- Thủy Đông Lưu, chẳng lẽ cả thế giới này là một bức họa!?
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, theo linh khí không ngừng tràn vào, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã nhanh chóng ngưng thực được chín thành, mà đúng lúc này, trước người Mạnh Hạo, tại trên tán cây xuất hiện một người!
Đó lã một lão già thoạt nhiên tiên phong đạo cốt, mặc trường bào màu xám, nhìn không ra tuổi tác, nhưng trên thân người này làm cho người ta cảm nhận được tang thương vô tận, giống như là đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Hơn nữa trên người lão già này, Mạnh Hạo không cảm thụ được chút dao dộng tu vi nào, giống như người này là một phàm nhân, không phải là tu sĩ vậy. Nhưng người có thể xuất hiện ở nơi này, có thể gây cảm giác tang thương vô tận kia, há lại là người bình thường sao.
Lão già bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo, nhưng càng bình tĩnh, càng ẩn chứa uy nghiêm nói không nên lời, giống như là lão ở đây thì thiên địa cũng phải tránh lui.
- Trời cao không phải là trời, mặt đất không phải là đất, tinh không vĩnh hằng, đạo mãi tồn tại!
Lão già nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm chậm rãi truyền ra, như mái tóc dài nhẹ nhàng bay múa của lão vậy.
- Nơi đây không thuộc trời, cũng không thuộc về đất, họa Kiến Mộc, tồn tại trong sông dài ký ức, thuận thế nuốt vào, đây là đại đạo. Trước mặt này, có chín con đường, tới chọn một cái đi!
Lão già thản nhiên mở miệng, không gian mấy trăm trượng ngắn ngủi giữa lão và Mạnh Hạo đột nhiên vặn vẹo, chia ra làm chín con đường nhỏ.
Mỗi một con đường đều có thể đi tới nơi lão già đứng.
- Lựa chọn một con đường trong đó, lấy được hạt châu này từ trong tay ta. Nếu chọn sai, vậy, từ đâu thì trở về đó.
Lão già nâng tay lên, trong tay lão xuất hiện một hạt châu lớn bằng ngón tay cái.
Hạt châu màu trắng, trong đó như ẩn chứa thế giới, Mạnh Hạo nhìn rõ ràng nó chỉ là hạt châu, nhưng không biết tại sao, hắn lại luôn có cảm giác có không gian bốn phía, rất là kỳ dị.
Thậm chí, khi hắn nhìn hạt châu này, Bỉ Ngạn Độc ba màu trong cơ thể hắn dường như là bị áp chế một chút.
- Chín đường chọn một…
Mạnh Hạo nhíu mày, giờ phút này, những người theo sau hắn lần lượt tiến tới, nhưng không cách nào xông lên đỉnh tán cây. Giống như nơi này có một bức tường vô hình cản trở, khiến cho chỗ đỉnh tán cây này, một lần chỉ có thể tồn tại một người.
Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về chín con đường trước mặt. Lựa chọn thế nào đây, hắn không có manh mối, hắn lại nhìn lão già xa trăm trượng bên ngoài, sau một lát, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, hắn thấy được bàn tay phải nắm hạt châu của lão già, trong đó có ba ngón nâng lên. Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo lập tức hấp thu linh khí nơi này, đồng thời tiến lên trước một bước, bước vào con đường số ba.
Nhưng ngay khi hắn bước vào con đường này, thế giới trước mắt hắn đột nhiên như nghịch chuyển, bên tai vang lên từng tiếng ùng ùng. Thế giới trong mắt hắn trở nên mơ hồ, khi hắn nhìn rõ lại lần nữa thì liền phát hiện mình không còn đứng trên đỉnh tán cây, mà là ở dưới gốc cây đại thụ.
Cách mặt biển chỉ còn không tới trăm trượng, mà thân thể hắn còn đang rơi xuống. Tâm thần vừa động, thân hình hắn liền tạm dừng lại, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy được thân ảnh Vương Đằng Phi đã bước lên đỉnh tán cây.
- Chọn sai thì bắt đầu lại…
Mạnh Hạo nhíu mày, chín con đường kia như là một câu đố, căn bản khó lựa chọn, trừ phi phải thử nghiệm cả chín con đường.
Ngay tại lúc Mạnh Hạo còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên hai mắt chợt lóe, hắn thấy Vương Đằng Phi trên tán cây như lưu tinh rơi xuống, từ trên đó mạnh mẽ rơi xuống mặt biển, hiển nhiên cũng đã lựa chọn sai, bắt đầu lại từ đầu.
