Tập đoàn DCL.
Đang ngồi xem xét tài liệu thì Hạ Quân Dật nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bình thản lên tiếng:
- Vào đi.
Người vừa vào chính là Trần Kiên, trợ lý thân cận nhất của Hạ Quân Dật. Trần Kiên hai tay đặt lên bàn làm việc của Hạ Quân Dật một tập tài liệu rồi nói:
- Tổng giám đốc, tôi đã điều tra kỹ về Lâm Kiệt rồi ạ.
- Rất tốt. Nói thử xem nào.
- Lâm Kiệt là sinh viên của trường đại học B, cùng trường với Lương tiểu thư. Hai năm trước, cậu ta cùng với Lương tiểu thư hẹn hò với nhau nhưng 3 tháng trước không hiểu sao lại chia tay. Lâm Kiệt có thể nói là một thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin, năm thứ 3 đại học, cậu ta đã tự tạo ra một game, đó chính là “Đại chiến giang hồ”. Sau thành công không tưởng của “Đại chiến giang hồ”, Lâm Kiệt tự mình mở công ty, gọi là Lâm Thịnh. Hai năm nay, Lâm Thịnh phất lên như diều gặp gió, là một cái tên đáng gờm mới của giới công nghệ thông tin. Tháng trước, Lâm Kiệt đã thành công trong việc đưa Lâm Thịnh lên sàn giao dịch chứng khoán.
Trần Kiên nói xong thì thấy nụ cười nhếch mép của Hạ Quân Dật. Chính bản thân anh ta dù ở bên Hạ Quân Dật đã lâu nhưng cũng không rõ nụ cười này của anh có ý nghĩa là gì nữa.
- Lâm Kiệt… Cũng là một cái tên rất đáng để chú ý đấy. Khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể tạo dựng cho mình một công ty, lại còn có thể lên sàn giao dịch chứng khoán nữa.
- Tổng giám đốc, việc đấu thầu công ty điện tử DIREC vào thứ 2 tuần tới, Lâm Thịnh cũng tham gia.
- Giới công nghệ hiện giờ, ai mà chẳng muốn có được DIREC chứ. Nếu có được công ty điện tử này, Lâm Thịnh chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt mới. Và đương nhiên, chuyện này không thể xảy ra được.
Trần Kiên nghe vậy thì gật đầu, nói thêm:
- So về nguồn vốn sẵn có, DCL của chúng ta chẳng có đối thủ nên Tổng giám đốc yên tâm, Lâm Kiệt này sẽ chẳng có được DIREC đâu ạ. Trên thương trường, cậu ta còn quá non trẻ.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không khác, đứng dậy nhìn Trần Kiên:
- Trần Kiên, từ bao giờ mà cậu lại trở nên khinh địch như thế này? Chưa từng nghe câu “có tiền mà không biết tính toán thì đều vô dụng hết” à? Có thể chúng ta có rất nhiều tiền, nhưng nếu không biết bày mưu tính kế thì tiền cũng chẳng giúp được gì đâu.
Hạ Quân Dật đi ra chỗ cửa sổ sát đất, từ tầng cao nhất có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố bên dưới.
- Hiện giờ, các công ty công nghệ thông tin, kể cả DCL của chúng ta đều muốn có được DIREC. Vừa rồi tôi đã nói, nếu Lâm Thịnh có được DIREC thì sẽ là một thành quả lớn. Nếu tôi đã rõ chuyện này như thế thì Lâm Kiệt càng hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc có được DIREC. Dù ra bất cứ giá nào, cậu ta cũng sẽ muốn có DIREC bằng được. Trên các trang báo đều đưa ra khẳng định, DCL sẽ giành được DIREC. Nếu như tuần sau mà có tin Lâm Thịnh vượt mặt DCL và giành được DIREC, Lâm Kiệt hẳn sẽ vui sướng lắm đây.
- Tổng giám đốc, dù có như thế nào, DIREC cũng phải thuộc về DCL chúng ta.
- Nếu như Lâm Thịnh chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta cũng sẵn sàng.
- Nhưng mà… Lương tiểu thư…
Hạ Quân Dật quay lại nhìn Trần Kiên, gương mặt của anh vẫn cứ lạnh lùng như vậy:
- Lương Vũ Tranh, Lương Vũ Tranh thì làm sao chứ? Ý đồ của Lâm Kiệt, tôi đã rất rõ ràng rồi. Muốn cả Lương Vũ Tranh lẫn DIREC rồi khiến cho tôi mất mặt ư? Cậu ta không có được bản lĩnh ấy đâu.
- Vâng. Với lại, hôm nay là ngày phỏng vấn tìm nhân viên. Vừa nãy tôi có nhìn thấy Lương tiểu thư ở đại sảnh ạ.
- Nếu Lương Vũ Tranh đã muốn thi bình thường thì cứ để mặc cô ấy. Nhưng cậu hãy sắp xếp một chút, bắt buộc phải để cho Lương Vũ Tranh vào được DCL.
- Tôi biết rồi ạ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, Hạ Quân Dật đi đến nhấn máy:
- Có chuyện gì vậy?
- Tổng giám đốc, Trình tổng đã đến rồi ạ.
- Được rồi, để cậu ấy vào đi.
Hạ Quân Dật tắt máy, nói với Trần Kiên:
- Cậu ra ngoài làm việc đi.
- Vâng.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Trần Kiên cúi người chào Trình Minh Viễn. Hạ Quân Dật nhìn Trình Minh Viễn thì nở một nụ cười hết sức khó hiểu, thậm chí ngay cả Trình Minh Viễn cũng không thể nhận ra ý tứ thật sự trong nụ cười này.
