Ngã Ba Tình Yêu

Chương 8 - Chương 4

/18


Dư Quán Chỉ cũng không biết, tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới những chuyện cũ trước đây, sau khi chia tay được một tháng, cô tiếp nhận lời theo đuổi của một người bạn học nam khác, bắt đầu một đoạn tình mới, lúc nào dáng vẻ của cô và tên kia cũng là ra vào một đôi, chưa từng né tránh ở trước mặt anh.

Anh không có tự luyến đến mức cho là cô nhất định sẽ ngã lòng vì bọn đã chia tay, như cô nói, cô cũng không phải không thể không có anh, anh chỉ có thể lựa chọn không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, dù sao đó đã là chuyện anh không thể can thiệp vào rồi.

Bắt đầu một đoạn tình khác một lần nữa, đối với cô mà nói chỉ cần một tháng, nhưng mà đối với anh mà nói, rất khó. Sau khi tốt nghiệp, về sau không còn nghe bất cứ tin tức gì về cô nữa, có thể cô đã học chung trường với vị học trưởng kia, hoặc là có phát triển mới gì, anh cũng không biết.

Rời đi sân trường và hoàn cảnh quen thuộc, thích ứng với một cuộc sống mới một lần nữa, toàn tâm tập trung công việc, mãi cho đến một năm trước, mới điều phối cảm giác của mình lại thật tốt, để chuẩn bị bắt đầu một đoạn tình cảm mới,

Đoạn tình cảm với Nghi Hằng, có cảm giác rất khác biệt, không có loại cảm giác áy náy mà Ấu Tần mang đến cho anh, cũng không có sự rung động đến không thể nào không chế được, cô giống như là xuân tuyền, ấm áp, ở cùng cô, rất thoải mái.

Thích khác với yêu, anh vẫn luôn rất rõ ràng, cũng vì đã trải qua một lần, nên trong lòng rất rõ ràng mình muốn cái gì, chưa từng dao động, bối rối qua..

Đứng ở bên cạnh cái hồ ngoài bệnh viện, hút xong một điếu thuốc, điều chỉnh tâm trạng của mình lại thật tốt, lúc này mới cất bước vào bên trong.

Bên trong phòng bệnh, Chương Nghi Hằng đang chuẩn bị ăn bữa ăn tối, anh đi lên phía trước thu xếp, gấp đồ ăn vào chén giúp cô, đang chuẩn bị xoay người cầm đũa, cô đột nhiên mặt nhăn mũi nhíu, ngoài ý muốn đưa tay kéo anh xuống, kéo lại gần ngửi ngửi.

Anh hút thuốc lá sao?!

Chỉ có một điếu mà thôi. Anh nhất định sẽ hạn chế.

Hôm nay đi kiểm tra đề án, gặp phải vấn đề phiền toái gì à?

Không có. Sao lại hỏi như thế?

Chỉ có những lúc tâm trạng của anh không được vui anh mới hút thuốc lá thôi.

Anh đang suy tư phải trả lời thế nào, nghiêng đầu lơ đãng trông thấy Dương Ấu Tần cũng đang nhìn chằm chằm vào mình ở cách giường, anh hơi mất tự nhiên ngồi dậy.

Thân mặt với vị hôn thê ở trước mặt bạn gái cũ, trường hợp này làm anh cực kỳ khó chịu.

Em có thể tịch thu. Mượn hành động nộp quốc khố lên trên, thoáng kéo khoảng cách ra.

È hèm. Chương Nghi Hằng cũng đàng hoàng không khách khí tịch thu toàn bộ bao thuốc.

Sao đột nhiên lại muốn ăn mì thịt bò? Lưỡi vị hôn thê này của anh là lưỡi mèo, nên cực kỳ sợ nóng, thường ngày rất ít khi ăn canh nóng, 89% tự hâm nóng, sau đó mới tự thấy khó chịu với mình, thường khiến anh dở khóc dở cười.

Ấu Tần nói mì thịt bò ở chỗ này rất ngon, em nghĩ tới hình như anh cũng thích, nên thuận tiện mua luôn.