Thân hình Mạnh Hạo búng lên, lao lên trên kia. Tốc độ lần này của hắn cực nhanh, gần như chỉ qua thời gian một nén nhang, hắn đã đi hết con đường lên đỉnh tán cây khoảng ngàn trượng này, hắn đã thấy được hơn mười tu sĩ rơi xuống mặt biển rồi.
Giờ khắc này, tại trên tầng mây, đám tu sĩ Nguyên Anh đều nhíu mày. Sau khi Mạnh Hạo bước lên đỉnh tán cây, mở ra khảo nghiệm cuối cùng, bọn họ đều nhìn rõ từng màn.
- Chín con đường, lựa chọn thế nào.. Nếu quan sát tinh tế, đáp án không phải là tự tìm vận may, chắc là nằm ở trên người lão già này!
- Trên người này không có dao động tu vi, nhưng lại làm người ta cảm giác sâu không lường được, có lẽ trong lời lão nói lúc trước, có ẩn giấu đáp án…
- Lần khảo nghiệm này, khó trách cần phải quan sát kỹ lưỡng, căn bản cũng không có đáp án… Đạo tử Tống gia quá quan hai lần, đúng là thật đáng tán thưởng.
Trong lúc đám lão quái Nguyên Anh nói chuyện thì Hàn Bối lại nhìn trên đỉnh tán cây, trong mắt lộ ra hứng thú, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
- Con đường thứ tư bên phải!
Hai mắt Lý Đạo Nhất chớp động, nếu Đạo Tử Tống gia có thể quá quan hai lần, hắn cũng nổi lên lòng tỷ thí, giờ phút này gã ngẩng đầu nói.
- Đường thứ tư bên trái, con đường này nhìn như rất tầm thường, nhưng rõ ràng lá cây nơi đó tương đối tươi tốt, hơn nữa, lời lão già mỗi lần nói đều chỉ có bốn chữ liền ngừng một chút!
Hai người làm thế, Lý Thi Kỳ cũng lộ vẻ hứng thú, nhưng nàng không lên tiếng mà nhìn lại chín con đường, lâm vào trầm tư.
Tống Vân Thư bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng thì cũng thở dài, tuy nói y thành công tới hai lần, nhưng cũng có chút quan hệ tới vận khí. Lúc này ngẫm lại, y vẫn có chút nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại thành công.
Lão Tổ Tống gia Tống Thiên cười mà không nói, nhìn đám người đàm luận, lão lắc đầu nhìn xuống đỉnh tán cây, nơi đó Mạnh Hạo đang tiếp cận.
Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, khoảng cách ngàn trượng một chút liền qua, mà lúc này, trên đỉnh tán cây chỉ còn tên mập Kim Hàn Tông, thấy Mạnh Hạo trở lại, tên mập lập tức nhượng bộ tránh ra.
Mạnh Hạo gật đầu, sau khi người trên thất bại, thân hình hắn nhoáng lên, lần thứ hai xuất hiện trên tán cây. Giờ phút này, đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ hơn chín thành, toàn bộ linh khí thiên địa nơi đây cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng theo Mạnh Hạo phán đoán thì cũng đủ để hắn mở ra đạo đài thứ năm.
Lần nữa đứng trên tán cây, Mạnh Hạo hít sâu một cái, nhìn lão già, cẩn thận hồi tưởng lời nói lúc trước của đối phương, lại nhìn lại chín con đường, sau một lúc, hắn mạnh mẽ đạp lên con đường thứ tư bên phải!
Lựa chọn của hắn, giống như Hàn Bối!
Nhưng ngay sau khi bước vào, cảm giác thiên địa nghịch chuyển kia lại xuất hiện, sau khi có thể nhìn rõ lại thì Mạnh Hạo đã rơi gần xuống mặt biển rồi.
- Làm vậy không thích hợp!
Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra quang mang sắc nhọn, đồng thời cũng có chút chấp nhất.
Giờ phút này, đám thiên kiêu các tông thất bại lần đầu tiên, đều lựa chọn tiếp tục thử lần thứ hai, nhưng rất nhanh, tất cả đều thất bại, theo Mạnh Hạo đi đầu mà tiến hành đợt thứ ba.
Lúc này, sự quỷ dị nơi này đã bị mọi người phát hiện, người nào cũng trầm tư, rốt cuộc đã bỏ qua cái gì, cuối cùng là con đường nào mới là chính xác.
