Trải qua trận chiến ở Bắc Hải, nhất là lần trọng sinh ở trong hồ, tử khí trên người Mạnh Hạo đã hoàn toàn biến mất. Tử khí này đã đeo bám Mạnh Hạo gần một tháng, cuối cùng cũng tiêu tan. Hắn chậm rãi, thong dong bước đi trong gió tuyết.
Tuyết ngày càng nhiều, tựa như đây là trận tuyết cuối cùng trong năm. Dường như những bông tuyết kia có thể cảm nhận được mùa đông sắp hết nên muốn thỏa sức buông xuống trong ngày hôm nay.
Tuyết rơi khắp người Mạnh Hạo. Hắn đi lên Đại Thanh Sơn, đến cái hang năm đó hắn bị mang đi khoanh chân ngồi xuống, ngồi lặng im ngắm nhìn gió tuyết bên ngoài, lặng nghe tiếng gió nghẹn ngào nức nở.
Trời đêm!
Bầu trời bị tuyết phân cách, không thấy trăng, không thấy sao, chỉ có thể nhìn thấy vô tận tuyết bay như muốn che kín cả thiên địa.
Trước mặt Mạnh Hạo, ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối khiến gương mặt của Mạnh Hạo cũng bị chiếu rọi chớp động. Hắn yên lặng khoanh chân, trầm mặc không nói.
Sắp bốn năm rồi.
Từ lúc bắt đầu tiến vào Kháo Sơn Tông cho đến nay đã bốn năm, Mạnh Hạo từ một thiếu niên cũng đã trở thành thanh niên, đã hai mươi tuổi rồi.
Hồi lâu, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rất sạch sẽ, không chút dơ bẩn nhưng hắn lại thấy rõ ràng là máu tanh.
Trong bốn năm, hắn đã giết không chỉ một người. Lúc đầu tâm trạng còn có chút hoảng hốt, nhưng bây giờ, tuy không thể nói là hoàn toàn không có cảm giác, nhưng hắn đã có thể tiếp nhận, thích ứng. Dường như có một lực lượng thiên địa vô hình nào đó, ở một nơi yên lặng phát ra làm hắn thay đổi, thay đổi tâm hồn hắn, thay đổi sinh mạng hắn, và thay đổi cả tương lai của hắn.
“Cuối cùng, ta sẽ biến thành bộ dạng gì...” Mạnh Hạo mờ mịt ngẩng đầu nhìn gió tuyết bên ngoài.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bình minh đã sắp đến. Bốn phía vẫn chỉ một màu đen kịt, chỉ có tiếng gió nức nở vờn quanh, chỉ có tuyết lạnh. Đống lửa trước mặt Mạnh Hạo đã dần tắt ngấm khiến cho hang động cũng đã hoàn toàn trở thành tối đen.
Trong bóng tối, đáy lòng Mạnh Hạo dần dần dâng lên cảm giác cô độc, càng lúc càng lớn dần cho đến khi bao phủ toàn thân hắn.
“Cha, mẹ, các ngươi ở đâu...” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, hắn nhớ cha mẹ của mình, rất nhớ.
“Tiểu Bàn Tử, ngươi đang làm gì?” Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tiểu Bàn Tử đang mài răng ken két.
“Hứa sư tỷ, Trần sư huynh, các ngươi ở Nam Vực... Có tốt không...” Mạnh Hạo nhìn vào màn đêm bên ngoài, dường như nhìn thấy Nam Vực, trong mắt lộ ra khao khát.
“Đọc trăm quyển sách, đi vạn dặm đường... Rồi sẽ có một ngày ta rời khỏi Triệu quốc để đi đến Nam Vực.” Trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định. Nhưng nước Triệu nằm ở ngoài cùng Nam Vực, cách khu vực trung tâm quá xa.
Hắn vẫn còn nhớ đã thấy toàn bộ Nam Thiệm đại địa trên bản đồ. Ở giữa Triệu quốc và trung tâm Nam Vực là một vùng hoang vu vô tận, ngoài ra ở chính giữa cũng có thêm mấy quốc gia nữa.
Với tu vi của hắn, chỉ có thể mượn nhờ địa hình mà trượt đi, thì có lẽ sẽ phải đi thật lâu mới tới.