Thu xếp tốt bát đũa, đang chuẩn bị bưng phần còn lại đến bên kia, nghe vậy động tác lập tức liền dừng lại, liếc nhìn Dương Ấu Tần một cái.

Cô không có nhìn anh, cúi mí mắt xuống, một tay gấp sợi mì, yên lặng ăn, thản nhiên đến mức không thể nhìn ra cảm xúc bên trong.

Lúc mới vừa tới, đã cảm thấy mùi thơm này rất quen thuộc, nhưng vẫn nghĩ không ra, đến khi Nghi Hằng nói, anh nhất thời nhớ ra, lúc còn đi học, bọn họ thường đến đó ăn một ít.

Ấu Tần còn nhớ rõ, anh thích ăn mì thịt bò ở chỗ này.

Bọn họ, cũng từng có rất nhiều hồi ức cực kỳ tốt đẹp, có lúc thức đêm làm bài tập, lúc thiết kế được mô hình sẽ cực kỳ nóng nảy, bạn gái đột nhiên tới gọi điện thoại bảo anh xuống, đặc biệt đưa thức ăn khuya tới cho anh.

Anh cười nói: Ăn mì thịt bò vào buổi tối, có phải quá bổ rồi hay không?!

Cô nháy mắt mấy cái, kiều mị hỏi ngược lại: Sợ phát hỏa à?

Người sợ là em mới đúng. Cũng đã có người tự đưa tới cửa để cho anh tiêu lửa rồi, anh có gì phải sợ?

Cố ý tiến lên như sói để hôn cô, giở trò giống như một sắc quỷ, cười đùa một trận, hai người hợp lực giải quyết xong chén mì thịt bò kia, rồi sau đó no bụng thì muốn dâm dục, thuận thế thân mật một lần.

Phòng ngủ có anh bạn cùng phòng ở đây, có lúc quá xúc động, thì tìm một chỗ tối không người ở bên ngoài để làm, về sau suy nghĩ lại một chút, thật ra thì cũng rất ủy khuất cho cô.

Cô lại chưa từng oán trách qua, còn trêu ghẹo nói: Như vậy giống như có quan hệ bất chính với nhau ở đất hoang ấy ——

Này! Lời nói này của người nọ không được hay lắm, nên bị anh kháng nghị cắt đứt: Anh có danh phận.

Bọn họ là danh chánh ngôn thuận đang quen nhau, làm gì nói như vụng trộm vậy chứ.

Lỡ lời thôi mà, anh đừng so đo......

Bởi vì từng có những ngọt ngào này, sau khi chia đáy lòng cũng giống như bị kim loại cắt đứt, mới càng thêm khó chịu.

Sau khi tốt nghiệp, tập trung vào kinh doanh, những nơi hai người từng đi qua, món ăn từng thưởng thức qua, gần như là chưa từng nhớ lại, một mặt bởi vì bận rộn, mặt khác, có lẽ cũng nghĩ đến những tình cảm xưa cũ này, nên anh đã có chút cực đoan mà gạt bỏ hết tất cả quá khứ, để tất cả về không, bắt đầu lại lần nữa.

Chương Nghi Hằng thấy anh ăn không có nhiều, hỏi: Không hợp khẩu vị của anh à?

Lâu rồi chưa ăn thức ăn mặn, nên có chút không thích ứng.

Vậy à? Em còn tưởng anh sẽ nói là rất thích nữa đấy.

Anh hiểu được vị hôn thê đang muốn làm anh vui lòng, từ lâu đã xem trọng sở thích của anh, phần tình cảm dịu dàng quan tâm này, anh vẫn luôn nhìn thấy được, cũng để ở trong lòng, đưa tay sờ sờ tóc của cô, cảm kích mỉm cười: “Em mau ăn đi, buổi chiều anh đã ra ngoài ăn điểm tâm với đồng nghiệp rồi, nên cũng không đói lắm.

Anh buông chén xuống, đứng dậy ra ngoài rót nước, sau đó lại gọt trái cây.