- Sự huyền diệu của nơi này, ta thấy đám nhóc này lựa chọn hai lần, nhưng tổng hợp lại thì đã vượt qua, chín con đường đều đã chọn hết rồi!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, theo linh khí không ngừng tràn vào, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã nhanh chóng ngưng thực được chín thành, mà đúng lúc này, trước người Mạnh Hạo, tại trên tán cây xuất hiện một người!
Đó lã một lão già thoạt nhiên tiên phong đạo cốt, mặc trường bào màu xám, nhìn không ra tuổi tác, nhưng trên thân người này làm cho người ta cảm nhận được tang thương vô tận, giống như là đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Hơn nữa trên người lão già này, Mạnh Hạo không cảm thụ được chút dao dộng tu vi nào, giống như người này là một phàm nhân, không phải là tu sĩ vậy. Nhưng người có thể xuất hiện ở nơi này, có thể gây cảm giác tang thương vô tận kia, há lại là người bình thường sao.
Lão già bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo, nhưng càng bình tĩnh, càng ẩn chứa uy nghiêm nói không nên lời, giống như là lão ở đây thì thiên địa cũng phải tránh lui.
- Trời cao không phải là trời, mặt đất không phải là đất, tinh không vĩnh hằng, đạo mãi tồn tại!
Lão già nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm chậm rãi truyền ra, như mái tóc dài nhẹ nhàng bay múa của lão vậy.
- Nơi đây không thuộc trời, cũng không thuộc về đất, họa Kiến Mộc, tồn tại trong sông dài ký ức, thuận thế nuốt vào, đây là đại đạo. Trước mặt này, có chín con đường, tới chọn một cái đi!
Lão già thản nhiên mở miệng, không gian mấy trăm trượng ngắn ngủi giữa lão và Mạnh Hạo đột nhiên vặn vẹo, chia ra làm chín con đường nhỏ.
Mỗi một con đường đều có thể đi tới nơi lão già đứng.
- Lựa chọn một con đường trong đó, lấy được hạt châu này từ trong tay ta. Nếu chọn sai, vậy, từ đâu thì trở về đó.
Lão già nâng tay lên, trong tay lão xuất hiện một hạt châu lớn bằng ngón tay cái.
Hạt châu màu trắng, trong đó như ẩn chứa thế giới, Mạnh Hạo nhìn rõ ràng nó chỉ là hạt châu, nhưng không biết tại sao, hắn lại luôn có cảm giác có không gian bốn phía, rất là kỳ dị.
Thậm chí, khi hắn nhìn hạt châu này, Bỉ Ngạn Độc ba màu trong cơ thể hắn dường như là bị áp chế một chút.
- Chín đường chọn một…
Mạnh Hạo nhíu mày, giờ phút này, những người theo sau hắn lần lượt tiến tới, nhưng không cách nào xông lên đỉnh tán cây. Giống như nơi này có một bức tường vô hình cản trở, khiến cho chỗ đỉnh tán cây này, một lần chỉ có thể tồn tại một người.
Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về chín con đường trước mặt. Lựa chọn thế nào đây, hắn không có manh mối, hắn lại nhìn lão già xa trăm trượng bên ngoài, sau một lát, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, hắn thấy được bàn tay phải nắm hạt châu của lão già, trong đó có ba ngón nâng lên. Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo lập tức hấp thu linh khí nơi này, đồng thời tiến lên trước một bước, bước vào con đường số ba.
Nhưng ngay khi hắn bước vào con đường này, thế giới trước mắt hắn đột nhiên như nghịch chuyển, bên tai vang lên từng tiếng ùng ùng. Thế giới trong mắt hắn trở nên mơ hồ, khi hắn nhìn rõ lại lần nữa thì liền phát hiện mình không còn đứng trên đỉnh tán cây, mà là ở dưới gốc cây đại thụ.
Cách mặt biển chỉ còn không tới trăm trượng, mà thân thể hắn còn đang rơi xuống. Tâm thần vừa động, thân hình hắn liền tạm dừng lại, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy được thân ảnh Vương Đằng Phi đã bước lên đỉnh tán cây.
- Chọn sai thì bắt đầu lại…
Mạnh Hạo nhíu mày, chín con đường kia như là một câu đố, căn bản khó lựa chọn, trừ phi phải thử nghiệm cả chín con đường.
Ngay tại lúc Mạnh Hạo còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên hai mắt chợt lóe, hắn thấy Vương Đằng Phi trên tán cây như lưu tinh rơi xuống, từ trên đó mạnh mẽ rơi xuống mặt biển, hiển nhiên cũng đã lựa chọn sai, bắt đầu lại từ đầu.