“Trừ phi trở thành Trúc Cơ!” Ánh mắt của Mạnh Hạo nhen nhóm lên hi vọng, ẩn chứa khát vọng cường đại, khát vọng bay lượn trên bầu trời của Mạnh Hạo. Đối với Trúc Cơ càng thêm mơ ước.
“Chỉ khi bước vào cảnh giới Trúc Cơ mới có thể được xem là tu sĩ chân chính, tuổi thọ cũng có thể tới một trăm năm mươi tuổi.” Đối với Mạnh Hạo, trường sinh là việc quá viển vông. Chỉ có những người đã nhiều tuổi mới có khát vọng, còn hắn bây giờ chỉ quan tâm làm thế nào có thể sống sót mà thôi.
“Trừ phi bằng lòng làm một người bình thường, còn nếu muốn có một cuộc sống thoải mái, thì phải có được tu vi và tư cách được người khác nể trọng.” Mạnh Hạo thở dài.
Lúc sáng sớm, hắn lấy túi trữ vật của Đinh Tín ra bắt đầu xem xét, hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Không hổ là đệ tử đại tông môn, chưa tới Trúc Cơ mà cũng giàu như thế.”
Mạnh Hạo thấy bên trong túi trữ vật có khoảng 7000-8000 linh thạch, ngoài ra còn có một cái cung lớn màu đen.
Khi hắn kéo dây cung, liền cảm nhận được linh khí bốn phía xung quanh dường như đang kéo tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo còn thấy trong túi trữ vật có gần một trăm mũi tên, trên mỗi mũi tên đều có khắc ấn ký. Mạnh Hạo thu lại cây cung cùng các mũi tên, lại tiếp tục xem xét túi trữ vật, bên trong còn có mấy lọ đan dược và một ít lệnh bài.
Phần lớn chai lọ rỗng không, chỉ có một cái bình nhỏ là vẫn còn bị dán kín. Mạnh Hạo nghe thấy tiếng động của đan dược ở trong bình. Sau chốc lát, hắn mở nắp bình ra, mùi thuốc nồng đậm đập ngay vào mũi, giờ đây cả hang động cũng đã ngập tràn mùi thuốc.
Đan dược này đã vượt qua Thiên Linh Đan, thậm chí còn vượt qua loại thuốc tốt nhất mà Mạnh Hạo đang có là Trùng Thai Đan. Thậm chí khó có thể so sánh, dùng sự đối lập giữa đom đóm và ánh trăng thì có lẽ hơi khoa trương, nhưng Mạnh Hạo có cảm giác, một cái giống như cây non còn cái kia là đại thụ.
“Đây là…” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hắn đem đan dược đổ ra lòng bàn tay. Đó là một viên đan dược nhỏ bằng ngón tay cái màu hổ phách, dược hương tràn ra còn ẩn chứa linh lực mênh mông khiến người ta dễ dàng nhận ra sự bất phàm.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào viên thuốc này, lập tức đem Cổ Ngọc lấy ra. Vết rách trên Cổ Ngọc lại nhiều thêm, nhưng Mạnh Hạo cũng không quan tâm, hắn đặt Cổ Ngọc lên mi tâm bắt đầu truyền linh khí vào.
Một lúc sau, khi Cổ Ngọc phát ra một âm thanh vỡ vụn rồi tan biến thành tro bụi thì Mạnh Hạo cũng mở mắt ra, vẻ mặt hoàn toàn kích động.
“Trúc Cơ Đan! Đây là Trúc Cơ Đan!” Mạnh Hạo tim đập thình thịch, nắm chặt Trúc Cơ Đan trong tay, thật lâu sau mới bình thường trở lại.
Đinh Tín trước khi chết không cam lòng có nguyên do vì viên Trúc Cơ Đan này. Đây là đan dược sư phụ hắn tự tay luyện chế ban cho. Gã thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, tu vi cũng đã là ngưng khí tầng chín, chỉ cần có một chút cơ duyên liền có thể trùng kích Trúc Cơ nên sư phụ gã mới đưa cho gã mang theo để đến thời điểm quan trong thì phục dụng.
Dù các đại tông môn ở Nam Vực cũng không có nhiều Trúc Cơ Đan, số lượng phân phát cho các đệ tử lại càng ít. Nhu cầu đối với loại đan dược này rất lớn, cho dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ. Dù sao để Trúc Cơ thì một hạt đan dược là không đủ, người có tư chất cũng phải cần ba viên, còn nhưng kẻ tư chất tầm thường thì phải cần những năm, sáu hạt.
