- Việc này dễ nói, Lý sư huynh mở miệng, chúng ta tự nhiên tương trợ!
- Ha ha, ta còn không ít linh thạch lắm, tích lũy nhiều năm, cuối cùng cũng có mấy ngàn, Lý sư huynh muốn mượn, đương nhiên phải cho rồi!
- Lý sư huynh yên tâm, việc này chúng ta nhất định tương trợ!
Người bốn phía cười nói, tất cả lập tức lấy linh thạch ra, mỗi người xuất ra đều hơn mấy trăm ngàn, rất nhanh đã có mấy chục vạn linh thạch.
- Những linh thạch này không thể sánh với chí bảo của Chu sư đệ, thôi thôi, Lý mỗ cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, trong túi trữ vật của ta còn có hơn mười vạn linh thạch, thêm vào chỗ này nữa đã khoảng năm mươi vạn rồi!
Trung niên họ Lý vung tay, thân hình bỗng bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng mà bay vào trong sân đấu pháp. Trong tiếng hô lớn của người bốn phía, y ngạo nghễ đứng trong sân đấu pháp, nhìn Mạnh Hạo ở phía xa.
Trần Phàm cười gượng nhìn Mạnh Hạo, gã hít sâu một hơi, muốn dặn dò Mạnh Hạo vài câu, nhưng Mạnh Hạo đã đặt Kiếm Hoàn một bên, hắn bay lên, lao thẳng vào trong sân đấu pháp.
Trận chiến này, không còn người nào ngăn cản.
Theo Mạnh Hạo bước vào sân đấu pháp, tu sĩ Nhất Kiếm Tông bốn phía lập tức nhìn lại. Trung niên họ Lý thì ngạo nghễ đứng, tay phải nâng lên, nhấn lên mi tâm mình một cái, tu vi của y liền áp chế từ Trúc Cơ hậu kỳ xuống còn Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.
- Chớ nói Lý mỗ khi dễ ngươi, ta nói lấy thực lực Trúc Cơ trung kỳ đối phó ngươi, vậy thì sẽ không dùng tu vi hậu kỳ tới dọa ngươi!
Trung niên họ Lý hất cằm, lạnh nhạt nói.
- Kỳ thật ngươi không cần làm vậy!
Mạnh Hạo đứng trong sân đấu pháp, thần sắc đã hoàn toàn khác với lúc trước, không còn bộ dáng giả bộ kia nữa, mà lại lộ ra nụ cười vui vẻ, còn có chút ngại ngùng.
Chút ngại ngùng này, người ở đây không rõ ràng lắm, nhưng nếu có người Tử Vận Tông quen biết với Mạnh Hạo thì tất phải run rẩy rồi, như là gặp phải ác mộng, cũng như là sẽ phẫn nộ tới cực điểm.
- Bởi vì một hồi nữa, ngươi sẽ tự mình giải khai…
Mạnh Hạo ngại ngùng nói, bộ dáng như thư sinh từ trên Đại Thanh Sơn, giống như có chút không có ý tứ, hắn vừa nói ra, thân hình cũng tiến về trước một bước.
Lúc này, trung niên họ Lý tự nhiên không có khả năng biết được, ở Triệu quốc, Mạnh Hạo có danh khí to lớn, khiến cho một thanh ngân thương còn bị giấu trong Tử Vận Tông…
Thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên, ngay lập tức liền tới gần trước người trung niên họ Lý. Tay phải vừa nhấc lên, bấm đốt niệm chú, trong khoảnh khắc liền xuất hiện một hỏa long.
Hỏa long không lớn, chỉ dài hơn trượng, nhưng màu sắc lại không phải là lửa bình thường mà có màu tối, còn có hai cánh vũ động, nhìn bộ dáng thì rõ ràng là hình dạng của Ứng Long.
