Gần như ngay lập tức khi ngũ tông nhị tộc xuất hiện bên ngoài Nhật Nguyệt sơn mạch của Tống gia, tại nơi Tống gia đang tổ chức yến hội kén rể, Mạnh Hạo đứng dưới tầng mây lốc xoáy, thân thể nhảy lên, đồng thời, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn bỗng nâng tay phải lên, nắm Như Ý Ấn trong lòng bàn tay, tu vi trong cơ thể ầm ầm tuôn vào trong đó.
Giờ phút này Như Ý Ấn đã sớm được chuẩn bị sẵn sàng, gần như ngay khi linh khí của Mạnh Hạo dung nhập vào trong đó, trong ánh mắt của những thiên tài và lão quái Nguyên Anh cảnh, họ nhìn thấy phía giữa không trung sau lưng Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn.
Vòng xoáy này giống như một cái miệng lớn, lập tức nuốt trọn thân ảnh Mạnh Hạo vào trong, dưới sự kinh ngạc há hốc mồm của các đệ tử thiên tài, dưới sự bất ngờ không kịp phản ứng của những lão quái Nguyên Anh cảnh, thân ảnh Mạnh Hạo đã biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa biến mất, những lão quái Nguyên Anh cảnh này không cách nào yên tĩnh được nữa, đồng thời nhất tề bay lên, lao thẳng đến tầng mây lốc xoáy. Lúc này, trong nội tâm Lão Tổ Tống gia, Tống Thiên, nhẹ nhàng buông lỏng, lúc trước lão không thể không nói mấy lời kia, trên thực tế cho dù là Tống gia cũng rất khó có thể đồng thời đối mặt với ngũ tông nhị tộc.
Nếu Mạnh Hạo tự có biện pháp rời khỏi đây, thì đó là phương án tốt nhất đối với hắn.
Cho nên giờ khắc này lão cũng không ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh cảnh của các tông môn, một lát sau, những lão quái Nguyên Anh cảnh kia cả đám mang theo thần sắc khó coi tiêu sái đi ra, bọn họ dĩ nhiên cảm nhận được rõ ràng Mạnh Hạo dùng một loại trận pháp cực kỳ cường hãn cưỡng ép truyền tống đi ra ngoài.
- Chỉ có tu vi Trúc Cơ, thế nhưng lại có chí bảo truyền tống như vậy, trên người Mạnh Hạo này chắc chắn có bí mật!
- Thái Linh Kinh, chí bảo truyền tống, người này Tử Vận Tông ta nhất định phải đoạt được!
Khi những lão quái Nguyên Anh cảnh trở về, người của ngũ tông nhị tộc cũng rời khỏi Nhật Nguyệt sơn mạch của tống gia, cùng lúc đó, khi Mạnh Hạo dùng Như Ý Ấn truyền tống rời đi...
Bên trong Thanh La Tông, trung tâm của ngọn núi thứ nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, phía trên lư hương cực lớn kia, sương khói lượn lờ, giờ phút này thân ảnh của vài chục tu sĩ đang tiêu biến rất nhanh.
Tử La Lão Tổ cùng với mỹ phụ trung niên, hai người mang thần sắc âm trầm đứng bên dưới lư hương, ngẩng đầu nhìn những thân ảnh của các tu sĩ đang tiêu tán trong sương khói..
- Đáng tiếc, tung tích của người này bởi vì sử dụng Như Ý Ấn, nếu xuất động đệ tử Kết Đan cảnh hoặc mang theo pháp bảo Kết Đan cảnh sẽ bị can nhiễu, rất khó mượn lực lượng Tam Thanh lô để truyền tống chính xác, chỉ chệch một chút cũng đã là trăm vạn dặm, vả lại Tam Thanh lô một tháng chỉ có thể mở ra một lần.
Tử La Lão Tổ cau mày, chậm rãi mở miệng.
- Không sao, cho dù đệ tử Kết Đan cảnh không thể đuổi theo. Nhưng trong những đệ tử Trúc Cơ cảnh được phái ra có cả Chu Kiệt dựa vào thân phận và tu vi của hắn tất có khả năng khiến cho người kia lưu lại.
- Huống hồ bọn họ chỉ cần vây khốn Mạnh Hạo, sau đó bố trí trận pháp, ta và ngươi sẽ có thể đến đó trong nháy mắt, đến lúc đó, người này có chạy đằng trời.
Mỹ phụ trung niên thản nhiên mở miệng.
