Hạ Quân Dật đặt ly rượu xuống bàn, hơi nhíu mày lại:
- Mình cũng biết việc đó. Kể từ sau khi Hàn Minh chết, mối quan hệ giữa Hạ gia và Hàn Bính Sinh cũng từ đó mà rạn nứt hoàn toàn, bây giờ thì coi nhau như người lạ.
- Mình chỉ là một luật sư, không liên quan gì đến thương giới của các cậu. Nhưng nếu Minh Viễn năm nay hết nhiệm kỳ thì ai là người có thể thay thế cậu ấy trong nhiệm kỳ tiếp theo?
- Nếu như mình không lầm thì có lẽ năm nay vị trí Chủ tịch thương hội sẽ do Cảnh Dương đảm nhiệm. Nhưng mà lần này Hàn Bính Sinh về, e rằng Cảnh Dương sẽ rất khó có được vị trí này.
Cả phòng làm việc của Hạ Quân Dật bỗng trở nên im ắng lạ thường thì chẳng có ai chịu lên tiếng.
…………………………………………
Khách sạn Hoàng Thiên.
Khi Hạ Quân Dật cùng trợ lý đến hội trường tổ chức bữa tiệc của thương hội thành phố B thì những doanh nhân khác cũng đã đến gần đủ. Là một trong những cái tên quyền lực nhất thành phố B hiện tại, đương nhiên khi Hạ Quân Dật đến, tất cả mọi người đều chú ý đến anh.
- Quân Dật, chuyện Hàn Bính Sinh trở về thành phố B này chắc cậu cũng biết rồi chứ?
Vừa mới đến không lâu, Hạ Quân Dật đã bị Trình Minh Viễn kéo đến chỗ của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao.
- Chuyện này mình biết rồi, nhưng vì nguyên nhân gì mà ông ta lại về đây thì mình cũng không rõ nữa.
- Em thấy, vị trí Chủ tịch thương hội năm nay, người kế nhiệm cho Minh Viễn thì chỉ có anh rể thôi. Nhưng Hàn Bính Sinh cũng muốn nhúng tay vào chuyện thương hội thành phố B thì chắc chắn, mục đích về đây của ông ta không hề đơn giản.
- Mình cũng nghĩ như Tuyết Dao. Mối quan hệ giữa hai nhà Hạ - Hàn đã tan vỡ từ lâu, liệu có phải lần này Hạ Bính Sinh trở về là muốn nhắm vào cậu không Quân Dật?
Nghe đến đây, Hạ Quân Dật nhíu mày lại. Những chuyện thế này, anh đã nghĩ qua không chỉ một lần.
Khi Hạ Quân Dật quay sang nhìn cánh cửa chính của hội trường, cũng là lúc Hàn Bính Sinh đi vào. Ngay lập tức, Hàn Bính Sinh từ xa đã nhận ra ngay Hạ Quân Dật, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
- Hàn Bính Sinh này có thể nổi ở nước ngoài, nhưng một khi đã về thành phố B này, không có thành tựu thì chẳng là cái gì. Anh rể, anh yên tâm, vị trí Chủ tịch thương hội này chắc chắn thuộc về anh.
- Tuyết Dao, đừng nên khinh địch quá. Hàn Bính Sinh này e rằng không hề đơn giản như vậy đâu.
- Mình thấy Tuyết Dao nói cũng đúng. Hàn Bính Sinh không thể nào được ngồi lên vị trí Chủ tịch thương hội kia. Nếu ông ta có được vị trí ấy, chắc sẽ có chuyện.
Cả bốn người bọn họ cũng không thể ngờ đến việc Hàn Bính Sinh lại đi ra chỗ này. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật, cất giọng đầy châm chọc và mỉa mai:
- Thật không thể ngờ lại có thể gặp được Tứ tổng của thành phố B ở tại đây. Tôi có nên vinh hạnh hay không?
- Hàn tiên sinh, ông tạo dựng được sự nghiệp lớn ở nước ngoài, sao giờ lại về thành phố B này vậy?
- Hai vị Tổng giám đốc, nói cho cùng thì thành phố B cũng là quê hương của Hàn mỗ đây. Ở nước ngoài lâu rồi, không tránh khỏi việc thường xuyên nhớ về quê hương.
Cho dù là trả lời câu hỏi của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao, nhưng ánh mắt của Hàn Bính Sinh lại chỉ hướng về Hạ Quân Dật. Đương nhiên, Hạ Quân Dật cũng nhìn ra ánh mắt ấy. Anh chỉ nhếch miệng cười, muốn xem xem Hàn Bính Sinh còn muốn nói gì.
- Tôi nghe nói, Hàn tổng đây quay về thành phố B không chỉ là muốn thăm quê hương, mà còn muốn cả vị trí Chủ tịch thương hội nữa. Không biết có đúng không?
- Trình tổng, anh không nghe nhầm đâu, lần này tôi về đây là muốn phát triển sự nghiệp ở cả thành phố B và cũng muốn trở thành Chủ tịch thương hội.
- Hàn tổng có vẻ như rất chắc chắn với việc ông sẽ giành được vị trí Chủ tịch thương hội thì phải.
- Với những thương nhân như tôi và Trình tổng đây, tự tin và chắc chắn là điều rất quan trọng, anh đương nhiên là phải biết rõ. Tôi nhớ Hạ tổng tài đây đã từng nói về sự tự tin và chắc chắn trong một bài báo nào đó, đúng không Tổng giám đốc Hạ.
Hàn Bính Sinh lại nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật như muốn tạo ra áp lực lớn cho anh. Nhưng dường như đối với Hạ Quân Dật, áp lực này chẳng đáng là gì.