Mãi cho đến khi đêm lạnh tới, nghe được tiếng của người mà cả đêm vẫn chưa nhìn mặt kia.

Cô đang khóc.

Dư Quán Chỉ không hề buồn ngủ, một đêm mở to mắt chạy tới chạy lui, vì vậy mới có thể sau nửa đêm, nhạy cảm nghe được tiếng kêu rất nhỏ ở bên kia.

Anh lặng yên không một tiếng động đứng dậy, nhẹ nhàng vén màng ngăn cách đã kéo xuống trước lúc ngủ kia lên. Anh cũng không biết hai người phụ nữ này hợp ý nhau ở chỗ nào, tính tình Ấu Tần lạnh nhạt, là loại người ngạo mạn nóng nảy, mặc dù tính tình của Nghi Hằng hiền hòa, nhưng cũng không phải đối với ai cũng thật lòng, nhưng nhìn anh được đi ra, cô là thật tâm thích Ấu Tần, anh thật sự không biết, có nên ngăn cản họ lại gần nhau không, vì cảm giác —— quan hệ này rất kì lạ.

Hình như cô ngủ không được an ổn lắm, hô hấp hơi dồn dập và rối loạn.

Căn cứ vào quan tâm, anh nhẹ nhàng linh hoạt đến gần bên giường, sợ là cô có nơi nào không thoải mái, lúc này mới phát hiện ra, vết tích nước mắt ràn rụa của cô, bên gối cũng ướt một mảng lớn.

Anh ngạc nhiên, đứng thẳng bất động tại chỗ, không cách nào phản ứng.

Khóc không kỳ quái, nhưng mà từ lúc bắt đầu biết cô, anh chưa bao giờ thấy cô rơi một giọt nước mắt, lúc vui vẻ không có, lúc ngã bệnh không có, lúc cãi vả cũng không có, lúc chia tay càng không có.

Anh cho là, Dương Ấu Tần không biết khóc.

Do dự một hồi, vẫn đi lên trước, rút khăn giấy ra lau gương mặt đầy nước mắt của cô, giấy lau bị ướt đẫm rất nhanh. Anh xoay người định đi rút thêm hai tờ ra nữa, bàn tay bất ngờ bị cầm lại, năm ngón tay vững vàng dây dưa nắm chặt.

Đừng...... Đi...... Tiếng nói mớ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, nhè nhẹ, nức nỡ.

Anh hơi ngạc nhiên.

Cô cầm chặt như vậy, mi tâm nhăn lại thật sâu, giống như là rất sợ hãi, sợ hãi bị người nào vứt bỏ vậy.Là mơ thấy người nào? Làm cô khổ sở như vậy?

Trong trí nhớ, cô luôn bướng bỉnh cao ngạo, anh chưa từng thấy qua vẻ mặt này của cô, nếu như ——

Đầu hiện lên một ý tưởng hoang đường, một năm kia, nếu như giữa cục diện bế tắt của bọn họ, cô toát ra vẻ yếu ớt bi thương này, loại lưu luyến không muốn xa rời như giờ khắc này, có phải bọn họ cũng sẽ không ——

Ngừng! Nghĩ những chuyện này để làm gì? Sự thực là, cô đã kết thúc rất dứt khoát và tự nhiên, chưa từng dài dòng dây dưa, hiện tại anh cũng đã có cuộc sống mới, tất cả đều không còn giống như trước được nữa rồi, tiếp tục nghiên cứu những vấn đề này cũng hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa!

Cứng rắn rút tay lại, điều chỉnh để lòng mình nguội lạnh lại, sau đó quay người đi, trở về chỗ anh nên tới.

Không thèm nghĩ nữa, không nhìn tới, lại càng không sang hỏi tiếp nữa, vui buồn của cô, anh đã sớm không thể quản được, giống như tấm màng ngăn cách này, bây giờ bọn họ, phải có chừng mực.

Hôm sau, lúc Dư Quán Chỉ tan việc tới, lại nhìn thấy giường bệnh trống rỗng mà mình không muốn thấy.

Phía bệnh viện đã sắp xếp lại rồi sao?

