Nếu Như Yêu - Chương 20
Tác giả: Born
Niềm tin
Kiều Chinh cứ thế bỏ chạy, trong đầu bùng nhùng những câu hỏi. Làm sao ba cô có thể ôm ấp một đứa con gái bằng tuổi của con mình như thế? Làm sao ba cô lại phản bội cô và mẹ cô như thế?
Cẩm Tú, rõ ràng trước đó không bao lâu, còn hùng hổ thừa nhận yêu Cảnh Phong, vậy mà chẳng mấy chốc chuyển sang làm tình nhân của ba cô. Cô vẫn biết, Cẩm Tú là cô gái có tham vọng, nhưng đến mức đeo bám một người đàn ông đáng tuổi cha mình thì cô không thể tưởng tượng được. Không biết ngoài Cẩm Tú, liệu ba cô đã phản bội mẹ cô bao nhiêu lần!? Càng nghĩ, cô càng thấy giận, càng giận bao nhiêu cô càng xót xa ẹ mình bấy nhiêu.
Chính cô, chính cô đã cõng rắn cắn gà nhà. Nếu cô không đưa Cẩm Tú về nhà mình, nếu cô không giúp Cẩm Tú năn nỉ ba cô cho vào làm trong công ty của ông thì giờ đây, cô sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng này. Cô vừa chạy vừa đưa tay lau nước mắt, dù cắn răng cô vẫn không thể ngăn được nước mắt trào ra.
Một chiếc xe trờ tới, thấy cô liền bấm còi inh ỏi. Toàn thân cô bất động nhìn chiếc xe đang lao tới với tốc độ chóng mặt mà không biết phải làm thế nào để tránh né. Người tài xế hoảng hốt đạp thắng, tiếng ma sát tạo ra âm thanh kinh hoàng. Một bóng người nhanh như chớp kéo cô ngã ra lề đường. Cô nhận ra ngay vòng tay ấm áp của Cảnh Phong.
- Em không sao chứ? - Anh lo lắng hỏi.
Cô trừng mắt hất tay anh ra rồi hét lên:
- Đừng có đụng vào tôi.
- Em sao vậy? - Cảnh Phong hơi chau mày.
- Anh đã biết từ trước đúng không?
Cảnh Phong im lặng không trả lời, cô thấy vậy lại càng tức giận.
- Anh mau trả lời đi. Anh biết rõ điều này từ trước đúng không?
Cảnh Phong vẫn im lặng, lúc lâu sau mới lạnh lùng đáp:
- Biết thì sao?
Kiều Chinh sững sờ, cô không ngờ anh lại thản nhiên như thế. Tức giận đến mất lí trí, cô giơ tay tát mạnh vào mặt Cảnh Phong.
- Bốp...
- Nói cho em biết thì sao, em sẽ thay đổi được gì? - Cảnh Phong lúc này mới lớn tiếng - Bây giờ em đang tức giận vì điều gì? Vì anh không nói chuyện này cho em nghe hay vì phát hiện ra ba mình là hạng người thế nào? Nếu em tức giận vì anh không nói cho em biết thì chỉ là vì anh không muốn em buồn đau mà thôi. Nếu em tức giận vì ba em đã phản bội gia đình thì đừng nên trút lên anh. Anh không quản chuyện gia đình em. Chuyện của ba em, anh chẳng xen vào được, ông ấy muốn làm gì với ai là quyền của ông ấy, chẳng liên quan gì đến anh.
Chẳng liên quan gì đến anh , câu nói này khiến trái tim cô tê buốt. Anh là bạn trai cô, việc ba cô có người đàn bà khác khiến gia đình cô có nguy cơ tan vỡ lại chẳng có liên quan đến anh sao? Kiều Chinh sững sờ đưa mắt nhìn Cảnh Phong, cô buột miệng nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Cô nhìn ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của Cảnh Phong, giống như anh luôn tin chẳng bao giờ cô sẽ nói ra lời này với anh. Thế nhưng... cô đã nói.
Cô đau đớn quay bước, nhanh chóng lên một chiếc taxi đang chạy tới. Cảnh Phong đứng nhìn theo bóng cô hồi lâu, khuôn mặt cô liêu hơn dưới nắng chiều.
Về tới nhà, cô vội vàng lau nước mắt.
- Mẹ!
- Gì vậy? Lại giở chứng tiểu thư nữa à?! - Bà Kim Xuân vỗ lưng con gái mắng yêu - Con gái của mẹ bao giờ mới lớn, làm sao mà mẹ yên tâm gả con đi lấy chồng đây?!
- Con không muốn lấy chồng đâu, đàn ông chẳng ai tốt hết - Cô phụng phịu - Con ở với mẹ suốt đời.
- Con bé này, sao lại nói thế. Đàn ông có người này người kia. Con xem, ba con chẳng phải là người tốt nhất hay sao.
Nghe nói đến ba, lòng cô càng đau đớn, cô thương mẹ cô một lòng vì ba cô, vậy mà...
- Mẹ, nếu như lúc nào đó mẹ phát hiện ba phản bội mẹ đi theo một cô gái khác, mẹ sẽ làm thế nào? Mẹ có đánh ghen không?
- Tất nhiên là không rồi. Phụ nữ sợ nhất là chọn lầm chồng nên phải chọn lựa thật kĩ. Năm xưa, mẹ chọn ba con làm chồng trong số những người đeo đuổi vì mẹ tin ba con yêu mẹ chứ không phải cưới mẹ vì của cải của ông bà ngoại. Sự thật là cho đến ngày nay, ba con luôn là người đàn ông biết thương vợ thương con, chăm sóc tốt cho gia đình này. Đối với mẹ như vậy là quá đủ. Nếu như ba con thay lòng đổi dạ, mẹ cũng sẽ không oán trách. Khi trái tim của đàn ông hướng về một người phụ nữ khác thì cách thể hiện tình yêu tốt nhất là buông tay, cũng là để lưu giữ cho trái tim mình những hình ảnh đẹp của quá khứ. Không cần phải tự làm khổ bản thân bằng việc khóc lóc níu kéo, hơn nữa, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của một con người không cho phép mẹ làm như thế. Có ra đi cũng phải để lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong mắt người đó. Để có lúc nào đó, người đó sẽ hối hận vì đã để vuột mất chúng ta.
Kiều Chinh ngước mắt nhìn mẹ, cánh mũi cô cay cay, cô ôm chầm lấy mẹ nói:
- Mẹ, sau này có thế nào, con cũng ủng hộ mẹ, con nhất định sẽ bên cạnh mẹ, yêu thương và chăm sóc ẹ.
- Con gái ngoan - Bà Kim Xuân vui vẻ vỗ nhẹ tóc con gái.
- À mẹ, thời gian tới con phải đi thực tập, con sẽ dọn đến gần công ty - Kiều Chinh cắn môi nói.
- Thực tập? - Bà Kim Xuân nhíu mày nhìn cô - Con mới học năm hai, sao lại đi thực tập sớm thế?
- Là con muốn đi sớm. Thực tập sớm, có nhiều kinh nghiệm hơn nữa năm sau rất bận rộn, nếu phải vừa học vừa thực tập thì con sợ mình không đủ sức khỏe.
- Không được, con muốn thực tập thì đến chỗ ba con mà thực tập.
- Con muốn đi thực tập ở nơi khác để học tính độc lập và quyết đoán, sau này còn có khả năng làm việc. Nếu cứ núp bóng ba hoài, con khó mà trưởng thành được.