Thân hình Mạnh Hạo búng lên, lao lên trên kia. Tốc độ lần này của hắn cực nhanh, gần như chỉ qua thời gian một nén nhang, hắn đã đi hết con đường lên đỉnh tán cây khoảng ngàn trượng này, hắn đã thấy được hơn mười tu sĩ rơi xuống mặt biển rồi.
Giờ khắc này, tại trên tầng mây, đám tu sĩ Nguyên Anh đều nhíu mày. Sau khi Mạnh Hạo bước lên đỉnh tán cây, mở ra khảo nghiệm cuối cùng, bọn họ đều nhìn rõ từng màn.
- Chín con đường, lựa chọn thế nào.. Nếu quan sát tinh tế, đáp án không phải là tự tìm vận may, chắc là nằm ở trên người lão già này!
- Trên người này không có dao động tu vi, nhưng lại làm người ta cảm giác sâu không lường được, có lẽ trong lời lão nói lúc trước, có ẩn giấu đáp án…
- Lần khảo nghiệm này, khó trách cần phải quan sát kỹ lưỡng, căn bản cũng không có đáp án… Đạo tử Tống gia quá quan hai lần, đúng là thật đáng tán thưởng.
Trong lúc đám lão quái Nguyên Anh nói chuyện thì Hàn Bối lại nhìn trên đỉnh tán cây, trong mắt lộ ra hứng thú, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
- Con đường thứ tư bên phải!
Hai mắt Lý Đạo Nhất chớp động, nếu Đạo Tử Tống gia có thể quá quan hai lần, hắn cũng nổi lên lòng tỷ thí, giờ phút này gã ngẩng đầu nói.
- Đường thứ tư bên trái, con đường này nhìn như rất tầm thường, nhưng rõ ràng lá cây nơi đó tương đối tươi tốt, hơn nữa, lời lão già mỗi lần nói đều chỉ có bốn chữ liền ngừng một chút!
Hai người làm thế, Lý Thi Kỳ cũng lộ vẻ hứng thú, nhưng nàng không lên tiếng mà nhìn lại chín con đường, lâm vào trầm tư.
Tống Vân Thư bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng thì cũng thở dài, tuy nói y thành công tới hai lần, nhưng cũng có chút quan hệ tới vận khí. Lúc này ngẫm lại, y vẫn có chút nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại thành công.
Lão Tổ Tống gia Tống Thiên cười mà không nói, nhìn đám người đàm luận, lão lắc đầu nhìn xuống đỉnh tán cây, nơi đó Mạnh Hạo đang tiếp cận.
Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, khoảng cách ngàn trượng một chút liền qua, mà lúc này, trên đỉnh tán cây chỉ còn tên mập Kim Hàn Tông, thấy Mạnh Hạo trở lại, tên mập lập tức nhượng bộ tránh ra.
Mạnh Hạo gật đầu, sau khi người trên thất bại, thân hình hắn nhoáng lên, lần thứ hai xuất hiện trên tán cây. Giờ phút này, đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ hơn chín thành, toàn bộ linh khí thiên địa nơi đây cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng theo Mạnh Hạo phán đoán thì cũng đủ để hắn mở ra đạo đài thứ năm.
Lần nữa đứng trên tán cây, Mạnh Hạo hít sâu một cái, nhìn lão già, cẩn thận hồi tưởng lời nói lúc trước của đối phương, lại nhìn lại chín con đường, sau một lúc, hắn mạnh mẽ đạp lên con đường thứ tư bên phải!
Lựa chọn của hắn, giống như Hàn Bối!
Nhưng ngay sau khi bước vào, cảm giác thiên địa nghịch chuyển kia lại xuất hiện, sau khi có thể nhìn rõ lại thì Mạnh Hạo đã rơi gần xuống mặt biển rồi.
- Làm vậy không thích hợp!
Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra quang mang sắc nhọn, đồng thời cũng có chút chấp nhất.
Giờ phút này, đám thiên kiêu các tông thất bại lần đầu tiên, đều lựa chọn tiếp tục thử lần thứ hai, nhưng rất nhanh, tất cả đều thất bại, theo Mạnh Hạo đi đầu mà tiến hành đợt thứ ba.
Lúc này, sự quỷ dị nơi này đã bị mọi người phát hiện, người nào cũng trầm tư, rốt cuộc đã bỏ qua cái gì, cuối cùng là con đường nào mới là chính xác.
- Sự huyền diệu của nơi này, ta thấy đám nhóc này lựa chọn hai lần, nhưng tổng hợp lại thì đã vượt qua, chín con đường đều đã chọn hết rồi!
/1957
|