộ, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ.
- Phong Yêu nhất mạch, ngươi là đời thứ chín.
- Ngày chúng ta thành đạo, đều do Phong Yêu nhất mạch ngăn cản, luyện hóa chúng ta, không cho thành yêu!
- Phong Yêu nhất mạch thì như thế nào, sớm muộn gì cũng giống như chúng ta, thành tàn hồn trong thiên địa!
Âm thanh thê lương từ những hồn ảnh kia điên cuồng truyền ra, theo lời nói phát ra, thân thể của bọn chúng cũng kịch liệt run rẩy, tiếng kêu thảm thiết càng thêm mãnh liệt, hắc khí bốn phía chúng nó đang nhanh chóng tiêu tán, thân thể của bọn nó cũng bị bạo lộ ở tại trong trời đất, run rẩy, mơ hồ như muốn tiêu tán khỏi thế giới này.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không hiểu nhiều lắm về Phong Yêu nhất mạch, chỉ khi hành tẩu trải nghiệm mới dần hiểu rõ. Giờ phút này nhìn những tàn hồn này có bộ dạng như thế, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, tay phải vung lên.
Lập tức những tàn hồn kia đều đồng loạt tiêu tán, tiếng kêu thê lương trước khi chết còn quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.
- Phong Yêu đoạn mạch, Quý chủ hoán thiên, đúc phong tiên thai, chúng ta tranh giành tiên mà chết có gì sai đâu, nhất mạch của ngươi lại ngăn cản chúng ta thành đạo. Vậy chờ lúc ngươi luyện thành Phong Yêu đệ nhất biến để xem vô tận tàn hồn trong thiên địa có ai không đến cắn nuốt ngươi!
Thanh âm vẫn còn quanh quẩn, sắc mặt Chu Kiệt tái nhợt, trong mắt dần dần khôi phục lại thần trí nhưng vẫn mang theo vẻ mờ mịt.
Mạnh Hạo nhìn Chu Kiệt liếc mắt một cái, trầm mặc xoay người, tay áo vung lên, đội mưa đi trước. Chu Kiệt yên lặng ngẩng đầu nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo đi xa, hồi lâu sau y mới hít một hơi thật sâu, ôm quyền cúi đầu.
- Lần tới nếu ta thắng ngươi cũng sẽ không giết, trả lại ân tình này cho ngươi, chứng nhận bản tâm của ta.
Chu Kiệt trầm mặc rất lâu, thấp giọng tự nói, xoay người mang theo vẻ suy yếu hóa thành cầu vồng đi xa.
Thanh La Tông, Thập Vạn Đại Sơn, khi những tàn hồn kia tử vong, trong chớp mắt, dưới động đá vôi trong lòng một ngọn núi lớn bỗng nhiên có từng tiếng rít gào phẫn nộ ầm ầm truyền ra, tiếng gầm gừ này truyền khắp bát phương, nhưng đệ tử Thanh La Tông lại không nghe được chút nào.
- Phong Yêu nhất mạch, hắn là người của Phong Yêu nhất mạch!
- Phong Yêu đời nào cũng đáng chết, Quý chủ kiêng kị, nguyền rủa chín đời, đây là đời thứ chín.
- Chết, chết, chết…Phong Yêu nhất mạch, đời nào cũng đều phải chết!
- Đúc tiên thai chỉ khuyết thiếu Phong Yêu hồn, tìm được hắn lấy linh hồn, uống máu của hắn đúc thành tiên thân!
Theo từng tiếng gầm nhẹ, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn ầm ầm chấn động, nhưng chấn động này, lại không phải bản thể chấn động mà dường như là linh hồn ngọn núi chấn động, mặt đất run rẩy, từng luồng hắc khí như muốn lao ra từ phía dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông, bầu trời cũng trở thành một cõi u ám.
Nhưng ngay khi chúng vừa muốn từ chỗ yếu xông ra, trong chớp mắt, đột nhiên ở bên ngoài Vãng Sinh Động Nam Vực, khối thi thể năm đó rơi xuống từ không trung bỗng chấn động mạnh. Dưới cỗ chấn động này, dường như có một cỗ khí thế tràn ra, khí thế này người sống không thể phát hiện, trong chớp mắt đã truyền khắp Nam Vực, hình thành một cỗ lực lượng uy hiếp.
- Chu mỗ còn có một thuật cuối cùng!
Chu Kiệt hai mắt đỏ đậm, giờ phút này cắn răng mở miệng nhìn Mạnh Hạo vung tay phải thu năm chuôi tinh kiếm vào trong túi trữ vật.