- Kiều Chinh, con phải biết, con là con gái duy nhất của ba mẹ nên cái gì của ba mẹ đều thuộc về con. Con không cần cực nhọc bên ngoài làm gì. Con quá ngây thơ, mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa gạt.
Kiều Chinh nghe mẹ nói đến chữ gạt liền cụp mắt, mẹ cô đâu hay bản thân bà cũng đang bị lừa dối.
Bà Kim Xuân thở dài nhìn con gái, Kiều Chinh trước mặt bà đúng là đã lớn rồi, không còn là một cô bé con nhõng nhẽo nữa. Bà Kim Xuân đưa tay xoa mặt con gái, ánh mắt yêu thương nói:
- Ý con đã quyết, mẹ cũng đành ủng hộ nhưng cần phải có ý kiến của ba con nữa.
- Mẹ yên tâm đi. Ba đã đồng ý rồi - Kiều Chinh cười cay đắng.
- Con giận đến thế sao? - Ông Nghiêm nhìn con gái đang khệ nệ xách vali ra khỏi cổng nói.
Kiều Chinh không thèm liếc mắt nhìn ông cũng không trả lời ông.
- Con định đi đâu?
- Con đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở cái nhà này nữa - Kiều Chinh gằn giọng - Càng không muốn đối mặt với ba.
Ông Nghiêm hổ thẹn, cúi mặt.
- Hi vọng ba sẽ không tiếp tục lừa dối mẹ con - Cô buông một câu trước khi kéo vali đi.
Ông Nghiêm đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng con gái nhỏ bé dần đi trên con đường trước mặt.
Bởi vì cô quyết tâm tự lập nên không đem theo gì ngoài một ít tiền và giấy tờ tùy thân. Nhờ bạn bè tìm giúp một nơi giá rẻ, cô dọn đến ở ngay.
Căn phòng trọ trông khá cũ kĩ, lụp xụp vì được xây dựng từ mấy chục năm trước. Kiều Chinh từ nhỏ sống trong sung sướng, chưa từng phải động tay vào dù chỉ là một vết bẩn trong nhà nhưng căn phòng mà cô đang thuê trông thật khủng khiếp. Vách đầy lỗ đục nham nhở, trong đó lại còn có cả rêu mọc, mùi mốc, mùi hôi quyện vào nhau. Nhưng cô vẫn nghĩ mình sẽ ở đây cho đến khi tìm được một công việc làm thêm đủ trang trải mọi sinh hoạt.
Buổi chiều đi mưa đồ đang suy nghĩ mông lung bỗng có người chặn ngay trước mặt cô.
- Là anh à.
- Em đang đi đâu mà xách nhiều đồ vậy? - Long Sơn đưa tay đỡ lấy túi đồ trên tay cô, dịu dàng hỏi.
Kiều Chinh không trả lời câu hỏi của anh chỉ khẽ mỉm cười.
Trên đường đi, Long Sơn, chỉ nói những câu chuyện bâng quơ. Tới khi họ về đến phòng trọ của Kiều Chinh, khẽ nhíu mày, anh nói:
- Em sống ở đây à?
Kiều Chinh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng rồi mới trả lời:
- Em vừa mới thuê phòng này.
- Em thuê!? - Long Sơn kinh ngạc, anh nhìn Kiều Chinh với vẻ bàng hoàng. Cô là con gái duy nhất của Hoàng Sĩ Nghiêm - một triệu phú, dù muốn ở một mình thì cũng không thể nào ở trong một căn phòng trọ tệ như thế này.
- Em muốn thử tự lập giống như nhiều sinh viên khác - Kiều Chinh lấp liếm giải thích.
- Em ở đây sẽ bị bệnh mất, anh sẽ tìm giúp em một chỗ tốt hơn, ít nhất là còn ở được - Long Sơn lo lắng.
- Em không đi đâu - Kiều Chinh nhất quyết trả lời.
- Nhưng phòng trọ thế này làm sao mà sống được chứ - Long Sơn gắt nhẹ.
- Người ta sống được chẳng lẽ em không sống được. Bây giờ anh giúp em thuê phòng trọ, sau này thì sao, cuộc sống của em vẫn còn dài, không thể cứ dựa vào anh mãi như thế.
Ánh mắt cô long lanh lại nói ra những lời rất dứt khoát, tâm trí của Long Sơn cũng dịu lại. Anh thở dài:
- Được rồi. Nhưng em phải để anh phụ giúp em dọn dẹp nơi này.
Cô bật cười gật đầu.
Cả hai bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, chà sạch hết rêu trên tường, lau sạch từng viên gạch. Long Sơn còn mua sơn, sơn lại căn phòng cho thơm ngát hương hoa. Làm cả một buổi, cả hai người mệt nhoài nhìn thành tựu của mình.
- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm - Anh hổn hển nói.
Sau khi ăn uống no nê, Long Sơn lại đưa Kiều Chinh về nhà mà không hay có một chiếc xe chầm chậm theo chân họ. Ánh mắt đau đớn của người ngồi trong xe không rời mắt khỏi hai người.
Đến khi tiếng bước chân Long Sơn rời đi hẳn, Kiều Chinh mới quay lại thở dài, cô nhìn khắp căn phòng, tuy được sơn mới, nhưng trần nhà vẫn rất cũ kĩ, ẩm thấp. Ngoài vali quần áo, trong phòng chẳng có thứ gì. Cái lạnh lẽo bao trùm mọi thứ. Hoá ra cuộc sống của hầu như tất cả mọi người đều cơ cực và đáng sợ như vậy.
Kiều Chinh lôi vài cái áo và váy ra trải làm chỗ nằm, dùng áo khoác để đắp tạm.
- Rầm...
Cô giật mình nhổm dậy, một giọng nhừa nhựa say xỉn vang lên:
- Mở cửa cho tao mau lên.
Kiều Chinh run run nhìn cánh cửa cũng đang run lên bần bật, ổ khóa dường như sắp rơi ra.
- Mẹ nó! Tao bảo mày mở cửa cho tao mau lên - Gã say rượu vẫn lè nhè.
- Khốn khiếp! Ngày nào cũng như ngày nào, cứ uống rượu say là về phá giấc ngủ của người khác là sao? Sao không đâm đầu ra đường chết cho rồi đi - Một giọng đầy phẫn nộ vang lên từ phòng bên cạnh.
Thế là cả hai quay sang chửi mắng nhau. Cô sợ hãi bịt chặt tai lại.
Khu nhà trọ bỗng nhiên ồn ào rồi cũng bỗng nhiên im lặng. Không gian yên tĩnh đến mức, cô nghe được cả tiếng tim mình đập. Cô gục mặt xuống hai tay bật khóc. Tủi hổ và cô đơn khiến cô khóc mãi không thôi.
Long Sơn xin giúp cô vào trại trẻ mồ côi làm thêm sau giờ học. Ở đây cô giúp các sơ làm bếp, cũng bắt đầu học nấu ăn. Cuộc sống nói chung là tạm thời ổn thỏa.
Một hôm cô chợt thấy sắc mặt các em nhỏ vui tươi như đi hội, trên tay chúng đều có đồ chơi mới nên ngạc nhiên hỏi:
- Ở đâu mà các em có nhiều đồ chơi thế?