- Nhưng ngươi đừng quên Như Ý Ấn của người này không biết còn có thể sử dụng mấy lần, nếu là Như Ý Ấn đầy đủ thì có thể sử dụng bảy lần.
Tử La Lão Tổ trầm mặc, nhìn thân ảnh đệ tử Thanh La Tông đang dần biến mất trên Tam Thanh lô, chậm rãi mở miệng.
- Chuyện này không quan trọng. Tu vi của Mạnh Hạo chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, căn cứ theo điển tịch ghi lại, ta phán đoán, dùng tu vi của hắn bây giờ, muốn mở ra Như Ý Ấn cần thời gian hai nén hương.
- Nói cách khác, chỉ cần đám người Chu Kiệt có thể vây khốn hắn trong thời gian hai nén hương, hoặc là trong thời gian hai nén hương bố trí xong trận pháp, thì tất cả coi như đã định, vả lại chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, Tử La sư huynh không cần lo lắng, sau hai nén hương, hai người ta và ngươi sẽ xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.
Mỹ phụ trung niên mỉm cười.
Khi hai người này đang nói chuyện, tại vùng biên giới của Nam Vực, trong một khu vực xa lạ, đại sơn kéo dài mấy trăm vạn dặm, bầu trời u ám, từng trận lôi đình xẹt qua, tiếng nổ ầm vang truyền khắp bát phương, khiến cho muông thú hoang dã trong núi phần lớn đều run rẩy, như bị thiên uy chấn nhiếp.
Từng đợt mưa lớn tầm tã giáng từ trên trời xuống, ào ào rơi thẳng xuống mặt đất, lúc này vốn đang buổi chiều tà, nhưng bát hoang bị bao phủ một màu u ám, khiến cho bầu trời đen kìn kịt, dường như toàn bộ thế giới đều đã trở thành một cõi mông lung.
Đúng lúc này, có một đạo thiểm điện xẹt ngang qua bầu trời, đột nhiên, ở giữa không trung có một tầng sóng gợn khuếch tán ra bốn phía, màn mưa nhất tề bị tách ra, trong khoảnh khắc xuất hiện một hắc động cực lớn, thân ảnh của Mạnh Hạo từ trong đó lảo đảo đi ra, sắc mặt tái nhợt, sau khi xuất hiện hắn lập tức đảo mắt nhìn bốn phía.
Khi hắc động kia biến mất, mưa lập tức rơi trên người Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo dường như không để ý, mà vẫn chăm chú nhìn bốn phía, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một tiếng răng rắc khẽ vang lên từ trong tay hắn, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống, Như Ý Ấn trong lòng bàn tay phải vốn đã xuất hiện một vài vết nứt, giờ phút này lại có thêm một vết nữa, không những vậy, nhìn bộ dạng này thì có lẽ không dùng được mấy lần nữa là sẽ vỡ vụn.
- Đây là bảo vật hộ mệnh, không thể tùy tiện dùng được nữa.
Mạnh Hạo chần chờ một chút, hít sâu một hơi chấn động toàn thân, nhất thời màn mưa tách ra, quần áo cũng không sót lại chút ẩm ướt nào.
- Giờ phút này hẳn là có không ít tông môn Nam Vực đang tìm ta.
Mạnh Hạo nhíu mày, khi mở ra tòa đạo đài thứ năm Thái Linh Kinh lại tỏa ra kim quang, thật là ngoài dự liệu của hắn, khiến cho hắn không thể không lựa chọn rời đi.
- Cũng may đã lấy được Tứ Phương châu, vật ấy không biết có thể giải độc Tam Sắc Bỉ Ngạn Hoa của ta hay không.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang, đang muốn tìm một nơi núi non yên tĩnh mở động phủ tạm thời ở lại để thử giải độc xem sao, thì ngay lúc hắn vừa di động thân mình, bỗng nhiên thân sắc Mạnh Hạo thần sắc bỗng nhiên đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy ở nơi lúc trước là hắc động khi hắn xuất hiện, vốn đã khôi phục như thường, nhưng giờ phút này hắc động lại đột nhiên xuất hiện một lần nữa, như hư vô bị mạnh mẽ xé mở, trong đó là một mảnh tối đen, đồng thời cũng có một cỗ lực lượng đẩy mạnh khuếch tán ra khiến cho màn mưa bị bắn ra bốn phía.
Trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên sát cơ, giờ phút này hắn có thể lựa chọn xoay người dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi, dù sao hắc động này xuất hiện đột ngột, nhưng hiển nhiên không phải là ngẫu nhiên, mà hẳn là có người truy tìm dao động truyền tống của hắn mà truy kích đến.
Giờ phút này Như Ý Ấn đã sớm được chuẩn bị sẵn sàng, gần như ngay khi linh khí của Mạnh Hạo dung nhập vào trong đó, trong ánh mắt của những thiên tài và lão quái Nguyên Anh cảnh, họ nhìn thấy phía giữa không trung sau lưng Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn.
Vòng xoáy này giống như một cái miệng lớn, lập tức nuốt trọn thân ảnh Mạnh Hạo vào trong, dưới sự kinh ngạc há hốc mồm của các đệ tử thiên tài, dưới sự bất ngờ không kịp phản ứng của những lão quái Nguyên Anh cảnh, thân ảnh Mạnh Hạo đã biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa biến mất, những lão quái Nguyên Anh cảnh này không cách nào yên tĩnh được nữa, đồng thời nhất tề bay lên, lao thẳng đến tầng mây lốc xoáy. Lúc này, trong nội tâm Lão Tổ Tống gia, Tống Thiên, nhẹ nhàng buông lỏng, lúc trước lão không thể không nói mấy lời kia, trên thực tế cho dù là Tống gia cũng rất khó có thể đồng thời đối mặt với ngũ tông nhị tộc.
Nếu Mạnh Hạo tự có biện pháp rời khỏi đây, thì đó là phương án tốt nhất đối với hắn.
Cho nên giờ khắc này lão cũng không ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh cảnh của các tông môn, một lát sau, những lão quái Nguyên Anh cảnh kia cả đám mang theo thần sắc khó coi tiêu sái đi ra, bọn họ dĩ nhiên cảm nhận được rõ ràng Mạnh Hạo dùng một loại trận pháp cực kỳ cường hãn cưỡng ép truyền tống đi ra ngoài.
- Chỉ có tu vi Trúc Cơ, thế nhưng lại có chí bảo truyền tống như vậy, trên người Mạnh Hạo này chắc chắn có bí mật!
- Thái Linh Kinh, chí bảo truyền tống, người này Tử Vận Tông ta nhất định phải đoạt được!
Khi những lão quái Nguyên Anh cảnh trở về, người của ngũ tông nhị tộc cũng rời khỏi Nhật Nguyệt sơn mạch của tống gia, cùng lúc đó, khi Mạnh Hạo dùng Như Ý Ấn truyền tống rời đi...
Bên trong Thanh La Tông, trung tâm của ngọn núi thứ nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, phía trên lư hương cực lớn kia, sương khói lượn lờ, giờ phút này thân ảnh của vài chục tu sĩ đang tiêu biến rất nhanh.
Tử La Lão Tổ cùng với mỹ phụ trung niên, hai người mang thần sắc âm trầm đứng bên dưới lư hương, ngẩng đầu nhìn những thân ảnh của các tu sĩ đang tiêu tán trong sương khói..
- Đáng tiếc, tung tích của người này bởi vì sử dụng Như Ý Ấn, nếu xuất động đệ tử Kết Đan cảnh hoặc mang theo pháp bảo Kết Đan cảnh sẽ bị can nhiễu, rất khó mượn lực lượng Tam Thanh lô để truyền tống chính xác, chỉ chệch một chút cũng đã là trăm vạn dặm, vả lại Tam Thanh lô một tháng chỉ có thể mở ra một lần.
Tử La Lão Tổ cau mày, chậm rãi mở miệng.
- Không sao, cho dù đệ tử Kết Đan cảnh không thể đuổi theo. Nhưng trong những đệ tử Trúc Cơ cảnh được phái ra có cả Chu Kiệt dựa vào thân phận và tu vi của hắn tất có khả năng khiến cho người kia lưu lại.
- Huống hồ bọn họ chỉ cần vây khốn Mạnh Hạo, sau đó bố trí trận pháp, ta và ngươi sẽ có thể đến đó trong nháy mắt, đến lúc đó, người này có chạy đằng trời.
Mỹ phụ trung niên thản nhiên mở miệng.
- Nhưng ngươi đừng quên Như Ý Ấn của người này không biết còn có thể sử dụng mấy lần, nếu là Như Ý Ấn đầy đủ thì có thể sử dụng bảy lần.