Trúc Cơ Đan quý giá cũng có một phần quan hệ với tam đại hiểm địa. Hai loại dược thảo dùng để luyện chế loại đan dược này chỉ tam đại hiểm địa mới có.
Đinh Tín có một sư phụ tốt, cũng có thể là gã ở trong Tử Vận Tông có địa vị đặc thù. Tu vi của gã mới là ngưng khí tầng chín đã được ban cho Trúc Cơ Đan. Cho dù gã không thành công Trúc Cơ thì khi trở lại tông môn, sư phụ gã cũng không tiếc đại giới mà giúp gã thành công.
Mạnh Hạo buông nắm tay, cẩn thận cầm Trúc Cơ Đan quan sát. Hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào một cái ấn ký cổ quái trên Trúc Cơ Đan.
Ấn ký này giống như một mặt quỷ thu nhỏ, vẻ mặt không biểu tình nhưng lại tràn đầy nghiêm nghị khiến người ta có cảm giác như đang bị mặt quỷ kia nhìn lại. Trong lòng Mạnh Hạo có chút động, sau khi quan sát cẩn thận mới xác định đây cũng không phải lạc ấn thần kỳ gì, mà đơn giản chỉ là tiêu chí khắc lên đan dược.
Mạnh Hạo cầm đan dược trên tay, có chút chần chừ. Một lúc sau hắn cắn răng một cái, đem viên đan dược kia thu lại.
Ngoài trời, gió tuyết đã yếu dần, mặt trời cũng đã lên cao. Mạnh Hạo ngẩng đầu, bước đi trong gió lạnh.
“Muốn đột phá từ ngưng khí tầng tám lên tầng chín cần quá nhiều linh thạch. Nếu ta tự mình đi kiếm thì không biết đến khi nào mới đủ. Chỉ đành phải mang bán đi một ít đồ vật mới có thể nhanh chóng đạt được.” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản đặt lên mi tâm bắt đầu xem xét.
Ngọc giản này là vật của đệ tử Phong Hàn Tông, bên trong giới thiệu về mấy thành trì trong giới tu chân Triệu quốc. Mạnh Hạo nhìn thấy Đông Tú Thành, nhưng hắn lại không muốn tới thành này, một lúc sau đành lựa chọn một thành trì khác, tuy hơi xa nhưng không nằm trong quyền khống chế của ba đại tông phái, là một nơi có tương đối nhiều tu sĩ tạp nham tụ tập.
“Thiên Hà Phường.” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, đã có chủ ý nên tốc độ của hắn càng nhanh hơn.
Thiên Hà Phường nằm tương đối xa so Triệu quốc, ở đó có cấm chế trận pháp khiến cho phàm nhân không biết được có một thành trì ở khu vực đó.
Trên tường thành màu đen có một ít tu sĩ mặc hắc y, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn xuống mặt đất.
Ba trăm năm về trước vốn chưa có Thiên Hà Phường, nhưng cách đây gần ba trăm năm, có một lão quái tu vi kết đan, có thần thông và pháp bảo kinh người đã sáng lập nên thành này sau đó bế quan luôn tại nơi đây. Ba trăm năm đi qua, không ai biết lão còn sống hay là đã chết. Nếu lão còn sống, thì trừ phi là dùng đan dược gia tăng thọ nguyên hoặc nhất định là đã Kết Anh.
Chủ nhân hiện giờ của tòa thành này là tử tôn của lão, Thiên Hà lão tổ. Thành này độc lập với tam đại tông môn của Triệu quốc, nên cũng không có quá nhiều quy củ, vì thế nơi đây trở thành nơi tụ tập của đa số tán tu.
Vài ngày sau, trước cửa thành có một người mặc áo đen, đầu đội mũ rộng vành, gương mặt cũng bị che dấu khiến người khác không nhìn rõ hình dáng, thân hình có chút mập mạp.
Ăn mặc như thế trông có chút kỳ quặc, nhưng ở trong Thiên Hà Phường thì cũng không có gì lạ. Nơi đây có đủ loại người với đủ loại thân phận, cũng có người không muốn người khác nhận ra, do đó cách ăn mặc như vậy cũng không quá đặc biệt.
Hắn, chính là Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đã quyết định đi bán pháp bảo và đan dược. Vì việc này hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, sau khi thay đổi diện mạo mới đi vào trong thành. Hắn vừa đi vừa quan sát mọi nơi. Bỗng nhiên, hai mắt của hắn nheo lại, lập tức cúi thấp đầu, đi vào trong một cửa hàng.