- Anh Phong cho tụi em đó chị - Bọn trẻ vô tư đáp.
- Anh Phong? - Cô chợt buồn khi nhắc đến cái tên này.
- Chị Kiều Chinh, anh Phong tốt lắm, anh ấy...
Thế rồi, mỗi đứa một câu ca ngợi anh Phong trước mặt cô.
- A! Anh Phong đến rồi kìa chị - Một em bé nhìn ra cửa lớp reo lên.
Kiều Chinh quay mặt lại nhìn dáng người ấy, gương mặt ấy. Người mà cô vẫn nhớ mong đang đi đến trước mặt cô bằng những bước chân vững chắc và ánh mắt đắm đuối nhìn cô không rời. Cô mím môi lờ anh đi, siết chặt quyển sách trong tay mình, quay người nói với lũ trẻ:
- Trật tự đi. Chúng ta vào học nào?
Cảnh Phong đưa tay chào bọn trẻ. Anh không nhìn cô mà đi thẳng đến dãy ghế cuối phòng học, chọn một chỗ trống rồi ngồi vào. Cô ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của anh giữa đám trẻ con mắt sáng long lanh. Lấy lại bình tĩnh, cô phớt lờ anh để tiếp tục bài giảng.
Cứ như thế, kết thúc buổi học, Kiều Chinh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã ra về. Cảnh Phong vội đuổi theo, lên tiếng gọi:
- Kiều Chinh.
Nhưng cô không đáp, chỉ hướng bến xe buýt mà đi. Anh nắm lấy tay cô giữ lại:
- Vẫn còn giận sao?
Kiều Chinh lạnh lùng rụt tay mình lại và nói:
- Nếu anh đến đây chỉ để hỏi xem em đã hết giận chưa thì câu trả lời là hết rồi. Chúng ta đã chia tay, em có giận anh thêm nữa cũng vô ích.
- Em đừng ngang bướng nữa. Về nhà đi, căn phòng trọ đó không thích hợp với em đâu - Cảnh Phong trầm giọng.
Sau đó anh bước đến gần cô, nâng gương mặt đang cúi gằm xuống của cô lên, giọng xót xa:
- Có mấy hôm mà em ốm đi nhiều rồi.
- Cám ơn anh quan tâm. Nhưng chuyện của em giờ không liên quan gì đến anh nữa - Kiều Chinh vẫn lạnh nhạt.
Vừa lúc xe buýt tới, cô lập tức leo lên. Nhìn anh bất lực đứng bên dưới dõi mắt nhìn theo, cô rất muốn khóc. Cô nhớ anh, chỉ muốn vùi mặt trong lòng anh mà khóc để trút hết những mệt mỏi, sợ hãi của mấy ngày nay, thế nhưng trong lòng cô còn nhiều mối nghi ngờ chưa xác định rõ. Chuyện của ba Cảnh Phong - người đã từng bắt cóc cô, chuyện Cẩm Tú đột nhiên có quan hệ với ba cô, cả hai đều có liên quan đến Cảnh Phong. Những câu chuyện ấy là một chuỗi rời rạc nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó bất bình thường. Với cá tính của Cảnh Phong, không thể nào anh nhắm mắt nhìn Cẩm Tú chấp nhận cuộc sống sa đọa như thế. Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của ba Cảnh Phong và sự tan nát của gia đình anh có liên quan đến cô.
Trời bắt đầu chuyển sang mùa mưa. Mưa tầm tã, rả rích suốt ngày.
Cảnh Phong đã ngồi trong xe cả một đêm dài. Mấy ngày nay, đêm nào anh cũng đến, nhìn cô đi vào bên trong dãy nhà trọ, chờ đến sáng lại thấy cô bước ra đi học. Nhưng hôm nay anh đợi mãi mà không thấy cô bước ra khỏi cửa. Rất lâu sau anh bèn bước xuống xe đi đến phòng cô gõ cửa. Gõ mãi không thấy mở cửa, cảm giác lo lắng trong lòng tăng thêm.
Đang lúc anh định phá cửa thì cánh cửa bật mở. Gương mặt Kiều Chinh đỏ bừng lên, hai mi mắt cụp xuống, vẻ mặt xanh xao. Nhìn thấy Cảnh Phong, cô chỉ kịp nói một câu:
- Là anh sao?
Thế rồi ngã nhào vào lòng anh ngất xỉu đi.
- Em... - Cảnh Phong hốt hoảng kêu lên.
Cảm giác nóng bừng trong người dường như đã dịu lại, thân thể cũng không còn nhức mỏi vì nằm trên tấm đệm khô cứng nữa. Đây là tấm đệm rất êm ái. Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, chính là căn phòng mà Cảnh Phong dành cho em gái mình.
- Em tỉnh rồi sao?
- Sao lại đưa em đến đây? - Kiều Chinh nhìn anh thắc mắc.
- Em có biết mình bị sốt cả ngày hôm qua không? Nếu anh không đến kịp có lẽ em đã chết vì bệnh rồi - Anh lạnh giọng nói, trong giọng nói pha lẫn sự tức giận.
Cô im lặng không phản bác, cô cũng biết sức khỏe của mình rất tệ, trận mưa chỉ góp phần thêm cho việc đổ bệnh của cô sau những chuỗi ngày mệt mỏi mà thôi.
- Cám ơn anh! Anh chờ em cả đêm hôm ấy sao?
- Không chỉ cả đêm hôm ấy - Cảnh Phong vừa nhìn ra ngoài trời vừa nói - Bắt đầu từ lúc em dọn đi, anh đã có mặt ở đó hàng đêm rồi. Em nghĩ anh nỡ để em một mình bên ngoài như thế sao?
Ánh mắt dịu dàng âu yếm của Cảnh Phong cùng lời nói chân thật của anh khiến cô xúc động, sống mũi cay cay, khóe mắt rớt ra hai giọt nước trong veo. Cảnh Phong cười ấm áp nắm lấy bàn tay xanh xao của cô:
- Đừng khóc, anh ở đây rồi.
Cô vội rụt tay lại, quay mặt không muốn đối diện với anh. Cảnh Phong giữ chặt lấy khuôn mặt của cô, khẽ khàng nói:
- Em nghe anh nói đi.
Kiều Chinh vẫn không nhìn anh.
- Anh xin lỗi vì đã giấu em, xin lỗi vì không hiểu rõ tâm trạng của em mà quát nạt em như thế. Anh cũng muốn khuyên can Cẩm Tú nhưng anh lại không biết lấy tư cách gì để khuyên can cô ấy. Đó là con đường cô ấy lựa chọn, anh không thể can thiệp. Anh biết em trân trọng hạnh phúc gia đình em, nhưng bây giờ đàn ông thành đạt như ba em không có ai là không có một hai nhân tình bên ngoài cả. Có điều họ cũng chỉ vui đùa như thế, nhưng cái họ xem trọng nhất vẫn là gia đình và vợ con mình.
Kiều Chinh im lặng, hai chân mày cô chau lại, vẻ nghĩ ngợi rất nhiều.
- Đừng bướng bỉnh nữa, nếu em không muốn về nhà, hãy dọn đến đây. Hãy để anh chăm sóc, che chở cho em.
Kiều Chinh không biết nên nói gì tiếp theo, cô sà vào lòng anh òa khóc, bao đau khổ uất ức giờ đây cứ theo nước mắt mà tuôn ra. Anh đã xin lỗi cô, đã thành khẩn nói muốn chăm sóc che chở cho cô, cô sao có thể chối từ được nữa.