- Mình cũng biết việc đó. Kể từ sau khi Hàn Minh chết, mối quan hệ giữa Hạ gia và Hàn Bính Sinh cũng từ đó mà rạn nứt hoàn toàn, bây giờ thì coi nhau như người lạ.
- Mình chỉ là một luật sư, không liên quan gì đến thương giới của các cậu. Nhưng nếu Minh Viễn năm nay hết nhiệm kỳ thì ai là người có thể thay thế cậu ấy trong nhiệm kỳ tiếp theo?
- Nếu như mình không lầm thì có lẽ năm nay vị trí Chủ tịch thương hội sẽ do Cảnh Dương đảm nhiệm. Nhưng mà lần này Hàn Bính Sinh về, e rằng Cảnh Dương sẽ rất khó có được vị trí này.
Cả phòng làm việc của Hạ Quân Dật bỗng trở nên im ắng lạ thường thì chẳng có ai chịu lên tiếng.
…………………………………………
Khách sạn Hoàng Thiên.
Khi Hạ Quân Dật cùng trợ lý đến hội trường tổ chức bữa tiệc của thương hội thành phố B thì những doanh nhân khác cũng đã đến gần đủ. Là một trong những cái tên quyền lực nhất thành phố B hiện tại, đương nhiên khi Hạ Quân Dật đến, tất cả mọi người đều chú ý đến anh.
- Quân Dật, chuyện Hàn Bính Sinh trở về thành phố B này chắc cậu cũng biết rồi chứ?
Vừa mới đến không lâu, Hạ Quân Dật đã bị Trình Minh Viễn kéo đến chỗ của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao.
- Chuyện này mình biết rồi, nhưng vì nguyên nhân gì mà ông ta lại về đây thì mình cũng không rõ nữa.
- Em thấy, vị trí Chủ tịch thương hội năm nay, người kế nhiệm cho Minh Viễn thì chỉ có anh rể thôi. Nhưng Hàn Bính Sinh cũng muốn nhúng tay vào chuyện thương hội thành phố B thì chắc chắn, mục đích về đây của ông ta không hề đơn giản.
- Mình cũng nghĩ như Tuyết Dao. Mối quan hệ giữa hai nhà Hạ - Hàn đã tan vỡ từ lâu, liệu có phải lần này Hạ Bính Sinh trở về là muốn nhắm vào cậu không Quân Dật?
Nghe đến đây, Hạ Quân Dật nhíu mày lại. Những chuyện thế này, anh đã nghĩ qua không chỉ một lần.
Khi Hạ Quân Dật quay sang nhìn cánh cửa chính của hội trường, cũng là lúc Hàn Bính Sinh đi vào. Ngay lập tức, Hàn Bính Sinh từ xa đã nhận ra ngay Hạ Quân Dật, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
- Hàn Bính Sinh này có thể nổi ở nước ngoài, nhưng một khi đã về thành phố B này, không có thành tựu thì chẳng là cái gì. Anh rể, anh yên tâm, vị trí Chủ tịch thương hội này chắc chắn thuộc về anh.
- Tuyết Dao, đừng nên khinh địch quá. Hàn Bính Sinh này e rằng không hề đơn giản như vậy đâu.
- Mình thấy Tuyết Dao nói cũng đúng. Hàn Bính Sinh không thể nào được ngồi lên vị trí Chủ tịch thương hội kia. Nếu ông ta có được vị trí ấy, chắc sẽ có chuyện.
Cả bốn người bọn họ cũng không thể ngờ đến việc Hàn Bính Sinh lại đi ra chỗ này. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật, cất giọng đầy châm chọc và mỉa mai:
- Thật không thể ngờ lại có thể gặp được Tứ tổng của thành phố B ở tại đây. Tôi có nên vinh hạnh hay không?
- Hàn tiên sinh, ông tạo dựng được sự nghiệp lớn ở nước ngoài, sao giờ lại về thành phố B này vậy?
- Hai vị Tổng giám đốc, nói cho cùng thì thành phố B cũng là quê hương của Hàn mỗ đây. Ở nước ngoài lâu rồi, không tránh khỏi việc thường xuyên nhớ về quê hương.
Cho dù là trả lời câu hỏi của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao, nhưng ánh mắt của Hàn Bính Sinh lại chỉ hướng về Hạ Quân Dật. Đương nhiên, Hạ Quân Dật cũng nhìn ra ánh mắt ấy. Anh chỉ nhếch miệng cười, muốn xem xem Hàn Bính Sinh còn muốn nói gì.
- Tôi nghe nói, Hàn tổng đây quay về thành phố B không chỉ là muốn thăm quê hương, mà còn muốn cả vị trí Chủ tịch thương hội nữa. Không biết có đúng không?
- Trình tổng, anh không nghe nhầm đâu, lần này tôi về đây là muốn phát triển sự nghiệp ở cả thành phố B và cũng muốn trở thành Chủ tịch thương hội.
- Hàn tổng có vẻ như rất chắc chắn với việc ông sẽ giành được vị trí Chủ tịch thương hội thì phải.
- Với những thương nhân như tôi và Trình tổng đây, tự tin và chắc chắn là điều rất quan trọng, anh đương nhiên là phải biết rõ. Tôi nhớ Hạ tổng tài đây đã từng nói về sự tự tin và chắc chắn trong một bài báo nào đó, đúng không Tổng giám đốc Hạ.
Hàn Bính Sinh lại nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật như muốn tạo ra áp lực lớn cho anh. Nhưng dường như đối với Hạ Quân Dật, áp lực này chẳng đáng là gì.
/203
|