Nếu như yêu

Chương 1

/6



Lâm Bảo Di ngồi ngoài phòng cấp cứu tâm trạng cô cứ thấp thỏm không yên , đột nhiên điện thoại reo làm cô giật mình .
" A lô ! Mỹ Kỳ tớ nghe đây ! "

" Cậu đang ở đâu vậy hả ? Không phải bọn mình hẹn là đi đón An Bình tan học sẽ nấu lẩu sao ? Cậu tới An Bình cũng không đón làm cô giáo gọi cho mình này !" Giọng nói bên kia tràn đầy bất mãn .

" Mình xin lỗi , cậu giúp mình đón An Bình đi ! Mình vừa gây tai nạn giờ đang ở bệnh viện "

" Bệnh viện ! Cậu đợi ở đó mình đến liền !" Cô chưa kịp nói không cần thì bên kia đã dập điện thoại .

Chưa đầy nữa tiếng thì Phạm Mỹ Kỳ đã có mặt ở bệnh viện còn dắt theo một đứa bé khoảng ba bốn tuổi . Vừa thấy cô đứa bé chạy tới ôm chằm lấy cô .

" Mẹ , mẹ có sao không ạ ? Mẹ chảy máu rồi này !" An Bình mếu máo khi thấy tay cô đang chảy máu .

" Mẹ không sao đâu , An Bình không cần lo ! Chỉ là bị trầy da thôi !" Cô ôm An Bình xoa đầu bé nhẹ giọng trấn an .

Mỹ Kỳ không biết từ lúc nào đã đi mua bông băng và thuốc sát trùng trở về , vừa lầm bầm trách cứ vừa bôi thuốc cho cô . Bảo Di ngồi im lặng để Mỹ Kỳ bôi thuốc nhưng mắt vẫn không rời phòng cấp cứu , vừa thấy bác sĩ đi ra cô đã chạy nhanh lại hỏi thăm : " Bác sĩ , người trong đó thế nào rồi ?"

" Anh ta tạm thời qua cơn nguy hiểm , nhưng do chấn thương ở đầu nên rất có thể sẽ quên đi một vài việc " Bác sĩ không nhanh không chậm nói ra kết quả , sau đó dặn dò một số điều cần lưu ý rồi rời đi .

Bảo Di tạm bỏ được gánh nặng ở trong lòng nhưng có việc lại khiến cô thấy lo hơn : liệu người trong đó sau khi tỉnh lại có đòi bồi thường gì không ?

Đã qua một ngày rồi nhưng người bị tai nạn vẫn chưa tỉnh lại , tuy bác sĩ đã nói là anh ta không sao nhưng vẫn làm cho cô lo lắng , An Bình được gửi cho Mỹ Kỳ giúp cô chăm sóc còn cô thì đóng cửa một ngày không buôn bán rồi , nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách . Khi cô định đi ra ngoài thì người trên giường phát ra tiếng rên rất nhỏ , cẩn thận lắng nghe sau đó xác định tiếng rên phát ra từ người đang nằm đó cô chạy nhanh ra ngoài tìm bác sĩ .

Sau khi kiểm tra cho người bệnh xong bác sĩ kết luận là người bệnh không sao tịnh dưỡng mấy ngày là có thể xuất viện . Nhưng sự việc bất ngờ lại xảy ra .

" Đây là đâu ?" Giọng người đàn ông  khàn khàn vang lên .

Mấy người trong phòng xoay qua mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh ta .

"Anh , vậy anh biết mình là ai không ?" Lâm Bảo Di dò hỏi . Nhưng làm cô thất vọng rồi , anh ta lắc đầu .

Bảo Di thất thần một lúc mới lấy lại tinh thần , dù gì cũng là cô gây tai nạn nên đành chăm sóc anh ta cho tới khi anh ta nhớ lại thôi ! Thật là khóc không ra nước mắt mà !

Vậy là dựa vào sợi dây chuyền đeo ở trên cổ người này cô quyết định gọi anh là Lâm Phàm , bởi vì trên dây chuyền có khắc một chữ Phàm .

An Bình sau khi biết sẽ có người lạ đến sống ở nhà mình thì rất không vui vì mẹ đã nói đây là người bệnh nên bé không được làm phiền chú ấy ! An Bình bĩu môi , chú này chỉ đẹp trai chút thôi , ừ cao chút thôi ngoài ra không còn gì đặc biệt tại sao mẹ lại ưu tiên cho chú ấy chứ ?

Bất mãn thì bất mãn nhưng An Bình cũng rất ngoan sau khi tan học sẽ cùng mẹ đến bệnh viện chăm sóc cho Lâm Phàm , dần dần bé phát hiện ra chú cũng rất tốt thiện cảm đối với anh cũng tăng lên một chút .


/6

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status