Cảnh Phong ôm chầm lấy Kiều Chinh vỗ về, trong đầu anh vang lên giọng nói của ông Nghiêm:
- Chăm sóc con bé giúp tôi.
Ông Nghiêm đã mở lời như thế với anh, xem như ông ta đã bắt đầu tin tưởng anh. Ngày mà anh hạ được ông ta càng đến gần rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Kiều Chinh cảm thấy nụ cười vẫn hiển hiện trên môi cô. Những lời nói nồng nàn của Cảnh Phong đêm qua khiến cô chẳng thể nào quên được. Chẳng có cô gái nào không mong chờ một lời hứa vững chắc cho tình yêu của mình. Cô đối với Cảnh Phong lại càng không thể nào rời xa.
Tiếng gõ cửa khiến Kiều Chinh giật mình, vừa vặn nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Nụ cười của cô hòa với ánh nắng ban mai tỏa sáng sau lưng, trông cô như thể nàng tiên ánh sáng xinh đẹp vừa bước ra từ thế giới nhiệm màu.
- Em dậy rồi sao? - Anh khẽ nói.
Cô ấp úng:
- Em đi vệ sinh một chút.
Nói xong cô vội vàng lao ra cửa đi nhanh về phía nhà tắm.
Lao vào buồng tắm rồi cô mới nhận ra mình không mang theo gì hết. Đêm qua cô khóc rồi ngủ thiếp đi cho đến sáng. Bộ dạng cô bây giờ chắc chắn rất thê thảm.
Cô mang theo vẻ xấu hổ đi ra khỏi nhà tắm thì chạm mặt Cảnh Phong, trên tay anh là một bộ quần áo của cô, bàn chải, khăn tắm và còn có... đồ lót nữa.
- Đồ của em - Cảnh Phong làm như chẳng có gì đưa đồ cho cô.
Cô vừa chạm tay vào quần áo của mình thì anh đã đưa tay giữ lấy tay cô, cúi đầu sát vào tai cô, nói một câu:
- Anh thích bộ dạng này của em hơn, rất quyến rũ.
Ba chữ cuối cùng anh cố ý nhấn mạnh khiến cô muốn nổ tung, cô giật lấy quần áo trên tay anh rồi quay đầu lao thẳng vào nhà tắm, bên tai còn thoảng tiếng cười khúc khích của anh.
Sau những ngượng ngùng đó lại là nụ cười hạnh phúc. Từ hôm nay, cô sẽ ở lại nhà anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh. Mỗi sáng thức dậy đều có thể nói một câu chào buổi sáng, mỗi buổi tối có thể nói câu chúc ngủ ngon. Tình yêu đôi khi không cần đòi hỏi quá nhiều mới gọi là tình yêu. Chỉ đơn giản được bên cạnh, nhìn thấy nhau mỗi ngày đã là hạnh phúc.
Khi Kiều Chinh tươm tất đi ra khỏi nhà tắm, Cảnh Phong đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn trong bếp đọc một tờ báo. Trước mặt anh chỉ có hai đĩa bánh mì ốp la và hai tách trà sữa đang bốc khói.
Thấy cô đi vào, anh gấp tờ báo lại nhìn cô nói:
- Anh chỉ có thể làm cái này thôi.
- Như vậy là được rồi - Kiều Chinh không giấu nổi ánh mắt hạnh phúc đáp.
- Em cần tẩm bổ nhiều, nhìn em xem, gầy đến như thế - Cảnh Phong nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô mà không khỏi nhíu mày.
- Em biết rồi - Kiều Chinh gật đầu.
- Đừng đến trại trẻ nữa, chạy đi chạy lại nhiều thế, làm sao em có đủ sức khỏe - Anh nói - Em lại đang trong giai đoạn thi cử nên tập trung cho việc học.
Cô không đáp chỉ cúi đầu buồn bã ngầm chấp thuận yêu cầu của anh. Thấy cô có vẻ buồn, anh bèn hắng giọng nói.
- Em thích đi dạy học à?
Cô nghe anh hỏi thì hai mắt mở to nhìn anh vui vẻ gật đầu:
- Em rất thích mấy đứa trẻ đó, chúng rất ngoan.
Cảnh Phong giả vờ ăn bánh mì rồi buông một câu.
- Thi xong rồi hãy đến dạy chúng.
Kiều Chinh nghe xong hớn hở gật đầu:
- Em có thể học nấu ăn từ các sơ. Sau đó mỗi ngày em đều có thể nấu ăn cho anh, chúng ta sẽ giống như là...
Câu tiếp theo là: vợ chồng mới cưới bị cô nuốt vào trong bụng. Cô ngại ngùng cắm cúi ăn, cố gắng lắm mới không bị nghẹn nên vẻ mặt có chút nhăn nhó khó coi.
- Uống nước đi - Anh đẩy cốc trà trước mặt cô, cố nhịn cười.
Kiều Chinh cắn môi trừng mắt nhìn anh, sau đó đưa li trà lên uống hai ngụm lớn. Khi nhìn lại chiếc cốc trên tay mình, cô chợt nhận ra nó giống cái cốc mà dạo trước đi hội chợ cô đã nhìn thấy và muốn có.
- Cái này... - Cô đưa mắt nhìn anh, phát hiện ra cái cốc trên tay anh là một cặp với cái cốc trên tay cô.
- Chẳng phải em bảo rất thích hay sao? - Cảnh Phong nhìn cô yêu thương, lời nói rất bình thường thế nhưng Kiều Chinh lại thấy xúc động.
Cô mân mê chiếc cốc như một báu vật.
Tại quán nước, Long Sơn trầm xuống khi biết tin cô chuyển đến ở cùng Cảnh Phong.
- Hai người đã... - Giọng Long Sơn ngập ngừng.
Kiều Chinh lập tức hiểu ý, cô vội vàng giải thích:
- Không có. Lúc đó em bị sốt mê man, Cảnh Phong đưa em về nhà anh ấy. Em ở tạm đó trong phòng em gái anh ấy thôi.
Hai chân mày đang chau lại của Long Sơn giãn ra nhẹ nhõm, anh ân hận nói:
- Xin lỗi. Vì anh đang điều tra một vụ án nên không thể đến thăm em, không biết em bị bệnh, khiến em phải khổ sở như thế. May mà em không sao.
- Đâu thể trách anh được. Anh giúp em như thế là quá nhiều rồi, em không dám đòi hỏi gì thêm nữa...
Hai người ngồi trò chuyện thêm một lúc, Kiều Chinh mới từ biệt Long Sơn ra về. Cô vừa bước ra khỏi cửa quán thì phía bên kia đường, một người đàn ông đeo kính đen vất điếu thuốc hút dở trên tay mình xuống lòng đường, dùng mũi giày day day. Sau đó, ông ta bước đến gần Long Sơn đang đứng nhìn theo bóng Kiều Chinh.
- Chính cô bé đó làm cậu xém chút bỏ rơi nhiệm vụ đấy à?
- Là cô ấy.
- Xem ra cũng thuần khiết lắm. Cậu nói xem, cô ấy có biết những điều ba cô ấy làm không?
- Cô ấy không biết đâu - Long Sơn lắc đầu thiểu não - Nếu cô ấy biết, chỉ e cô ấy sẽ không còn thuần khiết như thế được nữa.
