Quý Bạch vừa đưa ra hai suy luận, trái tim Hứa Hủ đập nhanh một nhịp. Rất nhiều chi tiết lướt qua đầu óc cô, mơ hồ nhưng sinh động vô cùng.
Thanh âm trầm thấp của Quý Bạch lại vang lên, anh nói rất từ tốn: “Vết thương ở vùng bụng của nạn nhân lộn xộn, không dứt khoát, có nhiều vết cắt, chắc hung thủ đâm nhiều lần mới thành công; trong khi bốn vết dao khác sạch sẽ gọn gàng, thủ pháp hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, tôi đoán do hai người gây ra.”
“Tôi cũng đồng ý quan điểm này.” Lão Ngô gật đầu.
Một cảnh sát hỏi: “Liệu có phải cùng một người. Ban đầu hắn căng thẳng nên động tác còn gượng gạo, sau đó mới thành thạo?”
Lão Ngô trả lời: “Vị trí và phương hướng nhát dao đâm của hai loại vết thương này có điểm khác biệt, tôi đoán không phải xuất phát từ một người.”
Hứa Hủ không có kinh nghiệm về phương diện nghiên cứu vết dao đâm, nhưng nghe đến đây, cô lập tức liên tưởng tới chuyên ngành của mình: “Từ gượng gạo đến thành thạo cần có một quá trình, không thể nào nhát dao đầu tiên do dự ngượng ngập, đến nhát thứ hai đã trở nên gọn gàng dứt khoát. Điều này cũng phản ánh hai trạng thái tâm lý khác biệt trong lúc gây án, một trạng thái là do dự sợ hãi, một trạng thái ý chí kiên định. Sự thay đổi trạng thái tâm lý của một người trong khoảng thời gian ngắn không thể lớn đến mức đó.”
“Quan hệ bất chính thì sao?” Một cảnh sát hỏi.
Hứa Hủ nhìn Quý Bạch. Ánh mắt trầm tĩnh của anh toát ra tia sắc bén. Bởi vì không xuất hiện ý cười nên gương mặt anh lúc này có một vẻ cương nghị và lạnh lùng.
“Tủ quần áo không hợp lý. Một tủ quần áo tương đối nhiều, hai tủ khác chỉ treo một ít. Quần áo để lộn xộn, không theo mùa hoặc chủng loại và có ở trong ba tủ; giá giày dép cũng tương tự. Nhìn tổng thể cả ngôi biệt thự này, Diệp Tử Tịch có thói quen chỉnh tề ngăn nắp. Vì vậy rất có khả năng, quần áo của người khác trong một ngăn tủ đã bị lấy hết đi. Sau đó, hắn chuyển quần áo của Diệp Tử Tịch sang nhằm mục đích che đậy. Ngoài ra, tuy ngôi biệt thự này không có chứng cứ trực tiếp chứng minh sự tồn tại của một người đàn ông, nhưng xét tổng thể phong cách trang trí nội thất, từ bộ ghế sofa bằng da thật màu đen nặng nề, bức tranh chữ treo tường, chỗ này không giống nơi ở của một người phụ nữ độc thân. Phải vậy không Hứa Hủ?”
Nghe Quý Bạch đột nhiêm điểm danh, Hứa Hủ gật đầu: “Nếu Diệp Tử Tịch sống một mình, chị ấy càng có khả năng lựa chọn phong cách hiện đại đơn giản, hoặc trang trí thời thượng tinh tế hơn.”
Lão Ngô bổ sung thêm: “Một người phụ nữ độc thân chưa kết hôn, nửa đêm một mình ở ngôi biệt thự trên núi, rất có khả năng hẹn hò kín đáo. Với danh tiếng của Diệp Tử Tịch, nếu là quan hệ yêu đương chính đáng, chắc sẽ bị dư luận phát hiện từ lâu. Hơn nữa, dựa vào tài lực của cô ta, tại sao không chọn khu vực phát triển, mà lại chọn một nơi hẻo lánh như núi Lâm An?”
“Căn cứ vào kết quả phân tích sơ bộ, chúng ta có thể coi tình nhân của Diệp Tử Tịch là đối tượng tình nghi số một. Nhưng chúng ta cũng không loại trừ khả năng khác.” Quý Bạch bình thản đưa ra kết luận ban đầu.
***
Về đến Cục Cảnh sát đã là buổi trưa, mọi người vội vàng đi ăn cơm. Quý Bạch hỏi: “Diệp Tử Kiêu đâu rồi?”
Triệu Hàn chỉ tay về phòng thẩm vấn.