Tuyết ngày càng nhiều, tựa như đây là trận tuyết cuối cùng trong năm. Dường như những bông tuyết kia có thể cảm nhận được mùa đông sắp hết nên muốn thỏa sức buông xuống trong ngày hôm nay.
Tuyết rơi khắp người Mạnh Hạo. Hắn đi lên Đại Thanh Sơn, đến cái hang năm đó hắn bị mang đi khoanh chân ngồi xuống, ngồi lặng im ngắm nhìn gió tuyết bên ngoài, lặng nghe tiếng gió nghẹn ngào nức nở.
Trời đêm!
Bầu trời bị tuyết phân cách, không thấy trăng, không thấy sao, chỉ có thể nhìn thấy vô tận tuyết bay như muốn che kín cả thiên địa.
Trước mặt Mạnh Hạo, ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối khiến gương mặt của Mạnh Hạo cũng bị chiếu rọi chớp động. Hắn yên lặng khoanh chân, trầm mặc không nói.
Sắp bốn năm rồi.
Từ lúc bắt đầu tiến vào Kháo Sơn Tông cho đến nay đã bốn năm, Mạnh Hạo từ một thiếu niên cũng đã trở thành thanh niên, đã hai mươi tuổi rồi.
Hồi lâu, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rất sạch sẽ, không chút dơ bẩn nhưng hắn lại thấy rõ ràng là máu tanh.
Trong bốn năm, hắn đã giết không chỉ một người. Lúc đầu tâm trạng còn có chút hoảng hốt, nhưng bây giờ, tuy không thể nói là hoàn toàn không có cảm giác, nhưng hắn đã có thể tiếp nhận, thích ứng. Dường như có một lực lượng thiên địa vô hình nào đó, ở một nơi yên lặng phát ra làm hắn thay đổi, thay đổi tâm hồn hắn, thay đổi sinh mạng hắn, và thay đổi cả tương lai của hắn.
“Cuối cùng, ta sẽ biến thành bộ dạng gì...” Mạnh Hạo mờ mịt ngẩng đầu nhìn gió tuyết bên ngoài.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bình minh đã sắp đến. Bốn phía vẫn chỉ một màu đen kịt, chỉ có tiếng gió nức nở vờn quanh, chỉ có tuyết lạnh. Đống lửa trước mặt Mạnh Hạo đã dần tắt ngấm khiến cho hang động cũng đã hoàn toàn trở thành tối đen.
Trong bóng tối, đáy lòng Mạnh Hạo dần dần dâng lên cảm giác cô độc, càng lúc càng lớn dần cho đến khi bao phủ toàn thân hắn.
“Cha, mẹ, các ngươi ở đâu...” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, hắn nhớ cha mẹ của mình, rất nhớ.
“Tiểu Bàn Tử, ngươi đang làm gì?” Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tiểu Bàn Tử đang mài răng ken két.
“Hứa sư tỷ, Trần sư huynh, các ngươi ở Nam Vực... Có tốt không...” Mạnh Hạo nhìn vào màn đêm bên ngoài, dường như nhìn thấy Nam Vực, trong mắt lộ ra khao khát.
“Đọc trăm quyển sách, đi vạn dặm đường... Rồi sẽ có một ngày ta rời khỏi Triệu quốc để đi đến Nam Vực.” Trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định. Nhưng nước Triệu nằm ở ngoài cùng Nam Vực, cách khu vực trung tâm quá xa.
Hắn vẫn còn nhớ đã thấy toàn bộ Nam Thiệm đại địa trên bản đồ. Ở giữa Triệu quốc và trung tâm Nam Vực là một vùng hoang vu vô tận, ngoài ra ở chính giữa cũng có thêm mấy quốc gia nữa.
Với tu vi của hắn, chỉ có thể mượn nhờ địa hình mà trượt đi, thì có lẽ sẽ phải đi thật lâu mới tới.
“Trừ phi trở thành Trúc Cơ!” Ánh mắt của Mạnh Hạo nhen nhóm lên hi vọng, ẩn chứa khát vọng cường đại, khát vọng bay lượn trên bầu trời của Mạnh Hạo. Đối với Trúc Cơ càng thêm mơ ước.
