Ngay lập tức lưới đen mở rộng chừng ba trượng chạy thẳng đến Đinh Tín, mắt thấy sắp tới gần, Đinh Tín tay phải vung lên, lập tức một viên ngọc giản màu tím bay ra, sau đó hóa thành nhất luồng gió xoáy màu tím từ trong hư không dựng lên, bay quanh lưới đen kia làm nó không thể hạ xuống, như mất đi liên hệ với Mạnh Hạo, xiêu xiêu vẹo vẹo phi về phía chân trời.
Loại phế bảo này, ngươi cũng dám xuất ra bêu xấu. Đinh Tín cười lạnh, lưới đen kia thoạt nhìn không bình thường cho nên y mới lấy ra ngọc giản, nhưng lại không nghĩ rằng không chịu được một kích như thế.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tự cắn lưỡi, làm miệng phun ra máu tươi, sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt, giống như bị phản phệ sau khi pháp bảo bị hủy. Giờ phút này Mạnh Hạo vừa bước vào vùng trời Bắc Hải, mặt hồ yên tĩnh của Bắc Hải lập tức cuộn lên tầng tầng gợn sóng, phảng phất có cuồng phong gào thét thổi qua, khiến cho sự yên tĩnh bị đánh phá.
Trong nháy mắt đi tới bầu trời trên Bắc Hải, bảo phiến dưới chân chợt mạnh lên một chút, từ lúc hắn bị Đinh Tín đuổi giết đến nay, lần đầu tiên hoàn toàn tạm dừng. Mạnh Hạo xoay người giờ phút này nâng tay phải lên, lập tức một tấm tranh cuốn xuất hiện trong tay hắn, ánh sao trong hai mắt chớp động, sát ý bao phủ.
Hắn đã không có ý định chạy trốn nữa, muốn ở nơi này cùng Ngưng Khí tầng chín, Đinh Tín. đánh một trận!
Cho dù trận chiến này, tình thế của Mạnh Hạo bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng nhất định phải chiến, nhất định phải chiến, nếu không chiến, Mạnh Hạo tự biết lần này không thể kiên trì lâu thêm, nếu không chiến thì hắn phải chết, chỉ có thể... Chiến!
Cư nhiên không trốn. Thân ảnh Đinh Tín nháy mắt đến, nhìn thấy sát ý trong mắt Mạnh Hạo thì khóe miệng lộ ra ý châm chọc, tay phải nâng lên hướng Mạnh Hạo chỉ, lập tức một đạo chỉ phong trong khoảnh khắc bắn ra, trong nháy mắt không trung đã trở thành màu tím, nhưng lại hóa thành một phi điểu màu tím, vỗ cánh lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo tinh mang chớp lền, gần như trong nháy mắt khi phi điểu màu tím kia tiến đến, tranh cuốn trong tay hắn run mạnh lên, yêu thú trong đó lập tức rít gào. Lúc này đây Mạnh Hạo không quan tâm gì vung ra tu vi lực, cũng bởi vì linh lực trong cơ thể hắn pha lẫn không ít yêu lực, khiến cho tranh cuốn này rít gào kinh người, cư nhiên chạy ra đến bốn đám sương mù, ngưng tụ thành bốn con yêu thú, phi thẳng đến con phi điểu màu tím.
Cùng lúc đó Mạnh Hạo bước từng bước mạnh về phía trước, dưới chân trong khoảnh khắc bảo phiến tản ra, hóa thành lông chim vờn quanh bên ngoài thân thể của hắn, như từng đạo phi kiếm bay ra, thẳng về phía Đinh Tín.
Mạnh Hạo càng không lùi về phía sau, dưới chân một thanh phi kiếm nâng lên, đi về phía trước nhằm Đinh Tín chủ động phóng ra.
Không biết tự lượng sức. Đinh Tín cười lạnh, ý châm chọc trong mắt càng đậm, trong nháy mắt Mạnh Hạo tới gần, tay phải y hướng mi tâm niệm thần chú, nhất thời mi tâm của y xuất hiện một đạo theo lốc xoáy, một tiếng gầm nhẹ chấn động bốn phía từ mi tâm y truyền ra.
Tử Vận Thiên.
Tử khí dày đặc trong tiếng gầm từ lốc xoáy mà ra, đảo mắt ở ngay trước mắt Đinh Tín đã trở thành một vòng tròn màu tím, khuếch tán ra phía ngoài, đẩy mạnh về phía Mạnh Hạo.
Ầm ầm nổ vang, lông chim bốn phía Mạnh Hạo trong nháy mắt sụp đổ, tiếng vang thật lớn truyền ra. còn hắn lại là phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng trong mắt Mạnh Hạo vẫn là cố chấp, gần như đồng thời khi máu tươi phun ra, tay phải hắn nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức lại có gần trăm phi kiếm trong phút chốc gào thét mà ra, thẳng đến chỗ Đinh Tín.