Hứa Hủ ngẩng đầu, chỉ thấy trong căn phòng nhỏ, Diệp Tử Kiêu ngồi im không nhúc nhích, đầu tóc anh ta rối bù, gương mặt hốc hác. Bên tay anh ta đặt một hộp cơm và cốc trà, nhưng anh ta không hề động đũa.
“Cậu tư của nhà họ Diệp khá lương thiện.” Có người nói: “Cậu ta ngủ say nên không đọc được tin nhắn, đây cũng là lẽ thường tình, không thể trách cứ cậu ta.”
Một người khác mở miệng: “Đúng vậy. Kể cả cậu ta đến hiện trường ngay cũng không kịp. Diệp Tử Tịch gửi tin nhắn lúc sắp tắt thở, năm vết dao đâm được tạo thành sau khi cô ta chết, chứng tỏ hung thủ bỏ đi rồi quay lại, hoặc là cô ta gửi tin nhắn nhân lúc hung thủ không chú ý, lúc đó hung thủ vẫn chưa rời khỏi ngôi biệt thự. Diệp Tử Kiêu xuất phát từ nội thành, phải mất ít nhất nửa tiếng mới tới ngôi biệt thự. Đến nơi nạn nhân có lẽ đã qua đời. Chúng ta không tìm thấy điện thoại của nạn nhân ở hiện trường, chắc đã bị hung thủ phát hiện nên cầm đi.”
Diêu Mông buổi sáng không có mặt ở hiện trường gây án. Nghe mọi người nói vậy, cô thở dài: “Nhìn thấy thi thể của chị gái, anh ta chắc sẽ rất đau lòng.” Nói xong, cô liền chạm nhẹ vào tay Hứa Hủ.
Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông. Diêu Mông ra hiệu cô đi an ủi Diệp Tử Kiêu, bởi vì Diêu Mông biết cô quen anh ta.
Nhưng Hứa Hủ không rõ, cô nên ai ủi Diệp Tử Kiêu thế nào? Cô cảm thấy rơi vào hoàn cảnh này, ngôn ngữ không có tác dụng. Hơn nữa, cô không phải là người giỏi ăn nói.
Đúng lúc này, Quý Bạch đứng dậy: “Để tôi đi nói chuyện với cậu ta.”
Hứa Hủ lập tức đứng dậy, đi theo anh.
***
Ở Cục Cảnh sát suốt buổi sáng, tâm trạng của Diệp Tử Kiêu đã bình ổn trở lại. Anh ta cố gắng không nghĩ đến hình ảnh Diệp Tử Tịch nằm trên vũng máu. Trong lúc đầu óc trống rỗng, Diệp Tử Kiêu nghe thấy tiếng bước chân, thân hình Quý Bạch xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn, sau đó... là Hứa Hủ.
Tuy việc Hứa Hủ cự tuyệt anh ta một cách vô tình đã xa xôi như chuyện xảy ra ở thế giới khác, nhưng khi biết cô tham gia cuộc thẩm vấn, Diệp Tử Kiêu vẫn không được tự nhiên.
Bởi vì đây là lời khai chính thức nên Quý Bạch bắt đầu hỏi Diệp Tử Kiêu về những thông tin cơ bản như tên tuổi theo trình tự. Diệp Tử Kiêu trả lời ngắn gọn. Trong khoảng thời gian đó, Hứa Hủ cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt trầm tĩnh của cô giúp Diệp Tử Kiêu thả lỏng bản thân, đồng thời cảm thấy một nỗi buồn không nói thành lời.
Vẻ mặt của anh ta không lọt qua đôi mắt Quý Bạch. Anh tiếp tục thẩm vấn: “Từ tám giờ tối ngày hôm qua đến năm giờ sáng ngày hôm nay, cậu ở đâu?”
“Tôi ở quán bar đến chín giờ, sau đó về ngôi biệt thự của tôi ở Giai Lâm Uyển.”
“Thời gian đó Diệp tiên sinh có chứng cứ ngoại phạm không?” Quý Bạch cất giọng lãnh đạm.
“... Không có. Tôi không thể giết chị gái tôi, các anh khỏi cần nghi ngờ tôi.”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều nhìn Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ lên tiếng: “Anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Tôi đã nói không có.” Diệp Tử Kiêu lạnh nhạt trả lời, anh ta nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
Lúc này, Quý Bạch đột ngột quay sang Hứa Hủ: “Em hãy ra ngoài trước, đổi người khác vào ghi chép lời khai.”