Lực tu vi tụ mà không tán, trừ phi là vượt xa Mạnh Hạo cực nhiều, khoảng một cảnh giới lớn, nếu không, căn bản không thể cảm nhận được dao động tu vi trong hỏa long này.
Thoạt nhìn như là một pháp thuật của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ phát ra, thậm chí còn không bằng.
Một màn này làm cho người Nhất Kiếm Tông bên ngoài đều lộ vẻ cười nhạo, hiển nhiên coi đây chỉ là một trận giết thời gian.
Trần Phàm thầm than một tiếng, gã không nói gì, trong mắt lại lộ ra quang mang sắc bén. Gã lo lắng không phải là kiếm hoàn của mình, mà sợ tên tu sĩ họ Lý ra đòn sát thủ.
Chu Sơn Nhạc đương nhiên cũng nhìn thấy một màn trong sân đấu pháp, khóe miệng lộ ra nụ cười, trong lòng đã tràn ngập vui sướng. Từ năm đó, khi phụ thân y mang Trần Phàm về Nhất Kiếm Tông, y đã không vừa mắt Trần Phàm rồi, lại càng bất mãn hơn vì phụ thân lại đối xử tốt với người ngoài.
Thậm chí phụ thân y còn đưa tặng kiếm hoàn kia, trong suy nghĩ của Chu Sơn Nhạc, đó vốn thuộc về mình mới đúng, dựa vào cái gì mà đưa cho người ngoài, dựa vào cái gì mà Kiếm Thất Tử đời này lại không phải là mình.
Y không hiểu, nhưng lại không dám oán phụ thân, cho nên càng ngày càng oán độc đối với Trần Phàm.
- Rốt cục đã có cơ hội, Trần Phàm a Trần Phàm, lúc này, thanh kiếm hoàn này nhất định thuộc về Chu mỗ, ngươi chỉ là một tên đệ tử, cũng dám tranh giành cùng ta.
Chu Sơn Nhạc nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt càng sáng rỡ, thậm chí còn phát ra tiếng.
Trong sân đấu pháp, trung niên họ Lý còn đang treo nụ cười, gã nhìn hỏa long mà Mạnh Hạo vừa phát ra, dù hỏa long gào thét mà tới, nhưng trong mắt gã lại lộ ra ý cười châm chọc, thần sắc kiêu ngạo.
- Quả nhiên chỉ là một tên dã tu nơi tiểu tông hẻo lánh, không vượt lên mặt bàn, ngay cả pháp thuật đơn giản cũng như thế, chỉ là một cái Hỏa Long thuật lại dám thi triển trước mặt ta!
- Dù Lý mỗ có áp chế tu vi xuống Trúc Cơ trung kỳ vẫn giết ngươi dễ như trở bàn tay!
Trung niên họ Lý ngạo nghễ mở miệng, gã vung tay, tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhất thời ầm ầm bộc phát, khi tay phải nhấc lên thì trong tay y đã xuất hiện một vòng hư ảnh nhật nguyệt.
Hư ảnh nhật nguyệt này giống như hóa thành hai luồng kiếm quang sắc bén, theo cánh tay gã vung lên, mà gào thét kinh thiên, nháy mắt liền lao thẳng về phía hỏa long.
Tất cả người xem bên ngoài đều hò hét trợ uy, thanh âm quanh quẩn.
Nói thì chậm, nhưng trong khoảnh khắc thì kiếm ảnh nhật nguyệt kia đã tới gần hỏa long, mắt thấy sắp va chạm. Nhưng đột nhiên, hư ảnh nguyệt kiếm kia, không biết tại sao lại kịch liệt vặn vẹo.
Tiếng nổ vang chấn động quanh quẩn, nguyệt kiếm đụng vào hỏa long, người ngoài nhìn thấy như là đánh lên môt ngọn núi không thể lay động. Trong tiếng nổ vang, nguyệt kiếm liền vỡ tan, hóa thành kiếm mang mà phân tán bốn phía rồi tiêu tán trong hư vô, như là không chịu nổi nhiệt độ của hỏa long.