Kiếm vũ gào thét, ùn ùn kéo đến, kiếm quang quét ngang, khoảnh khắc tới gần Đinh Tín, hai mắt Đinh Tín chợt lóe, ý trào phúng càng đậm.
Không biết sống chết. Lúc này y vừa nói vừa vỗ túi trữ vật, lập tức có một đạo hồng mang bay ra, được y cầm trong tay, đó là một thanh phất trần đỏ, giờ phút này vung tay về phía trước, lập tức gió gào thét, gần trăm phi kiếm của Mạnh Hạo nhất thời vỡ vụn, cũng có không ít thanh tới gần thì trực tiếp vỡ vụn.
Gió hồng kia lại càng hướng Mạnh Hạo mà đập tới, khiến Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong gần trăm phi kiếm có hai thanh kiếm gỗ, cũng là từ trong mảnh vỡ của những phi kiếm khác bay ra, xuyên thấu gió hồng, lập tức tới gần Đinh Tín.
Hai mắt Đinh Tín co rụt lại, tay phải nâng lên bấm tay niệm thần chú, thân mình muốn lui về phía sau tránh đi.
Đúng lúc này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên chỉ bầu trời, ánh mắt lộ ra một chút sát ý.
Gần như cùng lúc Mạnh Hạo chỉ tay lên bầu trời, lưới đen phía trước bị cuốn bay, nhưng lại hóa thành lớn khoảng mười trượng, lấy tốc độ khó có thể hình dung hạ xuống.
Những chuyện này nói thì chậm, nhưng trên thực tế cũng là khoảnh khắc, trong điện quang hỏa thạch, săc mặt Đinh Tín biến đổi, không đợi y lóe lên, lưới lớn kia liền trực tiếp bao phủ, cùng lúc đó hai thanh kiếm gỗ trực tiếp tiến đến, nháy mắt sẽ đâm vào mi tâm cùng ngực Đinh Tín.
Đây là sách lược đơn giản mà Mạnh Hạo nghĩ đến, mặc dù không hoàn thiện, nhưng cũng có tác dụng nhanh chóng, thậm chí hắn không tiếc lấy lông chim bảo phiến cùng rất nhiều phi kiếm đánh tan cảm giác của đối phương, còn là vì phòng ngừa, mà lấy chính mình để gây chú ý với đối phương, như thế mới thành công.
Tất cả chỉ vì tạo cơ hội cho hai thanh kiếm gỗ này!.
Trong tích tắc, hai mắt của Đinh Tín bỗng nhiên co rút lại, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết đang hiện lên trong đầu y. Đây là lần đầu tiên cái thứ cảm giác này xuất hiện trong y, cong ở trong xứ sở Triệu quốc hẻo lánh này. Trước kia, cho dù là ở Nam Vực, bởi vì y không bao giờ trêu chọc tu sĩ Trúc Cơ, cho nên dù là nguy hiểm, cũng chỉ là người đồng cảnh mà thôi.
Trong giờ phút hoảng sợ này, y không chút do dự mà nâng mạnh tay phải lên, tại lúc nguy cơ trong nháy mắt thì điểm vào mi tâm.
Trong tích tắc tay phải y đặt lên mi tâm, một cỗ lực cuồn cuộn mênh mông ầm ầm từ trên người y khuếch tán ra, cho đến khi linh khí trên cơ thể y xuất hiện một lượng tử khí lớn, lượng tử khí này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thân ảnh.
Đó là bóng lưng của một người đang mặc tử bào, bóng người này không quay đầu lại, nhưng lại có uy áp khó có thể hình dung trong nháy mắt bộc phát ra. Trong chốc lát tử khí lan rộng, vậy mà lại khiến lưới lớn đang bao phủ ngừng lại.
Sắc mặt Đinh Tín tái nhợt, nhân lúc lưới lớn dừng lại một chút, thân mình y lập tức lùi lại, nhưng hai thanh kiếm gỗ kia lại không hề tạm dừng, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào, trong phút chốc xuyên thấu tử vụ, nháy mắt đâm thẳng tới Đinh Tín.
Điều này không có khả năng! Da đầu Đinh Tín bất giác run lên, thần sắc chấn động, y không thể ngờ được hai thanh kiếm gỗ bay ra từ chỗ Mạnh Hạo, lại có thể không bị thần thông bảo mệnh của mình ảnh hưởng một chút nào.