Hứa Hủ ngẩn người, cô trầm mặc trong giây lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Tử Kiêu không nhìn cô, anh ta chống một tay lên đầu. Một lúc sau, Diêu Mông đi vào. Quý Bạch nói: “Bây giờ Diệp tiên sinh có thể khai thật rồi. Diệp tiên sinh, mưu sát là tội rất nặng, chúng tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi diện bị tình nghi.”
***
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hứa Hủ không lập tức quay về vị trí của mình mà ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.
Cô biết Diệp Tử Kiêu nói dối. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Hứa Hủ ngồi bất động một lúc, đầu óc cô lần lượt hiện lên vô số hình ảnh, cảm giác tắc nghẽn trong lồng ngực lại dội về.
Thật ra, cô và Diệp Tử Tịch không hẳn thân thiết.
Quen biết một tháng nay, đều là Diệp Tử Tịch chủ động gọi điện và hẹn gặp Hứa Hủ. Chị có vẻ rất thích cô, thường tự nhiên biểu lộ thái độ muốn trở thành bạn bè.
Hành vi thân mật này khiến Hứa Hủ hơi bất ngờ cũng cảm thấy không quen. Thêm vào đó, do công việc của cô tương đối bận rộn nên Diệp Tử Tịch hẹn mười lần, Hứa Hủ mới ra ngoài gặp chị một hai lần.
Nhưng Diệp Tử Tịch không hề bận tâm đến thái độ xa cách của Hứa Hủ. Chị luôn có chừng mực, luôn tỏ ra thân thiện và quan tâm. Dần dần, Hứa Hủ cũng quen với sự tồn tại của chị. Có lần Hứa Tuyển hỏi cô: “Em lại cùng Diệp Tử Tịch đi ăn cơm à? Em thân với chị ta còn hơn anh?” Cô trả lời: “Bọn em là bạn bè.”
Hứa Hủ từng phân tích mối quan hệ giữa cô và Diệp Tử Tịch. Kể từ khi cô còn nhỏ, trong nhà chỉ có hai người đàn ông, cô chưa từng sống với phụ nữ lớn tuổi hơn, nên thiếu sự quan tâm chăm sóc của người phụ nữ. Sự xuất hiện của người bạn trưởng thành chững chạc, có tính cách dịu dàng như Diệp Tử Tịch vừa vặn bổ sung vào chỗ trống đó...
Lỗ hổng tình cảm được bổ khuyết, có nghĩa con người sẽ càng hạnh phúc hơn.
Vậy mà bây giờ, Diệp Tử Tịch đã qua đời.
Từ sáng đến giờ, mặc dù tập trung tinh thần vào công việc, nhưng đầu óc Hứa Hủ tựa hồ có một chỗ nào đó tê liệt, hô hấp trong lồng ngực cô dường như không thông thuận.
Lúc này cô mới hiểu, cảm giác đó gọi là đau buồn.
Cô luôn tiếp nhận tình bạn của Diệp Tử Tịch một cách bị động, bây giờ cô rất khó chịu.
Hứa Hủ thẫn thờ ngồi yên, máy di động của cô đột nhiên đổ chuông, là một số điện thoại xa lạ.
Đầu bên kia truyền tới thanh âm cung kính và ôn hòa: “Chào cô, tiểu thư Hứa Hủ phải không? Xin lỗi đã làm phiền cô. Tôi là giám đốc trực ban của nhà hàng xoay tròn trên tàu thủy. Trưa hôm nay, cô và tiểu thư Diệp Tử Tịch đã đặt chỗ, nhưng chúng tôi không thể liên lạc với Diệp tiểu thư...”
Hứa Hủ nắm chặt điện thoại, cúi thấp đầu, dán mắt vào hình bóng trên nền nhà màu xanh mờ.
“Xin lỗi, chúng tôi không đi được.”
***
Không có mặt Hứa Hủ, Quý Bạch thẩm vấn càng tỉ mỉ, bao gồm cả chuyện hôm qua gặp Diệp Tử Tịch, Diệp Tử Kiêu đã nói gì với cô; buổi tối ở cùng một cô gái đến mấy giờ, địa điểm cụ thể...
Đối với Quý Bạch, Diệp Tử Kiêu không hề tỏ ra ngượng ngập. Gương mặt anh ta vô cảm, anh ta rất hợp tác trả lời mọi câu hỏi của Quý Bạch.
Khi Quý Bạch hỏi: “Tại sao lại nói xin lỗi với Diệp Tử Tịch.” Diệp Tử Kiêu trầm mặc trong giây lát mới lên tiếng: “Hứa Hủ nói lần trước Tử Tịch bị thương, tôi không mạnh dạn cấp cứu cho chị ấy. Tôi vì chuyện này nên xin lỗi chị ấy. Các anh có thể đi hỏi Hứa Hủ.”