- Thanh La, Hàng Tiên!
Chu Kiệt ngẩng mặt lên trời rống to, tay trái nâng lên bấm tay niệm pháp quyết sau đó đè mạnh lên mi tâm, tay phải vung lên, lập tức có vài chục khối ngọc giản bay ra ở trước mặt, trong tiếng bang bang toàn bộ vỡ vụn, một cỗ hương thơm ngọt ngào khuếch tán, mùi vị kia vừa mới bắt đầu có vẻ là rất tốt đẹp, nhưng nếu cảm nhận nhiều một chút sẽ có cảm giác cực kỳ ghê tởm, giống như muốn nhổ hết cả lục phủ ngũ tạng ra.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế vốn không thuộc về Chu Kiệt trong chớp mắt giống như từ bốn phương tám hướng thức tỉnh, phủ xuống.
Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe, giờ này khắc này, ở trong đầu của hắn, lập tức hiện lên âm thanh tang thương trong Phong Yêu Cổ Ngọc.
- Chúng ác chi hồn, tự xưng là tiên, không qua được một người một núi, nếu gặp, cũng phong ấn!
Thanh âm này vừa xuất hiện, Mạnh Hạo đã sớm quen thuộc, giờ phút này hắn nhìn Chu Kiệt, cảm nhận được trên người Chu Kiệt bộc phát ra khí thế càng ngày càng cường đại, Mạnh Hạo trầm mặc nhìn gương mặt Chu Kiệt lúc này đã vặn vẹo không còn vẻ tuấn lãng nữa, mà giống như ở trên gương mặt trồi lên vô số khuôn mặt của những người khác.
Bộ dạng cực kỳ thống khổ có vẻ muốn kiên trì lâu hơn nữa, nhưng trong mắt đã ảm đạm, rõ ràng lộ ra vẻ sinh mệnh đang tiêu tán, thuật pháp này hiển nhiên không phải Trúc Cơ cảnh có thể thi triển, cho dù y là Đạo tử cũng không được.
Cũng không được!
- Yêu Phong, đệ bát cấm!
Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay phải lên, giờ khắc này ở trên người hắn hiển lộ ra một cỗ khí thế người ngoài không thể phát hiện, nhưng những linh hồn quỷ dị dung nhập vào cơ thể Chu Kiệt lại có thể phát hiện được cực kỳ rõ ràng!
Khuôn mặt chúng nó hiện lên trên gương mặt Chu Kiệt, không ngoài dự tính, trong chớp mắt, toàn bộ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Yêu Phong, đệ bát cấm!
Đến nay đây là thức duy nhất trong thuật pháp Phong Yêu Tông mà Mạnh Hạo học được, thậm chí có thể nói đây cũng không phải là thuật pháp, mà là thần thông!
Tám đời Yêu Phong, mỗi đời sáng tạo một cấm, Mạnh Hạo thân là đời thứ chín, nguyên bản đã được chuẩn bị xong tất cả, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ không biết xấu hổ, khiến cho tất cả trở nên gian nan, nếu không có đủ loại cơ duyên tạo hóa, có thể đến bây giờ, ngay cả đệ bát cấm này Mạnh Hạo cũng không học được.
Giờ phút này hắn hít sâu một cái, tay phải hạ xuống trong chớp mắt, toàn bộ thế giới đều xuất hiện trùng điệp, thân thể của hắn rung động, thế giới cũng động, tất cả toàn bộ đều rơi vào người Chu Kiệt, khiến thân thể y cũng xuất hiện vô tận trọng điệp.
Tất cả nói thì dài dòng nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt, tất cả trọng điệp đều biến mất, nhưng duy chỉ có Chu Kiệt thân thể vẫn tràn ngập trọng điệp, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trên người của y truyền ra, không phải là thanh âm của y, mà là những linh hồn được y dung nạp vào thân thể.
Giờ phút này thân thể Chu Kiệt run lên, hai mắt của y mang theo vẻ mờ mịt, nhưng trên thân thể lại có từng trận hắc khí khuếch tán, những hắc khí này nồng đậm, trong đó rõ ràng có chín linh hồn mơ hồ tồn tại, những hồn ảnh này đều là lão giả, cả đám mặt mày méo mó, mang theo vẻ điên cuồng cùng hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này người ngoài không nhìn thấy, tiếng kêu thảm thiết kia người ngoài không nghe được!
Chỉ có Mạnh Hạo, bốn phía, cũng chỉ có hắn mới có thể nghe được cái âm thanh này, nhìn thấy hình ảnh này bởi vì hắn là Phong Yêu đời thứ chín, mặc dù còn không hoàn toàn, nhưng dùng máu xác minh đã chứng minh hắn có thân phận đời thứ chín không giả.