“Chỉ khi bước vào cảnh giới Trúc Cơ mới có thể được xem là tu sĩ chân chính, tuổi thọ cũng có thể tới một trăm năm mươi tuổi.” Đối với Mạnh Hạo, trường sinh là việc quá viển vông. Chỉ có những người đã nhiều tuổi mới có khát vọng, còn hắn bây giờ chỉ quan tâm làm thế nào có thể sống sót mà thôi.
“Trừ phi bằng lòng làm một người bình thường, còn nếu muốn có một cuộc sống thoải mái, thì phải có được tu vi và tư cách được người khác nể trọng.” Mạnh Hạo thở dài.
Lúc sáng sớm, hắn lấy túi trữ vật của Đinh Tín ra bắt đầu xem xét, hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Không hổ là đệ tử đại tông môn, chưa tới Trúc Cơ mà cũng giàu như thế.”
Mạnh Hạo thấy bên trong túi trữ vật có khoảng 7000-8000 linh thạch, ngoài ra còn có một cái cung lớn màu đen.
Khi hắn kéo dây cung, liền cảm nhận được linh khí bốn phía xung quanh dường như đang kéo tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo còn thấy trong túi trữ vật có gần một trăm mũi tên, trên mỗi mũi tên đều có khắc ấn ký. Mạnh Hạo thu lại cây cung cùng các mũi tên, lại tiếp tục xem xét túi trữ vật, bên trong còn có mấy lọ đan dược và một ít lệnh bài.
Phần lớn chai lọ rỗng không, chỉ có một cái bình nhỏ là vẫn còn bị dán kín. Mạnh Hạo nghe thấy tiếng động của đan dược ở trong bình. Sau chốc lát, hắn mở nắp bình ra, mùi thuốc nồng đậm đập ngay vào mũi, giờ đây cả hang động cũng đã ngập tràn mùi thuốc.
Đan dược này đã vượt qua Thiên Linh Đan, thậm chí còn vượt qua loại thuốc tốt nhất mà Mạnh Hạo đang có là Trùng Thai Đan. Thậm chí khó có thể so sánh, dùng sự đối lập giữa đom đóm và ánh trăng thì có lẽ hơi khoa trương, nhưng Mạnh Hạo có cảm giác, một cái giống như cây non còn cái kia là đại thụ.
“Đây là…” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hắn đem đan dược đổ ra lòng bàn tay. Đó là một viên đan dược nhỏ bằng ngón tay cái màu hổ phách, dược hương tràn ra còn ẩn chứa linh lực mênh mông khiến người ta dễ dàng nhận ra sự bất phàm.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào viên thuốc này, lập tức đem Cổ Ngọc lấy ra. Vết rách trên Cổ Ngọc lại nhiều thêm, nhưng Mạnh Hạo cũng không quan tâm, hắn đặt Cổ Ngọc lên mi tâm bắt đầu truyền linh khí vào.
Một lúc sau, khi Cổ Ngọc phát ra một âm thanh vỡ vụn rồi tan biến thành tro bụi thì Mạnh Hạo cũng mở mắt ra, vẻ mặt hoàn toàn kích động.
“Trúc Cơ Đan! Đây là Trúc Cơ Đan!” Mạnh Hạo tim đập thình thịch, nắm chặt Trúc Cơ Đan trong tay, thật lâu sau mới bình thường trở lại.
Đinh Tín trước khi chết không cam lòng có nguyên do vì viên Trúc Cơ Đan này. Đây là đan dược sư phụ hắn tự tay luyện chế ban cho. Gã thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, tu vi cũng đã là ngưng khí tầng chín, chỉ cần có một chút cơ duyên liền có thể trùng kích Trúc Cơ nên sư phụ gã mới đưa cho gã mang theo để đến thời điểm quan trong thì phục dụng.
Dù các đại tông môn ở Nam Vực cũng không có nhiều Trúc Cơ Đan, số lượng phân phát cho các đệ tử lại càng ít. Nhu cầu đối với loại đan dược này rất lớn, cho dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ. Dù sao để Trúc Cơ thì một hạt đan dược là không đủ, người có tư chất cũng phải cần ba viên, còn nhưng kẻ tư chất tầm thường thì phải cần những năm, sáu hạt.
Trúc Cơ Đan quý giá cũng có một phần quan hệ với tam đại hiểm địa. Hai loại dược thảo dùng để luyện chế loại đan dược này chỉ tam đại hiểm địa mới có.