Diêu Mông bổ sung một câu: “Trưa hôm qua tại sao anh một mình ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ? Anh đã đi những đâu?”
Bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Diêu Mông, Diệp Tử Kiêu chợt nhớ tới câu nói của Hứa Hủ: “Hứng thú và sự quan tâm của anh đối với phái nữ mãnh liệt hơn người bình thường...”
Diệp Tử Kiêu phiền muộn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt Diêu Mông. Anh ta trả lời cứng nhắc: “Bởi vì tôi và Hứa Hủ cãi nhau. Cô cảnh sát, tôi không muốn trả lời vấn đề riêng tư.”
Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, Quý Bạch quay về văn phòng, kêu người đi điều tra chứng cứ ngoại phạm của Diệp Tử Kiêu. Anh nhanh chóng nhận được kết quả, không ít người chứng kiến Diệp Tử Kiêu cùng một cô gái đi thuê phòng ở khách sạn. Nhân viên tiếp tân và camera của khách sạn đều có thể chứng minh, Diệp Tử Kiêu rời khỏi khách sạn lúc năm giờ sáng.
Quý Bạch dặn dò cấp dưới thả Diệp Tử Kiêu về nhà. Anh cầm bao thuốc đi ra ngoài hành lang. Vừa châm điều thuốc trầm tư suy nghĩ, anh liền nghe thấy giọng nói trong trẻo truyền tới.
“Hứa Hủ, bạn làm sao thế?” Là thanh âm của Diêu Mông.
Quý Bạch nhướng mắt, hai cô gái đang ngồi ở chỗ rẽ trên hành lang. Nơi đó là cửa phòng hồ sơ, không một bóng người.
“Mình không sao.” Hứa Hủ cúi đầu.
Diêu Mông thở dài.
Quý Bạch thu ánh mắt, không nhìn bọn họ. Anh tựa người vào bờ tường hút thuốc, trong đầu lại nghĩ đến vụ án.
Lúc này, Diêu Mông cất giọng dịu dàng: “Hứa Hủ, nếu bạn không vui thì nói ra. Chúng ta là bạn bè cơ mà.” Hứa Hủ vẫn im lặng.
Diêu Mông cũng trầm mặc. Hôm qua gặp Diệp Tử Kiêu, cô không khỏi ngạc nhiên. Thấy anh tựa hồ có tình ý với Hứa Hủ, cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng, bởi vì hai người quả thực không xứng đôi. Hôm nay nghe nói anh ta là công tử thứ tư của Diệp gia, cô càng kinh ngạc hơn.
Nhưng Diêu Mông không thích loại đàn ông như Diệp Tử Kiêu. Bởi vì trong thâm tâm của cô cũng có sự kiêu ngạo. Loại công tử nhà giàu này khiến cô cảm thấy không với tới, đồng thời cô cũng không mấy coi trọng anh ta.
Vì vậy, Diệp Tử Kiêu cùng người phụ nữ khác đi thuê phòng, Diêu Mông thấy bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Đối với Hứa Hủ, tâm trạng của Diêu Mông khá phức tạp. Khách quan mà nói, Hứa Hủ không nên rơi vào tay người đàn ông như Diệp Tử Kiêu. Nhưng nếu Hứa Hủ yêu Diệp Tử Kiêu, cô hình như có một cảm giác khoan khoái nhẹ nhõm...
Ngẫm nghĩ một lát, Diêu Mông mở miệng: “Là vì Diệp Tử Kiêu đúng không? Hứa Hủ, bạn nên thận trọng suy nghĩ, dù sao hoàn cảnh xuất thân của anh ta cũng không giống chúng ta. Nhưng nếu bạn thật sự thích anh ta, mình sẽ ủng hộ bạn...”
Ở đầu hành lang bên này, Quý Bạch lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía họ.
Ai ngờ Hứa Hủ không ngẩng đầu, trực tiếp ngắt lời Diêu Mông: “Tại sao bạn cho rằng mình vì Diệp Tử Kiêu nên mới buồn? Bây giờ mình không muốn nói chuyện, bạn có thể đi chỗ khác không?”
Diêu Mông hoàn toàn không ngờ, một người luôn hòa nhã như Hứa Hủ cũng có lúc trách móc nặng lời như vậy. Cô đỏ mặt, quay đầu nhìn Quý Bạch đứng ở nơi không xa. Diêu Mông cắn môi, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy chạy đi.
Quý Bạch dõi theo bóng Diêu Mông, khóe mắt cô lấp lánh ánh lệ. Sau đó, anh lại nhìn Hứa Hủ vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, gương mặt cô đỏ ửng... Anh tắt điếu thuốc, đi thẳng đến chỗ Hứa Hủ.