Cùng lúc đó, nhật kiếm cũng theo đó mà vỡ tan, còn hỏa long mười trượng kia lại không chút tổn hao, nháy mắt mà qua, tốc độ càng tăng, lao thẳng tới trung niên họ Lý.
Trong quá trình lao đi, thân hình hỏa long đột nhiên bành trướng, mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng… Trong chớp mắt, nó đã hóa thành trăm trượng, hơn nữa còn đang tiếp tục phóng lớn.
Một khí thế khó có thể hình dung từ trên hỏa long bộc phát mà ra, đó là biển lửa ngập trời, đó là hơi thở của Ứng Long, đôi cánh thật lớn như muốn che kín khung trời này, hỏa diễm đủ để đốt cháy tất cả, bao phủ toàn bộ sân đấu pháp.
Một màn này xuất hiện quá đột ngột, chẳng những trung niên họ Lý không đoán được, Chu Cao Sơn cũng thế. Đệ tử Nhất Kiếm Tông bốn phía cũng chấn động tâm thần, bị một màn này dọa sợ.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ sân đấu pháp đều rung chuyển, bốn phía có lượng lớn quầng sáng chói mắt vụt ra, ngăn cản dao động tu vi tràn ra ngoài.
Gần như trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên như tia chớp lao tới, tại trước mặt hắn, trung niên họ Lý với khuôn mặt tái nhợt, thần sắc lộ vẻ khó tin. Quanh thân gã trôi nổi chín miếng ngọc giản, phát tán ra từng đợt lực lượng phòng hộ, chống cự lại biển lửa bốn phía.
Chín miếng ngọc giản này hiển nhiên không phải tầm thường, có thể đủ giúp y chống cự, nhưng theo Mạnh Hạo lao tới, thân ảnh của hắn như một mũi tên nhọn, khoảnh khắc đâm vào màn sáng phòng hộ này.
- Ha ha, ta còn không ít linh thạch lắm, tích lũy nhiều năm, cuối cùng cũng có mấy ngàn, Lý sư huynh muốn mượn, đương nhiên phải cho rồi!
- Lý sư huynh yên tâm, việc này chúng ta nhất định tương trợ!
Người bốn phía cười nói, tất cả lập tức lấy linh thạch ra, mỗi người xuất ra đều hơn mấy trăm ngàn, rất nhanh đã có mấy chục vạn linh thạch.
- Những linh thạch này không thể sánh với chí bảo của Chu sư đệ, thôi thôi, Lý mỗ cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, trong túi trữ vật của ta còn có hơn mười vạn linh thạch, thêm vào chỗ này nữa đã khoảng năm mươi vạn rồi!
Trung niên họ Lý vung tay, thân hình bỗng bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng mà bay vào trong sân đấu pháp. Trong tiếng hô lớn của người bốn phía, y ngạo nghễ đứng trong sân đấu pháp, nhìn Mạnh Hạo ở phía xa.
Trần Phàm cười gượng nhìn Mạnh Hạo, gã hít sâu một hơi, muốn dặn dò Mạnh Hạo vài câu, nhưng Mạnh Hạo đã đặt Kiếm Hoàn một bên, hắn bay lên, lao thẳng vào trong sân đấu pháp.
Trận chiến này, không còn người nào ngăn cản.
Theo Mạnh Hạo bước vào sân đấu pháp, tu sĩ Nhất Kiếm Tông bốn phía lập tức nhìn lại. Trung niên họ Lý thì ngạo nghễ đứng, tay phải nâng lên, nhấn lên mi tâm mình một cái, tu vi của y liền áp chế từ Trúc Cơ hậu kỳ xuống còn Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.