Tác giả: Born
Niềm tin
Kiều Chinh cứ thế bỏ chạy, trong đầu bùng nhùng những câu hỏi. Làm sao ba cô có thể ôm ấp một đứa con gái bằng tuổi của con mình như thế? Làm sao ba cô lại phản bội cô và mẹ cô như thế?
Cẩm Tú, rõ ràng trước đó không bao lâu, còn hùng hổ thừa nhận yêu Cảnh Phong, vậy mà chẳng mấy chốc chuyển sang làm tình nhân của ba cô. Cô vẫn biết, Cẩm Tú là cô gái có tham vọng, nhưng đến mức đeo bám một người đàn ông đáng tuổi cha mình thì cô không thể tưởng tượng được. Không biết ngoài Cẩm Tú, liệu ba cô đã phản bội mẹ cô bao nhiêu lần!? Càng nghĩ, cô càng thấy giận, càng giận bao nhiêu cô càng xót xa ẹ mình bấy nhiêu.
Chính cô, chính cô đã cõng rắn cắn gà nhà. Nếu cô không đưa Cẩm Tú về nhà mình, nếu cô không giúp Cẩm Tú năn nỉ ba cô cho vào làm trong công ty của ông thì giờ đây, cô sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng này. Cô vừa chạy vừa đưa tay lau nước mắt, dù cắn răng cô vẫn không thể ngăn được nước mắt trào ra.
Một chiếc xe trờ tới, thấy cô liền bấm còi inh ỏi. Toàn thân cô bất động nhìn chiếc xe đang lao tới với tốc độ chóng mặt mà không biết phải làm thế nào để tránh né. Người tài xế hoảng hốt đạp thắng, tiếng ma sát tạo ra âm thanh kinh hoàng. Một bóng người nhanh như chớp kéo cô ngã ra lề đường. Cô nhận ra ngay vòng tay ấm áp của Cảnh Phong.
- Em không sao chứ? - Anh lo lắng hỏi.
Cô trừng mắt hất tay anh ra rồi hét lên:
- Đừng có đụng vào tôi.
- Em sao vậy? - Cảnh Phong hơi chau mày.
- Anh đã biết từ trước đúng không?
Cảnh Phong im lặng không trả lời, cô thấy vậy lại càng tức giận.
- Anh mau trả lời đi. Anh biết rõ điều này từ trước đúng không?
Cảnh Phong vẫn im lặng, lúc lâu sau mới lạnh lùng đáp:
- Biết thì sao?
Kiều Chinh sững sờ, cô không ngờ anh lại thản nhiên như thế. Tức giận đến mất lí trí, cô giơ tay tát mạnh vào mặt Cảnh Phong.
- Bốp...
- Nói cho em biết thì sao, em sẽ thay đổi được gì? - Cảnh Phong lúc này mới lớn tiếng - Bây giờ em đang tức giận vì điều gì? Vì anh không nói chuyện này cho em nghe hay vì phát hiện ra ba mình là hạng người thế nào? Nếu em tức giận vì anh không nói cho em biết thì chỉ là vì anh không muốn em buồn đau mà thôi. Nếu em tức giận vì ba em đã phản bội gia đình thì đừng nên trút lên anh. Anh không quản chuyện gia đình em. Chuyện của ba em, anh chẳng xen vào được, ông ấy muốn làm gì với ai là quyền của ông ấy, chẳng liên quan gì đến anh.
Chẳng liên quan gì đến anh , câu nói này khiến trái tim cô tê buốt. Anh là bạn trai cô, việc ba cô có người đàn bà khác khiến gia đình cô có nguy cơ tan vỡ lại chẳng có liên quan đến anh sao? Kiều Chinh sững sờ đưa mắt nhìn Cảnh Phong, cô buột miệng nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Cô nhìn ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của Cảnh Phong, giống như anh luôn tin chẳng bao giờ cô sẽ nói ra lời này với anh. Thế nhưng... cô đã nói.
Cô đau đớn quay bước, nhanh chóng lên một chiếc taxi đang chạy tới. Cảnh Phong đứng nhìn theo bóng cô hồi lâu, khuôn mặt cô liêu hơn dưới nắng chiều.
Về tới nhà, cô vội vàng lau nước mắt.
- Mẹ!
- Gì vậy? Lại giở chứng tiểu thư nữa à?! - Bà Kim Xuân vỗ lưng con gái mắng yêu - Con gái của mẹ bao giờ mới lớn, làm sao mà mẹ yên tâm gả con đi lấy chồng đây?!
- Con không muốn lấy chồng đâu, đàn ông chẳng ai tốt hết - Cô phụng phịu - Con ở với mẹ suốt đời.
- Con bé này, sao lại nói thế. Đàn ông có người này người kia. Con xem, ba con chẳng phải là người tốt nhất hay sao.
Nghe nói đến ba, lòng cô càng đau đớn, cô thương mẹ cô một lòng vì ba cô, vậy mà...
- Mẹ, nếu như lúc nào đó mẹ phát hiện ba phản bội mẹ đi theo một cô gái khác, mẹ sẽ làm thế nào? Mẹ có đánh ghen không?
- Tất nhiên là không rồi. Phụ nữ sợ nhất là chọn lầm chồng nên phải chọn lựa thật kĩ. Năm xưa, mẹ chọn ba con làm chồng trong số những người đeo đuổi vì mẹ tin ba con yêu mẹ chứ không phải cưới mẹ vì của cải của ông bà ngoại. Sự thật là cho đến ngày nay, ba con luôn là người đàn ông biết thương vợ thương con, chăm sóc tốt cho gia đình này. Đối với mẹ như vậy là quá đủ. Nếu như ba con thay lòng đổi dạ, mẹ cũng sẽ không oán trách. Khi trái tim của đàn ông hướng về một người phụ nữ khác thì cách thể hiện tình yêu tốt nhất là buông tay, cũng là để lưu giữ cho trái tim mình những hình ảnh đẹp của quá khứ. Không cần phải tự làm khổ bản thân bằng việc khóc lóc níu kéo, hơn nữa, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của một con người không cho phép mẹ làm như thế. Có ra đi cũng phải để lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong mắt người đó. Để có lúc nào đó, người đó sẽ hối hận vì đã để vuột mất chúng ta.
Kiều Chinh ngước mắt nhìn mẹ, cánh mũi cô cay cay, cô ôm chầm lấy mẹ nói:
- Mẹ, sau này có thế nào, con cũng ủng hộ mẹ, con nhất định sẽ bên cạnh mẹ, yêu thương và chăm sóc ẹ.
- Con gái ngoan - Bà Kim Xuân vui vẻ vỗ nhẹ tóc con gái.
- À mẹ, thời gian tới con phải đi thực tập, con sẽ dọn đến gần công ty - Kiều Chinh cắn môi nói.
- Thực tập? - Bà Kim Xuân nhíu mày nhìn cô - Con mới học năm hai, sao lại đi thực tập sớm thế?
- Là con muốn đi sớm. Thực tập sớm, có nhiều kinh nghiệm hơn nữa năm sau rất bận rộn, nếu phải vừa học vừa thực tập thì con sợ mình không đủ sức khỏe.
- Không được, con muốn thực tập thì đến chỗ ba con mà thực tập.
- Con muốn đi thực tập ở nơi khác để học tính độc lập và quyết đoán, sau này còn có khả năng làm việc. Nếu cứ núp bóng ba hoài, con khó mà trưởng thành được.