Đây chính là thuật pháp bảo mệnh mà tông môn y đã ban Ngưng Khí tầng chín, đủ để chống đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vả lại mỗi người đệ tử chỉ có một cơ hội thi triển. Bao năm qua y chưa bao giờ dùng đến, hôm nay đến giờ khắc sinh tử thế này y mới triển khai ra một nửa, nhưng lại không có cách nào ngăn cản hai thanh kiếm gỗ kia tiến đến.
Loại phế bảo này, ngươi cũng dám xuất ra bêu xấu. Đinh Tín cười lạnh, lưới đen kia thoạt nhìn không bình thường cho nên y mới lấy ra ngọc giản, nhưng lại không nghĩ rằng không chịu được một kích như thế.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tự cắn lưỡi, làm miệng phun ra máu tươi, sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt, giống như bị phản phệ sau khi pháp bảo bị hủy. Giờ phút này Mạnh Hạo vừa bước vào vùng trời Bắc Hải, mặt hồ yên tĩnh của Bắc Hải lập tức cuộn lên tầng tầng gợn sóng, phảng phất có cuồng phong gào thét thổi qua, khiến cho sự yên tĩnh bị đánh phá.
Trong nháy mắt đi tới bầu trời trên Bắc Hải, bảo phiến dưới chân chợt mạnh lên một chút, từ lúc hắn bị Đinh Tín đuổi giết đến nay, lần đầu tiên hoàn toàn tạm dừng. Mạnh Hạo xoay người giờ phút này nâng tay phải lên, lập tức một tấm tranh cuốn xuất hiện trong tay hắn, ánh sao trong hai mắt chớp động, sát ý bao phủ.
Hắn đã không có ý định chạy trốn nữa, muốn ở nơi này cùng Ngưng Khí tầng chín, Đinh Tín. đánh một trận!
Cho dù trận chiến này, tình thế của Mạnh Hạo bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng nhất định phải chiến, nhất định phải chiến, nếu không chiến, Mạnh Hạo tự biết lần này không thể kiên trì lâu thêm, nếu không chiến thì hắn phải chết, chỉ có thể... Chiến!
Cư nhiên không trốn. Thân ảnh Đinh Tín nháy mắt đến, nhìn thấy sát ý trong mắt Mạnh Hạo thì khóe miệng lộ ra ý châm chọc, tay phải nâng lên hướng Mạnh Hạo chỉ, lập tức một đạo chỉ phong trong khoảnh khắc bắn ra, trong nháy mắt không trung đã trở thành màu tím, nhưng lại hóa thành một phi điểu màu tím, vỗ cánh lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo tinh mang chớp lền, gần như trong nháy mắt khi phi điểu màu tím kia tiến đến, tranh cuốn trong tay hắn run mạnh lên, yêu thú trong đó lập tức rít gào. Lúc này đây Mạnh Hạo không quan tâm gì vung ra tu vi lực, cũng bởi vì linh lực trong cơ thể hắn pha lẫn không ít yêu lực, khiến cho tranh cuốn này rít gào kinh người, cư nhiên chạy ra đến bốn đám sương mù, ngưng tụ thành bốn con yêu thú, phi thẳng đến con phi điểu màu tím.
Cùng lúc đó Mạnh Hạo bước từng bước mạnh về phía trước, dưới chân trong khoảnh khắc bảo phiến tản ra, hóa thành lông chim vờn quanh bên ngoài thân thể của hắn, như từng đạo phi kiếm bay ra, thẳng về phía Đinh Tín.
Mạnh Hạo càng không lùi về phía sau, dưới chân một thanh phi kiếm nâng lên, đi về phía trước nhằm Đinh Tín chủ động phóng ra.
Không biết tự lượng sức. Đinh Tín cười lạnh, ý châm chọc trong mắt càng đậm, trong nháy mắt Mạnh Hạo tới gần, tay phải y hướng mi tâm niệm thần chú, nhất thời mi tâm của y xuất hiện một đạo theo lốc xoáy, một tiếng gầm nhẹ chấn động bốn phía từ mi tâm y truyền ra.
Tử Vận Thiên.
Tử khí dày đặc trong tiếng gầm từ lốc xoáy mà ra, đảo mắt ở ngay trước mắt Đinh Tín đã trở thành một vòng tròn màu tím, khuếch tán ra phía ngoài, đẩy mạnh về phía Mạnh Hạo.
Ầm ầm nổ vang, lông chim bốn phía Mạnh Hạo trong nháy mắt sụp đổ, tiếng vang thật lớn truyền ra. còn hắn lại là phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng trong mắt Mạnh Hạo vẫn là cố chấp, gần như đồng thời khi máu tươi phun ra, tay phải hắn nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức lại có gần trăm phi kiếm trong phút chốc gào thét mà ra, thẳng đến chỗ Đinh Tín.