- Chớ nói Lý mỗ khi dễ ngươi, ta nói lấy thực lực Trúc Cơ trung kỳ đối phó ngươi, vậy thì sẽ không dùng tu vi hậu kỳ tới dọa ngươi!
Trung niên họ Lý hất cằm, lạnh nhạt nói.
- Kỳ thật ngươi không cần làm vậy!
Mạnh Hạo đứng trong sân đấu pháp, thần sắc đã hoàn toàn khác với lúc trước, không còn bộ dáng giả bộ kia nữa, mà lại lộ ra nụ cười vui vẻ, còn có chút ngại ngùng.
Chút ngại ngùng này, người ở đây không rõ ràng lắm, nhưng nếu có người Tử Vận Tông quen biết với Mạnh Hạo thì tất phải run rẩy rồi, như là gặp phải ác mộng, cũng như là sẽ phẫn nộ tới cực điểm.
- Bởi vì một hồi nữa, ngươi sẽ tự mình giải khai…
Mạnh Hạo ngại ngùng nói, bộ dáng như thư sinh từ trên Đại Thanh Sơn, giống như có chút không có ý tứ, hắn vừa nói ra, thân hình cũng tiến về trước một bước.
Lúc này, trung niên họ Lý tự nhiên không có khả năng biết được, ở Triệu quốc, Mạnh Hạo có danh khí to lớn, khiến cho một thanh ngân thương còn bị giấu trong Tử Vận Tông…
Thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên, ngay lập tức liền tới gần trước người trung niên họ Lý. Tay phải vừa nhấc lên, bấm đốt niệm chú, trong khoảnh khắc liền xuất hiện một hỏa long.
Hỏa long không lớn, chỉ dài hơn trượng, nhưng màu sắc lại không phải là lửa bình thường mà có màu tối, còn có hai cánh vũ động, nhìn bộ dáng thì rõ ràng là hình dạng của Ứng Long.
Lực tu vi tụ mà không tán, trừ phi là vượt xa Mạnh Hạo cực nhiều, khoảng một cảnh giới lớn, nếu không, căn bản không thể cảm nhận được dao động tu vi trong hỏa long này.
Thoạt nhìn như là một pháp thuật của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ phát ra, thậm chí còn không bằng.
Một màn này làm cho người Nhất Kiếm Tông bên ngoài đều lộ vẻ cười nhạo, hiển nhiên coi đây chỉ là một trận giết thời gian.
Trần Phàm thầm than một tiếng, gã không nói gì, trong mắt lại lộ ra quang mang sắc bén. Gã lo lắng không phải là kiếm hoàn của mình, mà sợ tên tu sĩ họ Lý ra đòn sát thủ.
Chu Sơn Nhạc đương nhiên cũng nhìn thấy một màn trong sân đấu pháp, khóe miệng lộ ra nụ cười, trong lòng đã tràn ngập vui sướng. Từ năm đó, khi phụ thân y mang Trần Phàm về Nhất Kiếm Tông, y đã không vừa mắt Trần Phàm rồi, lại càng bất mãn hơn vì phụ thân lại đối xử tốt với người ngoài.
Thậm chí phụ thân y còn đưa tặng kiếm hoàn kia, trong suy nghĩ của Chu Sơn Nhạc, đó vốn thuộc về mình mới đúng, dựa vào cái gì mà đưa cho người ngoài, dựa vào cái gì mà Kiếm Thất Tử đời này lại không phải là mình.
Y không hiểu, nhưng lại không dám oán phụ thân, cho nên càng ngày càng oán độc đối với Trần Phàm.
- Rốt cục đã có cơ hội, Trần Phàm a Trần Phàm, lúc này, thanh kiếm hoàn này nhất định thuộc về Chu mỗ, ngươi chỉ là một tên đệ tử, cũng dám tranh giành cùng ta.
Chu Sơn Nhạc nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt càng sáng rỡ, thậm chí còn phát ra tiếng.