- Kiều Chinh, con phải biết, con là con gái duy nhất của ba mẹ nên cái gì của ba mẹ đều thuộc về con. Con không cần cực nhọc bên ngoài làm gì. Con quá ngây thơ, mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa gạt.
Kiều Chinh nghe mẹ nói đến chữ gạt liền cụp mắt, mẹ cô đâu hay bản thân bà cũng đang bị lừa dối.
Bà Kim Xuân thở dài nhìn con gái, Kiều Chinh trước mặt bà đúng là đã lớn rồi, không còn là một cô bé con nhõng nhẽo nữa. Bà Kim Xuân đưa tay xoa mặt con gái, ánh mắt yêu thương nói:
- Ý con đã quyết, mẹ cũng đành ủng hộ nhưng cần phải có ý kiến của ba con nữa.
- Mẹ yên tâm đi. Ba đã đồng ý rồi - Kiều Chinh cười cay đắng.
- Con giận đến thế sao? - Ông Nghiêm nhìn con gái đang khệ nệ xách vali ra khỏi cổng nói.
Kiều Chinh không thèm liếc mắt nhìn ông cũng không trả lời ông.
- Con định đi đâu?
- Con đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở cái nhà này nữa - Kiều Chinh gằn giọng - Càng không muốn đối mặt với ba.
Ông Nghiêm hổ thẹn, cúi mặt.
- Hi vọng ba sẽ không tiếp tục lừa dối mẹ con - Cô buông một câu trước khi kéo vali đi.
Ông Nghiêm đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng con gái nhỏ bé dần đi trên con đường trước mặt.
Bởi vì cô quyết tâm tự lập nên không đem theo gì ngoài một ít tiền và giấy tờ tùy thân. Nhờ bạn bè tìm giúp một nơi giá rẻ, cô dọn đến ở ngay.
Căn phòng trọ trông khá cũ kĩ, lụp xụp vì được xây dựng từ mấy chục năm trước. Kiều Chinh từ nhỏ sống trong sung sướng, chưa từng phải động tay vào dù chỉ là một vết bẩn trong nhà nhưng căn phòng mà cô đang thuê trông thật khủng khiếp. Vách đầy lỗ đục nham nhở, trong đó lại còn có cả rêu mọc, mùi mốc, mùi hôi quyện vào nhau. Nhưng cô vẫn nghĩ mình sẽ ở đây cho đến khi tìm được một công việc làm thêm đủ trang trải mọi sinh hoạt.
Buổi chiều đi mưa đồ đang suy nghĩ mông lung bỗng có người chặn ngay trước mặt cô.
- Là anh à.
- Em đang đi đâu mà xách nhiều đồ vậy? - Long Sơn đưa tay đỡ lấy túi đồ trên tay cô, dịu dàng hỏi.
Kiều Chinh không trả lời câu hỏi của anh chỉ khẽ mỉm cười.
Trên đường đi, Long Sơn, chỉ nói những câu chuyện bâng quơ. Tới khi họ về đến phòng trọ của Kiều Chinh, khẽ nhíu mày, anh nói:
- Em sống ở đây à?
Kiều Chinh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng rồi mới trả lời:
- Em vừa mới thuê phòng này.
- Em thuê!? - Long Sơn kinh ngạc, anh nhìn Kiều Chinh với vẻ bàng hoàng. Cô là con gái duy nhất của Hoàng Sĩ Nghiêm - một triệu phú, dù muốn ở một mình thì cũng không thể nào ở trong một căn phòng trọ tệ như thế này.
- Em muốn thử tự lập giống như nhiều sinh viên khác - Kiều Chinh lấp liếm giải thích.
- Em ở đây sẽ bị bệnh mất, anh sẽ tìm giúp em một chỗ tốt hơn, ít nhất là còn ở được - Long Sơn lo lắng.
- Em không đi đâu - Kiều Chinh nhất quyết trả lời.
- Nhưng phòng trọ thế này làm sao mà sống được chứ - Long Sơn gắt nhẹ.
- Người ta sống được chẳng lẽ em không sống được. Bây giờ anh giúp em thuê phòng trọ, sau này thì sao, cuộc sống của em vẫn còn dài, không thể cứ dựa vào anh mãi như thế.
Ánh mắt cô long lanh lại nói ra những lời rất dứt khoát, tâm trí của Long Sơn cũng dịu lại. Anh thở dài:
- Được rồi. Nhưng em phải để anh phụ giúp em dọn dẹp nơi này.
Cô bật cười gật đầu.
Cả hai bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, chà sạch hết rêu trên tường, lau sạch từng viên gạch. Long Sơn còn mua sơn, sơn lại căn phòng cho thơm ngát hương hoa. Làm cả một buổi, cả hai người mệt nhoài nhìn thành tựu của mình.
- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm - Anh hổn hển nói.
Sau khi ăn uống no nê, Long Sơn lại đưa Kiều Chinh về nhà mà không hay có một chiếc xe chầm chậm theo chân họ. Ánh mắt đau đớn của người ngồi trong xe không rời mắt khỏi hai người.
Đến khi tiếng bước chân Long Sơn rời đi hẳn, Kiều Chinh mới quay lại thở dài, cô nhìn khắp căn phòng, tuy được sơn mới, nhưng trần nhà vẫn rất cũ kĩ, ẩm thấp. Ngoài vali quần áo, trong phòng chẳng có thứ gì. Cái lạnh lẽo bao trùm mọi thứ. Hoá ra cuộc sống của hầu như tất cả mọi người đều cơ cực và đáng sợ như vậy.
Kiều Chinh lôi vài cái áo và váy ra trải làm chỗ nằm, dùng áo khoác để đắp tạm.
- Rầm...
Cô giật mình nhổm dậy, một giọng nhừa nhựa say xỉn vang lên:
- Mở cửa cho tao mau lên.
Kiều Chinh run run nhìn cánh cửa cũng đang run lên bần bật, ổ khóa dường như sắp rơi ra.
- Mẹ nó! Tao bảo mày mở cửa cho tao mau lên - Gã say rượu vẫn lè nhè.
- Khốn khiếp! Ngày nào cũng như ngày nào, cứ uống rượu say là về phá giấc ngủ của người khác là sao? Sao không đâm đầu ra đường chết cho rồi đi - Một giọng đầy phẫn nộ vang lên từ phòng bên cạnh.
Thế là cả hai quay sang chửi mắng nhau. Cô sợ hãi bịt chặt tai lại.
Khu nhà trọ bỗng nhiên ồn ào rồi cũng bỗng nhiên im lặng. Không gian yên tĩnh đến mức, cô nghe được cả tiếng tim mình đập. Cô gục mặt xuống hai tay bật khóc. Tủi hổ và cô đơn khiến cô khóc mãi không thôi.
Long Sơn xin giúp cô vào trại trẻ mồ côi làm thêm sau giờ học. Ở đây cô giúp các sơ làm bếp, cũng bắt đầu học nấu ăn. Cuộc sống nói chung là tạm thời ổn thỏa.
Một hôm cô chợt thấy sắc mặt các em nhỏ vui tươi như đi hội, trên tay chúng đều có đồ chơi mới nên ngạc nhiên hỏi:
- Ở đâu mà các em có nhiều đồ chơi thế?
- Anh Phong cho tụi em đó chị - Bọn trẻ vô tư đáp.