Đang ngồi xem xét tài liệu thì Hạ Quân Dật nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bình thản lên tiếng:
- Vào đi.
Người vừa vào chính là Trần Kiên, trợ lý thân cận nhất của Hạ Quân Dật. Trần Kiên hai tay đặt lên bàn làm việc của Hạ Quân Dật một tập tài liệu rồi nói:
- Tổng giám đốc, tôi đã điều tra kỹ về Lâm Kiệt rồi ạ.
- Rất tốt. Nói thử xem nào.
- Lâm Kiệt là sinh viên của trường đại học B, cùng trường với Lương tiểu thư. Hai năm trước, cậu ta cùng với Lương tiểu thư hẹn hò với nhau nhưng 3 tháng trước không hiểu sao lại chia tay. Lâm Kiệt có thể nói là một thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin, năm thứ 3 đại học, cậu ta đã tự tạo ra một game, đó chính là “Đại chiến giang hồ”. Sau thành công không tưởng của “Đại chiến giang hồ”, Lâm Kiệt tự mình mở công ty, gọi là Lâm Thịnh. Hai năm nay, Lâm Thịnh phất lên như diều gặp gió, là một cái tên đáng gờm mới của giới công nghệ thông tin. Tháng trước, Lâm Kiệt đã thành công trong việc đưa Lâm Thịnh lên sàn giao dịch chứng khoán.
Trần Kiên nói xong thì thấy nụ cười nhếch mép của Hạ Quân Dật. Chính bản thân anh ta dù ở bên Hạ Quân Dật đã lâu nhưng cũng không rõ nụ cười này của anh có ý nghĩa là gì nữa.
- Lâm Kiệt… Cũng là một cái tên rất đáng để chú ý đấy. Khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể tạo dựng cho mình một công ty, lại còn có thể lên sàn giao dịch chứng khoán nữa.
- Tổng giám đốc, việc đấu thầu công ty điện tử DIREC vào thứ 2 tuần tới, Lâm Thịnh cũng tham gia.
- Giới công nghệ hiện giờ, ai mà chẳng muốn có được DIREC chứ. Nếu có được công ty điện tử này, Lâm Thịnh chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt mới. Và đương nhiên, chuyện này không thể xảy ra được.
Trần Kiên nghe vậy thì gật đầu, nói thêm:
- So về nguồn vốn sẵn có, DCL của chúng ta chẳng có đối thủ nên Tổng giám đốc yên tâm, Lâm Kiệt này sẽ chẳng có được DIREC đâu ạ. Trên thương trường, cậu ta còn quá non trẻ.
Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không khác, đứng dậy nhìn Trần Kiên:
- Trần Kiên, từ bao giờ mà cậu lại trở nên khinh địch như thế này? Chưa từng nghe câu “có tiền mà không biết tính toán thì đều vô dụng hết” à? Có thể chúng ta có rất nhiều tiền, nhưng nếu không biết bày mưu tính kế thì tiền cũng chẳng giúp được gì đâu.
Hạ Quân Dật đi ra chỗ cửa sổ sát đất, từ tầng cao nhất có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố bên dưới.
- Hiện giờ, các công ty công nghệ thông tin, kể cả DCL của chúng ta đều muốn có được DIREC. Vừa rồi tôi đã nói, nếu Lâm Thịnh có được DIREC thì sẽ là một thành quả lớn. Nếu tôi đã rõ chuyện này như thế thì Lâm Kiệt càng hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc có được DIREC. Dù ra bất cứ giá nào, cậu ta cũng sẽ muốn có DIREC bằng được. Trên các trang báo đều đưa ra khẳng định, DCL sẽ giành được DIREC. Nếu như tuần sau mà có tin Lâm Thịnh vượt mặt DCL và giành được DIREC, Lâm Kiệt hẳn sẽ vui sướng lắm đây.
- Tổng giám đốc, dù có như thế nào, DIREC cũng phải thuộc về DCL chúng ta.
- Nếu như Lâm Thịnh chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta cũng sẵn sàng.
- Nhưng mà… Lương tiểu thư…
Hạ Quân Dật quay lại nhìn Trần Kiên, gương mặt của anh vẫn cứ lạnh lùng như vậy:
- Lương Vũ Tranh, Lương Vũ Tranh thì làm sao chứ? Ý đồ của Lâm Kiệt, tôi đã rất rõ ràng rồi. Muốn cả Lương Vũ Tranh lẫn DIREC rồi khiến cho tôi mất mặt ư? Cậu ta không có được bản lĩnh ấy đâu.
- Vâng. Với lại, hôm nay là ngày phỏng vấn tìm nhân viên. Vừa nãy tôi có nhìn thấy Lương tiểu thư ở đại sảnh ạ.
- Nếu Lương Vũ Tranh đã muốn thi bình thường thì cứ để mặc cô ấy. Nhưng cậu hãy sắp xếp một chút, bắt buộc phải để cho Lương Vũ Tranh vào được DCL.
- Tôi biết rồi ạ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, Hạ Quân Dật đi đến nhấn máy:
- Có chuyện gì vậy?
- Tổng giám đốc, Trình tổng đã đến rồi ạ.
- Được rồi, để cậu ấy vào đi.
Hạ Quân Dật tắt máy, nói với Trần Kiên:
- Cậu ra ngoài làm việc đi.
- Vâng.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Trần Kiên cúi người chào Trình Minh Viễn. Hạ Quân Dật nhìn Trình Minh Viễn thì nở một nụ cười hết sức khó hiểu, thậm chí ngay cả Trình Minh Viễn cũng không thể nhận ra ý tứ thật sự trong nụ cười này.
/203
|