Ánh mắt nghi hoặc nhìn về vị hôn thê, Chương Nghi Hằng nhún nhún vai: Buổi sáng người nhà của cô ấy gọi điện thoại tới, phát hiện chuyện cô ấy ở bệnh viện, nên đã lập tức chạy tới, hình như bọn họ nói là phải đưa cô ấy đến bệnh viện riêng, để có thể hoàn thiện việc chữa bệnh và chăm sóc hơn, cho nên đã chuyển viện giúp cô ấy rồi.

Cho nên —— cô đi rồi sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ cảm giác trong lòng là gì, đã truyền đến tiếng mở cửa ở sau lưng, anh ngoái đầu lại nhìn, đầu tiên là thấy cô ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt dời lên trên, là bàn tay thon dài đang nắm chốt cửa, sau đó mới là thần hình cao lớn tuấn tú của người đàn ông.

Phải đi rồi sao? Chương Nghi Hằng chủ động hỏi.

Ừ, tới nói lời tạm biệt với cậu thôi.

Vậy, vậy cậu phải bảo trọng đó! Còn nữa, phải nhớ kĩ những lời tôi đã nói cậu.

Dương Ấu Tần chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.

Người đàn ông phía sau lập tức mở miệng: Chuyện đã xảy ra, Ấu Tần cũng đã nói với tôi rồi, rất xin lỗi vì em ấy đã làm hai người gặp phiền toái, tiền chữa bệnh của hai người tôi sẽ trả hết ——

Dư Quán Chỉ há mồm muốn nói, đối phương đã giơ tay lên ngăn lại: Đây chỉ là chút lòng thành, cảm ơn hai người đã chăm sóc trong thời gian qua, cũng như để em ấy cảm thấy dễ chịu một chút vậy.

Vì vậy Dư Quán Chỉ đã im lặng.

Người đàn ông này...... Nhìn như hào hoa phong nhã, nhưng lại có loại khí thế không nói nên lời, làm cho người ta không thể nào phản bác lại.

Anh chỉ đành gật đầu, đưa hai người đi ra phòng bệnh, một đường yên lặng đi đến trước thang máy.

Dư tiên sinh xin dừng bước, không cần tiễn nữa.

Anh hơi ngạc nhiên. Người này biết anh sao?

Anh không khỏi kinh ngạc vì dưới tình huồng thế này, mà Ấu Tần lại nói tường tận với người nhà như vậy, hơn nữa nhìn qua ánh mắt của người này, cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt.

Ánh mắt hỏi thăm dời xuống, thấy cô rũ lông mi xuống, thật thấp mở miệng: Tôi không có ý tứ gì khác, ngày hôm qua......Chẳng qua nghĩ là anh sẽ thích ăn thôi, rất xin lỗi vì đã để cho anh cảm thấy không thoải mái.

Dư Quán Chỉ nghi ngờ, sau mới hiểu được là cô đang chỉ chuyện mì thịt bò.

Anh biết mình đã bày ra dáng vẻ gì, mà làm cô cảm thấy anh không vui, thật ra bây giờ điều khiến anh bị mê hoặc là dáng vẻ nhỏ bé bất lực khi giải thích của Ấu Tần, làm anh cảm thấy rất xa lạ.

Lúc ấy, thật ra Chương Nghi Hằng chỉ đang nói: Không biết buổi tối nên ăn gì mới tốt nhỉ?

Trực giác cô lập tức nhớ đến chuyện anh thích ăn mì thịt bò, nên đã bật thốt lên đề nghị, sau đó thì đối phương cũng phụ họa theo. Tiếp đó cũng đã từng nghĩ tới việc chuyện này không được ổn lắm, sau lại nhìn đến phản ứng của anh, còn có ngay cả mở miệng ra ăn thêm cũng thêm một ngụm cũng không chịu, nên cũng biết mình sai lầm rồi.

Yêu thích nhất định sẽ phải thay đổi, trước kia thích, thì chưa chắc sau này cũng sẽ thích.

Với anh mà nói, phàm là những việc có liên quan tới cô, có lẽ đều là vết thương thối nát, không đáng giá bới móc lên.