Thanh âm trầm thấp của Quý Bạch lại vang lên, anh nói rất từ tốn: “Vết thương ở vùng bụng của nạn nhân lộn xộn, không dứt khoát, có nhiều vết cắt, chắc hung thủ đâm nhiều lần mới thành công; trong khi bốn vết dao khác sạch sẽ gọn gàng, thủ pháp hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, tôi đoán do hai người gây ra.”
“Tôi cũng đồng ý quan điểm này.” Lão Ngô gật đầu.
Một cảnh sát hỏi: “Liệu có phải cùng một người. Ban đầu hắn căng thẳng nên động tác còn gượng gạo, sau đó mới thành thạo?”
Lão Ngô trả lời: “Vị trí và phương hướng nhát dao đâm của hai loại vết thương này có điểm khác biệt, tôi đoán không phải xuất phát từ một người.”
Hứa Hủ không có kinh nghiệm về phương diện nghiên cứu vết dao đâm, nhưng nghe đến đây, cô lập tức liên tưởng tới chuyên ngành của mình: “Từ gượng gạo đến thành thạo cần có một quá trình, không thể nào nhát dao đầu tiên do dự ngượng ngập, đến nhát thứ hai đã trở nên gọn gàng dứt khoát. Điều này cũng phản ánh hai trạng thái tâm lý khác biệt trong lúc gây án, một trạng thái là do dự sợ hãi, một trạng thái ý chí kiên định. Sự thay đổi trạng thái tâm lý của một người trong khoảng thời gian ngắn không thể lớn đến mức đó.”
“Quan hệ bất chính thì sao?” Một cảnh sát hỏi.
Hứa Hủ nhìn Quý Bạch. Ánh mắt trầm tĩnh của anh toát ra tia sắc bén. Bởi vì không xuất hiện ý cười nên gương mặt anh lúc này có một vẻ cương nghị và lạnh lùng.
“Tủ quần áo không hợp lý. Một tủ quần áo tương đối nhiều, hai tủ khác chỉ treo một ít. Quần áo để lộn xộn, không theo mùa hoặc chủng loại và có ở trong ba tủ; giá giày dép cũng tương tự. Nhìn tổng thể cả ngôi biệt thự này, Diệp Tử Tịch có thói quen chỉnh tề ngăn nắp. Vì vậy rất có khả năng, quần áo của người khác trong một ngăn tủ đã bị lấy hết đi. Sau đó, hắn chuyển quần áo của Diệp Tử Tịch sang nhằm mục đích che đậy. Ngoài ra, tuy ngôi biệt thự này không có chứng cứ trực tiếp chứng minh sự tồn tại của một người đàn ông, nhưng xét tổng thể phong cách trang trí nội thất, từ bộ ghế sofa bằng da thật màu đen nặng nề, bức tranh chữ treo tường, chỗ này không giống nơi ở của một người phụ nữ độc thân. Phải vậy không Hứa Hủ?”
Nghe Quý Bạch đột nhiêm điểm danh, Hứa Hủ gật đầu: “Nếu Diệp Tử Tịch sống một mình, chị ấy càng có khả năng lựa chọn phong cách hiện đại đơn giản, hoặc trang trí thời thượng tinh tế hơn.”
Lão Ngô bổ sung thêm: “Một người phụ nữ độc thân chưa kết hôn, nửa đêm một mình ở ngôi biệt thự trên núi, rất có khả năng hẹn hò kín đáo. Với danh tiếng của Diệp Tử Tịch, nếu là quan hệ yêu đương chính đáng, chắc sẽ bị dư luận phát hiện từ lâu. Hơn nữa, dựa vào tài lực của cô ta, tại sao không chọn khu vực phát triển, mà lại chọn một nơi hẻo lánh như núi Lâm An?”
“Căn cứ vào kết quả phân tích sơ bộ, chúng ta có thể coi tình nhân của Diệp Tử Tịch là đối tượng tình nghi số một. Nhưng chúng ta cũng không loại trừ khả năng khác.” Quý Bạch bình thản đưa ra kết luận ban đầu.
***
Về đến Cục Cảnh sát đã là buổi trưa, mọi người vội vàng đi ăn cơm. Quý Bạch hỏi: “Diệp Tử Kiêu đâu rồi?”
Triệu Hàn chỉ tay về phòng thẩm vấn.
Hứa Hủ ngẩng đầu, chỉ thấy trong căn phòng nhỏ, Diệp Tử Kiêu ngồi im không nhúc nhích, đầu tóc anh ta rối bù, gương mặt hốc hác. Bên tay anh ta đặt một hộp cơm và cốc trà, nhưng anh ta không hề động đũa.