Tử La Lão Tổ trầm mặc, nhìn thân ảnh đệ tử Thanh La Tông đang dần biến mất trên Tam Thanh lô, chậm rãi mở miệng.
- Chuyện này không quan trọng. Tu vi của Mạnh Hạo chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, căn cứ theo điển tịch ghi lại, ta phán đoán, dùng tu vi của hắn bây giờ, muốn mở ra Như Ý Ấn cần thời gian hai nén hương.
- Nói cách khác, chỉ cần đám người Chu Kiệt có thể vây khốn hắn trong thời gian hai nén hương, hoặc là trong thời gian hai nén hương bố trí xong trận pháp, thì tất cả coi như đã định, vả lại chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, Tử La sư huynh không cần lo lắng, sau hai nén hương, hai người ta và ngươi sẽ xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.
Mỹ phụ trung niên mỉm cười.
Khi hai người này đang nói chuyện, tại vùng biên giới của Nam Vực, trong một khu vực xa lạ, đại sơn kéo dài mấy trăm vạn dặm, bầu trời u ám, từng trận lôi đình xẹt qua, tiếng nổ ầm vang truyền khắp bát phương, khiến cho muông thú hoang dã trong núi phần lớn đều run rẩy, như bị thiên uy chấn nhiếp.
Từng đợt mưa lớn tầm tã giáng từ trên trời xuống, ào ào rơi thẳng xuống mặt đất, lúc này vốn đang buổi chiều tà, nhưng bát hoang bị bao phủ một màu u ám, khiến cho bầu trời đen kìn kịt, dường như toàn bộ thế giới đều đã trở thành một cõi mông lung.
Đúng lúc này, có một đạo thiểm điện xẹt ngang qua bầu trời, đột nhiên, ở giữa không trung có một tầng sóng gợn khuếch tán ra bốn phía, màn mưa nhất tề bị tách ra, trong khoảnh khắc xuất hiện một hắc động cực lớn, thân ảnh của Mạnh Hạo từ trong đó lảo đảo đi ra, sắc mặt tái nhợt, sau khi xuất hiện hắn lập tức đảo mắt nhìn bốn phía.
Khi hắc động kia biến mất, mưa lập tức rơi trên người Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo dường như không để ý, mà vẫn chăm chú nhìn bốn phía, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một tiếng răng rắc khẽ vang lên từ trong tay hắn, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống, Như Ý Ấn trong lòng bàn tay phải vốn đã xuất hiện một vài vết nứt, giờ phút này lại có thêm một vết nữa, không những vậy, nhìn bộ dạng này thì có lẽ không dùng được mấy lần nữa là sẽ vỡ vụn.
- Đây là bảo vật hộ mệnh, không thể tùy tiện dùng được nữa.
Mạnh Hạo chần chờ một chút, hít sâu một hơi chấn động toàn thân, nhất thời màn mưa tách ra, quần áo cũng không sót lại chút ẩm ướt nào.
- Giờ phút này hẳn là có không ít tông môn Nam Vực đang tìm ta.
Mạnh Hạo nhíu mày, khi mở ra tòa đạo đài thứ năm Thái Linh Kinh lại tỏa ra kim quang, thật là ngoài dự liệu của hắn, khiến cho hắn không thể không lựa chọn rời đi.
- Cũng may đã lấy được Tứ Phương châu, vật ấy không biết có thể giải độc Tam Sắc Bỉ Ngạn Hoa của ta hay không.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang, đang muốn tìm một nơi núi non yên tĩnh mở động phủ tạm thời ở lại để thử giải độc xem sao, thì ngay lúc hắn vừa di động thân mình, bỗng nhiên thân sắc Mạnh Hạo thần sắc bỗng nhiên đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy ở nơi lúc trước là hắc động khi hắn xuất hiện, vốn đã khôi phục như thường, nhưng giờ phút này hắc động lại đột nhiên xuất hiện một lần nữa, như hư vô bị mạnh mẽ xé mở, trong đó là một mảnh tối đen, đồng thời cũng có một cỗ lực lượng đẩy mạnh khuếch tán ra khiến cho màn mưa bị bắn ra bốn phía.
Trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên sát cơ, giờ phút này hắn có thể lựa chọn xoay người dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi, dù sao hắc động này xuất hiện đột ngột, nhưng hiển nhiên không phải là ngẫu nhiên, mà hẳn là có người truy tìm dao động truyền tống của hắn mà truy kích đến.
/1957
|