Đinh Tín có một sư phụ tốt, cũng có thể là gã ở trong Tử Vận Tông có địa vị đặc thù. Tu vi của gã mới là ngưng khí tầng chín đã được ban cho Trúc Cơ Đan. Cho dù gã không thành công Trúc Cơ thì khi trở lại tông môn, sư phụ gã cũng không tiếc đại giới mà giúp gã thành công.
Mạnh Hạo buông nắm tay, cẩn thận cầm Trúc Cơ Đan quan sát. Hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào một cái ấn ký cổ quái trên Trúc Cơ Đan.
Ấn ký này giống như một mặt quỷ thu nhỏ, vẻ mặt không biểu tình nhưng lại tràn đầy nghiêm nghị khiến người ta có cảm giác như đang bị mặt quỷ kia nhìn lại. Trong lòng Mạnh Hạo có chút động, sau khi quan sát cẩn thận mới xác định đây cũng không phải lạc ấn thần kỳ gì, mà đơn giản chỉ là tiêu chí khắc lên đan dược.
Mạnh Hạo cầm đan dược trên tay, có chút chần chừ. Một lúc sau hắn cắn răng một cái, đem viên đan dược kia thu lại.
Ngoài trời, gió tuyết đã yếu dần, mặt trời cũng đã lên cao. Mạnh Hạo ngẩng đầu, bước đi trong gió lạnh.
“Muốn đột phá từ ngưng khí tầng tám lên tầng chín cần quá nhiều linh thạch. Nếu ta tự mình đi kiếm thì không biết đến khi nào mới đủ. Chỉ đành phải mang bán đi một ít đồ vật mới có thể nhanh chóng đạt được.” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản đặt lên mi tâm bắt đầu xem xét.
Ngọc giản này là vật của đệ tử Phong Hàn Tông, bên trong giới thiệu về mấy thành trì trong giới tu chân Triệu quốc. Mạnh Hạo nhìn thấy Đông Tú Thành, nhưng hắn lại không muốn tới thành này, một lúc sau đành lựa chọn một thành trì khác, tuy hơi xa nhưng không nằm trong quyền khống chế của ba đại tông phái, là một nơi có tương đối nhiều tu sĩ tạp nham tụ tập.
“Thiên Hà Phường.” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, đã có chủ ý nên tốc độ của hắn càng nhanh hơn.
Thiên Hà Phường nằm tương đối xa so Triệu quốc, ở đó có cấm chế trận pháp khiến cho phàm nhân không biết được có một thành trì ở khu vực đó.
Trên tường thành màu đen có một ít tu sĩ mặc hắc y, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn xuống mặt đất.
Ba trăm năm về trước vốn chưa có Thiên Hà Phường, nhưng cách đây gần ba trăm năm, có một lão quái tu vi kết đan, có thần thông và pháp bảo kinh người đã sáng lập nên thành này sau đó bế quan luôn tại nơi đây. Ba trăm năm đi qua, không ai biết lão còn sống hay là đã chết. Nếu lão còn sống, thì trừ phi là dùng đan dược gia tăng thọ nguyên hoặc nhất định là đã Kết Anh.
Chủ nhân hiện giờ của tòa thành này là tử tôn của lão, Thiên Hà lão tổ. Thành này độc lập với tam đại tông môn của Triệu quốc, nên cũng không có quá nhiều quy củ, vì thế nơi đây trở thành nơi tụ tập của đa số tán tu.
Vài ngày sau, trước cửa thành có một người mặc áo đen, đầu đội mũ rộng vành, gương mặt cũng bị che dấu khiến người khác không nhìn rõ hình dáng, thân hình có chút mập mạp.
Ăn mặc như thế trông có chút kỳ quặc, nhưng ở trong Thiên Hà Phường thì cũng không có gì lạ. Nơi đây có đủ loại người với đủ loại thân phận, cũng có người không muốn người khác nhận ra, do đó cách ăn mặc như vậy cũng không quá đặc biệt.
Hắn, chính là Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đã quyết định đi bán pháp bảo và đan dược. Vì việc này hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, sau khi thay đổi diện mạo mới đi vào trong thành. Hắn vừa đi vừa quan sát mọi nơi. Bỗng nhiên, hai mắt của hắn nheo lại, lập tức cúi thấp đầu, đi vào trong một cửa hàng.
/391
|