“Cậu tư của nhà họ Diệp khá lương thiện.” Có người nói: “Cậu ta ngủ say nên không đọc được tin nhắn, đây cũng là lẽ thường tình, không thể trách cứ cậu ta.”
Một người khác mở miệng: “Đúng vậy. Kể cả cậu ta đến hiện trường ngay cũng không kịp. Diệp Tử Tịch gửi tin nhắn lúc sắp tắt thở, năm vết dao đâm được tạo thành sau khi cô ta chết, chứng tỏ hung thủ bỏ đi rồi quay lại, hoặc là cô ta gửi tin nhắn nhân lúc hung thủ không chú ý, lúc đó hung thủ vẫn chưa rời khỏi ngôi biệt thự. Diệp Tử Kiêu xuất phát từ nội thành, phải mất ít nhất nửa tiếng mới tới ngôi biệt thự. Đến nơi nạn nhân có lẽ đã qua đời. Chúng ta không tìm thấy điện thoại của nạn nhân ở hiện trường, chắc đã bị hung thủ phát hiện nên cầm đi.”
Diêu Mông buổi sáng không có mặt ở hiện trường gây án. Nghe mọi người nói vậy, cô thở dài: “Nhìn thấy thi thể của chị gái, anh ta chắc sẽ rất đau lòng.” Nói xong, cô liền chạm nhẹ vào tay Hứa Hủ.
Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông. Diêu Mông ra hiệu cô đi an ủi Diệp Tử Kiêu, bởi vì Diêu Mông biết cô quen anh ta.
Nhưng Hứa Hủ không rõ, cô nên ai ủi Diệp Tử Kiêu thế nào? Cô cảm thấy rơi vào hoàn cảnh này, ngôn ngữ không có tác dụng. Hơn nữa, cô không phải là người giỏi ăn nói.
Đúng lúc này, Quý Bạch đứng dậy: “Để tôi đi nói chuyện với cậu ta.”
Hứa Hủ lập tức đứng dậy, đi theo anh.
***
Ở Cục Cảnh sát suốt buổi sáng, tâm trạng của Diệp Tử Kiêu đã bình ổn trở lại. Anh ta cố gắng không nghĩ đến hình ảnh Diệp Tử Tịch nằm trên vũng máu. Trong lúc đầu óc trống rỗng, Diệp Tử Kiêu nghe thấy tiếng bước chân, thân hình Quý Bạch xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn, sau đó... là Hứa Hủ.
Tuy việc Hứa Hủ cự tuyệt anh ta một cách vô tình đã xa xôi như chuyện xảy ra ở thế giới khác, nhưng khi biết cô tham gia cuộc thẩm vấn, Diệp Tử Kiêu vẫn không được tự nhiên.
Bởi vì đây là lời khai chính thức nên Quý Bạch bắt đầu hỏi Diệp Tử Kiêu về những thông tin cơ bản như tên tuổi theo trình tự. Diệp Tử Kiêu trả lời ngắn gọn. Trong khoảng thời gian đó, Hứa Hủ cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt trầm tĩnh của cô giúp Diệp Tử Kiêu thả lỏng bản thân, đồng thời cảm thấy một nỗi buồn không nói thành lời.
Vẻ mặt của anh ta không lọt qua đôi mắt Quý Bạch. Anh tiếp tục thẩm vấn: “Từ tám giờ tối ngày hôm qua đến năm giờ sáng ngày hôm nay, cậu ở đâu?”
“Tôi ở quán bar đến chín giờ, sau đó về ngôi biệt thự của tôi ở Giai Lâm Uyển.”
“Thời gian đó Diệp tiên sinh có chứng cứ ngoại phạm không?” Quý Bạch cất giọng lãnh đạm.
“... Không có. Tôi không thể giết chị gái tôi, các anh khỏi cần nghi ngờ tôi.”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều nhìn Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ lên tiếng: “Anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Tôi đã nói không có.” Diệp Tử Kiêu lạnh nhạt trả lời, anh ta nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
Lúc này, Quý Bạch đột ngột quay sang Hứa Hủ: “Em hãy ra ngoài trước, đổi người khác vào ghi chép lời khai.”
Hứa Hủ ngẩn người, cô trầm mặc trong giây lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Tử Kiêu không nhìn cô, anh ta chống một tay lên đầu. Một lúc sau, Diêu Mông đi vào. Quý Bạch nói: “Bây giờ Diệp tiên sinh có thể khai thật rồi. Diệp tiên sinh, mưu sát là tội rất nặng, chúng tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi diện bị tình nghi.”