Cô vẫn luôn rõ ràng, mình là người đi qua cuộc đời anh, rồi lưu lại biết bao nhiêu điều tổi tệ ngọt ngào, sau lại gặp phải Chương Nghi Hằng, người phụ nữ có thể hiểu biết ý người, dịu dàng lại tươi đẹp kia, dưới sự đối lập rõ rệt, mới nhìn rõ mình có phần kém cỏi hơn nhiều, có lẽ anh phải càng hy vọng vĩnh viễn không cần nhớ tới nữa, người phụ nữ mang lại cho anh quá nhiều kí ức không vui vẻ này.

Anh há mồm muốn nói chút gì đó, người đàn ông sau lưng liền nhíu mày, trầm giọng nói: Dư tiên sinh, anh cần phải trở về rồi.

Anh chỉ có thể im lặng, xoay người lui ra.

Trên đường trở về phòng bệnh, nhớ tới sắc mặt khá khó coi của người đàn ông kia, không biết Ấu Tần có thể bị mắng hay không, nên đã không yên tâm lại đi trở lại, ít nhất có thể nói vài lời giúp cô, gặp phải loại tai họa này cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của một mình cô......

Dọc theo đường tìm đến, trước thang máy không thấy người, phía xa ngay hành lang, mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại ——

...... Em xin cái gì lỗi gì chứ?

Đây vốn là lỗi của em mà.

Dương Ấu Tần, ngạo khí của em đâu rồi hả?

Chính là quá kiêu ngạo, mới làm người ta ghét.

Em—— Dương Trọng Tề hít một hơi. Em có biết vấn đề lớn nhất ở em là gì không? Chính là còn ngốc hơn cả Dương Quý Yến!

Sao lại lấy em so sánh với em ấy chứ?! Đây là nhục nhã.

Nói như vậy là đã coi trọng em lắm rồi đấy. Em hoàn toàn không biết làm rõ ràng tình huống, lúc nào nên mềm lúc không nên mềm, lúc nên kiêu ngạo lúc không nên kiêu ngạo, còn chưa đủ ngốc à?! Để cứu vãn được tình hình lúc đó, cô nên làm gì? Chính là không diễn trò nữa, nên bày ra tư thái thường ngày của nữ vương, ưu nhã đi ra, nhưng mà lại bày ra dáng vẻ giống như tiểu tức phụ ấy là muốn cho ai xem?

Nữ vương nhà họ Dương, người nào cho phép cô biểu hiện không có cốt khí như vậy!

Quan trọng nhất là, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng dám giấu giếm, cánh cứng cáp hay là xương cứng rắn? Chờ anh nói với anh họ, em sẽ chết chắc!”

Anh Trọng Tề......

Dương Trọng Tề than nhẹ, ngồi chồm hổm xuống nhìn thẳng vào cô: Ấu Tần, bọn anh chưa từng lớn tiếng mắng em...em muốn làm cái gì, bọn anh cũng sẽ cho em, cưng chiều em, nhưng mà lần này, em thật sự quá đáng, ngay cả bị thương cũng không nói cho bọn anh biết, người nhà mà thế này sao? Có phải ở trong lòng em, vẫn luôn coi bọn anh là người ngoài hay không?

Em..... Không phải...... Là bởi vì......

Có phải hay không trong lòng em tự biết, không cần giải thích với anh. Chỉ cần em nhớ, cho tới nay trong lòng anh chưa từng phân biệt nhà của em hay nhà của anh, mà chỉ có nhà họ Dương, còn em, là tiểu công chúa của nhà họ Dương, là bảo bối mà mọi người thương yêu nhất, chuyện này là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

...... Vâng. Lòng cô chua xót chua gật đầu.

Dương Trọng Tề bật cười ra tiếng: Giả bộ đáng thương làm gì chứ, trước tiên hãy trở về chờ bị mọi người xếp hàng mắng xong một vòng đi rồi nói sau!

......

Xem ra là không sao.

Dư Quán Chỉ rất bình tĩnh, lặng lẽ đi trở về.

/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status