Kiếm vũ gào thét, ùn ùn kéo đến, kiếm quang quét ngang, khoảnh khắc tới gần Đinh Tín, hai mắt Đinh Tín chợt lóe, ý trào phúng càng đậm.
Không biết sống chết. Lúc này y vừa nói vừa vỗ túi trữ vật, lập tức có một đạo hồng mang bay ra, được y cầm trong tay, đó là một thanh phất trần đỏ, giờ phút này vung tay về phía trước, lập tức gió gào thét, gần trăm phi kiếm của Mạnh Hạo nhất thời vỡ vụn, cũng có không ít thanh tới gần thì trực tiếp vỡ vụn.
Gió hồng kia lại càng hướng Mạnh Hạo mà đập tới, khiến Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong gần trăm phi kiếm có hai thanh kiếm gỗ, cũng là từ trong mảnh vỡ của những phi kiếm khác bay ra, xuyên thấu gió hồng, lập tức tới gần Đinh Tín.
Hai mắt Đinh Tín co rụt lại, tay phải nâng lên bấm tay niệm thần chú, thân mình muốn lui về phía sau tránh đi.
Đúng lúc này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên chỉ bầu trời, ánh mắt lộ ra một chút sát ý.
Gần như cùng lúc Mạnh Hạo chỉ tay lên bầu trời, lưới đen phía trước bị cuốn bay, nhưng lại hóa thành lớn khoảng mười trượng, lấy tốc độ khó có thể hình dung hạ xuống.
Những chuyện này nói thì chậm, nhưng trên thực tế cũng là khoảnh khắc, trong điện quang hỏa thạch, săc mặt Đinh Tín biến đổi, không đợi y lóe lên, lưới lớn kia liền trực tiếp bao phủ, cùng lúc đó hai thanh kiếm gỗ trực tiếp tiến đến, nháy mắt sẽ đâm vào mi tâm cùng ngực Đinh Tín.
Đây là sách lược đơn giản mà Mạnh Hạo nghĩ đến, mặc dù không hoàn thiện, nhưng cũng có tác dụng nhanh chóng, thậm chí hắn không tiếc lấy lông chim bảo phiến cùng rất nhiều phi kiếm đánh tan cảm giác của đối phương, còn là vì phòng ngừa, mà lấy chính mình để gây chú ý với đối phương, như thế mới thành công.
Tất cả chỉ vì tạo cơ hội cho hai thanh kiếm gỗ này!.
Trong tích tắc, hai mắt của Đinh Tín bỗng nhiên co rút lại, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết đang hiện lên trong đầu y. Đây là lần đầu tiên cái thứ cảm giác này xuất hiện trong y, cong ở trong xứ sở Triệu quốc hẻo lánh này. Trước kia, cho dù là ở Nam Vực, bởi vì y không bao giờ trêu chọc tu sĩ Trúc Cơ, cho nên dù là nguy hiểm, cũng chỉ là người đồng cảnh mà thôi.
Trong giờ phút hoảng sợ này, y không chút do dự mà nâng mạnh tay phải lên, tại lúc nguy cơ trong nháy mắt thì điểm vào mi tâm.
Trong tích tắc tay phải y đặt lên mi tâm, một cỗ lực cuồn cuộn mênh mông ầm ầm từ trên người y khuếch tán ra, cho đến khi linh khí trên cơ thể y xuất hiện một lượng tử khí lớn, lượng tử khí này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thân ảnh.
Đó là bóng lưng của một người đang mặc tử bào, bóng người này không quay đầu lại, nhưng lại có uy áp khó có thể hình dung trong nháy mắt bộc phát ra. Trong chốc lát tử khí lan rộng, vậy mà lại khiến lưới lớn đang bao phủ ngừng lại.
Sắc mặt Đinh Tín tái nhợt, nhân lúc lưới lớn dừng lại một chút, thân mình y lập tức lùi lại, nhưng hai thanh kiếm gỗ kia lại không hề tạm dừng, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào, trong phút chốc xuyên thấu tử vụ, nháy mắt đâm thẳng tới Đinh Tín.
Điều này không có khả năng! Da đầu Đinh Tín bất giác run lên, thần sắc chấn động, y không thể ngờ được hai thanh kiếm gỗ bay ra từ chỗ Mạnh Hạo, lại có thể không bị thần thông bảo mệnh của mình ảnh hưởng một chút nào.
Đây chính là thuật pháp bảo mệnh mà tông môn y đã ban Ngưng Khí tầng chín, đủ để chống đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vả lại mỗi người đệ tử chỉ có một cơ hội thi triển. Bao năm qua y chưa bao giờ dùng đến, hôm nay đến giờ khắc sinh tử thế này y mới triển khai ra một nửa, nhưng lại không có cách nào ngăn cản hai thanh kiếm gỗ kia tiến đến.
/1957
|