- Anh Phong? - Cô chợt buồn khi nhắc đến cái tên này.
- Chị Kiều Chinh, anh Phong tốt lắm, anh ấy...
Thế rồi, mỗi đứa một câu ca ngợi anh Phong trước mặt cô.
- A! Anh Phong đến rồi kìa chị - Một em bé nhìn ra cửa lớp reo lên.
Kiều Chinh quay mặt lại nhìn dáng người ấy, gương mặt ấy. Người mà cô vẫn nhớ mong đang đi đến trước mặt cô bằng những bước chân vững chắc và ánh mắt đắm đuối nhìn cô không rời. Cô mím môi lờ anh đi, siết chặt quyển sách trong tay mình, quay người nói với lũ trẻ:
- Trật tự đi. Chúng ta vào học nào?
Cảnh Phong đưa tay chào bọn trẻ. Anh không nhìn cô mà đi thẳng đến dãy ghế cuối phòng học, chọn một chỗ trống rồi ngồi vào. Cô ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của anh giữa đám trẻ con mắt sáng long lanh. Lấy lại bình tĩnh, cô phớt lờ anh để tiếp tục bài giảng.
Cứ như thế, kết thúc buổi học, Kiều Chinh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã ra về. Cảnh Phong vội đuổi theo, lên tiếng gọi:
- Kiều Chinh.
Nhưng cô không đáp, chỉ hướng bến xe buýt mà đi. Anh nắm lấy tay cô giữ lại:
- Vẫn còn giận sao?
Kiều Chinh lạnh lùng rụt tay mình lại và nói:
- Nếu anh đến đây chỉ để hỏi xem em đã hết giận chưa thì câu trả lời là hết rồi. Chúng ta đã chia tay, em có giận anh thêm nữa cũng vô ích.
- Em đừng ngang bướng nữa. Về nhà đi, căn phòng trọ đó không thích hợp với em đâu - Cảnh Phong trầm giọng.
Sau đó anh bước đến gần cô, nâng gương mặt đang cúi gằm xuống của cô lên, giọng xót xa:
- Có mấy hôm mà em ốm đi nhiều rồi.
- Cám ơn anh quan tâm. Nhưng chuyện của em giờ không liên quan gì đến anh nữa - Kiều Chinh vẫn lạnh nhạt.
Vừa lúc xe buýt tới, cô lập tức leo lên. Nhìn anh bất lực đứng bên dưới dõi mắt nhìn theo, cô rất muốn khóc. Cô nhớ anh, chỉ muốn vùi mặt trong lòng anh mà khóc để trút hết những mệt mỏi, sợ hãi của mấy ngày nay, thế nhưng trong lòng cô còn nhiều mối nghi ngờ chưa xác định rõ. Chuyện của ba Cảnh Phong - người đã từng bắt cóc cô, chuyện Cẩm Tú đột nhiên có quan hệ với ba cô, cả hai đều có liên quan đến Cảnh Phong. Những câu chuyện ấy là một chuỗi rời rạc nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó bất bình thường. Với cá tính của Cảnh Phong, không thể nào anh nhắm mắt nhìn Cẩm Tú chấp nhận cuộc sống sa đọa như thế. Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của ba Cảnh Phong và sự tan nát của gia đình anh có liên quan đến cô.
Trời bắt đầu chuyển sang mùa mưa. Mưa tầm tã, rả rích suốt ngày.
Cảnh Phong đã ngồi trong xe cả một đêm dài. Mấy ngày nay, đêm nào anh cũng đến, nhìn cô đi vào bên trong dãy nhà trọ, chờ đến sáng lại thấy cô bước ra đi học. Nhưng hôm nay anh đợi mãi mà không thấy cô bước ra khỏi cửa. Rất lâu sau anh bèn bước xuống xe đi đến phòng cô gõ cửa. Gõ mãi không thấy mở cửa, cảm giác lo lắng trong lòng tăng thêm.
Đang lúc anh định phá cửa thì cánh cửa bật mở. Gương mặt Kiều Chinh đỏ bừng lên, hai mi mắt cụp xuống, vẻ mặt xanh xao. Nhìn thấy Cảnh Phong, cô chỉ kịp nói một câu:
- Là anh sao?
Thế rồi ngã nhào vào lòng anh ngất xỉu đi.
- Em... - Cảnh Phong hốt hoảng kêu lên.
Cảm giác nóng bừng trong người dường như đã dịu lại, thân thể cũng không còn nhức mỏi vì nằm trên tấm đệm khô cứng nữa. Đây là tấm đệm rất êm ái. Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, chính là căn phòng mà Cảnh Phong dành cho em gái mình.
- Em tỉnh rồi sao?
- Sao lại đưa em đến đây? - Kiều Chinh nhìn anh thắc mắc.
- Em có biết mình bị sốt cả ngày hôm qua không? Nếu anh không đến kịp có lẽ em đã chết vì bệnh rồi - Anh lạnh giọng nói, trong giọng nói pha lẫn sự tức giận.
Cô im lặng không phản bác, cô cũng biết sức khỏe của mình rất tệ, trận mưa chỉ góp phần thêm cho việc đổ bệnh của cô sau những chuỗi ngày mệt mỏi mà thôi.
- Cám ơn anh! Anh chờ em cả đêm hôm ấy sao?
- Không chỉ cả đêm hôm ấy - Cảnh Phong vừa nhìn ra ngoài trời vừa nói - Bắt đầu từ lúc em dọn đi, anh đã có mặt ở đó hàng đêm rồi. Em nghĩ anh nỡ để em một mình bên ngoài như thế sao?
Ánh mắt dịu dàng âu yếm của Cảnh Phong cùng lời nói chân thật của anh khiến cô xúc động, sống mũi cay cay, khóe mắt rớt ra hai giọt nước trong veo. Cảnh Phong cười ấm áp nắm lấy bàn tay xanh xao của cô:
- Đừng khóc, anh ở đây rồi.
Cô vội rụt tay lại, quay mặt không muốn đối diện với anh. Cảnh Phong giữ chặt lấy khuôn mặt của cô, khẽ khàng nói:
- Em nghe anh nói đi.
Kiều Chinh vẫn không nhìn anh.
- Anh xin lỗi vì đã giấu em, xin lỗi vì không hiểu rõ tâm trạng của em mà quát nạt em như thế. Anh cũng muốn khuyên can Cẩm Tú nhưng anh lại không biết lấy tư cách gì để khuyên can cô ấy. Đó là con đường cô ấy lựa chọn, anh không thể can thiệp. Anh biết em trân trọng hạnh phúc gia đình em, nhưng bây giờ đàn ông thành đạt như ba em không có ai là không có một hai nhân tình bên ngoài cả. Có điều họ cũng chỉ vui đùa như thế, nhưng cái họ xem trọng nhất vẫn là gia đình và vợ con mình.
Kiều Chinh im lặng, hai chân mày cô chau lại, vẻ nghĩ ngợi rất nhiều.
- Đừng bướng bỉnh nữa, nếu em không muốn về nhà, hãy dọn đến đây. Hãy để anh chăm sóc, che chở cho em.
Kiều Chinh không biết nên nói gì tiếp theo, cô sà vào lòng anh òa khóc, bao đau khổ uất ức giờ đây cứ theo nước mắt mà tuôn ra. Anh đã xin lỗi cô, đã thành khẩn nói muốn chăm sóc che chở cho cô, cô sao có thể chối từ được nữa.