Trong sân đấu pháp, trung niên họ Lý còn đang treo nụ cười, gã nhìn hỏa long mà Mạnh Hạo vừa phát ra, dù hỏa long gào thét mà tới, nhưng trong mắt gã lại lộ ra ý cười châm chọc, thần sắc kiêu ngạo.
- Quả nhiên chỉ là một tên dã tu nơi tiểu tông hẻo lánh, không vượt lên mặt bàn, ngay cả pháp thuật đơn giản cũng như thế, chỉ là một cái Hỏa Long thuật lại dám thi triển trước mặt ta!
- Dù Lý mỗ có áp chế tu vi xuống Trúc Cơ trung kỳ vẫn giết ngươi dễ như trở bàn tay!
Trung niên họ Lý ngạo nghễ mở miệng, gã vung tay, tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhất thời ầm ầm bộc phát, khi tay phải nhấc lên thì trong tay y đã xuất hiện một vòng hư ảnh nhật nguyệt.
Hư ảnh nhật nguyệt này giống như hóa thành hai luồng kiếm quang sắc bén, theo cánh tay gã vung lên, mà gào thét kinh thiên, nháy mắt liền lao thẳng về phía hỏa long.
Tất cả người xem bên ngoài đều hò hét trợ uy, thanh âm quanh quẩn.
Nói thì chậm, nhưng trong khoảnh khắc thì kiếm ảnh nhật nguyệt kia đã tới gần hỏa long, mắt thấy sắp va chạm. Nhưng đột nhiên, hư ảnh nguyệt kiếm kia, không biết tại sao lại kịch liệt vặn vẹo.
Tiếng nổ vang chấn động quanh quẩn, nguyệt kiếm đụng vào hỏa long, người ngoài nhìn thấy như là đánh lên môt ngọn núi không thể lay động. Trong tiếng nổ vang, nguyệt kiếm liền vỡ tan, hóa thành kiếm mang mà phân tán bốn phía rồi tiêu tán trong hư vô, như là không chịu nổi nhiệt độ của hỏa long.
Cùng lúc đó, nhật kiếm cũng theo đó mà vỡ tan, còn hỏa long mười trượng kia lại không chút tổn hao, nháy mắt mà qua, tốc độ càng tăng, lao thẳng tới trung niên họ Lý.
Trong quá trình lao đi, thân hình hỏa long đột nhiên bành trướng, mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng… Trong chớp mắt, nó đã hóa thành trăm trượng, hơn nữa còn đang tiếp tục phóng lớn.
Một khí thế khó có thể hình dung từ trên hỏa long bộc phát mà ra, đó là biển lửa ngập trời, đó là hơi thở của Ứng Long, đôi cánh thật lớn như muốn che kín khung trời này, hỏa diễm đủ để đốt cháy tất cả, bao phủ toàn bộ sân đấu pháp.
Một màn này xuất hiện quá đột ngột, chẳng những trung niên họ Lý không đoán được, Chu Cao Sơn cũng thế. Đệ tử Nhất Kiếm Tông bốn phía cũng chấn động tâm thần, bị một màn này dọa sợ.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ sân đấu pháp đều rung chuyển, bốn phía có lượng lớn quầng sáng chói mắt vụt ra, ngăn cản dao động tu vi tràn ra ngoài.
Gần như trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên như tia chớp lao tới, tại trước mặt hắn, trung niên họ Lý với khuôn mặt tái nhợt, thần sắc lộ vẻ khó tin. Quanh thân gã trôi nổi chín miếng ngọc giản, phát tán ra từng đợt lực lượng phòng hộ, chống cự lại biển lửa bốn phía.
Chín miếng ngọc giản này hiển nhiên không phải tầm thường, có thể đủ giúp y chống cự, nhưng theo Mạnh Hạo lao tới, thân ảnh của hắn như một mũi tên nhọn, khoảnh khắc đâm vào màn sáng phòng hộ này.
/1957
|