Toàn bộ, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ.
- Phong Yêu nhất mạch, ngươi là đời thứ chín.
- Ngày chúng ta thành đạo, đều do Phong Yêu nhất mạch ngăn cản, luyện hóa chúng ta, không cho thành yêu!
- Phong Yêu nhất mạch thì như thế nào, sớm muộn gì cũng giống như chúng ta, thành tàn hồn trong thiên địa!
Âm thanh thê lương từ những hồn ảnh kia điên cuồng truyền ra, theo lời nói phát ra, thân thể của bọn chúng cũng kịch liệt run rẩy, tiếng kêu thảm thiết càng thêm mãnh liệt, hắc khí bốn phía chúng nó đang nhanh chóng tiêu tán, thân thể của bọn nó cũng bị bạo lộ ở tại trong trời đất, run rẩy, mơ hồ như muốn tiêu tán khỏi thế giới này.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không hiểu nhiều lắm về Phong Yêu nhất mạch, chỉ khi hành tẩu trải nghiệm mới dần hiểu rõ. Giờ phút này nhìn những tàn hồn này có bộ dạng như thế, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, tay phải vung lên.
Lập tức những tàn hồn kia đều đồng loạt tiêu tán, tiếng kêu thê lương trước khi chết còn quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.
- Phong Yêu đoạn mạch, Quý chủ hoán thiên, đúc phong tiên thai, chúng ta tranh giành tiên mà chết có gì sai đâu, nhất mạch của ngươi lại ngăn cản chúng ta thành đạo. Vậy chờ lúc ngươi luyện thành Phong Yêu đệ nhất biến để xem vô tận tàn hồn trong thiên địa có ai không đến cắn nuốt ngươi!
Thanh âm vẫn còn quanh quẩn, sắc mặt Chu Kiệt tái nhợt, trong mắt dần dần khôi phục lại thần trí nhưng vẫn mang theo vẻ mờ mịt.
Mạnh Hạo nhìn Chu Kiệt liếc mắt một cái, trầm mặc xoay người, tay áo vung lên, đội mưa đi trước. Chu Kiệt yên lặng ngẩng đầu nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo đi xa, hồi lâu sau y mới hít một hơi thật sâu, ôm quyền cúi đầu.
- Lần tới nếu ta thắng ngươi cũng sẽ không giết, trả lại ân tình này cho ngươi, chứng nhận bản tâm của ta.
Chu Kiệt trầm mặc rất lâu, thấp giọng tự nói, xoay người mang theo vẻ suy yếu hóa thành cầu vồng đi xa.
Thanh La Tông, Thập Vạn Đại Sơn, khi những tàn hồn kia tử vong, trong chớp mắt, dưới động đá vôi trong lòng một ngọn núi lớn bỗng nhiên có từng tiếng rít gào phẫn nộ ầm ầm truyền ra, tiếng gầm gừ này truyền khắp bát phương, nhưng đệ tử Thanh La Tông lại không nghe được chút nào.
- Phong Yêu nhất mạch, hắn là người của Phong Yêu nhất mạch!
- Phong Yêu đời nào cũng đáng chết, Quý chủ kiêng kị, nguyền rủa chín đời, đây là đời thứ chín.
- Chết, chết, chết…Phong Yêu nhất mạch, đời nào cũng đều phải chết!
- Đúc tiên thai chỉ khuyết thiếu Phong Yêu hồn, tìm được hắn lấy linh hồn, uống máu của hắn đúc thành tiên thân!
Theo từng tiếng gầm nhẹ, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn ầm ầm chấn động, nhưng chấn động này, lại không phải bản thể chấn động mà dường như là linh hồn ngọn núi chấn động, mặt đất run rẩy, từng luồng hắc khí như muốn lao ra từ phía dưới Thập Vạn Đại Sơn của Thanh La Tông, bầu trời cũng trở thành một cõi u ám.
Nhưng ngay khi chúng vừa muốn từ chỗ yếu xông ra, trong chớp mắt, đột nhiên ở bên ngoài Vãng Sinh Động Nam Vực, khối thi thể năm đó rơi xuống từ không trung bỗng chấn động mạnh. Dưới cỗ chấn động này, dường như có một cỗ khí thế tràn ra, khí thế này người sống không thể phát hiện, trong chớp mắt đã truyền khắp Nam Vực, hình thành một cỗ lực lượng uy hiếp.
/1957
|