Cảnh Phong ôm chầm lấy Kiều Chinh vỗ về, trong đầu anh vang lên giọng nói của ông Nghiêm:
- Chăm sóc con bé giúp tôi.
Ông Nghiêm đã mở lời như thế với anh, xem như ông ta đã bắt đầu tin tưởng anh. Ngày mà anh hạ được ông ta càng đến gần rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Kiều Chinh cảm thấy nụ cười vẫn hiển hiện trên môi cô. Những lời nói nồng nàn của Cảnh Phong đêm qua khiến cô chẳng thể nào quên được. Chẳng có cô gái nào không mong chờ một lời hứa vững chắc cho tình yêu của mình. Cô đối với Cảnh Phong lại càng không thể nào rời xa.
Tiếng gõ cửa khiến Kiều Chinh giật mình, vừa vặn nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Nụ cười của cô hòa với ánh nắng ban mai tỏa sáng sau lưng, trông cô như thể nàng tiên ánh sáng xinh đẹp vừa bước ra từ thế giới nhiệm màu.
- Em dậy rồi sao? - Anh khẽ nói.
Cô ấp úng:
- Em đi vệ sinh một chút.
Nói xong cô vội vàng lao ra cửa đi nhanh về phía nhà tắm.
Lao vào buồng tắm rồi cô mới nhận ra mình không mang theo gì hết. Đêm qua cô khóc rồi ngủ thiếp đi cho đến sáng. Bộ dạng cô bây giờ chắc chắn rất thê thảm.
Cô mang theo vẻ xấu hổ đi ra khỏi nhà tắm thì chạm mặt Cảnh Phong, trên tay anh là một bộ quần áo của cô, bàn chải, khăn tắm và còn có... đồ lót nữa.
- Đồ của em - Cảnh Phong làm như chẳng có gì đưa đồ cho cô.
Cô vừa chạm tay vào quần áo của mình thì anh đã đưa tay giữ lấy tay cô, cúi đầu sát vào tai cô, nói một câu:
- Anh thích bộ dạng này của em hơn, rất quyến rũ.
Ba chữ cuối cùng anh cố ý nhấn mạnh khiến cô muốn nổ tung, cô giật lấy quần áo trên tay anh rồi quay đầu lao thẳng vào nhà tắm, bên tai còn thoảng tiếng cười khúc khích của anh.
Sau những ngượng ngùng đó lại là nụ cười hạnh phúc. Từ hôm nay, cô sẽ ở lại nhà anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh. Mỗi sáng thức dậy đều có thể nói một câu chào buổi sáng, mỗi buổi tối có thể nói câu chúc ngủ ngon. Tình yêu đôi khi không cần đòi hỏi quá nhiều mới gọi là tình yêu. Chỉ đơn giản được bên cạnh, nhìn thấy nhau mỗi ngày đã là hạnh phúc.
Khi Kiều Chinh tươm tất đi ra khỏi nhà tắm, Cảnh Phong đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn trong bếp đọc một tờ báo. Trước mặt anh chỉ có hai đĩa bánh mì ốp la và hai tách trà sữa đang bốc khói.
Thấy cô đi vào, anh gấp tờ báo lại nhìn cô nói:
- Anh chỉ có thể làm cái này thôi.
- Như vậy là được rồi - Kiều Chinh không giấu nổi ánh mắt hạnh phúc đáp.
- Em cần tẩm bổ nhiều, nhìn em xem, gầy đến như thế - Cảnh Phong nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô mà không khỏi nhíu mày.
- Em biết rồi - Kiều Chinh gật đầu.
- Đừng đến trại trẻ nữa, chạy đi chạy lại nhiều thế, làm sao em có đủ sức khỏe - Anh nói - Em lại đang trong giai đoạn thi cử nên tập trung cho việc học.
Cô không đáp chỉ cúi đầu buồn bã ngầm chấp thuận yêu cầu của anh. Thấy cô có vẻ buồn, anh bèn hắng giọng nói.
- Em thích đi dạy học à?
Cô nghe anh hỏi thì hai mắt mở to nhìn anh vui vẻ gật đầu:
- Em rất thích mấy đứa trẻ đó, chúng rất ngoan.
Cảnh Phong giả vờ ăn bánh mì rồi buông một câu.
- Thi xong rồi hãy đến dạy chúng.
Kiều Chinh nghe xong hớn hở gật đầu:
- Em có thể học nấu ăn từ các sơ. Sau đó mỗi ngày em đều có thể nấu ăn cho anh, chúng ta sẽ giống như là...
Câu tiếp theo là: vợ chồng mới cưới bị cô nuốt vào trong bụng. Cô ngại ngùng cắm cúi ăn, cố gắng lắm mới không bị nghẹn nên vẻ mặt có chút nhăn nhó khó coi.
- Uống nước đi - Anh đẩy cốc trà trước mặt cô, cố nhịn cười.
Kiều Chinh cắn môi trừng mắt nhìn anh, sau đó đưa li trà lên uống hai ngụm lớn. Khi nhìn lại chiếc cốc trên tay mình, cô chợt nhận ra nó giống cái cốc mà dạo trước đi hội chợ cô đã nhìn thấy và muốn có.
- Cái này... - Cô đưa mắt nhìn anh, phát hiện ra cái cốc trên tay anh là một cặp với cái cốc trên tay cô.
- Chẳng phải em bảo rất thích hay sao? - Cảnh Phong nhìn cô yêu thương, lời nói rất bình thường thế nhưng Kiều Chinh lại thấy xúc động.
Cô mân mê chiếc cốc như một báu vật.
Tại quán nước, Long Sơn trầm xuống khi biết tin cô chuyển đến ở cùng Cảnh Phong.
- Hai người đã... - Giọng Long Sơn ngập ngừng.
Kiều Chinh lập tức hiểu ý, cô vội vàng giải thích:
- Không có. Lúc đó em bị sốt mê man, Cảnh Phong đưa em về nhà anh ấy. Em ở tạm đó trong phòng em gái anh ấy thôi.
Hai chân mày đang chau lại của Long Sơn giãn ra nhẹ nhõm, anh ân hận nói:
- Xin lỗi. Vì anh đang điều tra một vụ án nên không thể đến thăm em, không biết em bị bệnh, khiến em phải khổ sở như thế. May mà em không sao.
- Đâu thể trách anh được. Anh giúp em như thế là quá nhiều rồi, em không dám đòi hỏi gì thêm nữa...
Hai người ngồi trò chuyện thêm một lúc, Kiều Chinh mới từ biệt Long Sơn ra về. Cô vừa bước ra khỏi cửa quán thì phía bên kia đường, một người đàn ông đeo kính đen vất điếu thuốc hút dở trên tay mình xuống lòng đường, dùng mũi giày day day. Sau đó, ông ta bước đến gần Long Sơn đang đứng nhìn theo bóng Kiều Chinh.
- Chính cô bé đó làm cậu xém chút bỏ rơi nhiệm vụ đấy à?
- Là cô ấy.
- Xem ra cũng thuần khiết lắm. Cậu nói xem, cô ấy có biết những điều ba cô ấy làm không?
- Cô ấy không biết đâu - Long Sơn lắc đầu thiểu não - Nếu cô ấy biết, chỉ e cô ấy sẽ không còn thuần khiết như thế được nữa.
/40
|