***
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Hứa Hủ không lập tức quay về vị trí của mình mà ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.
Cô biết Diệp Tử Kiêu nói dối. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Hứa Hủ ngồi bất động một lúc, đầu óc cô lần lượt hiện lên vô số hình ảnh, cảm giác tắc nghẽn trong lồng ngực lại dội về.
Thật ra, cô và Diệp Tử Tịch không hẳn thân thiết.
Quen biết một tháng nay, đều là Diệp Tử Tịch chủ động gọi điện và hẹn gặp Hứa Hủ. Chị có vẻ rất thích cô, thường tự nhiên biểu lộ thái độ muốn trở thành bạn bè.
Hành vi thân mật này khiến Hứa Hủ hơi bất ngờ cũng cảm thấy không quen. Thêm vào đó, do công việc của cô tương đối bận rộn nên Diệp Tử Tịch hẹn mười lần, Hứa Hủ mới ra ngoài gặp chị một hai lần.
Nhưng Diệp Tử Tịch không hề bận tâm đến thái độ xa cách của Hứa Hủ. Chị luôn có chừng mực, luôn tỏ ra thân thiện và quan tâm. Dần dần, Hứa Hủ cũng quen với sự tồn tại của chị. Có lần Hứa Tuyển hỏi cô: “Em lại cùng Diệp Tử Tịch đi ăn cơm à? Em thân với chị ta còn hơn anh?” Cô trả lời: “Bọn em là bạn bè.”
Hứa Hủ từng phân tích mối quan hệ giữa cô và Diệp Tử Tịch. Kể từ khi cô còn nhỏ, trong nhà chỉ có hai người đàn ông, cô chưa từng sống với phụ nữ lớn tuổi hơn, nên thiếu sự quan tâm chăm sóc của người phụ nữ. Sự xuất hiện của người bạn trưởng thành chững chạc, có tính cách dịu dàng như Diệp Tử Tịch vừa vặn bổ sung vào chỗ trống đó...
Lỗ hổng tình cảm được bổ khuyết, có nghĩa con người sẽ càng hạnh phúc hơn.
Vậy mà bây giờ, Diệp Tử Tịch đã qua đời.
Từ sáng đến giờ, mặc dù tập trung tinh thần vào công việc, nhưng đầu óc Hứa Hủ tựa hồ có một chỗ nào đó tê liệt, hô hấp trong lồng ngực cô dường như không thông thuận.
Lúc này cô mới hiểu, cảm giác đó gọi là đau buồn.
Cô luôn tiếp nhận tình bạn của Diệp Tử Tịch một cách bị động, bây giờ cô rất khó chịu.
Hứa Hủ thẫn thờ ngồi yên, máy di động của cô đột nhiên đổ chuông, là một số điện thoại xa lạ.
Đầu bên kia truyền tới thanh âm cung kính và ôn hòa: “Chào cô, tiểu thư Hứa Hủ phải không? Xin lỗi đã làm phiền cô. Tôi là giám đốc trực ban của nhà hàng xoay tròn trên tàu thủy. Trưa hôm nay, cô và tiểu thư Diệp Tử Tịch đã đặt chỗ, nhưng chúng tôi không thể liên lạc với Diệp tiểu thư...”
Hứa Hủ nắm chặt điện thoại, cúi thấp đầu, dán mắt vào hình bóng trên nền nhà màu xanh mờ.
“Xin lỗi, chúng tôi không đi được.”
***
Không có mặt Hứa Hủ, Quý Bạch thẩm vấn càng tỉ mỉ, bao gồm cả chuyện hôm qua gặp Diệp Tử Tịch, Diệp Tử Kiêu đã nói gì với cô; buổi tối ở cùng một cô gái đến mấy giờ, địa điểm cụ thể...
Đối với Quý Bạch, Diệp Tử Kiêu không hề tỏ ra ngượng ngập. Gương mặt anh ta vô cảm, anh ta rất hợp tác trả lời mọi câu hỏi của Quý Bạch.
Khi Quý Bạch hỏi: “Tại sao lại nói xin lỗi với Diệp Tử Tịch.” Diệp Tử Kiêu trầm mặc trong giây lát mới lên tiếng: “Hứa Hủ nói lần trước Tử Tịch bị thương, tôi không mạnh dạn cấp cứu cho chị ấy. Tôi vì chuyện này nên xin lỗi chị ấy. Các anh có thể đi hỏi Hứa Hủ.”
Diêu Mông bổ sung một câu: “Trưa hôm qua tại sao anh một mình ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ? Anh đã đi những đâu?”
Bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Diêu Mông, Diệp Tử Kiêu chợt nhớ tới câu nói của Hứa Hủ: “Hứng thú và sự quan tâm của anh đối với phái nữ mãnh liệt hơn người bình thường...”
Diệp Tử Kiêu phiền muộn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt Diêu Mông. Anh ta trả lời cứng nhắc: “Bởi vì tôi và Hứa Hủ cãi nhau. Cô cảnh sát, tôi không muốn trả lời vấn đề riêng tư.”
Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, Quý Bạch quay về văn phòng, kêu người đi điều tra chứng cứ ngoại phạm của Diệp Tử Kiêu. Anh nhanh chóng nhận được kết quả, không ít người chứng kiến Diệp Tử Kiêu cùng một cô gái đi thuê phòng ở khách sạn. Nhân viên tiếp tân và camera của khách sạn đều có thể chứng minh, Diệp Tử Kiêu rời khỏi khách sạn lúc năm giờ sáng.
Quý Bạch dặn dò cấp dưới thả Diệp Tử Kiêu về nhà. Anh cầm bao thuốc đi ra ngoài hành lang. Vừa châm điều thuốc trầm tư suy nghĩ, anh liền nghe thấy giọng nói trong trẻo truyền tới.
“Hứa Hủ, bạn làm sao thế?” Là thanh âm của Diêu Mông.
Quý Bạch nhướng mắt, hai cô gái đang ngồi ở chỗ rẽ trên hành lang. Nơi đó là cửa phòng hồ sơ, không một bóng người.
“Mình không sao.” Hứa Hủ cúi đầu.
Diêu Mông thở dài.
Quý Bạch thu ánh mắt, không nhìn bọn họ. Anh tựa người vào bờ tường hút thuốc, trong đầu lại nghĩ đến vụ án.
Lúc này, Diêu Mông cất giọng dịu dàng: “Hứa Hủ, nếu bạn không vui thì nói ra. Chúng ta là bạn bè cơ mà.” Hứa Hủ vẫn im lặng.
Diêu Mông cũng trầm mặc. Hôm qua gặp Diệp Tử Kiêu, cô không khỏi ngạc nhiên. Thấy anh tựa hồ có tình ý với Hứa Hủ, cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng, bởi vì hai người quả thực không xứng đôi. Hôm nay nghe nói anh ta là công tử thứ tư của Diệp gia, cô càng kinh ngạc hơn.
Nhưng Diêu Mông không thích loại đàn ông như Diệp Tử Kiêu. Bởi vì trong thâm tâm của cô cũng có sự kiêu ngạo. Loại công tử nhà giàu này khiến cô cảm thấy không với tới, đồng thời cô cũng không mấy coi trọng anh ta.
Vì vậy, Diệp Tử Kiêu cùng người phụ nữ khác đi thuê phòng, Diêu Mông thấy bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Đối với Hứa Hủ, tâm trạng của Diêu Mông khá phức tạp. Khách quan mà nói, Hứa Hủ không nên rơi vào tay người đàn ông như Diệp Tử Kiêu. Nhưng nếu Hứa Hủ yêu Diệp Tử Kiêu, cô hình như có một cảm giác khoan khoái nhẹ nhõm...
Ngẫm nghĩ một lát, Diêu Mông mở miệng: “Là vì Diệp Tử Kiêu đúng không? Hứa Hủ, bạn nên thận trọng suy nghĩ, dù sao hoàn cảnh xuất thân của anh ta cũng không giống chúng ta. Nhưng nếu bạn thật sự thích anh ta, mình sẽ ủng hộ bạn...”
Ở đầu hành lang bên này, Quý Bạch lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía họ.
Ai ngờ Hứa Hủ không ngẩng đầu, trực tiếp ngắt lời Diêu Mông: “Tại sao bạn cho rằng mình vì Diệp Tử Kiêu nên mới buồn? Bây giờ mình không muốn nói chuyện, bạn có thể đi chỗ khác không?”
Diêu Mông hoàn toàn không ngờ, một người luôn hòa nhã như Hứa Hủ cũng có lúc trách móc nặng lời như vậy. Cô đỏ mặt, quay đầu nhìn Quý Bạch đứng ở nơi không xa. Diêu Mông cắn môi, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy chạy đi.
Quý Bạch dõi theo bóng Diêu Mông, khóe mắt cô lấp lánh ánh lệ. Sau đó, anh lại nhìn Hứa Hủ vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, gương mặt cô đỏ ửng... Anh tắt điếu thuốc, đi thẳng đến chỗ Hứa Hủ.
/70
|